Trọng Sinh Chi Đại Giới
Chương 46: Đắp chăn đếm sao trời
Lương Khuê ôm đầu quật cường nhìn Tô Nham, dùng biểu hiện bày tỏ kiên trì của hắn.
Tô Nham bổ thêm một đạp: “ Tắm trước, sau đó lên giường.”
Thấy Lương Khuê còn ngây ngốc bất động, Tô Nham giúp hắn vào toilet:“Cùng nhau tắm cũng được.”
“Tớ…… Tớ thật không có suy nghĩ không an phận khác, Tô Nham cậu đừng hiểu lầm tớ.” Lương Khuê bụm mũi chột dạ làm bộ.
Tô Nham kéo lấy cổ áo Lương Khuê hừ lạnh:“Cậu không có, tớ có, được chưa?”
Nước ấm ào ào trút xuống, thấm đẫm toàn thân hai người. Lương Khuê khẽ run lên, bị nước tắm giội như vậy, đầu hắn không mê, não không trướng, mũi cũng không ngứa. Giữa ngực bụng trong nháy mắt dâng lên kích tình và dũng khí vô hạn. Tô Nham không phải nói giỡn, không phải trêu chọc hắn. Nếu trong lòng cả hai đều có ý nguyện kia, hắn còn thẹn thùng gì nữa. Quần áo ướt đẫm, nhiệt độ nóng bỏng, làm hai trái tim xao động điên cuồng.
Lương Khuê lòng đầy phấn khởi không cách nào nói nên lời.Còn Tô Nham thì tâm tình càng phức tạp, vạn loại tâm tình cũng không cách nào miêu tả lòng y giờ phút này. Trái tim trẻ trung, khao khátdục vọng lẫn nhau. Tô Nham nhắm mắt lại, tha thiết ôm chặt thân thể trước mắt. Hưng phấn nhảy vọt ra làm y như nhặt được trân bảo, giật mình như mộng, hình như đã rất nhiều năm chưa từng thỏa mãn như vậy. Con người quen thuộc lại lạ lẫm, hương vị quen thuộc lại lạ lẫm.
Đôi mắt đen sâu và hẹp dài dịu dàng nheo lại, khóe miệng lặng lẽ giương lên, Tô Nham không tiếng động cười khẽ. Trong thời khắc này, những hình ảnh vỡ vụn từng đi xa, từng mất đi, sờ không tới đụng không được, luôn quay về trong giấc mộng nửa đêm, đột nhiên quay về. Đã không còn nỗi thất vọng sau mỗi đêm bừng tỉnh.
Nụ hôn nóng bỏng của Lương Khuê từng chút từng chút khắc ấn lên sống lưng trần trụi của Tô Nham. Hắn không cách nào khống chế dục vọng kêu gào trong cơ thể, chút lý trí còn lại cũng chẳng còn hiệu quả. Hắn chưa từng ôm hôn con trai, Tô Nham khẳng định cũng như vậy, hắn mơ mơ màng màng cầu nguyện đừng xảy ra sự cố. Có lẽ hắn sớm nên đi tra một chút, thế nhưng giờ phút này, hắn đã không cách nào chờ đợi.
“Tô Nham……” Lương Khuê dịu dàng nhìn gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc. Gương mặt anh tuấn từ khi gặp gỡ luôn tỏra lạnh lùng thanh đạm, nhưng lại là độc nhất vô nhị, cũng là gương mặt chưa bao giờ keo kiệt lộ ra nụ cười với hắn. Giờ phút này, họ ôm chặt lấy nhau, lòng Lương Khuê bỗng hơi khiếp sợ, giống y như trong cơn mộng đó _ hắn yêu một chàng trai, cũng mê đắm như thế.
Tô Nham khép hờ đôi mắt thở dốc, phủ lên người Lương Khuê không nhúc nhích, trong lòng y có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống. Y dứt khoát không thèm nghĩ đến những lời kia nữa, tùy ý để thân thể lười biếng dựa vào Lương Khuê, nhiệt độ khi ôm lấy nhau làm người ta an tâm, xúc cảm mà y hoài niệm. Y muốn ngẩng đầu nhìn mặt Lương Khuê, nhìn biểu lộ vì tình dục mà vặn vẹo của hắn, nhìn đôi mắt bị mồ hôi làm mơ hồ của hắn, nhìn bóng dáng khắc trong mắt hắn.
Lương Khuê hô hấp nặng nề, trong không gian nhỏ hẹp gần như khiến thần trí hắn tan vỡ. Hắn dùng lý trí còn lại kéo ra khoảng cách, tại bên tai Tô Nham phát ra thanh âm khàn khàn khó nhịn: “ Đi vào phòng……” Thanh âm kia trầm thấp khàn khàn, dịu dàngnhư vừa được mưa phùn rửa trôi.
Hai người gần như hung hăng ngã lên giường, lông mày đều hơi nhíu lại. Mồ hôi nóng hổi dọc theo gò má Lương Khuê rơi xuống, nhỏ lên thân thể Tô Nham, như từng giọt nham thạch nóng chảy nhỏ lên, lưu lại dấu vết làm người ta đau đớn run rẩy. Lương Khuê thần sắc chân thành tha thiết, phấn khởi mà nhẫn nại nhìn xuống thân thể dưới mắt, hắn vẫn mê mang, không hề mất kiểm soátlàm chuyện bừa bãi, hắn tự hỏi rất nhanh, rốt cuộc phải làm thế nào mới là tốt nhất ?
Tô Nham giơ tay lên ôm cổ Lương Khuê, nhẹ giọng nói nhỏ:“Cậu buồn ngủ không?”
Toàn thân Lương Khuê run lên, cúi người liền hôn xuống, lý trí cuối cùng tan thành mây khói.
Sợi tóc phiên động, hàm răng cắn chặt, lý trí của Tô Nham cũng chầm chậm tiêu tan, trong nháy mắt đó, y không biết mình là Tô Nham nào. Nhưng y không bối rối chút nào, chỉ cần Lương Khuê vẫn là Lương Khuê kia. Giống như chưa từng trải qua mất đi, giống như y cũng chưa từng chết. Giống như hắn chỉ thật lâu thật lâu mới trở lại, trong cùng một gian phòng, họ gặp lại nhau.
Tựa như hai người yêu nhau, cửu biệt trùng phùng.
Tô Nham ôm lưng Lương Khuê thật chặt, hai đôi môi lửa nóng lưu luyến triền miên. Trước kia y thường nói, thích nhất đầu lưỡi của Lương Khuê, mỗi lần nói như vậy, Lương Khuê đều bay lơ lửng nửa ngày, lơ lửng xong hắn càng thích phô bày đầu lưỡi của mình, hận không thể lúc nói đều lè lưỡi ra. Y thật sự thích, thích nơi đầu lưỡi lướt qua, khắc sâu như tro tàn bừng cháy.
Tay Lương Khuê mơn trớn mái tóc đen của Tô Nham, rơi vào lưng y, trán họ đặt sát vào nhau, hương vị tình dục tỏa khắp gian phòng. Một lúc lâu sau, ai cũng không nói chuyện.
Lương Khuê buông Tô Nham ra, mình cũng cùng ngã xuống, chăn mền khẽ che thắt lưng hai người. Lương Khuê vòng tay qua lưng Tô Nham, nhẹ nhàng xẹt qua mông Tô Nham.
Tô Nham từ từ nhắm mắt thở dốc, linh hoạt bắt lấy tay Lương Khuê, Lương Khuê cũng không giãy dụa, tùy ý để y nắm. Lương Khuê kéo chăn phủ kín hai người, hắn sít sao kéo Tô Nham ôm nhau mà nằm.
Tô Nham hơi nghiêng đầu qua, chau mày, nâng một chân lên đặt trên lưng Lương Khuê, hung hăng dọng vài cái. Lương Khuê bị đau, nâng mặt Tô Nham qua nói nhỏ: “ Tớ lần sau đi mua BCS……” ( Nghĩa là bắn vào trong * phụt máu mũi * )
Tô Nham lắc đầu, từ từ nhắm hai mắt suy nghĩ lộn xộn, lẩm bẩm tự nói:“Cậu từ trước tới giờ chưa từng xài……”
“Lần sau khẳng định xài. Cậu có mệt không? Mau ngủ đi.”
Tô Nham bỗng nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vào trần nhà hơn nửa ngày.
“Cậu làm sao vậy?” Lương Khuê khẽ nâng đầu.
Tô Nham rũ đôi mắt xuống, vươn tay nắm cằm Lương Khuê, đưa môi qua nhẹ hôn hai cái: “ Chúng ta lại đến lần nữa ha.”
Đây là một đêm thỏa mãn mà vô cùng hạnh phúc.
Lương Khuê tỉnh, vốn tưởng lúc dậy sẽ rất muộn. Xem xét ngoài cửa sổ trời vẫn tối đen, thời gian còn sớm. Hắn nghiêng đầu xem bên người, lại không phát hiện thân ảnh Tô Nham.
“Tô Nham?”
Lương Khuê trần trụi đi về phía toilet, cửa phòng rửa tay không khóa, tay hắn vừa để vào tay vặn, trong toilet liền truyền ra tiếng động chật vật. Lương Khuê nhanh chóng đẩy cửa đi vào, thấy Tô Nham mặt đầy bối rối không biết đang làm gì, toilet không có nước. Tô Nham cũng mặc quần áo sạch sẽ, y tựa như không biết từ nơi nào đột nhiên leo ra chật vật ngã một cái.
Lương Khuê vội đi qua kéo y, Tô Nham nhíu mày vỗ vỗ quần áo, khôi phục trấn định như mọi ngày.
“Cậu vào toilet làm gì vậy?”
“Xử lí cái thứ cậu bắn vào trong đó.” Tô Nham tỉnh rụi nói, đẩy Lương Khuê qua một bên rồi đi ra ngoài.
Lương Khuê sắc mặt ửng hồng, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường, hai ba bước liền đuổi kịp Tô Nham, ôm lấy Tô Nham từ phía sau ha ha cười:“ Tớ rất thích khi cậu độc mồm độc miệng nha……”
Tô Nham đẩy hắn ra:“Không muốn ngủ liền mặc quần áo rời giường.”
“Dậy sớm như thế làm gì?”
“Đến trường.”
“……”
“Đi ăn điểm tâm trước, tớ đói bụng.” Tô Nham thở dài, vừa nãy đang ngâm nước thoải mái trong không gian, ngay cả ăn hai quả cà chua cũng chưa ăn. Lương Khuê đột nhiên tỉnh lại chạy vào toilet, dọa y vội vàng đi ra, thiếu chút nữa ngã thảm. Buồn ngủ gì cũng chẳng còn.
“Thì ra cậu đói bụng.” Lương Khuê lập tức thay quần áo, hai người không bao lâu liền cùng nhau ra ngoài.
Sáng sớm gió hơi se lạnh, đèn đường mờ nhạt kéo dài bóng dáng hai người.
Lương Khuê nắm tay Tô Nham, Tô Nham giật lại bỏ vào túi quần.
Lương Khuê móc ra, nắm chặt lần nữa.
“Cậu dám nắm tay tớ cùng đi trước mặt người khác không?”
Lương Khuê siết chặt tay Tô Nham, chém đinh chặt sắt nói:“Dám.”
Tô Nham mỉm cười _ đúng vậy, Lương Khuê có gan này, hắn nói dám, cũng không phải lời nói dối hư tình giả ý.
Quan hệ giữa người với người luôn phát sinh biến hóa vi diệu. Rất khó nói thể xác trong tình yêu đại biểu cho cái gì, nhưng Tô Nham cảm nhận rõ ràng, quan hệ giữa bọn họ tốt hơn trước kia. Y thay đổi, Lương Khuê cũng thay đổi.
Lương Khuê biến an tĩnh, thời gian chạy ra ngoài càng ít. Chỉ cần Tô Nham ngồi trong lớp, hắn nhất định cũng trong lớp. Tô Nham giữa trưa ăn cơm trong lớp, Lương Khuê cũng ăn trong lớp. Trưa nàotranh thủ được lúc không có người, hắn sẽ vô liêm sỉ đòi hôn. Khi có người, hay dùng ánh mắt trần trụi chằm chằm vào Tô Nham. Hoặc dùng tia nhìn giết người chòng chọc vào con kì đà dư thừa nào đó.
Kì nghỉ dài ngày một tháng năm, hai người cũng không đi đâu chơi, chỉ vành tai và tóc mai chạm vào nhau, sầu triền miên, bảy ngày không ra cửa.
Lương Khuê thở hồng hộc ngã lên người Tô Nham, Tô Nham giật giật mái tóc ngắn của hắn:“Muốn tớ nói mấy lần.”
Lương Khuê vô tội cười xấu xa,:“Xài rất bất tiện…… Tô Nham, tớ thích cậu.” Hắn ôm lấy vai Tô Nham, hôn má Tô Nham.
“Tô Nham, sao cậu không nói thích tớ?”
Tô Nham cười, ngậm miệng không nói.
Lương Khuê nhéo mông y, bất mãn nói:“Vì sao không nói?”
Tô Nham nhìn vào mắt hắn, trầm giọng nói:“Mười năm sau, tớ nói cho cậu nghe.”
Lương Khuê sững sờ, giơ tay tính:“Mười năm? Hai mươi bảy tuổi?”
“Ờ.”
Lương Khuê ha ha cười, thân mật ôm chặt Tô Nham: “ Hắc hắc, cậu còn chơi trò lãng mạn này à, Hừ, mai mốt tớ cũng không nói, chờ tớ bảy mươi tuổi lại nói thêm lần nữa cho cậu.”
Tô Nham nhìn khuôn mặt tươi cười xán lạn của hắn, nhất thời chỉ còn trái tim rộn nhịp, muốn nói cái gì, nhưng không thốt ra được.
“Tô Nham cậu bất công, ngày nào cũng chơi với mình Lương Khuê, hoàn toàn quên mất thằng bạn già là tớ. Hôm 1 tháng 5 tìm cậu mấy lần cũng không thèm để ý tới tớ, cậu quá độc ác!” Lâm Cường giả bộ thương tâm chỉ trích Tô Nham, một tay ăn vụn hạt sen, một tay đặt lên vai Tô Nham.
Tô Nham vui thích nhấm nháp hạt sen non ngọt, tâm tình thật tốt nói:“Tớ còn hối hận nè, sớm biết cậu lại đi hồ Yến Tử, tớ cũng cùng đi. May mà cậu mang hạt sen về, tớ thích ăn cái này, ăn thật ngon.”
“Đúng vậy đúng vậy, hạt sen hái tháng năm non nhất, hơn nữa rất ít, chỉ có một phần hạt sen nhỏ già sớm. Tớ còn mang thiệt nhiều cá về, cậu muốn không?”
“Cá thì không cần, tớ không biết làm.”
“Bảy ngày nay cậu cùng Lương Khuê chơi ở chỗ nào? Có phải đi vùng khác du lịch không?”
“Không có, chỉ đi lòng vòng, hơn phân nửa đều ở nhà chơi game.”
“Đua xe vô địch hử? Tớ thật muốn nhanh tốt nghiệp mua máy tính chơi game, hiện tại không có cơ hội đụng.”
“Tốt nghiệp…… Trong nháy mắt sẽ đến.”
“Cũng đúng, Từ Vệ năm nay thi đại học.”
Lương Khuê cùng Tần Việt từ ngoài đi vào, hắn liếc mắt trông thấy Lâm Cường ngồi vị trí của mình, thân mật khoác bả vai Tô Nham cười cười nói nói. Trong mắt lập tức như mọc ra cây gai, trăm điều không thoải mái.
“Lâm Cường cậu đưa xong hạt sen thì cút về chỗ cũ đi, đừng líu ríu ở chỗ này.” Lương Khuê thúc giục đuổi Lâm Cường.
Lâm Cường khoa trương nói:“Đại thiếu gia cậu sợ tớ làm dơ chỗ cậu hả? Hứ, vỏ hạt sen trên đất đều là Tô Nham xả nha, chuyện không liên quan đến tớ.”
Tô Nham ho nhẹ:“Để tớ quét sạch.”
Lương Khuê dán mắt vào đống vỏ trên mặt đất, hơi nhíu mày. Tan học mới có chút xíu, Tô Nham đã ăn hạt sen đầy đất, tốc độ y ăn những thứ này rốt cuộc hiệu suất đến bao nhiêu? Lương Khuê ghét nhất Tô Nham ăn hạt dưa hạt sen hạt thông những vật nhỏ này, nhìn thấy y ăn sẽ nhớ tới giấc mộng giao thừa kia, Tô Nham như vậy làm người ta sợ hãi lại thương tiếc. Nếu như đó là một giấc mộng, hắn hi vọng cảnh tượng này vĩnh viễn đừng xuất hiện trong hiện thực. May mà sau năm mới hắn cũng không còn mơ thấy giấc mộng kỳ quái đó nữa.
Lương Khuê cầm chổi nhanh chóng quét rác, đoạt lại đống hạt sen còn chưa ăn trước mặt Tô Nham: “ Đừng một lần ăn hết, chừa chút ngày mai ăn.”
Tô Nham ngẫm lại cũng đúng, quệt quệt mồm gật đầu, cầm lấy bút làm bài tập.
Đầu tháng sáu, lại đến năm thi đại học.
Bạn của hai người cũng thi, chính là Từ Vệ lúc trước không đánh nhau không quen biết.
Bài thi thể dục Từ Vệ đã qua được, thi đại học là cửa ải cuối cùng, đối với học sinh khác mà nói, học sinh chuyên thể dụcthi đỗ không cần điểm quá cao
Hơn nữa mục tiêu của Từ Vệ là cao đẳng, trình độ của hắn chỉ cần phát huy bình thường, nguyện vọng có thể thực hiện.
Hai ngày trước khi thi, Từ Vệ cố ý mời vài người bạn ăn một bữa. Rượu qua ba vòng, Từ Vệ túy ngôn túy ngữ nói:“Phải tốt nghiệp, con mẹ nó…… Thời gian trôi qua thật nhanh…… Trước kia tao luôn chê nó chậm quá, tao không muốn đến trường, không muốn dậy sớm, không muốn làm bài tập…… Tao thích trốn học…… Thích chơi…… Chán trường muốn chết, luôn hi vọng mau thi đại học, mau để tao tự do.”
Từ Vệ đôi mắt mông lung nhìn về phía bạn gái của mình, đột nhiên như bật khóc tối nghĩa nói:“Em, chúng ta phải tách ra……”
Cô gái cúi đầu không nói, Từ Vệ kích động bắt lấy tay cô:“Trước kia anh không thích em, thật sự không thích. Anh chưa từng chú ý đến em, em chẳng hấp dẫn, tóc ngắn mặc quần áo thể thao, da thì đen, y chang thằng con trai. Qủa đấm mạnh hơn cả anh, chạy nhanh hơn cả anh, anh sao lại thích loại con gái như em chứ. Anh thích con gái mắt to, da trắng, tóc dài, mặc váy. Anh thật sự không thích em……”
Cô gái không ngẩng đầu, nước mắt tí tách rơi xuống mặt đất.
Những người bên cạnh xấu hổ không thôi, đi cũng không được, không đi cũng không phải, bất đắc dĩ nhìn Từ Vệ nổi điên cùng người bạn gái đáng thương kia. Cho dù thi tốt nghiệp xong thì đường ai nấy đi, phải chia tay nhưng mà, cần gì nói khó nghe như vậy, lưu lại một kí ức tốt đẹp để không đến mức tạo thành tiếc nuối. Có người cười thầm Từ Vệ quá ngốc, con trai thật thà đều là ngốc.
Từ Vệ đột nhiên khóc, kéo tay cô gái đó khóc lớn:“Anh là thằng đần độn, anh thi đại học không nổi……”
Cô gái rướm nước mắt ngạc nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn.
Từ Vệ điên khùng gào:“Anh thích em, thật sự thích em, càng bên cạnh em, lại càng thích em.”
“…… Vậy tại sao phải chia tay” Cô gái nghẹn ngào hỏi.
Từ Vệ như gà trống bại trận, câm thin thít không nói lời nào.
Mùa hè đó, sau khi kết quả đã có, tỉ lệ đậu đại học cao đẳng của cao trung Lê Hoa năm nay thật không tốt, giảm xuống không ít. Trong trường các thầy giáo sắc mặt xanh lét, học bù học bù, thời gian học bù kéo ra thiệt dài.
Tô Nham cùng Lương Khuê với thân phận đàn anh lớp 12 chỉ có thể ở lại trường, kế hoạch du lịch đều bị tan thành bọt biển.
Sau buổi chiều chói chang mùa hè, Từ Vệ cùng một đám học sinh tốt nghiệp trở về lấy hồ sơ.
Từ Vệ như nguyện thi đậu một trường cao đẳng thành phố N, thân phận học sinh chuyên thể dục chỉ là ván nhún giúp hắn bay lên cao đẳng. Hắn chọn ngành vi tính, tương lai đều không liên hệ gì đến thể dục.
“Cô bạn gái kia của anh đâu?”
Từ Vệ cười rực rỡ:“Bọn tao vẫn bên nhau, cô ấy…… Cô ấy vốn nên thi đại học, vì có thể bên nhau, nên cùng thi chung một trường.”
Lương Khuê sững sờ, vỗ vỗ bả vai Từ Vệ: “ Thật lòng thật dạ với anh như vậy không dễ, từ nay về sau đừng phụ người ta nha.”
“Sẽ không, sau này tao phải kết hôn với cô ấy. Ha ha, kỳ thật sau khi thi xong, tao liền mang cô ấy về gặp ba mẹ, ba mẹ tao rất mến cô ấy.”
“Ha ha, chúc mừng chúc mừng. Tương lai kết hôn đừng quên mời khách.”
“Đó là nhất định , đúng rồi, tao cũng mua điện thoại, đây là số của tao. tụi bây ghi lại đi, sau này thường xuyên liên lạc.”
“Ừ.”