Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại - Chương 49: Thôi học

Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại Chương 49: Thôi học
Edit: Lilith Hi

Beta: Trang

Mọi người nhìn Cố Thâm, rồi lại nhìn Ôn Noãn, không hiểu đang có chuyện gì.

Ngu Thư là người biết rõ chuyện của hai người nhất. Tuy Ôn Noãn không nói cho cô ấy biết bọn họ đang bên nhau, nhưng nhìn tình huống này thì cũng đoán được. Cô ấy không hề nể mặt mà bật cười, đối mặt với ánh mắt chăm chú của mọi người, nhún vai nói: "Cố Thâm, ham muốn chiếm hữu này của cậu cũng quá mạnh rồi."

Ngu Thư hất cằm, nhìn Ôn Noãn trêu chọc: "Noãn Noãn, cậu cho phép sao?"

Ôn Noãn: "..."

Trong chốc lát, ánh mắt của mọi người đều dừng trên người cô.

Ôn Noãn ngượng ngùng ậm ừ: "Nếu các cậu cảm thấy lấy bánh ngọt làm lễ vật, thì cứ lấy đi."

Đan Lễ nghi ngờ nhìn hai người, gật gật đầu: "Tôi có thể."

Hắn nhìn Cố Thâm như nhìn một kẻ ngốc: "Cậu cũng không có quan hệ gì với Ôn Noãn, cậu nói không được thì không được à?"

Hắn biết Cố Thâm thích Ôn Noãn, nhưng hai người không ở bên nhau, Đan Lễ cảm thấy Cố Thâm không thể thay Ôn Noãn quyết định được.

Cố Thâm: "..."

Anh lạnh lùng nhìn Đan Lễ, không nói chuyện.

Ôn Noãn cảm nhận được bầu không khí gay gắt giữa hai người, vội vàng nói: "Làm bánh ngọt rất đơn giản, tôi có thể mà."

Cô nhìn Cố Thâm, dở khóc dở cười nói: "Mau tới đây, ước nguyện rồi thổi nến đi."

"Đúng đúng đúng." Vương Giai vội vàng nói: "Ước nguyện đi."

Cố Thâm không từ chối, lúc đứng bên cạnh Ôn Noãn, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo lòng bàn tay cô, ám chỉ vô cùng hàm xúc.

Ôn Noãn: "..."

Cô "khụ" một tiếng, thắp nến cho Cố Thâm, rồi thấp giọng: "Ước nguyện trước đã."

Tiếng nói vừa dứt, đèn phòng khách cũng bị tắt. Ánh nến chiếu lên người, so với lúc bật đèn thì càng ấm áp hơn không ít. Cố Thâm tuy rằng rất muốn nói chuyện riêng với Ôn Noãn, nhưng anh cũng biết việc gì quan trọng hơn.

Anh nặng nề đáp lại, hai tay tạo thành hình chữ thập ước nguyện.

- ---- anh hi vọng, người bên cạnh sẽ luôn ở bên cạnh anh.

Nguyện vọng của Cố Thâm không lớn, nhưng cũng không nhỏ, thậm chí còn có chút tham lam, nhưng không có biện pháp, anh chính là tham lam như vậy.

Sau khi ước nguyện, cả đám hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho anh.

Cố Thâm nhìn đám người trước mặt, khuôn mặt lạnh lùng cuối cùng cũng nở nụ cười, anh nhìn bọn họ: "Cảm ơn."

Hoắc Du khoát tay: "Cậu ngàn vạn lần đừng xúc động phát khóc, tôi chịu không nổi đâu."

Cố Thâm: "..."

Đan Lễ phụ họa: "Đúng đúng đúng, cậu đột nhiên cảm ơn, tôi không quen đâu."

Cố Thâm trợn to mắt: "Cậu một ngày không bị đánh là không quen đúng không?"

Ngu Thư cười: "Nói không sai chút nào."

Đan Lễ: "...Tôi có đắc tội cậu khi nào thế?"

Ngu Thư nhún vai, nói đùa: "Cậu lúc nào cũng đắc tội tôi, cậu không biết sao?"

Đan Lễ: "..."

Hắn thật sự không biết.

Mấy người tụ tập với nhau, vì uống chút rượu mà nói chuyện cũng có chút lộn xộn. con gái thì đều không uống, Đan Lễ với Hoắc Du uống một ít, còn có Cố Thâm.

Cuối cùng, Đan Lễ say. Dáng vẻ lảm nhảm dong dài này, Ôn Noãn cùng các bạn nữ nghe thấy, không tự chủ được mà bật cười.

Người này, không cứu được.

Ồn ào qua đi, mấy cô gái còn phải về nhà.

Ôn Noãn nhìn các cô: "Để tôi đưa các cậu về."

"Đừng." Ngu Thư nhìn cô, cúi đầu ở bên tai Ôn Noãn nói: "Cậu với Cố Thâm có phải đang ở bên nhau không?"

Ôn Noãn đỏ mặt, nghẹn giọng: "Cậu nhìn ra rồi à?"

Ngu Thư đứng thẳng dậy, trong ánh mắt đều là ý cười: "Cậu cũng không xem xem tôi là ai."

Ôn Noãn không nói gì: "Bọn tôi mới ở bên nhau hôm nay thôi, định qua một thời gian rồi mới nói cho các cậu."

Cũng không phải là sợ hai người sẽ chia tay, mà là Ôn Noãn có chút ngại ngùng

Ngu Thư cười, mạnh mẽ nháy mắt với cô, nhẹ giọng nói: "Tôi biết, tôi sẽ giữ bí mật giúp hai người."

"Ừm, cảm ơn."

Ngu Thư cười, vỗ vỗ bả vai cô nói: "Cậu cứ ở cùng Cố Thâm đi, dù sao cũng là ngày đầu tiên."

Cô ấy cười: "Ngày đặc biệt, chúng tôi không quấy rối các cậu nữa."

Ôn Noãn làm bộ như không nhìn thấy ý vị thâm trường trong mắt Ngu Thư, có chút ghét bỏ nói: "Thực sự không cần tôi đưa về sao?"

"Không cần."

Ngu Thư cười: "Chúng tôi gọi xe là được rồi."

Mấy người Ngu Thư cứ khăng khăng như vậy, Ôn Noãn cũng chỉ có thể đưa bọn họ lên xe, nhìn người khuất, vừa muốn đi vào bên trong, thì đột nhiên có người đứng bên cạnh.

Ôn Noãn hoảng hốt, nhìn Cố Thâm: "Anh ra ngoài làm gì thế?"

Ánh mắt Cố Thâm nặng nề nhìn cô, hầu kết lăn lộn: "Ừm."

Ôn Noãn: "?"

Cô nghi ngờ nhìn Cố Thâm, mím môi chỉ vào hai người trong phòng kia: "Bọn họ đâu?"

Cố Thâm cúi đầu nhìn cô, giống như lâu lâu nhìn Ôn Noãn, cô lại trở nên đẹp hơn.

Cố Thâm thừa nhận mình là nhan khống, nếu không thái độ của anh với Ôn Noãn cũng không thay đổi nhiều như vậy, nhưng không thể không thừa nhận, Ôn Noãn của hiện tại, mị lực càng lúc càng lớn, càng ngày càng hấp dẫn anh.

Anh đưa tay, nhẹ nhàng xoa cái ót của cô.

"Ở bên trong."

Ôn Noãn vừa muốn nói thì đột nhiên Cố Thâm cúi đầu, chạm nhẹ vào khóe môi cô. Cô sửng sốt nhìn Cố Thâm.

Cố Thâm bất mãn nói: "Vì sao lại đồng ý với bọn họ?"

Ôn Noãn: "...A?" Cô chớp mắt, nhìn sắc mặt nặng nề của Cố Thâm, dở khóc dở cười nghĩ tới bánh ngọt.

Ôn Noãn giãy dụa muốn thoát khỏi của Cố Thâm nhưng không được. Cô đành bật cười, nhỏ giọng: "Chỉ là một cái bánh ngọt thôi mà, không có gì to tát cả."

"Nhưng cái này không phải là đặc quyền của anh sao?"

Ôn Noãn trầm mặc một hồi lâu, kéo quần áo Cố Thâm, dỗ dành đứa trẻ lớn xác này: "Không có bánh ngọt, mì trường thọ khẳng định là của riêng anh."

Cô nhẹ giọng nói: "Về sau mì trường thọ chỉ làm cho anh, bánh ngọt liền không thể so sánh được."

Cô cho rằng Cố Thâm sẽ đồng ý.

Kết quả vừa nói xong, Cố Thâm không chút do dự nói: "Không được."

Ôn Noãn không biết phải làm sao: "Vậy anh muốn thế nào mới được, em đã hứa với bọn họ rồi."

Cố Thâm cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên đôi môi không ngừng lải nhải của cô, nó mềm mại bao nhiêu, anh biết. Truyện Hài Hước

Một bàn tay chống lấy lưng đang dựa trên cửa của cô, cổ họng khàn khàn nói: "Như vậy mới được."

Tiếng nói vừa dứt, Cố Thâm liền hôn xuống.

Ôn Noãn ngơ ngác một hồi, nhưng vẫn ngoan ngoãn dỗ con người kiêu ngạo đang ghen tuông trước mắt.

...

**

Lúc hai người trở lại phòng, Đan Lễ với Hoắc Du đã nằm ngủ lăn lóc trên sofa và thảm.

Ôn Noãn:...

Hai người này, vậy mà còn tự tìm chỗ ngủ cơ đấy.

Cố Thâm nhéo nhéo mi tâm, "Để cho bọn họ ngủ ở đây đi."

"Ừm."

Ôn Noãn nhìn đống lộn xộn: "Dọn dẹp một chút đi."

"Được."

Hai người dọn dẹp xong cũng đã là mười một giờ. Cố Thâm xem thời gian rồi nói: "Đi thôi, anh đưa em về nhà."

Hai người đi ra ngoài.

Ôn Noãn nghĩ nghĩ, nhìn Cố Thâm: "Chúng ta đi dạo bờ sông một chút đi, không vội trở về."

Còn có một giờ cuối cùng, cô muốn trải qua cùng Cố Thâm.nCố Thâm nắm tay cô, đi đến bờ sông.

Buổi tối gió thổi thật lạnh, cũng may hai người mặc không ít, dù hơi lạnh một chút, nhưng Ôn Noãn vẫn rất thoải mái. Người trong lòng đang ở bên cạnh, tay cô được một nguồn nhiệt bao lại, thế nào cũng cảm thấy ấm áp. Ôn Noãn không tiếng động cong cong khóe miệng.

Thật vui vẻ.

Lúc mới đến nơi này, Ôn Noãn chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày như thế này. Ngày cô ở nơi đây yêu đương, đối tượng yêu đương lại còn là Cố Thâm.

Cố Thâm nhìn độ cong nơi khóe miệng cô, nhướng mày: "Em nghĩ cái gì, mà vui vẻ như vậy?"

Ôn Noãn cười: "Nghĩ rất nhiều đấy!"

Cô nhìn Cố Thâm: "Chúng ta đi sang bên kia xem đi."

"Được."

Đi dạo đến gần mười hai giờ, hai người mới trở về.

Lúc đến cửa tiểu khu, vừa đúng mười một giờ năm mươi chín, Ôn Noãn nhìn thời gian, ngửa đầu nhìn Cố Thâm, dịu dàng nói: "Cố Thâm, câu cuối cùng ngày hôm nay, sinh nhật vui vẻ."

Người đầu tiên chúc mừng sinh nhật anh hôm nay là em, người cuối cùng cũng hi vọng là em.

...

Sau sinh nhật, Ôn Noãn và Cố Thâm đều trở nên bận rộn.

Đã đến lúc hai người chuẩn bị cho kỳ thi cuối cùng, Ôn Noãn đã hai lần không thi qua Cố Thâm, cô vẫn nhớ rõ những lời nói trước kia của mình, tuy rằng hiện tại đang ở bên Cố Thâm, nhưng Ôn Noãn chưa từng quên mục tiêu của mình.

Điều khiến Ôn Noãn kinh ngạc là, có một hôm cô đang đọc sách trong phòng học, thì Vương Giai vẻ mặt thần bí đi đến.

"Noãn Noãn."

"Có chuyện gì?"

Ôn Noãn vẫn cúi đầu đọc, mặt không đổi sắc nói: "Muốn nói với tôi cái gì?"

Vương Giai dè dặt nhìn cô, ngập ngừng nói: "Tôi vừa mới nghe được chuyện này...."

"Chuyện gì vậy?"

Vương Giai ghé sát vào cô, đè nặng giọng: "Tôi vừa mới từ văn phòng trở về, có nghe được giáo viên nói Ôn Nhan hoàn toàn bị cho thôi học."

Tay lật sách của Ôn Noãn dừng lại, quay đầu nhìn Vương Giai: "Vì cái gì?"

Kể từ lần trước Ôn Noãn đã không gặp Ôn Nhan ở trong trường học nữa.

Trường học của bọn họ thật ra cũng rất lớn, nếu không cố ý, thì thật ra rất khó để gặp nhau, chứ đừng nói đến hai người còn không ở cùng một ban, sau khi Ôn Nhan trở về, ngay cả phòng học cũng không ở cùng một tầng nữa.

Vương Giai nhỏ giọng nói tiếp: "Không rõ lắm, nhưng tôi nghe được như vậy, hình như Ôn Nhan lại đắc tội với người khác, còn không biết hối cải."

Ôn Noãn nghe xong, cũng không biết nghĩ tới cái gì. Cô im lặng một lúc, rồi gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ: "Được, đã biết."

Vương Giai nhìn cô: "Cậu sẽ khó chịu sao?"

Cô ấy vội vàng nói: "Cậu ngàn vạn đừng khổ sở, không phải là tớ máu lạnh đâu, mà là Ôn Nhan thật sự quá đáng quá rồi, cô ta trước kia còn hãm hại cậu..." Lời còn chưa nói hết, Ôn Noãn liền buồn cười ngắt lời.

"Sẽ không."

Cô cười nói: "Tớ sẽ không khó chịu, càng không đồng tình với cô ta."

Tất cả mọi thứ, đều là do Ôn Nhan gieo gió gặt bão.

Chưa kể, Ôn Noãn vẫn còn chưa động thủ. Cô làm sao có thể để cho Ôn Nhan nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được, cho dù đều là những gì làm trong kiếp trước thôi, cô cũng muốn khiến Ôn Nhan hối hận.

Giữa trưa Vương Giai nói vụ việc của Ôn Nhan cho Ôn Noãn, thì đến lúc xế chiều, toàn trường cũng đều biết.

Ôn Nhan, thật sự thôi học rồi.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận