Vén Bào - Chương 15

Vén Bào Chương 15
Edit: Juri

Beta: Haf

“Lần sau còn dám lén uống thuốc ức chế sau lưng tôi?” Thường Cửu vỗ vỗ mông cậu, hừ nhẹ.

“Không… Không dám…” Lan Tiểu Xuyên nằm lỳ ở trên giường ngoan ngoãn tách hai chân ra, đóa hoa lê nở rộ trên lưng dính vài giọt mồ hôi, ướt át kiều diễm.

Cơn giận của Thường Cửu đã sớm tan thành mây khói, hắn thương Lan Tiểu Xuyên còn không kịp thì làm sao nỡ tức giận với cậu? Lúc này đem người ôm chặt mà đâm lên, hai tay vòng tới trước ngực Lan Tiểu Xuyên vuốt ve bộ ngực non mềm của cậu.

Lan Tiểu Xuyên khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có nơi nào là không mẫn cảm, Thường Cửu càng sờ, huyệt đạo của cậu càng chảy ra nhiều dịch, cuối cùng cả người cậu bỗng chợt cứng đờ, sức cùng lực kiệt mà ngã xuống giường.

Thời kỳ động dục còn chưa qua, Lan Tiểu Xuyên không còn khí lực để cùng Thường Cửu thân thiết, nhưng lại không thể tách khỏi hương vị tin tức tố cùng khí cụ to lớn của Alpha, hai đôi mắt long lanh nước dán sát vào lồng ngực Thường Cửu, vô cùng đáng thương mà khẩn cầu: “Cửu ca… Đừng đi mà…”

Thường Cửu thấy thế liền không nỡ rút ra, tính khí vẫn tiếp tục cắm trong tiểu huyệt ẩm ướt ấm nóng của Lan Tiểu Xuyên, vừa thoải mái lại thỏa mãn. Mà Lan Tiểu Xuyên rúc trong lồng ngực Thường Cửu cũng bởi mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, ngủ tỉnh rồi lại quấn lấy Alpha thân mật, mãi đến tận ngày thứ tư, lúc thời kỳ động dục dần rút đi mới an an ổn ổn mà ngủ ngon giấc, chỉ là miệng huyệt non mềm sưng đến lợi hại, khiến hai người trong một quãng thời gian dài đều không thể tiếp tục làm tình.

Lần này hai người bọn họ mới coi như chân chính không còn khúc mắc gì nữa.

Thường Cửu đánh dấu Lan Tiểu Xuyên xong thì trong lòng tràn đầy vui mừng, thấy cậu ngủ cũng không nỡ buông tay, liền dùng áo của chính mình đem cậu bao bọc ôm xuống dưới lầu xem tin tức, vừa vặn Thường Hành tay cầm chìa khóa xe từ bên ngoài trở về, vẻ mặt tràn đầy ý vị “đường làm quan rộng mở”*, thấy Thường Cửu liền thân thiết mà kêu một tiếng “ca”, sau đó cười híp mắt trêu ghẹo: “Cửu ca, anh vừa bắt nạt chị dâu a?”

(* vẻ mặt làm ăn, đàm phán thành công)

Lan Tiểu Xuyên ngủ không sâu, nghe vậy liền co rúc trong lồng ngực Thường Cửu run lẩy bẩy.

“Mới vừa cùng chị dâu em thành kết, đem tin tức tố trên người thu lại đi.” Thường Cửu cau mày ôm eo Lan Tiểu Xuyên, tiện đà nhìn Thường Hành, “Mấy ngày nay đi đâu vậy?”

Thường Hành biết Omega vừa bị đánh dấu sẽ đặc biệt yếu đuối, vội vã chạy vào trong phòng, chỉ lo dọa sợ Lan Tiểu Xuyên, miệng lại bô bô nói: “Em đi làm việc đây!”

Thường Cửu không thèm để ý đến hắn, nắm cằm Lan Tiểu Xuyên vừa suy nghĩ vừa hôn. Hôn thêm vài lần nữa thì người trong lồng ngực hắn mới dần dần bình tĩnh lại, phiền phiền nhiễu nhiễu giơ tay ôm eo hắn.

“Làm phiền em sao?” Thường Cửu đến gần Lan Tiểu Xuyên thì thầm, “Ngại bị làm phiền tôi liền ôm em về phòng ngủ.”

Lan Tiểu Xuyên lắc lắc đầu, hôn môi và cằm Thường Cửu: “Không có chuyện gì.”

“Thật sự không có?” Thường Cửu cùng cậu cụng đầu, ngón tay mò vào vạt áo, nhẹ nhàng đâm đâm miệng huyệt sưng tấy, “Nơi này thì sao?”

“Cửu ca…” Lan Tiểu Xuyên tức giận hừ nhẹ, “Đau lắm.”

Thường Cửu nghe vậy, nhịn không được dùng má cọ cọ hõm cổ Lan Tiểu Xuyên, ôm cậu thở dài: “Đừng câu dẫn tôi.”

“Em làm gì câu dẫn anh đâu…” Lan Tiểu Xuyên thẹn thùng rũ mi mắt.

Thường Cửu nhìn hai má đỏ ửng của cậu mà miệng lưỡi khô khan, liền cúi người quấn lấy môi cậu triền miên hôn, thẳng đến khi đem người trong lòng hôn đến ngủ yên mới bỏ qua.

Hai, ba ngày tiếp theo Lan Tiểu Xuyên đều ngủ rất say sưa, Thường Cửu cũng cả ngày nằm giường bồi cậu đến có chút chán ngán, mãi đến tận một ngày sáng sớm, Thường Cửu mở mắt ra phát hiện người bên cạnh biến đâu mất rồi. Alpha sợ hết hồn, ngồi dậy gọi tên Lan Tiểu Xuyên.

Một lúc sau, ngoài cửa sổ bỗng truyền đến một tiếng đáp lại yếu ớt, Thường Cửu liền vội vàng đi tới mở cửa sổ, nhìn thấy Lan Tiểu Xuyên khoác áo khoác của mình đứng trong vườn hoa tưới cây, cánh tay tinh tế dưới ánh nắng mặt trời lộ ra ánh kim quang nhè nhẹ, cậu thoáng nhìn vè phía Thường Cửu, ôn nhu cười: “Cửu ca.”

Tiếng gọi này như muốn gọi thấu tâm can Thường Cửu.

“Tiểu Xuyên.” Thường Cửu vẫy tay với Lan Tiểu Xuyên, Omega lập tức nghe lời mà thả ấm nước xuống, chạy lên trên lầu.

Tiếng bước chân bùm bụp như khúc trống du dương, mỗi một nhịp như đánh vào tận sâu tâm can Thường Cửu.

“Cửu ca!” Lan Tiểu Xuyên nhẹ thở gấp nhào vào lồng ngực Thường Cửu, nhón chân lên hôn môi Alpha.

Thường Cửu hôn Lan Tiểu Xuyên khác nào hôn một đóa hoa lê mới nở, mà trên đóa hoa đó còn dính đầy sương sớm.

“Không đau sao?” Thường Cửu ôm cậu ngồi ở bên giường, xốc vạt áo lên muốn xem bắp đùi Lan Tiểu Xuyên.

Lan Tiểu Xuyên ngại ngùng đè lại vạt áo: “Cửu ca… Cửu ca đừng xem…”

Thường Cửu mỉm cười kéo tay cậu ra, tỉ mỉ nhìn, nhìn thẳng đến khi Lan Tiểu Xuyên mặt đầy ửng hồng, miệng huyệt co bóp tràn ra một vạt nước.

“Vẫn còn tốt lắm.” Thường Cửu đem Lan Tiểu Xuyên kéo vào trong lồng ngực, “Tiểu Xuyên, muốn không?”

Lan Tiểu Xuyên nghe vậy, đầu tiên là mặt đỏ bừng, sau đó lại khéo léo gật đầu: “Muốn, chỉ cần là Cửu ca… Em đều muốn…”

Thường Cửu bất ngờ đến rối tinh rối mù, ấn gáy Lan Tiểu Xuyên xuống ôn nhu hôn, ngón tay xoa bóp lung tung tiểu huyệt tham ăn phía dưới, xoa tới nỗi tay đầy dịch thể mới chậm rãi động thân tiến vào.

Lan Tiểu Xuyên nằm nhoài trên bả vai Thường Cửu thoả mãn thở dốc, nghiêng đầu nhìn đám mây bồng bềnh ngoài cửa sổ mà ngây người: “Cửu ca, chúng ta bây giờ… bây giờ xem như là đang ở cùng một chỗ sao?”

Thường Cửu nắm eo cậu đâm xuyên, chỉ nói: “Em không cảm thấy thế sao?”

“Cửu ca…” Lan Tiểu Xuyên ôm bụng dưới tự lẩm bẩm, “Cửu ca… Cửu ca là của em rồi?” Lời nói này của cậu mang theo từng li từng tí một cẩn thận, mang theo ẩn nhẫn mừng thầm cùng hoang mang, nói xong tựa như sợ bị Thường Cửu từ chối nên lại nhanh chóng ngậm miệng.

Thường Cửu nghe được rõ ràng, trong lòng nóng lên, đến gần dỗ dành Lan Tiểu Xuyên: “Tôi là của em, Lan Tiểu Xuyên tôi là của em.”

Lan Tiểu Xuyên run lên một chút, khóe miệng từng chút từng chút cong lên, khóe mắt rơi xuống dòng nước mắt: “Cửu ca là của em.”

Gió thu rả rích, Lan Tiểu Xuyên lộ ra da dẻ bị nhiễm lạnh, chỉ có những nơi Thường Cửu chạm qua mới tăng nhiệt. Cậu phảng phất bị Thường Cửu nhen nhóm lửa dục, phóng túng mà ôm cổ Alpha trập trùng, tiếng kêu mặc dù yếu ớt nhưng lại không thể nào che lấp.

Thường Cửu bỗng nhiên ý thức được Lan Tiểu Xuyên đối với hắn giữ một ý niệm “được ăn cả ngã về không”, Omega đem thân thể tâm hồn của mình hết thảy đều cho hắn, nhớ tới điều này Thường Cửu đều cảm động đến than thở, ôm lấy eo thon của Lan Tiểu Xuyên nói: “Tiểu Xuyên, dũng cảm thêm một chút có được không?”

Lan Tiểu Xuyên rên rỉ ôm lấy cổ Thường Cửu, nửa ngày mới phản ứng lại: “Hả?”Thường Cửu hôn hầu kết cậu, ôn nhu đỉnh lộng tới: “Cùng với tôi, sống cả đời.”

Lan Tiểu Xuyên quả nhiên sợ đến cả người phát run, hoang mang hoảng loạn nhấc cái mông lên rồi lại ngồi bẹp xuống: “Cửu ca… Cửu ca em cho anh đâm…”

“Lan Tiểu Xuyên.” Thường Cửu nắm cằm Lan Tiểu Xuyên hít sâu một hơi, không nỡ lòng dọa cậu, liền kiên nhẫn dỗ, “Tôi muốn cùng em sống cả đời này.”

“Nhưng mà… nhưng mà người như em…” Lan Tiểu Xuyên rưng rưng lắc đầu.

“Tôi không sợ.” Thường Cửu thản nhiên nói, “Cho nên tôi hi vọng em cũng đừng sợ, chúng ta sống cho chính mình được không?”

Lan Tiểu Xuyên ngồi ở trên đùi Thường Cửu bị đâm cho khóc sướt mướt, muốn cự tuyệt nhưng lại chẳng biết vì sao, một chữ “Không” đơn giản cũng không thể nói ra được.

Thường Cửu nheo mắt lại, ấn eo Lan Tiểu Xuyên dùng sức tiến vào khoang sinh sản mềm mại của cậu: “Em nhát gan cả đời cũng không sao, có tôi che chở em… Chỉ cần chuyện thành kết này, em phải dũng cảm thêm một chút.”

Lan Tiểu Xuyên nước mắt lưng tròng cúi thấp đầu, thời điểm ngước lên cùng Thường Cửu bốn mắt nhìn nhau, đáy lòng mù mịt như ánh sáng vừa bị xua tan. Cậu si ngốc nhìn Thường Cửu, đôi môi nhúc nhích chốc lát, cuối cùng đáp lại: “Được…”

Thường Cửu mạnh mẽ đem cậu đặt trước ngực lung tung hôn môi, thô bạo ra vào trêu Lan Tiểu Xuyên sợ hãi kêu lên một tiếng, tiện đà khiến cậu nằm lỳ ở trên giường bắn tinh.

“Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên của tôi…” Thường Cửu nằm đè lên lưng Lan Tiểu Xuyên cười khẽ, thấy cậu mệt đến nằm im liền khẽ hôn vùng gáy kín những vết răng, “Tôi mấy ngày trước đã đem trả phòng của em rồi.”

Lan Tiểu Xuyên giờ mới hiểu được Thường Cửu đã sớm cắt mất đường lui của chính mình, tránh không được có chút buồn bực. Co rúc trong lồng ngực Alpha, cậu ngoại trừ cảm giác quyến luyến thì cái gì cũng không có, cuối cùng vẫn là mơ mơ màng màng cùng cái ôm của Thường Cửu cuộn thành một đoàn mơ màng ngủ.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận