Việt Ma Tân Lục - Quyển 6 - Chương 20: Phía sau âm mưu
Chương trước- Quyển 1 - Chương 1: Tập 1 (Vong oán)
- Quyển 1 - Chương 1-2: Treo cổ trong nhà hoang
- Quyển 1 - Chương 2: Cái chết của thầy trừ tà
- Quyển 1 - Chương 3: Thiếu nữ bên hồ
- Quyển 1 - Chương 4: Những sợi tóc trong đêm
- Quyển 1 - Chương 5: Con mèo đen
- Quyển 1 - Chương 6: Gặp mặt người chết
- Quyển 1 - Chương 7: Căn nhà hoang
- Quyển 1 - Chương 8: Tiếng khóc xa xăm
- Quyển 1 - Chương 9: Thầy trừ tà bí ẩn
- Quyển 1 - Chương 10: Thoát chết trong gang tấc
- Quyển 1 - Chương 11: Một năm trước
- Quyển 1 - Chương 12: Thư viện ma ám
- Quyển 1 - Chương 13: Trùng tang
- Quyển 1 - Chương 14: Cái gương
- Quyển 1 - Chương 15: Điện thoại
- Quyển 1 - Chương 16: Tranh cãi
- Quyển 1 - Chương 17: Trốn tránh
- Quyển 1 - Chương 18: Màn tỏ tình đáng sợ
- Quyển 1 - Chương 19: Cái lưỡi đêm tân hôn
- Quyển 1 - Chương 20: Che giấu
- Quyển 1 - Chương 21: Huyết lệ
- Quyển 1 - Chương 22: Còn sống
- Quyển 1 - Chương 23: Đền tội
- Quyển 1 - Chương 24: Mảnh lư hương bí ẩn
- Quyển 1 - Chương 25: Ngoao!
- Quyển 2 - Chương 1: Văn án – Tập 2
- Quyển 2 - Chương 1-2: Một thiếu nữ mất tích
- Quyển 2 - Chương 2: Cô gái bên bờ suối
- Quyển 2 - Chương 3: Cái dớp
- Quyển 2 - Chương 4: Nơi thần hổ ngự trị
- Quyển 2 - Chương 5: Siêu thoát
- Quyển 2 - Chương 6: Đêm trong căn nhà gỗ
- Quyển 2 - Chương 7: Bắt giữ
- Quyển 2 - Chương 8: Trong nhà thầy mo
- Quyển 2 - Chương 9: Bị ám
- Quyển 2 - Chương 10: Nguồn gốc oan hồn
- Quyển 2 - Chương 11: Chuyện xưa kể lại
- Quyển 2 - Chương 12: Oan hồn dẫn dụ
- Quyển 2 - Chương 13: Thiếu nữ oan nghiệt
- Quyển 2 - Chương 14: Chiếc chuông đồng cổ
- Quyển 2 - Chương 15: Căn nhà bốc cháy
- Quyển 2 - Chương 16: Lên đường
- Quyển 2 - Chương 17: Rễ cây ma quái
- Quyển 2 - Chương 18: Mộ người con gái tên lại
- Quyển 2 - Chương 19: Nghi lễ trừ tà
- Quyển 2 - Chương 20: Một phần bí mật mảnh lư hương
- Quyển 3 - Chương 1: Lời nguyền ngón tay cái
- Quyển 3 - Chương 1-2: Duyên âm
- Quyển 3 - Chương 2: Khai quang
- Quyển 3 - Chương 3: Quay về quá khứ
- Quyển 3 - Chương 4: Con suối dưới xóm
- Quyển 3 - Chương 5: Bóng người dưới cây liễu
- Quyển 3 - Chương 6: Dấu chân dính bùn
- Quyển 3 - Chương 7: Lời cầu cứu
- Quyển 3 - Chương 8: Buổi đêm bên con suối
- Quyển 3 - Chương 9: Xác chết trong nhà hoang
- Quyển 3 - Chương 10: Ngày thứ bốn mươi chín
- Quyển 3 - Chương 11: Sợi dây chuyền
- Quyển 3 - Chương 12: Tấm mề đay trên gác xép
- Quyển 3 - Chương 13: Người đàn ông lạ mặt
- Quyển 3 - Chương 14: Vệt đỏ trên áo
- Quyển 3 - Chương 15: Chiếc váy màu xanh
- Quyển 3 - Chương 16: Ân oán cuộc tình
- Quyển 3 - Chương 17: Ngón tay mưng mủ
- Quyển 3 - Chương 18: Bức vẽ chân dung
- Quyển 3 - Chương 19: Trò chơi “cáo và thỏ”
- Quyển 3 - Chương 20: Lời nguyền gia tộc
- Quyển 3 - Chương 21: Vật dẫn
- Quyển 3 - Chương 22: Cô tư
- Quyển 3 - Chương 23: Người đàn ông và chiếc tay móc
- Quyển 3 - Chương 24: Kiếp trước
- Quyển 3 - Chương 25: Tổ đội bắt ma
- Quyển 4 - Chương 1: Ma Rừng Tây Nguyên
- Quyển 4 - Chương 1-2: Việt ma cổ lục
- Quyển 4 - Chương 2: Dung dăng dung dẻ
- Quyển 4 - Chương 3: Lạy cậu lạy mợ, cho cháu về quê
- Quyển 4 - Chương 4: Cú mèo kêu đêm
- Quyển 4 - Chương 5: Xương trong rừng hoang
- Quyển 4 - Chương 6: Úp lá khoai
- Quyển 4 - Chương 7: Thằng đần
- Quyển 4 - Chương 8: Những cái chết bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 9: Oan hồn bị sét đánh
- Quyển 4 - Chương 10: Oan hồn đòi xương
- Quyển 4 - Chương 11: Chư ly
- Quyển 4 - Chương 12: Dứt bỏ oán niệm
- Quyển 4 - Chương 13: Chuyện tình hiao và nay
- Quyển 4 - Chương 14: Nay chết rồi!
- Quyển 4 - Chương 15: Ngứa!
- Quyển 4 - Chương 16: Xé bụng con mới đẻ
- Quyển 4 - Chương 17: Thiêu sống
- Quyển 4 - Chương 18: Lan phương muốn trở về
- Quyển 4 - Chương 19: R’chom
- Quyển 4 - Chương 20: Cái chết của siu
- Quyển 4 - Chương 21: Độc hơn nọc rắn
- Quyển 4 - Chương 22: Ảo giác
- Quyển 4 - Chương 23: Máu
- Quyển 4 - Chương 24: Ma lai rút ruột
- Quyển 4 - Chương 25: Bí mật của thắng
- Quyển 5 - Chương 1: Những linh hồn vất vưởng
- Quyển 5 - Chương 1-2: Tiếng khóc trong đêm
- Quyển 5 - Chương 2: Bí ẩn trong nhà xác bệnh viện
- Quyển 5 - Chương 3: Sát nhân mặc áo blouse trắng
- Quyển 5 - Chương 4: Trả giá
- Quyển 5 - Chương 5: Lời cầu cứu từ bạn cũ
- Quyển 5 - Chương 6: Án mạng trong phòng tắm
- Quyển 5 - Chương 7: Cái tên được gọi về từ địa ngục
- Quyển 5 - Chương 8: Ai mới là nạn nhân?
- Quyển 5 - Chương 9: Kẻ cuối cùng phải chết
- Quyển 5 - Chương 10: Những đứa trẻ mất tích
- Quyển 5 - Chương 11: Nhân chứng duy nhất
- Quyển 5 - Chương 12: Lời cảnh báo
- Quyển 5 - Chương 13: Trở về từ lòng sông
- Quyển 5 - Chương 14: Con số bí ẩn
- Quyển 5 - Chương 15: Hai cô dâu
- Quyển 5 - Chương 16: Chiếc khăn voan màu đỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Những lời sau cuối
- Quyển 5 - Chương 18: Thung lũng đen
- Quyển 5 - Chương 19: Trả lại mắt cho tao!
- Quyển 5 - Chương 20: Những kẻ nói dối
- Quyển 5 - Chương 21: Ánh sáng ở lại với dương gian
- Quyển 6 - Chương 1: Rừng thiêng đông quan
- Quyển 6 - Chương 2: Trời tối, đừng đi vào rừng!
- Quyển 6 - Chương 3: Thác nước chết chóc
- Quyển 6 - Chương 4: Cái chết được báo trước
- Quyển 6 - Chương 5: Thanh âm chết chóc
- Quyển 6 - Chương 6: Trái tim máu
- Quyển 6 - Chương 7: Đoàn gia, thượng sơn
- Quyển 6 - Chương 8: Bí mật nhà họ đoàn
- Quyển 6 - Chương 9: Âm độc
- Quyển 6 - Chương 10: Oán linh
- Quyển 6 - Chương 11: Diệt linh
- Quyển 6 - Chương 12: Trở về
- Quyển 6 - Chương 13: Người phụ nữ bí ẩn bên bờ suối
- Quyển 6 - Chương 14: Quỷ săn mồi
- Quyển 6 - Chương 15: Hang quỷ**
- Quyển 6 - Chương 16: Quan tài đá
- Quyển 6 - Chương 17: Về lại đồng ngần
- Quyển 6 - Chương 18: Dưới đáy thượng sơn
- Quyển 6 - Chương 19: “nguyền rủa” và “luân hồi”
- Quyển 6 - Chương 20: Phía sau âm mưu
- Quyển 7 - Chương 1: Nghiệp báo dòng họ - Thực hiện: Nguyễn anh - Megane - Nửa người nửa mèo**
- Quyển 7 - Chương 2: Gặp lại người đàn ông tay móc**
- Quyển 7 - Chương 3: Lễ trừ tà**
- Quyển 7 - Chương 4: Chó chui gầm chạn
- Quyển 7 - Chương 5: Bà đồng bí ẩn
- Quyển 7 - Chương 6: Ống kính camera
- Quyển 7 - Chương 7: Dùng máu nuôi bùa ngải
- Quyển 7 - Chương 8: Thuốc dẫn
- Quyển 7 - Chương 9: Ánh nhìn trong đêm tối
- Quyển 7 - Chương 10: Kumanthong
- Quyển 7 - Chương 11: Những cái chết…
- Quyển 7 - Chương 12: Linh miêu
- Quyển 7 - Chương 13: Câu chuyện từ quá khứ
- Quyển 7 - Chương 14: Nguồn gốc của oán nghiệp
- Quyển 7 - Chương 15: Giết!
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Việt Ma Tân Lục
Quyển 6 - Chương 20: Phía sau âm mưu
- Thầy có thể nói rõ hơn không ạ? -Gia Huy thấy Lan Phương vẫn đang ngẩn người, liền tiếp lời, nói.
- Ta chưa đến nhà họ Trịnh cho nên không cách nào nói chính xác nơi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ hoa văn trên lư hương thì rất có thể gia tộc của cô bé này đang chịu một nguyền rủa vô cùng tà ác. -Thầy Đô nhìn Gia Huy đang muốn nói điều gì, mỉm cười nói tiếp. -Chàng trai trẻ, ta biết cháu muốn hỏi điều gì, sở dĩ vừa nãy ta nói tới “luân hồi” là bởi vì loại nguyền rủa này thực sự vô cùng tà ác, nó sẽ không suy yếu theo thời gian mà thời gian càng dài, nguyền rủa sẽ càng mạnh, đời này qua đời khác, kiếp này qua kiếp khác, mãi cho đến khi những người bị nguyền rủa chết đi.
- Ý của thầy là nếu không phá giải được lời nguyền này, cả gia tộc của Lan Phương sẽ…? -Vân Vân vẫn luôn im lặng từ đầu, đột nhiên mở miệng nói chuyện.
- Ta đã nói rồi, ta chưa đến nhà của cô bé này, không cách nào khẳng định điều gì, nhưng nếu thật sự gia tộc nhà họ Trịnh chịu loại nguyền rủa tà ác kia, thì đúng là có khả năng mà cháu nói. -Thầy Đô trả lời Vân Vân, sau đó quay về nhìn Lan Phương. -Cô bé, có thể đưa tay trái của cháu để ta xem được không?
Lan Phương không biết ông cụ muốn làm gì, nhưng nghĩ đối phương chắc hẳn sẽ không làm chuyện phí công vô ích, cô cuối cùng vẫn giơ tay trái ra.
- Ta có thể cảm nhận được hơi thở của nguyền rủa bám trên người cháu, mặc dù rất nhạt nhưng lại như đỉa đói bám trên người, rất khó bài trừ.
Thầy Đô không bắt lấy cả bàn tay của Lan Phương mà chỉ lấy tay phải của mình chạm vào ngón trỏ của cô, nhắm mắt lại. Một lúc sau, ông mở mắt ra, thu tay về, trầm ngâm nói.
- Nhưng may mắn là thể chất của cháu rất đặc biệt, vậy mà có chút đề kháng với loại nguyền rủa này, mặc dù còn không cách nào tự triệt tiêu toàn bộ nguyền rủa trên mình, nhưng nó muốn hại cháu cũng sẽ không dễ dàng gì.
- Thầy Đô, nếu thầy đã biết về loại nguyền rủa này, vậy hẳn là thầy biết cách phá giải nó? -Gia Huy nghĩ tới điều gì, vội vàng nói.
- Ta quả thật có thể hóa giải loại nguyền rủa này, nhưng cần đích thân đi tới nhà họ Trịnh mới được, chỉ là ta không cách nào rời khỏi nơi này, cho nên thực sự xin lỗi.
- Thầy có thể nói cho chúng cháu biết vì sao không? Đã có nhiều người nhà họ Trịnh vì lời nguyền rủa này mà chết đi, thầy thật sự nhẫn tâm nhìn thấy có người tiếp tục bị hại chết ư? -Gia Huy khó hiểu nhìn thầy Đốc, nhíu mày nói.
- Xin thầy hãy cứu lấy gia tộc của cháu! -Hai mắt Lan Phương sắp khóc, đỏ lên, thân hình gầy yếu run lên, khẩn cầu.
- Ta thật sự không cách nào rời khỏi Đồng Ngần này. -Thầy Đô nhìn bộ dạng yếu ớt của Lan Phương, ông thở dài một hơi, nói. -Nhưng ta có thể để cho Đốc đi theo các cháu đến nhà họ Trịnh.
Thầy Đô thấy ba người trước mắt có chút không tin tưởng, cười nói tiếp.
- Các chác có thể yên tâm, nó là cháu nội của ta, truyền nhân đời tiếp theo của họ Đoàn chúng ta, hoàn toàn đủ khả năng để phá giải lời nguyền rủa trên….
- Ông nội, cơm trưa xong rồi. -Đúng lúc này, giọng nói của Đốc từ bên ngoài vọng vào.
- Cơm chuẩn bị xong rồi, mời mọi người cùng ăn với ông cháu chúng ta. -Thầy Đô dẫn đầu đứng dậy, nhìn về phía ba người, nhẹ giọng trấn an. -Đừng quá lo lắng, cho dù các cháu có gấp gáp đến đâu thì cũng phải lấp đầy cái bụng của mình, mới có sức thực hiện chứ.
*
Ăn xong cơm trưa, thầy Đô sắp xếp chỗ nghỉ cho ba người. Trải qua một hành trình dài mới đi tới được Đồng Ngần, cả nhóm đều đã thấm mệt, cho nên ba người không lựa chọn tham quan xung quanh mà ở lại nhà sàn nghỉ trưa.
Nằm trên tấm đệm trải trên nền gỗ của nhà sàn, Lan Phương mở mắt thao láo nhìn Gia Huy và Vân Vân đã ngủ say ở bên cạnh, cô không có đánh thức hai người mà yên lặng đi ra hành lang của nhà sàn. Mỗi khi cô nhắm mắt, lại cảm nhận được có ai đó đang nằm đè lên người mình, không tài nào ngủ được.
Lan Phương nhìn xuống dưới sân thấy Đốc đang nằm phơi nắng trên chiếc ghế gấp thì không khỏi lấy làm lạ. Phải biết bây giờ đang là giữa trưa, thời điểm ánh mặt trời mạnh nhất trong ngày, vậy mà có người lại nằm phơi nắng, hơn nữa nhìn vẻ mặt dường như còn đang rất thoải mái.
- Sao em lại nằm phơi nắng lúc giữa trưa này vậy? -Lan Phương không nén được tò mò, lấy chiếc mũ mây treo trên vách gỗ nhà sàn đội lên đầu, đi xuống dưới sân chỗ Đốc đang nằm.
- Chị không ngủ trưa à? -Đốc nhìn thấy Lan Phương không ngủ trưa trên nhà mà đi tới chỗ mình thì có chút ngạc nhiên, nói. -Thể chất của em là loại âm hàn, nhiệt độ cơ thể rất thấp, rất khó chịu; cho nên thường phải phơi nắng để có thể cảm thấy thoải mái hơn.
- Nghe em nói, không hiểu sao chị lại liên tưởng đến cá sấu nhỉ! -Lan Phương mỉm cười, nói. -Đốc, em thật sự có thể hóa giải lời nguyền rủa kia sao?
- Chị nói xem? -Đốc không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lan Phương mà hỏi ngược lại. Hắn thấy mặt của Lan Phương tái đi, biết việc hóa giải nguyền rủa này đối với cô rất quan trọng nên nghiêm túc nói. -Nếu chị không tin vào khả năng của em thì ít nhất cũng nên tin ông nội chứ.
- Chị biết rồi! -Lan Phương gật đầu, biết có lo lắng cũng chỉ làm mọi việc phức tạp hơn, nên cố gắng kìm chế những ý nghĩ tiêu cực trong đầu, chỉ tay về phía ngọn núi sau nhà sàn, nói. -Ngọn núi này có tên là gì vậy? Tại sao chị luôn cảm thấy bên trong ngọn núi này ẩn chứa thứ gì đó vô cùng tà ác khiến chị run rẩy.Nó gọi là Thượng Sơn. -Đốc nhìn về phía lưng chừng ngọn núi, nơi đặt bình đài đá khắc trận pháp phong ấn, trầm ngâm một lúc lâu, thốt ra từng chữ. -Hay còn có một cái tên khác là… Mã… Viện… Sơn…
Ngay khi Đốc đang muốn giải thích về cái tên Mã Viện Sơn thì chuông điện thoại của Lan Phương vang lên. Nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, không biết vì sao, một cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện trong cô, không cách nào kiềm chế.
- Chị không sao chứ? -Đốc phát hiện ra trạng thái bất bình thường của Lan Phương, hỏi han.
- Không có gì đâu! -Lan Phương lắc đầu ra hiệu không sao, rồi cô nhìn màn hình điện thoại thêm mấy giây nữa, cuối cùng mới hít sâu một hơi, ấn nút nghe. -Bố ạ, con nghe đây…
- Phương… Phương… -Trong điện thoại truyền đến giọng nói run rẩy, sợ hãi của một người đàn ông. -Phương à… Minh… Hưng… Hưng nó… chết… chết rồi…
…
- Đốc, sáng sớm ngày mai cùng với bọn họ đi đến nhà họ Trịnh, con đã chuẩn bị hành lý xong chưa? -Lúc này đã là buổi tối, trong căn phòng của thầy Đô không bật đèn điện mà thắp mấy ngọn nến cắm trên giá đỡ đồng ở bốn góc phòng, ông nhìn Đốc ngồi phía đối diện, quan tâm nói.
- Rồi, thưa ông nội! -Đốc gật đầu, nói thêm. -Con cũng không có nhiều đồ đạc gì, một ba lô giống như khi đi Khe Váp là đủ rồi.
Đốc vốn định nghỉ lại Đồng Ngần thêm một, hai ngày rồi mới cùng nhóm Gia Huy đi tới nhà họ Trịnh, nhưng Lan Phương mới nhận được tin báo em trai mình chết một cách bí ẩn lúc chiều. Lúc nhận được tin, Lan Phương đã muốn về Hà Nội ngay nhưng bản Đồng Ngần cách rất xa trung tâm Lạng Sơn, nếu có lập tức xuất phát thì phải tối muộn mới đến được bến xe Lạng Sơn, không còn xe đi Hà Nội. Hơn nữa thời gian quá gấp, phần lớn người dân trong bản đều đang làm ở trên nương, cũng không cách nào chuẩn bị xe máy đưa cả nhóm đi đến bến xe, cho nên sau khi thảo luận, mọi người đều nhất trí sáng sớm hôm sau sẽ khởi hành.
- Đốc, có biết vì sao ông nội muốn con đi theo bọn họ đến nhà họ Trịnh không? -Thầy Đô nhìn đứa cháu đích tôn của mình, nhẹ giọng nói.
Đốc không nói gì, chỉ gật đầu, sau đó lắc đầu rồi nhìn ông nội, hắn biết ông sẽ nói cho nó biết.
- Sở dĩ để con đi theo bọn họ đến nhà họ Trịnh là bởi vì cái này? -Thầy Đô lấy mảnh vỡ lư hương, tấm mề đay và đoạn xương người đặt lên mặt bàn.
- Ông nội, ba thứ này chẳng lẽ liên quan đến Âm sư sao? -Đốc quan sát hoa văn trên mảnh lư hương, mề đay và đoạn xương người, một lúc sau, hắn ngẩng đầu nhìn ông nội, nghi hoặc nói.
- Ở những nơi vốn không có gì liên quan đến nhau này lại tìm thấy những hoa văn nguyền rủa gần như đã thất truyền, điều này nói lên cái gì? Rất có thể, người biết thuật nguyền rủa cổ xưa này đứng đằng sau hoặc ít nhất có liên quan đến chuyện xảy ra ở những nơi này. -Thầy Đô im lặng một hồi lâu, rốt cuộc thâm trầm nói. -Con biết cha của con vì sao mà chết không? Cha con chết trong tay của một Âm sư, trên thi thể nó để lại dấu tích của một loại “âm thuật”, rất giống với loại hoa văn nguyền rủa này.
- Ý của ông nội là thủ phạm giết chết cha con và kẻ đứng sau mấy vụ án này là cùng một người? -Đốc run rẩy, gằn giọng nói.
- Hoài nghi nếu không được chứng thực, cuối cùng mãi chỉ là hoài nghi mà thôi. Ta vốn muốn tự mình đi điều tra chuyện này, nhưng phong ấn Mã Viện sơn gần đây có dấu hiệu buông lỏng, ta bắt buộc phải ở lại trấn thủ không cách nào rời khỏi, cho nên việc này chỉ có thể để con đi làm.
- Ông nội, con biết rồi, con nhất định sẽ tìm hiểu chân tướng việc này. -Đốc gật mạnh đầu, nghiêm túc.
- Sở dĩ để con cùng bọn họ đi đến nhà họ Trịnh còn một mục đích khác, chính là muốn con rèn luyện bản thân nhiều hơn. Muốn trở thành một Thượng sư thực thụ, ngoài tinh thông mật pháp, còn đòi hỏi người đó có đạo đức, kiến thức, kinh nghiệm sống, sự tinh tế, khôn khéo trong đối nhân xử thế. Từ bé đến nay con vẫn luôn sống ở Thượng Sơn này, ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mặc dù việc này khiến con học tập mật pháp rất nhanh, nhưng cũng khiến tâm lý, tính cách của con có thiếu hụt. Mà xã hội này lại quá mức hỗn loạn, thậm chí là tàn nhẫn, ta sợ nếu con quá đơn thuần, con không chết trong tay ma quỷ mà sẽ bị chính con người hại chết. Bởi vậy, chuyến đi lần này, ngoài việc tìm kiếm dấu vết của âm sư, cố gắng quan sát cách ba người bạn trẻ kia cách hòa nhập với cuộc sống, học hỏi cách đối nhân xử thế với người khác; đừng học thói xấu lợi dụng, hãm hại người khác, nhưng cũng đừng ngốc nghếch để người khác lợi dụng mà không biết, hiểu không?
- Ông nội, con biết rồi, con nhất định sẽ không để ông nội thất vọng! -Đốc đáp lời.
- Nhà họ Trịnh ở Hà Nội, nơi đó từ xa xưa là trung tâm của đất nước, tồn tại qua hàng ngàn năm, ẩn chứa rất nhiều bí ẩn không muốn người biết. Con đến đó, đặc biệt cẩn thận, phải biết khiêm tốn, giấu mình, nơi đó tồn tại rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, thuật pháp không hề thua kém ta, đừng tự kiếm phiền phức cho bản thân. -Thầy Đô vẫn có chút không yên tâm việc để Đốc đi xa như vậy, nhưng ông biết sớm hay muộn rồi cũng phải để Đốc tự đứng trên đôi chân của mình, ông thở dài một hơi, nói.
- Ở Hà Nội, có một nơi gọi là sông Tô Lịch, nó ẩn chứa một đạo trấn yểm của Cao Biền vô cùng tà ác. Người mang huyết mạch họ Đoàn nếu thuật pháp không đủ mạnh mẽ mà lại gần nơi đó, chỉ có con đường chết.
- Đốc, nhớ lấy, nếu không phải việc bất khả kháng, tuyệt đối không được lại gần sông Tô Lịch, nhớ lấy…
- Ta chưa đến nhà họ Trịnh cho nên không cách nào nói chính xác nơi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ hoa văn trên lư hương thì rất có thể gia tộc của cô bé này đang chịu một nguyền rủa vô cùng tà ác. -Thầy Đô nhìn Gia Huy đang muốn nói điều gì, mỉm cười nói tiếp. -Chàng trai trẻ, ta biết cháu muốn hỏi điều gì, sở dĩ vừa nãy ta nói tới “luân hồi” là bởi vì loại nguyền rủa này thực sự vô cùng tà ác, nó sẽ không suy yếu theo thời gian mà thời gian càng dài, nguyền rủa sẽ càng mạnh, đời này qua đời khác, kiếp này qua kiếp khác, mãi cho đến khi những người bị nguyền rủa chết đi.
- Ý của thầy là nếu không phá giải được lời nguyền này, cả gia tộc của Lan Phương sẽ…? -Vân Vân vẫn luôn im lặng từ đầu, đột nhiên mở miệng nói chuyện.
- Ta đã nói rồi, ta chưa đến nhà của cô bé này, không cách nào khẳng định điều gì, nhưng nếu thật sự gia tộc nhà họ Trịnh chịu loại nguyền rủa tà ác kia, thì đúng là có khả năng mà cháu nói. -Thầy Đô trả lời Vân Vân, sau đó quay về nhìn Lan Phương. -Cô bé, có thể đưa tay trái của cháu để ta xem được không?
Lan Phương không biết ông cụ muốn làm gì, nhưng nghĩ đối phương chắc hẳn sẽ không làm chuyện phí công vô ích, cô cuối cùng vẫn giơ tay trái ra.
- Ta có thể cảm nhận được hơi thở của nguyền rủa bám trên người cháu, mặc dù rất nhạt nhưng lại như đỉa đói bám trên người, rất khó bài trừ.
Thầy Đô không bắt lấy cả bàn tay của Lan Phương mà chỉ lấy tay phải của mình chạm vào ngón trỏ của cô, nhắm mắt lại. Một lúc sau, ông mở mắt ra, thu tay về, trầm ngâm nói.
- Nhưng may mắn là thể chất của cháu rất đặc biệt, vậy mà có chút đề kháng với loại nguyền rủa này, mặc dù còn không cách nào tự triệt tiêu toàn bộ nguyền rủa trên mình, nhưng nó muốn hại cháu cũng sẽ không dễ dàng gì.
- Thầy Đô, nếu thầy đã biết về loại nguyền rủa này, vậy hẳn là thầy biết cách phá giải nó? -Gia Huy nghĩ tới điều gì, vội vàng nói.
- Ta quả thật có thể hóa giải loại nguyền rủa này, nhưng cần đích thân đi tới nhà họ Trịnh mới được, chỉ là ta không cách nào rời khỏi nơi này, cho nên thực sự xin lỗi.
- Thầy có thể nói cho chúng cháu biết vì sao không? Đã có nhiều người nhà họ Trịnh vì lời nguyền rủa này mà chết đi, thầy thật sự nhẫn tâm nhìn thấy có người tiếp tục bị hại chết ư? -Gia Huy khó hiểu nhìn thầy Đốc, nhíu mày nói.
- Xin thầy hãy cứu lấy gia tộc của cháu! -Hai mắt Lan Phương sắp khóc, đỏ lên, thân hình gầy yếu run lên, khẩn cầu.
- Ta thật sự không cách nào rời khỏi Đồng Ngần này. -Thầy Đô nhìn bộ dạng yếu ớt của Lan Phương, ông thở dài một hơi, nói. -Nhưng ta có thể để cho Đốc đi theo các cháu đến nhà họ Trịnh.
Thầy Đô thấy ba người trước mắt có chút không tin tưởng, cười nói tiếp.
- Các chác có thể yên tâm, nó là cháu nội của ta, truyền nhân đời tiếp theo của họ Đoàn chúng ta, hoàn toàn đủ khả năng để phá giải lời nguyền rủa trên….
- Ông nội, cơm trưa xong rồi. -Đúng lúc này, giọng nói của Đốc từ bên ngoài vọng vào.
- Cơm chuẩn bị xong rồi, mời mọi người cùng ăn với ông cháu chúng ta. -Thầy Đô dẫn đầu đứng dậy, nhìn về phía ba người, nhẹ giọng trấn an. -Đừng quá lo lắng, cho dù các cháu có gấp gáp đến đâu thì cũng phải lấp đầy cái bụng của mình, mới có sức thực hiện chứ.
*
Ăn xong cơm trưa, thầy Đô sắp xếp chỗ nghỉ cho ba người. Trải qua một hành trình dài mới đi tới được Đồng Ngần, cả nhóm đều đã thấm mệt, cho nên ba người không lựa chọn tham quan xung quanh mà ở lại nhà sàn nghỉ trưa.
Nằm trên tấm đệm trải trên nền gỗ của nhà sàn, Lan Phương mở mắt thao láo nhìn Gia Huy và Vân Vân đã ngủ say ở bên cạnh, cô không có đánh thức hai người mà yên lặng đi ra hành lang của nhà sàn. Mỗi khi cô nhắm mắt, lại cảm nhận được có ai đó đang nằm đè lên người mình, không tài nào ngủ được.
Lan Phương nhìn xuống dưới sân thấy Đốc đang nằm phơi nắng trên chiếc ghế gấp thì không khỏi lấy làm lạ. Phải biết bây giờ đang là giữa trưa, thời điểm ánh mặt trời mạnh nhất trong ngày, vậy mà có người lại nằm phơi nắng, hơn nữa nhìn vẻ mặt dường như còn đang rất thoải mái.
- Sao em lại nằm phơi nắng lúc giữa trưa này vậy? -Lan Phương không nén được tò mò, lấy chiếc mũ mây treo trên vách gỗ nhà sàn đội lên đầu, đi xuống dưới sân chỗ Đốc đang nằm.
- Chị không ngủ trưa à? -Đốc nhìn thấy Lan Phương không ngủ trưa trên nhà mà đi tới chỗ mình thì có chút ngạc nhiên, nói. -Thể chất của em là loại âm hàn, nhiệt độ cơ thể rất thấp, rất khó chịu; cho nên thường phải phơi nắng để có thể cảm thấy thoải mái hơn.
- Nghe em nói, không hiểu sao chị lại liên tưởng đến cá sấu nhỉ! -Lan Phương mỉm cười, nói. -Đốc, em thật sự có thể hóa giải lời nguyền rủa kia sao?
- Chị nói xem? -Đốc không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lan Phương mà hỏi ngược lại. Hắn thấy mặt của Lan Phương tái đi, biết việc hóa giải nguyền rủa này đối với cô rất quan trọng nên nghiêm túc nói. -Nếu chị không tin vào khả năng của em thì ít nhất cũng nên tin ông nội chứ.
- Chị biết rồi! -Lan Phương gật đầu, biết có lo lắng cũng chỉ làm mọi việc phức tạp hơn, nên cố gắng kìm chế những ý nghĩ tiêu cực trong đầu, chỉ tay về phía ngọn núi sau nhà sàn, nói. -Ngọn núi này có tên là gì vậy? Tại sao chị luôn cảm thấy bên trong ngọn núi này ẩn chứa thứ gì đó vô cùng tà ác khiến chị run rẩy.Nó gọi là Thượng Sơn. -Đốc nhìn về phía lưng chừng ngọn núi, nơi đặt bình đài đá khắc trận pháp phong ấn, trầm ngâm một lúc lâu, thốt ra từng chữ. -Hay còn có một cái tên khác là… Mã… Viện… Sơn…
Ngay khi Đốc đang muốn giải thích về cái tên Mã Viện Sơn thì chuông điện thoại của Lan Phương vang lên. Nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, không biết vì sao, một cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện trong cô, không cách nào kiềm chế.
- Chị không sao chứ? -Đốc phát hiện ra trạng thái bất bình thường của Lan Phương, hỏi han.
- Không có gì đâu! -Lan Phương lắc đầu ra hiệu không sao, rồi cô nhìn màn hình điện thoại thêm mấy giây nữa, cuối cùng mới hít sâu một hơi, ấn nút nghe. -Bố ạ, con nghe đây…
- Phương… Phương… -Trong điện thoại truyền đến giọng nói run rẩy, sợ hãi của một người đàn ông. -Phương à… Minh… Hưng… Hưng nó… chết… chết rồi…
…
- Đốc, sáng sớm ngày mai cùng với bọn họ đi đến nhà họ Trịnh, con đã chuẩn bị hành lý xong chưa? -Lúc này đã là buổi tối, trong căn phòng của thầy Đô không bật đèn điện mà thắp mấy ngọn nến cắm trên giá đỡ đồng ở bốn góc phòng, ông nhìn Đốc ngồi phía đối diện, quan tâm nói.
- Rồi, thưa ông nội! -Đốc gật đầu, nói thêm. -Con cũng không có nhiều đồ đạc gì, một ba lô giống như khi đi Khe Váp là đủ rồi.
Đốc vốn định nghỉ lại Đồng Ngần thêm một, hai ngày rồi mới cùng nhóm Gia Huy đi tới nhà họ Trịnh, nhưng Lan Phương mới nhận được tin báo em trai mình chết một cách bí ẩn lúc chiều. Lúc nhận được tin, Lan Phương đã muốn về Hà Nội ngay nhưng bản Đồng Ngần cách rất xa trung tâm Lạng Sơn, nếu có lập tức xuất phát thì phải tối muộn mới đến được bến xe Lạng Sơn, không còn xe đi Hà Nội. Hơn nữa thời gian quá gấp, phần lớn người dân trong bản đều đang làm ở trên nương, cũng không cách nào chuẩn bị xe máy đưa cả nhóm đi đến bến xe, cho nên sau khi thảo luận, mọi người đều nhất trí sáng sớm hôm sau sẽ khởi hành.
- Đốc, có biết vì sao ông nội muốn con đi theo bọn họ đến nhà họ Trịnh không? -Thầy Đô nhìn đứa cháu đích tôn của mình, nhẹ giọng nói.
Đốc không nói gì, chỉ gật đầu, sau đó lắc đầu rồi nhìn ông nội, hắn biết ông sẽ nói cho nó biết.
- Sở dĩ để con đi theo bọn họ đến nhà họ Trịnh là bởi vì cái này? -Thầy Đô lấy mảnh vỡ lư hương, tấm mề đay và đoạn xương người đặt lên mặt bàn.
- Ông nội, ba thứ này chẳng lẽ liên quan đến Âm sư sao? -Đốc quan sát hoa văn trên mảnh lư hương, mề đay và đoạn xương người, một lúc sau, hắn ngẩng đầu nhìn ông nội, nghi hoặc nói.
- Ở những nơi vốn không có gì liên quan đến nhau này lại tìm thấy những hoa văn nguyền rủa gần như đã thất truyền, điều này nói lên cái gì? Rất có thể, người biết thuật nguyền rủa cổ xưa này đứng đằng sau hoặc ít nhất có liên quan đến chuyện xảy ra ở những nơi này. -Thầy Đô im lặng một hồi lâu, rốt cuộc thâm trầm nói. -Con biết cha của con vì sao mà chết không? Cha con chết trong tay của một Âm sư, trên thi thể nó để lại dấu tích của một loại “âm thuật”, rất giống với loại hoa văn nguyền rủa này.
- Ý của ông nội là thủ phạm giết chết cha con và kẻ đứng sau mấy vụ án này là cùng một người? -Đốc run rẩy, gằn giọng nói.
- Hoài nghi nếu không được chứng thực, cuối cùng mãi chỉ là hoài nghi mà thôi. Ta vốn muốn tự mình đi điều tra chuyện này, nhưng phong ấn Mã Viện sơn gần đây có dấu hiệu buông lỏng, ta bắt buộc phải ở lại trấn thủ không cách nào rời khỏi, cho nên việc này chỉ có thể để con đi làm.
- Ông nội, con biết rồi, con nhất định sẽ tìm hiểu chân tướng việc này. -Đốc gật mạnh đầu, nghiêm túc.
- Sở dĩ để con cùng bọn họ đi đến nhà họ Trịnh còn một mục đích khác, chính là muốn con rèn luyện bản thân nhiều hơn. Muốn trở thành một Thượng sư thực thụ, ngoài tinh thông mật pháp, còn đòi hỏi người đó có đạo đức, kiến thức, kinh nghiệm sống, sự tinh tế, khôn khéo trong đối nhân xử thế. Từ bé đến nay con vẫn luôn sống ở Thượng Sơn này, ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mặc dù việc này khiến con học tập mật pháp rất nhanh, nhưng cũng khiến tâm lý, tính cách của con có thiếu hụt. Mà xã hội này lại quá mức hỗn loạn, thậm chí là tàn nhẫn, ta sợ nếu con quá đơn thuần, con không chết trong tay ma quỷ mà sẽ bị chính con người hại chết. Bởi vậy, chuyến đi lần này, ngoài việc tìm kiếm dấu vết của âm sư, cố gắng quan sát cách ba người bạn trẻ kia cách hòa nhập với cuộc sống, học hỏi cách đối nhân xử thế với người khác; đừng học thói xấu lợi dụng, hãm hại người khác, nhưng cũng đừng ngốc nghếch để người khác lợi dụng mà không biết, hiểu không?
- Ông nội, con biết rồi, con nhất định sẽ không để ông nội thất vọng! -Đốc đáp lời.
- Nhà họ Trịnh ở Hà Nội, nơi đó từ xa xưa là trung tâm của đất nước, tồn tại qua hàng ngàn năm, ẩn chứa rất nhiều bí ẩn không muốn người biết. Con đến đó, đặc biệt cẩn thận, phải biết khiêm tốn, giấu mình, nơi đó tồn tại rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, thuật pháp không hề thua kém ta, đừng tự kiếm phiền phức cho bản thân. -Thầy Đô vẫn có chút không yên tâm việc để Đốc đi xa như vậy, nhưng ông biết sớm hay muộn rồi cũng phải để Đốc tự đứng trên đôi chân của mình, ông thở dài một hơi, nói.
- Ở Hà Nội, có một nơi gọi là sông Tô Lịch, nó ẩn chứa một đạo trấn yểm của Cao Biền vô cùng tà ác. Người mang huyết mạch họ Đoàn nếu thuật pháp không đủ mạnh mẽ mà lại gần nơi đó, chỉ có con đường chết.
- Đốc, nhớ lấy, nếu không phải việc bất khả kháng, tuyệt đối không được lại gần sông Tô Lịch, nhớ lấy…
Chương trước
Chương sau
- Quyển 1 - Chương 1: Tập 1 (Vong oán)
- Quyển 1 - Chương 1-2: Treo cổ trong nhà hoang
- Quyển 1 - Chương 2: Cái chết của thầy trừ tà
- Quyển 1 - Chương 3: Thiếu nữ bên hồ
- Quyển 1 - Chương 4: Những sợi tóc trong đêm
- Quyển 1 - Chương 5: Con mèo đen
- Quyển 1 - Chương 6: Gặp mặt người chết
- Quyển 1 - Chương 7: Căn nhà hoang
- Quyển 1 - Chương 8: Tiếng khóc xa xăm
- Quyển 1 - Chương 9: Thầy trừ tà bí ẩn
- Quyển 1 - Chương 10: Thoát chết trong gang tấc
- Quyển 1 - Chương 11: Một năm trước
- Quyển 1 - Chương 12: Thư viện ma ám
- Quyển 1 - Chương 13: Trùng tang
- Quyển 1 - Chương 14: Cái gương
- Quyển 1 - Chương 15: Điện thoại
- Quyển 1 - Chương 16: Tranh cãi
- Quyển 1 - Chương 17: Trốn tránh
- Quyển 1 - Chương 18: Màn tỏ tình đáng sợ
- Quyển 1 - Chương 19: Cái lưỡi đêm tân hôn
- Quyển 1 - Chương 20: Che giấu
- Quyển 1 - Chương 21: Huyết lệ
- Quyển 1 - Chương 22: Còn sống
- Quyển 1 - Chương 23: Đền tội
- Quyển 1 - Chương 24: Mảnh lư hương bí ẩn
- Quyển 1 - Chương 25: Ngoao!
- Quyển 2 - Chương 1: Văn án – Tập 2
- Quyển 2 - Chương 1-2: Một thiếu nữ mất tích
- Quyển 2 - Chương 2: Cô gái bên bờ suối
- Quyển 2 - Chương 3: Cái dớp
- Quyển 2 - Chương 4: Nơi thần hổ ngự trị
- Quyển 2 - Chương 5: Siêu thoát
- Quyển 2 - Chương 6: Đêm trong căn nhà gỗ
- Quyển 2 - Chương 7: Bắt giữ
- Quyển 2 - Chương 8: Trong nhà thầy mo
- Quyển 2 - Chương 9: Bị ám
- Quyển 2 - Chương 10: Nguồn gốc oan hồn
- Quyển 2 - Chương 11: Chuyện xưa kể lại
- Quyển 2 - Chương 12: Oan hồn dẫn dụ
- Quyển 2 - Chương 13: Thiếu nữ oan nghiệt
- Quyển 2 - Chương 14: Chiếc chuông đồng cổ
- Quyển 2 - Chương 15: Căn nhà bốc cháy
- Quyển 2 - Chương 16: Lên đường
- Quyển 2 - Chương 17: Rễ cây ma quái
- Quyển 2 - Chương 18: Mộ người con gái tên lại
- Quyển 2 - Chương 19: Nghi lễ trừ tà
- Quyển 2 - Chương 20: Một phần bí mật mảnh lư hương
- Quyển 3 - Chương 1: Lời nguyền ngón tay cái
- Quyển 3 - Chương 1-2: Duyên âm
- Quyển 3 - Chương 2: Khai quang
- Quyển 3 - Chương 3: Quay về quá khứ
- Quyển 3 - Chương 4: Con suối dưới xóm
- Quyển 3 - Chương 5: Bóng người dưới cây liễu
- Quyển 3 - Chương 6: Dấu chân dính bùn
- Quyển 3 - Chương 7: Lời cầu cứu
- Quyển 3 - Chương 8: Buổi đêm bên con suối
- Quyển 3 - Chương 9: Xác chết trong nhà hoang
- Quyển 3 - Chương 10: Ngày thứ bốn mươi chín
- Quyển 3 - Chương 11: Sợi dây chuyền
- Quyển 3 - Chương 12: Tấm mề đay trên gác xép
- Quyển 3 - Chương 13: Người đàn ông lạ mặt
- Quyển 3 - Chương 14: Vệt đỏ trên áo
- Quyển 3 - Chương 15: Chiếc váy màu xanh
- Quyển 3 - Chương 16: Ân oán cuộc tình
- Quyển 3 - Chương 17: Ngón tay mưng mủ
- Quyển 3 - Chương 18: Bức vẽ chân dung
- Quyển 3 - Chương 19: Trò chơi “cáo và thỏ”
- Quyển 3 - Chương 20: Lời nguyền gia tộc
- Quyển 3 - Chương 21: Vật dẫn
- Quyển 3 - Chương 22: Cô tư
- Quyển 3 - Chương 23: Người đàn ông và chiếc tay móc
- Quyển 3 - Chương 24: Kiếp trước
- Quyển 3 - Chương 25: Tổ đội bắt ma
- Quyển 4 - Chương 1: Ma Rừng Tây Nguyên
- Quyển 4 - Chương 1-2: Việt ma cổ lục
- Quyển 4 - Chương 2: Dung dăng dung dẻ
- Quyển 4 - Chương 3: Lạy cậu lạy mợ, cho cháu về quê
- Quyển 4 - Chương 4: Cú mèo kêu đêm
- Quyển 4 - Chương 5: Xương trong rừng hoang
- Quyển 4 - Chương 6: Úp lá khoai
- Quyển 4 - Chương 7: Thằng đần
- Quyển 4 - Chương 8: Những cái chết bí ẩn
- Quyển 4 - Chương 9: Oan hồn bị sét đánh
- Quyển 4 - Chương 10: Oan hồn đòi xương
- Quyển 4 - Chương 11: Chư ly
- Quyển 4 - Chương 12: Dứt bỏ oán niệm
- Quyển 4 - Chương 13: Chuyện tình hiao và nay
- Quyển 4 - Chương 14: Nay chết rồi!
- Quyển 4 - Chương 15: Ngứa!
- Quyển 4 - Chương 16: Xé bụng con mới đẻ
- Quyển 4 - Chương 17: Thiêu sống
- Quyển 4 - Chương 18: Lan phương muốn trở về
- Quyển 4 - Chương 19: R’chom
- Quyển 4 - Chương 20: Cái chết của siu
- Quyển 4 - Chương 21: Độc hơn nọc rắn
- Quyển 4 - Chương 22: Ảo giác
- Quyển 4 - Chương 23: Máu
- Quyển 4 - Chương 24: Ma lai rút ruột
- Quyển 4 - Chương 25: Bí mật của thắng
- Quyển 5 - Chương 1: Những linh hồn vất vưởng
- Quyển 5 - Chương 1-2: Tiếng khóc trong đêm
- Quyển 5 - Chương 2: Bí ẩn trong nhà xác bệnh viện
- Quyển 5 - Chương 3: Sát nhân mặc áo blouse trắng
- Quyển 5 - Chương 4: Trả giá
- Quyển 5 - Chương 5: Lời cầu cứu từ bạn cũ
- Quyển 5 - Chương 6: Án mạng trong phòng tắm
- Quyển 5 - Chương 7: Cái tên được gọi về từ địa ngục
- Quyển 5 - Chương 8: Ai mới là nạn nhân?
- Quyển 5 - Chương 9: Kẻ cuối cùng phải chết
- Quyển 5 - Chương 10: Những đứa trẻ mất tích
- Quyển 5 - Chương 11: Nhân chứng duy nhất
- Quyển 5 - Chương 12: Lời cảnh báo
- Quyển 5 - Chương 13: Trở về từ lòng sông
- Quyển 5 - Chương 14: Con số bí ẩn
- Quyển 5 - Chương 15: Hai cô dâu
- Quyển 5 - Chương 16: Chiếc khăn voan màu đỏ
- Quyển 5 - Chương 17: Những lời sau cuối
- Quyển 5 - Chương 18: Thung lũng đen
- Quyển 5 - Chương 19: Trả lại mắt cho tao!
- Quyển 5 - Chương 20: Những kẻ nói dối
- Quyển 5 - Chương 21: Ánh sáng ở lại với dương gian
- Quyển 6 - Chương 1: Rừng thiêng đông quan
- Quyển 6 - Chương 2: Trời tối, đừng đi vào rừng!
- Quyển 6 - Chương 3: Thác nước chết chóc
- Quyển 6 - Chương 4: Cái chết được báo trước
- Quyển 6 - Chương 5: Thanh âm chết chóc
- Quyển 6 - Chương 6: Trái tim máu
- Quyển 6 - Chương 7: Đoàn gia, thượng sơn
- Quyển 6 - Chương 8: Bí mật nhà họ đoàn
- Quyển 6 - Chương 9: Âm độc
- Quyển 6 - Chương 10: Oán linh
- Quyển 6 - Chương 11: Diệt linh
- Quyển 6 - Chương 12: Trở về
- Quyển 6 - Chương 13: Người phụ nữ bí ẩn bên bờ suối
- Quyển 6 - Chương 14: Quỷ săn mồi
- Quyển 6 - Chương 15: Hang quỷ**
- Quyển 6 - Chương 16: Quan tài đá
- Quyển 6 - Chương 17: Về lại đồng ngần
- Quyển 6 - Chương 18: Dưới đáy thượng sơn
- Quyển 6 - Chương 19: “nguyền rủa” và “luân hồi”
- Quyển 6 - Chương 20: Phía sau âm mưu
- Quyển 7 - Chương 1: Nghiệp báo dòng họ - Thực hiện: Nguyễn anh - Megane - Nửa người nửa mèo**
- Quyển 7 - Chương 2: Gặp lại người đàn ông tay móc**
- Quyển 7 - Chương 3: Lễ trừ tà**
- Quyển 7 - Chương 4: Chó chui gầm chạn
- Quyển 7 - Chương 5: Bà đồng bí ẩn
- Quyển 7 - Chương 6: Ống kính camera
- Quyển 7 - Chương 7: Dùng máu nuôi bùa ngải
- Quyển 7 - Chương 8: Thuốc dẫn
- Quyển 7 - Chương 9: Ánh nhìn trong đêm tối
- Quyển 7 - Chương 10: Kumanthong
- Quyển 7 - Chương 11: Những cái chết…
- Quyển 7 - Chương 12: Linh miêu
- Quyển 7 - Chương 13: Câu chuyện từ quá khứ
- Quyển 7 - Chương 14: Nguồn gốc của oán nghiệp
- Quyển 7 - Chương 15: Giết!