Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 2) - Chương 24:Bất Ngờ Lại Nối Tiếp Bất Ngờ
Chương trước- Chương 1:Tử Thiên Trở Lại
- Chương 2:Đoàn Viên
- Chương 3:Lần Đầu Gặp Lại
- Chương 4:Không Ai Nợ Ai
- Chương 5:Lún Sâu Vào Nguy Hiểm
- Chương 6:Nụ Cười Trong Lửa
- Chương 7:Trọng Sinh Rồi
- Chương 8:Kiếp Này, Con Chỉ Kết Hôn Với Anh Ấy
- Chương 9:Đệ Nhất Mĩ Nhân
- Chương 10:Tra Nam, Tiện Nữ, Thật Xứng Đôi
- Chương 11:Diễn Kịch Giả Lại Được Xem Kịch Thật
- Chương 12:Vị Hôn Thê Của Anh
- Chương 13:Cây Thông Giáng Sinh
- Chương 14:Dạy Dỗ Thật Tốt
- Chương 15:Hối Lộ Gia Đình Chồng
- Chương 16:Công Chúa Tuyết
- Chương 17:Thâu Tóm Lâm Thị
- Chương 18:Làm Bà Mối
- Chương 19:Đừng Thấy Sang Mà Bắt Quàng Làm Họ
- Chương 20:Lời Cảnh Cáo Đầy Khiêm Nhã
- Chương 21:Công Chúa Tuyết, Anh Về Rồi
- Chương 22:Quà Giáng Sinh Cho Em
- Chương 23:Cuối Cùng Em Cũng Đợi Được Anh
- Chương 24:Bất Ngờ Lại Nối Tiếp Bất Ngờ
- Chương 25:Kết Hôn (1)
- Chương 26:Kết Hôn (2)
- Chương 27:Ghen (1)
- Chương 28:Ghen (2)
- Chương 29:Không Xứng
- Chương 30:Đông Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Chương 31:Đóng Gói Anh Lại, Giấu Đi
- Chương 32:Đòi Em Cả Vỗn Lẫn Lãi
- Chương 33:Cầu Được Ước Thấy
- Chương 34:Không Thể So Sánh
- Chương 35:Tôi Nhớ Mặt Em Rồi
- Chương 36:Hôn Lễ (1)
- Chương 37:Hôn Lễ (2)
- Chương 38:Hôn Lễ (3)
- Chương 39:Tai Nạn Trong Hôn Lễ
- Chương 40:Đã Không Sao Rồi
- Chương 41:Không Phải Dạng Vừa
- Chương 42:Xem Tình Thú Miễn Phí
- Chương 43:Không Còn Liên Quan
- Chương 44:Em Chỉ Cần Anh
- Chương 45:Liền Hôn Cho Em Nín Khóc
- Chương 46:Trái Tim Thắng Lí Trí.
- Chương 47:Ai Thắt Nút Dây, Thì Tự Mình Tháo
- Chương 48:Anh Muốn Theo Đuổi Em
- Chương 49:Vợ Ơi..Anh Đau..!!
- Chương 50:Sinh Con Cho Anh
- Chương 51:" Chỗ Nào Anh Cũng Thấy Rồi "
- Chương 52:Thư Kí Lâm An
- Chương 53:Lục Tổng, Tha Cho Tôi
- Chương 54:Chàng Rể Quý
- Chương 55:Tiết Phong
- Chương 56:Chỉ Muốn Ôm Em Ngủ
- Chương 57:Đã Có Một Tiểu Lưu Manh Rồi
- Chương 58:Ốm Nghén
- Chương 59:Là Song Thai !
- Chương 60:Âm Mưu Thâm Hiểm
- Chương 61:Gặp Lại Tiết Phong
- Chương 62:Biệt Ly (1)
- Chương 63:Biệt Ly (2)
- Chương 64:Biệt Ly (3)
- Chương 65:Bắt Cóc Trong Lễ Pháo Hoa
- Chương 66:Thiêu Sống Nó Đi !
- Chương 67:Sinh Ly Tử Biệt (1)
- Chương 68:Sinh Ly Tử Biệt (2)
- Chương 69:Sinh Ly Tử Biệt (3)
- Chương 70:Nỗi Đau Quá Lớn
- Chương 71:Tang Lễ Đẫm Nước Mắt (1)
- Chương 72:Tang Lễ Đẫm Nước Mắt (2)
- Chương 73:Tang Lễ Đẫm Nước Mắt (3)
- Chương 74:Mẹ Góa, Con Côi
- Chương 75:Nước Mắt Của Lục Minh Tử Thiên
- Chương 76:Bài Học Đáng Giá.
- Chương 77:Chẳng Là Cái Thá Gì !
- Chương 78:Tôi Muốn Săm Hình Cô Ấy Lên Lưng Tôi !
- Chương 79:Lục Thiên Bảo, Lục Thiên Trình
- Chương 80:Tôi Muốn Thử Lòng Cô Ấy !
- Chương 81:Ông Chủ Mới Của Phong-Hà
- Chương 82:Người Đó Là Anh Có Phải Không?
- Chương 83:Sự Thật Được Tiết Lộ
- Chương 84:Chỉ Vì Em Là Vợ Anh !
- Chương 85:Say Rượu, Say Cả Tình
- Chương 86:Vợ Chồng Đoàn Tụ
- Chương 87:Anh Không Hứa, Nhưng Anh Sẽ Dùng Hành Động Để Chứng Minh
- Chương 88:Chúng Ta Là Một Gia Đình
- Chương 89:Chân Tình
- Chương 90:Đánh Cược
- Chương 91:Ân Oán Lại Tiếp Ân Oán
- Chương 92:Trọn Đời Yêu Em
- Chương 93:Quả Báo
- Chương 94:Linh Cảm Xấu
- Chương 95:Trình Trình Bị Bắt Đi Rồi !
- Chương 96:Kết Thúc (1)
- Chương 97:Kết Thúc (2)
- Chương 98:Kết Thúc (3)
- Chương 99:Kết Thúc (4)
- Chương 100:Yêu Thêm Lần Nữa, Lần Nữa, Và Một Lần Nữa
- Chương 101:Thiên - Hân Phiên Ngoại (1)
- Chương 102:Thiên - Hân Phiên Ngoại (2)
- Chương 103:Thiên - Hân Phiên Ngoại (3)
- Chương 104:Thiên - Hân Phiên Ngoại (4)
- Chương 105:Thiên - Hân Phiên Ngoại (5)
- Chương 106:Thiên - Hân Phiên Ngoại (6)
- Chương 107:Thiên - Hân Phiên Ngoại ( 7)
- Chương 108:Thiên - Hân Phiên Ngoại (End)
- Chương 109: Tiết Phong-Triển Hà (1)
- Chương 110:Tiết Phong-Triển Hà (2)
- Chương 111:Tiết Phong-Triển Hà (3)
- Chương 112:Tiết Phong-Triển Hà (4)
- Chương 113:Tiết Phong-Triển Hà (5)
- Chương 114:Tiết Phong-Triển Hà (6)
- Chương 115:Tiết Phong-Triển Hà (7)
- Chương 116:Tiết Phong-Triển Hà (8)
- Chương 117:Tiết Phong-Triển Hà (9)
- Chương 118:Tiết Phong-Triển Hà (10)
- Chương 119:Tiết Phong-Triển Hà (End)
- Chương 120:Kết Thúc Viên Mãn
- Chương 121:Thông Báo Từ Tác Giả
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 2)
Chương 24:Bất Ngờ Lại Nối Tiếp Bất Ngờ
Nhà Hàng Đông Du.
Lúc này đã hơn tám giờ tối. Sau khi Lục Minh Tử Thiên và Hách Liên Mạc Hân gặp lại. Cả hai người cùng tản bộ ở trong khuôn viên nhà hàng.
"Tử Thiên à, lúc nãy anh nói là có bất ngờ dành cho em mà, vậy đó là gì thế? Em muốn biết." Hách Liên Mạc Hân ôm cánh tay của anh lắc lắc làm nũng.
" Hử? Bất ngờ gì? Anh quên rồi." Lục Minh Tử Thiên nhướn mày cười trêu cô gái của anh.
Hách Liên Mạc Hân nghe anh nói, cô xụ mặt xuống, rõ ràng khi nãy cô nghe anh nói sẽ cho bất ngờ, vậy mà anh lại bảo là quên.
Thấy cô xụ mặt, Lục Minh Tử Thiên bật cười, cô gái của anh, hình như là giận anh rồi.
"Mạc Hân, em dỗi anh." Anh vừa cười vừa hỏi.
"Ai thèm dỗi anh." Hách Liên Mạc Hân cúi đầu thấp hơn, thật lâu vẫn không dám nhìn anh.
"Không dỗi, vậy nhanh ngước mắt lên nhìn anh xem." Lục Minh Tử Thiên thách thức.
"Không! Em không dỗi anh, nên em không nhìn anh đâu. Mặt anh có gì mà nhìn chứ?" Cô đáp.
"Haa..mặt anh xấu lắm sao? Đến nỗi Hách Liên tiểu thư nhìn thôi cũng không dám. Em nhát gan?" Anh tiếp tục chọc tức cô.
"Nhìn thì nhìn, có gì mà sợ chứ? Hứ ! Em không có nhát gan đâu nha." Dứt lời, Hách Liên Mạc Hân ngước mắt lên nhìn anh.
Ngay khi cô vừa ngước mắt lên nhìn, trước mắt cô lại là một chú gấu nhỏ bằng pha lê trong suốt, lấp lánh vô cùng.
"Đẹp quá!" Hách Liên Mạc Hân thốt lên. Cô định đưa tay lấy, thì anh liền giơ tay cao lên, không cho cô lấy, mặt anh ghé sát xuống mặt cô, Anh hỏi :
"Mạc Hân, chú gấu nhỏ này đẹp hơn anh sao?"
Cô nhìn khuôn mặt của anh ở cự li gần, "mẹ ơi, sao lại anh lại đẹp đến vậy ?" cô liền lui lại, đầu hơi cúi xuống, thầm than trong đầu, "ôi không,nếu tiếp tục nhìn anh, cô phun máu mũi mất."
"Tử Thiên chết tiệt, anh dám thả thính cô sao?"
"Sao không trả lời anh, là nó đẹp hay anh đẹp?" Lục Minh Tử Thiên hua hua con gấu pha lê trước mắt cô một lần nữa mà hỏi.
"Gì chứ, anh..anh hỏi ai?" Hách Liên Mạc Hân ngập ngừng.
Lục Minh Tử Thiên cấm chú gấu pha lê chỉ tay vào nó sau đó chỉ vào tim mình, anh tiếp tục hỏi cô :
"Là chú gấu này với anh, ai đẹp hơn? Em thích anh hơn, hay là thích nó hơn. Hửm?"
Hách Liên Mạc Hân nhìn chú gấu nhỏ, rồi lại nhìn anh, nhưng vừa nhìn mặt anh, cô lại xấu hổ quay ngay mặt đi.
Khỏi cần nghĩ, thì cũng biết là cô thích anh rồi. Nhưng là cô cũng thích chú gấu đó nữa nha.
Thật nhanh, cô liền nói : "Tử Thiên, em muốn cả hai luôn."
"Tham lam, em chỉ được chọn một mà thôi." Anh vừa béo nhẹ má cô rồi mắng. Giọng đầy cưng chiều.
"Ai ui," Hách Liên Mạc Hân nhăn mày. "Vậy em chọn anh." Cô nhanh nhảu đáp lời anh, vừa đáp cô vừa đưa hai cánh tay nhỏ, trực tiếp ôm lấy dáng người cao lớn của anh.
Lục Minh Tử Thiên bất ngờ, cô gái nhỏ của anh bạo dạn ghê, chỉ mới gặp mặt chưa đến hai giờ đồng hồ. Vậy mà cô thẳng thắn ôm anh, không một chút sợ anh. Cứ như là anh và cô đã yêu nhau từ lâu rồi vậy.
Nhưng anh không hề biết, Hách Liên Mạc Hân đã biết anh từ kiếp trước rồi. Cô đã quá quen với hình dáng cũng như cảm xúc của anh. Vậy nên, đứng trước mặt anh, cô tự nhiên mà ôm anh cũng có gì lạ đâu?
Anh cũng ôm cô. Chú gấu nhỏ pha lê vẫn đang trong tay anh. Bỗng nhiên, thật nhanh, Hách Liên Mạc Hân một tay tóm nhanh con gấu kia.
Một phát thật chính xác, cô cười lên rạng rỡ
"Tử Thiên à, anh là của em, vậy thì nó cũng là quyền sở hữu của em. Em nói đúng không?" Cô vừa nói vừa hua hua con gấu lên trước mắt anh. Cả thân hình nhỏ nhắn của cô vẫn được anh ôm trong tay. Vẻ mặt cô đầy đắc ý.
Anh bật cười, liền khen cô. "Mạc Hân nhà mình rất thông minh."
"Đương nhiên rồi, thông minh thì mới xứng là vị hôn thê của anh chứ?" Cô nói bằng giọng chắc nịch.
"Được rồi, như anh đã nói, anh sẽ giành cho em một bất ngờ. Nào đi với anh." Lục Minh Tử Thiên nói rồi nắm tay cô đi.
Hách Liên Mạc Hân cũng không do dự, cô nhanh chân bước đi song song với anh. Hai người đi thẳng vào bên trong khu đại sảnh của nhà hàng.
Đứng giữa đại sảnh, anh đưa tay lên ra hiệu.
"Tách."
Tiếng búng tay của anh vừa vang lên. Lập tức tất cả bóng đèn pha lê bên trong chợt vụt tắt. Mọi vật liền chìm vào bóng tối.
"Tử Thiên ! Tử Thiên ! Anh đâu rồi?" Hách Liên Mạc Hân hoảng hốt gọi anh. "Nhà Hàng bị mất điện sao?"
"Lục Minh Tử Thiên !" Cô còn đang gọi anh, xung quanh bỗng nhiên sáng lên. Không phải ánh sáng đèn pha lê nữa, mà là vô số ánh sáng của những bóng đèn nhỏ đủ màu xanh đỏ tím vàng...
Khung cảnh lung linh huyền ảo thật đẹp, cảm giác như lạc vào chốn thiên đường vậy.
Hách Liên Mạc Hân ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra, cô còn đang phân vân, chưa kịp hoàn hồn thì trước mắt cô, lần lượt từng vị khách đi tới.
Già trẻ lớn bé, nam nữ đủ cả. Tất cả gần một trăm người, không chính xác là chín mươi chín người, họ đều xếp theo một hàng dài. Trên tay mỗi người đều cầm một bông hồng nhung đỏ rực.
Mỗi một người đi lướt qua cô, họ đều trao bông hồng nhung đỏ rực kia cho cô.
Hách Liên Mạc Hân đứng chôn chân tại chỗ, tay cô đón lấy từng bông hồng một.
Một, hai, ba, bốn.....cô đếm thầm trong đầu.
Cho đến người cuối cùng là một cô bé tầm sáu tuổi, cô nhận lấy bồng hồng cuối cùng cũng chính là bông hồng nhung thứ 99..
"99 bông hồng, là anh tặng cho cô sao? Giữa một Mùa đông lạnh buốt mà lại mua được nhiều bông hồng nhung như thế này, anh phải tốn bao nhiêu thời gian để chuẩn bị."
Hách Liên Mạc Hân ôm bó hồng đỏ rực trong người, da cô trắng noãn nổi bật hẳn lên, xinh đẹp đến mê người.
Lúc này, Lục Minh Tử Thiên mới tiến đến trước mặt cô, trên tay anh cũng là một bông hồng, nhưng lại khác màu, nó có màu hồng tươi..các cánh hoa đã nở rộ.
Một chân anh quỳ xuống, với tư thế cầu hôn, anh đưa bông hồng nở rộ kia trên tay mình đặt vào bó hồng mà Hách Liên Mạc Hân đang ôm.
Ngay sau đó, anh lôi từ túi áo khoác ra một chiếc hộp nhỏ xinh hình trái tim, khẽ bật nắp hộp ra, bên trong, một chiếc nhẫn nhỏ nhắn, trên mặt nhẫn là một viên pha lê màu hồng ngọc đẹp vô cùng.
"Mạc Hân, công chúa của anh, em hãy làm vợ anh nhé. "
Lục Minh Tử Thiên nói xong liền đưa chiếc nhẫn về phía Hách Liên Mạc Hân, anh mắt đầy yêu thương quý trọng mà đợi đáp án của cô.
Nhìn đến một màn cầu hôn này của Lục Minh Tử Thiên, những vị khách khi nãy không khỏi cảm thán, có mấy cô gái còn hâm mộ mà hét lên,
"Woa, thích ghê, cô ấy hạnh phúc ghê, màn cầu hôn ấn tượng quá, ganh tị với cô ấy quá đi mất." Mọi người cũng vì vậy mà reo lên ầm ĩ, xôn xao một mảnh đại sảnh của Nhà Hàng Đông Du.
"Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi..." cứ vậy nối tiếp lại nối tiếp những lời động viên, hào hứng đầy mong chờ của tất cả thực khách.
Hách Liên Mạc Hân ôm bó hoa, đơ ra, cô như sắp khóc đến nơi, đúng là bất ngờ mà, anh tạo cho cô từ bất ngờ lại nối tiếp bất ngờ.
Đầu tiên quà giáng sinh, một chiếc đầm công chúa xinh xắn. Sau đó là một chú gấu nhỏ pha lê lấp lánh, rồi đến một bó hồng thật to, đủ một trăm bông, cuối cùng lại là một màn cầu hôn ấn tượng.
"Lục Minh Tử Thiên, anh đúng là thâm tình mà. Cô khóc, chỉ một buổi tối, anh làm cho cô bao nhiêu thứ, người đàn ông thâm tình như anh, thời nay còn được mấy người chứ?"
Lục Minh Tử Thiên nhìn Hách Liên Mạc Hân đứng ngây ra, anh lại kiên nhẫn hỏi một lần nữa, giọng anh vô cùng nghiêm túc.
"Mạc Hân, em đồng ý nhé, làm vợ anh được không? "
Hách Liên Mạc Hân mắt ầng ậng nước, nhìn người đàn ông trước mắt cô. "Anh quá tốt, quá hoàn mĩ, người đàn ông như Lục Minh Tử Thiên anh, chỉ cần với tay thôi, thì phải có bao nhiêu cô gái muốn được làm vợ anh cơ chứ? "
"Thật may mắn, vì anh thuộc về cô, người anh muốn cưới, muốn đi chung đến hết đời là Cô. Chỉ có người ngu ngốc mới từ chối mà thôi."
Mà cô, đời này cô đã không còn là Hách Liên Mạc Hân trước kia nữa, cô sẽ yêu anh, sẽ kết hôn với anh.
Hách Liên Mạc Hân đưa bàn tay trái cho anh, cô khóc lên vui sướng, hạnh phúc. Khẽ gật đầu, cô nói :
"Thiên ! Em đồng ý ! Em muốn làm vợ anh...kiếp này, kiếp sau, và kiếp sau nữa đều sẽ làm vợ của anh. "
Lục Minh Tử Thiên nghe cô nói xong, anh vui sướng trong tim, cảm giác hạnh phúc dâng trào, thật nhanh, anh lấy chiếc nhẫn xỏ vào ngón áp út của cô. Đứng lên, ôm cô vào ngực, anh nói vô cùng ngọt ngào.
"Hân ! Anh yêu em. Thật sự rất yêu em. Anh đã đợi em đã hai mươi năm rồi. Anh cuối cùng cũng đợi được em rồi."
Hai người ôm nhau, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô. Mọi người đều hân hoan chúc mừng cho tình yêu của hai người họ...
Lúc này đã hơn tám giờ tối. Sau khi Lục Minh Tử Thiên và Hách Liên Mạc Hân gặp lại. Cả hai người cùng tản bộ ở trong khuôn viên nhà hàng.
"Tử Thiên à, lúc nãy anh nói là có bất ngờ dành cho em mà, vậy đó là gì thế? Em muốn biết." Hách Liên Mạc Hân ôm cánh tay của anh lắc lắc làm nũng.
" Hử? Bất ngờ gì? Anh quên rồi." Lục Minh Tử Thiên nhướn mày cười trêu cô gái của anh.
Hách Liên Mạc Hân nghe anh nói, cô xụ mặt xuống, rõ ràng khi nãy cô nghe anh nói sẽ cho bất ngờ, vậy mà anh lại bảo là quên.
Thấy cô xụ mặt, Lục Minh Tử Thiên bật cười, cô gái của anh, hình như là giận anh rồi.
"Mạc Hân, em dỗi anh." Anh vừa cười vừa hỏi.
"Ai thèm dỗi anh." Hách Liên Mạc Hân cúi đầu thấp hơn, thật lâu vẫn không dám nhìn anh.
"Không dỗi, vậy nhanh ngước mắt lên nhìn anh xem." Lục Minh Tử Thiên thách thức.
"Không! Em không dỗi anh, nên em không nhìn anh đâu. Mặt anh có gì mà nhìn chứ?" Cô đáp.
"Haa..mặt anh xấu lắm sao? Đến nỗi Hách Liên tiểu thư nhìn thôi cũng không dám. Em nhát gan?" Anh tiếp tục chọc tức cô.
"Nhìn thì nhìn, có gì mà sợ chứ? Hứ ! Em không có nhát gan đâu nha." Dứt lời, Hách Liên Mạc Hân ngước mắt lên nhìn anh.
Ngay khi cô vừa ngước mắt lên nhìn, trước mắt cô lại là một chú gấu nhỏ bằng pha lê trong suốt, lấp lánh vô cùng.
"Đẹp quá!" Hách Liên Mạc Hân thốt lên. Cô định đưa tay lấy, thì anh liền giơ tay cao lên, không cho cô lấy, mặt anh ghé sát xuống mặt cô, Anh hỏi :
"Mạc Hân, chú gấu nhỏ này đẹp hơn anh sao?"
Cô nhìn khuôn mặt của anh ở cự li gần, "mẹ ơi, sao lại anh lại đẹp đến vậy ?" cô liền lui lại, đầu hơi cúi xuống, thầm than trong đầu, "ôi không,nếu tiếp tục nhìn anh, cô phun máu mũi mất."
"Tử Thiên chết tiệt, anh dám thả thính cô sao?"
"Sao không trả lời anh, là nó đẹp hay anh đẹp?" Lục Minh Tử Thiên hua hua con gấu pha lê trước mắt cô một lần nữa mà hỏi.
"Gì chứ, anh..anh hỏi ai?" Hách Liên Mạc Hân ngập ngừng.
Lục Minh Tử Thiên cấm chú gấu pha lê chỉ tay vào nó sau đó chỉ vào tim mình, anh tiếp tục hỏi cô :
"Là chú gấu này với anh, ai đẹp hơn? Em thích anh hơn, hay là thích nó hơn. Hửm?"
Hách Liên Mạc Hân nhìn chú gấu nhỏ, rồi lại nhìn anh, nhưng vừa nhìn mặt anh, cô lại xấu hổ quay ngay mặt đi.
Khỏi cần nghĩ, thì cũng biết là cô thích anh rồi. Nhưng là cô cũng thích chú gấu đó nữa nha.
Thật nhanh, cô liền nói : "Tử Thiên, em muốn cả hai luôn."
"Tham lam, em chỉ được chọn một mà thôi." Anh vừa béo nhẹ má cô rồi mắng. Giọng đầy cưng chiều.
"Ai ui," Hách Liên Mạc Hân nhăn mày. "Vậy em chọn anh." Cô nhanh nhảu đáp lời anh, vừa đáp cô vừa đưa hai cánh tay nhỏ, trực tiếp ôm lấy dáng người cao lớn của anh.
Lục Minh Tử Thiên bất ngờ, cô gái nhỏ của anh bạo dạn ghê, chỉ mới gặp mặt chưa đến hai giờ đồng hồ. Vậy mà cô thẳng thắn ôm anh, không một chút sợ anh. Cứ như là anh và cô đã yêu nhau từ lâu rồi vậy.
Nhưng anh không hề biết, Hách Liên Mạc Hân đã biết anh từ kiếp trước rồi. Cô đã quá quen với hình dáng cũng như cảm xúc của anh. Vậy nên, đứng trước mặt anh, cô tự nhiên mà ôm anh cũng có gì lạ đâu?
Anh cũng ôm cô. Chú gấu nhỏ pha lê vẫn đang trong tay anh. Bỗng nhiên, thật nhanh, Hách Liên Mạc Hân một tay tóm nhanh con gấu kia.
Một phát thật chính xác, cô cười lên rạng rỡ
"Tử Thiên à, anh là của em, vậy thì nó cũng là quyền sở hữu của em. Em nói đúng không?" Cô vừa nói vừa hua hua con gấu lên trước mắt anh. Cả thân hình nhỏ nhắn của cô vẫn được anh ôm trong tay. Vẻ mặt cô đầy đắc ý.
Anh bật cười, liền khen cô. "Mạc Hân nhà mình rất thông minh."
"Đương nhiên rồi, thông minh thì mới xứng là vị hôn thê của anh chứ?" Cô nói bằng giọng chắc nịch.
"Được rồi, như anh đã nói, anh sẽ giành cho em một bất ngờ. Nào đi với anh." Lục Minh Tử Thiên nói rồi nắm tay cô đi.
Hách Liên Mạc Hân cũng không do dự, cô nhanh chân bước đi song song với anh. Hai người đi thẳng vào bên trong khu đại sảnh của nhà hàng.
Đứng giữa đại sảnh, anh đưa tay lên ra hiệu.
"Tách."
Tiếng búng tay của anh vừa vang lên. Lập tức tất cả bóng đèn pha lê bên trong chợt vụt tắt. Mọi vật liền chìm vào bóng tối.
"Tử Thiên ! Tử Thiên ! Anh đâu rồi?" Hách Liên Mạc Hân hoảng hốt gọi anh. "Nhà Hàng bị mất điện sao?"
"Lục Minh Tử Thiên !" Cô còn đang gọi anh, xung quanh bỗng nhiên sáng lên. Không phải ánh sáng đèn pha lê nữa, mà là vô số ánh sáng của những bóng đèn nhỏ đủ màu xanh đỏ tím vàng...
Khung cảnh lung linh huyền ảo thật đẹp, cảm giác như lạc vào chốn thiên đường vậy.
Hách Liên Mạc Hân ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra, cô còn đang phân vân, chưa kịp hoàn hồn thì trước mắt cô, lần lượt từng vị khách đi tới.
Già trẻ lớn bé, nam nữ đủ cả. Tất cả gần một trăm người, không chính xác là chín mươi chín người, họ đều xếp theo một hàng dài. Trên tay mỗi người đều cầm một bông hồng nhung đỏ rực.
Mỗi một người đi lướt qua cô, họ đều trao bông hồng nhung đỏ rực kia cho cô.
Hách Liên Mạc Hân đứng chôn chân tại chỗ, tay cô đón lấy từng bông hồng một.
Một, hai, ba, bốn.....cô đếm thầm trong đầu.
Cho đến người cuối cùng là một cô bé tầm sáu tuổi, cô nhận lấy bồng hồng cuối cùng cũng chính là bông hồng nhung thứ 99..
"99 bông hồng, là anh tặng cho cô sao? Giữa một Mùa đông lạnh buốt mà lại mua được nhiều bông hồng nhung như thế này, anh phải tốn bao nhiêu thời gian để chuẩn bị."
Hách Liên Mạc Hân ôm bó hồng đỏ rực trong người, da cô trắng noãn nổi bật hẳn lên, xinh đẹp đến mê người.
Lúc này, Lục Minh Tử Thiên mới tiến đến trước mặt cô, trên tay anh cũng là một bông hồng, nhưng lại khác màu, nó có màu hồng tươi..các cánh hoa đã nở rộ.
Một chân anh quỳ xuống, với tư thế cầu hôn, anh đưa bông hồng nở rộ kia trên tay mình đặt vào bó hồng mà Hách Liên Mạc Hân đang ôm.
Ngay sau đó, anh lôi từ túi áo khoác ra một chiếc hộp nhỏ xinh hình trái tim, khẽ bật nắp hộp ra, bên trong, một chiếc nhẫn nhỏ nhắn, trên mặt nhẫn là một viên pha lê màu hồng ngọc đẹp vô cùng.
"Mạc Hân, công chúa của anh, em hãy làm vợ anh nhé. "
Lục Minh Tử Thiên nói xong liền đưa chiếc nhẫn về phía Hách Liên Mạc Hân, anh mắt đầy yêu thương quý trọng mà đợi đáp án của cô.
Nhìn đến một màn cầu hôn này của Lục Minh Tử Thiên, những vị khách khi nãy không khỏi cảm thán, có mấy cô gái còn hâm mộ mà hét lên,
"Woa, thích ghê, cô ấy hạnh phúc ghê, màn cầu hôn ấn tượng quá, ganh tị với cô ấy quá đi mất." Mọi người cũng vì vậy mà reo lên ầm ĩ, xôn xao một mảnh đại sảnh của Nhà Hàng Đông Du.
"Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi..." cứ vậy nối tiếp lại nối tiếp những lời động viên, hào hứng đầy mong chờ của tất cả thực khách.
Hách Liên Mạc Hân ôm bó hoa, đơ ra, cô như sắp khóc đến nơi, đúng là bất ngờ mà, anh tạo cho cô từ bất ngờ lại nối tiếp bất ngờ.
Đầu tiên quà giáng sinh, một chiếc đầm công chúa xinh xắn. Sau đó là một chú gấu nhỏ pha lê lấp lánh, rồi đến một bó hồng thật to, đủ một trăm bông, cuối cùng lại là một màn cầu hôn ấn tượng.
"Lục Minh Tử Thiên, anh đúng là thâm tình mà. Cô khóc, chỉ một buổi tối, anh làm cho cô bao nhiêu thứ, người đàn ông thâm tình như anh, thời nay còn được mấy người chứ?"
Lục Minh Tử Thiên nhìn Hách Liên Mạc Hân đứng ngây ra, anh lại kiên nhẫn hỏi một lần nữa, giọng anh vô cùng nghiêm túc.
"Mạc Hân, em đồng ý nhé, làm vợ anh được không? "
Hách Liên Mạc Hân mắt ầng ậng nước, nhìn người đàn ông trước mắt cô. "Anh quá tốt, quá hoàn mĩ, người đàn ông như Lục Minh Tử Thiên anh, chỉ cần với tay thôi, thì phải có bao nhiêu cô gái muốn được làm vợ anh cơ chứ? "
"Thật may mắn, vì anh thuộc về cô, người anh muốn cưới, muốn đi chung đến hết đời là Cô. Chỉ có người ngu ngốc mới từ chối mà thôi."
Mà cô, đời này cô đã không còn là Hách Liên Mạc Hân trước kia nữa, cô sẽ yêu anh, sẽ kết hôn với anh.
Hách Liên Mạc Hân đưa bàn tay trái cho anh, cô khóc lên vui sướng, hạnh phúc. Khẽ gật đầu, cô nói :
"Thiên ! Em đồng ý ! Em muốn làm vợ anh...kiếp này, kiếp sau, và kiếp sau nữa đều sẽ làm vợ của anh. "
Lục Minh Tử Thiên nghe cô nói xong, anh vui sướng trong tim, cảm giác hạnh phúc dâng trào, thật nhanh, anh lấy chiếc nhẫn xỏ vào ngón áp út của cô. Đứng lên, ôm cô vào ngực, anh nói vô cùng ngọt ngào.
"Hân ! Anh yêu em. Thật sự rất yêu em. Anh đã đợi em đã hai mươi năm rồi. Anh cuối cùng cũng đợi được em rồi."
Hai người ôm nhau, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô. Mọi người đều hân hoan chúc mừng cho tình yêu của hai người họ...
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Tử Thiên Trở Lại
- Chương 2:Đoàn Viên
- Chương 3:Lần Đầu Gặp Lại
- Chương 4:Không Ai Nợ Ai
- Chương 5:Lún Sâu Vào Nguy Hiểm
- Chương 6:Nụ Cười Trong Lửa
- Chương 7:Trọng Sinh Rồi
- Chương 8:Kiếp Này, Con Chỉ Kết Hôn Với Anh Ấy
- Chương 9:Đệ Nhất Mĩ Nhân
- Chương 10:Tra Nam, Tiện Nữ, Thật Xứng Đôi
- Chương 11:Diễn Kịch Giả Lại Được Xem Kịch Thật
- Chương 12:Vị Hôn Thê Của Anh
- Chương 13:Cây Thông Giáng Sinh
- Chương 14:Dạy Dỗ Thật Tốt
- Chương 15:Hối Lộ Gia Đình Chồng
- Chương 16:Công Chúa Tuyết
- Chương 17:Thâu Tóm Lâm Thị
- Chương 18:Làm Bà Mối
- Chương 19:Đừng Thấy Sang Mà Bắt Quàng Làm Họ
- Chương 20:Lời Cảnh Cáo Đầy Khiêm Nhã
- Chương 21:Công Chúa Tuyết, Anh Về Rồi
- Chương 22:Quà Giáng Sinh Cho Em
- Chương 23:Cuối Cùng Em Cũng Đợi Được Anh
- Chương 24:Bất Ngờ Lại Nối Tiếp Bất Ngờ
- Chương 25:Kết Hôn (1)
- Chương 26:Kết Hôn (2)
- Chương 27:Ghen (1)
- Chương 28:Ghen (2)
- Chương 29:Không Xứng
- Chương 30:Đông Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Chương 31:Đóng Gói Anh Lại, Giấu Đi
- Chương 32:Đòi Em Cả Vỗn Lẫn Lãi
- Chương 33:Cầu Được Ước Thấy
- Chương 34:Không Thể So Sánh
- Chương 35:Tôi Nhớ Mặt Em Rồi
- Chương 36:Hôn Lễ (1)
- Chương 37:Hôn Lễ (2)
- Chương 38:Hôn Lễ (3)
- Chương 39:Tai Nạn Trong Hôn Lễ
- Chương 40:Đã Không Sao Rồi
- Chương 41:Không Phải Dạng Vừa
- Chương 42:Xem Tình Thú Miễn Phí
- Chương 43:Không Còn Liên Quan
- Chương 44:Em Chỉ Cần Anh
- Chương 45:Liền Hôn Cho Em Nín Khóc
- Chương 46:Trái Tim Thắng Lí Trí.
- Chương 47:Ai Thắt Nút Dây, Thì Tự Mình Tháo
- Chương 48:Anh Muốn Theo Đuổi Em
- Chương 49:Vợ Ơi..Anh Đau..!!
- Chương 50:Sinh Con Cho Anh
- Chương 51:" Chỗ Nào Anh Cũng Thấy Rồi "
- Chương 52:Thư Kí Lâm An
- Chương 53:Lục Tổng, Tha Cho Tôi
- Chương 54:Chàng Rể Quý
- Chương 55:Tiết Phong
- Chương 56:Chỉ Muốn Ôm Em Ngủ
- Chương 57:Đã Có Một Tiểu Lưu Manh Rồi
- Chương 58:Ốm Nghén
- Chương 59:Là Song Thai !
- Chương 60:Âm Mưu Thâm Hiểm
- Chương 61:Gặp Lại Tiết Phong
- Chương 62:Biệt Ly (1)
- Chương 63:Biệt Ly (2)
- Chương 64:Biệt Ly (3)
- Chương 65:Bắt Cóc Trong Lễ Pháo Hoa
- Chương 66:Thiêu Sống Nó Đi !
- Chương 67:Sinh Ly Tử Biệt (1)
- Chương 68:Sinh Ly Tử Biệt (2)
- Chương 69:Sinh Ly Tử Biệt (3)
- Chương 70:Nỗi Đau Quá Lớn
- Chương 71:Tang Lễ Đẫm Nước Mắt (1)
- Chương 72:Tang Lễ Đẫm Nước Mắt (2)
- Chương 73:Tang Lễ Đẫm Nước Mắt (3)
- Chương 74:Mẹ Góa, Con Côi
- Chương 75:Nước Mắt Của Lục Minh Tử Thiên
- Chương 76:Bài Học Đáng Giá.
- Chương 77:Chẳng Là Cái Thá Gì !
- Chương 78:Tôi Muốn Săm Hình Cô Ấy Lên Lưng Tôi !
- Chương 79:Lục Thiên Bảo, Lục Thiên Trình
- Chương 80:Tôi Muốn Thử Lòng Cô Ấy !
- Chương 81:Ông Chủ Mới Của Phong-Hà
- Chương 82:Người Đó Là Anh Có Phải Không?
- Chương 83:Sự Thật Được Tiết Lộ
- Chương 84:Chỉ Vì Em Là Vợ Anh !
- Chương 85:Say Rượu, Say Cả Tình
- Chương 86:Vợ Chồng Đoàn Tụ
- Chương 87:Anh Không Hứa, Nhưng Anh Sẽ Dùng Hành Động Để Chứng Minh
- Chương 88:Chúng Ta Là Một Gia Đình
- Chương 89:Chân Tình
- Chương 90:Đánh Cược
- Chương 91:Ân Oán Lại Tiếp Ân Oán
- Chương 92:Trọn Đời Yêu Em
- Chương 93:Quả Báo
- Chương 94:Linh Cảm Xấu
- Chương 95:Trình Trình Bị Bắt Đi Rồi !
- Chương 96:Kết Thúc (1)
- Chương 97:Kết Thúc (2)
- Chương 98:Kết Thúc (3)
- Chương 99:Kết Thúc (4)
- Chương 100:Yêu Thêm Lần Nữa, Lần Nữa, Và Một Lần Nữa
- Chương 101:Thiên - Hân Phiên Ngoại (1)
- Chương 102:Thiên - Hân Phiên Ngoại (2)
- Chương 103:Thiên - Hân Phiên Ngoại (3)
- Chương 104:Thiên - Hân Phiên Ngoại (4)
- Chương 105:Thiên - Hân Phiên Ngoại (5)
- Chương 106:Thiên - Hân Phiên Ngoại (6)
- Chương 107:Thiên - Hân Phiên Ngoại ( 7)
- Chương 108:Thiên - Hân Phiên Ngoại (End)
- Chương 109: Tiết Phong-Triển Hà (1)
- Chương 110:Tiết Phong-Triển Hà (2)
- Chương 111:Tiết Phong-Triển Hà (3)
- Chương 112:Tiết Phong-Triển Hà (4)
- Chương 113:Tiết Phong-Triển Hà (5)
- Chương 114:Tiết Phong-Triển Hà (6)
- Chương 115:Tiết Phong-Triển Hà (7)
- Chương 116:Tiết Phong-Triển Hà (8)
- Chương 117:Tiết Phong-Triển Hà (9)
- Chương 118:Tiết Phong-Triển Hà (10)
- Chương 119:Tiết Phong-Triển Hà (End)
- Chương 120:Kết Thúc Viên Mãn
- Chương 121:Thông Báo Từ Tác Giả