Trọng Sinh Chi Đại Giới
Chương 23: Chia tay
Lương Khuê nghe vậy im lặng _ nói thật hắn phi thường không muốn ở lại nơi này, nhưng chạy đến chỗ anh họ không phải biện pháp, sớm muộn gì cũng phải trở về.
Lương Khuê do dự, giám thị chạy đến cửa ngoắc hắn:“Lương Khuê em trở lại, đừng vội đi, sự tình còn chưa nói rõ.”
Lương Khuê lập tức tức giận : “ Còn nói cái gì! ”
Anh họ kéo Lương Khuê, lớn tiếng cướp lời đáp lại:“Thầy à, còn cái gì chưa nói rõ? Phạm sai lầm đánh người chính là Trần Oản Oản, lẽ ra không liên quan đến em tôi. Vị Trần phu nhân kia đánh em tôi, bà là trưởng bối, em tôi không so đo với bà ta đã là cực hạn. Chuyện này không còn gì có thể nói.”
Giám thị nhìn người anh tuổi trẻ này nhíu mày _ sinh viên thôi, còn chưa ra xã hội, nói thật cậu ta không có tư cách thay thế phụ huynh của Lương Khuê. Lúc này giám thị cảm thấy không ổn, mẹ Trần Oản Oản vẫn tử khí đầy mình, nhìn Lương Khuê đã cảm thấy con bà bị khi phụ, bị dụ dỗ, bị làm hư. Bằng không đứa con gái ngoan ngoãn thế này, sao lại làm ra chuyện đồi phong bại tục thế. Quả thực không thể tin được. ( xin thím, bọn nó mới yêu nhau thôi chứ có lên giường với nhau đâu mà thím sồn sồn lên thế :v học cấp 3 mà chưa yêu mới là lạ đó )
Cha mẹ Lương Khuê không tới tức là đã bị người xem nhẹ, tối thiểu hắn là một thằng nhóc không có chỗ dựa, tức giận không trút lên hắn thì trút lên ai.
Lương Khuê cũng không phải dễ nói chuyện, liếc nhìn là thấy cà lơ phất phơ không giống học sinh tốt, Trần phu nhân không có hảo cảm đối với hắn. Đám người gặp mặt, nói Trần phu nhân vội tới xin lỗi cha mẹ Lý Mộng Giai, không bằng nói bà tìm Lương Khuê tính sổ .
Con gái vì sao đánh Lý Mộng Giai? Vì ghen! Vì sao ghen, vì Lương Khuê!
Yêu sớm, đứa con gái luôn giỏi giang, tính cách ngoan hiền lại gạt bà đi yêu sớm. Giáo dục nhiều năm của bà đều là phí công.
Từ khi Lương Khuê vào cửa đã bắt đầu dùng ánh mắt thẩm vấn nhìn Lương Khuê, càng nhìn càng không vui, xị mặt hỏi một câu:“Cậu là Lương Khuê?”
Lương Khuê sao có thể không nhìn ra sắc mặt Trần phu nhân, lập tức cũng không vui vẻ gì, không mặn không nhạt nói:“Đúng vậy.”
Thần sắc khinh thường kia, thái độ tản mạn (không tập trung) kia, bảo sao người khác không tức giận. Trần phu nhân tức đến nghiến răng nghiến lợi:“Từ nay về sau không được quấn quít lấy con gái tôi! Coi cậu làm nó thành cái gì rồi, trước kia nó căn bản không phải như vậy.” Nói xong tức giận hướng về phía Trần Oản Oản rống:“Để mẹ biết con còn quen nó mẹ đánh chết con, nha đầu chết tiệt không nghe lời. Sao con ngu vậy, học thì lo học đi, yêu đương! Nhỏ như vậy nói yêu đương gì, con là con gái, chịu thiệt đều là con thôi, rốt cuộc con có hiểu không? nếu con là con trai, mẹ cũng chẳng quan tâm, yêu đương nhăng nhít gì cũng được nhưng con là con gái, con phải biết tự trọng. Con nói coi hai đứa yêu đương thì được cái gì? Yêu cho con thành tích tiến bộ? Hay giúp con không lo cơm áo? Thêm mấy năm nữa yêu thì chết hả!”
“Mẹ nói bao nhiêu lần không cho phép con yêu sớm, con dù thành tích không tốt cũng không sao, nhưng yêu thì không được. Sao con không hiểu khổ tâm của mẹ hả?” Trần phu nhân rống đến đau lòng nhức óc. Bà thấy rất nhiều học sinh mới lớp 10, trên đường ôm ôm ấp ấp tình chàng ý thiếp, yêu sớm, mang thai, sẩy thai rất nhiều, nhưng trong những người này tổn thất lớn nhất chính là con gái. Con gái ngây thơ không biết, một lần sảy chân để hận nghìn đời, thực sự cho rằng thanh danh của mình không đáng tiền? Thực cho rằng hiện nay cởi mở, hạng người gì cũng có thể tiếp nhận? Còn trẻ mất đi không lo tính, chờ lớn lên hối hận đã không còn kịp.
Trần Oản Oản chưa từng bị mẹ mắng như vậy, lập tức sợ tới mức nước mắt tí tách rơi. Cô nghĩ ba sẽ hung hăng quở trách cô, nhưng không ngờ người mẹ một mực cưng chiều cô càng tức giận hơn. Ba không vui, chỉ trầm mặc, sau đó đi tìm hiệu trưởng. Không ngờ mẹ lại nổi trận lôi đình, cô thậm chí còn cho rằng mẹ sẽ thông cảm cho cô, sau đó tiếp nhận sự thật cô cùng Lương Khuê yêu sớm.
“Con còn dám khóc cho mẹ coi hả, sau này không được cùng nó quen có nghe rõ không?” Trần phu nhân trừng mắt Trần Oản Oản.
Trần Oản Oản nức nở nghẹn ngào không ngừng, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Lương Khuê. Nếu như nói cuộc đời con người khó tránh khỏi những mưa gió bất lợi, như vậy cô lớn đến chừng này, chuyện hôm nay chính là cơn lốc xoáy đầu tiên trong đời. Trong lòng mâu thuẫn, bối rối, căn bản không biết theo ai, không biết nên làm sao bây giờ. Cô không dám ngỗ nghịch mẹ, lại không muốn bỏ qua người mình yêu.
Lương Khuê bị lời nói của Trần phu nhân làm lửa giận thiêu đốt, nghe thế nào cũng nghe là hắn khi dễ người. Trần Oản Oản cũng bị mắng khóc, lúc này không thể nhịn được nữa:“Dì đừng rống lớn mắng to như vậy được không? Bình tĩnh một chút được chứ? Con xin xen vào nói, dì bảo vệ Trần Oản Oản đương nhiên là đúng, nhưng dì đừng nói con giống như thằng lưu manh thèm muốn lợi lộc của người khác, con và Trần Oản Oản yêu nhau được cái gì? Con được gì nào ? Con được tiền sao? Con không có gì! Con lại không có làm gì hết, chẳng phải chỉ kéo kéo tay hôn hôn nhẹ thôi, không phải sao?”
Lương Khuê thực cảm thấy Trần phu nhân chuyện bé xé ra to không nói lý lẽ, hắn cũng không làm bụng Trần Oản Oản to ra, cần gì nổi cơn như vậy. Hắn trước kia chưa từng thấy cha mẹ bảo thủ cứng ngắc như vậy, căn bản không cách nào hiểu nổi tâm tình của Trần phu nhân. Cũng như Trần phu nhân cũng không cách nào hiểu kéo kéo tay hôn hôn nhẹ trong lời của các thiếu niên độ tuổi này không có ý gì, chỉ là lơ đễnh ngạo mạn.
Lương Khuê cảm giác mình bị Trần phu nhân vũ nhục, Trần phu nhân cảm giác con gái mình và mình đều bị ngôn ngữ và thái độ của thằng oắt này vũ nhục .
Không cách nào lý giải! Không cách nào hiểu nhau!
Trần phu nhân tức sùi bọt mép không khống chế được kích động, giơ tay lên liền tát cho Lương Khuê một bạt tai.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người. Vẫn là giám thị phản ứng trước hết, vội vàng khuyên nhủ:“ Trần phu nhân đừng kích động đừng kích động, Lương Khuê vẫn còn nhỏ, có chuyện từ từ nói. Lương Khuê em……”
Giám thị nói chưa dứt lời, Lương Khuê hai mắt trừng trừng, tức giận đến thân thể run rẩy, hận không thể trừng chết Trần phu nhân. Ánh mắt kia thật đáng sợ, thật nhiều người đều cho rằng hắn muốn đánh trả, nhưng Lương Khuê đột nhiên buông lỏng xoay người đi ra ngoài.
“Mẹ! mẹ đừng như vậy được không? Con cũng không làm chuyện phạm pháp, con chỉ yêu sớm mà thôi…… Con không phải không tự trọng cũng không có làm xằng bậy, con vẫn rất cố gắng học tập. Lương Khuê cũng không phải lưu manh, thành tích của anh ấy tốt hơn cả con, căn bản không có khi dễ con, mẹ sao lại đánh người !” Trần Oản Oản hổn hển vừa khóc vừa đối kháng mẹ mình. Vừa rồi cô thực sợ Lương Khuê sẽ tức giận đánh trả, mà Lương Khuê có lý do để tức giận.
Hai mẹ con gây ra một trò cười, gia đình Lý Mộng Giai vốn tìm đến giành lý lẽ ngược lại trở thành quần chúng, đứng ở bên cạnh không nhúng tay vào, cứ như đang coi hài vui.
Hài xem đến đây, mẹ Lý Mộng Giai khanh khách giễu cợt:“ Đúng vậy a, yêu sớm thì sao nào, cũng chưa có quậy đến bụng phình ra đâu.” ( Thừa nước đục thả câu là đây )
Lời này đốt lên tất cả lửa giận của Trần phu nhân, trực tiếp phẫn nộ mắng mỏ Trần Oản Oản:“Mẹ nói không được là không được, đừng để mẹ nói lần thứ hai! Thầy, ông phải nói cái gì đi chứ, không phải nói gọi phụ huynh Lương Khuê tới sao? Hiện tại chuyện gì xảy ra, một thằng anh họ choai choai của nó có thể làm gì! Cha mẹ Lương Khuê phải lộ mặt, tôi muốn coi cha mẹ nó nói như thế nào. Con mình không quản giáo tốt, chuyên gây tai họa con gái nhà người ta!”
Giám thị bất đắc dĩ, Trần tiên sinh tìm hiệu trưởng nói chuyện nửa ngày không ra, chuyện này không liên quan nhiều đến ông. Những người này thích gào mắng thế nào, giám thị hất tay hô Lương Khuê và anh họ trở về một lần nữa.
Nửa bên mặt Lương Khuê vẫn đỏ, hắn tiến đến không nói hai lời bấm điện thoại, đồng thời nói với người trong phòng:“Anh tôi không đủ tư cách, cũng đúng. Cho các nói với mẹ tôi, mẹ tôi nói không rõ tìm ba tôi, ông nội bà nội tôi cũng có thể nói với các người, liền nói rõ trong điện thoại. Trần phu nhân bà nói làm sao thì làm vậy, muốn tôi đền tiền hay đền người bà cứ nói, muốn phí chia tay cũng không thành vấn đề, bà muốn kiện tôi cũng tùy ý. Tôi với bà không còn lời nào để nói, không tiếp bà nữa!”
Điện thoại rất nhanh liền kết nối, Lương Khuê cố ý bấm nút phóng thanh, người trong phòng đều có thể nghe thấy. Lương Khuê lớn tiếng nói:“Mẹ, có thể tới thăm con không?”
“Xú tiểu tử làm gì đó! Nói lớn như vậy muốn hù chết mẹ ! Thế nào? Thông suốt rồi? Biết nhớ mẹ à? Nhưng không được, giờ dịch SARS hoành hành, cả cửa mẹ cũng không dám ra, sao có thể đi đến nơi khác, cha con trước trận còn bị cách ly nửa tháng. Mồng một tháng năm con ngàn vạn đừng trở về, nhớ không?”
Lương Khuê cười cười, nói tiếp:“Mẹ, thầy con có chuyện nói với mẹ.”
“Gì? Không phải con phạm tội chứ?”
“Yêu sớm, bị lên án .”
“Ôi thằng con chết tiệt không phải làm khuê nữ nhà ai có bầu chứ? Lão nương quất chết mi!” Lương mụ mụ lớn giọng sợ hãi kêu lên liên tục, người trong phòng da run lên.
“Không có, mẹ nói cùng thầy đi! Con phiền!” Lương Khuê đưa điện thoại di động cho giám thị, nói với Trần phu nhân:“Các người từ từ nói, tôi lên lớp.”
Lương Khuê tiễn anh họ, sau đó thật trở về đi học.
Toàn lớp thấy Lương Khuê bình yên vô sự trở về đều giật mình. Trừ Tô Nham ra, không người nào biết Lương Khuê bị tát một bạt tai, mặt mũi Lương Khuê coi như được giữ gìn.
Lương Khuê ngoan ngoãn ngồi, chăm chú nghe giảng, thoạt nhìn điềm nhiên như không.
“Vì sao bà ta đánh cậu?”
Tiếng nói lành lạnh bỗng nhiên rơi vào tai làm Lương Khuê sững sờ, cứng ngắc nghiêng đầu nhìn gương mặt không biểu tình của Tô Nham. Hai người im lặng nửa ngày, Lương Khuê nhận thua trước, ẩn chứa tức giận trầm giọng nói:“Chuyện bé xé ra to.”
Tô Nham nhìn về phía bảng đen, không nói tiếp.Ý của câu ‘chuyện bé xé ra to’ rất rộng , ai chuyện bé xé ra to mới được chứ?
“Mẹ của cô ấy vọng tưởng lợi hại, vẫn cho tôi đã làm gì Trần Oản Oản. Hứ, Trần Oản Oản cũng không cởi mở như vậy…… Tôi cũng không làm tội phạm cưỡng gian.” Lương Khuê rầu rĩ nói. Hắn còn trẻ khí thịnh, huyết khí phương cương, đối với mỹ nữ đương nhiên có suy nghĩ không an phận, nhưng người ta không muốn, hắn làm sao có thể miễn cưỡng. Đến tận bây giờ, thật sự chưa từng chạm qua Trần Oản Oản, tuy ngẫu nhiên cảm thấy có nhu cầu, nhưng cũng không đến mức không kiềm nổi đi dụ dỗ hoặc bắt buộc Trần Oản Oản.
Lương Khuê nói xong không khỏi hỏi lại:“Cậu thấy tôi bị đánh?”
Tô Nham gật đầu.
Lương Khuê sắc mặt đỏ bừng, làu bàu:“Thị lực cậu thật tốt.” Hắn không được tự nhiên vặn vẹo uốn éo. Nhìn gương mặt bình tĩnh của Tô Nham hắn có cảm giác như bị nhìn thấu triệt để.
“Mặt cậu tốt nhất xử lý một chút, bằng không sẽ sưng lên .”
“……” Lương Khuê theo phản xạ che lấy mặt.
“Một tát này thật dùng sức.” Tô Nham liếc mặt Lương Khuê kết luận.
“……” Lương Khuê cúi đầu, hận không thể chui vào kẽ đất.
“Lão Mã không nói hộ cậu sao?”
Lương Khuê nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nói:“Hiệu trưởng gọi lão Mã và chủ nhiệm Lý Mộng Giai, cùng cha của Trần Oản Oản đi lên rồi.”
Tô Nham chống đầu không đếm xỉa tới nói:“Kết quả thế nào?”
“Kết quả gì?”
“Chuyện này.”
Lương Khuê nghĩ nghĩ, nói ra:“Tiếng sấm to mưa chút ít, không có kết quả chính là kết quả.”
Lương Khuê nói xong lại bổ sung một câu:“Dù sao tôi chia tay với Trần Oản Oản chắc rồi, mệt mỏi quá.” Hắn xoa gương mặt phát đau, tiếng nói hơi vặn vẹo.
“Cứ chia tay như vậy, có thấy khổ sở không?” Tô Nham trần trụi nhìn chằm chằm vào Lương Khuê, thẳng thắn hỏi.
Khoảng cách gần như thế, đó là đôi mắt như thế nào Lương Khuê có thể thấy rất rõ ràng. Hắn không tìm được từ ngữ nào để miêu tả đôi mắt của Tô Nham, trong nháy mắt hắn nghĩ đến điện thoại của mình. Trong điện thoại có không ít ảnh của Tô Nham, Tô Nham tại quán bar nọ, cặp mắt nọ.
Tô Nham trong phòng hầu như đều đeo kính, muốn thấy đôi mắt của y thì rất khó. Rất nhiều nữ sinh, thậm chí căn bản không cách nào đối mặt với Tô Nham, sợ hãi, thẹn thùng, các loại đều có.
Lương Khuê chưa từng tận lực chú ý đôi mắt của Tô Nham nhưng hiện tại, hắn thấy rõ đôi mắt này, cảm thấy y không mang mắt kính tốt hơn nhiều.
“Cô ấy không phải người bạn gái đầu tiên của tôi, cũng sẽ không là người cuối cùng, không có gì quá khổ sở.” Lương Khuê ngoan ngoãn trả lời.
Tô Nham thu hồi tầm mắt, nhìn về phía bảng đen.
Lương Khuê lại bổ sung nói:“Vốn là hảo tụ hảo tán[1] vui vẻ rồi, tự nhiên lại có mẹ cô ấy xen vào mới chết chứ.” Lương Khuê nói xong ỉu xìu nằm sấp lên bàn, cái cằm đặt lên bàn, hai mắt vô thần nhìn bảng đen, lẩm bẩm nói:“Hay là tìm mỹ nữ ngoài trường đi, không có những phiền toái này. Không, vẫn là như cậu tốt hơn, không để ý đến chuyện bên ngoài, thế giới một mảnh tinh khiết.”
Tô Nham nghe vậy cười cười, đeo mắt kính vào lần nữa cảm thán nói:“Cậu cư nhiên không đánh trả, tôi thật bất ngờ.”
“Đánh trả?” Lương Khuê dừng lại,“A, cậu nói tôi không đánh trả mẹ cô ấy, ha ha, nói thật lúc ấy thật sự thiếu chút nữa đánh qua…… Nhưng tôi nhịn được. Không phải tôi không tức giận, nhưng tôi chẳng muốn đánh phụ nữ, huống chi là bà dì. Ba tôi nói đánh ai cũng có thể nhưng đánh phụ nữ thì không được.”
Tô Nham không tiếp lời, Lương Khuê bắt đầu mở máy nói đến nghiện, hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng phẫn nộ, bị đè nén, uất ức, bất đắc dĩ vài phút trước của hắn.
Lương Khuê thật sự sáng sủa, thời tiết nói trong liền trong.
“Mẹ và bà nội không nỡ để tôi học ở thành phố C, vốn học kỳ này muốn tôi quay lại, nếu không phải vì Trần Oản Oản, tôi thật sự sẽ về. Hiện tại chia tay với cô ấy cũng tốt, không chừng không lâu sau tôi liền chuyển trường. Nhưng học kỳ này thì không thể, dịch SARS rất kinh khủng, hoành hành dữ dội tại thành phố A, không biết lúc nào có thể tốt.”
“Kỳ thật mặc kệ nguyên nhân gì tôi cũng không muốn học ở thành phố A, học ở nơi tôi lớn lên, không có tí hào hứng nào. Bạn bè anh em cùng tôi lớn lên không sai biệt lắm đều con mẹ nó đi trường quân đội, tôi chán nhất chính là trường quân đội. Ha ha, kỳ thật trong chúng tôi thì thành tích của tôi tốt nhất, tôi không dựa vào quan hệ trong nhà cũng có thể thi đại học, nhưng họ không được. Bọn họ vào trường quân đội chính là lối ra, còn tôi thì có nhiều lựa chọn hơn. Ba yên tâm tôi, mới cho tôi tới phía nam học trung học. Ở đây cũng rất thú nghen, tuy không bằng thành phố A phồn hoa, điều kiện cũng không tốt bằng chỗ đó, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm, món ăn vặt cũng ngon. Trọng yếu nhất là núi cao hoàng đế xa, không có cha mẹ trông coi trước mặt, rất tự do!”
Lương Khuê thần thái phi dương hận không thể giương giọng cười to, Tô Nham thở dài _ tính cách này quả nhiên là trời sinh , người bình thường, không học được thần kinh thô như Lương Khuê.
Lương Khuê vui vẻ chà chà tay nói:“Tôi phải nghĩ biện pháp lăn lộn hết ba năm, lên đại học họ sẽ không để ý đến, ha ha.”
Lương Khuê đè nén âm lượng cười trộm, Tô Nham từ bên cạnh nhìn bộ dáng vô ưu vô lự của Lương Khuê, bút máy trong tay sắc bén đâm phá quyển vở, để lại một lỗ thủng bắt mắt.
Ba năm, sau ba năm tốt nghiệp ngày xưa, là vĩnh biệt.
Chuyện của Lương Khuê và Trần Oản Oản quả như lời Lương Khuê nói, không có kết quả chính là kết quả, không giải quyết được gì.
Cứ như chưa từng phát sinh, hết thảy trở lại lúc ban đầu.
Chỉ có điều Lương Khuê và Trần Oản Oản vẫn ngồi tại đây, nhưng cuối cùng đã không còn là người yêu.
Trần Oản Oản vẫn yêu Lương Khuê như trước, ai nấy đều thấy được. Cô luôn lơ đãng nhìn về phía Lương Khuê, tầm mắt cứ như dính vào người Lương Khuê, vĩnh viễn không kéo ra.
Nhưng mọi người nhìn ra được cô đang khắc chế, cô không tìm Lương Khuê nói chuyện, không ồn ào, xem như chấp nhận loại chia tay bất đắc dĩ này.
Giống như lời mẹ cô nói, bọn họ hiện tại yêu nhau, có thể được cái gì? Cả lời chúc phúc của cha mẹ cũng không đạt được, thứ lấy được, chỉ là tình cảm trai gái hư vô mờ mịt, không có tác dụng thực tế.
Chỉ cần chờ vài năm, không cần quá lâu, ba năm mà thôi. Chỉ cần lên đại học thì không còn ai phản đối nữa.
Bọn họ có thể quang minh chính đại tay trong tay đi trên đường, có thể can đảm giới thiệu bạn bè người nhà cho nhau.
Gia đình Lương Khuê điều kiện rất tốt, cả cha cũng nói không thể bắt bẻ. Sau này bọn họ lớn lên, ai cũng không phản đối. ( Tội em, mơ mộng quá nên khi bị kéo về thực tại lại điên cuồng đến thế )
Đầu tháng tư năm nay, có một vị minh tinh tài hoa hơn người qua đời.
Học sinh cấp 3 bận rộn học tập cũng không đặc biệt chú ý tin tức này quá nhiều, tất nhiên Tô Nham và Lương Khuê làm sao biết được, cũng y như đời trước vậy.
Ngày đó là mùng 10 tháng 4, mấy ngày liền khí trời đều như nhau, âm u gió lạnh.
Giờ tan học đến, đến phiên Tô Nham và Lương Khuê cùng hai người bạn bàn sau làm vệ sinh.
Những người khác vội vàng đến chết, Lương Khuê loạn chuyển khắp phòng học, tùy ý lấy ra từ hộc bàn người khác một tờ báo cũ thảnh thơi xem.
Sau đó chợt nghe Lương Khuê kêu lên sợ hãi:“ Trương Quốc Vinh chết?”
Có người mờ mịt nói:“Trương Quốc Vinh là ai?”
“Trương Quốc Vinh diễn [ Đông thành tây tựu ][ Bá Vương Biệt Cơ ] thiệt nhiều phim, cậu ngay cả điều này cũng không biết.” Lương Khuê rất phẫn nộ.
Người bạn kia vô tội nói:“A, ra là ổng, hai phim này tớ có xem qua, tờ báo cho tớ xem chút, sao đột nhiên chết, bệnh à?”
Trừ Tô Nham ra, những bạn học khác đều vây quanh Lương Khuê xem báo.
Tô Nham không thể không thừa nhận, lần đầu tiên y biết từ đồng tính luyến ái cũng là do vị minh tinh này. Vừa nghe thấy qua thì dị thường mờ mịt, thậm chí ngớ nga ngớ ngẩn hỏi một câu:
“Đồng tính luyến ái là gì?”
Đồng tính luyến ái cậu không biết hử? con trai và con trai yêu nhau cậu hiểu không?
…… Đơn giản dễ hiểu, đương nhiên minh bạch.
Nhưng mà, vì sao con trai lại đi yêu con trai chứ?
Khi đó Lương Khuê đặc biệt nghẹn họng ngửa đầu nói:“Cậu phải hỏi trời, hỏi tớ vô dụng.