Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 2) - Chương 77:Chẳng Là Cái Thá Gì !
Chương trước- Chương 1:Tử Thiên Trở Lại
- Chương 2:Đoàn Viên
- Chương 3:Lần Đầu Gặp Lại
- Chương 4:Không Ai Nợ Ai
- Chương 5:Lún Sâu Vào Nguy Hiểm
- Chương 6:Nụ Cười Trong Lửa
- Chương 7:Trọng Sinh Rồi
- Chương 8:Kiếp Này, Con Chỉ Kết Hôn Với Anh Ấy
- Chương 9:Đệ Nhất Mĩ Nhân
- Chương 10:Tra Nam, Tiện Nữ, Thật Xứng Đôi
- Chương 11:Diễn Kịch Giả Lại Được Xem Kịch Thật
- Chương 12:Vị Hôn Thê Của Anh
- Chương 13:Cây Thông Giáng Sinh
- Chương 14:Dạy Dỗ Thật Tốt
- Chương 15:Hối Lộ Gia Đình Chồng
- Chương 16:Công Chúa Tuyết
- Chương 17:Thâu Tóm Lâm Thị
- Chương 18:Làm Bà Mối
- Chương 19:Đừng Thấy Sang Mà Bắt Quàng Làm Họ
- Chương 20:Lời Cảnh Cáo Đầy Khiêm Nhã
- Chương 21:Công Chúa Tuyết, Anh Về Rồi
- Chương 22:Quà Giáng Sinh Cho Em
- Chương 23:Cuối Cùng Em Cũng Đợi Được Anh
- Chương 24:Bất Ngờ Lại Nối Tiếp Bất Ngờ
- Chương 25:Kết Hôn (1)
- Chương 26:Kết Hôn (2)
- Chương 27:Ghen (1)
- Chương 28:Ghen (2)
- Chương 29:Không Xứng
- Chương 30:Đông Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Chương 31:Đóng Gói Anh Lại, Giấu Đi
- Chương 32:Đòi Em Cả Vỗn Lẫn Lãi
- Chương 33:Cầu Được Ước Thấy
- Chương 34:Không Thể So Sánh
- Chương 35:Tôi Nhớ Mặt Em Rồi
- Chương 36:Hôn Lễ (1)
- Chương 37:Hôn Lễ (2)
- Chương 38:Hôn Lễ (3)
- Chương 39:Tai Nạn Trong Hôn Lễ
- Chương 40:Đã Không Sao Rồi
- Chương 41:Không Phải Dạng Vừa
- Chương 42:Xem Tình Thú Miễn Phí
- Chương 43:Không Còn Liên Quan
- Chương 44:Em Chỉ Cần Anh
- Chương 45:Liền Hôn Cho Em Nín Khóc
- Chương 46:Trái Tim Thắng Lí Trí.
- Chương 47:Ai Thắt Nút Dây, Thì Tự Mình Tháo
- Chương 48:Anh Muốn Theo Đuổi Em
- Chương 49:Vợ Ơi..Anh Đau..!!
- Chương 50:Sinh Con Cho Anh
- Chương 51:" Chỗ Nào Anh Cũng Thấy Rồi "
- Chương 52:Thư Kí Lâm An
- Chương 53:Lục Tổng, Tha Cho Tôi
- Chương 54:Chàng Rể Quý
- Chương 55:Tiết Phong
- Chương 56:Chỉ Muốn Ôm Em Ngủ
- Chương 57:Đã Có Một Tiểu Lưu Manh Rồi
- Chương 58:Ốm Nghén
- Chương 59:Là Song Thai !
- Chương 60:Âm Mưu Thâm Hiểm
- Chương 61:Gặp Lại Tiết Phong
- Chương 62:Biệt Ly (1)
- Chương 63:Biệt Ly (2)
- Chương 64:Biệt Ly (3)
- Chương 65:Bắt Cóc Trong Lễ Pháo Hoa
- Chương 66:Thiêu Sống Nó Đi !
- Chương 67:Sinh Ly Tử Biệt (1)
- Chương 68:Sinh Ly Tử Biệt (2)
- Chương 69:Sinh Ly Tử Biệt (3)
- Chương 70:Nỗi Đau Quá Lớn
- Chương 71:Tang Lễ Đẫm Nước Mắt (1)
- Chương 72:Tang Lễ Đẫm Nước Mắt (2)
- Chương 73:Tang Lễ Đẫm Nước Mắt (3)
- Chương 74:Mẹ Góa, Con Côi
- Chương 75:Nước Mắt Của Lục Minh Tử Thiên
- Chương 76:Bài Học Đáng Giá.
- Chương 77:Chẳng Là Cái Thá Gì !
- Chương 78:Tôi Muốn Săm Hình Cô Ấy Lên Lưng Tôi !
- Chương 79:Lục Thiên Bảo, Lục Thiên Trình
- Chương 80:Tôi Muốn Thử Lòng Cô Ấy !
- Chương 81:Ông Chủ Mới Của Phong-Hà
- Chương 82:Người Đó Là Anh Có Phải Không?
- Chương 83:Sự Thật Được Tiết Lộ
- Chương 84:Chỉ Vì Em Là Vợ Anh !
- Chương 85:Say Rượu, Say Cả Tình
- Chương 86:Vợ Chồng Đoàn Tụ
- Chương 87:Anh Không Hứa, Nhưng Anh Sẽ Dùng Hành Động Để Chứng Minh
- Chương 88:Chúng Ta Là Một Gia Đình
- Chương 89:Chân Tình
- Chương 90:Đánh Cược
- Chương 91:Ân Oán Lại Tiếp Ân Oán
- Chương 92:Trọn Đời Yêu Em
- Chương 93:Quả Báo
- Chương 94:Linh Cảm Xấu
- Chương 95:Trình Trình Bị Bắt Đi Rồi !
- Chương 96:Kết Thúc (1)
- Chương 97:Kết Thúc (2)
- Chương 98:Kết Thúc (3)
- Chương 99:Kết Thúc (4)
- Chương 100:Yêu Thêm Lần Nữa, Lần Nữa, Và Một Lần Nữa
- Chương 101:Thiên - Hân Phiên Ngoại (1)
- Chương 102:Thiên - Hân Phiên Ngoại (2)
- Chương 103:Thiên - Hân Phiên Ngoại (3)
- Chương 104:Thiên - Hân Phiên Ngoại (4)
- Chương 105:Thiên - Hân Phiên Ngoại (5)
- Chương 106:Thiên - Hân Phiên Ngoại (6)
- Chương 107:Thiên - Hân Phiên Ngoại ( 7)
- Chương 108:Thiên - Hân Phiên Ngoại (End)
- Chương 109: Tiết Phong-Triển Hà (1)
- Chương 110:Tiết Phong-Triển Hà (2)
- Chương 111:Tiết Phong-Triển Hà (3)
- Chương 112:Tiết Phong-Triển Hà (4)
- Chương 113:Tiết Phong-Triển Hà (5)
- Chương 114:Tiết Phong-Triển Hà (6)
- Chương 115:Tiết Phong-Triển Hà (7)
- Chương 116:Tiết Phong-Triển Hà (8)
- Chương 117:Tiết Phong-Triển Hà (9)
- Chương 118:Tiết Phong-Triển Hà (10)
- Chương 119:Tiết Phong-Triển Hà (End)
- Chương 120:Kết Thúc Viên Mãn
- Chương 121:Thông Báo Từ Tác Giả
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 2)
Chương 77:Chẳng Là Cái Thá Gì !
Ở đời, người ta nói sao ấy nhỉ? Con ếch chết bởi cái miệng. Hay còn nói, cái miệng hại cái thân là vậy.
Lâm Tuyết Liên cô ả này cũng thế, chỉ được mỗi cái miệng. Thế nên lúc này, bị đánh cũng vừa tội.
"Triển Hà, buông cô ta ra đi." Hách Liên Mạc Hân đứng dậy ra lệnh.
"Nhưng mà.. thiếu phu nhân, cô ta..." Triển Hà do dự. "Thật không thể tha cho cái loại này."
Mẹ chồng cô cũng chen vào, "Mạc Hân à, con ả kia ăn nói mất dạy đến thế, mẹ còn chưa xả giận đủ đâu." Bà nói xong, quay đến ba tên đàn ông nhà Âu Gia, mắng tiếp.
"Các người cũng giống cẩu quá nhỉ, sáng sớm cư nhiên mò đến nhà người khác sủa bậy, sủa bạ. Nhà chúng tôi, không tiếp những thứ cẩu điên như các người. Mau cút khỏi Lục Gia cho tôi, thật ngứa mắt."
Bà nói xong, liền gọi Dì Liên đi lên thẳng lầu.
"Hứ, bà đây đi lên lầu, chơi cùng hai đứa cháu nội, còn hơn là nhìn cái đám cẩu Âu gia các người."
Bà quay sang chồng mình, nói : "Lão gia, ông liệu mà cho cái đám cẩu kia, biến ngay. Bằng không, tôi có nhiều cách để đuổi chó lắm đấy."
Chu Thanh Vũ nguýt đám Âu Gia một cái, rõ ràng là không ưa. Bà đi lên lầu, chả thèm nhìn lại một cái.
Triển Hà lúc này đã buông Lâm Tuyết Liên ra, cô ả sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, tái mét vì quá khiếp đảm.
Lục Gia, giàu sang tôn quý là thế, nhưng không phải ai cũng sống được ở đây. Bất kì người nào ở Lục Gia, đều dữ dằn đến thế. Cô ta không dám mơ nữa, trước đây không thể vào, nhưng bây giờ cô ta lại không muốn vào nữa.
Hách Liên Mạc Hân quay sang nói với cha chồng. Vô cùng nghiêm túc.
"Cha, chuyện ở đây giao cho con là được, con muốn thay anh Thiên làm những điều mà anh ấy chưa kịp làm, hay đã làm rồi nhưng chưa xong. Xin cha thành toàn cho con."
Lục Minh Tử Duệ nhướng mày, ông nói. "Ồ, con có chắc về quyết định này của con không?"
"Con chắc chắn." Mạc Hân kiên định nói.
Ông đứng lên nhìn con dâu, cười hài lòng. "Được, vậy thì ta cũng không ngại mà ủng hộ con. Tử Thiên nó quả nhiên không có nhìn nhầm con."
Ông quay sang Triển Hà, nói. :Triển Hà, bảo hộ thiểu phu nhân cho tốt. Sẵn tiện, hai tháng nữa ta sẽ đề bạt cháu làm thư kí cho Mạc Hân."
"Lão gia, cháu không hiểu?" Triển Hà hỏi xong, cất khẩu súng vào túi.
"Có gì khó hiểu, vì hai tháng nữa Mạc Hân sẽ thay Tử Thiên con trai ta, điều hành công ty. Thế nên để cháu ở cạnh con bé là hợp lý. Được rồi ta đi đây."
"Mạc Hân, xử lí chuyện cho tốt vào." Dứt lời ông xoay người rời đi.
"Vâng, thưa cha." Cô đáp lại, giọng kiên định.
Sau khi Lục Minh Tử Duệ đi rồi, Triển Hà ngớ ra. Đám người Âu Gia cũng kinh ngạc, nhất là Âu Dương Bửu ông ta vừa khó hiểu, vừa khinh thường nhìn Hách Liên Mạc Hân.
"Trước kia, khi Âu Dương Phàm quen cô gái này, thì cô ta đang làm tổng tài của Hách Thị. Chức vụ kia, hiện tại là vẫn làm đi. Bây giờ lại điều hành thêm Lục Thị. Với cái bộ dạng hiện giờ, cô ta kham nổi sao?"
"Lục Minh Tử Duệ, ông đúng là ngu không thuốc chữa. Giao cơ nghiệp cho một con bé chết chồng, công ty kia, không sợ sẽ tiêu táng sao?" Âu Dương Bửu suy nghĩ trong đầu mà cười lạnh. Rõ ràng là khinh thường Mạc Hân.
Lúc này, Mạc Hân mới tiến về phía bốn người. Cả thân hình tuy nhỏ, gầy gộc nhưng vẫn không mất đi khí chất quý phái trước đây. Khí thế cũng không thua cha, thua chồng là bao.
Cô lạnh lùng lên tiếng. "Các người vẫn còn muốn ở lại đây làm cẩu sao? Nhưng mà tiếc quá, ở Lục Gia lại không có thức ăn cho cẩu đâu. Nhất là loại cẩu không biết liêm sỉ như các người."
"Đồ góa phụ kia, cô nói cái gì?" Âu Dương Nghị tức giận, ba cái người đi cùng hắn, muốn kêu chó kêu mèo gì đó thì hắn kệ, còn hắn thế mà cô lại gộp chung vào, coi hắn là chó..hắn sao có thể nhịn.
Hắn định lao tới để đánh cô, lại bị thanh âm quát lớn của cô khiến hắn bất giác hơi sợ mà lui lại.
Hách Liên Mạc Hân quay sang Triển Hà. Cô ra nói. "Triển Hà, đưa súng cho tôi."
Triển Hà không hiểu Mạc Hân định làm gì, nhưng Thiếu Phu nhân đã mượn thì cô đồng ý thôi. Thật nhanh khẩu súng lục ngắn đã nằm gọn trong tay của Mạc Hân. Cô dùng cả hai tay, chĩa thẳng họng súng vào Âu Dương Nghị..
"Cô...cô..định làm gì?" Âu Dương Nghị lui lại tiếp, miệng lắp bắp hỏi.
Mạc Hân cười lạnh, "làm gì sao? Rất đơn giản. Cho mày được chết ở Lục Gia." Dứt lời,
Đoàng ! Một tiếng súng vang lên.
A..Âu Dương Nghị khiếp sợ, co rúm người. Phát súng nhằm ngay mũi giày của hắn. Rõ ràng là Mạc Hân cố tình không bắn hắn, bằng không ngay cả cơ hội run rẩy hắn cũng không có.
Âu Dương Phàm cũng kinh hãi không thôi, không ngờ người phụ nữ này dù vừa gặp phải biến cố lớn như thế, mà lòng vẫn không nao núng. Cô ta không phải người mà.
Âu Dương Bửu nhìn chằm Hách Liên Mạc Hân. "Con nhãi ranh này, tưởng làm thế là tao sợ mày chắc. Một con đàn bà góa chồng làm sao có thể ngăn cản ông ta chứ?"
Bất chợt họng súng trong tay cô một lần nữa lại được chĩa về bọn họ.
"Cha...cô ta không phải người, cô ta sẽ giết chúng ta. " Âu Dương Phàm lên tiếng.
"Câm miệng, con cháu Âu Gia, há có thể khiếp sợ người ngoài."
"Hahaha...."
Mạc Hân cười lớn, ánh mắt như dao sắc lạnh nhìn về phía đám người Âu Gia. Cô khinh bỉ mà nói.
"Chủ Tịch Âu, ông nghĩ đây là đâu? Là Âu Gia của ông à, muốn đến là đến muốn đi là đi nhỉ? Ông xem nhà họ Lục là bù nhìn sao?"
"Hách Liên Mạc Hân, mày tưởng khẩu súng kia, hù dọa được tao sao? Nếu hôm nay, bốn người cha con tao không ra khỏi đây được, thì hai tập đoàn Hách- Lục, sẽ không được yên thân đâu."
"Hử...vậy tôi cũng muốn xem ông làm thế nào nếu con trai ông chết nhỉ?" Mạc Hân vừa nói vừa nhắm súng về phía Âu Dương Phàm và Lâm Tuyết Liên.
Lần này, cô ra tay thật nhanh.
Đoàng!
Viên đạn găm vào bả vai của Âu Dương Phàm. Máu tươi trào ra ngoài. Hắn hét lên đau đớn... "Cha, cứu con."
"Dương Phàm ! Âu Dương Bửu kinh hãi. Con ranh, sao mày dám..."
"Sao tôi lại không dám? Ông nói xem." Mạc Hân trả súng lại cho Triển Hà. Cô lạnh lẽo nói tiếp.
"Âu Dương Bửu, ông nghe cho rõ đây, Hách Liên Mạc Hân tôi từ trước tới nay, không hề sợ hãi bất cứ một người ngoài nào. Nhất là Âu Gia nhà ông. Còn ông chẳng là cái thá gì so với cha tôi, cha chồng tôi, và ngay cả chồng tôi, dù anh ấy đã không còn nhưng..."
Mạc Hân tiến sát về phía ông ta, cô nhấn mạnh những chữ cuối cùng cho ông ta nghe.
"Ở cái Hải Thành to lớn này, kẻ mạnh thì mãi mãi mạnh. Kẻ yếu suốt đời chỉ có thể là thua. Mà ông vốn đã thua chồng tôi kể cả khi anh ấy đã chết."
Dứt lời, cô xoay lưng rời đi.
"Mày, mày, con khốn !" Âu Dương Bửu lao theo định nắm đầu cô lại. Nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị họng súng của Triển Hà ngăn lại.
"Âu Lão gia, ông nên biết điều một chút. Dẫn đám cẩu con kia, cút khỏi Âu Gia đi. Bằng không, tôi không giống thiếu phu nhân, sẽ không nhân từ với bất cứ ai."
Cút!!
Tức giận đến đen mặt. Âu Dương Bửu quát lớn. "Hách Liên Mạc Hân, mày chờ đó. Tao sẽ khiến mày phải hối hận vì mối nhục hôm nay."
Mạc Hân không dừng lại, cô lớn giọng để lại một câu. Giọng cô lạnh lẽo đến thấu xương, lại mang vài nét hào sảng, ngông cuồng như chồng cô vậy.
"Haha...miệng ông cũng mạnh quá nhỉ? Vậy Hách Liên Mạc Hân tôi đây, Mỏi ! Mắt ! Mong ! Chờ !"
Âu Dương Bửu hận không thể bóp chết cô. Trận hỏa hoạn kia, vậy mà không giết được cô. Thật không ngờ, sống đến từng tuổi này mà bị một con nhóc miệng còn hôi sữa sỉ nhục. Cục tức này, thực nuốt không trôi.
Ông ta, xoay người rời đi trước. Âu Dương Phàm và Âu Dương Nghị, cả Lâm Tuyết Liên đi theo vội. Bộ dạng đúng là cẩu cúp đuôi mà chạy.
Triển Hà nhìn theo, cười khẩy. Cô xùy một tiếng khinh bỉ. "Sợ đến thế sao? Lục Gia là nơi nào, lại dám mò đến..."
Lần sau, sẽ không dễ dàng mà đi như thế đâu....
Lâm Tuyết Liên cô ả này cũng thế, chỉ được mỗi cái miệng. Thế nên lúc này, bị đánh cũng vừa tội.
"Triển Hà, buông cô ta ra đi." Hách Liên Mạc Hân đứng dậy ra lệnh.
"Nhưng mà.. thiếu phu nhân, cô ta..." Triển Hà do dự. "Thật không thể tha cho cái loại này."
Mẹ chồng cô cũng chen vào, "Mạc Hân à, con ả kia ăn nói mất dạy đến thế, mẹ còn chưa xả giận đủ đâu." Bà nói xong, quay đến ba tên đàn ông nhà Âu Gia, mắng tiếp.
"Các người cũng giống cẩu quá nhỉ, sáng sớm cư nhiên mò đến nhà người khác sủa bậy, sủa bạ. Nhà chúng tôi, không tiếp những thứ cẩu điên như các người. Mau cút khỏi Lục Gia cho tôi, thật ngứa mắt."
Bà nói xong, liền gọi Dì Liên đi lên thẳng lầu.
"Hứ, bà đây đi lên lầu, chơi cùng hai đứa cháu nội, còn hơn là nhìn cái đám cẩu Âu gia các người."
Bà quay sang chồng mình, nói : "Lão gia, ông liệu mà cho cái đám cẩu kia, biến ngay. Bằng không, tôi có nhiều cách để đuổi chó lắm đấy."
Chu Thanh Vũ nguýt đám Âu Gia một cái, rõ ràng là không ưa. Bà đi lên lầu, chả thèm nhìn lại một cái.
Triển Hà lúc này đã buông Lâm Tuyết Liên ra, cô ả sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, tái mét vì quá khiếp đảm.
Lục Gia, giàu sang tôn quý là thế, nhưng không phải ai cũng sống được ở đây. Bất kì người nào ở Lục Gia, đều dữ dằn đến thế. Cô ta không dám mơ nữa, trước đây không thể vào, nhưng bây giờ cô ta lại không muốn vào nữa.
Hách Liên Mạc Hân quay sang nói với cha chồng. Vô cùng nghiêm túc.
"Cha, chuyện ở đây giao cho con là được, con muốn thay anh Thiên làm những điều mà anh ấy chưa kịp làm, hay đã làm rồi nhưng chưa xong. Xin cha thành toàn cho con."
Lục Minh Tử Duệ nhướng mày, ông nói. "Ồ, con có chắc về quyết định này của con không?"
"Con chắc chắn." Mạc Hân kiên định nói.
Ông đứng lên nhìn con dâu, cười hài lòng. "Được, vậy thì ta cũng không ngại mà ủng hộ con. Tử Thiên nó quả nhiên không có nhìn nhầm con."
Ông quay sang Triển Hà, nói. :Triển Hà, bảo hộ thiểu phu nhân cho tốt. Sẵn tiện, hai tháng nữa ta sẽ đề bạt cháu làm thư kí cho Mạc Hân."
"Lão gia, cháu không hiểu?" Triển Hà hỏi xong, cất khẩu súng vào túi.
"Có gì khó hiểu, vì hai tháng nữa Mạc Hân sẽ thay Tử Thiên con trai ta, điều hành công ty. Thế nên để cháu ở cạnh con bé là hợp lý. Được rồi ta đi đây."
"Mạc Hân, xử lí chuyện cho tốt vào." Dứt lời ông xoay người rời đi.
"Vâng, thưa cha." Cô đáp lại, giọng kiên định.
Sau khi Lục Minh Tử Duệ đi rồi, Triển Hà ngớ ra. Đám người Âu Gia cũng kinh ngạc, nhất là Âu Dương Bửu ông ta vừa khó hiểu, vừa khinh thường nhìn Hách Liên Mạc Hân.
"Trước kia, khi Âu Dương Phàm quen cô gái này, thì cô ta đang làm tổng tài của Hách Thị. Chức vụ kia, hiện tại là vẫn làm đi. Bây giờ lại điều hành thêm Lục Thị. Với cái bộ dạng hiện giờ, cô ta kham nổi sao?"
"Lục Minh Tử Duệ, ông đúng là ngu không thuốc chữa. Giao cơ nghiệp cho một con bé chết chồng, công ty kia, không sợ sẽ tiêu táng sao?" Âu Dương Bửu suy nghĩ trong đầu mà cười lạnh. Rõ ràng là khinh thường Mạc Hân.
Lúc này, Mạc Hân mới tiến về phía bốn người. Cả thân hình tuy nhỏ, gầy gộc nhưng vẫn không mất đi khí chất quý phái trước đây. Khí thế cũng không thua cha, thua chồng là bao.
Cô lạnh lùng lên tiếng. "Các người vẫn còn muốn ở lại đây làm cẩu sao? Nhưng mà tiếc quá, ở Lục Gia lại không có thức ăn cho cẩu đâu. Nhất là loại cẩu không biết liêm sỉ như các người."
"Đồ góa phụ kia, cô nói cái gì?" Âu Dương Nghị tức giận, ba cái người đi cùng hắn, muốn kêu chó kêu mèo gì đó thì hắn kệ, còn hắn thế mà cô lại gộp chung vào, coi hắn là chó..hắn sao có thể nhịn.
Hắn định lao tới để đánh cô, lại bị thanh âm quát lớn của cô khiến hắn bất giác hơi sợ mà lui lại.
Hách Liên Mạc Hân quay sang Triển Hà. Cô ra nói. "Triển Hà, đưa súng cho tôi."
Triển Hà không hiểu Mạc Hân định làm gì, nhưng Thiếu Phu nhân đã mượn thì cô đồng ý thôi. Thật nhanh khẩu súng lục ngắn đã nằm gọn trong tay của Mạc Hân. Cô dùng cả hai tay, chĩa thẳng họng súng vào Âu Dương Nghị..
"Cô...cô..định làm gì?" Âu Dương Nghị lui lại tiếp, miệng lắp bắp hỏi.
Mạc Hân cười lạnh, "làm gì sao? Rất đơn giản. Cho mày được chết ở Lục Gia." Dứt lời,
Đoàng ! Một tiếng súng vang lên.
A..Âu Dương Nghị khiếp sợ, co rúm người. Phát súng nhằm ngay mũi giày của hắn. Rõ ràng là Mạc Hân cố tình không bắn hắn, bằng không ngay cả cơ hội run rẩy hắn cũng không có.
Âu Dương Phàm cũng kinh hãi không thôi, không ngờ người phụ nữ này dù vừa gặp phải biến cố lớn như thế, mà lòng vẫn không nao núng. Cô ta không phải người mà.
Âu Dương Bửu nhìn chằm Hách Liên Mạc Hân. "Con nhãi ranh này, tưởng làm thế là tao sợ mày chắc. Một con đàn bà góa chồng làm sao có thể ngăn cản ông ta chứ?"
Bất chợt họng súng trong tay cô một lần nữa lại được chĩa về bọn họ.
"Cha...cô ta không phải người, cô ta sẽ giết chúng ta. " Âu Dương Phàm lên tiếng.
"Câm miệng, con cháu Âu Gia, há có thể khiếp sợ người ngoài."
"Hahaha...."
Mạc Hân cười lớn, ánh mắt như dao sắc lạnh nhìn về phía đám người Âu Gia. Cô khinh bỉ mà nói.
"Chủ Tịch Âu, ông nghĩ đây là đâu? Là Âu Gia của ông à, muốn đến là đến muốn đi là đi nhỉ? Ông xem nhà họ Lục là bù nhìn sao?"
"Hách Liên Mạc Hân, mày tưởng khẩu súng kia, hù dọa được tao sao? Nếu hôm nay, bốn người cha con tao không ra khỏi đây được, thì hai tập đoàn Hách- Lục, sẽ không được yên thân đâu."
"Hử...vậy tôi cũng muốn xem ông làm thế nào nếu con trai ông chết nhỉ?" Mạc Hân vừa nói vừa nhắm súng về phía Âu Dương Phàm và Lâm Tuyết Liên.
Lần này, cô ra tay thật nhanh.
Đoàng!
Viên đạn găm vào bả vai của Âu Dương Phàm. Máu tươi trào ra ngoài. Hắn hét lên đau đớn... "Cha, cứu con."
"Dương Phàm ! Âu Dương Bửu kinh hãi. Con ranh, sao mày dám..."
"Sao tôi lại không dám? Ông nói xem." Mạc Hân trả súng lại cho Triển Hà. Cô lạnh lẽo nói tiếp.
"Âu Dương Bửu, ông nghe cho rõ đây, Hách Liên Mạc Hân tôi từ trước tới nay, không hề sợ hãi bất cứ một người ngoài nào. Nhất là Âu Gia nhà ông. Còn ông chẳng là cái thá gì so với cha tôi, cha chồng tôi, và ngay cả chồng tôi, dù anh ấy đã không còn nhưng..."
Mạc Hân tiến sát về phía ông ta, cô nhấn mạnh những chữ cuối cùng cho ông ta nghe.
"Ở cái Hải Thành to lớn này, kẻ mạnh thì mãi mãi mạnh. Kẻ yếu suốt đời chỉ có thể là thua. Mà ông vốn đã thua chồng tôi kể cả khi anh ấy đã chết."
Dứt lời, cô xoay lưng rời đi.
"Mày, mày, con khốn !" Âu Dương Bửu lao theo định nắm đầu cô lại. Nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị họng súng của Triển Hà ngăn lại.
"Âu Lão gia, ông nên biết điều một chút. Dẫn đám cẩu con kia, cút khỏi Âu Gia đi. Bằng không, tôi không giống thiếu phu nhân, sẽ không nhân từ với bất cứ ai."
Cút!!
Tức giận đến đen mặt. Âu Dương Bửu quát lớn. "Hách Liên Mạc Hân, mày chờ đó. Tao sẽ khiến mày phải hối hận vì mối nhục hôm nay."
Mạc Hân không dừng lại, cô lớn giọng để lại một câu. Giọng cô lạnh lẽo đến thấu xương, lại mang vài nét hào sảng, ngông cuồng như chồng cô vậy.
"Haha...miệng ông cũng mạnh quá nhỉ? Vậy Hách Liên Mạc Hân tôi đây, Mỏi ! Mắt ! Mong ! Chờ !"
Âu Dương Bửu hận không thể bóp chết cô. Trận hỏa hoạn kia, vậy mà không giết được cô. Thật không ngờ, sống đến từng tuổi này mà bị một con nhóc miệng còn hôi sữa sỉ nhục. Cục tức này, thực nuốt không trôi.
Ông ta, xoay người rời đi trước. Âu Dương Phàm và Âu Dương Nghị, cả Lâm Tuyết Liên đi theo vội. Bộ dạng đúng là cẩu cúp đuôi mà chạy.
Triển Hà nhìn theo, cười khẩy. Cô xùy một tiếng khinh bỉ. "Sợ đến thế sao? Lục Gia là nơi nào, lại dám mò đến..."
Lần sau, sẽ không dễ dàng mà đi như thế đâu....
Chương trước
Chương sau
- Chương 1:Tử Thiên Trở Lại
- Chương 2:Đoàn Viên
- Chương 3:Lần Đầu Gặp Lại
- Chương 4:Không Ai Nợ Ai
- Chương 5:Lún Sâu Vào Nguy Hiểm
- Chương 6:Nụ Cười Trong Lửa
- Chương 7:Trọng Sinh Rồi
- Chương 8:Kiếp Này, Con Chỉ Kết Hôn Với Anh Ấy
- Chương 9:Đệ Nhất Mĩ Nhân
- Chương 10:Tra Nam, Tiện Nữ, Thật Xứng Đôi
- Chương 11:Diễn Kịch Giả Lại Được Xem Kịch Thật
- Chương 12:Vị Hôn Thê Của Anh
- Chương 13:Cây Thông Giáng Sinh
- Chương 14:Dạy Dỗ Thật Tốt
- Chương 15:Hối Lộ Gia Đình Chồng
- Chương 16:Công Chúa Tuyết
- Chương 17:Thâu Tóm Lâm Thị
- Chương 18:Làm Bà Mối
- Chương 19:Đừng Thấy Sang Mà Bắt Quàng Làm Họ
- Chương 20:Lời Cảnh Cáo Đầy Khiêm Nhã
- Chương 21:Công Chúa Tuyết, Anh Về Rồi
- Chương 22:Quà Giáng Sinh Cho Em
- Chương 23:Cuối Cùng Em Cũng Đợi Được Anh
- Chương 24:Bất Ngờ Lại Nối Tiếp Bất Ngờ
- Chương 25:Kết Hôn (1)
- Chương 26:Kết Hôn (2)
- Chương 27:Ghen (1)
- Chương 28:Ghen (2)
- Chương 29:Không Xứng
- Chương 30:Đông Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
- Chương 31:Đóng Gói Anh Lại, Giấu Đi
- Chương 32:Đòi Em Cả Vỗn Lẫn Lãi
- Chương 33:Cầu Được Ước Thấy
- Chương 34:Không Thể So Sánh
- Chương 35:Tôi Nhớ Mặt Em Rồi
- Chương 36:Hôn Lễ (1)
- Chương 37:Hôn Lễ (2)
- Chương 38:Hôn Lễ (3)
- Chương 39:Tai Nạn Trong Hôn Lễ
- Chương 40:Đã Không Sao Rồi
- Chương 41:Không Phải Dạng Vừa
- Chương 42:Xem Tình Thú Miễn Phí
- Chương 43:Không Còn Liên Quan
- Chương 44:Em Chỉ Cần Anh
- Chương 45:Liền Hôn Cho Em Nín Khóc
- Chương 46:Trái Tim Thắng Lí Trí.
- Chương 47:Ai Thắt Nút Dây, Thì Tự Mình Tháo
- Chương 48:Anh Muốn Theo Đuổi Em
- Chương 49:Vợ Ơi..Anh Đau..!!
- Chương 50:Sinh Con Cho Anh
- Chương 51:" Chỗ Nào Anh Cũng Thấy Rồi "
- Chương 52:Thư Kí Lâm An
- Chương 53:Lục Tổng, Tha Cho Tôi
- Chương 54:Chàng Rể Quý
- Chương 55:Tiết Phong
- Chương 56:Chỉ Muốn Ôm Em Ngủ
- Chương 57:Đã Có Một Tiểu Lưu Manh Rồi
- Chương 58:Ốm Nghén
- Chương 59:Là Song Thai !
- Chương 60:Âm Mưu Thâm Hiểm
- Chương 61:Gặp Lại Tiết Phong
- Chương 62:Biệt Ly (1)
- Chương 63:Biệt Ly (2)
- Chương 64:Biệt Ly (3)
- Chương 65:Bắt Cóc Trong Lễ Pháo Hoa
- Chương 66:Thiêu Sống Nó Đi !
- Chương 67:Sinh Ly Tử Biệt (1)
- Chương 68:Sinh Ly Tử Biệt (2)
- Chương 69:Sinh Ly Tử Biệt (3)
- Chương 70:Nỗi Đau Quá Lớn
- Chương 71:Tang Lễ Đẫm Nước Mắt (1)
- Chương 72:Tang Lễ Đẫm Nước Mắt (2)
- Chương 73:Tang Lễ Đẫm Nước Mắt (3)
- Chương 74:Mẹ Góa, Con Côi
- Chương 75:Nước Mắt Của Lục Minh Tử Thiên
- Chương 76:Bài Học Đáng Giá.
- Chương 77:Chẳng Là Cái Thá Gì !
- Chương 78:Tôi Muốn Săm Hình Cô Ấy Lên Lưng Tôi !
- Chương 79:Lục Thiên Bảo, Lục Thiên Trình
- Chương 80:Tôi Muốn Thử Lòng Cô Ấy !
- Chương 81:Ông Chủ Mới Của Phong-Hà
- Chương 82:Người Đó Là Anh Có Phải Không?
- Chương 83:Sự Thật Được Tiết Lộ
- Chương 84:Chỉ Vì Em Là Vợ Anh !
- Chương 85:Say Rượu, Say Cả Tình
- Chương 86:Vợ Chồng Đoàn Tụ
- Chương 87:Anh Không Hứa, Nhưng Anh Sẽ Dùng Hành Động Để Chứng Minh
- Chương 88:Chúng Ta Là Một Gia Đình
- Chương 89:Chân Tình
- Chương 90:Đánh Cược
- Chương 91:Ân Oán Lại Tiếp Ân Oán
- Chương 92:Trọn Đời Yêu Em
- Chương 93:Quả Báo
- Chương 94:Linh Cảm Xấu
- Chương 95:Trình Trình Bị Bắt Đi Rồi !
- Chương 96:Kết Thúc (1)
- Chương 97:Kết Thúc (2)
- Chương 98:Kết Thúc (3)
- Chương 99:Kết Thúc (4)
- Chương 100:Yêu Thêm Lần Nữa, Lần Nữa, Và Một Lần Nữa
- Chương 101:Thiên - Hân Phiên Ngoại (1)
- Chương 102:Thiên - Hân Phiên Ngoại (2)
- Chương 103:Thiên - Hân Phiên Ngoại (3)
- Chương 104:Thiên - Hân Phiên Ngoại (4)
- Chương 105:Thiên - Hân Phiên Ngoại (5)
- Chương 106:Thiên - Hân Phiên Ngoại (6)
- Chương 107:Thiên - Hân Phiên Ngoại ( 7)
- Chương 108:Thiên - Hân Phiên Ngoại (End)
- Chương 109: Tiết Phong-Triển Hà (1)
- Chương 110:Tiết Phong-Triển Hà (2)
- Chương 111:Tiết Phong-Triển Hà (3)
- Chương 112:Tiết Phong-Triển Hà (4)
- Chương 113:Tiết Phong-Triển Hà (5)
- Chương 114:Tiết Phong-Triển Hà (6)
- Chương 115:Tiết Phong-Triển Hà (7)
- Chương 116:Tiết Phong-Triển Hà (8)
- Chương 117:Tiết Phong-Triển Hà (9)
- Chương 118:Tiết Phong-Triển Hà (10)
- Chương 119:Tiết Phong-Triển Hà (End)
- Chương 120:Kết Thúc Viên Mãn
- Chương 121:Thông Báo Từ Tác Giả
- bình luận