Việt Ma Tân Lục - Quyển 1 - Chương 11: Một năm trước
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Tập 1 (Vong oán)
- Quyển 1 - Chương 1-2: Treo cổ trong nhà hoang
- Quyển 1 - Chương 2: Cái chết của thầy trừ tà
- Quyển 1 - Chương 3: Thiếu nữ bên hồ
- Quyển 1 - Chương 4: Những sợi tóc trong đêm
- Quyển 1 - Chương 5: Con mèo đen
- Quyển 1 - Chương 6: Gặp mặt người chết
- Quyển 1 - Chương 7: Căn nhà hoang
- Quyển 1 - Chương 8: Tiếng khóc xa xăm
- Quyển 1 - Chương 9: Thầy trừ tà bí ẩn
- Quyển 1 - Chương 10: Thoát chết trong gang tấc
- Quyển 1 - Chương 11: Một năm trước
- Quyển 1 - Chương 12: Thư viện ma ám
- Quyển 1 - Chương 13: Trùng tang
- Quyển 1 - Chương 14: Cái gương
- Quyển 1 - Chương 15: Điện thoại
- Quyển 1 - Chương 16: Tranh cãi
- Quyển 1 - Chương 17: Trốn tránh
- Quyển 1 - Chương 18: Màn tỏ tình đáng sợ
- Quyển 1 - Chương 19: Cái lưỡi đêm tân hôn
- Quyển 1 - Chương 20: Che giấu
- Quyển 1 - Chương 21: Huyết lệ
- Quyển 1 - Chương 22: Còn sống
- Quyển 1 - Chương 23: Đền tội
- Quyển 1 - Chương 24: Mảnh lư hương bí ẩn
- Quyển 1 - Chương 25: Ngoao!
- Quyển 2 - Chương 1: Văn án – Tập 2
- Quyển 2 - Chương 1-2: Một thiếu nữ mất tích
- Quyển 2 - Chương 2: Cô gái bên bờ suối
- Quyển 2 - Chương 3: Cái dớp
- Quyển 2 - Chương 4: Nơi thần hổ ngự trị
- Quyển 2 - Chương 5: Siêu thoát
- Quyển 2 - Chương 6: Đêm trong căn nhà gỗ
- Quyển 2 - Chương 7: Bắt giữ
- Quyển 2 - Chương 8: Trong nhà thầy mo
- Quyển 2 - Chương 9: Bị ám
- Quyển 2 - Chương 10: Nguồn gốc oan hồn
- Quyển 2 - Chương 11: Chuyện xưa kể lại
- Quyển 2 - Chương 12: Oan hồn dẫn dụ
- Quyển 2 - Chương 13: Thiếu nữ oan nghiệt
- Quyển 2 - Chương 14: Chiếc chuông đồng cổ
- Quyển 2 - Chương 15: Căn nhà bốc cháy
- Quyển 2 - Chương 16: Lên đường
- Quyển 2 - Chương 17: Rễ cây ma quái
- Quyển 2 - Chương 18: Mộ người con gái tên lại
- Quyển 2 - Chương 19: Nghi lễ trừ tà
- Quyển 2 - Chương 20: Một phần bí mật mảnh lư hương
- Quyển 3 - Chương 1: Lời nguyền ngón tay cái
- Quyển 3 - Chương 1-2: Duyên âm
- Quyển 3 - Chương 2: Khai quang
- Quyển 3 - Chương 3: Quay về quá khứ
- Quyển 3 - Chương 4: Con suối dưới xóm
- Quyển 3 - Chương 5: Bóng người dưới cây liễu
- Quyển 3 - Chương 6: Dấu chân dính bùn
- Quyển 3 - Chương 7: Lời cầu cứu
- Quyển 3 - Chương 8: Buổi đêm bên con suối
- Quyển 3 - Chương 9: Xác chết trong nhà hoang
- Quyển 3 - Chương 10: Ngày thứ bốn mươi chín
- Quyển 3 - Chương 11: Sợi dây chuyền
- Quyển 3 - Chương 12: Tấm mề đay trên gác xép
- Quyển 3 - Chương 13: Người đàn ông lạ mặt
- Quyển 3 - Chương 14: Vệt đỏ trên áo
- Quyển 3 - Chương 15: Chiếc váy màu xanh
- Quyển 3 - Chương 16: Ân oán cuộc tình
- Quyển 3 - Chương 17: Ngón tay mưng mủ
- Quyển 3 - Chương 18: Bức vẽ chân dung
- Quyển 3 - Chương 19: Trò chơi “cáo và thỏ”
- Quyển 3 - Chương 20: Lời nguyền gia tộc
- Quyển 3 - Chương 21: Vật dẫn
- Quyển 3 - Chương 22: Cô tư
- Quyển 3 - Chương 23: Người đàn ông và chiếc tay móc
- Quyển 3 - Chương 24: Kiếp trước
- Quyển 3 - Chương 25: Tổ đội bắt ma
- Quyển 4 - Chương 1: Ma Rừng Tây Nguyên
- Quyển 4 - Chương 1-2: Việt ma cổ lục
- Quyển 4 - Chương 2: Dung dăng dung dẻ
- Quyển 4 - Chương 3: Lạy cậu lạy mợ, cho cháu về quê
- Quyển 4 - Chương 4: Cú mèo kêu đêm
- Quyển 4 - Chương 5: Xương trong rừng hoang
- Quyển 4 - Chương 6: Úp lá khoai
- Quyển 4 - Chương 7: Thằng đần
- Quyển 4 - Chương 8: Những cái chết bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 9: Oan hồn bị sét đánh
- Quyển 4 - Chương 10: Oan hồn đòi xương
- Quyển 4 - Chương 11: Chư ly
- Quyển 4 - Chương 12: Dứt bỏ oán niệm
- Quyển 4 - Chương 13: Chuyện tình hiao và nay
- Quyển 4 - Chương 14: Nay chết rồi!
- Quyển 4 - Chương 15: Ngứa!
- Quyển 4 - Chương 16: Xé bụng con mới đẻ
- Quyển 4 - Chương 17: Thiêu sống
- Quyển 4 - Chương 18: Lan phương muốn trở về
- Quyển 4 - Chương 19: R’chom
- Quyển 4 - Chương 20: Cái chết của siu
- Quyển 4 - Chương 21: Độc hơn nọc rắn
- Quyển 4 - Chương 22: Ảo giác
- Quyển 4 - Chương 23: Máu
- Quyển 4 - Chương 24: Ma lai rút ruột
- Quyển 4 - Chương 25: Bí mật của thắng
- Quyển 5 - Chương 1: Những linh hồn vất vưởng
- Quyển 5 - Chương 1-2: Tiếng khóc trong đêm
- Quyển 5 - Chương 2: Bí ẩn trong nhà xác bệnh viện
- Quyển 5 - Chương 3: Sát nhân mặc áo blouse trắng
- Quyển 5 - Chương 4: Trả giá
- Quyển 5 - Chương 5: Lời cầu cứu từ bạn cũ
- Quyển 5 - Chương 6: Án mạng trong phòng tắm
- Quyển 5 - Chương 7: Cái tên được gọi về từ địa ngục
- Quyển 5 - Chương 8: Ai mới là nạn nhân?
- Quyển 5 - Chương 9: Kẻ cuối cùng phải chết
- Quyển 5 - Chương 10: Những đứa trẻ mất tích
- Quyển 5 - Chương 11: Nhân chứng duy nhất
- Quyển 5 - Chương 12: Lời cảnh báo
- Quyển 5 - Chương 13: Trở về từ lòng sông
- Quyển 5 - Chương 14: Con số bí ẩn
- Quyển 5 - Chương 15: Hai cô dâu
- Quyển 5 - Chương 16: Chiếc khăn voan màu đỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Những lời sau cuối
- Quyển 5 - Chương 18: Thung lũng đen
- Quyển 5 - Chương 19: Trả lại mắt cho tao!
- Quyển 5 - Chương 20: Những kẻ nói dối
- Quyển 5 - Chương 21: Ánh sáng ở lại với dương gian
- Quyển 6 - Chương 1: Rừng thiêng đông quan
- Quyển 6 - Chương 2: Trời tối, đừng đi vào rừng!
- Quyển 6 - Chương 3: Thác nước chết chóc
- Quyển 6 - Chương 4: Cái chết được báo trước
- Quyển 6 - Chương 5: Thanh âm chết chóc
- Quyển 6 - Chương 6: Trái tim máu
- Quyển 6 - Chương 7: Đoàn gia, thượng sơn
- Quyển 6 - Chương 8: Bí mật nhà họ đoàn
- Quyển 6 - Chương 9: Âm độc
- Quyển 6 - Chương 10: Oán linh
- Quyển 6 - Chương 11: Diệt linh
- Quyển 6 - Chương 12: Trở về
- Quyển 6 - Chương 13: Người phụ nữ bí ẩn bên bờ suối
- Quyển 6 - Chương 14: Quỷ săn mồi
- Quyển 6 - Chương 15: Hang quỷ**
- Quyển 6 - Chương 16: Quan tài đá
- Quyển 6 - Chương 17: Về lại đồng ngần
- Quyển 6 - Chương 18: Dưới đáy thượng sơn
- Quyển 6 - Chương 19: “nguyền rủa” và “luân hồi”
- Quyển 6 - Chương 20: Phía sau âm mưu
- Quyển 7 - Chương 1: Nghiệp báo dòng họ - Thực hiện: Nguyễn anh - Megane - Nửa người nửa mèo**
- Quyển 7 - Chương 2: Gặp lại người đàn ông tay móc**
- Quyển 7 - Chương 3: Lễ trừ tà**
- Quyển 7 - Chương 4: Chó chui gầm chạn
- Quyển 7 - Chương 5: Bà đồng bí ẩn
- Quyển 7 - Chương 6: Ống kính camera
- Quyển 7 - Chương 7: Dùng máu nuôi bùa ngải
- Quyển 7 - Chương 8: Thuốc dẫn
- Quyển 7 - Chương 9: Ánh nhìn trong đêm tối
- Quyển 7 - Chương 10: Kumanthong
- Quyển 7 - Chương 11: Những cái chết…
- Quyển 7 - Chương 12: Linh miêu
- Quyển 7 - Chương 13: Câu chuyện từ quá khứ
- Quyển 7 - Chương 14: Nguồn gốc của oán nghiệp
- Quyển 7 - Chương 15: Giết!
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Việt Ma Tân Lục
Quyển 1 - Chương 11: Một năm trước
Cách đây một năm, Gia Huy vẫn còn là sinh viên năm nhất của một trong những trường đại học kinh tế hàng đầu cả nước. Tuy nhiên, cảm thấy không phù hợp với chương trình học, lại có đam mê nhiếp ảnh, anh quyết định bỏ học, theo nghề nhiếp ảnh, nhưng không đi đến đâu, đành trở về quê nhà.
Thời gian ấy cảm thấy thật mông lung, giống như đứng ở một ngã tư đường mà không biết đâu là điểm đến dành cho mình. Thế nhưng bước ngoặt cuộc đời thường xuất hiện vào lúc không ai ngờ tới. Vào một buổi tối muộn, khi Gia Huy đang tìm kiếm trên mạng thông tin về các khóa học nhiếp ảnh nghiệp dư, Gia Khánh – bố anh – đột nhiên gọi vào phòng riêng nói chuyện.
Hóa ra, bên cạnh việc làm một kỹ sư xây dựng, với công việc nay đây mai đó, bố anh còn đảm nhận một vai trò khác – một pháp sư trừ tà trứ danh. Nhưng sinh lão bệnh tử là điều không ai tránh khỏi, Gia Khánh đã có tuổi, dễ ốm đau, không còn đủ sức để hàng ma, diệt quỷ như xưa. Đây là công việc được truyền lại từ đời này qua đời khác, nay thấy mình đã gần đất xa trời, vậy nên ông mới gọi con trai vào, giúp anh chuẩn bị tinh thần kế nghiệp gia đình.
Gia Huy vốn không tin vào chuyện ma quỷ, thông tin mới nhận khiến anh vừa bất ngờ, vừa khó tin. Thế nhưng khi được biết về bí mật năm xưa của dòng họ, anh đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ, quyết định nối nghiệp bắt ma của gia đình. Gác lại những suy nghĩ bộn bề, Gia Huy mang theo hộp gỗ cổ có những chiếc chuông xua đuổi tà ma, một vài quyển sách cổ đi lang bạt khắp nơi để trừ tà. Thấm thoắt một năm trôi qua, duyên phận đưa đẩy, anh đọc được bài báo về gia đình Lan Phương và có mặt ở đây.
– Bí mật dòng họ? – Lan Phương thắc mắc. – Bí mật gì có thể khiến thầy thay đổi nhanh như vậy?
Anh im lặng, rót đầy một cốc trà, chậm rãi nhấp từng ngụm. Lan Phương mím môi, biết bản thân vừa hỏi điều không nên hỏi. Nhưng quả thực, cô rất tò mò.
– Vậy mong thầy sớm diệt trừ được thế lực ma quỷ này, mang lại bình yên cho gia đình tôi, cũng như làm được việc của thầy.
– Nhân tiện cô Lan Phương đến đây tôi muốn hỏi. – Như sực nhớ ra điều gì đấy, Gia Huy chăm chú nhìn Lan Phương. – Có phải cô nhìn thấy được thứ mà người thường không thể thấy không?
Lan Phương sững người, Gia Huy vô thức siết chặt bàn tay. Nhìn thấy ma – năng lực này có thể do bẩm sinh hoặc là bởi một chấn động nào đó mà đôi mắt tự nhiên nhìn thấu được âm dương. Từ khi đến đây, anh đã âm thầm quan sát Lan Phương nên mới mạnh dạn đưa ra phỏng đoán.
– Nếu tôi nói phải thì thầy có tin không? – Lan Phương dè dặt hỏi lại.
– Tất nhiên là tôi tin. Tôi là thầy trừ tà, gặp ma như cơm bữa, còn gặp cả người chung sống với ma. Vậy việc gặp được người nhìn thấy ma có gì to tát đâu!
Lan Phương cười rạng rỡ, sáng bừng như mặt trời sau cơn mưa. Hình như đây là lần đầu tiên có người nói với cô điều này. Rũ bỏ vẻ xa cách, cô bắt đầu kể cho anh nghe chuyện của mình.
Mẹ của Lan Phương mất ngay sau khi hạ sinh cô. Từ khi nhận thức được mọi thứ xung quanh, cô đã có thể nhìn thấy ma, nhìn rõ ràng đến mức không phân biệt được đâu là người sống, đâu là người chết. Mặc dù người ta bảo trẻ con không biết nói dối, nhưng không ai tin Lan Phương, đều đồng lòng cho cô là đứa trẻ không được dạy dỗ, chỉ thích gây chú ý.
Từ đấy, Lan Phương không bao giờ đề cập đến việc thấy ma nữa. Cảm nhận được sự nghi kỵ của mọi người, cô càng trở nên lầm lũi, lúc nào cũng chỉ có một mình. Có lẽ đối tượng để cô tâm sự trải lòng chỉ là những linh hồn người thương đã mất. Thật oan trái! Người thấu hiểu cô lại là những người không còn tồn tại trên cõi đời này.
– Khả năng này khiến mọi người xa lánh tôi, nhưng cũng chính nó giúp tôi kết nối được với những người thân yêu bây giờ đã là người thiên cổ. Nhưng mà…
Lan Phương đan những ngón tay đang run lên từng hồi, Gia Huy vẫn chăm chú lắng nghe cô nói.
– Gần đây, tôi không thể thấy được linh hồn của người thân nữa. Có thể năng lực của tôi đang thui chột theo thời gian. Vậy cũng tốt, nếu sau này không thấy cả đám oán linh kia, tôi có thể sống cuộc sống của một người bình thường… ý tôi là, nếu tôi còn có thể sống.
Ngón trỏ khẽ gõ lên mặt bàn, Gia Huy nhìn thẳng vào Lan Phương, nghiêm túc hỏi cô.
– Tức là không phải cô không nhìn thấy hồn ma nữa, mà cô không nhìn được hồn ma mà cô muốn nhìn?
– Đúng vậy.
Gia Huy suy đoán khả năng cao không phải năng lực bị thui chột, mà là thứ yêu ma kia làm nhiễu loạn tầm nhìn của Lan Phương, khiến cô không thể nhìn thấy người thân đã khuất. Vậy tức là…
– Lan Phương, tôi nghĩ nếu không ngăn chặn được thứ ma quỷ này, người tiếp theo sẽ là cô.
Lan Phương lặng người vài giây, chậm rãi gật đầu thật nhẹ. Khi ở trong nhà thờ tổ, mặc dù biết rằng đang an toàn, nhưng cô không khỏi sợ sệt, cảm giác trong bóng tối có một ánh mắt sắc lẹm đang nhìn chằm chằm, xuyên thẳng vào tâm trí và muốn ăn tươi nuốt sống cô tại chỗ.
Chính Lan Phương cũng phải ngạc nhiên, không hiểu sao đến bây giờ cô vẫn còn sống.
– Thầy Huy, tôi sang đây không chỉ cảm ơn, mà có việc quan trọng nhất định phải nói với thầy. Chuyện là bên cạnh việc không nhìn thấy người thân, tôi còn…
Có tiếng bước chân lại gần, Lan Phương dừng lại đột ngột như cổ họng bị đông cứng. Người ở xuất hiện, báo ông Minh mời Gia Huy đến để sắp xếp lại ban thờ, mong các cụ hiển linh, phù hộ cho gia đình tai qua nạn khỏi. Mặc dù không muốn nhưng Lan Phương vẫn phải đứng dậy, chỉ nói với anh bằng vẻ vô cùng nghiêm túc khi rời đi.
– Sáng mai, tôi gặp riêng thầy một lúc được không? Có một chuyện rất quan trọng, nhất định tôi phải kể cho thầy nghe.
***
Mới sáng vẫn còn đẹp trời mà đến tối lại đổ mưa rào, một cơn mưa nặng hạt chưa từng thấy trong tháng, Lan Phương đứng dưới mái hiên, ưu tư nhìn toàn cảnh căn nhà chìm vào đêm tối, chìm trong màn mưa. Bỗng thấy cậu em trai Minh Hưng che ô, bước ra ngoài, Lan Phương trút ra một tiếng thở dài từ đôi môi nhợt nhạt.
Không biết Minh Hưng yêu Ngọc Ly đến mức nào? Đau khổ vì cái chết của vợ được bao nhiêu? Sau khi Ngọc Ly mất liền đi biền biệt, từ lúc về cũng chưa bao giờ nhắc đến Ngọc Ly, không thắp nổi cho vợ một nén nhang. Tối ngày chỉ biết đi với đám bạn xấu, đến những nơi ăn chơi không sạch sẽ.
Hay là tại vì Minh Hưng như vậy nên Ngọc Ly mới…
Đột nhiên, bóng đèn tắt phụt, Lan Phương giật mình, vô thức đảo mắt xung quanh. Trong nhà tối đen như mực, bên ngoài mưa rả rích gõ lên những viên gạch ngói đỏ, cây theo gió âm vang tiếng xào xạc, cảm giác u ám, rờn rợn rõ ràng trong không khí, trong mùi đất ẩm bởi mưa rào.
Lúc này trời đã tối – thời điểm làm dấy lên đủ thứ cảm giác sợ hãi, Lan Phương thấy nôn nao, mồ hôi túa ra, hai tay vô thức run lẩy bẩy. Nghe thấy tiếng bước chân, cô sợ đến khuỵu chân xuống. Chẳng lẽ lại đến nữa sao?
– Cô chủ, tôi mang nến đến.
Người làm đến thắp nến, nói rằng do mưa gió nên hệ thống điện bị ảnh hưởng. Người ở đang cố vận hành máy phát điện nhưng mãi không được. Lan Phương gật đầu, ngồi xuống ghế nhìn ánh nến lay động trong đêm, đang định đứng lên tìm quyển sách thì nghe thấy bên cửa sổ có tiếng kêu nghèn nghẹn, ai oán như bị bóp cổ.
– Có… ở… đây… không? Có… không?
Tim đập mạnh như sắp rơi ra khỏi lồng ngực, Lan Phương chậm rãi quay lại. Giọng nói này… rốt cuộc em vẫn xuất hiện. Tại sao em chưa đi? Em vấn vương điều gì ở thế gian này?
Trên bàn, ánh nến chập chờn, thứ đó tiến ra từ trong bóng tối, tiến lại gần Lan Phương. Gương mặt tái mét, cổ tím tái hằn vết dây thừng, da thịt lúc nhúc giòi bọ, khóe miệng chảy ra máu tươi, nhỏ “tí tách” xuống đất.
– Chị… có… thấy… của… em… không? Của… em… của… em.
– Không… không… Chị không biết, chị… chị không biết cái gì của em cả. Đừng… đừng đến tìm chị nữa.
Lan Phương lắc đầu, lắp bắp nói từng từ, hai chân lùi ra sau, đến khi lưng chạm tường thì dừng lại, hoàn toàn không có đường lui.
Máu chảy ra từ tai và mắt Ngọc Ly, cô nghẹo đầu sang một bên, cảm tưởng đầu như sắp lìa khỏi cổ.
– Không… thấy. Vậy… ở… đâu? Ở… đâu… nó… ở… đâu?
Ngọc Ly lặng lẽ xoay người, bước đi lững thững, dáng vẻ gầy gò tan dần vào màn mưa. Lan Phương lau mồ hôi trên trán, tim dần lấy lại nhịp độ bình ổn. Đi, đi rồi sao? Dễ dàng thế sao? Rốt cuộc Ngọc Ly muốn tìm kiếm điều gì?
Đột nhiên, tiếng bước chân vội vàng gõ lên sàn nhà càng lúc càng rõ ràng, dữ dội. Lan Phương tiến vài bước, ngó đầu ra ngoài, không có gì ngoài màn đêm sâu thẳm ướt đẫm. Cô khẽ gọi, đoán chừng là người mang thêm nến.
– Ai đó?
Không có âm thanh nào đáp lại…
Lan Phương vẫn nhìn đăm đăm vào bóng tối, tiếp tục chờ đợi lời hồi đáp. Rõ ràng, tiếng bước chân đang trở nên gần hơn…
Đột nhiên, Ngọc Ly lao đến, hai tay đặt lên vai Lan Phương, bấu chặt lại. Cô đau điếng, không sao thở nổi, đôi mắt mở to nhìn máu tươi chảy ra từ khóe mắt Ngọc Ly.
– Nói dối!!! Chị nói dối!!! Là chị lấy của tôi! Trả cho tôi!!!
Tiếng gào phẫn nộ xuyên thẳng vào màng nhĩ Lan Phương, Ngọc Ly há mồm, máu tươi ồ ạt đổ xuống, những chiếc răng theo đó rơi xuống nền đất lạnh. Hơi thở tử thi hôi thối phả vào mặt, xộc lên mũi, cô choáng váng, tay chân bủn rủn, trời đất quay cuồng. Rồi mọi thứ tối sầm lại.
Thời gian ấy cảm thấy thật mông lung, giống như đứng ở một ngã tư đường mà không biết đâu là điểm đến dành cho mình. Thế nhưng bước ngoặt cuộc đời thường xuất hiện vào lúc không ai ngờ tới. Vào một buổi tối muộn, khi Gia Huy đang tìm kiếm trên mạng thông tin về các khóa học nhiếp ảnh nghiệp dư, Gia Khánh – bố anh – đột nhiên gọi vào phòng riêng nói chuyện.
Hóa ra, bên cạnh việc làm một kỹ sư xây dựng, với công việc nay đây mai đó, bố anh còn đảm nhận một vai trò khác – một pháp sư trừ tà trứ danh. Nhưng sinh lão bệnh tử là điều không ai tránh khỏi, Gia Khánh đã có tuổi, dễ ốm đau, không còn đủ sức để hàng ma, diệt quỷ như xưa. Đây là công việc được truyền lại từ đời này qua đời khác, nay thấy mình đã gần đất xa trời, vậy nên ông mới gọi con trai vào, giúp anh chuẩn bị tinh thần kế nghiệp gia đình.
Gia Huy vốn không tin vào chuyện ma quỷ, thông tin mới nhận khiến anh vừa bất ngờ, vừa khó tin. Thế nhưng khi được biết về bí mật năm xưa của dòng họ, anh đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ, quyết định nối nghiệp bắt ma của gia đình. Gác lại những suy nghĩ bộn bề, Gia Huy mang theo hộp gỗ cổ có những chiếc chuông xua đuổi tà ma, một vài quyển sách cổ đi lang bạt khắp nơi để trừ tà. Thấm thoắt một năm trôi qua, duyên phận đưa đẩy, anh đọc được bài báo về gia đình Lan Phương và có mặt ở đây.
– Bí mật dòng họ? – Lan Phương thắc mắc. – Bí mật gì có thể khiến thầy thay đổi nhanh như vậy?
Anh im lặng, rót đầy một cốc trà, chậm rãi nhấp từng ngụm. Lan Phương mím môi, biết bản thân vừa hỏi điều không nên hỏi. Nhưng quả thực, cô rất tò mò.
– Vậy mong thầy sớm diệt trừ được thế lực ma quỷ này, mang lại bình yên cho gia đình tôi, cũng như làm được việc của thầy.
– Nhân tiện cô Lan Phương đến đây tôi muốn hỏi. – Như sực nhớ ra điều gì đấy, Gia Huy chăm chú nhìn Lan Phương. – Có phải cô nhìn thấy được thứ mà người thường không thể thấy không?
Lan Phương sững người, Gia Huy vô thức siết chặt bàn tay. Nhìn thấy ma – năng lực này có thể do bẩm sinh hoặc là bởi một chấn động nào đó mà đôi mắt tự nhiên nhìn thấu được âm dương. Từ khi đến đây, anh đã âm thầm quan sát Lan Phương nên mới mạnh dạn đưa ra phỏng đoán.
– Nếu tôi nói phải thì thầy có tin không? – Lan Phương dè dặt hỏi lại.
– Tất nhiên là tôi tin. Tôi là thầy trừ tà, gặp ma như cơm bữa, còn gặp cả người chung sống với ma. Vậy việc gặp được người nhìn thấy ma có gì to tát đâu!
Lan Phương cười rạng rỡ, sáng bừng như mặt trời sau cơn mưa. Hình như đây là lần đầu tiên có người nói với cô điều này. Rũ bỏ vẻ xa cách, cô bắt đầu kể cho anh nghe chuyện của mình.
Mẹ của Lan Phương mất ngay sau khi hạ sinh cô. Từ khi nhận thức được mọi thứ xung quanh, cô đã có thể nhìn thấy ma, nhìn rõ ràng đến mức không phân biệt được đâu là người sống, đâu là người chết. Mặc dù người ta bảo trẻ con không biết nói dối, nhưng không ai tin Lan Phương, đều đồng lòng cho cô là đứa trẻ không được dạy dỗ, chỉ thích gây chú ý.
Từ đấy, Lan Phương không bao giờ đề cập đến việc thấy ma nữa. Cảm nhận được sự nghi kỵ của mọi người, cô càng trở nên lầm lũi, lúc nào cũng chỉ có một mình. Có lẽ đối tượng để cô tâm sự trải lòng chỉ là những linh hồn người thương đã mất. Thật oan trái! Người thấu hiểu cô lại là những người không còn tồn tại trên cõi đời này.
– Khả năng này khiến mọi người xa lánh tôi, nhưng cũng chính nó giúp tôi kết nối được với những người thân yêu bây giờ đã là người thiên cổ. Nhưng mà…
Lan Phương đan những ngón tay đang run lên từng hồi, Gia Huy vẫn chăm chú lắng nghe cô nói.
– Gần đây, tôi không thể thấy được linh hồn của người thân nữa. Có thể năng lực của tôi đang thui chột theo thời gian. Vậy cũng tốt, nếu sau này không thấy cả đám oán linh kia, tôi có thể sống cuộc sống của một người bình thường… ý tôi là, nếu tôi còn có thể sống.
Ngón trỏ khẽ gõ lên mặt bàn, Gia Huy nhìn thẳng vào Lan Phương, nghiêm túc hỏi cô.
– Tức là không phải cô không nhìn thấy hồn ma nữa, mà cô không nhìn được hồn ma mà cô muốn nhìn?
– Đúng vậy.
Gia Huy suy đoán khả năng cao không phải năng lực bị thui chột, mà là thứ yêu ma kia làm nhiễu loạn tầm nhìn của Lan Phương, khiến cô không thể nhìn thấy người thân đã khuất. Vậy tức là…
– Lan Phương, tôi nghĩ nếu không ngăn chặn được thứ ma quỷ này, người tiếp theo sẽ là cô.
Lan Phương lặng người vài giây, chậm rãi gật đầu thật nhẹ. Khi ở trong nhà thờ tổ, mặc dù biết rằng đang an toàn, nhưng cô không khỏi sợ sệt, cảm giác trong bóng tối có một ánh mắt sắc lẹm đang nhìn chằm chằm, xuyên thẳng vào tâm trí và muốn ăn tươi nuốt sống cô tại chỗ.
Chính Lan Phương cũng phải ngạc nhiên, không hiểu sao đến bây giờ cô vẫn còn sống.
– Thầy Huy, tôi sang đây không chỉ cảm ơn, mà có việc quan trọng nhất định phải nói với thầy. Chuyện là bên cạnh việc không nhìn thấy người thân, tôi còn…
Có tiếng bước chân lại gần, Lan Phương dừng lại đột ngột như cổ họng bị đông cứng. Người ở xuất hiện, báo ông Minh mời Gia Huy đến để sắp xếp lại ban thờ, mong các cụ hiển linh, phù hộ cho gia đình tai qua nạn khỏi. Mặc dù không muốn nhưng Lan Phương vẫn phải đứng dậy, chỉ nói với anh bằng vẻ vô cùng nghiêm túc khi rời đi.
– Sáng mai, tôi gặp riêng thầy một lúc được không? Có một chuyện rất quan trọng, nhất định tôi phải kể cho thầy nghe.
***
Mới sáng vẫn còn đẹp trời mà đến tối lại đổ mưa rào, một cơn mưa nặng hạt chưa từng thấy trong tháng, Lan Phương đứng dưới mái hiên, ưu tư nhìn toàn cảnh căn nhà chìm vào đêm tối, chìm trong màn mưa. Bỗng thấy cậu em trai Minh Hưng che ô, bước ra ngoài, Lan Phương trút ra một tiếng thở dài từ đôi môi nhợt nhạt.
Không biết Minh Hưng yêu Ngọc Ly đến mức nào? Đau khổ vì cái chết của vợ được bao nhiêu? Sau khi Ngọc Ly mất liền đi biền biệt, từ lúc về cũng chưa bao giờ nhắc đến Ngọc Ly, không thắp nổi cho vợ một nén nhang. Tối ngày chỉ biết đi với đám bạn xấu, đến những nơi ăn chơi không sạch sẽ.
Hay là tại vì Minh Hưng như vậy nên Ngọc Ly mới…
Đột nhiên, bóng đèn tắt phụt, Lan Phương giật mình, vô thức đảo mắt xung quanh. Trong nhà tối đen như mực, bên ngoài mưa rả rích gõ lên những viên gạch ngói đỏ, cây theo gió âm vang tiếng xào xạc, cảm giác u ám, rờn rợn rõ ràng trong không khí, trong mùi đất ẩm bởi mưa rào.
Lúc này trời đã tối – thời điểm làm dấy lên đủ thứ cảm giác sợ hãi, Lan Phương thấy nôn nao, mồ hôi túa ra, hai tay vô thức run lẩy bẩy. Nghe thấy tiếng bước chân, cô sợ đến khuỵu chân xuống. Chẳng lẽ lại đến nữa sao?
– Cô chủ, tôi mang nến đến.
Người làm đến thắp nến, nói rằng do mưa gió nên hệ thống điện bị ảnh hưởng. Người ở đang cố vận hành máy phát điện nhưng mãi không được. Lan Phương gật đầu, ngồi xuống ghế nhìn ánh nến lay động trong đêm, đang định đứng lên tìm quyển sách thì nghe thấy bên cửa sổ có tiếng kêu nghèn nghẹn, ai oán như bị bóp cổ.
– Có… ở… đây… không? Có… không?
Tim đập mạnh như sắp rơi ra khỏi lồng ngực, Lan Phương chậm rãi quay lại. Giọng nói này… rốt cuộc em vẫn xuất hiện. Tại sao em chưa đi? Em vấn vương điều gì ở thế gian này?
Trên bàn, ánh nến chập chờn, thứ đó tiến ra từ trong bóng tối, tiến lại gần Lan Phương. Gương mặt tái mét, cổ tím tái hằn vết dây thừng, da thịt lúc nhúc giòi bọ, khóe miệng chảy ra máu tươi, nhỏ “tí tách” xuống đất.
– Chị… có… thấy… của… em… không? Của… em… của… em.
– Không… không… Chị không biết, chị… chị không biết cái gì của em cả. Đừng… đừng đến tìm chị nữa.
Lan Phương lắc đầu, lắp bắp nói từng từ, hai chân lùi ra sau, đến khi lưng chạm tường thì dừng lại, hoàn toàn không có đường lui.
Máu chảy ra từ tai và mắt Ngọc Ly, cô nghẹo đầu sang một bên, cảm tưởng đầu như sắp lìa khỏi cổ.
– Không… thấy. Vậy… ở… đâu? Ở… đâu… nó… ở… đâu?
Ngọc Ly lặng lẽ xoay người, bước đi lững thững, dáng vẻ gầy gò tan dần vào màn mưa. Lan Phương lau mồ hôi trên trán, tim dần lấy lại nhịp độ bình ổn. Đi, đi rồi sao? Dễ dàng thế sao? Rốt cuộc Ngọc Ly muốn tìm kiếm điều gì?
Đột nhiên, tiếng bước chân vội vàng gõ lên sàn nhà càng lúc càng rõ ràng, dữ dội. Lan Phương tiến vài bước, ngó đầu ra ngoài, không có gì ngoài màn đêm sâu thẳm ướt đẫm. Cô khẽ gọi, đoán chừng là người mang thêm nến.
– Ai đó?
Không có âm thanh nào đáp lại…
Lan Phương vẫn nhìn đăm đăm vào bóng tối, tiếp tục chờ đợi lời hồi đáp. Rõ ràng, tiếng bước chân đang trở nên gần hơn…
Đột nhiên, Ngọc Ly lao đến, hai tay đặt lên vai Lan Phương, bấu chặt lại. Cô đau điếng, không sao thở nổi, đôi mắt mở to nhìn máu tươi chảy ra từ khóe mắt Ngọc Ly.
– Nói dối!!! Chị nói dối!!! Là chị lấy của tôi! Trả cho tôi!!!
Tiếng gào phẫn nộ xuyên thẳng vào màng nhĩ Lan Phương, Ngọc Ly há mồm, máu tươi ồ ạt đổ xuống, những chiếc răng theo đó rơi xuống nền đất lạnh. Hơi thở tử thi hôi thối phả vào mặt, xộc lên mũi, cô choáng váng, tay chân bủn rủn, trời đất quay cuồng. Rồi mọi thứ tối sầm lại.
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Tập 1 (Vong oán)
- Quyển 1 - Chương 1-2: Treo cổ trong nhà hoang
- Quyển 1 - Chương 2: Cái chết của thầy trừ tà
- Quyển 1 - Chương 3: Thiếu nữ bên hồ
- Quyển 1 - Chương 4: Những sợi tóc trong đêm
- Quyển 1 - Chương 5: Con mèo đen
- Quyển 1 - Chương 6: Gặp mặt người chết
- Quyển 1 - Chương 7: Căn nhà hoang
- Quyển 1 - Chương 8: Tiếng khóc xa xăm
- Quyển 1 - Chương 9: Thầy trừ tà bí ẩn
- Quyển 1 - Chương 10: Thoát chết trong gang tấc
- Quyển 1 - Chương 11: Một năm trước
- Quyển 1 - Chương 12: Thư viện ma ám
- Quyển 1 - Chương 13: Trùng tang
- Quyển 1 - Chương 14: Cái gương
- Quyển 1 - Chương 15: Điện thoại
- Quyển 1 - Chương 16: Tranh cãi
- Quyển 1 - Chương 17: Trốn tránh
- Quyển 1 - Chương 18: Màn tỏ tình đáng sợ
- Quyển 1 - Chương 19: Cái lưỡi đêm tân hôn
- Quyển 1 - Chương 20: Che giấu
- Quyển 1 - Chương 21: Huyết lệ
- Quyển 1 - Chương 22: Còn sống
- Quyển 1 - Chương 23: Đền tội
- Quyển 1 - Chương 24: Mảnh lư hương bí ẩn
- Quyển 1 - Chương 25: Ngoao!
- Quyển 2 - Chương 1: Văn án – Tập 2
- Quyển 2 - Chương 1-2: Một thiếu nữ mất tích
- Quyển 2 - Chương 2: Cô gái bên bờ suối
- Quyển 2 - Chương 3: Cái dớp
- Quyển 2 - Chương 4: Nơi thần hổ ngự trị
- Quyển 2 - Chương 5: Siêu thoát
- Quyển 2 - Chương 6: Đêm trong căn nhà gỗ
- Quyển 2 - Chương 7: Bắt giữ
- Quyển 2 - Chương 8: Trong nhà thầy mo
- Quyển 2 - Chương 9: Bị ám
- Quyển 2 - Chương 10: Nguồn gốc oan hồn
- Quyển 2 - Chương 11: Chuyện xưa kể lại
- Quyển 2 - Chương 12: Oan hồn dẫn dụ
- Quyển 2 - Chương 13: Thiếu nữ oan nghiệt
- Quyển 2 - Chương 14: Chiếc chuông đồng cổ
- Quyển 2 - Chương 15: Căn nhà bốc cháy
- Quyển 2 - Chương 16: Lên đường
- Quyển 2 - Chương 17: Rễ cây ma quái
- Quyển 2 - Chương 18: Mộ người con gái tên lại
- Quyển 2 - Chương 19: Nghi lễ trừ tà
- Quyển 2 - Chương 20: Một phần bí mật mảnh lư hương
- Quyển 3 - Chương 1: Lời nguyền ngón tay cái
- Quyển 3 - Chương 1-2: Duyên âm
- Quyển 3 - Chương 2: Khai quang
- Quyển 3 - Chương 3: Quay về quá khứ
- Quyển 3 - Chương 4: Con suối dưới xóm
- Quyển 3 - Chương 5: Bóng người dưới cây liễu
- Quyển 3 - Chương 6: Dấu chân dính bùn
- Quyển 3 - Chương 7: Lời cầu cứu
- Quyển 3 - Chương 8: Buổi đêm bên con suối
- Quyển 3 - Chương 9: Xác chết trong nhà hoang
- Quyển 3 - Chương 10: Ngày thứ bốn mươi chín
- Quyển 3 - Chương 11: Sợi dây chuyền
- Quyển 3 - Chương 12: Tấm mề đay trên gác xép
- Quyển 3 - Chương 13: Người đàn ông lạ mặt
- Quyển 3 - Chương 14: Vệt đỏ trên áo
- Quyển 3 - Chương 15: Chiếc váy màu xanh
- Quyển 3 - Chương 16: Ân oán cuộc tình
- Quyển 3 - Chương 17: Ngón tay mưng mủ
- Quyển 3 - Chương 18: Bức vẽ chân dung
- Quyển 3 - Chương 19: Trò chơi “cáo và thỏ”
- Quyển 3 - Chương 20: Lời nguyền gia tộc
- Quyển 3 - Chương 21: Vật dẫn
- Quyển 3 - Chương 22: Cô tư
- Quyển 3 - Chương 23: Người đàn ông và chiếc tay móc
- Quyển 3 - Chương 24: Kiếp trước
- Quyển 3 - Chương 25: Tổ đội bắt ma
- Quyển 4 - Chương 1: Ma Rừng Tây Nguyên
- Quyển 4 - Chương 1-2: Việt ma cổ lục
- Quyển 4 - Chương 2: Dung dăng dung dẻ
- Quyển 4 - Chương 3: Lạy cậu lạy mợ, cho cháu về quê
- Quyển 4 - Chương 4: Cú mèo kêu đêm
- Quyển 4 - Chương 5: Xương trong rừng hoang
- Quyển 4 - Chương 6: Úp lá khoai
- Quyển 4 - Chương 7: Thằng đần
- Quyển 4 - Chương 8: Những cái chết bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 9: Oan hồn bị sét đánh
- Quyển 4 - Chương 10: Oan hồn đòi xương
- Quyển 4 - Chương 11: Chư ly
- Quyển 4 - Chương 12: Dứt bỏ oán niệm
- Quyển 4 - Chương 13: Chuyện tình hiao và nay
- Quyển 4 - Chương 14: Nay chết rồi!
- Quyển 4 - Chương 15: Ngứa!
- Quyển 4 - Chương 16: Xé bụng con mới đẻ
- Quyển 4 - Chương 17: Thiêu sống
- Quyển 4 - Chương 18: Lan phương muốn trở về
- Quyển 4 - Chương 19: R’chom
- Quyển 4 - Chương 20: Cái chết của siu
- Quyển 4 - Chương 21: Độc hơn nọc rắn
- Quyển 4 - Chương 22: Ảo giác
- Quyển 4 - Chương 23: Máu
- Quyển 4 - Chương 24: Ma lai rút ruột
- Quyển 4 - Chương 25: Bí mật của thắng
- Quyển 5 - Chương 1: Những linh hồn vất vưởng
- Quyển 5 - Chương 1-2: Tiếng khóc trong đêm
- Quyển 5 - Chương 2: Bí ẩn trong nhà xác bệnh viện
- Quyển 5 - Chương 3: Sát nhân mặc áo blouse trắng
- Quyển 5 - Chương 4: Trả giá
- Quyển 5 - Chương 5: Lời cầu cứu từ bạn cũ
- Quyển 5 - Chương 6: Án mạng trong phòng tắm
- Quyển 5 - Chương 7: Cái tên được gọi về từ địa ngục
- Quyển 5 - Chương 8: Ai mới là nạn nhân?
- Quyển 5 - Chương 9: Kẻ cuối cùng phải chết
- Quyển 5 - Chương 10: Những đứa trẻ mất tích
- Quyển 5 - Chương 11: Nhân chứng duy nhất
- Quyển 5 - Chương 12: Lời cảnh báo
- Quyển 5 - Chương 13: Trở về từ lòng sông
- Quyển 5 - Chương 14: Con số bí ẩn
- Quyển 5 - Chương 15: Hai cô dâu
- Quyển 5 - Chương 16: Chiếc khăn voan màu đỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Những lời sau cuối
- Quyển 5 - Chương 18: Thung lũng đen
- Quyển 5 - Chương 19: Trả lại mắt cho tao!
- Quyển 5 - Chương 20: Những kẻ nói dối
- Quyển 5 - Chương 21: Ánh sáng ở lại với dương gian
- Quyển 6 - Chương 1: Rừng thiêng đông quan
- Quyển 6 - Chương 2: Trời tối, đừng đi vào rừng!
- Quyển 6 - Chương 3: Thác nước chết chóc
- Quyển 6 - Chương 4: Cái chết được báo trước
- Quyển 6 - Chương 5: Thanh âm chết chóc
- Quyển 6 - Chương 6: Trái tim máu
- Quyển 6 - Chương 7: Đoàn gia, thượng sơn
- Quyển 6 - Chương 8: Bí mật nhà họ đoàn
- Quyển 6 - Chương 9: Âm độc
- Quyển 6 - Chương 10: Oán linh
- Quyển 6 - Chương 11: Diệt linh
- Quyển 6 - Chương 12: Trở về
- Quyển 6 - Chương 13: Người phụ nữ bí ẩn bên bờ suối
- Quyển 6 - Chương 14: Quỷ săn mồi
- Quyển 6 - Chương 15: Hang quỷ**
- Quyển 6 - Chương 16: Quan tài đá
- Quyển 6 - Chương 17: Về lại đồng ngần
- Quyển 6 - Chương 18: Dưới đáy thượng sơn
- Quyển 6 - Chương 19: “nguyền rủa” và “luân hồi”
- Quyển 6 - Chương 20: Phía sau âm mưu
- Quyển 7 - Chương 1: Nghiệp báo dòng họ - Thực hiện: Nguyễn anh - Megane - Nửa người nửa mèo**
- Quyển 7 - Chương 2: Gặp lại người đàn ông tay móc**
- Quyển 7 - Chương 3: Lễ trừ tà**
- Quyển 7 - Chương 4: Chó chui gầm chạn
- Quyển 7 - Chương 5: Bà đồng bí ẩn
- Quyển 7 - Chương 6: Ống kính camera
- Quyển 7 - Chương 7: Dùng máu nuôi bùa ngải
- Quyển 7 - Chương 8: Thuốc dẫn
- Quyển 7 - Chương 9: Ánh nhìn trong đêm tối
- Quyển 7 - Chương 10: Kumanthong
- Quyển 7 - Chương 11: Những cái chết…
- Quyển 7 - Chương 12: Linh miêu
- Quyển 7 - Chương 13: Câu chuyện từ quá khứ
- Quyển 7 - Chương 14: Nguồn gốc của oán nghiệp
- Quyển 7 - Chương 15: Giết!