Beta: Vô Ảnh
Cố Thâm yên lặng nhìn người con gái trước mặt, đột nhiên duỗi tay ra, kéo cô vào trong lòng rồi hung hăng xoa tóc cô, thấp giọng nói: " Sao trước kia... Anh lại không phát hiện em ngốc như vậy nhỉ?"
Ôn Noãn máu lạnh sao.
Một chút cũng không có.
Nếu nói Ôn Noãn là một kẻ máu lạnh, thì ắt hẳn trên đời này sẽ không có ai khiến người ta cảm thấy ấm áp hơn cô.
Cô không máu lạnh chút nào.
Cô chỉ là một người không giỏi biểu đạt cảm xúc của mình, cho dù bên ngoài có lạnh lùng như băng, nhưng thực tế trong lòng cô luôn cất giấu một ngọn lửa.
Chỉ có người thân quen mới biết được, mới có khả năng tiếp xúc được.
Đối những người nhà họ Ôn đó, Cố Thâm chưa bao giờ cảm thấy cô cần phải nể mặt bọn họ.
Sở dĩ lần trước anh hỏi là vì lo lắng cô sẽ cảm thấy tiếc nuối, Cố Thâm hiểu cô sẽ không đi, nhưng vẫn là nói cho cô.
Không có nguyên nhân khác, chỉ là cảm thấy cô có tư cách để biết.
Anh cúi đầu nhìn Ôn Noãn, đưa tay niết nhẹ mặt cô: "Cho nên bởi vì chuyện này mà em trốn tránh anh?"
Ôn Noãn rầu rĩ ậm ừ: "Em không biết phải đối mặt với anh như thế nào."
Cố Thâm dở khóc dở cười, xoa đầu cô: "Vậy thì em suy nghĩ nhiều rồi."
Anh nói: "Anh so với em còn máu lạnh hơn."
Ôn Noãn: "..."
Cô trừng mắt nhìn Cố Thâm, bất đắc dĩ nói: "Bây giờ là lúc để so sánh sao."
Cái quái gì thế.
Cố Thâm cười: "Biết là em sẽ không như vậy."
Anh nhìn chằm chằm Ôn Noãn, giả vờ tức giận hỏi: "Có phải vì chuyện này, nếu hôm nay anh không tới tìm em, em cũng không định tới tìm anh?"
Nói đến đây, Cố Thâm thật sự có chút tức giận, anh có cảm giác, người trong lòng thực sự không nhiệt tình.
Tình cảm mà Ôn Noãn đối với anh thật sự có chút lạnh nhạt.
Ôn Noãn sửng sốt, lắc đầu: "Không có."
Kỳ thực cô muốn tiếp cận Cố Thâm trên đường vào cuối tuần.
"Thật không?"
"Thật mà." Ôn Noãn cười nói: "Anh mau buông em ra, lỡ có người đến thì sao."
Cô nhẹ giọng nói: "Em vốn dĩ muốn tìm anh vào ngày mai."
"Tìm anh làm cái gì?"
Cố Thâm không mấy vui vẻ nhìn cô.
Ôn Noãn bĩu môi, cười dỗ người trước mặt: "Tìm anh xem phim, có thể chứ?"
Cố Thâm kiêu ngạo nghĩ một lúc: "Để anh xem lại ngày mai có thời gian đi không."
Ôn Noãn: "???"
Không phải chứ, vẫn còn kiêu ngạo?
Cô bất lực nhìn Cố Thâm, tiếc nuối "a" một tiếng: "Nếu anh không có thời gian, vậy em cũng chỉ có thể tìm đám Ngu Thư đi cùng."
Vừa dứt lời, liền nghe Cố Thâm khó chịu nói: "Có!"
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngày mai cùng em đi xem phim."
Ôn Noãn nghe xong, bật cười nhìn anh, ánh mắt đầy sự giảo hoạt: "Anh không phải nói rằng không nhất định là có thời gian mà?"
Cố Thâm không hé răng, nhưng anh dùng sức bóp mặt cô.
Hai người lần lượt không nói gì.
Ôn Noãn cười, bắt lấy tay anh, hiếm khi làm nũng: "Bây giờ chúng ta đi ăn cơm đi, em hơi đói."
Từ trước đến nay vẫn luôn như vậy, Cố Thâm đều bất lực với những chuyện liên quan đến cô, đến mức chính anh cũng không nhận ra, rằng bản thân từ lúc nào đã bị Ôn Noãn cuốn hút, càng ngày càng lún sâu vào cô hơn.
Giống như không có cách nào thoát ra.
Bất kể người này có làm cái gì, Cố Thâm đều không thể thực sự tức giận cô.
Nghĩ như vậy, Cố Thâm bất đắc dĩ lắc đầu.
Khả năng đây là số mệnh đi.
Hai người đi ăn cơm, Ôn Noãn không tiếng động cong môi nhìn người bên cạnh.
Cố Thâm dung túng cô, cô biết.
Nhưng đôi khi Ôn Noãn lại tự nhủ với bản thân, đừng quá ỷ lại vào anh, vì lỡ như ngày nào đó không còn sự dung túng này nữa, cô sẽ cảm thấy không quen.
Cho nên đối với Cố Thâm, cô thích, nhưng lại không dám đến gần.
Nhưng như vậy, lại thật sự không công bằng với Cố Thâm.
Ôn Noãn nghĩ tới đây, rũ mắt nhìn mũi chân, không biết bản thân nên có thái độ như thế nào với Cố Thâm.
Đang nghĩ thì trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói quen thuộc.
"Em muốn ăn cái gì?"
Ôn Noãn "a" một tiếng, trong mắt lóe lên: "Em cái gì cũng được."
Cố Thâm lườm cô, biết cô đối với việc ăn uống thật sự tùy ý.
"Vậy đi qua bên kia nhìn xem, em muốn ăn cái gì thì ăn cái đó."
"Được."
Hai người về nhà, sánh bước bên nhau.
Sau khi đi ra khỏi góc khuất, hai người cũng không dám đi quá gần nhau, mặc dù buổi chiều được nghỉ nhưng cũng không tránh khỏi có một số bạn học từ nơi khác đi ra, Ôn Noãn và Cố Thâm không có gan lớn đến vậy, hai người ở trong trường học vẫn rất thu liễm.
Chầm chậm dạo bước, hoàng hôn vào buổi tối rất đẹp.
Ôn Noãn ngước mắt nhìn theo, ánh mắt sáng ngời, giống như đang đuổi theo ánh sáng. Cố Thâm đi chậm lại phía sau cô một chút, nhìn bóng lưng của cô, lại nhìn về phía mặt trời lặn, không ai biết anh đang nghĩ cái gì.
**
Sau khi ăn cơm xong, Cố Thâm đưa Ôn Noãn về nhà liền rời đi.
Ôn Noãn nhìn theo bóng lưng của anh một hồi, mới thở dài đi vào nhà.
Dù cả hai đã nói rõ với nhau, nhưng không biết sao cô có cảm giác giữa họ vẫn còn một bức tường ngăn cách.
Buổi tối khi livestream, Ôn Noãn cũng có chút không tập trung.
Livestream xong, Ôn Noãn đăng nhập Weibo như thường lệ, ghi lại nội dung đã nói trong livestream vào buổi tối, đăng lên Weibo cho những người cần.
Hiện tại tài khoản livestream của cô ngày càng có nhiều người hâm mộ.
So với kiếp trước của cô, thì người hâm mộ đến càng nhanh hơn.
Không bao giờ livestream trễ, không làm bất cứ chuyện xấu gì, cô liền thuộc loại người lạnh lùng trong giới, lúc trực tiếp không có chèn quảng cáo vào, cũng sẽ không đắc ý sản phẩm của thương hiệu nào đó, cô chỉ biết nghiêm túc giải đề cho mọi người, xong còn đăng những ý trọng điểm lên Weibo.
Một blogger vừa đơn thuần vừa khiêm tốn như vậy không ai là không thích cả.
Hơn nữa, cô cũng không tham dự bất cứ sự kiện thị phi nào, dường như trừ livestream và sắp xếp ghi chép của bản thân thì cô không có việc gì, mặc kệ những việc không liên quan đến mình.
Rất nhiều người thực sự thích những blogger khiêm tốn, sau một thời gian dài, danh tiếng của Ôn Noãn trong giới livestream đã lan rộng.
Nhưng Ôn Noãn chưa bao giờ quan tâm đến chuyện này, cô không thích tham gia góp vui, đương nhiên cô vẫn thích buôn chuyện, dù sao nữ sinh tập hợp lại cùng nhau có thể tán gẫu vài chuyện, nhưng vẫn phân ra là buôn chuyện gì.
Có rất nhiều chuyện phiếm, kiểu bỏ đá xuống giếng thì cô không thể nghe.
Hơn nữa, Ôn Noãn cũng chỉ nói chuyện phiếm cùng đám Ngu Thư, ở trên mạng cô không có bạn, cũng không muốn kết giao bạn bè, tự nhiên sẽ không tham dự mấy chuyện rắc rối này.
Sau khi gửi tin nhắn, Ôn Noãn nhìn một lượt những tin nhắn trên Weibo trước đó, nhưng cô không đọc hết, thông thường chỉ xem mấy chục cái đầu tiên.
Sau khi nhìn thấy vấn đề của mọi người, Ôn Noãn suy nghĩ một chút, cầm cây bút kế bên lên ghi lại, chuẩn bị chờ livestream tối mai sẽ nói lại lần nữa.
Hiện tại cô đều livestream vào cuối tuần, thứ sáu và thứ bảy hoặc chủ nhật, dù sao cũng là một tuần hai lần, nhóm người hâm mộ cũng biết thói quen này của cô.
Ghi lại xong, Ôn Noãn kiểm tra tin nhắn riêng.
Người gửi tin nhắn riêng cho cô rất nhiều, nhưng cô không hoàn toàn chặn chúng, thỉnh thoảng cô sẽ xem.
Vừa mở ra, trên cùng liền có một tin nhắn riêng mới, con số màu đỏ kia cho thấy đã có mấy chục tin nhắn, tin nhắn gần đây nhất mới vừa được gửi tới.
Ôn Noãn nhướng mày, nhìn cái ID kia một lúc mới nhấn vào.
Một nhấp mở ra, cô nhìn thấy lời mời tham gia một chương trình, đối phương nói bản thân là người của chương trình kia, bọn họ đang chuẩn bị làm một chương trình, nhìn thấy livestream của Ôn Noãn nên mới muốn cô tham gia.
Ôn Noãn không nói gì.
Đối với nó thật sự không có hứng thú.
Cô nghĩ nghĩ, rồi nhắn lại: Thật xin lỗi, tôi tạm thời không có thời gian tham gia chương trình, cũng không cảm thấy hứng thú.
Tin nhắn vừa gửi đi, đối phương liền nhanh chóng trả lời lại: A, cuối cùng cũng đợi được tin nhắn của cô, có chút kinh ngạc! Tiểu thư Noãn Noãn, tôi cảm thấy chúng ta có thể thương lượng lại một chút, cô có thể xem qua bối cảnh mà chương trình bố trí rồi hãy trả lời? Nhìn qua trước được không?
Ôn Noãn suy nghĩ một chút, nhìn giọng điệu thỉnh cầu của đối phương một lúc lâu, nghiêm túc nói: Nhưng gần đây tôi thật sự không có thời gian, tôi sắp lên lớp mười hai rồi.
Đối phương: Không có việc gì a, chương trình của chúng tôi vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, chắc là phải đến kỳ nghỉ đông mới bắt đầu ghi hình.
Ôn Noãn không có cách, đối phương nhiệt tình như vậy, cô nhíu mày nghĩ: Vậy thì để tôi cân nhắc một chút.
Cuối cùng, hai người thêm liên hệ của nhau để trò chuyện, thời điểm này Wechat đã bắt đầu trở nên phổ biến.
Sau khi thêm nhau xong, Ôn Noãn nhận được tư liệu do đối phương gửi tới, cô định tắm rửa xong sẽ xem.
Bối cảnh của chương trình thực sự rất thú vị, nó không chỉ đơn giản là được ghi lại ở đài truyền hình, mà là một hoạt động trí tuệ tương tự với trốn khỏi mật thất.
Không phải là bối cảnh đơn thuần do học bá đặt ra, cũng không cần phải trả lời câu hỏi gì, cho nên Ôn Noãn khá ngạc nhiên khi chương trình này tìm đến mình.
Địa điểm mỗi lần họ ghi hình sẽ không giống nhau, thời gian ghi hình là một ngày, nhưng còn việc đi lại nữa, xa một chút thì sẽ mất đến ba bốn ngày.
Cách bố trí rất thú vị, giống như ở trong khách sạn, trong khách sạn có ông chủ, có nhân viên phục vụ, còn có các quản lý, thân phận mỗi người không giống nhau, nhiệm vụ phải làm cũng không giống, trong đó tiết mục này còn bao gồm cả nằm vùng.
Tóm lại, ngoại trừ tìm được manh mối xuất hiện bên trong hay bên ngoài, thì còn phải tìm được người nằm vùng.
Người nằm vùng có thể loại bỏ người thông minh, nếu như bị đào thải, người kia liền bị knockout, ngược lại cũng thế.
Nói chung khá là thú vị.
Ban đầu Ôn Noãn cũng không có hứng thú, nhưng xem xong lại cảm thấy thật thú vị.
Nói thật, cô rất thích kiểu chương trình như này, trước đó cô cũng xem trốn khỏi mật thất các thứ.
Sau khi xem xong, Ôn Noãn không lập tức trả lời tin nhắn của người nọ.
Cô còn phải xem thử thời gian, hơn nữa đối với giới giải trí, Ôn Noãn không quá muốn tham gia vào.
Có điều Ôn Noãn không biết là, ngoài cô ra, Cố Thâm cũng nhận được tin nhắn.
Anh cũng không thèm để ý đến, trực tiếp kéo đen.
Thứ bảy hôm nay, Đan Lễ đến tìm Cố Thâm.
Hắn liếc nhìn người đang ngồi trước máy tính, nhíu mày: "Sao hôm nay cậu không hẹn hò với Ôn Noãn?"
Cố Thâm liếc mắt hắn: "Có chút việc."
"Cậu có việc hay là Ôn Noãn có việc?"
Cố Thâm: "..."
Đương nhiên là Ôn Noãn có việc.
Chuyện của Cố Thâm có thể dời đi, lúc trước Ôn Noãn trốn tránh Cố Thâm, vì để cuối tuần này không gặp Cố Thâm, nên đã đáp ứng cùng Vương Giai đi dạo phố.
Lúc này, hai người đang đi dạo trong trung tâm thương mại.
"Noãn Noãn, cậu có muốn mua cái gì không."
Ôn Noãn nhìn xung quanh một vòng: "Tớ không biết mua gì nữa."
Cô nhìn hiệu sách ở đối diện, mỉm cười nói: "Tớ đi hiệu sách nhìn xem."
"Được."
Vương Giai đã mua không ít thứ, khi cô ấy sắp dạo xong, thì Ôn Noãn dành chút thời gian để gửi tin nhắn cho Cố Thâm.
Ôn Noãn: Anh đang ở nhà sao?
Cố Thâm: Ở nhà, sao vậy?
Ôn Noãn cong môi cười: Một mình sao?
Cố Thâm liếc mắt nhìn Đan Lễ đang chơi game trong nhà mình: Không phải, còn có Đan Lễ trong nhà nữa, em muốn tới đây sao?
Ôn Noãn: Không phải... Em chỉ tùy tiện hỏi thôi.
Cố Thâm: Em không muốn gặp anh sao?
Ôn Noãn không nói gì: Đan Lễ còn ở đó mà.
Cố Thâm: Anh có thể đuổi cậu ta đi.
Ôn Noãn: Như vậy thì không thích hợp lắm.
Cố Thâm: Thích hợp.
Ôn Noãn nhìn tin nhắn Cố Thâm gửi, có thể nghĩ ra được vẻ mặt của anh khi gõ tin nhắn.
Nghĩ vậy, cô không nhịn được mà cười: Đừng đuổi người đi, anh muốn ra ngoài không?
Cố Thâm: Ừm?
Lúc này Ôn Noãn cũng không có gì là ngượng ngùng, nói thẳng: Chúng ta đi hẹn hò đi, anh đi không?
Cố Thâm: Đi.
Bạn gái đã mời, nào có chuyện không đi được chứ.
Cố Thâm thật sự không đuổi Đan Lễ đi, bản thân anh lên lầu thay quần áo rồi xuống dưới, nhìn người đang chơi game hăng say kia, nói câu: "Tôi đi ra ngoài."
Đan Lễ đeo tai nghe, đáp: "Được."
Hắn căn bản không nghe rõ Cố Thâm nói cái gì, mới không suy nghĩ mà đáp ứng luôn.
Cho đến khi vài phút sau, Đan Lễ kết thúc một ván game, hắn nhìn xung quanh một vòng, không có người nào trong phòng.
Đan Lễ: Cậu đi đâu?
Cố Thâm: Đi ra ngoài.
Đan Lễ:????? Không phải chứ, chúng ta có còn là anh em không, cậu vậy mà lại quăng anh em của mình ở nhà thế này à?
Cố Thâm: Không đuổi cậu đi đã là được lắm rồi.
Bằng không, hiện tại anh đã có thể ở nhà hẹn hò cùng Ôn Noãn.
Nghĩ vậy, Cố Thâm bất mãn giật giật khóe môi.
Anh nghĩ, về sau sẽ ngăn những người này đến nhà mình vào cuối tuần.
Đan Lễ:??????
Mấy cái dấu chấm hỏi này của hắn, đến buổi tối cũng không có được câu trả lời.
Lúc Cố Thâm đến, Ôn Noãn đang đứng ở bên đường, dưới chân là những viên gạch nhỏ kẻ ca rô, không biết đang cô nghĩ cái gì.
Anh nhìn, khụ một tiếng.
Ôn Noãn ngước mắt, cười nhìn qua, vui vẻ hô lên: "Cố Thâm."
Ánh mắt Cố Thâm nóng bỏng nhìn cô, câu môi cười: "Anh đây."
Nhiều năm sau ngoảnh đầu lại, Ôn Noãn luôn luôn nhớ được câu nói này.
—— Anh đây.
Bất cứ khi nào, Cố Thâm đều ở bên cạnh cô.