Beta: Haf
Lan Tiểu Xuyên lúc này mặt mày mới hớn hở lên, vươn mình qua hôn cằm Thường Cửu một cái, đứng dậy vừa hát vừa dọn phòng. Thường Cửu ngồi ở bên giường một hồi, nhìn chằm chằm bóng lưng của Lan Tiểu Xuyên, một lát sau bỗng nhiên nói: “Tiểu Xuyên, chúng ta có con đi.”
Lan Tiểu Xuyên cả kinh, suýt nữa trượt tay làm vỡ chén trà trên bàn, đỏ mặt chạy ra khỏi phòng: “Cửu ca, em… em đi làm bữa sáng cho anh.”
“Tiểu Xuyên?” Thường Cửu không ngờ rằng lời nói của mình lại dọa tới Lan Tiểu Xuyên, dở khóc dở cười lật chăn lên đuổi theo, “Em không thích thì không cần nữa, chạy cái gì?”
Lan Tiểu Xuyên lạch bạch chạy vào phòng khách, trốn ở sau bàn ăn che lỗ tai nói: “Cửu ca anh không biết xấu hổ!”
“Tôi làm sao không biết xấu hổ được?” Thường Cửu cùng cậu chạy vào phòng ăn, thấy Lan Tiểu Xuyên đang nấp sau tấm khăn trải bàn màu hồng, đỉnh đầu nho nhỏ không ngừng lấp ló bèn làm bộ không tìm thấy cậu, gọi to: “Tiểu Xuyên, em trốn đâu rồi?”
Lan Tiểu Xuyên xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào, lẩm bẩm oán giận: “Cửu ca anh làm sao không tìm được em?”
Thường Cửu nhẹ nhàng đi tới phía sau lưng Lan Tiểu Xuyên, mạnh mẽ đem người bế từ trên mặt đất lên: “Tìm được em rồi.”
Lan Tiểu Xuyên sợ hãi kêu lên, hai chân vẫy đạp giữa không trung, sau đó che ngực quay đầu trừng Thường Cửu: “Cửu ca lại bắt nạt em.”
“Em nói bắt nạt thì chính là bắt nạt đi.” Thường Cửu đặt Omega xuống dưới đất ôm thật chặt, “Vậy sau này tôi có được bắt nạt em nữa không, nói không đúng là tôi bắt em sinh con đấy.”
“Cửu ca… Cửu ca có muốn không?” Lan Tiểu Xuyên một bên nghịch đầu ngón tay Thường Cửu, một bên dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu hỏi.
“Nếu em nguyện ý thì tôi muốn.” Thường Cửu cúi người ôm cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói, “Em không muốn, vậy tôi cả đời chỉ có một mình em.”
Lan Tiểu Xuyên nghe vậy liền cảm thấy mũi hơi chua chua, vừa cảm động vừa tức giận, đạp chân Thường Cửu rầm rì oán trách: “Đó… đó đều là chuyện của sau này, em khó nói chắc được.”
“Tiểu Xuyên muốn thì tôi phải cố gắng hơn một chút.” Thường Cửu nhịn cười cắn chặt vành tai Omega trêu ghẹo, “Quan trọng là ở người làm.”
“Cửu ca!” Lan Tiểu Xuyên triệt để tức giận, cả khuôn mặt đều ngượng đến đỏ bừng, lật tay Alpha ra, không thèm quay đầu đi thẳng vào phòng bếp làm bữa sáng.
Thường Cửu ở trong phòng ăn vừa cười vừa lắc đầu, kéo ghế tựa ra một bên xem báo một bên chờ Lan Tiểu Xuyên làm xong bữa sáng. Mà bên trong phòng bếp, Lan Tiểu Xuyên đang cầm một mẩu bánh mì che mặt cười khúc khích, thỉnh thoảng lại rên rỉ lên, cuối cùng quên luôn lọ mứt hoa quả, chỉ bưng một khay đầy lát bánh mì chui vào lồng ngực Thường Cửu ngọ nguậy.
“Bữa sáng em làm ngon hơn nhiều so với việc chỉ ăn mỗi bánh mì không đấy.” Thường Cửu ôm cậu, mặt không đỏ tim không đập mà nói, “Mứt vừa ngọt lại vừa nhiều.”
Lan Tiểu Xuyên bị Thường Cửu đùa đến bối rối, sống chết không chịu ngẩng đầu, vùi trong lồng ngực Alpha phả hơi nóng vào.
“Được rồi, để tôi đi lấy mứt hoa quả.” Thường Cửu vỗ vỗ đầu Lan Tiểu Xuyên, đem người đặt ở trên ghế đứng dậy đi vào nhà bếp.
Lan Tiểu Xuyên thất thần một hồi lâu, trên mặt còn vương lại vài nét đỏ ửng chậm chạp chưa chịu tan, nhìn xung quanh vài vòng, ánh mắt rốt cục rơi lên tờ báo.
“Ô, Thường Hành và Cửu ca cãi nhau?” Lan Tiểu Xuyên đột nhiên mở to hai mắt, sau đó nghe thấy tiếng bước chân của Thường Cửu thì lật tờ báo lại.
“Thích vị nào?” Thường Cửu đặt mứt hoa quả xuống trước mặt Lan Tiểu Xuyên, “Tôi cho em ăn.”
Lan Tiểu Xuyên chưa kịp hoàn hồn, ngây ngốc nhìn chằm chằm mặt Thường Cửu, nửa ngày sau khóe mắt chợt rơi xuống một giọt nước mắt.
Thường Cửu sợ hết hồn: “Thời kỳ động dục không phải đã qua sao? Tôi nghĩ chỉ rời đi một chút như vậy em sẽ không khó chịu.”
Lan Tiểu Xuyên hoảng hốt lắc đầu, cắn răng kéo tay Thường Cửu lại: “Không phải, Cửu ca, em chỉ là… cảm động.”
Thường Cửu lúc này mới thả lỏng thân thể: “Này thì cảm động cái gì? Tiểu Xuyên, tôi còn muốn đối xử với em tốt hơn.”
Lan Tiểu Xuyên như nghẹn thứ gì ở cổ họng, há miệng hồi lâu cũng chỉ có thể phát ra một tiếng than thở “Cửu ca”.
Thường Cửu ngồi xuống giúp Lan Tiểu Xuyên phết mứt hoa quả lên bánh mì, nói không ngừng: “Ăn no chúng ta liền đi đăng ký, hôm nay khí trời cũng tốt lắm, đăng ký xong tôi dẫn em đi ăn mì được không?”
Lan Tiểu Xuyên nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
“Em có chỗ nào muốn đi không?” Thường Cửu nói xong đưa bánh mì cho cậu, “Nếu không chúng ta đi chụp thêm tấm ảnh nữa?”
Lan Tiểu Xuyên cầm bánh mì chậm rãi bò vào lòng Alpha đòi ôm ấp, mũi ngửi lấy tin tức tố nóng rực, khép hai mắt lại.
“Tiểu Xuyên?” Thường Cửu vỗ lưng cậu, “Nếu em mệt, vậy để ngày khác.”
“Ngày khác…” Lan Tiểu Xuyên lặng lẽ nắm chặt tay Thường Cửu, “Cửu ca vẫn nguyện ý chờ em sao?”
“Nói linh tinh gì đấy?” Thường Cửu buồn cười vuốt ve cần cổ mềm mại của cậu.
Lan Tiểu Xuyên ngây người nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, sau đó ngồi thẳng dậy: “Cửu ca, thực ra em không nhát gan.”
Thường Cửu run lên một chút: “Em thế nào cũng được cả.”
“Em… Em không nhát gan…” Lan Tiểu Xuyên nắm ống tay áo cúi đầu, cũng không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì, thế nhưng thời điểm vừa ngẩng đầu lên, gương mặt chợt thoáng hiện ý cười nhè nhẹ, “Thật, Cửu ca, em không nhát gan.”
Thường Cửu ôm cậu vào ngực thở dài: “Được được được, lá gan em không nhỏ.”
Lan Tiểu Xuyên siết chặt góc áo Thường Cửu, đáy mắt chợt dày thêm vài lớp sương mù, thế nhưng vẫn cứng đầu chịu đựng không khóc, cầm bánh mì từng miếng từng miếng một mà ăn xong mới từ lòng ngực Alpha chui ra: “Cửu ca, em đi thay quần áo.”
Thường Cửu nắm tay cậu kéo người trở về: “Mới vậy mà đã no rồi?”
Lan Tiểu Xuyên gật gật đầu, có chút gấp mà né tay Thường Cửu: “Cửu ca, mau để em thay quần áo.”
Thường Cửu chỉ cho rằng cậu đợi khong kịp đến lúc đi đăng ký, liền không khỏi kích động, buông tay ôm Lan Tiểu Xuyên vào lòng, chạy một mạch lên lầu: “Tôi cùng em.”
Lan Tiểu Xuyên cắn môi vùi mặt vào hõm cổ Thường Cửu, lúc đến cửa phòng ngủ chợt ngượng ngùng kéo ống tay áo Alpha: “Cửu ca, anh hôn em đi.”
Thường Cửu cười cúi đầu hôn cậu, Lan Tiểu Xuyên run rẩy đưa đầu lưỡi vào, liếm cũng không dám liếm, chỉ mặc Alpha cuốn lấy đầu lưỡi cậu mà mút. Lan Tiểu Xuyên bị hôn đến thở hồng hộc, dựa vào lồng ngực Thường Cửu nói: “Cửu ca, anh giúp em đi tìm thuốc được không? Em… Chỗ đó của em đau…”
Thường Cửu lập tức ôm lấy eo Lan Tiểu Xuyên, bộ dáng như muốn vén quần áo của cậu lên: “Làm tổn thương em?”
“Cửu ca, đi nhanh đi.” Lan Tiểu Xuyên đè lại vạt áo, làm nũng, “Đau lắm.”
“Lọ lần trước Thường Hành đưa giờ không thể dùng lại, để tôi ra ngoài mua cho em.” Thường Cửu nói xong liền đi ra ngoài, đi mấy bước lại vòng trở về, thô bạo mà hôn môi Lan Tiểu Xuyên, “Chờ tôi trở về chúng ta cùng đi đăng ký.”
Đáy mắt Lan Tiểu Xuyên dâng lên chút ý cười, quyến luyến bấu chặt lòng bàn tay Alpha, mà Thường Cửu vừa xoa xoa đầu cậu xong, liền vội vã rời đi.
Lan Tiểu Xuyên lúc này mới phát hiện ra khí trời đã chuyển lạnh, cậu vào phòng ngủ đổi quần áo trên người thành bộ sườn xám màu đỏ, lại lưu luyến không rời, quay người ngửi áo khoác Thường Cửu một cái, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là đem nó gấp kỹ đặt ở đầu giường, sau đó vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, thời điểm đi ngang qua nhà bếp nhịn không được quay đầu nhìn tờ báo bị gió thổi bay trên bàn.
Anh em trong nhà cãi nhau, nghi ngờ do tranh chấp tài sản, Thường Hành bất mãn với thân phận của chị dâu… Vô luận trên báo có nói lời khó nghe như thế nào, Lan Tiểu Xuyên cũng sẽ không thèm để ý, dù sao cậu cũng chỉ là tên thấp hèn sống dưới bùn đất. Nhưng Thường Cửu lại là người Alpha duy nhất chịu kéo cậu ra khỏi đó, cho cậu một tương lai sáng hơn, vậy nên Lan Tiểu Xuyên nguyện ý mang tiếng xấu, nhưng cậu không muốn Thường Cửu chỉ vì thân phận của mình mà bị người thân chế nhạo, huống chi còn là em họ của Thường Cửu…
Trước khi ra khỏi cửa, Lan Tiểu Xuyên nhìn thấy ấm nước tưới cây của chính mình, cậu đột nhiên đắc ý cười rộ lên: “Cửu ca, anh có biết em cũng có thể dũng cảm hay không?” Omega nói xong vội vã quay đầu lại liếc mắt nhìn cửa sổ phòng ngủ của Thường Cửu, như là để minh chứng cho câu nói này, sau đó cắn răng chạy.
—————————————
Giời ơi con tôi ơi đang yên đang lành lại định làm cái gì thế này :((