Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi - Chương 229: Hồi hai mươi hai (11)
Chương trước- Chương 1: Tự chương
- Chương 2: Hồi một
- Chương 3: Hồi hai (1)
- Chương 4: Hồi hai (2)
- Chương 5: Hồi ba(1)
- Chương 6: Hồi ba(2)
- Chương 7: Hồi ba (3)
- Chương 8: Hồi ba (4)
- Chương 9: Hồi ba (5)
- Chương 10: Hồi bốn (1)
- Chương 11: Hồi bốn (2)
- Chương 12: Hồi năm (1)
- Chương 13: Hồi năm (2)
- Chương 14: Hồi năm (3)
- Chương 15: Hồi sáu (1)
- Chương 16: Hồi sáu (2)
- Chương 17: Hồi sáu (3)
- Chương 18: Phụ chương: Bàn về nguồn gốc của người Việt Nam (1)
- Chương 19: Hồi bảy (1)
- Chương 20: Hồi bảy (2)
- Chương 21: Hồi bảy (3)
- Chương 22: Hồi bảy (4)
- Chương 23: Phụ chương: Bàn về người con gái trong đời sống văn hoá Việt Nam (2)
- Chương 24: Hồi bảy (5)
- Chương 25: Hồi bảy (6)
- Chương 26: Hồi bảy (7)
- Chương 27: Ngoại truyện: Thuận thiên kiếm tiền truyện - Hồi một (1)
- Chương 28: Hồi tám (1)
- Chương 29: Hồi tám (2)
- Chương 30: Hồi tám (3)
- Chương 31: Hồi tám (4)
- Chương 32: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (2)
- Chương 33: Hồi tám (5)
- Chương 34: Hồi tám (6)
- Chương 35: Hồi tám (7)
- Chương 36: Hồi tám (8)
- Chương 37: Hồi tám (9)
- Chương 38: Hồi tám (10)
- Chương 39: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (3)
- Chương 40: Hồi chín (1)
- Chương 41: Hồi chín (2)
- Chương 42: Hồi chín (3)
- Chương 43: Thuận thiên kiếm tiền truyện - Hồi một (4)
- Chương 44: Hồi chín (4)
- Chương 45: Hồi chín (5)
- Chương 46: Hồi chín (6)
- Chương 47: Hồi chín (7)
- Chương 48: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (5)
- Chương 49: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (6)
- Chương 50: Hồi chín (8)
- Chương 51: Hồi chín (9)
- Chương 52: Hồi chín (10)
- Chương 53: Hồi chín (11)
- Chương 54: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (7)
- Chương 55: Hồi chín (12)
- Chương 56: Hồi chín (13)
- Chương 57: Hồi mười (1)
- Chương 58: Tiền truyện hồi hai (1)
- Chương 59: Hồi mười (2)
- Chương 60: Hồi mười (3)
- Chương 61: Hồi mười (4)
- Chương 62: Hồi mười (5)
- Chương 63: Hồi mười (6)
- Chương 64: Tiền truyện hồi hai (2)
- Chương 65: Hồi mười (7)
- Chương 66: Hồi mười (8)
- Chương 67: Hồi mười một (1)
- Chương 68: Hồi mười một (2)
- Chương 69: Hồi mười một (3)
- Chương 70: Hồi mười một (4)
- Chương 71: Hồi mười một (5)
- Chương 72: Hồi mười một (6)
- Chương 73: Tiền truyện hồi hai (3)
- Chương 74: Hồi mười một (7)
- Chương 75: Hồi mười một (8)
- Chương 76: Hồi mười một (9)
- Chương 77: Hồi mười một (10)
- Chương 78: Hồi mười một (11)
- Chương 79: Hồi mười hai (1)
- Chương 80: Hồi mười hai (2)
- Chương 81: Hồi mười hai (3)
- Chương 82: Hồi mười hai (4)
- Chương 83: Hồi mười hai (5)
- Chương 84: Hồi mười hai (6)
- Chương 85: Hồi mười hai (7)
- Chương 86: Hồi mười hai (8)
- Chương 87: Hồi mười hai (9)
- Chương 88: Hồi mười hai (10)
- Chương 89: Hồi mười hai (11)
- Chương 90: Hồi mười hai (12)
- Chương 91: Hồi mười hai (13)
- Chương 92: Hồi mười hai (14)
- Chương 93: Hồi mười hai (15)
- Chương 94: Hồi mười hai (16)
- Chương 95: Hồi mười hai (17)
- Chương 96: Hồi mười hai (18)
- Chương 97: Lời kết thiên
- Chương 98: Hồi mười ba (1)
- Chương 99: Hồi mười ba (2)
- Chương 100: Hồi mười ba (3)
- Chương 101: Hồi mười ba (4)
- Chương 102: Hồi mười bốn (1)
- Chương 103: Hồi mười bốn (2)
- Chương 104: Hồi mười bốn (3)
- Chương 105: Hồi mười bốn (4)
- Chương 106: Hồi mười bốn (5)
- Chương 107: Hồi mười bốn (6)
- Chương 108: Hồi mười bốn (6)
- Chương 109: Hồi mười bốn (8)
- Chương 110: Hồi mười bốn (9)
- Chương 111: Hồi mười lăm (1)
- Chương 112: Hồi mười lăm (2)
- Chương 113: Hồi mười lăm (3)
- Chương 114: Hồi mười lăm (4)
- Chương 115: Hồi mười lăm (5)
- Chương 116: Hồi mười lăm (6)
- Chương 117: Hồi mười lăm (7)
- Chương 118: Hồi mười sáu (1)
- Chương 119: Hồi mười sáu (2)
- Chương 120: Hồi mười sáu (3)
- Chương 121: Hồi mười sáu (4)
- Chương 122: Hồi mười sáu (5)
- Chương 123: Hồi mười sáu (6)
- Chương 124: Hồi mười sáu (7)
- Chương 125: Hồi mười sáu (8)
- Chương 126: Hồi mười sáu (9)
- Chương 127: Hồi mười sáu (10)
- Chương 128: Hồi mười sáu (11)
- Chương 129: Hồi mười sáu (12)
- Chương 130: Hồi mười sáu (13)
- Chương 131: Hồi mười sáu (14)
- Chương 132: Hồi mười sáu (15)
- Chương 133: Hồi mười sáu (16)
- Chương 134: Hồi mười bảy (1)
- Chương 135: Hồi mười bảy (2)
- Chương 136: Hồi mười bảy (3)
- Chương 137: Hồi mười bảy (4)
- Chương 138: Hồi mười bảy (5)
- Chương 139: Hồi mười bảy (6)
- Chương 140: Hồi mười bảy (7)
- Chương 141: Hồi mười bảy (8)
- Chương 142: Hồi mười bảy (9)
- Chương 143: Hồi mười bảy (10)
- Chương 144: Hồi mười bảy (11)
- Chương 145: Hồi mười bảy (12)
- Chương 146: Hồi mười bảy (13)
- Chương 147: Hồi mười bảy (14)
- Chương 148: Hồi mười bảy (15)
- Chương 149: Hồi mười bảy (16)
- Chương 150: Hồi mười bảy (17)
- Chương 151: Hồi mười tám (1)
- Chương 152: Hồi mười tám (2)
- Chương 153: Hồi mười tám (3)
- Chương 154: Hồi mười tám (4)
- Chương 155: Hồi mười tám (5)
- Chương 156: : Hồi mười tám (6)
- Chương 157: Hồi mười tám (7)
- Chương 158: Hồi mười tám (8)
- Chương 159: Hồi mười tám (9)
- Chương 160: Hồi mười tám (10)
- Chương 161: Hồi mười tám (11)
- Chương 162: Hồi mười tám (12)
- Chương 163: Hồi mười tám (13)
- Chương 164: Hồi mười tám (14)
- Chương 165: Hồi mười tám (15)
- Chương 166: Hồi mười chín (1)
- Chương 167: Hồi mười chín (2)
- Chương 168: Hồi mười chín (3)
- Chương 169: Hồi mười chín (4)
- Chương 170: Hồi mười chín (5)
- Chương 171: Hồi mười chín (6)
- Chương 172: Hồi mười chín (7)
- Chương 173: Hồi mười chín (8)
- Chương 174: Hồi mười chín (9)
- Chương 175: Hồi mười chín (10)
- Chương 176: Hồi mười chín (11)
- Chương 177: Hồi mười chín (12)
- Chương 178: Hồi mười chín (13)
- Chương 179: Hồi mười chín (14)
- Chương 180: Hồi mười chín (15)
- Chương 181: Hồi hai mươi (1)
- Chương 182: Hồi hai mươi (2)
- Chương 183: Hồi hai mươi (3)
- Chương 184: Hồi hai mươi (4)
- Chương 185: Hồi hai mươi (5)
- Chương 186: Hồi hai mươi (6)
- Chương 187: Hồi hai mươi (7)
- Chương 188: Hồi hai mươi (8)
- Chương 189: Hồi hai mươi (9)
- Chương 190: Hồi hai mươi (10)
- Chương 191: Hồi hai mươi (11)
- Chương 192: Hồi hai mươi (12)
- Chương 193: Hồi hai mươi (13)
- Chương 194: Hồi hai mươi (14)
- Chương 195: Hồi hai mươi (15)
- Chương 196: Hồi hai mươi (16)
- Chương 197: Hồi hai mươi (17)
- Chương 198: Hồi hai mươi (18)
- Chương 199: Hồi hai mươi (19)
- Chương 200: Hồi hai mươi mốt (1)
- Chương 201: Hồi hai mươi mốt (2)
- Chương 202: Hồi hai mươi hai (3)
- Chương 203: Hồi hai mươi mốt (4)
- Chương 204: Hồi hai mươi mốt (5)
- Chương 205: Hồi hai mươi mốt (6)
- Chương 206: Hồi hai mươi mốt (7)
- Chương 207: Hồi hai mươi mốt (8)
- Chương 208: Hồi hai mươi mốt (9)
- Chương 209: Hồi hai mươi mốt (10)
- Chương 210: Hồi hai mươi mốt (11)
- Chương 211: Hồi hai mươi mốt (12)
- Chương 212: Hồi hai mươi mốt (13)
- Chương 213: Hồi hai mươi mốt (14)
- Chương 214: Hồi hai mươi mốt (15)
- Chương 215: Hồi hai mươi mốt (16)
- Chương 216: Hồi hai mươi mốt (17)
- Chương 217: Hồi hai mươi mốt (18)
- Chương 218: Hồi hai mươi mốt (19)
- Chương 219: Hồi hai mươi hai (1)
- Chương 220: Hồi hai mươi hai (2)
- Chương 221: Hồi hai mươi hai (3)
- Chương 222: Hồi hai mươi hai (4)
- Chương 223: Hồi hai mươi hai (5)
- Chương 224: Hồi hai mươi hai (6)
- Chương 225: Hồi hai mươi hai (7)
- Chương 226: Hồi hai mươi hai (8)
- Chương 227: Hồi hai mươi hai (9)
- Chương 228: Hồi hai mươi hai (10)
- Chương 229: Hồi hai mươi hai (11)
- Chương 230: Hồi hai mươi hai (12)
- Chương 231: Hồi hai mươi hai (13)
- Chương 232: Hồi hai mươi hai (14)
- Chương 233: Hồi hai mươi ba (1)
- Chương 234: Hồi hai mươi ba (2)
- Chương 235: Hồi hai mươi ba (3)
- Chương 236: Hồi hai mươi ba (4)
- Chương 237: Hồi hai mươi ba (5)
- Chương 238: Hồi hai mươi ba (6)
- Chương 239: Hồi hai mươi ba (7)
- Chương 240: Hồi hai mươi ba (8)
- Chương 241: Hồi hai mươi ba (9)
- Chương 242: Hồi hai mươi ba (10)
- Chương 243: Hồi hai mươi ba (11)
- Chương 244: Hồi hai mươi ba (12)
- Chương 245: Hồi hai mươi ba (13)
- Chương 246: Hồi hai mươi ba (14)
- Chương 247: Hồi hai mươi ba (15)
- Chương 248: Hồi hai mươi ba (16)
- Chương 249: Hồi hai mươi ba (17)
- Chương 250: Hồi hai mươi ba (18)
- Chương 251: Hồi hai mươi ba (19)
- Chương 252: Hồi hai mươi ba (20)
- Chương 253: Hồi hai mươi ba (21)
- Chương 254: Hồi hai mươi ba (22)
- Chương 255: Hồi hai mươi ba (23)
- Chương 256: Hồi hai mươi tư (1)
- Chương 257: Hồi hai mươi tư (2)
- Chương 258: Hồi hai mươi tư (3)
- Chương 259: Hồi hai mươi tư (4)
- Chương 260: Hồi hai mươi tư (5)
- Chương 261: Hồi hai mươi tư (6)
- Chương 262: Hồi hai mươi tư (7)
- Chương 263: Hồi hai mươi tư (8)
- Chương 264: Hồi hai mươi tư (9)
- Chương 265: Hồi hai mươi tư (10)
- Chương 266: Hồi hai mươi tư (11)
- Chương 267: Hồi hai mươi tư (12)
- Chương 268: Hồi hai mươi tư (13)
- Chương 269: Hồi hai mươi tư (14)
- Chương 270: Hồi hai mươi tư (15)
- Chương 271: Hồi hai mươi tư (16)
- Chương 272: Hồi hai mươi tư (17)
- Chương 273: Hồi hai mươi tư (18)
- Chương 274: Hồi hai mươi tư (19)
- Chương 275: Hồi hai mươi tư (20)
- Chương 276: Hồi hai mươi lăm (1)
- Chương 277: Hồi hai mươi lăm (2)
- Chương 278: Hồi hai mươi lăm (3)
- Chương 279: Hồi hai mươi lăm (4)
- Chương 280: Hồi hai mươi lăm (5)
- Chương 281: Hồi hai mươi lăm (6)
- Chương 282: Hồi hai mươi lăm (7)
- Chương 283: Hồi hai mươi lăm (8)
- Chương 284: Hồi hai mươi lăm (9)
- Chương 285: Hồi hai mươi lăm (10)
- Chương 286: Hồi hai mươi lăm (11)
- Chương 287: Hồi hai mươi lăm (12)
- Chương 288: Hồi hai mươi lăm (13)
- Chương 289: Hồi hai mươi lăm (14)
- Chương 290: Hồi hai mươi lăm (15)
- Chương 291: Hồi hai mươi lăm (16)
- Chương 292: Hồi hai mươi lăm (17)
- Chương 293: Hồi hai mươi lăm (18)
- Chương 294: Hồi hai mươi lăm (19)
- Chương 295: Hồi hai mươi sáu(1)
- Chương 296: Hồi hai mươi sáu (2)
- Chương 297: Hồi hai mươi sáu (3)
- Chương 298: Hồi hai mươi sáu (4)
- Chương 299: Hồi hai mươi sáu (5)
- Chương 300: Hồi hai mươi sáu (6)
- Chương 301: Hồi hai mươi sáu (7)
- Chương 302: Hồi hai mươi sáu (8)
- Chương 303: Hồi hai mươi sáu (9)
- Chương 304: Hồi hai mươi sáu (10)
- Chương 305: Hồi hai mươi sáu (11)
- Chương 306: Hồi hai mươi sáu (12)
- Chương 307: Hồi hai mươi sáu (13)
- Chương 308: Hồi hai mươi sáu (14)
- Chương 309: Hồi hai mươi sáu (15)
- Chương 310: Hồi hai mươi sáu (16)
- Chương 311: Hồi hai mươi sáu (17)
- Chương 312: Hồi hai mươi sáu (18)
- Chương 313: Hồi hai mươi sáu (19)
- Chương 314: Hồi hai mươi sáu (20)
- Chương 315: Hồi hai mươi bảy (1)
- Chương 316: Hồi hai mươi bảy (2)
- Chương 317: Hồi hai mươi bảy (3)
- Chương 318: Hồi hai mươi bảy (4)
- Chương 319: Hồi hai mươi bảy (5)
- Chương 320: Hồi hai mươi bảy (6)
- Chương 321: Hồi hai mươi bảy (7)
- Chương 322: Hồi hai mươi bảy (8)
- Chương 323: Hồi hai mươi bảy (9)
- Chương 324: Hồi hai mươi bảy (10)
- Chương 325: Hồi hai mươi bảy (11)
- Chương 326: Hồi hai mươi bảy (12)
- Chương 327: Hồi hai mươi bảy (13)
- Chương 328: Hồi hai mươi bảy (14)
- Chương 329: Hồi hai mươi bảy (15)
- Chương 330: Hồi hai mươi bảy (16)
- Chương 331: Hồi hai mươi bảy (17)
- Chương 332: Hồi hai mươi bảy (18)
- Chương 333: Hồi hai mươi bảy (19)
- Chương 334: Hồi hai mươi bảy (20)
- Chương 335: Hồi hai mươi bảy (21)
- Chương 336: Võ Lâm Toàn Thư phần 1 - Quốc Tử Giám
- Chương 337: Võ Lâm Toàn Thư phần 2 - Làng Ngũ Xã và võ nồi Đậu gia
- Chương 338: Võ Lâm Toàn Thư phần 3 - Thập Bát Liên Trại / Phái Long Đỗ
- Chương 339: Hồi hai mươi tám (1)
- Chương 340: Hồi hai mươi tám (2)
- Chương 341: Hồi hai mươi tám (3)
- Chương 342: Hồi hai mươi tám (4)
- Chương 343: Hồi hai mươi tám (5)
- Chương 344: Hồi hai mươi tám (6)
- Chương 345: Hồi hai mươi tám (7)
- Chương 346: Hồi hai mươi tám (8)
- Chương 347: Hồi hai mươi tám (9)
- Chương 348: Hồi hai mươi tám (10)
- Chương 349: Hồi hai mươi tám (11)
- Chương 350: Hồi hai mươi tám (12)
- Chương 351: Hồi hai mươi tám (13)
- Chương 352: Hồi hai mươi tám (14)
- Chương 353: Hồi hai mươi tám (15)
- Chương 354: Hồi hai mươi tám (16)
- Chương 355: Lời kết thiên
- Chương 356: Hồi hai mươi chín (1)
- Chương 357: Hồi hai mươi chín (2)
- Chương 358: Hồi hai mươi chín (3)
- Chương 359: Hồi hai mươi chín (4)
- Chương 360: Hồi hai mươi chín (5)
- Chương 361: Hồi hai mươi chín (6)
- Chương 362: Hồi hai mươi chín (7)
- Chương 364: Hồi hai mươi chín (9)
- Chương 365: Hồi hai mươi chín (10)
- Chương 366: Hồi hai mươi chín (11)
- Chương 367: Hồi hai mươi chín (12)
- Chương 368: Hồi hai mươi chín (13)
- Chương 369: Hồi hai mươi chín (14)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi
Chương 229: Hồi hai mươi hai (11)
Đối ẩm đùa vui chán, hai người dùng khinh công leo lên mái của một tòa tửu lâu, ngồi thưởng trăng.
Năm năm có lẻ, thật hiếm khi Tạng Cẩu lại được cười thoải mái như hồi nãy. Lúc này tâm tình đã thư thả, mới hiểu được khổ tâm của cô bạn. Lúc này nhìn sang, chỉ thấy Hồ Phiêu Hương đang ôm chân, cằm tựa lên gối, mông lung nhìn vầng trăng. Tóc mai phủ xuống bên đầu, từng sợi từng sợi bay phấp phới trong gió.
Trên đầu Phiêu Hương chẳng biết tự bao giờ đã cài một cây châm ngọc.
Ánh trăng mờ mờ tỏ tỏ, rọi xuống gương mặt trái xoan của thiếu nữ, chẳng còn phân biệt rõ được cô nàng có điểm trang hay không nữa.
Tạng Cẩu đột nhiên giật mình, quay mặt sang hướng khác.
Thấy cậu chàng đột nhiên lóng nga lóng ngóng, Hồ Phiêu Hương cũng bật cười khúc khích. Bóng dáng đứa nhóc tì ốm đói trước đây, và thiếu niên tuấn dật của hiện giờ bỗng lồng vào nhau.
Cẩn thận ngẫm lại, thì từ bấy đến giờ có lẽ chỉ có lúc phải chiến đấu với người ta, Tạng Cẩu mới lộ ra bộ mặt kia của bản thân. Bình tĩnh, thong dong, trầm ổn. Song, Hồ Phiêu Hương lại không thích bộ mặt ấy bằng Tạng Cẩu của hiện tại. Lóng ngóng, ngố ngố, hiền lành…
“ Thiên vi khâm chẩm, địa vi chiên,
Nhật nguyệt đồng song đối ngã miên.
Dạ thâm bất cảm trường thân túc,
Chỉ khủng sơn hà xã tắc điên. ”
( Dịch thơ:
Trời làm màn gối, đất làm chiên
Nhật nguyệt cùng ta một giấc yên
Đêm khuya chẳng dám dang chân duỗi
Chỉ sợ sơn hà xã tắc nghiêng.
Không rõ bản dịch của ai, nguồn tham khảo thivien.net)
“ Hôm nay Hương cao hứng đọc thơ quá nhỉ? ”
Tạng Cẩu ngó cô nàng, lên tiếng hỏi.
Hồ Phiêu Hương chớp chớp mắt, nói:
“ Có lẽ do tức cảnh đấy mà. ”
“ Tên bài thơ phải không? Ai làm thế? ”
“ Lý Thái Tổ đấy. ”
Đêm trăng lặng lẽ trôi về buổi sớm.
Hai người lặng yên ngồi bên nhau, mặc kệ cho sương mai đậu lên vai, lên tóc.
Một đêm không ngủ, nhưng hai người đều có công phu nội gia, thành thử vẫn thần thanh khí sảng.
Vừa đúng lúc đứng dậy, thì thấy một bóng người lảo đảo từ trên núi xuống.
Áo bào đỏ như lửa rách tươm, tóc dài như suối đổ trên vai, vừa chống thanh binh khí quái dị nửa đao nửa kiếm lê tấm thân đầy máu đi trên đường lớn. Lại gần, còn có thể thấy trên mặt y mang một tấm mặt nạ quỷ, thắt lưng dắt một cái hồ lô sơn đỏ đang lúc la lúc lỉu đập vào bên eo.
Gã chính là Tửu Thôn Đồng Tử!
Giờ lại kể chuyện Hổ Vương đánh lên đỉnh núi Điểm Sơn, bị vây trong quái trận không sao lên núi được…
Nguyễn Trãi đi khuất, một lúc sau đã chạy xuống tiểu đình gặp hai người Hổ Vương, Bạch Thanh Lâu.
Trên tay chàng ta còn cầm theo hai tấm gương đồng đã vỡ.
Hổ Vương nhìn tấm gương trên y cầm, đột nhiên tỉnh ngộ:
“ Là ảo giác? ”
Nguyễn Trãi gật đầu, đáp:
“ Đúng thế. Trận thế này dùng gương để lợi dụng ánh sáng từ mặt trời và những ngọn đuốc, đánh lừa mắt nhìn của chúng ta. ”
Bạch Thanh Lâu nói:
“ Trận thế này phức tạp đến đâu? Tại sao chúng ta nhập trận mà không hề biết? ”
Nguyễn Trãi mỉm cười, chỉ lên đường núi gập ghềnh:
“ Còn nhớ tảng đá chúng ta thấy trên đường không? ”
“ Đó là cửa vào trận? ”
Bạch Thanh Lâu nghĩ kỹ lại, thì tảng đá đó quả thực đáng nghi. Nhưng ba người chỉ chạy quanh tảng đá đúng ba cái hô hấp, sau đó đã lạc lối. Lẽ nào là tà pháp?
Hổ Vương trầm giọng:
“ Tảng đá đó là lối vào, cũng là lối ra! ”
“ Không sai! Mê trận này tưởng như phức tạp, nhưng thực ra lại rất đơn giản. Người bày trận lợi dụng ánh sáng, khiến đường lên núi trông như đang hướng xuống, còn lối xuống núi lại nhìn như rẽ sang hướng khác để đi lên. Kì thực chúng ta đã chạy một vòng quanh tảng đá đó, rồi cứ thế lao xuống đây. ”
Nguyễn Trãi mỉm cười, đoạn nhìn sang chỗ Phượng Hoàng tinh đang ngồi chải tóc. Đoạn, chàng ta tiếp tục bước mấy bước, chỉ thanh giáo Mê Linh lên núi:
“ Chúng ta bị mê trận dắt mũi, ngoài việc đại trận đơn giản đến khó tin chỉ là một nguyên do! Nguyên nhân thứ hai là trận này chuyên dùng để đối phó hạng cao thủ lên núi như đi đất bằng như chúng ta. Nếu là người thường không có nội lực, lên núi sẽ khó hơn lúc xuống! Nhưng thử hỏi, chúng ta lên núi xuống núi đều dễ dàng như nhau, thì làm sao phân biệt lúc nào đang lên dốc, khi nào đang xuống dốc? Có thể nói so với người thường, cao thủ võ lâm càng dễ bị mê trận này làm cho mất phương hướng hơn! ”
Hổ Vương cũng gật gù:
“ Khách giang hồ bình thường sợ uy sơn trang, tuyệt đối không dám bén mảng đến. Còn loại cao thủ tầng thứ như ta thì sẽ dễ dàng bị mê trận này nhắm vào. Xem ra bản vương vẫn hơi coi nhẹ sơn trang Bách Điểu! ”
Ba người đã phá giải được huyền cơ của mê trận, tinh thần phấn chấn hẳn. Hổ Vương phát hiện tình huống giờ đã không như trước. Bây giờ Phượng Hoàng tinh đã có thời gian hồi sức, không khống chế e là có hại đến đại cục. Thành thử lại gần điểm luôn huyệt đạo của bốn TInh, tiện tay ném luôn Phượng Hoàng tinh vào trong kiệu hoa. Đoạn dẫn đầu vác kiệu trên vai, băng băng chạy lên núi.
Vượt qua hòn đá thần Trấn Sơn, ba người đến một ngôi đình nhỏ khác. Phía sau đình là vực thẳm, nối với đỉnh cao nhất của núi Điểm Sơn bằng một cái cầu treo bằng xích sắt, độ rộng đủ cho năm sáu người đi qua thoải mái.
Không nói cũng biết, muốn lên chính điện, thì phải qua cây cầu này.
Trong đình đang có hai người đang ngồi.
Ba người Hổ Vương cẩn thận quan sát đối phương, chỉ thấy cả hai đều mày thanh mục tú, lưng thắt ve vàng, tóc xanh như suối. Tuy là mang mạng che mặt, song vừa nhìn là biết ngay cả hai đều là mĩ nhân có thể khiến làng trên xóm dưới điên đảo. Bấy giờ người bên trái đưa tiêu lên môi, người bên phải cầm địch đặng thổi. Những ngón tay đặt trên lỗ sáo tựa như măng ngọc.
Vừa thấy bóng Hổ Vương, hai người nọ đã nhẹ nhàng nhún mình chào, đoạn nói:
“ Hổ Vương liệu có thể nể mặt gia sư mà xuống núi? ”
“ Ta và con ả Cầm Ma chỉ gặp đúng một lần vào hai mươi năm trước, trước giờ vốn không có giao tình gì… Cho dù ả có đứng ở đây, bản vương cũng chưa chắc đã chịu nể mặt, huống hồ chỉ có hai người các ngươi? ”
Hổ Vương đặt kiệu xuống, đoạn hỏi:
“ Hai người hẳn là Tiêu Ma, Địch Ma trong Thất Tuyệt Ma Nữ? ”
Tuyệt Tình điện nằm lẩn khuất chốn Đèo Ngang, trước giờ không hỏi thế sự, đệ tử có xông pha võ lâm cũng hành xử cực kì bí ẩn. Khách giang hồ bình thường chỉ biết điện chủ là Cầm Ma, cũng là một trong bảy tông sư… ngoài ra thế lực này có bao nhiêu phân điện, bao nhiêu cự đầu chủ chốt thì mù tịt. Ngay cả Bạch Thanh Lâu, Nguyễn Trãi xuất thân từ Quốc Tử Giám – chốn vốn được xưng là Vạn Sự Thông của võ lâm Đại Việt cũng không ngoại lệ.
Nhưng Hổ Vương trước là người miền ngược, sau lại có chỗ giao tình với Cứu Khổ Thần Tăng của Nam Trúc Lâm cũng ở đèo Ngang, thành ra nội tình sâu cạn của Tuyệt Tình Điện ông cũng có được biết đôi chút qua lời kể của Cứu Khổ Thần Tăng.
Trước giờ Cầm Ma vốn không phục thần tăng có được lệnh ẩn thế, ngoài mặt thì tường hòa nhưng trong tối thì hai thế lực Nam Trúc Lâm và Tuyệt Tình Điện có giao thủ với nhau mấy lần, lần nào cũng bất phân thắng bại.
Theo lời thần tăng, cao tầng của Tuyệt Tình điện ngoại trừ Cầm Ma, còn có Thánh Nữ Song Sứ Thất Tuyệt Ma.
Trong đó, thánh nữ là truyền nhân các đời Cầm Ma lựa chọn từ khi còn nằm nôi, thường là bắt cóc về rồi nuôi dạy. Trước năm mười tám tuổi tuyệt không đi lại trên giang hồ.
Đại hội võ lâm chia thánh lệnh lần trước sở dĩ xuất hiện một Cầm Ma mới mười lăm, theo như Hổ Vương được biết thì là do Cầm Ma đời trước bị đánh lén trọng thương, tự thấy khó giữ mạng, thành ra trước khi chết kịp thời quán đỉnh truyền công cho thánh nữ của Tuyệt Tình điện. Còn trong chuyện này có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả, thì Hổ Vương cũng chịu. Dù sao cũng chỉ là tin đồn…
Song Sứ, là hai sứ giả truyền tin của Cầm Ma, chia làm một sinh một tử… Còn võ công của hai thánh sứ này cao thấp ra sao, Hổ Vương không biết một chút nào. Nhưng nghe Cứu Khổ Thần Tăng kể lại thì tuyệt đối không thua gì bang chủ trưởng môn của các bang phái lớn.
Thất Tuyệt Ma Nữ thì Hổ Vương lại biết một chút.
Thất Tuyệt Ma Nữ cũng như tên gọi, là gồm bảy cô gái mang mạng che mặt, mỗi người lại luyện một đoạn ma âm trong Thất Tuyệt Ma Âm. Cứu Khổ Thần Tăng từng nói bảy người này thường ỷ vào ma âm mê hoặc chúng sinh, chứ võ nghệ chỉ có thể tính vào hàng bình thường. Nhưng khi đến chỗ này thì Hổ Vương lại thấy đau đầu…
Môn Thất Tuyệt Ma Âm này Hổ Vương cũng đã nếm thử vào hai mươi năm trước, ngay trong đêm hội Chí Tôn. Lúc ấy ma âm do chính Cầm Ma gảy đàn bầu tấu lên, mỗi khúc lại đánh vào một trong thất tình trong bản tính của con người, ngay cả ông nếu lúc đó vẫn có tâm phòng hờ, không kịp ngưng thần giới bị chắc chắn sẽ trúng mê hoặc, trông thấy đủ loại ảo ảnh kì quặc. Đến cả một tông sư không sợ trời đất, không nhìn quỷ thần như Hổ Vương mà còn thiếu chút nữa không đánh tự thua, đủ thấy Thất Tuyệt Ma Âm này quả thực là rất khó đối phó. Tuy mỗi người trong Thất Tuyệt Ma Nữ chỉ học được một phần bảy khúc phổ, nội lực lại không thể bằng được Cầm Ma, nhưng cả đời khổ luyện, giống như Nghiêu Tư bắn cung, chỉ sợ là hỏa hầu đã đạt tới hóa cảnh, sở học không bác mà tinh thâm…
Sở dĩ Cứu Khổ Thần Tăng không đề cao Thất Tuyệt Ma Nữ là do ông ta có Phật Âm khắc chế bảy người này gắt gao, võ công lại đứng hàng tông sư. Chứ Hổ Vương một câu kinh không biết niệm, một trang kinh chưa từng giở, cả đời còn chưa biết cái mõ gỗ tràng hạt ra làm sao, thì chỉ có nước ỷ vào nội lực cao cường để phá giải ma âm mà thôi.
Hai người này nhìn qua giống nhau như hai giọt nước, thì ra là một cặp chị em song sinh. Một người mang địch một người cầm tiêu, tự nhiên chính là hai trong Thất Tuyệt Ma Nữ, Tiêu Ma và Địch Ma.
“ Một chút hư danh lại được Hổ Vương đây biết tới, chị em Nhị Khanh thật là nở mày nở mặt. ”
Tiêu Ma lên tiếng, giọng nói ngọt như mật, thấm như rượu, êm như suối, trong như nước… quả thực chỉ nghe thôi mà có thể khiến người ta say chuếnh choáng quắc cần câu.
Nguyễn Trãi chợt lên tiếng:
“ Không biết Nhị Khanh là chỉ người nghĩa phụ ( ở đây là người đàn bà có nghĩa) Khoái Châu, hay hồn quỷ ở Nam Xang? ”
Trong dân gian vẫn truyền lưu hai câu chuyện kể về hai Nhị Khanh khác nhau. Một người là chinh phụ ở Khoái Châu thời Hồ, một là hồn ma phóng đãng đời Trần. Tuy thời gian cách nhau đến hơn một giáp, kết cục của hai Khanh cũng khác biệt, song đều nhuốm màu truyền kỳ hư ảo, thành thử người ta chuộng nghe.
Sau lần gặp cha ở biên cương, Nguyễn Trãi tính tình thay đổi, lang thang đó đây, dùng nghề xem tướng kể chuyện mưu sinh… Thành ra ngoài sách thánh hiền, thanh sử, chàng ta còn biết cả loại văn thời bấy giờ vẫn bị coi là “ vớ vẩn ” ấy nữa. Bạch Thanh Lâu thì trước giờ đứng đắn, tao nhã, loại tiểu thuyết này y chẳng thèm ngó tới.
“ Hai chúng tôi được sư phụ nhặt về, ban cho tên họ, cả hai đều là Nhị Khanh. ”
Tiêu Ma, Địch Ma đồng thanh.
Nguyễn Trãi thấy vậy, chắp tay sau lưng, nói:
“ Một người là chinh phụ, sau được thiện quả, thành thần nữ ở đền Trưng Vương. Một kẻ là dâm hồn, sau bị ác báo, đầu trâu mặt ngựa giải xuống âm tào chịu khổ hình. Sư phụ hai người cũng thực là… Đệ tử vốn là một đôi chị em song sinh, tại sao lại chọn tên theo kiểu nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy? ”
Địch Ma thản nhiên:
“ Sư phụ có ơn trời bể, tên người đã ban là tự có dụng ý riêng, chị em tôi nào dám có lòng khác? Thầy khóa có lòng muốn chia rẽ, e là uổng công. ”
Nguyễn Trãi thò ngón tay ngoáy lỗ tai, mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
Chàng ta và Bạch Thanh Lâu vốn là kẻ vô danh trong mắt Hổ Vương, nhưng ông ta lại nhận ra thân phận của hai cô. Chứng tỏ hai người trong Thất Tuyệt Ma Nữ này phải lợi hại ghê lắm.
Nguyễn Trãi vốn muốn dùng ba tấc lưỡi, nếu được thì chia rẽ hai người, ít nhất cũng phải làm họ nghi kị lẫn nhau thì mới dễ bề lên núi. Tiếc là vô công.
Tiêu Ma đưa sáo lên môi, nói:
“ Hổ Vương, xin chỉ giáo! ”
Hổ Vương thấy vậy, gầm lên:
“ Hai người mau nhắm mắt vận công, thủ vững tâm thần, cứ nhẩm đọc sách thánh hiền là được, không cần nghĩ tới chuyện gì khác! ”
Đoạn, ông nhảy phóc tới trước mặt hai nữ, song quyền cùng tung ra!
Nắm đấm của Hổ Vương có oai thế như đàn ngựa hoang phi xuống núi, đàn voi lớn băng qua rừng, quả thực không thể nào ngạnh kháng nổi. Hai người từng được sư phụ dặn dò phải cẩn thận võ công của Hổ Vương, chớ có coi thường ông ta là người miền ngược. Hai ma nữ vốn đã rất đề cao đối thủ, không ngờ Hổ Vương trước tiên là nhìn ra thân phận họ, sau lại không nói không rằng giở luôn sát chiêu ra! Quyền phong của Hổ Vương đánh tới, thổi tóc mai cả hai bay phấp phới, cơ hồ không thể hô hấp được.
Mắt thấy hai nữ sắp ngọc nát hương bay dưới nắm đấm của ông, thì bỗng nhiên từ bốn góc mái ngôi đình nhỏ, bốn bóng người vốn phục sẵn lao vút ra. Quyền cước đao kiếm cứ thế nhất tề công vào các huyệt trọng yếu của Hổ Vương. Té ra những người này lấy chân móc vào rầm mái, giấu mình sau cột đình. Bây giờ trời không còn sớm nữa, họ lại đều mặc đồ dạ hành, thành ra cho dù Hổ Vương mắt sáng như mắt cú cũng không phát hiện được.
Nhưng người một khi xuất thủ, sẽ chẳng khác nào mặt nước yên tĩnh bỗng nổi ba đào. Khí tức đang thu liễm ắt phải bạo lộ ra, chuyển từ cực tĩnh sang cực động. Nhất thời bốn người… bốn cái bóng có khí thế chẳng khác nào đá tảng, lá cây thoạt biến đổi thành bốn tên cao thủ thượng thặng.
Bốn kẻ ra tay đánh lén quả có võ công rất cao…
Khí thế chuyển từ cái ì sang cái đột, trì trệ sang linh hoạt trong tích tắc.
Nếu đổi lại là cao thủ bình thường, chắc chắn sẽ phải táng mạng.
Nhưng bốn người võ công võ công cao mấy, vẫn dưới Hổ Vương Đề Lãm không chỉ một phần.
Lúc khí thế của cả bốn thay đổi, thì song quyền của Hổ Vương cũng đã cướp trước một bước mà di động, tuyệt nhiên không hề có độ trễ. Tốc độ phản ứng như thế đã không thể gọi là nhanh, mà phải nói là thần kỳ, phi nhân loại. Cứ như thể ông là ảnh phản chiếu của bốn kẻ kia ở trong gương vậy…
Nắm đấm vốn là đấm thẳng, đột nhiên tạt ngang sang hai bên. Quyền của Hổ Vương rất nặng, rất nhanh, cho dù thanh sắt ròng đúc đặc ông cũng đấm cho gãy toạc ra được. Bốn người nọ tuy công phu không tệ, vũ khí cũng không phải vật bình thường, nhưng dưới một quyền của Hổ Vương thì tuyệt nhiên không chống lại nổi.
Quyền của Hổ Vương gạt trúng mặt đao, kiếm, chấn chúng gãy lìa. Đầu mũi kiếm, lưỡi đao bị gãy bị kình lực của ông chấn văng, bắn vào mặt của hai kẻ ám toán còn lại. Cả hai buộc phải thu chiêu né tránh, thành thử thế gọng kìm bủa vây Hổ Vương bị phá tan.
Phá được thế công, nhưng Hổ Vương tuyệt chưa chịu thôi. Lão dậm chân bắn vọt đi như một quả pháo, quyền đổi thành trảo, chộp về phía gương mặt bốn kẻ đánh lén. Chỉ kình ác liệt như xẻ trời rạch đất chộp xuống mặt, khí thế hung hãn cương mãnh khóa chặt toàn thân như gông như xiềng, khiến hai người nọ thở không ra tiếng, nói không nên lời.
Bình!
Lúc này, hai người còn lại cũng chuyển mình, giở ra công phu gia truyền chỉ cốt giữ lấy cái mạng của đồng bọn, cũng là tự bảo vệ mình. Bởi cả hai sau khi đỡ một chiêu của Hổ Vương thì đã biết quá rõ cả bốn phải liên thủ lại thì may ra mới cầm cự được với Hổ Vương mấy hiệp. Nếu như hai người kia toi đời quá sớm, chỉ có hai đánh một, thì áp lực đè lên người hai người sẽ cực kì kinh khủng, e là rất nhanh thôi sẽ nối gót xuống âm tào nốt!
Tuy là tiếp được hai trảo của Hổ Vương, nhưng hai người cũng bị kình lực chấn cho bật cả máu mồm, không thể không bại lui như núi đổ.
Kì thực hai người cũng nghẹn khuất. Trong sơn trang Bách Điểu này bọn họ cũng là cao thủ tầng thứ cao nhất, trước giờ đi lại trên giang hồ nếu không đơn đả độc đấu, thì cũng là họ đi vây công người ta. Nào có chuyện đã lấy đông đánh ít, giở trò đánh lén lại còn nơm nớp lo sợ như vậy?
Nhưng đối thủ lần này là Hổ Vương, tính ra cả bốn đều là bại tướng dưới tay ông, thành ra ngay từ đầu, khí thế của họ đã bị áp chế.
Sau chiêu đầu tiên, cả bốn càng hiểu sâu sắc rằng thân thủ của mình dẫu quả thực tiến bộ, nhưng nếu đem so so với sự mãnh tiến của Hổ Vương thì lại chẳng khác nào dậm chân tại chỗ.
Thành ra khí thế lại tụt xuống một đoạn.
Cao thủ ở cùng một tầng thứ, mỗi một lợi thế nhỏ nhất đều có thể quyết định thắng thua.
Huống hồ Hổ Vương và bốn người từ xưa đã không còn ở cùng một tầng thứ.
Không sai!
Bốn người này chính là Tứ Đại Minh Vương của Bách Điểu sơn trang.
Năm năm có lẻ, thật hiếm khi Tạng Cẩu lại được cười thoải mái như hồi nãy. Lúc này tâm tình đã thư thả, mới hiểu được khổ tâm của cô bạn. Lúc này nhìn sang, chỉ thấy Hồ Phiêu Hương đang ôm chân, cằm tựa lên gối, mông lung nhìn vầng trăng. Tóc mai phủ xuống bên đầu, từng sợi từng sợi bay phấp phới trong gió.
Trên đầu Phiêu Hương chẳng biết tự bao giờ đã cài một cây châm ngọc.
Ánh trăng mờ mờ tỏ tỏ, rọi xuống gương mặt trái xoan của thiếu nữ, chẳng còn phân biệt rõ được cô nàng có điểm trang hay không nữa.
Tạng Cẩu đột nhiên giật mình, quay mặt sang hướng khác.
Thấy cậu chàng đột nhiên lóng nga lóng ngóng, Hồ Phiêu Hương cũng bật cười khúc khích. Bóng dáng đứa nhóc tì ốm đói trước đây, và thiếu niên tuấn dật của hiện giờ bỗng lồng vào nhau.
Cẩn thận ngẫm lại, thì từ bấy đến giờ có lẽ chỉ có lúc phải chiến đấu với người ta, Tạng Cẩu mới lộ ra bộ mặt kia của bản thân. Bình tĩnh, thong dong, trầm ổn. Song, Hồ Phiêu Hương lại không thích bộ mặt ấy bằng Tạng Cẩu của hiện tại. Lóng ngóng, ngố ngố, hiền lành…
“ Thiên vi khâm chẩm, địa vi chiên,
Nhật nguyệt đồng song đối ngã miên.
Dạ thâm bất cảm trường thân túc,
Chỉ khủng sơn hà xã tắc điên. ”
( Dịch thơ:
Trời làm màn gối, đất làm chiên
Nhật nguyệt cùng ta một giấc yên
Đêm khuya chẳng dám dang chân duỗi
Chỉ sợ sơn hà xã tắc nghiêng.
Không rõ bản dịch của ai, nguồn tham khảo thivien.net)
“ Hôm nay Hương cao hứng đọc thơ quá nhỉ? ”
Tạng Cẩu ngó cô nàng, lên tiếng hỏi.
Hồ Phiêu Hương chớp chớp mắt, nói:
“ Có lẽ do tức cảnh đấy mà. ”
“ Tên bài thơ phải không? Ai làm thế? ”
“ Lý Thái Tổ đấy. ”
Đêm trăng lặng lẽ trôi về buổi sớm.
Hai người lặng yên ngồi bên nhau, mặc kệ cho sương mai đậu lên vai, lên tóc.
Một đêm không ngủ, nhưng hai người đều có công phu nội gia, thành thử vẫn thần thanh khí sảng.
Vừa đúng lúc đứng dậy, thì thấy một bóng người lảo đảo từ trên núi xuống.
Áo bào đỏ như lửa rách tươm, tóc dài như suối đổ trên vai, vừa chống thanh binh khí quái dị nửa đao nửa kiếm lê tấm thân đầy máu đi trên đường lớn. Lại gần, còn có thể thấy trên mặt y mang một tấm mặt nạ quỷ, thắt lưng dắt một cái hồ lô sơn đỏ đang lúc la lúc lỉu đập vào bên eo.
Gã chính là Tửu Thôn Đồng Tử!
Giờ lại kể chuyện Hổ Vương đánh lên đỉnh núi Điểm Sơn, bị vây trong quái trận không sao lên núi được…
Nguyễn Trãi đi khuất, một lúc sau đã chạy xuống tiểu đình gặp hai người Hổ Vương, Bạch Thanh Lâu.
Trên tay chàng ta còn cầm theo hai tấm gương đồng đã vỡ.
Hổ Vương nhìn tấm gương trên y cầm, đột nhiên tỉnh ngộ:
“ Là ảo giác? ”
Nguyễn Trãi gật đầu, đáp:
“ Đúng thế. Trận thế này dùng gương để lợi dụng ánh sáng từ mặt trời và những ngọn đuốc, đánh lừa mắt nhìn của chúng ta. ”
Bạch Thanh Lâu nói:
“ Trận thế này phức tạp đến đâu? Tại sao chúng ta nhập trận mà không hề biết? ”
Nguyễn Trãi mỉm cười, chỉ lên đường núi gập ghềnh:
“ Còn nhớ tảng đá chúng ta thấy trên đường không? ”
“ Đó là cửa vào trận? ”
Bạch Thanh Lâu nghĩ kỹ lại, thì tảng đá đó quả thực đáng nghi. Nhưng ba người chỉ chạy quanh tảng đá đúng ba cái hô hấp, sau đó đã lạc lối. Lẽ nào là tà pháp?
Hổ Vương trầm giọng:
“ Tảng đá đó là lối vào, cũng là lối ra! ”
“ Không sai! Mê trận này tưởng như phức tạp, nhưng thực ra lại rất đơn giản. Người bày trận lợi dụng ánh sáng, khiến đường lên núi trông như đang hướng xuống, còn lối xuống núi lại nhìn như rẽ sang hướng khác để đi lên. Kì thực chúng ta đã chạy một vòng quanh tảng đá đó, rồi cứ thế lao xuống đây. ”
Nguyễn Trãi mỉm cười, đoạn nhìn sang chỗ Phượng Hoàng tinh đang ngồi chải tóc. Đoạn, chàng ta tiếp tục bước mấy bước, chỉ thanh giáo Mê Linh lên núi:
“ Chúng ta bị mê trận dắt mũi, ngoài việc đại trận đơn giản đến khó tin chỉ là một nguyên do! Nguyên nhân thứ hai là trận này chuyên dùng để đối phó hạng cao thủ lên núi như đi đất bằng như chúng ta. Nếu là người thường không có nội lực, lên núi sẽ khó hơn lúc xuống! Nhưng thử hỏi, chúng ta lên núi xuống núi đều dễ dàng như nhau, thì làm sao phân biệt lúc nào đang lên dốc, khi nào đang xuống dốc? Có thể nói so với người thường, cao thủ võ lâm càng dễ bị mê trận này làm cho mất phương hướng hơn! ”
Hổ Vương cũng gật gù:
“ Khách giang hồ bình thường sợ uy sơn trang, tuyệt đối không dám bén mảng đến. Còn loại cao thủ tầng thứ như ta thì sẽ dễ dàng bị mê trận này nhắm vào. Xem ra bản vương vẫn hơi coi nhẹ sơn trang Bách Điểu! ”
Ba người đã phá giải được huyền cơ của mê trận, tinh thần phấn chấn hẳn. Hổ Vương phát hiện tình huống giờ đã không như trước. Bây giờ Phượng Hoàng tinh đã có thời gian hồi sức, không khống chế e là có hại đến đại cục. Thành thử lại gần điểm luôn huyệt đạo của bốn TInh, tiện tay ném luôn Phượng Hoàng tinh vào trong kiệu hoa. Đoạn dẫn đầu vác kiệu trên vai, băng băng chạy lên núi.
Vượt qua hòn đá thần Trấn Sơn, ba người đến một ngôi đình nhỏ khác. Phía sau đình là vực thẳm, nối với đỉnh cao nhất của núi Điểm Sơn bằng một cái cầu treo bằng xích sắt, độ rộng đủ cho năm sáu người đi qua thoải mái.
Không nói cũng biết, muốn lên chính điện, thì phải qua cây cầu này.
Trong đình đang có hai người đang ngồi.
Ba người Hổ Vương cẩn thận quan sát đối phương, chỉ thấy cả hai đều mày thanh mục tú, lưng thắt ve vàng, tóc xanh như suối. Tuy là mang mạng che mặt, song vừa nhìn là biết ngay cả hai đều là mĩ nhân có thể khiến làng trên xóm dưới điên đảo. Bấy giờ người bên trái đưa tiêu lên môi, người bên phải cầm địch đặng thổi. Những ngón tay đặt trên lỗ sáo tựa như măng ngọc.
Vừa thấy bóng Hổ Vương, hai người nọ đã nhẹ nhàng nhún mình chào, đoạn nói:
“ Hổ Vương liệu có thể nể mặt gia sư mà xuống núi? ”
“ Ta và con ả Cầm Ma chỉ gặp đúng một lần vào hai mươi năm trước, trước giờ vốn không có giao tình gì… Cho dù ả có đứng ở đây, bản vương cũng chưa chắc đã chịu nể mặt, huống hồ chỉ có hai người các ngươi? ”
Hổ Vương đặt kiệu xuống, đoạn hỏi:
“ Hai người hẳn là Tiêu Ma, Địch Ma trong Thất Tuyệt Ma Nữ? ”
Tuyệt Tình điện nằm lẩn khuất chốn Đèo Ngang, trước giờ không hỏi thế sự, đệ tử có xông pha võ lâm cũng hành xử cực kì bí ẩn. Khách giang hồ bình thường chỉ biết điện chủ là Cầm Ma, cũng là một trong bảy tông sư… ngoài ra thế lực này có bao nhiêu phân điện, bao nhiêu cự đầu chủ chốt thì mù tịt. Ngay cả Bạch Thanh Lâu, Nguyễn Trãi xuất thân từ Quốc Tử Giám – chốn vốn được xưng là Vạn Sự Thông của võ lâm Đại Việt cũng không ngoại lệ.
Nhưng Hổ Vương trước là người miền ngược, sau lại có chỗ giao tình với Cứu Khổ Thần Tăng của Nam Trúc Lâm cũng ở đèo Ngang, thành ra nội tình sâu cạn của Tuyệt Tình Điện ông cũng có được biết đôi chút qua lời kể của Cứu Khổ Thần Tăng.
Trước giờ Cầm Ma vốn không phục thần tăng có được lệnh ẩn thế, ngoài mặt thì tường hòa nhưng trong tối thì hai thế lực Nam Trúc Lâm và Tuyệt Tình Điện có giao thủ với nhau mấy lần, lần nào cũng bất phân thắng bại.
Theo lời thần tăng, cao tầng của Tuyệt Tình điện ngoại trừ Cầm Ma, còn có Thánh Nữ Song Sứ Thất Tuyệt Ma.
Trong đó, thánh nữ là truyền nhân các đời Cầm Ma lựa chọn từ khi còn nằm nôi, thường là bắt cóc về rồi nuôi dạy. Trước năm mười tám tuổi tuyệt không đi lại trên giang hồ.
Đại hội võ lâm chia thánh lệnh lần trước sở dĩ xuất hiện một Cầm Ma mới mười lăm, theo như Hổ Vương được biết thì là do Cầm Ma đời trước bị đánh lén trọng thương, tự thấy khó giữ mạng, thành ra trước khi chết kịp thời quán đỉnh truyền công cho thánh nữ của Tuyệt Tình điện. Còn trong chuyện này có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả, thì Hổ Vương cũng chịu. Dù sao cũng chỉ là tin đồn…
Song Sứ, là hai sứ giả truyền tin của Cầm Ma, chia làm một sinh một tử… Còn võ công của hai thánh sứ này cao thấp ra sao, Hổ Vương không biết một chút nào. Nhưng nghe Cứu Khổ Thần Tăng kể lại thì tuyệt đối không thua gì bang chủ trưởng môn của các bang phái lớn.
Thất Tuyệt Ma Nữ thì Hổ Vương lại biết một chút.
Thất Tuyệt Ma Nữ cũng như tên gọi, là gồm bảy cô gái mang mạng che mặt, mỗi người lại luyện một đoạn ma âm trong Thất Tuyệt Ma Âm. Cứu Khổ Thần Tăng từng nói bảy người này thường ỷ vào ma âm mê hoặc chúng sinh, chứ võ nghệ chỉ có thể tính vào hàng bình thường. Nhưng khi đến chỗ này thì Hổ Vương lại thấy đau đầu…
Môn Thất Tuyệt Ma Âm này Hổ Vương cũng đã nếm thử vào hai mươi năm trước, ngay trong đêm hội Chí Tôn. Lúc ấy ma âm do chính Cầm Ma gảy đàn bầu tấu lên, mỗi khúc lại đánh vào một trong thất tình trong bản tính của con người, ngay cả ông nếu lúc đó vẫn có tâm phòng hờ, không kịp ngưng thần giới bị chắc chắn sẽ trúng mê hoặc, trông thấy đủ loại ảo ảnh kì quặc. Đến cả một tông sư không sợ trời đất, không nhìn quỷ thần như Hổ Vương mà còn thiếu chút nữa không đánh tự thua, đủ thấy Thất Tuyệt Ma Âm này quả thực là rất khó đối phó. Tuy mỗi người trong Thất Tuyệt Ma Nữ chỉ học được một phần bảy khúc phổ, nội lực lại không thể bằng được Cầm Ma, nhưng cả đời khổ luyện, giống như Nghiêu Tư bắn cung, chỉ sợ là hỏa hầu đã đạt tới hóa cảnh, sở học không bác mà tinh thâm…
Sở dĩ Cứu Khổ Thần Tăng không đề cao Thất Tuyệt Ma Nữ là do ông ta có Phật Âm khắc chế bảy người này gắt gao, võ công lại đứng hàng tông sư. Chứ Hổ Vương một câu kinh không biết niệm, một trang kinh chưa từng giở, cả đời còn chưa biết cái mõ gỗ tràng hạt ra làm sao, thì chỉ có nước ỷ vào nội lực cao cường để phá giải ma âm mà thôi.
Hai người này nhìn qua giống nhau như hai giọt nước, thì ra là một cặp chị em song sinh. Một người mang địch một người cầm tiêu, tự nhiên chính là hai trong Thất Tuyệt Ma Nữ, Tiêu Ma và Địch Ma.
“ Một chút hư danh lại được Hổ Vương đây biết tới, chị em Nhị Khanh thật là nở mày nở mặt. ”
Tiêu Ma lên tiếng, giọng nói ngọt như mật, thấm như rượu, êm như suối, trong như nước… quả thực chỉ nghe thôi mà có thể khiến người ta say chuếnh choáng quắc cần câu.
Nguyễn Trãi chợt lên tiếng:
“ Không biết Nhị Khanh là chỉ người nghĩa phụ ( ở đây là người đàn bà có nghĩa) Khoái Châu, hay hồn quỷ ở Nam Xang? ”
Trong dân gian vẫn truyền lưu hai câu chuyện kể về hai Nhị Khanh khác nhau. Một người là chinh phụ ở Khoái Châu thời Hồ, một là hồn ma phóng đãng đời Trần. Tuy thời gian cách nhau đến hơn một giáp, kết cục của hai Khanh cũng khác biệt, song đều nhuốm màu truyền kỳ hư ảo, thành thử người ta chuộng nghe.
Sau lần gặp cha ở biên cương, Nguyễn Trãi tính tình thay đổi, lang thang đó đây, dùng nghề xem tướng kể chuyện mưu sinh… Thành ra ngoài sách thánh hiền, thanh sử, chàng ta còn biết cả loại văn thời bấy giờ vẫn bị coi là “ vớ vẩn ” ấy nữa. Bạch Thanh Lâu thì trước giờ đứng đắn, tao nhã, loại tiểu thuyết này y chẳng thèm ngó tới.
“ Hai chúng tôi được sư phụ nhặt về, ban cho tên họ, cả hai đều là Nhị Khanh. ”
Tiêu Ma, Địch Ma đồng thanh.
Nguyễn Trãi thấy vậy, chắp tay sau lưng, nói:
“ Một người là chinh phụ, sau được thiện quả, thành thần nữ ở đền Trưng Vương. Một kẻ là dâm hồn, sau bị ác báo, đầu trâu mặt ngựa giải xuống âm tào chịu khổ hình. Sư phụ hai người cũng thực là… Đệ tử vốn là một đôi chị em song sinh, tại sao lại chọn tên theo kiểu nhất bên trọng nhất bên khinh như vậy? ”
Địch Ma thản nhiên:
“ Sư phụ có ơn trời bể, tên người đã ban là tự có dụng ý riêng, chị em tôi nào dám có lòng khác? Thầy khóa có lòng muốn chia rẽ, e là uổng công. ”
Nguyễn Trãi thò ngón tay ngoáy lỗ tai, mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
Chàng ta và Bạch Thanh Lâu vốn là kẻ vô danh trong mắt Hổ Vương, nhưng ông ta lại nhận ra thân phận của hai cô. Chứng tỏ hai người trong Thất Tuyệt Ma Nữ này phải lợi hại ghê lắm.
Nguyễn Trãi vốn muốn dùng ba tấc lưỡi, nếu được thì chia rẽ hai người, ít nhất cũng phải làm họ nghi kị lẫn nhau thì mới dễ bề lên núi. Tiếc là vô công.
Tiêu Ma đưa sáo lên môi, nói:
“ Hổ Vương, xin chỉ giáo! ”
Hổ Vương thấy vậy, gầm lên:
“ Hai người mau nhắm mắt vận công, thủ vững tâm thần, cứ nhẩm đọc sách thánh hiền là được, không cần nghĩ tới chuyện gì khác! ”
Đoạn, ông nhảy phóc tới trước mặt hai nữ, song quyền cùng tung ra!
Nắm đấm của Hổ Vương có oai thế như đàn ngựa hoang phi xuống núi, đàn voi lớn băng qua rừng, quả thực không thể nào ngạnh kháng nổi. Hai người từng được sư phụ dặn dò phải cẩn thận võ công của Hổ Vương, chớ có coi thường ông ta là người miền ngược. Hai ma nữ vốn đã rất đề cao đối thủ, không ngờ Hổ Vương trước tiên là nhìn ra thân phận họ, sau lại không nói không rằng giở luôn sát chiêu ra! Quyền phong của Hổ Vương đánh tới, thổi tóc mai cả hai bay phấp phới, cơ hồ không thể hô hấp được.
Mắt thấy hai nữ sắp ngọc nát hương bay dưới nắm đấm của ông, thì bỗng nhiên từ bốn góc mái ngôi đình nhỏ, bốn bóng người vốn phục sẵn lao vút ra. Quyền cước đao kiếm cứ thế nhất tề công vào các huyệt trọng yếu của Hổ Vương. Té ra những người này lấy chân móc vào rầm mái, giấu mình sau cột đình. Bây giờ trời không còn sớm nữa, họ lại đều mặc đồ dạ hành, thành ra cho dù Hổ Vương mắt sáng như mắt cú cũng không phát hiện được.
Nhưng người một khi xuất thủ, sẽ chẳng khác nào mặt nước yên tĩnh bỗng nổi ba đào. Khí tức đang thu liễm ắt phải bạo lộ ra, chuyển từ cực tĩnh sang cực động. Nhất thời bốn người… bốn cái bóng có khí thế chẳng khác nào đá tảng, lá cây thoạt biến đổi thành bốn tên cao thủ thượng thặng.
Bốn kẻ ra tay đánh lén quả có võ công rất cao…
Khí thế chuyển từ cái ì sang cái đột, trì trệ sang linh hoạt trong tích tắc.
Nếu đổi lại là cao thủ bình thường, chắc chắn sẽ phải táng mạng.
Nhưng bốn người võ công võ công cao mấy, vẫn dưới Hổ Vương Đề Lãm không chỉ một phần.
Lúc khí thế của cả bốn thay đổi, thì song quyền của Hổ Vương cũng đã cướp trước một bước mà di động, tuyệt nhiên không hề có độ trễ. Tốc độ phản ứng như thế đã không thể gọi là nhanh, mà phải nói là thần kỳ, phi nhân loại. Cứ như thể ông là ảnh phản chiếu của bốn kẻ kia ở trong gương vậy…
Nắm đấm vốn là đấm thẳng, đột nhiên tạt ngang sang hai bên. Quyền của Hổ Vương rất nặng, rất nhanh, cho dù thanh sắt ròng đúc đặc ông cũng đấm cho gãy toạc ra được. Bốn người nọ tuy công phu không tệ, vũ khí cũng không phải vật bình thường, nhưng dưới một quyền của Hổ Vương thì tuyệt nhiên không chống lại nổi.
Quyền của Hổ Vương gạt trúng mặt đao, kiếm, chấn chúng gãy lìa. Đầu mũi kiếm, lưỡi đao bị gãy bị kình lực của ông chấn văng, bắn vào mặt của hai kẻ ám toán còn lại. Cả hai buộc phải thu chiêu né tránh, thành thử thế gọng kìm bủa vây Hổ Vương bị phá tan.
Phá được thế công, nhưng Hổ Vương tuyệt chưa chịu thôi. Lão dậm chân bắn vọt đi như một quả pháo, quyền đổi thành trảo, chộp về phía gương mặt bốn kẻ đánh lén. Chỉ kình ác liệt như xẻ trời rạch đất chộp xuống mặt, khí thế hung hãn cương mãnh khóa chặt toàn thân như gông như xiềng, khiến hai người nọ thở không ra tiếng, nói không nên lời.
Bình!
Lúc này, hai người còn lại cũng chuyển mình, giở ra công phu gia truyền chỉ cốt giữ lấy cái mạng của đồng bọn, cũng là tự bảo vệ mình. Bởi cả hai sau khi đỡ một chiêu của Hổ Vương thì đã biết quá rõ cả bốn phải liên thủ lại thì may ra mới cầm cự được với Hổ Vương mấy hiệp. Nếu như hai người kia toi đời quá sớm, chỉ có hai đánh một, thì áp lực đè lên người hai người sẽ cực kì kinh khủng, e là rất nhanh thôi sẽ nối gót xuống âm tào nốt!
Tuy là tiếp được hai trảo của Hổ Vương, nhưng hai người cũng bị kình lực chấn cho bật cả máu mồm, không thể không bại lui như núi đổ.
Kì thực hai người cũng nghẹn khuất. Trong sơn trang Bách Điểu này bọn họ cũng là cao thủ tầng thứ cao nhất, trước giờ đi lại trên giang hồ nếu không đơn đả độc đấu, thì cũng là họ đi vây công người ta. Nào có chuyện đã lấy đông đánh ít, giở trò đánh lén lại còn nơm nớp lo sợ như vậy?
Nhưng đối thủ lần này là Hổ Vương, tính ra cả bốn đều là bại tướng dưới tay ông, thành ra ngay từ đầu, khí thế của họ đã bị áp chế.
Sau chiêu đầu tiên, cả bốn càng hiểu sâu sắc rằng thân thủ của mình dẫu quả thực tiến bộ, nhưng nếu đem so so với sự mãnh tiến của Hổ Vương thì lại chẳng khác nào dậm chân tại chỗ.
Thành ra khí thế lại tụt xuống một đoạn.
Cao thủ ở cùng một tầng thứ, mỗi một lợi thế nhỏ nhất đều có thể quyết định thắng thua.
Huống hồ Hổ Vương và bốn người từ xưa đã không còn ở cùng một tầng thứ.
Không sai!
Bốn người này chính là Tứ Đại Minh Vương của Bách Điểu sơn trang.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tự chương
- Chương 2: Hồi một
- Chương 3: Hồi hai (1)
- Chương 4: Hồi hai (2)
- Chương 5: Hồi ba(1)
- Chương 6: Hồi ba(2)
- Chương 7: Hồi ba (3)
- Chương 8: Hồi ba (4)
- Chương 9: Hồi ba (5)
- Chương 10: Hồi bốn (1)
- Chương 11: Hồi bốn (2)
- Chương 12: Hồi năm (1)
- Chương 13: Hồi năm (2)
- Chương 14: Hồi năm (3)
- Chương 15: Hồi sáu (1)
- Chương 16: Hồi sáu (2)
- Chương 17: Hồi sáu (3)
- Chương 18: Phụ chương: Bàn về nguồn gốc của người Việt Nam (1)
- Chương 19: Hồi bảy (1)
- Chương 20: Hồi bảy (2)
- Chương 21: Hồi bảy (3)
- Chương 22: Hồi bảy (4)
- Chương 23: Phụ chương: Bàn về người con gái trong đời sống văn hoá Việt Nam (2)
- Chương 24: Hồi bảy (5)
- Chương 25: Hồi bảy (6)
- Chương 26: Hồi bảy (7)
- Chương 27: Ngoại truyện: Thuận thiên kiếm tiền truyện - Hồi một (1)
- Chương 28: Hồi tám (1)
- Chương 29: Hồi tám (2)
- Chương 30: Hồi tám (3)
- Chương 31: Hồi tám (4)
- Chương 32: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (2)
- Chương 33: Hồi tám (5)
- Chương 34: Hồi tám (6)
- Chương 35: Hồi tám (7)
- Chương 36: Hồi tám (8)
- Chương 37: Hồi tám (9)
- Chương 38: Hồi tám (10)
- Chương 39: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (3)
- Chương 40: Hồi chín (1)
- Chương 41: Hồi chín (2)
- Chương 42: Hồi chín (3)
- Chương 43: Thuận thiên kiếm tiền truyện - Hồi một (4)
- Chương 44: Hồi chín (4)
- Chương 45: Hồi chín (5)
- Chương 46: Hồi chín (6)
- Chương 47: Hồi chín (7)
- Chương 48: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (5)
- Chương 49: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (6)
- Chương 50: Hồi chín (8)
- Chương 51: Hồi chín (9)
- Chương 52: Hồi chín (10)
- Chương 53: Hồi chín (11)
- Chương 54: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (7)
- Chương 55: Hồi chín (12)
- Chương 56: Hồi chín (13)
- Chương 57: Hồi mười (1)
- Chương 58: Tiền truyện hồi hai (1)
- Chương 59: Hồi mười (2)
- Chương 60: Hồi mười (3)
- Chương 61: Hồi mười (4)
- Chương 62: Hồi mười (5)
- Chương 63: Hồi mười (6)
- Chương 64: Tiền truyện hồi hai (2)
- Chương 65: Hồi mười (7)
- Chương 66: Hồi mười (8)
- Chương 67: Hồi mười một (1)
- Chương 68: Hồi mười một (2)
- Chương 69: Hồi mười một (3)
- Chương 70: Hồi mười một (4)
- Chương 71: Hồi mười một (5)
- Chương 72: Hồi mười một (6)
- Chương 73: Tiền truyện hồi hai (3)
- Chương 74: Hồi mười một (7)
- Chương 75: Hồi mười một (8)
- Chương 76: Hồi mười một (9)
- Chương 77: Hồi mười một (10)
- Chương 78: Hồi mười một (11)
- Chương 79: Hồi mười hai (1)
- Chương 80: Hồi mười hai (2)
- Chương 81: Hồi mười hai (3)
- Chương 82: Hồi mười hai (4)
- Chương 83: Hồi mười hai (5)
- Chương 84: Hồi mười hai (6)
- Chương 85: Hồi mười hai (7)
- Chương 86: Hồi mười hai (8)
- Chương 87: Hồi mười hai (9)
- Chương 88: Hồi mười hai (10)
- Chương 89: Hồi mười hai (11)
- Chương 90: Hồi mười hai (12)
- Chương 91: Hồi mười hai (13)
- Chương 92: Hồi mười hai (14)
- Chương 93: Hồi mười hai (15)
- Chương 94: Hồi mười hai (16)
- Chương 95: Hồi mười hai (17)
- Chương 96: Hồi mười hai (18)
- Chương 97: Lời kết thiên
- Chương 98: Hồi mười ba (1)
- Chương 99: Hồi mười ba (2)
- Chương 100: Hồi mười ba (3)
- Chương 101: Hồi mười ba (4)
- Chương 102: Hồi mười bốn (1)
- Chương 103: Hồi mười bốn (2)
- Chương 104: Hồi mười bốn (3)
- Chương 105: Hồi mười bốn (4)
- Chương 106: Hồi mười bốn (5)
- Chương 107: Hồi mười bốn (6)
- Chương 108: Hồi mười bốn (6)
- Chương 109: Hồi mười bốn (8)
- Chương 110: Hồi mười bốn (9)
- Chương 111: Hồi mười lăm (1)
- Chương 112: Hồi mười lăm (2)
- Chương 113: Hồi mười lăm (3)
- Chương 114: Hồi mười lăm (4)
- Chương 115: Hồi mười lăm (5)
- Chương 116: Hồi mười lăm (6)
- Chương 117: Hồi mười lăm (7)
- Chương 118: Hồi mười sáu (1)
- Chương 119: Hồi mười sáu (2)
- Chương 120: Hồi mười sáu (3)
- Chương 121: Hồi mười sáu (4)
- Chương 122: Hồi mười sáu (5)
- Chương 123: Hồi mười sáu (6)
- Chương 124: Hồi mười sáu (7)
- Chương 125: Hồi mười sáu (8)
- Chương 126: Hồi mười sáu (9)
- Chương 127: Hồi mười sáu (10)
- Chương 128: Hồi mười sáu (11)
- Chương 129: Hồi mười sáu (12)
- Chương 130: Hồi mười sáu (13)
- Chương 131: Hồi mười sáu (14)
- Chương 132: Hồi mười sáu (15)
- Chương 133: Hồi mười sáu (16)
- Chương 134: Hồi mười bảy (1)
- Chương 135: Hồi mười bảy (2)
- Chương 136: Hồi mười bảy (3)
- Chương 137: Hồi mười bảy (4)
- Chương 138: Hồi mười bảy (5)
- Chương 139: Hồi mười bảy (6)
- Chương 140: Hồi mười bảy (7)
- Chương 141: Hồi mười bảy (8)
- Chương 142: Hồi mười bảy (9)
- Chương 143: Hồi mười bảy (10)
- Chương 144: Hồi mười bảy (11)
- Chương 145: Hồi mười bảy (12)
- Chương 146: Hồi mười bảy (13)
- Chương 147: Hồi mười bảy (14)
- Chương 148: Hồi mười bảy (15)
- Chương 149: Hồi mười bảy (16)
- Chương 150: Hồi mười bảy (17)
- Chương 151: Hồi mười tám (1)
- Chương 152: Hồi mười tám (2)
- Chương 153: Hồi mười tám (3)
- Chương 154: Hồi mười tám (4)
- Chương 155: Hồi mười tám (5)
- Chương 156: : Hồi mười tám (6)
- Chương 157: Hồi mười tám (7)
- Chương 158: Hồi mười tám (8)
- Chương 159: Hồi mười tám (9)
- Chương 160: Hồi mười tám (10)
- Chương 161: Hồi mười tám (11)
- Chương 162: Hồi mười tám (12)
- Chương 163: Hồi mười tám (13)
- Chương 164: Hồi mười tám (14)
- Chương 165: Hồi mười tám (15)
- Chương 166: Hồi mười chín (1)
- Chương 167: Hồi mười chín (2)
- Chương 168: Hồi mười chín (3)
- Chương 169: Hồi mười chín (4)
- Chương 170: Hồi mười chín (5)
- Chương 171: Hồi mười chín (6)
- Chương 172: Hồi mười chín (7)
- Chương 173: Hồi mười chín (8)
- Chương 174: Hồi mười chín (9)
- Chương 175: Hồi mười chín (10)
- Chương 176: Hồi mười chín (11)
- Chương 177: Hồi mười chín (12)
- Chương 178: Hồi mười chín (13)
- Chương 179: Hồi mười chín (14)
- Chương 180: Hồi mười chín (15)
- Chương 181: Hồi hai mươi (1)
- Chương 182: Hồi hai mươi (2)
- Chương 183: Hồi hai mươi (3)
- Chương 184: Hồi hai mươi (4)
- Chương 185: Hồi hai mươi (5)
- Chương 186: Hồi hai mươi (6)
- Chương 187: Hồi hai mươi (7)
- Chương 188: Hồi hai mươi (8)
- Chương 189: Hồi hai mươi (9)
- Chương 190: Hồi hai mươi (10)
- Chương 191: Hồi hai mươi (11)
- Chương 192: Hồi hai mươi (12)
- Chương 193: Hồi hai mươi (13)
- Chương 194: Hồi hai mươi (14)
- Chương 195: Hồi hai mươi (15)
- Chương 196: Hồi hai mươi (16)
- Chương 197: Hồi hai mươi (17)
- Chương 198: Hồi hai mươi (18)
- Chương 199: Hồi hai mươi (19)
- Chương 200: Hồi hai mươi mốt (1)
- Chương 201: Hồi hai mươi mốt (2)
- Chương 202: Hồi hai mươi hai (3)
- Chương 203: Hồi hai mươi mốt (4)
- Chương 204: Hồi hai mươi mốt (5)
- Chương 205: Hồi hai mươi mốt (6)
- Chương 206: Hồi hai mươi mốt (7)
- Chương 207: Hồi hai mươi mốt (8)
- Chương 208: Hồi hai mươi mốt (9)
- Chương 209: Hồi hai mươi mốt (10)
- Chương 210: Hồi hai mươi mốt (11)
- Chương 211: Hồi hai mươi mốt (12)
- Chương 212: Hồi hai mươi mốt (13)
- Chương 213: Hồi hai mươi mốt (14)
- Chương 214: Hồi hai mươi mốt (15)
- Chương 215: Hồi hai mươi mốt (16)
- Chương 216: Hồi hai mươi mốt (17)
- Chương 217: Hồi hai mươi mốt (18)
- Chương 218: Hồi hai mươi mốt (19)
- Chương 219: Hồi hai mươi hai (1)
- Chương 220: Hồi hai mươi hai (2)
- Chương 221: Hồi hai mươi hai (3)
- Chương 222: Hồi hai mươi hai (4)
- Chương 223: Hồi hai mươi hai (5)
- Chương 224: Hồi hai mươi hai (6)
- Chương 225: Hồi hai mươi hai (7)
- Chương 226: Hồi hai mươi hai (8)
- Chương 227: Hồi hai mươi hai (9)
- Chương 228: Hồi hai mươi hai (10)
- Chương 229: Hồi hai mươi hai (11)
- Chương 230: Hồi hai mươi hai (12)
- Chương 231: Hồi hai mươi hai (13)
- Chương 232: Hồi hai mươi hai (14)
- Chương 233: Hồi hai mươi ba (1)
- Chương 234: Hồi hai mươi ba (2)
- Chương 235: Hồi hai mươi ba (3)
- Chương 236: Hồi hai mươi ba (4)
- Chương 237: Hồi hai mươi ba (5)
- Chương 238: Hồi hai mươi ba (6)
- Chương 239: Hồi hai mươi ba (7)
- Chương 240: Hồi hai mươi ba (8)
- Chương 241: Hồi hai mươi ba (9)
- Chương 242: Hồi hai mươi ba (10)
- Chương 243: Hồi hai mươi ba (11)
- Chương 244: Hồi hai mươi ba (12)
- Chương 245: Hồi hai mươi ba (13)
- Chương 246: Hồi hai mươi ba (14)
- Chương 247: Hồi hai mươi ba (15)
- Chương 248: Hồi hai mươi ba (16)
- Chương 249: Hồi hai mươi ba (17)
- Chương 250: Hồi hai mươi ba (18)
- Chương 251: Hồi hai mươi ba (19)
- Chương 252: Hồi hai mươi ba (20)
- Chương 253: Hồi hai mươi ba (21)
- Chương 254: Hồi hai mươi ba (22)
- Chương 255: Hồi hai mươi ba (23)
- Chương 256: Hồi hai mươi tư (1)
- Chương 257: Hồi hai mươi tư (2)
- Chương 258: Hồi hai mươi tư (3)
- Chương 259: Hồi hai mươi tư (4)
- Chương 260: Hồi hai mươi tư (5)
- Chương 261: Hồi hai mươi tư (6)
- Chương 262: Hồi hai mươi tư (7)
- Chương 263: Hồi hai mươi tư (8)
- Chương 264: Hồi hai mươi tư (9)
- Chương 265: Hồi hai mươi tư (10)
- Chương 266: Hồi hai mươi tư (11)
- Chương 267: Hồi hai mươi tư (12)
- Chương 268: Hồi hai mươi tư (13)
- Chương 269: Hồi hai mươi tư (14)
- Chương 270: Hồi hai mươi tư (15)
- Chương 271: Hồi hai mươi tư (16)
- Chương 272: Hồi hai mươi tư (17)
- Chương 273: Hồi hai mươi tư (18)
- Chương 274: Hồi hai mươi tư (19)
- Chương 275: Hồi hai mươi tư (20)
- Chương 276: Hồi hai mươi lăm (1)
- Chương 277: Hồi hai mươi lăm (2)
- Chương 278: Hồi hai mươi lăm (3)
- Chương 279: Hồi hai mươi lăm (4)
- Chương 280: Hồi hai mươi lăm (5)
- Chương 281: Hồi hai mươi lăm (6)
- Chương 282: Hồi hai mươi lăm (7)
- Chương 283: Hồi hai mươi lăm (8)
- Chương 284: Hồi hai mươi lăm (9)
- Chương 285: Hồi hai mươi lăm (10)
- Chương 286: Hồi hai mươi lăm (11)
- Chương 287: Hồi hai mươi lăm (12)
- Chương 288: Hồi hai mươi lăm (13)
- Chương 289: Hồi hai mươi lăm (14)
- Chương 290: Hồi hai mươi lăm (15)
- Chương 291: Hồi hai mươi lăm (16)
- Chương 292: Hồi hai mươi lăm (17)
- Chương 293: Hồi hai mươi lăm (18)
- Chương 294: Hồi hai mươi lăm (19)
- Chương 295: Hồi hai mươi sáu(1)
- Chương 296: Hồi hai mươi sáu (2)
- Chương 297: Hồi hai mươi sáu (3)
- Chương 298: Hồi hai mươi sáu (4)
- Chương 299: Hồi hai mươi sáu (5)
- Chương 300: Hồi hai mươi sáu (6)
- Chương 301: Hồi hai mươi sáu (7)
- Chương 302: Hồi hai mươi sáu (8)
- Chương 303: Hồi hai mươi sáu (9)
- Chương 304: Hồi hai mươi sáu (10)
- Chương 305: Hồi hai mươi sáu (11)
- Chương 306: Hồi hai mươi sáu (12)
- Chương 307: Hồi hai mươi sáu (13)
- Chương 308: Hồi hai mươi sáu (14)
- Chương 309: Hồi hai mươi sáu (15)
- Chương 310: Hồi hai mươi sáu (16)
- Chương 311: Hồi hai mươi sáu (17)
- Chương 312: Hồi hai mươi sáu (18)
- Chương 313: Hồi hai mươi sáu (19)
- Chương 314: Hồi hai mươi sáu (20)
- Chương 315: Hồi hai mươi bảy (1)
- Chương 316: Hồi hai mươi bảy (2)
- Chương 317: Hồi hai mươi bảy (3)
- Chương 318: Hồi hai mươi bảy (4)
- Chương 319: Hồi hai mươi bảy (5)
- Chương 320: Hồi hai mươi bảy (6)
- Chương 321: Hồi hai mươi bảy (7)
- Chương 322: Hồi hai mươi bảy (8)
- Chương 323: Hồi hai mươi bảy (9)
- Chương 324: Hồi hai mươi bảy (10)
- Chương 325: Hồi hai mươi bảy (11)
- Chương 326: Hồi hai mươi bảy (12)
- Chương 327: Hồi hai mươi bảy (13)
- Chương 328: Hồi hai mươi bảy (14)
- Chương 329: Hồi hai mươi bảy (15)
- Chương 330: Hồi hai mươi bảy (16)
- Chương 331: Hồi hai mươi bảy (17)
- Chương 332: Hồi hai mươi bảy (18)
- Chương 333: Hồi hai mươi bảy (19)
- Chương 334: Hồi hai mươi bảy (20)
- Chương 335: Hồi hai mươi bảy (21)
- Chương 336: Võ Lâm Toàn Thư phần 1 - Quốc Tử Giám
- Chương 337: Võ Lâm Toàn Thư phần 2 - Làng Ngũ Xã và võ nồi Đậu gia
- Chương 338: Võ Lâm Toàn Thư phần 3 - Thập Bát Liên Trại / Phái Long Đỗ
- Chương 339: Hồi hai mươi tám (1)
- Chương 340: Hồi hai mươi tám (2)
- Chương 341: Hồi hai mươi tám (3)
- Chương 342: Hồi hai mươi tám (4)
- Chương 343: Hồi hai mươi tám (5)
- Chương 344: Hồi hai mươi tám (6)
- Chương 345: Hồi hai mươi tám (7)
- Chương 346: Hồi hai mươi tám (8)
- Chương 347: Hồi hai mươi tám (9)
- Chương 348: Hồi hai mươi tám (10)
- Chương 349: Hồi hai mươi tám (11)
- Chương 350: Hồi hai mươi tám (12)
- Chương 351: Hồi hai mươi tám (13)
- Chương 352: Hồi hai mươi tám (14)
- Chương 353: Hồi hai mươi tám (15)
- Chương 354: Hồi hai mươi tám (16)
- Chương 355: Lời kết thiên
- Chương 356: Hồi hai mươi chín (1)
- Chương 357: Hồi hai mươi chín (2)
- Chương 358: Hồi hai mươi chín (3)
- Chương 359: Hồi hai mươi chín (4)
- Chương 360: Hồi hai mươi chín (5)
- Chương 361: Hồi hai mươi chín (6)
- Chương 362: Hồi hai mươi chín (7)
- Chương 364: Hồi hai mươi chín (9)
- Chương 365: Hồi hai mươi chín (10)
- Chương 366: Hồi hai mươi chín (11)
- Chương 367: Hồi hai mươi chín (12)
- Chương 368: Hồi hai mươi chín (13)
- Chương 369: Hồi hai mươi chín (14)