Việt Ma Tân Lục - Quyển 3 - Chương 1-2: Duyên âm
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Tập 1 (Vong oán)
- Quyển 1 - Chương 1-2: Treo cổ trong nhà hoang
- Quyển 1 - Chương 2: Cái chết của thầy trừ tà
- Quyển 1 - Chương 3: Thiếu nữ bên hồ
- Quyển 1 - Chương 4: Những sợi tóc trong đêm
- Quyển 1 - Chương 5: Con mèo đen
- Quyển 1 - Chương 6: Gặp mặt người chết
- Quyển 1 - Chương 7: Căn nhà hoang
- Quyển 1 - Chương 8: Tiếng khóc xa xăm
- Quyển 1 - Chương 9: Thầy trừ tà bí ẩn
- Quyển 1 - Chương 10: Thoát chết trong gang tấc
- Quyển 1 - Chương 11: Một năm trước
- Quyển 1 - Chương 12: Thư viện ma ám
- Quyển 1 - Chương 13: Trùng tang
- Quyển 1 - Chương 14: Cái gương
- Quyển 1 - Chương 15: Điện thoại
- Quyển 1 - Chương 16: Tranh cãi
- Quyển 1 - Chương 17: Trốn tránh
- Quyển 1 - Chương 18: Màn tỏ tình đáng sợ
- Quyển 1 - Chương 19: Cái lưỡi đêm tân hôn
- Quyển 1 - Chương 20: Che giấu
- Quyển 1 - Chương 21: Huyết lệ
- Quyển 1 - Chương 22: Còn sống
- Quyển 1 - Chương 23: Đền tội
- Quyển 1 - Chương 24: Mảnh lư hương bí ẩn
- Quyển 1 - Chương 25: Ngoao!
- Quyển 2 - Chương 1: Văn án – Tập 2
- Quyển 2 - Chương 1-2: Một thiếu nữ mất tích
- Quyển 2 - Chương 2: Cô gái bên bờ suối
- Quyển 2 - Chương 3: Cái dớp
- Quyển 2 - Chương 4: Nơi thần hổ ngự trị
- Quyển 2 - Chương 5: Siêu thoát
- Quyển 2 - Chương 6: Đêm trong căn nhà gỗ
- Quyển 2 - Chương 7: Bắt giữ
- Quyển 2 - Chương 8: Trong nhà thầy mo
- Quyển 2 - Chương 9: Bị ám
- Quyển 2 - Chương 10: Nguồn gốc oan hồn
- Quyển 2 - Chương 11: Chuyện xưa kể lại
- Quyển 2 - Chương 12: Oan hồn dẫn dụ
- Quyển 2 - Chương 13: Thiếu nữ oan nghiệt
- Quyển 2 - Chương 14: Chiếc chuông đồng cổ
- Quyển 2 - Chương 15: Căn nhà bốc cháy
- Quyển 2 - Chương 16: Lên đường
- Quyển 2 - Chương 17: Rễ cây ma quái
- Quyển 2 - Chương 18: Mộ người con gái tên lại
- Quyển 2 - Chương 19: Nghi lễ trừ tà
- Quyển 2 - Chương 20: Một phần bí mật mảnh lư hương
- Quyển 3 - Chương 1: Lời nguyền ngón tay cái
- Quyển 3 - Chương 1-2: Duyên âm
- Quyển 3 - Chương 2: Khai quang
- Quyển 3 - Chương 3: Quay về quá khứ
- Quyển 3 - Chương 4: Con suối dưới xóm
- Quyển 3 - Chương 5: Bóng người dưới cây liễu
- Quyển 3 - Chương 6: Dấu chân dính bùn
- Quyển 3 - Chương 7: Lời cầu cứu
- Quyển 3 - Chương 8: Buổi đêm bên con suối
- Quyển 3 - Chương 9: Xác chết trong nhà hoang
- Quyển 3 - Chương 10: Ngày thứ bốn mươi chín
- Quyển 3 - Chương 11: Sợi dây chuyền
- Quyển 3 - Chương 12: Tấm mề đay trên gác xép
- Quyển 3 - Chương 13: Người đàn ông lạ mặt
- Quyển 3 - Chương 14: Vệt đỏ trên áo
- Quyển 3 - Chương 15: Chiếc váy màu xanh
- Quyển 3 - Chương 16: Ân oán cuộc tình
- Quyển 3 - Chương 17: Ngón tay mưng mủ
- Quyển 3 - Chương 18: Bức vẽ chân dung
- Quyển 3 - Chương 19: Trò chơi “cáo và thỏ”
- Quyển 3 - Chương 20: Lời nguyền gia tộc
- Quyển 3 - Chương 21: Vật dẫn
- Quyển 3 - Chương 22: Cô tư
- Quyển 3 - Chương 23: Người đàn ông và chiếc tay móc
- Quyển 3 - Chương 24: Kiếp trước
- Quyển 3 - Chương 25: Tổ đội bắt ma
- Quyển 4 - Chương 1: Ma Rừng Tây Nguyên
- Quyển 4 - Chương 1-2: Việt ma cổ lục
- Quyển 4 - Chương 2: Dung dăng dung dẻ
- Quyển 4 - Chương 3: Lạy cậu lạy mợ, cho cháu về quê
- Quyển 4 - Chương 4: Cú mèo kêu đêm
- Quyển 4 - Chương 5: Xương trong rừng hoang
- Quyển 4 - Chương 6: Úp lá khoai
- Quyển 4 - Chương 7: Thằng đần
- Quyển 4 - Chương 8: Những cái chết bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 9: Oan hồn bị sét đánh
- Quyển 4 - Chương 10: Oan hồn đòi xương
- Quyển 4 - Chương 11: Chư ly
- Quyển 4 - Chương 12: Dứt bỏ oán niệm
- Quyển 4 - Chương 13: Chuyện tình hiao và nay
- Quyển 4 - Chương 14: Nay chết rồi!
- Quyển 4 - Chương 15: Ngứa!
- Quyển 4 - Chương 16: Xé bụng con mới đẻ
- Quyển 4 - Chương 17: Thiêu sống
- Quyển 4 - Chương 18: Lan phương muốn trở về
- Quyển 4 - Chương 19: R’chom
- Quyển 4 - Chương 20: Cái chết của siu
- Quyển 4 - Chương 21: Độc hơn nọc rắn
- Quyển 4 - Chương 22: Ảo giác
- Quyển 4 - Chương 23: Máu
- Quyển 4 - Chương 24: Ma lai rút ruột
- Quyển 4 - Chương 25: Bí mật của thắng
- Quyển 5 - Chương 1: Những linh hồn vất vưởng
- Quyển 5 - Chương 1-2: Tiếng khóc trong đêm
- Quyển 5 - Chương 2: Bí ẩn trong nhà xác bệnh viện
- Quyển 5 - Chương 3: Sát nhân mặc áo blouse trắng
- Quyển 5 - Chương 4: Trả giá
- Quyển 5 - Chương 5: Lời cầu cứu từ bạn cũ
- Quyển 5 - Chương 6: Án mạng trong phòng tắm
- Quyển 5 - Chương 7: Cái tên được gọi về từ địa ngục
- Quyển 5 - Chương 8: Ai mới là nạn nhân?
- Quyển 5 - Chương 9: Kẻ cuối cùng phải chết
- Quyển 5 - Chương 10: Những đứa trẻ mất tích
- Quyển 5 - Chương 11: Nhân chứng duy nhất
- Quyển 5 - Chương 12: Lời cảnh báo
- Quyển 5 - Chương 13: Trở về từ lòng sông
- Quyển 5 - Chương 14: Con số bí ẩn
- Quyển 5 - Chương 15: Hai cô dâu
- Quyển 5 - Chương 16: Chiếc khăn voan màu đỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Những lời sau cuối
- Quyển 5 - Chương 18: Thung lũng đen
- Quyển 5 - Chương 19: Trả lại mắt cho tao!
- Quyển 5 - Chương 20: Những kẻ nói dối
- Quyển 5 - Chương 21: Ánh sáng ở lại với dương gian
- Quyển 6 - Chương 1: Rừng thiêng đông quan
- Quyển 6 - Chương 2: Trời tối, đừng đi vào rừng!
- Quyển 6 - Chương 3: Thác nước chết chóc
- Quyển 6 - Chương 4: Cái chết được báo trước
- Quyển 6 - Chương 5: Thanh âm chết chóc
- Quyển 6 - Chương 6: Trái tim máu
- Quyển 6 - Chương 7: Đoàn gia, thượng sơn
- Quyển 6 - Chương 8: Bí mật nhà họ đoàn
- Quyển 6 - Chương 9: Âm độc
- Quyển 6 - Chương 10: Oán linh
- Quyển 6 - Chương 11: Diệt linh
- Quyển 6 - Chương 12: Trở về
- Quyển 6 - Chương 13: Người phụ nữ bí ẩn bên bờ suối
- Quyển 6 - Chương 14: Quỷ săn mồi
- Quyển 6 - Chương 15: Hang quỷ**
- Quyển 6 - Chương 16: Quan tài đá
- Quyển 6 - Chương 17: Về lại đồng ngần
- Quyển 6 - Chương 18: Dưới đáy thượng sơn
- Quyển 6 - Chương 19: “nguyền rủa” và “luân hồi”
- Quyển 6 - Chương 20: Phía sau âm mưu
- Quyển 7 - Chương 1: Nghiệp báo dòng họ - Thực hiện: Nguyễn anh - Megane - Nửa người nửa mèo**
- Quyển 7 - Chương 2: Gặp lại người đàn ông tay móc**
- Quyển 7 - Chương 3: Lễ trừ tà**
- Quyển 7 - Chương 4: Chó chui gầm chạn
- Quyển 7 - Chương 5: Bà đồng bí ẩn
- Quyển 7 - Chương 6: Ống kính camera
- Quyển 7 - Chương 7: Dùng máu nuôi bùa ngải
- Quyển 7 - Chương 8: Thuốc dẫn
- Quyển 7 - Chương 9: Ánh nhìn trong đêm tối
- Quyển 7 - Chương 10: Kumanthong
- Quyển 7 - Chương 11: Những cái chết…
- Quyển 7 - Chương 12: Linh miêu
- Quyển 7 - Chương 13: Câu chuyện từ quá khứ
- Quyển 7 - Chương 14: Nguồn gốc của oán nghiệp
- Quyển 7 - Chương 15: Giết!
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Việt Ma Tân Lục
Quyển 3 - Chương 1-2: Duyên âm
Lại là cái không khí u ám ấy…
Lang Trượng khẽ cau mày, phóng mắt qua cửa sổ gian nhà, nhìn bản làng trong buổi ban trưa. Gia Huy và Lan Phương đã rời đi từ hôm qua, thậm chí ông còn kiểm tra cẩn thận trước đó; rõ ràng, âm khí không đến từ hai cô cậu ấy. Mà, lúc này, luồng khí ảm đạm kia còn mạnh hơn, gần hơn.
Trông ra con đường mòn dẫn vào nhà sàn của Lang Trượng, một bóng người xiêu vẹo, mũ lưỡi trai sụp mặt, bước mệt nhọc đi lên, như thể vừa phải đi qua một đoạn đường rất dài và vất vả. Lẽ nào là người này, Lang Trượng thầm nghĩ. Dáng vẻ kia lạ lẫm, áng chừng chẳng phải người ở đây. Giữa thời tiết chưa đến mức lạnh, người này lại đeo găng tay da, mà kỳ lạ là chỉ đeo bên tay trái.
Thêm vài giây suy ngẫm, Lang Trượng mới đứng dậy mở cửa chào đón vị khách không mời. Hóa ra là một cô gái trẻ, tầm hai mươi, hai mốt tuổi, mái tóc nâu xù giấu bên dưới chiếc mũ lưỡi trai đen. Cô lễ phép chào thầy một tiếng rồi bước vào khi Lang Trượng gật đầu.
Ngồi xuống vị trí dành cho khách, cô gái bỏ mũ và túi sang một bên. Lang Trượng rót nước từ chiếc ấm hoa văn hoa xanh lục vào hai cái cốc rồi mời vị khách của mình.
– Hôm nay nhà tôi chỉ có nước vối. Cô không chê thì uống tạm.
– Dạ, không sao ạ! – Cô gái đưa hai tay đón cốc nước.
Tiếng cô gái lơ lớ, pha trộn giữa giọng Bắc và Nam. Có vẻ cô đã có thời gian kha khá sống ở cả hai miền, đủ để chất giọng bị biến đổi. Lang Trượng vuốt cằm, tiếp tục quan sát vị khách, cũng muốn cho cô gái thêm chút thời gian nghỉ ngơi.
– Cho hỏi, cô đây từ đâu đến nhỉ? Làm sao biết chỗ tôi?
– Không giấu gì thầy, tôi mới ở Đà Lạt ra đây tìm thầy có chuyện. Có thầy Hòa Quy kêu tôi nhà của thầy ngoài này.
Lang Trượng gật gù khi nghe nhắc đến cái tên đó. Rồi, vị khách của ông giới thiệu mình là Phạm Vân Vân. Gia đình làm kinh doanh dịch vụ homestay trong Đà Lạt, nhiều đời gia đình ở trong một khu biệt thự kiểu Pháp từ thời Đông Dương. Tổ tiên của Vân Vân cưới một người phụ nữ Pháp nên đã xây khu biệt thự theo lối kiến trúc quê vợ.
– Có phải khu biệt thự của nhà cô nằm ở trong rừng thông không?
– Đúng vậy! – Vân Vân reo lên bất ngờ. – Sao thầy biết?
– Tôi đoán thôi.
Mặt Lang Trượng hơi biến sắc nhưng cố giấu nhanh sau gương mặt nhăn nheo, mời vị khách tiếp tục câu chuyện. Có thể nói, chuyện về gia đình Vân Vân đầy rẫy những bi kịch chồng chất, nối tiếp trước các cặp mắt bất lực của người trong cuộc. Nhưng cô gái này xem chừng đang rất kiên cường, Lang Trượng nhận định; dám một thân một mình tìm đến vùng đất Hòa Bình xa ngàn cây số để tìm kiếm sự trợ giúp từ người chưa bao giờ gặp.
Tuy nhiên, khi nghe được gần hết câu chuyện, Lang Trượng lại lắc đầu và chép miệng, khiến vị khách hụt hẫng ngay tức thì.
– Dù thầy Hòa Quy đã có lời, nhưng thú thật với cô, chuyện của cô, tôi không giúp nổi.
Vân Vân hốt hoảng, cố gắng thuyết phục Lang Trượng thêm nhưng ông vẫn từ chối với lý do mình không đủ khả năng. Có điều, quan sát nét mặt, Vân Vân lại ngờ ngợ ông biết nhiều hơn những gì ông thể hiện trước mặt cô.
Vân Vân rút phăng chiếc găng tay, để lộ ra bàn tay trái với ngón cái đã bị mất một đốt. Nhìn vết sẹo, Lang Trượng đoán đã có sự can thiệp của y học tân tiến, nhưng một cô gái trẻ lại khiếm khuyết một phần cơ thể như vậy, quả thực không mấy dễ chịu. Vân Vân căng thẳng nhìn Lang Trượng, mong muốn ông xoay chuyển ý định, song chốt lại, ông một mực không tiết lộ thêm điều gì.
– Về chuyện của gia đình cô, tôi lấy làm chia buồn. – Lang Trượng thở dài. – Tôi không nghĩ mình làm được gì hơn đâu!
Vân Vân trong giây lát muốn phát khùng vì sự cương quyết của Lang Trượng nhưng may vẫn ghìm mình không nói gì, chỉ trưng ra bộ mặt hậm hực. Cô bất chợt lôi điện thoại ra, giơ cho Lang Trượng xem ảnh cô chụp một cái mề đay ở khu biệt thự; cái mề đay cũ kỹ đã xỉn màu, bên trong không có ảnh chụp mà lại khắc những nét vẽ loằng ngoằng. Vân Vân nghe người trong nhà nói đây là cái mề đay của tổ tiên, mấy đời gần đây không động đến nên cất lên kho ở tầng áp mái.
Những nét vẽ được khắc ấy giống hệt với mảnh lư hương mà hai cô cậu hôm bữa cho Lang Trượng xem. Điều này càng củng cố thêm những suy đoán trong đầu ông, và tất nhiên, ông vẫn không định nói cho Vân Vân.
– Cái này vẫn ở trong nhà cô chứ?
– Vâng. Mẹ tôi đang giữ nó. Ít ra thầy cũng giải thích cho tôi coi ý nghĩa mấy hình vẽ này được không?
– Nó là một lá bùa. – Lang Trượng xoay người cho đỡ mỏi. – Loại dùng để bảo vệ nhà cửa khỏi tà ma hay ác linh. Khu biệt thự ấy của nhà cô là nơi an toàn nhất.
– Nếu vậy, tại sao gia đình tôi vẫn đụng phải những chuyện kỳ quặc? – Vân Vân sốt ruột.
– Cái đó là do lời nguyền của gia tộc cô. Dù cô có chuyển lên tận vùng Tây Bắc cũng không thoát khỏi đâu. Chỉ là, sống ở trong khu biệt thự, những tai ương phần nào sẽ giảm bớt.
– Ý thầy là cứ ra ngoài, người nhà tôi sẽ khó tránh khỏi chuyện xấu?
Lang Trượng gật đầu. Vân Vân, ngược lại, chưa thực sự cảm thấy thuyết phục. Hiện tại cô đã rời nhà được vài ngày, một mình lặn lội tìm nhà của Lang Trượng, tuy khá khó khăn nhưng mọi chuyện đều ổn cho tới giờ phút này.
Lang Trượng gãi gãi vùng chân mày, rồi ánh mắt dán chặt vào bên vai phải của Vân Vân. Trên lớp áo sơ mi lanh màu xám, Lang Trượng bắt gặp một làn khói trắng, mỏng và nhẹ, tựa chút sương trôi dạt, lơ lửng. Làn khói di chuyển lững lờ, lướt qua vai kia một chút rồi lại quay về vai phải. Ông bất giác liếc mắt ra ngoài, lại thấy vài bóng người trong suốt lờ đờ đi lại, tóc tai rũ rượi che kín mặt, hai tay cứ giơ lên chỉ về phía Vân Vân rồi biến mất trong chớp mắt. Ông loáng thoáng nghe thấy cả những tiếng rên ư ử yếu ớt, xen lẫn những tiếng gõ “lộp cộp” như gọi cửa dưới sàn nhà. Ban ngày ban mặt mà lại có linh hồn lởn vởn? Lẽ nào là…
Ông chống tay ngẫm nghĩ, đưa bầu không khí vào sự tĩnh lặng.
Thấy Lang Trượng đột nhiên không nói gì, Vân Vân lấy làm lạ, bèn đưa mắt theo hướng nhìn của ông, nhưng chẳng có gì cả. Cô hếch mắt, không hiểu người đàn ông đang quan sát cái gì.
– Cậu đã luôn ở đó à?
Lang Trượng đột ngột thay đổi cách xưng hô, Vân Vân liền chau mày khó hiểu. Ánh mắt bên dưới những nếp nhăn đang xô vào nhau kia dường như không nhìn thẳng cô mà hơi lệch sang bên phải.
– Thầy, sao thầy tự dưng kêu tôi bằng “cậu”?
– Tôi không có nói cô. Tôi đang nói với người ở cạnh cô.
– Ủa, bên cạnh tôi có ai hả? – Vân Vân xoay ngang xoay dọc.
– Chẳng phải cô mới nói mình thấy hồn ma sao?
– Ngoài người đàn ông trong rừng, tôi chưa từng THẤY một hồn ma nào khác. – Vân Vân nhấn mạnh.
– Ra vậy.
Lang Trượng nheo mắt, chúi người về trước. Luồng âm khí này, không nghi ngờ gì nữa, đã thu hút và quấy nhiễu những hồn ma khác quanh đây một cách bất bình thường. Mỗi tội, ông lại thấy luồng âm khí ấy không thuộc tà ác. Ông mở lời hỏi tiếp, mặc kệ Vân Vân bối rối, chẳng rõ người ông đề cập là ai hay ông đang bày trò gì trêu chọc khách.
– Cô hoàn toàn không biết mình có duyên âm à? – Lang Trượng quay lại nhìn Vân Vân.
– Duyên âm? – Vân Vân tròn mắt.
– Trên vai phải của cô có một linh hồn đeo bám. Cậu này là người đi theo cô từ kiếp trước.
Vân Vân rùng mình, nhảy dựng dậy. Cô vô thức ôm lấy hai vai nhưng dĩ nhiên chẳng sờ thấy “hồn ma” nào như lời Lang Trượng. Cô đã đọc về những trường hợp người có duyên âm, khiến quan hệ cá nhân của họ hiện tại không được như ý. Những lúc đó, họ buộc phải tìm thầy để cắt duyên âm, cắt bỏ đi những vương vấn dính líu của kiếp người đã qua, rồi mới đi tìm hạnh phúc được. Thế mà, duyên âm của cô là một linh hồn, đúng nghĩa đen! Ngày ngày tháng tháng luôn có một cặp mắt dõi theo từng chút một, trong khi mình chẳng hay tí nào, nghĩ mà lạnh người!
– Thầy Hòa Quy trước không nói gì, nên tôi không hề biết. – Giọng Vân Vân run run.
– Có những hồn ma rất khó để thấy bằng mắt thường, có những hồn ma lại muốn người trần thấy mình. – Lang Trượng ôn tồn. – Hồn ma đi theo cô không muốn ai thấy mình, lại có vẻ nặng tình nghĩa lắm, tôi nghĩ cô không cần phải sợ hãi đâu.
– Nhưng sao bám theo tôi? Bám theo tôi bao lâu rồi?
Lang Trượng im lặng thêm một hồi, vẻ đang lắng nghe xem linh hồn muốn gửi thông điệp gì. Xong, ông gật gù, cũng chẳng tỏ ra âu lo. Vân Vân nín thở hồi hộp, ngồi yên chờ đợi câu trả lời của Lang Trượng.
– Cậu ta đi theo cô từ lúc cậu ta qua đời ở kiếp trước. Cậu ta thương cô nên kiếp này muốn đi theo trông chừng. Xem ra cậu ta chết khi còn trẻ lắm! Mà, duyên âm thì cô biết đấy, chưa cắt bỏ, sẽ không thể gắn kết với bất kỳ ai khác.
– Thầy vừa nói “trông chừng”? – Vân Vân gãi tai.
– Cô kể mình từng sống vài năm ở ngoài Bắc phải không?
– Vâng, ngoài Hà Nội.
– Thì tôi vừa bảo, gia đình cô vốn không nên rời khu biệt thự, bởi tai ương sẽ đến tìm ngày một nhiều. Cô ở thủ đô xa xôi một thời gian dài mà tai qua nạn khỏi, là nhờ có người trông coi và phù hộ cho cô đó!
– Tức là hồn ma bám riết lấy tôi đã phù trợ tôi ấy à?
– Đúng. Nên, không hẳn ác duyên, dù việc có âm khí mạnh bên người chính là một phần lý do thu hút các linh hồn.
Lang Trượng chỉ tay ra ngoài cửa sổ, khua cổ tay một vòng.
– Mấy bữa nọ cô chưa đến, hôm ấy tôi đang làm lễ, bỗng nhiên có rất nhiều linh hồn tụ tập. Mãi hôm nay gặp cô mới biết là do hồn ma đi theo cô gây ra sự tình.
– Khi đến đây, tôi cũng chỉ cảm nhận được ang áng không khí không được bình thường.
– Giờ đã biết đến sự hiện diện của linh hồn theo mình, cô có muốn trực tiếp gặp cậu ta đàng hoàng không?
Lang Trượng khẽ cau mày, phóng mắt qua cửa sổ gian nhà, nhìn bản làng trong buổi ban trưa. Gia Huy và Lan Phương đã rời đi từ hôm qua, thậm chí ông còn kiểm tra cẩn thận trước đó; rõ ràng, âm khí không đến từ hai cô cậu ấy. Mà, lúc này, luồng khí ảm đạm kia còn mạnh hơn, gần hơn.
Trông ra con đường mòn dẫn vào nhà sàn của Lang Trượng, một bóng người xiêu vẹo, mũ lưỡi trai sụp mặt, bước mệt nhọc đi lên, như thể vừa phải đi qua một đoạn đường rất dài và vất vả. Lẽ nào là người này, Lang Trượng thầm nghĩ. Dáng vẻ kia lạ lẫm, áng chừng chẳng phải người ở đây. Giữa thời tiết chưa đến mức lạnh, người này lại đeo găng tay da, mà kỳ lạ là chỉ đeo bên tay trái.
Thêm vài giây suy ngẫm, Lang Trượng mới đứng dậy mở cửa chào đón vị khách không mời. Hóa ra là một cô gái trẻ, tầm hai mươi, hai mốt tuổi, mái tóc nâu xù giấu bên dưới chiếc mũ lưỡi trai đen. Cô lễ phép chào thầy một tiếng rồi bước vào khi Lang Trượng gật đầu.
Ngồi xuống vị trí dành cho khách, cô gái bỏ mũ và túi sang một bên. Lang Trượng rót nước từ chiếc ấm hoa văn hoa xanh lục vào hai cái cốc rồi mời vị khách của mình.
– Hôm nay nhà tôi chỉ có nước vối. Cô không chê thì uống tạm.
– Dạ, không sao ạ! – Cô gái đưa hai tay đón cốc nước.
Tiếng cô gái lơ lớ, pha trộn giữa giọng Bắc và Nam. Có vẻ cô đã có thời gian kha khá sống ở cả hai miền, đủ để chất giọng bị biến đổi. Lang Trượng vuốt cằm, tiếp tục quan sát vị khách, cũng muốn cho cô gái thêm chút thời gian nghỉ ngơi.
– Cho hỏi, cô đây từ đâu đến nhỉ? Làm sao biết chỗ tôi?
– Không giấu gì thầy, tôi mới ở Đà Lạt ra đây tìm thầy có chuyện. Có thầy Hòa Quy kêu tôi nhà của thầy ngoài này.
Lang Trượng gật gù khi nghe nhắc đến cái tên đó. Rồi, vị khách của ông giới thiệu mình là Phạm Vân Vân. Gia đình làm kinh doanh dịch vụ homestay trong Đà Lạt, nhiều đời gia đình ở trong một khu biệt thự kiểu Pháp từ thời Đông Dương. Tổ tiên của Vân Vân cưới một người phụ nữ Pháp nên đã xây khu biệt thự theo lối kiến trúc quê vợ.
– Có phải khu biệt thự của nhà cô nằm ở trong rừng thông không?
– Đúng vậy! – Vân Vân reo lên bất ngờ. – Sao thầy biết?
– Tôi đoán thôi.
Mặt Lang Trượng hơi biến sắc nhưng cố giấu nhanh sau gương mặt nhăn nheo, mời vị khách tiếp tục câu chuyện. Có thể nói, chuyện về gia đình Vân Vân đầy rẫy những bi kịch chồng chất, nối tiếp trước các cặp mắt bất lực của người trong cuộc. Nhưng cô gái này xem chừng đang rất kiên cường, Lang Trượng nhận định; dám một thân một mình tìm đến vùng đất Hòa Bình xa ngàn cây số để tìm kiếm sự trợ giúp từ người chưa bao giờ gặp.
Tuy nhiên, khi nghe được gần hết câu chuyện, Lang Trượng lại lắc đầu và chép miệng, khiến vị khách hụt hẫng ngay tức thì.
– Dù thầy Hòa Quy đã có lời, nhưng thú thật với cô, chuyện của cô, tôi không giúp nổi.
Vân Vân hốt hoảng, cố gắng thuyết phục Lang Trượng thêm nhưng ông vẫn từ chối với lý do mình không đủ khả năng. Có điều, quan sát nét mặt, Vân Vân lại ngờ ngợ ông biết nhiều hơn những gì ông thể hiện trước mặt cô.
Vân Vân rút phăng chiếc găng tay, để lộ ra bàn tay trái với ngón cái đã bị mất một đốt. Nhìn vết sẹo, Lang Trượng đoán đã có sự can thiệp của y học tân tiến, nhưng một cô gái trẻ lại khiếm khuyết một phần cơ thể như vậy, quả thực không mấy dễ chịu. Vân Vân căng thẳng nhìn Lang Trượng, mong muốn ông xoay chuyển ý định, song chốt lại, ông một mực không tiết lộ thêm điều gì.
– Về chuyện của gia đình cô, tôi lấy làm chia buồn. – Lang Trượng thở dài. – Tôi không nghĩ mình làm được gì hơn đâu!
Vân Vân trong giây lát muốn phát khùng vì sự cương quyết của Lang Trượng nhưng may vẫn ghìm mình không nói gì, chỉ trưng ra bộ mặt hậm hực. Cô bất chợt lôi điện thoại ra, giơ cho Lang Trượng xem ảnh cô chụp một cái mề đay ở khu biệt thự; cái mề đay cũ kỹ đã xỉn màu, bên trong không có ảnh chụp mà lại khắc những nét vẽ loằng ngoằng. Vân Vân nghe người trong nhà nói đây là cái mề đay của tổ tiên, mấy đời gần đây không động đến nên cất lên kho ở tầng áp mái.
Những nét vẽ được khắc ấy giống hệt với mảnh lư hương mà hai cô cậu hôm bữa cho Lang Trượng xem. Điều này càng củng cố thêm những suy đoán trong đầu ông, và tất nhiên, ông vẫn không định nói cho Vân Vân.
– Cái này vẫn ở trong nhà cô chứ?
– Vâng. Mẹ tôi đang giữ nó. Ít ra thầy cũng giải thích cho tôi coi ý nghĩa mấy hình vẽ này được không?
– Nó là một lá bùa. – Lang Trượng xoay người cho đỡ mỏi. – Loại dùng để bảo vệ nhà cửa khỏi tà ma hay ác linh. Khu biệt thự ấy của nhà cô là nơi an toàn nhất.
– Nếu vậy, tại sao gia đình tôi vẫn đụng phải những chuyện kỳ quặc? – Vân Vân sốt ruột.
– Cái đó là do lời nguyền của gia tộc cô. Dù cô có chuyển lên tận vùng Tây Bắc cũng không thoát khỏi đâu. Chỉ là, sống ở trong khu biệt thự, những tai ương phần nào sẽ giảm bớt.
– Ý thầy là cứ ra ngoài, người nhà tôi sẽ khó tránh khỏi chuyện xấu?
Lang Trượng gật đầu. Vân Vân, ngược lại, chưa thực sự cảm thấy thuyết phục. Hiện tại cô đã rời nhà được vài ngày, một mình lặn lội tìm nhà của Lang Trượng, tuy khá khó khăn nhưng mọi chuyện đều ổn cho tới giờ phút này.
Lang Trượng gãi gãi vùng chân mày, rồi ánh mắt dán chặt vào bên vai phải của Vân Vân. Trên lớp áo sơ mi lanh màu xám, Lang Trượng bắt gặp một làn khói trắng, mỏng và nhẹ, tựa chút sương trôi dạt, lơ lửng. Làn khói di chuyển lững lờ, lướt qua vai kia một chút rồi lại quay về vai phải. Ông bất giác liếc mắt ra ngoài, lại thấy vài bóng người trong suốt lờ đờ đi lại, tóc tai rũ rượi che kín mặt, hai tay cứ giơ lên chỉ về phía Vân Vân rồi biến mất trong chớp mắt. Ông loáng thoáng nghe thấy cả những tiếng rên ư ử yếu ớt, xen lẫn những tiếng gõ “lộp cộp” như gọi cửa dưới sàn nhà. Ban ngày ban mặt mà lại có linh hồn lởn vởn? Lẽ nào là…
Ông chống tay ngẫm nghĩ, đưa bầu không khí vào sự tĩnh lặng.
Thấy Lang Trượng đột nhiên không nói gì, Vân Vân lấy làm lạ, bèn đưa mắt theo hướng nhìn của ông, nhưng chẳng có gì cả. Cô hếch mắt, không hiểu người đàn ông đang quan sát cái gì.
– Cậu đã luôn ở đó à?
Lang Trượng đột ngột thay đổi cách xưng hô, Vân Vân liền chau mày khó hiểu. Ánh mắt bên dưới những nếp nhăn đang xô vào nhau kia dường như không nhìn thẳng cô mà hơi lệch sang bên phải.
– Thầy, sao thầy tự dưng kêu tôi bằng “cậu”?
– Tôi không có nói cô. Tôi đang nói với người ở cạnh cô.
– Ủa, bên cạnh tôi có ai hả? – Vân Vân xoay ngang xoay dọc.
– Chẳng phải cô mới nói mình thấy hồn ma sao?
– Ngoài người đàn ông trong rừng, tôi chưa từng THẤY một hồn ma nào khác. – Vân Vân nhấn mạnh.
– Ra vậy.
Lang Trượng nheo mắt, chúi người về trước. Luồng âm khí này, không nghi ngờ gì nữa, đã thu hút và quấy nhiễu những hồn ma khác quanh đây một cách bất bình thường. Mỗi tội, ông lại thấy luồng âm khí ấy không thuộc tà ác. Ông mở lời hỏi tiếp, mặc kệ Vân Vân bối rối, chẳng rõ người ông đề cập là ai hay ông đang bày trò gì trêu chọc khách.
– Cô hoàn toàn không biết mình có duyên âm à? – Lang Trượng quay lại nhìn Vân Vân.
– Duyên âm? – Vân Vân tròn mắt.
– Trên vai phải của cô có một linh hồn đeo bám. Cậu này là người đi theo cô từ kiếp trước.
Vân Vân rùng mình, nhảy dựng dậy. Cô vô thức ôm lấy hai vai nhưng dĩ nhiên chẳng sờ thấy “hồn ma” nào như lời Lang Trượng. Cô đã đọc về những trường hợp người có duyên âm, khiến quan hệ cá nhân của họ hiện tại không được như ý. Những lúc đó, họ buộc phải tìm thầy để cắt duyên âm, cắt bỏ đi những vương vấn dính líu của kiếp người đã qua, rồi mới đi tìm hạnh phúc được. Thế mà, duyên âm của cô là một linh hồn, đúng nghĩa đen! Ngày ngày tháng tháng luôn có một cặp mắt dõi theo từng chút một, trong khi mình chẳng hay tí nào, nghĩ mà lạnh người!
– Thầy Hòa Quy trước không nói gì, nên tôi không hề biết. – Giọng Vân Vân run run.
– Có những hồn ma rất khó để thấy bằng mắt thường, có những hồn ma lại muốn người trần thấy mình. – Lang Trượng ôn tồn. – Hồn ma đi theo cô không muốn ai thấy mình, lại có vẻ nặng tình nghĩa lắm, tôi nghĩ cô không cần phải sợ hãi đâu.
– Nhưng sao bám theo tôi? Bám theo tôi bao lâu rồi?
Lang Trượng im lặng thêm một hồi, vẻ đang lắng nghe xem linh hồn muốn gửi thông điệp gì. Xong, ông gật gù, cũng chẳng tỏ ra âu lo. Vân Vân nín thở hồi hộp, ngồi yên chờ đợi câu trả lời của Lang Trượng.
– Cậu ta đi theo cô từ lúc cậu ta qua đời ở kiếp trước. Cậu ta thương cô nên kiếp này muốn đi theo trông chừng. Xem ra cậu ta chết khi còn trẻ lắm! Mà, duyên âm thì cô biết đấy, chưa cắt bỏ, sẽ không thể gắn kết với bất kỳ ai khác.
– Thầy vừa nói “trông chừng”? – Vân Vân gãi tai.
– Cô kể mình từng sống vài năm ở ngoài Bắc phải không?
– Vâng, ngoài Hà Nội.
– Thì tôi vừa bảo, gia đình cô vốn không nên rời khu biệt thự, bởi tai ương sẽ đến tìm ngày một nhiều. Cô ở thủ đô xa xôi một thời gian dài mà tai qua nạn khỏi, là nhờ có người trông coi và phù hộ cho cô đó!
– Tức là hồn ma bám riết lấy tôi đã phù trợ tôi ấy à?
– Đúng. Nên, không hẳn ác duyên, dù việc có âm khí mạnh bên người chính là một phần lý do thu hút các linh hồn.
Lang Trượng chỉ tay ra ngoài cửa sổ, khua cổ tay một vòng.
– Mấy bữa nọ cô chưa đến, hôm ấy tôi đang làm lễ, bỗng nhiên có rất nhiều linh hồn tụ tập. Mãi hôm nay gặp cô mới biết là do hồn ma đi theo cô gây ra sự tình.
– Khi đến đây, tôi cũng chỉ cảm nhận được ang áng không khí không được bình thường.
– Giờ đã biết đến sự hiện diện của linh hồn theo mình, cô có muốn trực tiếp gặp cậu ta đàng hoàng không?
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Tập 1 (Vong oán)
- Quyển 1 - Chương 1-2: Treo cổ trong nhà hoang
- Quyển 1 - Chương 2: Cái chết của thầy trừ tà
- Quyển 1 - Chương 3: Thiếu nữ bên hồ
- Quyển 1 - Chương 4: Những sợi tóc trong đêm
- Quyển 1 - Chương 5: Con mèo đen
- Quyển 1 - Chương 6: Gặp mặt người chết
- Quyển 1 - Chương 7: Căn nhà hoang
- Quyển 1 - Chương 8: Tiếng khóc xa xăm
- Quyển 1 - Chương 9: Thầy trừ tà bí ẩn
- Quyển 1 - Chương 10: Thoát chết trong gang tấc
- Quyển 1 - Chương 11: Một năm trước
- Quyển 1 - Chương 12: Thư viện ma ám
- Quyển 1 - Chương 13: Trùng tang
- Quyển 1 - Chương 14: Cái gương
- Quyển 1 - Chương 15: Điện thoại
- Quyển 1 - Chương 16: Tranh cãi
- Quyển 1 - Chương 17: Trốn tránh
- Quyển 1 - Chương 18: Màn tỏ tình đáng sợ
- Quyển 1 - Chương 19: Cái lưỡi đêm tân hôn
- Quyển 1 - Chương 20: Che giấu
- Quyển 1 - Chương 21: Huyết lệ
- Quyển 1 - Chương 22: Còn sống
- Quyển 1 - Chương 23: Đền tội
- Quyển 1 - Chương 24: Mảnh lư hương bí ẩn
- Quyển 1 - Chương 25: Ngoao!
- Quyển 2 - Chương 1: Văn án – Tập 2
- Quyển 2 - Chương 1-2: Một thiếu nữ mất tích
- Quyển 2 - Chương 2: Cô gái bên bờ suối
- Quyển 2 - Chương 3: Cái dớp
- Quyển 2 - Chương 4: Nơi thần hổ ngự trị
- Quyển 2 - Chương 5: Siêu thoát
- Quyển 2 - Chương 6: Đêm trong căn nhà gỗ
- Quyển 2 - Chương 7: Bắt giữ
- Quyển 2 - Chương 8: Trong nhà thầy mo
- Quyển 2 - Chương 9: Bị ám
- Quyển 2 - Chương 10: Nguồn gốc oan hồn
- Quyển 2 - Chương 11: Chuyện xưa kể lại
- Quyển 2 - Chương 12: Oan hồn dẫn dụ
- Quyển 2 - Chương 13: Thiếu nữ oan nghiệt
- Quyển 2 - Chương 14: Chiếc chuông đồng cổ
- Quyển 2 - Chương 15: Căn nhà bốc cháy
- Quyển 2 - Chương 16: Lên đường
- Quyển 2 - Chương 17: Rễ cây ma quái
- Quyển 2 - Chương 18: Mộ người con gái tên lại
- Quyển 2 - Chương 19: Nghi lễ trừ tà
- Quyển 2 - Chương 20: Một phần bí mật mảnh lư hương
- Quyển 3 - Chương 1: Lời nguyền ngón tay cái
- Quyển 3 - Chương 1-2: Duyên âm
- Quyển 3 - Chương 2: Khai quang
- Quyển 3 - Chương 3: Quay về quá khứ
- Quyển 3 - Chương 4: Con suối dưới xóm
- Quyển 3 - Chương 5: Bóng người dưới cây liễu
- Quyển 3 - Chương 6: Dấu chân dính bùn
- Quyển 3 - Chương 7: Lời cầu cứu
- Quyển 3 - Chương 8: Buổi đêm bên con suối
- Quyển 3 - Chương 9: Xác chết trong nhà hoang
- Quyển 3 - Chương 10: Ngày thứ bốn mươi chín
- Quyển 3 - Chương 11: Sợi dây chuyền
- Quyển 3 - Chương 12: Tấm mề đay trên gác xép
- Quyển 3 - Chương 13: Người đàn ông lạ mặt
- Quyển 3 - Chương 14: Vệt đỏ trên áo
- Quyển 3 - Chương 15: Chiếc váy màu xanh
- Quyển 3 - Chương 16: Ân oán cuộc tình
- Quyển 3 - Chương 17: Ngón tay mưng mủ
- Quyển 3 - Chương 18: Bức vẽ chân dung
- Quyển 3 - Chương 19: Trò chơi “cáo và thỏ”
- Quyển 3 - Chương 20: Lời nguyền gia tộc
- Quyển 3 - Chương 21: Vật dẫn
- Quyển 3 - Chương 22: Cô tư
- Quyển 3 - Chương 23: Người đàn ông và chiếc tay móc
- Quyển 3 - Chương 24: Kiếp trước
- Quyển 3 - Chương 25: Tổ đội bắt ma
- Quyển 4 - Chương 1: Ma Rừng Tây Nguyên
- Quyển 4 - Chương 1-2: Việt ma cổ lục
- Quyển 4 - Chương 2: Dung dăng dung dẻ
- Quyển 4 - Chương 3: Lạy cậu lạy mợ, cho cháu về quê
- Quyển 4 - Chương 4: Cú mèo kêu đêm
- Quyển 4 - Chương 5: Xương trong rừng hoang
- Quyển 4 - Chương 6: Úp lá khoai
- Quyển 4 - Chương 7: Thằng đần
- Quyển 4 - Chương 8: Những cái chết bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 9: Oan hồn bị sét đánh
- Quyển 4 - Chương 10: Oan hồn đòi xương
- Quyển 4 - Chương 11: Chư ly
- Quyển 4 - Chương 12: Dứt bỏ oán niệm
- Quyển 4 - Chương 13: Chuyện tình hiao và nay
- Quyển 4 - Chương 14: Nay chết rồi!
- Quyển 4 - Chương 15: Ngứa!
- Quyển 4 - Chương 16: Xé bụng con mới đẻ
- Quyển 4 - Chương 17: Thiêu sống
- Quyển 4 - Chương 18: Lan phương muốn trở về
- Quyển 4 - Chương 19: R’chom
- Quyển 4 - Chương 20: Cái chết của siu
- Quyển 4 - Chương 21: Độc hơn nọc rắn
- Quyển 4 - Chương 22: Ảo giác
- Quyển 4 - Chương 23: Máu
- Quyển 4 - Chương 24: Ma lai rút ruột
- Quyển 4 - Chương 25: Bí mật của thắng
- Quyển 5 - Chương 1: Những linh hồn vất vưởng
- Quyển 5 - Chương 1-2: Tiếng khóc trong đêm
- Quyển 5 - Chương 2: Bí ẩn trong nhà xác bệnh viện
- Quyển 5 - Chương 3: Sát nhân mặc áo blouse trắng
- Quyển 5 - Chương 4: Trả giá
- Quyển 5 - Chương 5: Lời cầu cứu từ bạn cũ
- Quyển 5 - Chương 6: Án mạng trong phòng tắm
- Quyển 5 - Chương 7: Cái tên được gọi về từ địa ngục
- Quyển 5 - Chương 8: Ai mới là nạn nhân?
- Quyển 5 - Chương 9: Kẻ cuối cùng phải chết
- Quyển 5 - Chương 10: Những đứa trẻ mất tích
- Quyển 5 - Chương 11: Nhân chứng duy nhất
- Quyển 5 - Chương 12: Lời cảnh báo
- Quyển 5 - Chương 13: Trở về từ lòng sông
- Quyển 5 - Chương 14: Con số bí ẩn
- Quyển 5 - Chương 15: Hai cô dâu
- Quyển 5 - Chương 16: Chiếc khăn voan màu đỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Những lời sau cuối
- Quyển 5 - Chương 18: Thung lũng đen
- Quyển 5 - Chương 19: Trả lại mắt cho tao!
- Quyển 5 - Chương 20: Những kẻ nói dối
- Quyển 5 - Chương 21: Ánh sáng ở lại với dương gian
- Quyển 6 - Chương 1: Rừng thiêng đông quan
- Quyển 6 - Chương 2: Trời tối, đừng đi vào rừng!
- Quyển 6 - Chương 3: Thác nước chết chóc
- Quyển 6 - Chương 4: Cái chết được báo trước
- Quyển 6 - Chương 5: Thanh âm chết chóc
- Quyển 6 - Chương 6: Trái tim máu
- Quyển 6 - Chương 7: Đoàn gia, thượng sơn
- Quyển 6 - Chương 8: Bí mật nhà họ đoàn
- Quyển 6 - Chương 9: Âm độc
- Quyển 6 - Chương 10: Oán linh
- Quyển 6 - Chương 11: Diệt linh
- Quyển 6 - Chương 12: Trở về
- Quyển 6 - Chương 13: Người phụ nữ bí ẩn bên bờ suối
- Quyển 6 - Chương 14: Quỷ săn mồi
- Quyển 6 - Chương 15: Hang quỷ**
- Quyển 6 - Chương 16: Quan tài đá
- Quyển 6 - Chương 17: Về lại đồng ngần
- Quyển 6 - Chương 18: Dưới đáy thượng sơn
- Quyển 6 - Chương 19: “nguyền rủa” và “luân hồi”
- Quyển 6 - Chương 20: Phía sau âm mưu
- Quyển 7 - Chương 1: Nghiệp báo dòng họ - Thực hiện: Nguyễn anh - Megane - Nửa người nửa mèo**
- Quyển 7 - Chương 2: Gặp lại người đàn ông tay móc**
- Quyển 7 - Chương 3: Lễ trừ tà**
- Quyển 7 - Chương 4: Chó chui gầm chạn
- Quyển 7 - Chương 5: Bà đồng bí ẩn
- Quyển 7 - Chương 6: Ống kính camera
- Quyển 7 - Chương 7: Dùng máu nuôi bùa ngải
- Quyển 7 - Chương 8: Thuốc dẫn
- Quyển 7 - Chương 9: Ánh nhìn trong đêm tối
- Quyển 7 - Chương 10: Kumanthong
- Quyển 7 - Chương 11: Những cái chết…
- Quyển 7 - Chương 12: Linh miêu
- Quyển 7 - Chương 13: Câu chuyện từ quá khứ
- Quyển 7 - Chương 14: Nguồn gốc của oán nghiệp
- Quyển 7 - Chương 15: Giết!