Trọng Sinh Chi Đại Giới
Chương 43: Mèo con
Trong thời gian chờ món ăn được mang lên, Lương Khuê đột nhiên nhớ tới cái gì, móc hai trăm đồng kia ra đưa cho Trần Yến : “ Đây là tiền của các cậu, cầm lấy đi, thiếu chút nữa tớ quên mất.”
Trần Yến nhận lấy, đưa cho một nữ sinh tên là Tôn Lệ.
Tôn Lệ đỏ mắt nhận tiền, cảm kích không thôi nói: “ Cám ơn! Đều tại tớ quá ngốc, thiếu chút nữa cả phí sinh hoạt cũng bị lừa mất…… sau này nhất định sẽ cẩn thận.”
Tô Nham nhíu mày nói: “ Có phải lừa các cậu nói chăm sóc da miễn phí?”
Tôn Lệ ra sức gật đầu: “ Đúng, Trần Yến bọn họ đang thử quần áo, tớ đói bụng nên bỏ ra ngoài mua đồ ăn. Đi ngang qua tiệm đó bị mấy bà kia lôi kéo nói chăm sóc da, hơn nữa miễn phí không cần tiền. Tớ vốn không muốn vào, nhưng mấy bà ấy liên tục kéo vào, nói là kiểm tra da của tớ, có cái máy gì đó chiếu vào mặt tớ…… lông, lỗ chân lông mụn nhiều vô cùng, tớ giật mình……” Tôn Lệ quẫn bách đỏ mặt.
Lương Khuê cười nhạo: “ Cầm cái kính lúp khuếch đại hình ảnh lên gấp bội chiếu lên, da ai cũng đều có thể hù chết người. Thứ đồ chơi này cậu cũng tin, quá không cẩn thận rồi, sau này có khi bị người ta bán rồi lại còn giúp người ta đếm tiền ấy.”
Tôn Lệ càng thêm quẫn bách, xấu hổ không dám nhiều lời.
Trần Yến hừ nhẹ: “ Những người kia buôn bán không thành thật, cái này thuộc về hành vi lừa gạt. Trước tiên là nói miễn phí kéo người vào, tùy tiện bôi chút gì đó lên mặt thì bắt đầu đòi tiền, nào có đạo lý này.”
Tôn Lệ lại nói:“Tớ không ngờ lại cần tiền…… nên tớ liền đứng dậy đi, kết quả không cho tớ đi, không những bắt tớ trả thù lao, còn…… còn nói muốn 250, trong đó có một trăm năm mươi là phí sinh hoạt của tớ, tớ đương nhiên không chịu đưa, thế mới biết bị gài a.”
Lương Khuê che miệng nhỏ giọng nói thầm: “ Thật là ngốc……”
Tô Nham trộm đạp hắn một cái, Lương Khuê nằm sấp trên bàn giả chết.
“Lúc ấy tớ bị mấy bà ấy vây quanh, sắp bật khóc.” Tôn Lệ nức nở nói:“May mắn Trần Yến mấy bạn ấy tới.”
Trần Yến mấy người vừa thấy Tôn Lệ đã biết cô gặp phiền toái, chạy tới vừa hỏi lập tức tức giận, kiên quyết không chịu trả tiền, nhưng bà chủ người ta nói dùng đồ phải trả thù lao, Trần Yến nghĩ cũng đúng. Bất kể có muốn hay không, dù gì cái thứ đó cũng trét trên mặt mình một chút rồi, Trần Yến liền nói với Tôn Lệ:“Cho bà ta năm đồng là được.”
Nữ nhân kia vừa nghe, lập tức giễu cợt không thôi: “ Cưng ơi không có tiền thì đừng vào tiệm người ta, ra ngoài mua đồ trả tiền _ chút đạo lý này cũng không hiểu còn sống làm gì, năm đồng, mày lấy ra chọc cười có phải không? Không có tiền mày vào tiệm làm gì?”
Trần Yến nghe xong càng cảm thấy buồn cười, phủ nhận cộc lốc vứt xuống một câu: “ Bà nói chuyện thực khôi hài.”
Không nói thô tục, không mắng chửi người, nhưng nhẹ nhàng êm ái một câu thôi, cũng khiến người đàn bà kia tức giận đến mặt tím lại, trừng Tôn Lệ như Mẫu Dạ Xoa:“Mày giả câm điếc không nói phải không, muốn bạn mày chen vào cái gì, con nhãi đừng làm tao quạu. Trên đời không có bữa cơm miễn phí, nếu mày không có tiền sao không xéo đi sớm, té ra cho là tiệm chúng tao dễ bắt nạt lắm phải không?”
Tôn Lệ sợ hãi bị phun mặt mũi đầy nước miếng _ thiếu niên không có kinh nghiệm xã hội gì vốn theo bản năng sợ người lớn, đặc biệt là loại phụ nữ tính tình hung ác này. Tôn Lệ nghĩ chuyện lớn hóa nhỏ, liền móc tiền ra cho bà ta.
Không công trả hơn hai trăm đồng, Trần Yến cũng thay Tôn Lệ đau đớn. Các cô cũng không phải kẻ có tiền, hai trăm năm mươi đồng này, một trăm trong đó là tiền Tôn Lệ mua quần áo hôm nay, một trăm năm mươi còn lại là phí sinh hoạt của cô. Cả đôi tất cũng chưa mua đến tay đã bị người ta giật đi, bảo sao cam tâm cho được.
Trần Yến mở miệng nói: “ Tối đa năm mươi đồng là đủ rồi, làm người đừng hiểm độc như vậy, cái này cũng không phải hàng hiệu, dựa vào cái gì muốn nhiều tiền như vậy.”
Bà một câu tôi một câu càng cãi càng kịch liệt, chờ Lâm Cường xuất hiện, tình trạng đã sắp mất kiểm soát. Đáng tiếc Lâm Cường cũng không phải người vẻ ngoài cứng rắn, bà kia không sợ, chỉ là mấy con nhãi thằng oắt thôi càng chửi càng hăng. Lâm Cường và Trần Yến kiên trì chỉ giao năm mươi đồng, bảo bà kia trả lại hai trăm, thế nhưng bà ta chết cũng không nhả ra.
Nếu không phải gặp được Tô Nham và Lương Khuê, hai trăm của Tôn Lệ liền mất toi.
“Cái thứ đê tiện này rất nhiều, khắp nơi kéo người, các cậu chỉ cần nhớ kỹ một câu, thiên hạ không có chuyện bánh nướng từ trên trời rơi xuống. Cái gì bữa cơm miễn phí, nghe xong nên đi đường vòng, đừng vì nhỏ mà mất lớn.” Tô Nham vừa ăn vừa nói, lúc nãy y vừa nhìn liền đoán ra có chuyện gì, mấy chuyện này thấy nhiều không hết.
Lâm Cường tán thành gật đầu:“Đúng vậy đúng vậy, MLM cũng phải chú ý, bao nhiêu người bị lừa gạt, chậc chậc, con gái càng phải coi chứng.”
“Đừng nói những chuyện đáng ghét này, xế chiều đi trượt băng, thế nào?” Lương Khuê cười hì hì đề nghị, có thâm ý liếc nhìn Tô Nham. Hắn muốn đi trượt băng lâu rồi, lôi kéo Tô Nham cùng nhau trượt, một trước một sau, tay nắm tay……
Lương Khuê như nguyện mang theo Tô Nham đi vào sân trượt băng, hắn gấp rút thúc giục Tô Nham đổi giày. Tô Nham không biết vì sao hắn tích cực như vậy, nhưng thấy hắn muốn chơi liền ngoan ngoãn thay giày. Buộc giày xong, người còn chưa đứng vững, Lương Khuê liền kéo Tô Nham trượt ra ngoài, hơn nữa lớn tiếng nói với bọn người Lâm Cường: “ Chúng tớ đi chơi trước.”
Lâm Cường chửi ầm lên: “ Lương Khuê cậu đừng trượt nhanh như vậy! chết bầm, hai người các cậu kéo tay nhau có gì vui hả, mau giúp mấy bạn nữ đi!”
Mấy nữ sinh bên kia mặt hồng hồng, có mấy người không biết trượt, thí dụ như Trần Yến.
“Không biết trượt cũng đừng lo, chậm rãi học. Nam sinh giúp nữ sinh chút, kiên nhẫn dạy, ngàn vạn lần đừng làm cho người ta ngã.”
Mấy nam sinh khác ngượng ngùng gật đầu, kéo nữ sinh đi trượt. Thật vui vẻ hạnh phúc, tay nắm tay trượt đi như vậy, không chừng chốc lát quay lại sẽ thành đôi thành cặp……
Có nam sinh can đảm, lập tức chọn nữ sinh vừa ý đi chơi.
Lâm Cường thở phào, nhìn Trần Yến đang cột giày: “ Cậu cũng không biết đúng không? Tớ mang cậu đi chơi nhé?”
Trần Yến gật đầu, Tôn Lệ bên cạnh nháy mắt cười với cô.
Đoàn người đều đi chơi , trên chỗ ngồi chỉ còn lại Tôn Lệ. Cũng không phải không có ai chịu giúp cô, chính cô cũng biết trượt một chút nhưng lại không muốn động, ánh mắt đuổi theo Tô Nham và Lương Khuê. Hai chàng trai này chơi rất đẹp mắt, kiểu gì cũng dám thử một lần, vô cùng phấn khích đẹp mắt. Tôn Lệ quan sát không khỏi nở nụ cười, nghĩ thầm tình cảm của họ thật là tốt.
“Nghỉ một chút, hô.” Hai người trượt đến bên người Tôn Lệ ngồi xuống, Tôn Lệ vội vàng đưa nước khoáng cho hai người.
“Cám ơn.”
“Các cậu trượt thật giỏi, tớ chỉ biết một chút xíu, không cẩn thận liền ngã bẹp xuống đất.” Tôn Lệ ngại ngùng nói.
“Ha ha, chơi nhiều thì giỏi thôi .” Lương Khuê dứt lời nhìn về phía Tô Nham:“Tớ vốn trượt không tốt như vậy, Tô Nham cậu thật vững, trượt theo cậu tớ liền vững nhiều hơn.”
Tô Nham uống nước ừng ực, hầu kết lên xuống, nước chảy xuống dọc theo khóe miệng trượt vào cổ áo. Lương Khuê nghiêng đầu, không nói.
Tô Nham uống đủ rồi, buông bình nước thở ra, nghiêng đầu muốn nhìn Lương Khuê một chút, nhưng vừa liếc mắt lại thấy được Tôn Lệ. Lương Khuê cúi thấp đầu không biết đang làm gì, mà Tôn Lệ đang ngượng ngùng nhìn ót Lương Khuê.
Tô Nham chớp mắt mấy cái, đột nhiên mở miệng: “ Tôn Lệ, tớ mang cậu trượt vài vòng ha?”
Tôn Lệ sững sờ, Lương Khuê bỗng nhiên ngẩng đầu.
Tô Nham đứng lên, hướng Tôn Lệ vươn tay.
Tôn Lệ mặt đỏ hồng không biết làm sao, do do dự dự nửa ngày mới đứng lên, lập tức bị Tô Nham kéo trượt đi thật xa. Tôn Lệ sợ tới mức tim như ngừng đập, nhưng mỗi khi cô cho rằng mình sắp ngã xuống, Tô Nham đều kịp thời ổn định cô. Tim đập một chốc thiên đường một chốc địa ngục, chỉ có nắm thật chặt đôi tay như bờ bến kia mới có thể vững tin. Bởi thế, soái ca muốn bắt được con tim của một thiếu nữ rất đơn giản.
Mang theo Tôn Lệ trượt ba vòng, Tô Nham nghỉ ngơi lần nữa. Y vô cùng bình tĩnh, nhưng có người không cách nào bình tĩnh. Thí dụ như Tôn Lệ, thí dụ như Lương Khuê.
Lương Khuê trừng Tô Nham, hận không thể trừng thủng y ra.
Nhưng bộ dáng nhìn lại của Tô Nham, làm hắn không cách nào giận dữ. Tô Nham là người thế nào, hắn rất rõ. Tô Nham chiếu cố một cô gái, có lẽ thật sự chỉ là chiếu cố, tuyệt không có suy nghĩ không an phận.
Nhưng mà, trong lòng hắn khó chịu, hơn nữa hiện tại không có cách nào tìm Tô Nham tính sổ.
Hơn bốn giờ chiều, Lương Khuê liền kéo xềng xệch Tô Nham trở về.
Vừa vào nhà, Lương Khuê liền đứng đắn nói:“Chúng ta đi ước pháp tam chương ( đại loại như đưa ra một bản cam kết ấy ).”
“Cậu nói, tớ nghe.” Tô Nham ngồi xổm thu xếp đống đồ chơi và thức ăn cho chó.
“Cậu! Từ nay về sau đừng… quá tốt với những cô gái kia, đặc biệt là Trần Yến đấy!”
Tô Nham ngẩng đầu nhìn hắn:“Cậu muốn nói Tôn Lệ?”
Mặt Lương Khuê đỏ lên:“Tớ nói Trần Yến!”
“Trần Yến chỉ là bạn, giống như Lâm Cường.” Tô Nham không thèm để ý nói:“Tớ thấy Tôn Lệ động tâm với cậu thì có.”
“Gì?”
“Tớ ghen, không hiểu hử?” ngữ khí bình tĩnh tựa như đang nói ‘tớ đi ăn cơm’, lời Tô Nham vừa nói ra lập tức làm đầu Lương Khuê chập mạch.
Lương Khuê chập mạch hai phút mới kịp phản ứng, bỗng nhiên nhào qua ấn đầu Tô Nham dùng sức vò: “ Cậu ghen thật đó hả! Cậu ghen như vậy đó hả! Cậu ghen ra vẻ quá ha, rốt cuộc cậu ghen hay đi ăn cơm? ”
Tô Nham tùy ý để hắn vò, không biết từ nơi này lấy ra một quả cà chua cắn một ngụm:“Tớ ăn cà chua .”
Lương Khuê buông tha đầu tóc lộn xộn của Tô Nham, đưa miệng qua đoạt lấy cà chua của Tô Nham, vừa ăn vừa cười ha ha:“Tô Nham, cậu thiệt là xấu xa!”
“ Ha ha……” Tô Nham cười đến sặc sụa, cà chua thiếu chút nữa chạy lên lỗ mũi, lập tức ho dữ dội.
Lương Khuê vội vàng đập lưng cho y, Tô Nham khụ khụ nói: “ Cậu đừng trêu chọc tớ…… Ha ha……”
“Tớ không trêu chọc cậu.” Lương Khuê trăm mối khó hiểu.
Tô Nham học ngữ khí của hắn, bóp mũi nói:“Cậu thiệt là xấu xa……”
“……”
“Cậu thiệt là xấu……”
“……”
“Cậu thiệt là xấu……”
Cuối cùng nghe không được nữa, Lương Khuê nghiến răng nghiến lợi lật ngã Tô Nham, hung dữ rống to: “ Tớ xấu xa đấy! Cậu thì sao hả, cậu còn tệ hơn tớ, luôn thích cười nhạo tớ!”
Hai người ồn ào đánh túi bụi như con nít, một hồi cười một hồi kêu, lăn qua lăn lại đến trời tối đói bụng mới chịu yên tĩnh.
Tô Nham thấy món đồ chơi để trong phòng khách, liền nói:“Tớ đói bụng…… Tớ muốn ăn thịt bò xào tiêu.”
Lương Khuê nhanh chóng đứng dậy:“Được, tớ sẽ đi mua ngay bây giờ, đúng rồi, cậu tranh thủ thời gian mở máy tính down trò chơi cho tớ, không biết trò chơi kia nặng bao nhiêu, hi vọng đêm nay có thể down xong.”
“Ừ, tớ đi down.”
Đưa mắt nhìn Lương Khuê rời đi, Tô Nham khóa toilet tiến vào không gian, ôm một đống đồ chơi tìm đám nhãi con ngao Tây Tạng. Trong không gian bình thường trừ động vật, hoa hoa cỏ cỏ thì chẳng còn gì chơi, năm nhãi con vừa thấy đống đồ chơi màu sắc rực rỡ, lập tức mừng rỡ không thôi. Chúng vây quanh Tô Nham chạy khắp, một hồi giẫm lên chân y, một hồi cắn ống quần y.
Tô Nham buông toàn bộ đồ chơi xuống: “ Đây là quà tao tặng tụi bây, nếu thích, lần sau tao mua thêm. Còn có những thức ăn này, mau nếm thử coi thích không? Chiến Thần hai vợ chồng tụi bây cũng nếm thử, nếu thoả mãn, làm đồ ăn vặt cũng được.”
Một nhà bảy miệng hiếu kỳ nhấm nháp thức ăn cho chó, kết quả hai vợ chồng hoàn toàn không thích, đám nhãi con phản ứng khác nhau : có bốn con không ghét, cũng không quá thích, duy chỉ có một con ăn đến mắt đều nheo lại, cả cái đầu nhỏ đều hận không thể chui hết vào trong hộp.
Tô Nham buồn cười, ôm lấy nó vuốt ve: “ Mèo Con rất thích món này? Hắc hắc, lần sau mua nhiều thêm vài thùng cho mày.” Y kêu tên Mèo Con nén cười không thôi. Lúc trước y ôm từ điển đặt tên cho năm tiểu quỷ này. Chúng nó nếu thích, sẽ biểu hiện cho cha mẹ biết, Chiến Thần sẽ chuyển cáo cho Tô Nham. Vì vậy Tô Nham cứ đọc tên, thích hay không bọn nhỏ tự tính. Nhưng Kim thần, Mộc thần, Thủy Thần, Hỏa thần, Thổ thần mấy cái tên anh tuấn y quyết định, hoàn toàn bị đám nhãi con khinh bỉ.
Nhưng khi y đọc lên cái tên Mèo Con, cái con mèo con này phản ứng kịch liệt, thực con mẹ nó nở nụ cười trên mặt, tuy mặt nó toàn lông…… vui vẻ vừa nhảy vừa kêu, vì thế từ đó trở đi, trên thế giới thêm một con nhãi ngao Tây Tạng tên gọi Mèo Con. Chờ tương lai nó lớn lên uy phong lẫm lẫm, nó vẫn là một con Mèo Con……
“Khặc khặc khặc , Nham Nham, Mèo Con ngốc thực thích kề cận ngươi, nó nói muốn đi ra ngoài chơi với ngươi, muốn ở cùng một chỗ với ngươi.”
Tô Nham sững sờ:“Thật à? Nhưng ta không tiện lắm.”
“Khặc khặc , Mèo Con ngốc sắp khóc đó, xong rồi xong rồi, Nham Nham, Mèo Con ngốc này không chừng muốn làm vợ ngươi.”
Tô Nham phụt cười to:“Khặc khặc khặc khặc, đó là phúc khí của ta. Được rồi! Ta mang mày đi ra ngoài chơi, nhưng chỉ có thể chơi một chút thôi nghe chưa.”
Tiểu ngao Tây Tạng mừng rỡ, nịnh nọt mè nheo tay Tô Nham.
Chờ Lương Khuê mua thức ăn về, liền chứng kiến Tô Nham ngồi trên sàn nhà trêu chọc một con chó đen nhỏ. Chó đen nhỏ ngốc ngốc chạy theo một quả bóng cao su màu sắc rực rỡ, chốc lát ngã nhào chốc lát kêu ô ô.
Lương Khuê mừng rỡ:“Chó ngốc từ đâu tới vậy, ha ha, bộ dạng ngây ngốc thật đáng yêu. Đây là chó trong cư xá của cậu? Sao nhìn giống ngao Tây Tạng quá vậy?”
“Thật là tiểu ngao Tây Tạng.”
“Cư xá này có người nuôi ngao Tây Tạng, tầm mắt quá chật hẹp, ủy khuất ngao Tây Tạng. Đô đô đô, tiểu tử này tên gọi là gì?” Lương Khuê ôm lấy tiểu ngao Tây Tạng trêu chọc, tiểu ngao Tây Tạng chưa trải đời, đối với ai cũng ngây thơ cười cười. Thấy Lương Khuê trêu chọc nó chơi, nó liền lè lưỡi liếm chóp mũi Lương Khuê.
Lương Khuê ai u kêu một tiếng: “ Sao dính thế? Con mẹ nó, thiệt là khó chịu ……” Hắn xoa xoa cái mũi, không quá thói quen mắng một câu.
Tô Nham cười nhẹ:“Nó là tiểu mỹ nữ, thấy cậu soái quá, chiếm chút tiện nghi. Mèo Con mày nói có phải không?” Tô Nham nâng cằm Mèo Con.
Mèo Con ô ô kêu lên vui mừng một tiếng, Lương Khuê ha ha mừng rỡ:“Mèo Con?”
“Ừ, nó gọi là Mèo Con.”
“Ha ha ha ha, sao chủ nhân ngốc thế, lấy cái tên đần như vậy!” Lương Khuê cười đến lăn lộn khắp đất.
“……”
Tô Nham yên lặng đứng dậy, yên lặng đi ăn cơm.
“Ha ha, rốt cuộc là chủ nhân nhà ai ngốc vậy, tớ thật muốn gặp một lần. Tô Nham cậu dẫn tớ gặp cái đi, tớ chỉ xa xa nhìn lén một cái thôi, thật sự.” Lương Khuê ôm Mèo Con chạy tới cạnh bàn, Mèo Con hưng phấn nhảy lên bàn, đôi mắt lóng lánh nhìn đĩa thịt.
Tô Nham không lên tiếng, vài đũa vài đũa lách cách kẹp thịt bò lên nhét vào miệng, hai ba gấp liền ăn sạch sành sanh. Cuối cùng vừa để chén xuống, không đếm xỉa Mèo Con nước mắt lưng tròng thỏa mãn nói:“Tớ ăn no, đi tắm trước.”
Lương Khuê chỉ vào chén đĩa trống không, kinh hãi gào:“Cậu ăn hết thịt bò rồi! Tớ còn chưa động đũa mà……”
Tiểu ngao Tây Tạng được voi đòi tiên, đi ra chơi một hồi lại không chịu về. Tô Nham vừa nói đưa nó về liền tru lên không ngừng, cắn ống quần Tô Nham không nhả.
Tô Nham thở dài, vì vậy để nó lại, nghĩ sáng mai đưa về cũng không muộn.
Vì vậy đêm hôm nay, hai người một ngao Tây Tạng cùng nhau trôi qua.
Ngày hôm sau lúc Tô Nham thức dậy, Lương Khuê và Mèo Con đều không thấy đâu.
Lương Khuê để lại tờ giấy nói hắn mang Mèo Con đi ra ngoài tản bộ.
Tô Nham mỉm cười, kỳ thật nuôi một con vật cưng bên người cũng rất thú vị, nhưng một khi đến trường, liền phi thường không tiện, bất đắc dĩ cực kỳ.
Lương Khuê cũng là người thích thú cưng, đặc biệt thích chó, loại chó to lớn. Ngao Tây Tạng trong tay vẫn còn nhỏ, nhưng không cần hoài nghi tương lai nó sẽ uy phong bát diện cỡ nào.
Lương Khuê dẫn chó đi dạo vô cùng vui vẻ, mỗi lần gọi nó Mèo Con càng vui vẻ.
Ngày nghỉ cuối cùng của hai người liền tiêu tan trên người nhãi con này, chỗ nào cũng không đi, mang nó đi chơi một ngày.
“Tô Nham, chờ mai mốt chúng ta có thể mua nhà cho mình, cũng nuôi một con ngao Tây Tạng nha?” Lương Khuê vui thích đề nghị.
Tô Nham nhìn vẻ mặt tươi cười của Lương Khuê, mỉm cười nói:“Có thể, nuôi một ổ cũng không thành vấn đề.”