Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi - Chương 5: Hồi ba(1)
Chương trước- Chương 1: Tự chương
- Chương 2: Hồi một
- Chương 3: Hồi hai (1)
- Chương 4: Hồi hai (2)
- Chương 5: Hồi ba(1)
- Chương 6: Hồi ba(2)
- Chương 7: Hồi ba (3)
- Chương 8: Hồi ba (4)
- Chương 9: Hồi ba (5)
- Chương 10: Hồi bốn (1)
- Chương 11: Hồi bốn (2)
- Chương 12: Hồi năm (1)
- Chương 13: Hồi năm (2)
- Chương 14: Hồi năm (3)
- Chương 15: Hồi sáu (1)
- Chương 16: Hồi sáu (2)
- Chương 17: Hồi sáu (3)
- Chương 18: Phụ chương: Bàn về nguồn gốc của người Việt Nam (1)
- Chương 19: Hồi bảy (1)
- Chương 20: Hồi bảy (2)
- Chương 21: Hồi bảy (3)
- Chương 22: Hồi bảy (4)
- Chương 23: Phụ chương: Bàn về người con gái trong đời sống văn hoá Việt Nam (2)
- Chương 24: Hồi bảy (5)
- Chương 25: Hồi bảy (6)
- Chương 26: Hồi bảy (7)
- Chương 27: Ngoại truyện: Thuận thiên kiếm tiền truyện - Hồi một (1)
- Chương 28: Hồi tám (1)
- Chương 29: Hồi tám (2)
- Chương 30: Hồi tám (3)
- Chương 31: Hồi tám (4)
- Chương 32: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (2)
- Chương 33: Hồi tám (5)
- Chương 34: Hồi tám (6)
- Chương 35: Hồi tám (7)
- Chương 36: Hồi tám (8)
- Chương 37: Hồi tám (9)
- Chương 38: Hồi tám (10)
- Chương 39: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (3)
- Chương 40: Hồi chín (1)
- Chương 41: Hồi chín (2)
- Chương 42: Hồi chín (3)
- Chương 43: Thuận thiên kiếm tiền truyện - Hồi một (4)
- Chương 44: Hồi chín (4)
- Chương 45: Hồi chín (5)
- Chương 46: Hồi chín (6)
- Chương 47: Hồi chín (7)
- Chương 48: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (5)
- Chương 49: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (6)
- Chương 50: Hồi chín (8)
- Chương 51: Hồi chín (9)
- Chương 52: Hồi chín (10)
- Chương 53: Hồi chín (11)
- Chương 54: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (7)
- Chương 55: Hồi chín (12)
- Chương 56: Hồi chín (13)
- Chương 57: Hồi mười (1)
- Chương 58: Tiền truyện hồi hai (1)
- Chương 59: Hồi mười (2)
- Chương 60: Hồi mười (3)
- Chương 61: Hồi mười (4)
- Chương 62: Hồi mười (5)
- Chương 63: Hồi mười (6)
- Chương 64: Tiền truyện hồi hai (2)
- Chương 65: Hồi mười (7)
- Chương 66: Hồi mười (8)
- Chương 67: Hồi mười một (1)
- Chương 68: Hồi mười một (2)
- Chương 69: Hồi mười một (3)
- Chương 70: Hồi mười một (4)
- Chương 71: Hồi mười một (5)
- Chương 72: Hồi mười một (6)
- Chương 73: Tiền truyện hồi hai (3)
- Chương 74: Hồi mười một (7)
- Chương 75: Hồi mười một (8)
- Chương 76: Hồi mười một (9)
- Chương 77: Hồi mười một (10)
- Chương 78: Hồi mười một (11)
- Chương 79: Hồi mười hai (1)
- Chương 80: Hồi mười hai (2)
- Chương 81: Hồi mười hai (3)
- Chương 82: Hồi mười hai (4)
- Chương 83: Hồi mười hai (5)
- Chương 84: Hồi mười hai (6)
- Chương 85: Hồi mười hai (7)
- Chương 86: Hồi mười hai (8)
- Chương 87: Hồi mười hai (9)
- Chương 88: Hồi mười hai (10)
- Chương 89: Hồi mười hai (11)
- Chương 90: Hồi mười hai (12)
- Chương 91: Hồi mười hai (13)
- Chương 92: Hồi mười hai (14)
- Chương 93: Hồi mười hai (15)
- Chương 94: Hồi mười hai (16)
- Chương 95: Hồi mười hai (17)
- Chương 96: Hồi mười hai (18)
- Chương 97: Lời kết thiên
- Chương 98: Hồi mười ba (1)
- Chương 99: Hồi mười ba (2)
- Chương 100: Hồi mười ba (3)
- Chương 101: Hồi mười ba (4)
- Chương 102: Hồi mười bốn (1)
- Chương 103: Hồi mười bốn (2)
- Chương 104: Hồi mười bốn (3)
- Chương 105: Hồi mười bốn (4)
- Chương 106: Hồi mười bốn (5)
- Chương 107: Hồi mười bốn (6)
- Chương 108: Hồi mười bốn (6)
- Chương 109: Hồi mười bốn (8)
- Chương 110: Hồi mười bốn (9)
- Chương 111: Hồi mười lăm (1)
- Chương 112: Hồi mười lăm (2)
- Chương 113: Hồi mười lăm (3)
- Chương 114: Hồi mười lăm (4)
- Chương 115: Hồi mười lăm (5)
- Chương 116: Hồi mười lăm (6)
- Chương 117: Hồi mười lăm (7)
- Chương 118: Hồi mười sáu (1)
- Chương 119: Hồi mười sáu (2)
- Chương 120: Hồi mười sáu (3)
- Chương 121: Hồi mười sáu (4)
- Chương 122: Hồi mười sáu (5)
- Chương 123: Hồi mười sáu (6)
- Chương 124: Hồi mười sáu (7)
- Chương 125: Hồi mười sáu (8)
- Chương 126: Hồi mười sáu (9)
- Chương 127: Hồi mười sáu (10)
- Chương 128: Hồi mười sáu (11)
- Chương 129: Hồi mười sáu (12)
- Chương 130: Hồi mười sáu (13)
- Chương 131: Hồi mười sáu (14)
- Chương 132: Hồi mười sáu (15)
- Chương 133: Hồi mười sáu (16)
- Chương 134: Hồi mười bảy (1)
- Chương 135: Hồi mười bảy (2)
- Chương 136: Hồi mười bảy (3)
- Chương 137: Hồi mười bảy (4)
- Chương 138: Hồi mười bảy (5)
- Chương 139: Hồi mười bảy (6)
- Chương 140: Hồi mười bảy (7)
- Chương 141: Hồi mười bảy (8)
- Chương 142: Hồi mười bảy (9)
- Chương 143: Hồi mười bảy (10)
- Chương 144: Hồi mười bảy (11)
- Chương 145: Hồi mười bảy (12)
- Chương 146: Hồi mười bảy (13)
- Chương 147: Hồi mười bảy (14)
- Chương 148: Hồi mười bảy (15)
- Chương 149: Hồi mười bảy (16)
- Chương 150: Hồi mười bảy (17)
- Chương 151: Hồi mười tám (1)
- Chương 152: Hồi mười tám (2)
- Chương 153: Hồi mười tám (3)
- Chương 154: Hồi mười tám (4)
- Chương 155: Hồi mười tám (5)
- Chương 156: : Hồi mười tám (6)
- Chương 157: Hồi mười tám (7)
- Chương 158: Hồi mười tám (8)
- Chương 159: Hồi mười tám (9)
- Chương 160: Hồi mười tám (10)
- Chương 161: Hồi mười tám (11)
- Chương 162: Hồi mười tám (12)
- Chương 163: Hồi mười tám (13)
- Chương 164: Hồi mười tám (14)
- Chương 165: Hồi mười tám (15)
- Chương 166: Hồi mười chín (1)
- Chương 167: Hồi mười chín (2)
- Chương 168: Hồi mười chín (3)
- Chương 169: Hồi mười chín (4)
- Chương 170: Hồi mười chín (5)
- Chương 171: Hồi mười chín (6)
- Chương 172: Hồi mười chín (7)
- Chương 173: Hồi mười chín (8)
- Chương 174: Hồi mười chín (9)
- Chương 175: Hồi mười chín (10)
- Chương 176: Hồi mười chín (11)
- Chương 177: Hồi mười chín (12)
- Chương 178: Hồi mười chín (13)
- Chương 179: Hồi mười chín (14)
- Chương 180: Hồi mười chín (15)
- Chương 181: Hồi hai mươi (1)
- Chương 182: Hồi hai mươi (2)
- Chương 183: Hồi hai mươi (3)
- Chương 184: Hồi hai mươi (4)
- Chương 185: Hồi hai mươi (5)
- Chương 186: Hồi hai mươi (6)
- Chương 187: Hồi hai mươi (7)
- Chương 188: Hồi hai mươi (8)
- Chương 189: Hồi hai mươi (9)
- Chương 190: Hồi hai mươi (10)
- Chương 191: Hồi hai mươi (11)
- Chương 192: Hồi hai mươi (12)
- Chương 193: Hồi hai mươi (13)
- Chương 194: Hồi hai mươi (14)
- Chương 195: Hồi hai mươi (15)
- Chương 196: Hồi hai mươi (16)
- Chương 197: Hồi hai mươi (17)
- Chương 198: Hồi hai mươi (18)
- Chương 199: Hồi hai mươi (19)
- Chương 200: Hồi hai mươi mốt (1)
- Chương 201: Hồi hai mươi mốt (2)
- Chương 202: Hồi hai mươi hai (3)
- Chương 203: Hồi hai mươi mốt (4)
- Chương 204: Hồi hai mươi mốt (5)
- Chương 205: Hồi hai mươi mốt (6)
- Chương 206: Hồi hai mươi mốt (7)
- Chương 207: Hồi hai mươi mốt (8)
- Chương 208: Hồi hai mươi mốt (9)
- Chương 209: Hồi hai mươi mốt (10)
- Chương 210: Hồi hai mươi mốt (11)
- Chương 211: Hồi hai mươi mốt (12)
- Chương 212: Hồi hai mươi mốt (13)
- Chương 213: Hồi hai mươi mốt (14)
- Chương 214: Hồi hai mươi mốt (15)
- Chương 215: Hồi hai mươi mốt (16)
- Chương 216: Hồi hai mươi mốt (17)
- Chương 217: Hồi hai mươi mốt (18)
- Chương 218: Hồi hai mươi mốt (19)
- Chương 219: Hồi hai mươi hai (1)
- Chương 220: Hồi hai mươi hai (2)
- Chương 221: Hồi hai mươi hai (3)
- Chương 222: Hồi hai mươi hai (4)
- Chương 223: Hồi hai mươi hai (5)
- Chương 224: Hồi hai mươi hai (6)
- Chương 225: Hồi hai mươi hai (7)
- Chương 226: Hồi hai mươi hai (8)
- Chương 227: Hồi hai mươi hai (9)
- Chương 228: Hồi hai mươi hai (10)
- Chương 229: Hồi hai mươi hai (11)
- Chương 230: Hồi hai mươi hai (12)
- Chương 231: Hồi hai mươi hai (13)
- Chương 232: Hồi hai mươi hai (14)
- Chương 233: Hồi hai mươi ba (1)
- Chương 234: Hồi hai mươi ba (2)
- Chương 235: Hồi hai mươi ba (3)
- Chương 236: Hồi hai mươi ba (4)
- Chương 237: Hồi hai mươi ba (5)
- Chương 238: Hồi hai mươi ba (6)
- Chương 239: Hồi hai mươi ba (7)
- Chương 240: Hồi hai mươi ba (8)
- Chương 241: Hồi hai mươi ba (9)
- Chương 242: Hồi hai mươi ba (10)
- Chương 243: Hồi hai mươi ba (11)
- Chương 244: Hồi hai mươi ba (12)
- Chương 245: Hồi hai mươi ba (13)
- Chương 246: Hồi hai mươi ba (14)
- Chương 247: Hồi hai mươi ba (15)
- Chương 248: Hồi hai mươi ba (16)
- Chương 249: Hồi hai mươi ba (17)
- Chương 250: Hồi hai mươi ba (18)
- Chương 251: Hồi hai mươi ba (19)
- Chương 252: Hồi hai mươi ba (20)
- Chương 253: Hồi hai mươi ba (21)
- Chương 254: Hồi hai mươi ba (22)
- Chương 255: Hồi hai mươi ba (23)
- Chương 256: Hồi hai mươi tư (1)
- Chương 257: Hồi hai mươi tư (2)
- Chương 258: Hồi hai mươi tư (3)
- Chương 259: Hồi hai mươi tư (4)
- Chương 260: Hồi hai mươi tư (5)
- Chương 261: Hồi hai mươi tư (6)
- Chương 262: Hồi hai mươi tư (7)
- Chương 263: Hồi hai mươi tư (8)
- Chương 264: Hồi hai mươi tư (9)
- Chương 265: Hồi hai mươi tư (10)
- Chương 266: Hồi hai mươi tư (11)
- Chương 267: Hồi hai mươi tư (12)
- Chương 268: Hồi hai mươi tư (13)
- Chương 269: Hồi hai mươi tư (14)
- Chương 270: Hồi hai mươi tư (15)
- Chương 271: Hồi hai mươi tư (16)
- Chương 272: Hồi hai mươi tư (17)
- Chương 273: Hồi hai mươi tư (18)
- Chương 274: Hồi hai mươi tư (19)
- Chương 275: Hồi hai mươi tư (20)
- Chương 276: Hồi hai mươi lăm (1)
- Chương 277: Hồi hai mươi lăm (2)
- Chương 278: Hồi hai mươi lăm (3)
- Chương 279: Hồi hai mươi lăm (4)
- Chương 280: Hồi hai mươi lăm (5)
- Chương 281: Hồi hai mươi lăm (6)
- Chương 282: Hồi hai mươi lăm (7)
- Chương 283: Hồi hai mươi lăm (8)
- Chương 284: Hồi hai mươi lăm (9)
- Chương 285: Hồi hai mươi lăm (10)
- Chương 286: Hồi hai mươi lăm (11)
- Chương 287: Hồi hai mươi lăm (12)
- Chương 288: Hồi hai mươi lăm (13)
- Chương 289: Hồi hai mươi lăm (14)
- Chương 290: Hồi hai mươi lăm (15)
- Chương 291: Hồi hai mươi lăm (16)
- Chương 292: Hồi hai mươi lăm (17)
- Chương 293: Hồi hai mươi lăm (18)
- Chương 294: Hồi hai mươi lăm (19)
- Chương 295: Hồi hai mươi sáu(1)
- Chương 296: Hồi hai mươi sáu (2)
- Chương 297: Hồi hai mươi sáu (3)
- Chương 298: Hồi hai mươi sáu (4)
- Chương 299: Hồi hai mươi sáu (5)
- Chương 300: Hồi hai mươi sáu (6)
- Chương 301: Hồi hai mươi sáu (7)
- Chương 302: Hồi hai mươi sáu (8)
- Chương 303: Hồi hai mươi sáu (9)
- Chương 304: Hồi hai mươi sáu (10)
- Chương 305: Hồi hai mươi sáu (11)
- Chương 306: Hồi hai mươi sáu (12)
- Chương 307: Hồi hai mươi sáu (13)
- Chương 308: Hồi hai mươi sáu (14)
- Chương 309: Hồi hai mươi sáu (15)
- Chương 310: Hồi hai mươi sáu (16)
- Chương 311: Hồi hai mươi sáu (17)
- Chương 312: Hồi hai mươi sáu (18)
- Chương 313: Hồi hai mươi sáu (19)
- Chương 314: Hồi hai mươi sáu (20)
- Chương 315: Hồi hai mươi bảy (1)
- Chương 316: Hồi hai mươi bảy (2)
- Chương 317: Hồi hai mươi bảy (3)
- Chương 318: Hồi hai mươi bảy (4)
- Chương 319: Hồi hai mươi bảy (5)
- Chương 320: Hồi hai mươi bảy (6)
- Chương 321: Hồi hai mươi bảy (7)
- Chương 322: Hồi hai mươi bảy (8)
- Chương 323: Hồi hai mươi bảy (9)
- Chương 324: Hồi hai mươi bảy (10)
- Chương 325: Hồi hai mươi bảy (11)
- Chương 326: Hồi hai mươi bảy (12)
- Chương 327: Hồi hai mươi bảy (13)
- Chương 328: Hồi hai mươi bảy (14)
- Chương 329: Hồi hai mươi bảy (15)
- Chương 330: Hồi hai mươi bảy (16)
- Chương 331: Hồi hai mươi bảy (17)
- Chương 332: Hồi hai mươi bảy (18)
- Chương 333: Hồi hai mươi bảy (19)
- Chương 334: Hồi hai mươi bảy (20)
- Chương 335: Hồi hai mươi bảy (21)
- Chương 336: Võ Lâm Toàn Thư phần 1 - Quốc Tử Giám
- Chương 337: Võ Lâm Toàn Thư phần 2 - Làng Ngũ Xã và võ nồi Đậu gia
- Chương 338: Võ Lâm Toàn Thư phần 3 - Thập Bát Liên Trại / Phái Long Đỗ
- Chương 339: Hồi hai mươi tám (1)
- Chương 340: Hồi hai mươi tám (2)
- Chương 341: Hồi hai mươi tám (3)
- Chương 342: Hồi hai mươi tám (4)
- Chương 343: Hồi hai mươi tám (5)
- Chương 344: Hồi hai mươi tám (6)
- Chương 345: Hồi hai mươi tám (7)
- Chương 346: Hồi hai mươi tám (8)
- Chương 347: Hồi hai mươi tám (9)
- Chương 348: Hồi hai mươi tám (10)
- Chương 349: Hồi hai mươi tám (11)
- Chương 350: Hồi hai mươi tám (12)
- Chương 351: Hồi hai mươi tám (13)
- Chương 352: Hồi hai mươi tám (14)
- Chương 353: Hồi hai mươi tám (15)
- Chương 354: Hồi hai mươi tám (16)
- Chương 355: Lời kết thiên
- Chương 356: Hồi hai mươi chín (1)
- Chương 357: Hồi hai mươi chín (2)
- Chương 358: Hồi hai mươi chín (3)
- Chương 359: Hồi hai mươi chín (4)
- Chương 360: Hồi hai mươi chín (5)
- Chương 361: Hồi hai mươi chín (6)
- Chương 362: Hồi hai mươi chín (7)
- Chương 364: Hồi hai mươi chín (9)
- Chương 365: Hồi hai mươi chín (10)
- Chương 366: Hồi hai mươi chín (11)
- Chương 367: Hồi hai mươi chín (12)
- Chương 368: Hồi hai mươi chín (13)
- Chương 369: Hồi hai mươi chín (14)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi
Chương 5: Hồi ba(1)
Giang chi điếu văn vong chi chứng
Nước thay rượu đục cỏ làm nhang
Quân Minh đại thắng trận Đa Bang, lục tục tiến quân vào thành.
Vì mượn danh phù Trần diệt Hồ, nên Mộc Thạnh và Trương Phụ không để quân truy lùng người dân đã chạy trốn được. Cảnh giết người, phóng hoả dù vẫn nhan nhản nhưng ít nhất đã được hạn chế một chút. Tuy nhiên không ngăn nổi quân sĩ cướp bóc tài sản, cưỡng bức thiếu nữ nhà lành. Trong thành Đa Bang… khắp nơi là tiếng khóc của người dân.
Tạng Cẩu vẫn còn ám ảnh vụ ngộ sát Thái Bá Nhạc, suốt ngày ru rú trong lều không ra gặp ai. Nó hận quân Ngu thật đấy, nhưng nó đâu phải một kẻ máu lạnh mà giết người không gớm tay được. Trương Phụ, Mộc Thạnh muốn khen thưởng công Tạng Cẩu hạ sát tướng địch cũng không gặp được nó, đành phải ghi lại công lao để tâu lên vua nhà Minh lúc ấy là Thành Tổ Chu Đệ.
Liễu Tử Tiêm nghỉ ngơi một đêm, mấy vết thương ngoài da đã cầm máu. Nhớ lại ngày hôm qua Tạng Cẩu cứu sống mình, cực kì cảm động. Mới sáng sớm, Liễu Thăng đã lôi Tạng Cẩu dậy, ngỏ ý muốn kết bái làm anh em. Dù còn nhỏ, lại là cô nhi, nhưng chí ít Tạng Cẩu cũng biết cái gọi là ân đền oán trả. Vì thế, nghe Liễu Thăng đề nghị cậu cũng không tiện phản đối, bởi xét cho cùng thì hai bên đều đã cứu nhau một mạng. Tạng Cẩu lại nghĩ: [ mình cô khổ cả đời, nay có một người anh thì thật tốt lắm. Ít nhất không cần phải lẻ loi như trước. ]
Xa xa, dòng nước dữ sông Thao gầm rú liên hồi. Trong thành Đa Bang khói đen bốc cao, trên mặt tường còn nhìn thấy những chỗ hổng lớn.
Liễu Thăng quỳ bên Tạng Cẩu, lư hương rỉ sét đặt trên mặt đất. Ba nhánh cỏ được cắm trong đó thay hương trầm, mấy cái chén con đựng nước trắng dùng như rượu ăn thề… Hai đứa giơ ba ngón tay chỉ trời phát thệ, lấy dao cắt máu nhỏ vào li rồi dập đầu ba cái.
“ Trời đất, anh linh tướng sĩ hai bên làm chứng. Hôm nay Tạng Cẩu, Liễu Thăng kết làm huynh đệ. Nguyện có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu. Tuy không sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Nếu trái lời thề, cam nguyện bị thiên lôi đánh chết. ”
Liễu Thăng nói tiếng Việt không sõi, nên xướng bằng tiếng Tàu. Tạng Cẩu dù nghe câu hiểu câu không nhưng trí nhớ rất tốt, có thể đọc theo trôi chảy ngay lần đầu tiên.
Nó lại âm thầm khấn trong lòng:
[ Cái người bất hạnh chết dưới tay ta ơi, ngài sống khôn chết thiêng đừng biến thành ma đến bắt ta. Dù ta hận quân Ngu tàn ác nhưng ngài với ta không thù không oán, khi ấy ta thực sự không cố ý hại ngài đâu. Ở đây không có rượu, ta kính ngài chén nước sông, ngài uống rồi đầu thai lại làm kiếp người. ]
Tạng Cẩu tự xưng là “ ta ” vì nó rất hận quân Ngu, không muốn tự hạ thấp mình trước kẻ đã giết hết người thân của nó hay tất cả những ai liên quan.
Hai đứa dốc cạn hai chén, lại rót nước trong chén còn lại xuống sông để tế điện trời đất vong linh.
Liễu Thăng hơn Tạng Cẩu sáu tuổi, nhưng để giải thích chuyện nó không biết nói tiếng Hoa, Tạng Cẩu nói mình chỉ mới năm tuổi đầu. Vóc người nước Nam vốn nhỏ bé hơn dân phương bắc, Tạng Cẩu lại là trẻ lang thang đói ăn từ nhỏ nên càng còi cọc. Bởi thế nó nói là Liễu Thăng tin ngay. Hai người kết nghĩa, Liễu Thăng làm anh. Cậu muốn Tạng Cẩu lấy họ Liễu như mình, còn nhờ Trương Phụ Mộc Thạnh đặt cho cậu em trai mới kết nghĩa của mình một cái tên mới. Tạng Cẩu ra sức từ chối, nhưng Liễu Thăng ép dữ quá bèn chỉ xin theo họ Liễu.
Trương Phụ Mộc Thạnh gặp Tạng Cẩu, bèn ngợi khen cậu bằng những mĩ từ như hào kiệt không đợi lớn, anh hùng xuất thiếu niên…v.v… Liễu Thăng dịch lại đại ý cho Tạng Cẩu, cậu bé lúc này mới biết người bị mình ngộ sát hình như là nhân vật lớn.
Quân Minh đuổi theo quân Hồ về phía Hoàng Giang. Trên đường, Liễu Thăng bẻ cành cây làm kiếm, dạy cho Tạng Cẩu mười sáu chiêu Tuyết Trai kiếm pháp để phòng thân. Chiều tối thì dùng than thay phấn, chỉ Tạng Cẩu học tiếng Tàu.
Cậu nhóc ăn mày đầu óc sáng láng, học rất nhanh nên chẳng mất bao lâu đã thuộc nằm lòng động tác kiếm thuật, nhưng vì tiếng Hoa mới bõm bẽm nói được nghe được nên còn chưa thể nắm vững được các biến hoá của đường kiếm.
Nó cũng vẫn không quên câu chuyện của mình nên phải giả vờ ngốc. Liễu Thăng dạy đi dạy lại một mẫu Hán tự mấy lần, Tạng Cẩu đều ra vẻ chưa hiểu, hoặc lúc Thăng hỏi lại thì nó cố tình đáp sai. Riết rồi Liễu Tử Tiêm cũng đâm chán, quyết định để Tạng Cẩu tự học, lúc nào thông thì đến tìm cậu sẽ dạy cho cái mới.
Tạng Cẩu học nửa ngày là xong Tuyết Trai Kiếm Pháp, lại tranh thủ học quyền cước của binh sĩ. Môn võ lính lác nhà Minh dùng tên là Thái Tổ Trường Quyền, nghe đồn là do hoàng đế khai quốc nhà Tống là Triệu Khuông Dần sáng chế, cả thảy còn ba mươi sáu chiêu chưa thất truyền.
Khuông Dần hiếu võ, có một thanh thanh long đại đao khá nặng, song đã mất tích đến nay cũng không rõ đã lạc tới chốn nào. Nghe đồn trong quá khứ Thái Tổ Trường Quyền có nhiều hơn 36 chiêu, nhưng đã thất truyền mất. Bài quyền phổ thông tới nỗi, thời bấy giờ nông phu miền sơn dã cũng biết đánh vài chiêu, đi một đường. Sĩ tốt nhà Minh biết đánh cũng chẳng có gì là lạ.
Gặp Tạng Cẩu muốn học, đám người ấy dù có nhạo báng mấy câu nhưng vẫn nhiệt tình chỉ dạy. Ngờ đâu nó tiến bộ thần tốc, chỉ mấy canh giờ đã đánh được đủ ba mươi sáu chước Thái Tổ Trường Quyền, thậm chí cách Cẩu đi quyền nay còn lâm li ảo diệu hơn người dạy mấy lần nữa. Ấy cũng là do quyền pháp này chú trọng những đòn rộng, mạnh mẽ chứ không phải sự biến hoá ảo diệu. Nói ngắn gọn lại thì dù hàm chứa kình lực rất mạnh, nhưng quyền lộ thì quá mức đơn giản.
Cả đám binh lính trố mắt ngoạc mồm ra mà nhìn Tạng Cẩu càng đánh càng hăng, không khỏi hoài nghi liệu cậu có biết quyền pháp này từ trước, chỉ giả đò không hiểu gì hết để hí lộng họ mà thôi hay chăng. Nhưng đến khi Tạng Cẩu đánh ra chiêu thứ ba mươi bảy, ba mươi tám, ba mươi chín… thì cả đám ngoài vỗ tay tán thưởng ra không biết phải làm gì hơn.
Tạng Cẩu rơi vào một cảnh giới kì lạ, đi quyền hoàn toàn theo bản năng. Lúc này đường quyền của cậu khi thì nhanh như gió hiểm như băng giữa cơn bão tuyết, lúc lại chầm chậm như sương lạnh còn đọng nơi lá cỏ. Bộ pháp của cậu lại càng thêm kì dị.
Không còn đơn thuần chỉ có cái phóng khoáng, đại khai đại hợp của Thái Tổ Trường Quyền nữa mat được thêm sự nhẹ nhàng. Nhìn Tạng Cẩu, người ta chợt liên tưởng tới lớp tuyết đầu đông lất phất rơi dưới hiên nhà.
Trong đám lính có một gã người Sơn Đông, nhãn quan nhìn võ thuật cũng cao nhất bọn. Y trầm tư ngắm một lúc, rồi như bừng tỉnh đại ngộ:
" Quyền chiêu và bộ pháp của nó… ta thấy có hơi hám Tuyết Trai kiếm pháp. Tại sao lại như thế được?? ”
Cả đám nghe lời mới cố quan sát thật kỹ, cũng dần nhìn ra một chút manh mối trong ấy.
" Quả nhiên là thế. ”
" Nhóc này không phải mới luyện môn võ công này vài ngày trước ư??? ”
Trong thời gian này, quân Minh lại đánh một trận với thuỷ quân nhà Hồ. Hai phe mỗi bên chiếm một bờ sông, dùng thuyền chiến đánh lẫn nhau. Theo Minh Thực lục ghi lại, quân nhà Hồ có tới 500 chiến thuyền do chính đại tướng Hồ Nguyên Trừng – con trai Hồ Quý Li – cầm đầu.
Trương Phụ chia binh làm hai đường thuỷ, bộ. Bộ binh, chiến thuyền và một nửa quân kị đều do bản thân y thống lĩnh, giao chiến trực diện với quân nhà Ngu. Còn phân nửa chi kị binh của Mộc Thạnh thì vòng hẳn lên thượng nguồn, tìm đường xé rừng vượt sông.
Phụ đứng trên đầu tàu, nhìn đội thuyền chiến nhà Hồ hùng dũng tiến gần tới mà không hề nao núng. Y giương cao thanh đại đao của mình, phất lá cờ Đại Minh về phía quân tướng nhà Hồ:
" Sát!!!!!!!!!!! ”
Tiếng quát oai hùng, dõng dạc trung khí mười phần của Phụ truyền đi thật xa. Thùng! Thùng! Thùng!!! Tiếng trống trận bắt đầu nổi lên, hoà nhịp với đôi hàng mái chéo của những con thuyền. Cả mặt sông lúc ấy bị khuấy động bởi mấy ngàn chiếc chèo gỗ, sóng nước cứ lan mãi về bờ, ì oạp ì oạp rửa trôi lớp đất còn nhuốm máu khô.
Đầu thuyền bên kia, Hồ Nguyên Trừng mặc chiến giáp xuất hiện. Gương mặt anh tuấn, với nét thanh tú của một quan văn và cái nhìn trí tuệ, sắc bén như gươm của bậc võ tướng. Chàng mặc chiến giáp nhẹ, lưng khoác áo bào trắng phau như tuyết. Ánh mắt Nguyên Trừng quét qua ba quân, đầy nghiêm nghị. Chàng khẽ đảo tay, phất mạnh áo bào một cái. Chẳng cần cờ xí để hiệu lệnh tam quân, cũng chẳng cần gióng trống khua chiêng nhằn bổ uy trợ thế, quân sĩ răm rắp như một dạ ran một tiếng.
“ Rõ!!!! ”
Dõng dạc, hào khí ngút trời mà lại đều tăm tắp, tinh binh của Hồ Nguyên Trừng chẳng ai bảo ai, nhất loạt nâng pháo bỏ đạn, lắp cung cài tên đợi sẵn.
“ Bắn!! ”
Hồ Nguyên Trừng chỉ giương soái kì của mình, hàng trăm khẩu pháo Thần Cơ đã nhất loạt bắn tới tấp vào thuyền của Phụ. Điểm mạnh của súng Thần Cơ do Nguyên Trừng chế tạo là tính nhẹ và cơ động. Thuở ấy công nghệ đóng thuyền không quá phát triển, vẫn chưa có sự xuất hiện của súng thần công cỡ lớn trên tàu chiến, còn súng cổ thời đầu Tống hoả lực lại quá yếu. Súng Thần Cơ đúc theo phương pháp mới đã gọn còn nhẹ, uy lực lại mạnh nên có thể tác chiến được trên thuyền, một chiếc nhỏ thì chở được một khẩu, lớn thì được từ bốn tới năm khẩu.
Súng Thần Cơ bắn sang, đội chiến thuyền quân Minh hoả lực yếu hơn lập tức ăn thiệt lớn. May thay Trương Phụ đã sớm lường trước được điều này, nên đã dùng bao rơm bọc phía trước thuyền làm vật cản. Nếu đạn sắt của súng Thần Cơ có bắn trúng mà không làm thủng đáy thuyền, thuyền sẽ không chìm.
Trương Phụ ra sức đốc thúc tam quân, lại dò hỏi một tham tướng là Lý Bân:
“ Không phải mi nói có thể phỏng chế hoả pháo của địch quân sao? Đâu? Giờ pháo đâu??? ”
Lý Bân bị Phụ xách cổ, nghẹn khí chỉ đành thở khò khè lấy hơi cho khỏi chết. Trương Phụ khinh thường hừ một cái, mới thả tay. Bân thoát nạn vội ôm cổ mình, ánh mắt nhìn Phụ như muốn sát nhân. Nhưng rồi y cũng cố gắng thu lại được sát tâm của mình, nói:
“ Chuyện này… còn một chút vấn đề. ”
“ Một chút cái đầu con bà nhà mi!!! Thằng hãm tài vô dụng!! Lần sao làm được hẵng lên tiếng! ”
Trương Phụ sút một cú, nhắm ngay giữa háng Lý Bân khiến y sụp hẳn xuống, tay ôm chặt chú chim non gãy cánh. Y nằm trên sàn tàu mà co, mà giật, mà kêu gào. Đến nỗi Trương Phụ nhìn gai cả mắt, nghe ngứa cả tai cho nhét luôn đống giẻ lau vào mồm.
“ Giờ chỉ còn dựa cả vào chi kì binh của Mộc Thạnh mà thôi. ”
Trên mặt sông, quân nhà Hồ áp đảo quân Minh. Nhưng một tướng lão luyện như Trương Phụ ắt còn có lưu hậu chước. Đang từ thượng nguồn đánh ập lại chính là chi kị binh của Mộc Thanh. Chỉ cần sang được bờ, muốn phá tan doanh trại đối phương chẳng phải dễ như bỡn sao?? Bên cạnh đó khi ấy quân Hồ gặp thế gọng kìm hai mặt cùng thụ địch, trận cước không loạn mới là lạ.
Mộc Thạnh y theo lời vác siêu cưỡi ngựa, đi đầu đoàn quân phi nước đại về phía hạ lưu. Trên đường, y vừa dùng siêu chặt cây phạt cỏ, vừa dặn:
“ An Nam thiện nhất là nghề đánh lén, các huynh đệ phải thật thận trọng khi hành động, chớ có rơi vào phục kích. ”
Dưới vòm trời này, từ cổ chí kim mấy ngàn năm ròng thử hỏi dân tộc nào có thể biến hai chữ “ du kích ” ấy thành một thứ nghệ thuật như người Việt??
Thì ra, trước khi dẫn quân sang nước Nam, Trương Mộc đã tập hợp hết sử liệu về các cuộc giao tranh trong quá khứ giữa hai nước, sau đó nghiên cứu cẩn thận. Hai người nhận ra, mặc dù đám sử gia người Tàu luôn cố gắng lấp liếm, song với kiến thức cùng kinh nghiệm chinh chiến sa trường của mình, hai người vẫn lọc được một vài nguyên nhân vì sao quân bắc lại thất bại.
Thời Nam Hán, trận Bạch Đằng. Thuỷ quân phương bắc bị lùa vào trận cọc, lại trúng phục kích, chết vô số. Hoằng Tháo tử trận.
Thời Bắc Tống, trận sông Như Nguyệt, Quách Quỳ Triệu Tiết trúng kế dương đông kích tây, trại của Triệu bị tập kích bất ngờ. Quân bắc thảm bại.
Thời Nguyên - Mông…
Càng tìm hiểu, Thạnh và Phụ càng tin chắc dân Nam là một dân tộc khó nhằn, giỏi lấy yếu thắng mạnh dùng ít phá nhiều, chẳng những thạo nghề sông nước lặn sâu, còn giỏi việc dựng chông lập cạm. Hai người chẳng dám vì những chiến thắng vang dội giành được lúc trước mà buông lỏng cảnh giác. Họ e sợ khả năng quân Đại Ngu vẫn đang âm thầm chuẩn bị một đòn phản kích quyết định.
Mộc Thạnh và quân của y tiến lên với mười hai phần cẩn trọng. Thậm chí chỉ một tiếng gió thổi cỏ lay hơi khác thường thôi cũng khiến họ giật mình thon thót, không biết liệu sẽ có bao nhiêu binh nhà Hồ nhảy ra khỏi các tán cây rậm rạp. Thình lình một tiếng chim kêu, bất chợt một tràng vượn hót bật lên trong rừng vắng thực chất chẳng phải chuyện gì bất thường, nhưng với Mộc Thạnh và người của hắn thì chúng lại là cả một sự tra tấn về mặt tinh thần.
“ Kia!! Quân Hồ!! ”
Phập!!!
Mộc Thạnh vừa thấy loáng thoáng chóp nón đỏ tươi, lập tức giương cung cài tên, bắn một mũi tên về phương ấy. Nghề thiện xạ của y dù không bằng món đánh siêu, nhưng cũng là một cao thủ. Mũi tên lướt đi trong gió, xuyên thủng một chiếc lá bàng rồi găm trúng phóc vào mục tiêu cần bắn, không chệch lấy một li. Tài bắn cung cỡ ấy đã có thể xưng là thần hồ kỳ kỹ, bách bộ xuyên dương.
Kị binh nhào tới chỗ mũi tên, vốn định bắt sống hoặc thủ tiêu cái xác người lính Đại Ngu nọ, nào ngờ…
“ Bẩm tướng quân… là một con bù nhìn rơm! ”
“ Bù nhìn?? ”
Mộc Thạnh và cánh quân của mình hết nhìn người nọ lại ngó người kia. Tất nhiên, chẳng ai tìm được đáp án trong mắt đối phương. Kể cả Mộc Thạnh thân là đại tướng, cũng không hiểu tay Hồ Nguyên Trừng này muốn giở trò gì. Song trên chiến trường, một khắc cũng là vô giá. Mộc Thạnh biết rõ chiến thuyền của Trương Phụ không thể chống lại hoả lực của Pháo Thần Cơ trong thời gian dài, nên y chẳng dám nghĩ nhiều nữa, chỉ dặn quân sĩ phải hết sức cẩn thận rồi tiếp tục lên đường.
" Lẽ nào là thuyền cỏ mượn tên?? Không đúng, muốn dùng kế này, đặt người nộm trong rừng thì biết đến bao giờ được mười mũi?? Hồ Nguyên Trừng này không phải bị lừa đá trúng đầu đấy chứ? ”
Mộc Thạnh tự hỏi, cứ vừa thúc ngựa vừa lầm bầm một mình.
Trong đội có người lên tiếng:
" Tướng quân, đằng này lại có!! ”
" Đằng kia cũng vậy!! ”
Tâng!!
Tiếng dây cung bật lên khô khốc, hai mũi tên của Mộc Thạnh đã vọt vào trong tàng cây, khuất sau những tán lá dày. Liền đó, bình bịch hai tiếng, hai con bù nhìn rơm khoác quân phục nhà Hồ rơi xuống. Thấy sự lạ, Mộc Thạnh thoáng nhíu mày, rồi chợt vỗ mạnh trán mình.
" Ta biết rồi… khá khen cho tiểu tử Hồ Nguyên Trừng ngươi. ”
" Tướng quân… lời ấy có ý gì? ”
" Bại tướng ở Đa Bang chắc chắn đã nói cho hắn biết chiến thuật chia binh hai ngả của ta và Trương nguyên soái. Tiểu tử này bèn tương tế tựu kế, dùng những người nộm này khiến chúng ta cảnh giác, thực chất trong rừng không có gì đáng sợ.
Người An Nam giỏi dùng phục kích, hắn biết chúng ta chim sợ cành cong, sẽ phải cẩn thận đề phòng lục soát khu rừng tìm kiếm phục binh mà tiêu diệt, từ đó hoang phí thì giờ một cách vô ích. Tranh thủ thời gian ấy, hắn mới dùng đại quân quét ngang đội thuyền của Trương nguyên soái. Khi chúng ta chạy tới nơi, e rằng sẽ lọt vào thiên la địa võng.
Hay cho một chiêu Không Thành Kế, lại được tiểu tử này vận dụng một cách nhuần nhuyễn ngoài hoang ngoại. Thế nhưng, chẳng chịu tốn một binh một tốt nào mà muốn lừa Mộc Thạnh này ư, tiểu tử An Nam này cũng quá coi thường ta đấy. ” - Mộc Thạnh nghiến răng, cây tên trong tay bị y bẻ gãy cái rụp.
" Thế thì nguy lắm, chúng ta đã tốn khá nhiều thời gian rồi. ”
" Mau!!! Dùng hết tốc lực, hoàn thành thế gọng kìm!! ”
Nhánh kỵ binh này theo Mộc Thạnh chinh chiến đã nhiều năm, biết lúc nào nên làm gì. Thấy tướng quân sắc mặt trầm trọng, điên cuồng thúc ngựa chạy nhanh về phía cửa rừng đông nam, cả đám cũng liền vội vàng vọt theo.
Cửa rừng đã ở trước mặt, nếu phóng tầm mắt qua khỏi các tán cây là có thể nhìn thấy đội thuyền của hai bên đang chiến nhau dữ dội. Thạnh thấy khói xám bốc lên bay qua đầu mình, đoán biết Trương Phụ đã bị dồn vào thế khó. Thực tế, Phụ đã không dám so hoả lực nữa mà phải để chiến thuyền ngạnh kháng từng trận bão đạn mưa tên của quân Hồ, từ từ áp sát lại, để quân tràn sang đánh giáp lá cà. Thạnh không khỏi nôn nóng, tay nắm siêu sắt thêm chặt.
Cộp! Cộp! Cộp!
Bầy ngựa phi hết tốc lực, chẳng mấy mà đã vượt qua khỏi sự che chở của lá cây. Ánh nắng buổi ban trưa như đổ lửa xuống đầu, đôi mắt khẽ híp lại một lúc vì chói nhưng Thạnh nào dám thả chậm mã tốc?? Chưa đến nơi, y đã hét vang:
" Thằng ranh con Hồ Nguyên Trừng, ông nội Mộc Thạnh của mi tới rồi đây!! ”
Y đang muốn gác siêu lại để với lấy cây cung, định bụng cứ bắn rụng soái kì quân Ngu trước để thị uy đã. Nào ngờ dưới chân ngựa bỗng hẫng đi nghe sụt một cái, sau đó cảnh vật trước mặt cứ dâng cao dần.
" Hỏng rồi!!! Bẫy chông!!! ”
Nước thay rượu đục cỏ làm nhang
Quân Minh đại thắng trận Đa Bang, lục tục tiến quân vào thành.
Vì mượn danh phù Trần diệt Hồ, nên Mộc Thạnh và Trương Phụ không để quân truy lùng người dân đã chạy trốn được. Cảnh giết người, phóng hoả dù vẫn nhan nhản nhưng ít nhất đã được hạn chế một chút. Tuy nhiên không ngăn nổi quân sĩ cướp bóc tài sản, cưỡng bức thiếu nữ nhà lành. Trong thành Đa Bang… khắp nơi là tiếng khóc của người dân.
Tạng Cẩu vẫn còn ám ảnh vụ ngộ sát Thái Bá Nhạc, suốt ngày ru rú trong lều không ra gặp ai. Nó hận quân Ngu thật đấy, nhưng nó đâu phải một kẻ máu lạnh mà giết người không gớm tay được. Trương Phụ, Mộc Thạnh muốn khen thưởng công Tạng Cẩu hạ sát tướng địch cũng không gặp được nó, đành phải ghi lại công lao để tâu lên vua nhà Minh lúc ấy là Thành Tổ Chu Đệ.
Liễu Tử Tiêm nghỉ ngơi một đêm, mấy vết thương ngoài da đã cầm máu. Nhớ lại ngày hôm qua Tạng Cẩu cứu sống mình, cực kì cảm động. Mới sáng sớm, Liễu Thăng đã lôi Tạng Cẩu dậy, ngỏ ý muốn kết bái làm anh em. Dù còn nhỏ, lại là cô nhi, nhưng chí ít Tạng Cẩu cũng biết cái gọi là ân đền oán trả. Vì thế, nghe Liễu Thăng đề nghị cậu cũng không tiện phản đối, bởi xét cho cùng thì hai bên đều đã cứu nhau một mạng. Tạng Cẩu lại nghĩ: [ mình cô khổ cả đời, nay có một người anh thì thật tốt lắm. Ít nhất không cần phải lẻ loi như trước. ]
Xa xa, dòng nước dữ sông Thao gầm rú liên hồi. Trong thành Đa Bang khói đen bốc cao, trên mặt tường còn nhìn thấy những chỗ hổng lớn.
Liễu Thăng quỳ bên Tạng Cẩu, lư hương rỉ sét đặt trên mặt đất. Ba nhánh cỏ được cắm trong đó thay hương trầm, mấy cái chén con đựng nước trắng dùng như rượu ăn thề… Hai đứa giơ ba ngón tay chỉ trời phát thệ, lấy dao cắt máu nhỏ vào li rồi dập đầu ba cái.
“ Trời đất, anh linh tướng sĩ hai bên làm chứng. Hôm nay Tạng Cẩu, Liễu Thăng kết làm huynh đệ. Nguyện có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu. Tuy không sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Nếu trái lời thề, cam nguyện bị thiên lôi đánh chết. ”
Liễu Thăng nói tiếng Việt không sõi, nên xướng bằng tiếng Tàu. Tạng Cẩu dù nghe câu hiểu câu không nhưng trí nhớ rất tốt, có thể đọc theo trôi chảy ngay lần đầu tiên.
Nó lại âm thầm khấn trong lòng:
[ Cái người bất hạnh chết dưới tay ta ơi, ngài sống khôn chết thiêng đừng biến thành ma đến bắt ta. Dù ta hận quân Ngu tàn ác nhưng ngài với ta không thù không oán, khi ấy ta thực sự không cố ý hại ngài đâu. Ở đây không có rượu, ta kính ngài chén nước sông, ngài uống rồi đầu thai lại làm kiếp người. ]
Tạng Cẩu tự xưng là “ ta ” vì nó rất hận quân Ngu, không muốn tự hạ thấp mình trước kẻ đã giết hết người thân của nó hay tất cả những ai liên quan.
Hai đứa dốc cạn hai chén, lại rót nước trong chén còn lại xuống sông để tế điện trời đất vong linh.
Liễu Thăng hơn Tạng Cẩu sáu tuổi, nhưng để giải thích chuyện nó không biết nói tiếng Hoa, Tạng Cẩu nói mình chỉ mới năm tuổi đầu. Vóc người nước Nam vốn nhỏ bé hơn dân phương bắc, Tạng Cẩu lại là trẻ lang thang đói ăn từ nhỏ nên càng còi cọc. Bởi thế nó nói là Liễu Thăng tin ngay. Hai người kết nghĩa, Liễu Thăng làm anh. Cậu muốn Tạng Cẩu lấy họ Liễu như mình, còn nhờ Trương Phụ Mộc Thạnh đặt cho cậu em trai mới kết nghĩa của mình một cái tên mới. Tạng Cẩu ra sức từ chối, nhưng Liễu Thăng ép dữ quá bèn chỉ xin theo họ Liễu.
Trương Phụ Mộc Thạnh gặp Tạng Cẩu, bèn ngợi khen cậu bằng những mĩ từ như hào kiệt không đợi lớn, anh hùng xuất thiếu niên…v.v… Liễu Thăng dịch lại đại ý cho Tạng Cẩu, cậu bé lúc này mới biết người bị mình ngộ sát hình như là nhân vật lớn.
Quân Minh đuổi theo quân Hồ về phía Hoàng Giang. Trên đường, Liễu Thăng bẻ cành cây làm kiếm, dạy cho Tạng Cẩu mười sáu chiêu Tuyết Trai kiếm pháp để phòng thân. Chiều tối thì dùng than thay phấn, chỉ Tạng Cẩu học tiếng Tàu.
Cậu nhóc ăn mày đầu óc sáng láng, học rất nhanh nên chẳng mất bao lâu đã thuộc nằm lòng động tác kiếm thuật, nhưng vì tiếng Hoa mới bõm bẽm nói được nghe được nên còn chưa thể nắm vững được các biến hoá của đường kiếm.
Nó cũng vẫn không quên câu chuyện của mình nên phải giả vờ ngốc. Liễu Thăng dạy đi dạy lại một mẫu Hán tự mấy lần, Tạng Cẩu đều ra vẻ chưa hiểu, hoặc lúc Thăng hỏi lại thì nó cố tình đáp sai. Riết rồi Liễu Tử Tiêm cũng đâm chán, quyết định để Tạng Cẩu tự học, lúc nào thông thì đến tìm cậu sẽ dạy cho cái mới.
Tạng Cẩu học nửa ngày là xong Tuyết Trai Kiếm Pháp, lại tranh thủ học quyền cước của binh sĩ. Môn võ lính lác nhà Minh dùng tên là Thái Tổ Trường Quyền, nghe đồn là do hoàng đế khai quốc nhà Tống là Triệu Khuông Dần sáng chế, cả thảy còn ba mươi sáu chiêu chưa thất truyền.
Khuông Dần hiếu võ, có một thanh thanh long đại đao khá nặng, song đã mất tích đến nay cũng không rõ đã lạc tới chốn nào. Nghe đồn trong quá khứ Thái Tổ Trường Quyền có nhiều hơn 36 chiêu, nhưng đã thất truyền mất. Bài quyền phổ thông tới nỗi, thời bấy giờ nông phu miền sơn dã cũng biết đánh vài chiêu, đi một đường. Sĩ tốt nhà Minh biết đánh cũng chẳng có gì là lạ.
Gặp Tạng Cẩu muốn học, đám người ấy dù có nhạo báng mấy câu nhưng vẫn nhiệt tình chỉ dạy. Ngờ đâu nó tiến bộ thần tốc, chỉ mấy canh giờ đã đánh được đủ ba mươi sáu chước Thái Tổ Trường Quyền, thậm chí cách Cẩu đi quyền nay còn lâm li ảo diệu hơn người dạy mấy lần nữa. Ấy cũng là do quyền pháp này chú trọng những đòn rộng, mạnh mẽ chứ không phải sự biến hoá ảo diệu. Nói ngắn gọn lại thì dù hàm chứa kình lực rất mạnh, nhưng quyền lộ thì quá mức đơn giản.
Cả đám binh lính trố mắt ngoạc mồm ra mà nhìn Tạng Cẩu càng đánh càng hăng, không khỏi hoài nghi liệu cậu có biết quyền pháp này từ trước, chỉ giả đò không hiểu gì hết để hí lộng họ mà thôi hay chăng. Nhưng đến khi Tạng Cẩu đánh ra chiêu thứ ba mươi bảy, ba mươi tám, ba mươi chín… thì cả đám ngoài vỗ tay tán thưởng ra không biết phải làm gì hơn.
Tạng Cẩu rơi vào một cảnh giới kì lạ, đi quyền hoàn toàn theo bản năng. Lúc này đường quyền của cậu khi thì nhanh như gió hiểm như băng giữa cơn bão tuyết, lúc lại chầm chậm như sương lạnh còn đọng nơi lá cỏ. Bộ pháp của cậu lại càng thêm kì dị.
Không còn đơn thuần chỉ có cái phóng khoáng, đại khai đại hợp của Thái Tổ Trường Quyền nữa mat được thêm sự nhẹ nhàng. Nhìn Tạng Cẩu, người ta chợt liên tưởng tới lớp tuyết đầu đông lất phất rơi dưới hiên nhà.
Trong đám lính có một gã người Sơn Đông, nhãn quan nhìn võ thuật cũng cao nhất bọn. Y trầm tư ngắm một lúc, rồi như bừng tỉnh đại ngộ:
" Quyền chiêu và bộ pháp của nó… ta thấy có hơi hám Tuyết Trai kiếm pháp. Tại sao lại như thế được?? ”
Cả đám nghe lời mới cố quan sát thật kỹ, cũng dần nhìn ra một chút manh mối trong ấy.
" Quả nhiên là thế. ”
" Nhóc này không phải mới luyện môn võ công này vài ngày trước ư??? ”
Trong thời gian này, quân Minh lại đánh một trận với thuỷ quân nhà Hồ. Hai phe mỗi bên chiếm một bờ sông, dùng thuyền chiến đánh lẫn nhau. Theo Minh Thực lục ghi lại, quân nhà Hồ có tới 500 chiến thuyền do chính đại tướng Hồ Nguyên Trừng – con trai Hồ Quý Li – cầm đầu.
Trương Phụ chia binh làm hai đường thuỷ, bộ. Bộ binh, chiến thuyền và một nửa quân kị đều do bản thân y thống lĩnh, giao chiến trực diện với quân nhà Ngu. Còn phân nửa chi kị binh của Mộc Thạnh thì vòng hẳn lên thượng nguồn, tìm đường xé rừng vượt sông.
Phụ đứng trên đầu tàu, nhìn đội thuyền chiến nhà Hồ hùng dũng tiến gần tới mà không hề nao núng. Y giương cao thanh đại đao của mình, phất lá cờ Đại Minh về phía quân tướng nhà Hồ:
" Sát!!!!!!!!!!! ”
Tiếng quát oai hùng, dõng dạc trung khí mười phần của Phụ truyền đi thật xa. Thùng! Thùng! Thùng!!! Tiếng trống trận bắt đầu nổi lên, hoà nhịp với đôi hàng mái chéo của những con thuyền. Cả mặt sông lúc ấy bị khuấy động bởi mấy ngàn chiếc chèo gỗ, sóng nước cứ lan mãi về bờ, ì oạp ì oạp rửa trôi lớp đất còn nhuốm máu khô.
Đầu thuyền bên kia, Hồ Nguyên Trừng mặc chiến giáp xuất hiện. Gương mặt anh tuấn, với nét thanh tú của một quan văn và cái nhìn trí tuệ, sắc bén như gươm của bậc võ tướng. Chàng mặc chiến giáp nhẹ, lưng khoác áo bào trắng phau như tuyết. Ánh mắt Nguyên Trừng quét qua ba quân, đầy nghiêm nghị. Chàng khẽ đảo tay, phất mạnh áo bào một cái. Chẳng cần cờ xí để hiệu lệnh tam quân, cũng chẳng cần gióng trống khua chiêng nhằn bổ uy trợ thế, quân sĩ răm rắp như một dạ ran một tiếng.
“ Rõ!!!! ”
Dõng dạc, hào khí ngút trời mà lại đều tăm tắp, tinh binh của Hồ Nguyên Trừng chẳng ai bảo ai, nhất loạt nâng pháo bỏ đạn, lắp cung cài tên đợi sẵn.
“ Bắn!! ”
Hồ Nguyên Trừng chỉ giương soái kì của mình, hàng trăm khẩu pháo Thần Cơ đã nhất loạt bắn tới tấp vào thuyền của Phụ. Điểm mạnh của súng Thần Cơ do Nguyên Trừng chế tạo là tính nhẹ và cơ động. Thuở ấy công nghệ đóng thuyền không quá phát triển, vẫn chưa có sự xuất hiện của súng thần công cỡ lớn trên tàu chiến, còn súng cổ thời đầu Tống hoả lực lại quá yếu. Súng Thần Cơ đúc theo phương pháp mới đã gọn còn nhẹ, uy lực lại mạnh nên có thể tác chiến được trên thuyền, một chiếc nhỏ thì chở được một khẩu, lớn thì được từ bốn tới năm khẩu.
Súng Thần Cơ bắn sang, đội chiến thuyền quân Minh hoả lực yếu hơn lập tức ăn thiệt lớn. May thay Trương Phụ đã sớm lường trước được điều này, nên đã dùng bao rơm bọc phía trước thuyền làm vật cản. Nếu đạn sắt của súng Thần Cơ có bắn trúng mà không làm thủng đáy thuyền, thuyền sẽ không chìm.
Trương Phụ ra sức đốc thúc tam quân, lại dò hỏi một tham tướng là Lý Bân:
“ Không phải mi nói có thể phỏng chế hoả pháo của địch quân sao? Đâu? Giờ pháo đâu??? ”
Lý Bân bị Phụ xách cổ, nghẹn khí chỉ đành thở khò khè lấy hơi cho khỏi chết. Trương Phụ khinh thường hừ một cái, mới thả tay. Bân thoát nạn vội ôm cổ mình, ánh mắt nhìn Phụ như muốn sát nhân. Nhưng rồi y cũng cố gắng thu lại được sát tâm của mình, nói:
“ Chuyện này… còn một chút vấn đề. ”
“ Một chút cái đầu con bà nhà mi!!! Thằng hãm tài vô dụng!! Lần sao làm được hẵng lên tiếng! ”
Trương Phụ sút một cú, nhắm ngay giữa háng Lý Bân khiến y sụp hẳn xuống, tay ôm chặt chú chim non gãy cánh. Y nằm trên sàn tàu mà co, mà giật, mà kêu gào. Đến nỗi Trương Phụ nhìn gai cả mắt, nghe ngứa cả tai cho nhét luôn đống giẻ lau vào mồm.
“ Giờ chỉ còn dựa cả vào chi kì binh của Mộc Thạnh mà thôi. ”
Trên mặt sông, quân nhà Hồ áp đảo quân Minh. Nhưng một tướng lão luyện như Trương Phụ ắt còn có lưu hậu chước. Đang từ thượng nguồn đánh ập lại chính là chi kị binh của Mộc Thanh. Chỉ cần sang được bờ, muốn phá tan doanh trại đối phương chẳng phải dễ như bỡn sao?? Bên cạnh đó khi ấy quân Hồ gặp thế gọng kìm hai mặt cùng thụ địch, trận cước không loạn mới là lạ.
Mộc Thạnh y theo lời vác siêu cưỡi ngựa, đi đầu đoàn quân phi nước đại về phía hạ lưu. Trên đường, y vừa dùng siêu chặt cây phạt cỏ, vừa dặn:
“ An Nam thiện nhất là nghề đánh lén, các huynh đệ phải thật thận trọng khi hành động, chớ có rơi vào phục kích. ”
Dưới vòm trời này, từ cổ chí kim mấy ngàn năm ròng thử hỏi dân tộc nào có thể biến hai chữ “ du kích ” ấy thành một thứ nghệ thuật như người Việt??
Thì ra, trước khi dẫn quân sang nước Nam, Trương Mộc đã tập hợp hết sử liệu về các cuộc giao tranh trong quá khứ giữa hai nước, sau đó nghiên cứu cẩn thận. Hai người nhận ra, mặc dù đám sử gia người Tàu luôn cố gắng lấp liếm, song với kiến thức cùng kinh nghiệm chinh chiến sa trường của mình, hai người vẫn lọc được một vài nguyên nhân vì sao quân bắc lại thất bại.
Thời Nam Hán, trận Bạch Đằng. Thuỷ quân phương bắc bị lùa vào trận cọc, lại trúng phục kích, chết vô số. Hoằng Tháo tử trận.
Thời Bắc Tống, trận sông Như Nguyệt, Quách Quỳ Triệu Tiết trúng kế dương đông kích tây, trại của Triệu bị tập kích bất ngờ. Quân bắc thảm bại.
Thời Nguyên - Mông…
Càng tìm hiểu, Thạnh và Phụ càng tin chắc dân Nam là một dân tộc khó nhằn, giỏi lấy yếu thắng mạnh dùng ít phá nhiều, chẳng những thạo nghề sông nước lặn sâu, còn giỏi việc dựng chông lập cạm. Hai người chẳng dám vì những chiến thắng vang dội giành được lúc trước mà buông lỏng cảnh giác. Họ e sợ khả năng quân Đại Ngu vẫn đang âm thầm chuẩn bị một đòn phản kích quyết định.
Mộc Thạnh và quân của y tiến lên với mười hai phần cẩn trọng. Thậm chí chỉ một tiếng gió thổi cỏ lay hơi khác thường thôi cũng khiến họ giật mình thon thót, không biết liệu sẽ có bao nhiêu binh nhà Hồ nhảy ra khỏi các tán cây rậm rạp. Thình lình một tiếng chim kêu, bất chợt một tràng vượn hót bật lên trong rừng vắng thực chất chẳng phải chuyện gì bất thường, nhưng với Mộc Thạnh và người của hắn thì chúng lại là cả một sự tra tấn về mặt tinh thần.
“ Kia!! Quân Hồ!! ”
Phập!!!
Mộc Thạnh vừa thấy loáng thoáng chóp nón đỏ tươi, lập tức giương cung cài tên, bắn một mũi tên về phương ấy. Nghề thiện xạ của y dù không bằng món đánh siêu, nhưng cũng là một cao thủ. Mũi tên lướt đi trong gió, xuyên thủng một chiếc lá bàng rồi găm trúng phóc vào mục tiêu cần bắn, không chệch lấy một li. Tài bắn cung cỡ ấy đã có thể xưng là thần hồ kỳ kỹ, bách bộ xuyên dương.
Kị binh nhào tới chỗ mũi tên, vốn định bắt sống hoặc thủ tiêu cái xác người lính Đại Ngu nọ, nào ngờ…
“ Bẩm tướng quân… là một con bù nhìn rơm! ”
“ Bù nhìn?? ”
Mộc Thạnh và cánh quân của mình hết nhìn người nọ lại ngó người kia. Tất nhiên, chẳng ai tìm được đáp án trong mắt đối phương. Kể cả Mộc Thạnh thân là đại tướng, cũng không hiểu tay Hồ Nguyên Trừng này muốn giở trò gì. Song trên chiến trường, một khắc cũng là vô giá. Mộc Thạnh biết rõ chiến thuyền của Trương Phụ không thể chống lại hoả lực của Pháo Thần Cơ trong thời gian dài, nên y chẳng dám nghĩ nhiều nữa, chỉ dặn quân sĩ phải hết sức cẩn thận rồi tiếp tục lên đường.
" Lẽ nào là thuyền cỏ mượn tên?? Không đúng, muốn dùng kế này, đặt người nộm trong rừng thì biết đến bao giờ được mười mũi?? Hồ Nguyên Trừng này không phải bị lừa đá trúng đầu đấy chứ? ”
Mộc Thạnh tự hỏi, cứ vừa thúc ngựa vừa lầm bầm một mình.
Trong đội có người lên tiếng:
" Tướng quân, đằng này lại có!! ”
" Đằng kia cũng vậy!! ”
Tâng!!
Tiếng dây cung bật lên khô khốc, hai mũi tên của Mộc Thạnh đã vọt vào trong tàng cây, khuất sau những tán lá dày. Liền đó, bình bịch hai tiếng, hai con bù nhìn rơm khoác quân phục nhà Hồ rơi xuống. Thấy sự lạ, Mộc Thạnh thoáng nhíu mày, rồi chợt vỗ mạnh trán mình.
" Ta biết rồi… khá khen cho tiểu tử Hồ Nguyên Trừng ngươi. ”
" Tướng quân… lời ấy có ý gì? ”
" Bại tướng ở Đa Bang chắc chắn đã nói cho hắn biết chiến thuật chia binh hai ngả của ta và Trương nguyên soái. Tiểu tử này bèn tương tế tựu kế, dùng những người nộm này khiến chúng ta cảnh giác, thực chất trong rừng không có gì đáng sợ.
Người An Nam giỏi dùng phục kích, hắn biết chúng ta chim sợ cành cong, sẽ phải cẩn thận đề phòng lục soát khu rừng tìm kiếm phục binh mà tiêu diệt, từ đó hoang phí thì giờ một cách vô ích. Tranh thủ thời gian ấy, hắn mới dùng đại quân quét ngang đội thuyền của Trương nguyên soái. Khi chúng ta chạy tới nơi, e rằng sẽ lọt vào thiên la địa võng.
Hay cho một chiêu Không Thành Kế, lại được tiểu tử này vận dụng một cách nhuần nhuyễn ngoài hoang ngoại. Thế nhưng, chẳng chịu tốn một binh một tốt nào mà muốn lừa Mộc Thạnh này ư, tiểu tử An Nam này cũng quá coi thường ta đấy. ” - Mộc Thạnh nghiến răng, cây tên trong tay bị y bẻ gãy cái rụp.
" Thế thì nguy lắm, chúng ta đã tốn khá nhiều thời gian rồi. ”
" Mau!!! Dùng hết tốc lực, hoàn thành thế gọng kìm!! ”
Nhánh kỵ binh này theo Mộc Thạnh chinh chiến đã nhiều năm, biết lúc nào nên làm gì. Thấy tướng quân sắc mặt trầm trọng, điên cuồng thúc ngựa chạy nhanh về phía cửa rừng đông nam, cả đám cũng liền vội vàng vọt theo.
Cửa rừng đã ở trước mặt, nếu phóng tầm mắt qua khỏi các tán cây là có thể nhìn thấy đội thuyền của hai bên đang chiến nhau dữ dội. Thạnh thấy khói xám bốc lên bay qua đầu mình, đoán biết Trương Phụ đã bị dồn vào thế khó. Thực tế, Phụ đã không dám so hoả lực nữa mà phải để chiến thuyền ngạnh kháng từng trận bão đạn mưa tên của quân Hồ, từ từ áp sát lại, để quân tràn sang đánh giáp lá cà. Thạnh không khỏi nôn nóng, tay nắm siêu sắt thêm chặt.
Cộp! Cộp! Cộp!
Bầy ngựa phi hết tốc lực, chẳng mấy mà đã vượt qua khỏi sự che chở của lá cây. Ánh nắng buổi ban trưa như đổ lửa xuống đầu, đôi mắt khẽ híp lại một lúc vì chói nhưng Thạnh nào dám thả chậm mã tốc?? Chưa đến nơi, y đã hét vang:
" Thằng ranh con Hồ Nguyên Trừng, ông nội Mộc Thạnh của mi tới rồi đây!! ”
Y đang muốn gác siêu lại để với lấy cây cung, định bụng cứ bắn rụng soái kì quân Ngu trước để thị uy đã. Nào ngờ dưới chân ngựa bỗng hẫng đi nghe sụt một cái, sau đó cảnh vật trước mặt cứ dâng cao dần.
" Hỏng rồi!!! Bẫy chông!!! ”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tự chương
- Chương 2: Hồi một
- Chương 3: Hồi hai (1)
- Chương 4: Hồi hai (2)
- Chương 5: Hồi ba(1)
- Chương 6: Hồi ba(2)
- Chương 7: Hồi ba (3)
- Chương 8: Hồi ba (4)
- Chương 9: Hồi ba (5)
- Chương 10: Hồi bốn (1)
- Chương 11: Hồi bốn (2)
- Chương 12: Hồi năm (1)
- Chương 13: Hồi năm (2)
- Chương 14: Hồi năm (3)
- Chương 15: Hồi sáu (1)
- Chương 16: Hồi sáu (2)
- Chương 17: Hồi sáu (3)
- Chương 18: Phụ chương: Bàn về nguồn gốc của người Việt Nam (1)
- Chương 19: Hồi bảy (1)
- Chương 20: Hồi bảy (2)
- Chương 21: Hồi bảy (3)
- Chương 22: Hồi bảy (4)
- Chương 23: Phụ chương: Bàn về người con gái trong đời sống văn hoá Việt Nam (2)
- Chương 24: Hồi bảy (5)
- Chương 25: Hồi bảy (6)
- Chương 26: Hồi bảy (7)
- Chương 27: Ngoại truyện: Thuận thiên kiếm tiền truyện - Hồi một (1)
- Chương 28: Hồi tám (1)
- Chương 29: Hồi tám (2)
- Chương 30: Hồi tám (3)
- Chương 31: Hồi tám (4)
- Chương 32: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (2)
- Chương 33: Hồi tám (5)
- Chương 34: Hồi tám (6)
- Chương 35: Hồi tám (7)
- Chương 36: Hồi tám (8)
- Chương 37: Hồi tám (9)
- Chương 38: Hồi tám (10)
- Chương 39: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (3)
- Chương 40: Hồi chín (1)
- Chương 41: Hồi chín (2)
- Chương 42: Hồi chín (3)
- Chương 43: Thuận thiên kiếm tiền truyện - Hồi một (4)
- Chương 44: Hồi chín (4)
- Chương 45: Hồi chín (5)
- Chương 46: Hồi chín (6)
- Chương 47: Hồi chín (7)
- Chương 48: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (5)
- Chương 49: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (6)
- Chương 50: Hồi chín (8)
- Chương 51: Hồi chín (9)
- Chương 52: Hồi chín (10)
- Chương 53: Hồi chín (11)
- Chương 54: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (7)
- Chương 55: Hồi chín (12)
- Chương 56: Hồi chín (13)
- Chương 57: Hồi mười (1)
- Chương 58: Tiền truyện hồi hai (1)
- Chương 59: Hồi mười (2)
- Chương 60: Hồi mười (3)
- Chương 61: Hồi mười (4)
- Chương 62: Hồi mười (5)
- Chương 63: Hồi mười (6)
- Chương 64: Tiền truyện hồi hai (2)
- Chương 65: Hồi mười (7)
- Chương 66: Hồi mười (8)
- Chương 67: Hồi mười một (1)
- Chương 68: Hồi mười một (2)
- Chương 69: Hồi mười một (3)
- Chương 70: Hồi mười một (4)
- Chương 71: Hồi mười một (5)
- Chương 72: Hồi mười một (6)
- Chương 73: Tiền truyện hồi hai (3)
- Chương 74: Hồi mười một (7)
- Chương 75: Hồi mười một (8)
- Chương 76: Hồi mười một (9)
- Chương 77: Hồi mười một (10)
- Chương 78: Hồi mười một (11)
- Chương 79: Hồi mười hai (1)
- Chương 80: Hồi mười hai (2)
- Chương 81: Hồi mười hai (3)
- Chương 82: Hồi mười hai (4)
- Chương 83: Hồi mười hai (5)
- Chương 84: Hồi mười hai (6)
- Chương 85: Hồi mười hai (7)
- Chương 86: Hồi mười hai (8)
- Chương 87: Hồi mười hai (9)
- Chương 88: Hồi mười hai (10)
- Chương 89: Hồi mười hai (11)
- Chương 90: Hồi mười hai (12)
- Chương 91: Hồi mười hai (13)
- Chương 92: Hồi mười hai (14)
- Chương 93: Hồi mười hai (15)
- Chương 94: Hồi mười hai (16)
- Chương 95: Hồi mười hai (17)
- Chương 96: Hồi mười hai (18)
- Chương 97: Lời kết thiên
- Chương 98: Hồi mười ba (1)
- Chương 99: Hồi mười ba (2)
- Chương 100: Hồi mười ba (3)
- Chương 101: Hồi mười ba (4)
- Chương 102: Hồi mười bốn (1)
- Chương 103: Hồi mười bốn (2)
- Chương 104: Hồi mười bốn (3)
- Chương 105: Hồi mười bốn (4)
- Chương 106: Hồi mười bốn (5)
- Chương 107: Hồi mười bốn (6)
- Chương 108: Hồi mười bốn (6)
- Chương 109: Hồi mười bốn (8)
- Chương 110: Hồi mười bốn (9)
- Chương 111: Hồi mười lăm (1)
- Chương 112: Hồi mười lăm (2)
- Chương 113: Hồi mười lăm (3)
- Chương 114: Hồi mười lăm (4)
- Chương 115: Hồi mười lăm (5)
- Chương 116: Hồi mười lăm (6)
- Chương 117: Hồi mười lăm (7)
- Chương 118: Hồi mười sáu (1)
- Chương 119: Hồi mười sáu (2)
- Chương 120: Hồi mười sáu (3)
- Chương 121: Hồi mười sáu (4)
- Chương 122: Hồi mười sáu (5)
- Chương 123: Hồi mười sáu (6)
- Chương 124: Hồi mười sáu (7)
- Chương 125: Hồi mười sáu (8)
- Chương 126: Hồi mười sáu (9)
- Chương 127: Hồi mười sáu (10)
- Chương 128: Hồi mười sáu (11)
- Chương 129: Hồi mười sáu (12)
- Chương 130: Hồi mười sáu (13)
- Chương 131: Hồi mười sáu (14)
- Chương 132: Hồi mười sáu (15)
- Chương 133: Hồi mười sáu (16)
- Chương 134: Hồi mười bảy (1)
- Chương 135: Hồi mười bảy (2)
- Chương 136: Hồi mười bảy (3)
- Chương 137: Hồi mười bảy (4)
- Chương 138: Hồi mười bảy (5)
- Chương 139: Hồi mười bảy (6)
- Chương 140: Hồi mười bảy (7)
- Chương 141: Hồi mười bảy (8)
- Chương 142: Hồi mười bảy (9)
- Chương 143: Hồi mười bảy (10)
- Chương 144: Hồi mười bảy (11)
- Chương 145: Hồi mười bảy (12)
- Chương 146: Hồi mười bảy (13)
- Chương 147: Hồi mười bảy (14)
- Chương 148: Hồi mười bảy (15)
- Chương 149: Hồi mười bảy (16)
- Chương 150: Hồi mười bảy (17)
- Chương 151: Hồi mười tám (1)
- Chương 152: Hồi mười tám (2)
- Chương 153: Hồi mười tám (3)
- Chương 154: Hồi mười tám (4)
- Chương 155: Hồi mười tám (5)
- Chương 156: : Hồi mười tám (6)
- Chương 157: Hồi mười tám (7)
- Chương 158: Hồi mười tám (8)
- Chương 159: Hồi mười tám (9)
- Chương 160: Hồi mười tám (10)
- Chương 161: Hồi mười tám (11)
- Chương 162: Hồi mười tám (12)
- Chương 163: Hồi mười tám (13)
- Chương 164: Hồi mười tám (14)
- Chương 165: Hồi mười tám (15)
- Chương 166: Hồi mười chín (1)
- Chương 167: Hồi mười chín (2)
- Chương 168: Hồi mười chín (3)
- Chương 169: Hồi mười chín (4)
- Chương 170: Hồi mười chín (5)
- Chương 171: Hồi mười chín (6)
- Chương 172: Hồi mười chín (7)
- Chương 173: Hồi mười chín (8)
- Chương 174: Hồi mười chín (9)
- Chương 175: Hồi mười chín (10)
- Chương 176: Hồi mười chín (11)
- Chương 177: Hồi mười chín (12)
- Chương 178: Hồi mười chín (13)
- Chương 179: Hồi mười chín (14)
- Chương 180: Hồi mười chín (15)
- Chương 181: Hồi hai mươi (1)
- Chương 182: Hồi hai mươi (2)
- Chương 183: Hồi hai mươi (3)
- Chương 184: Hồi hai mươi (4)
- Chương 185: Hồi hai mươi (5)
- Chương 186: Hồi hai mươi (6)
- Chương 187: Hồi hai mươi (7)
- Chương 188: Hồi hai mươi (8)
- Chương 189: Hồi hai mươi (9)
- Chương 190: Hồi hai mươi (10)
- Chương 191: Hồi hai mươi (11)
- Chương 192: Hồi hai mươi (12)
- Chương 193: Hồi hai mươi (13)
- Chương 194: Hồi hai mươi (14)
- Chương 195: Hồi hai mươi (15)
- Chương 196: Hồi hai mươi (16)
- Chương 197: Hồi hai mươi (17)
- Chương 198: Hồi hai mươi (18)
- Chương 199: Hồi hai mươi (19)
- Chương 200: Hồi hai mươi mốt (1)
- Chương 201: Hồi hai mươi mốt (2)
- Chương 202: Hồi hai mươi hai (3)
- Chương 203: Hồi hai mươi mốt (4)
- Chương 204: Hồi hai mươi mốt (5)
- Chương 205: Hồi hai mươi mốt (6)
- Chương 206: Hồi hai mươi mốt (7)
- Chương 207: Hồi hai mươi mốt (8)
- Chương 208: Hồi hai mươi mốt (9)
- Chương 209: Hồi hai mươi mốt (10)
- Chương 210: Hồi hai mươi mốt (11)
- Chương 211: Hồi hai mươi mốt (12)
- Chương 212: Hồi hai mươi mốt (13)
- Chương 213: Hồi hai mươi mốt (14)
- Chương 214: Hồi hai mươi mốt (15)
- Chương 215: Hồi hai mươi mốt (16)
- Chương 216: Hồi hai mươi mốt (17)
- Chương 217: Hồi hai mươi mốt (18)
- Chương 218: Hồi hai mươi mốt (19)
- Chương 219: Hồi hai mươi hai (1)
- Chương 220: Hồi hai mươi hai (2)
- Chương 221: Hồi hai mươi hai (3)
- Chương 222: Hồi hai mươi hai (4)
- Chương 223: Hồi hai mươi hai (5)
- Chương 224: Hồi hai mươi hai (6)
- Chương 225: Hồi hai mươi hai (7)
- Chương 226: Hồi hai mươi hai (8)
- Chương 227: Hồi hai mươi hai (9)
- Chương 228: Hồi hai mươi hai (10)
- Chương 229: Hồi hai mươi hai (11)
- Chương 230: Hồi hai mươi hai (12)
- Chương 231: Hồi hai mươi hai (13)
- Chương 232: Hồi hai mươi hai (14)
- Chương 233: Hồi hai mươi ba (1)
- Chương 234: Hồi hai mươi ba (2)
- Chương 235: Hồi hai mươi ba (3)
- Chương 236: Hồi hai mươi ba (4)
- Chương 237: Hồi hai mươi ba (5)
- Chương 238: Hồi hai mươi ba (6)
- Chương 239: Hồi hai mươi ba (7)
- Chương 240: Hồi hai mươi ba (8)
- Chương 241: Hồi hai mươi ba (9)
- Chương 242: Hồi hai mươi ba (10)
- Chương 243: Hồi hai mươi ba (11)
- Chương 244: Hồi hai mươi ba (12)
- Chương 245: Hồi hai mươi ba (13)
- Chương 246: Hồi hai mươi ba (14)
- Chương 247: Hồi hai mươi ba (15)
- Chương 248: Hồi hai mươi ba (16)
- Chương 249: Hồi hai mươi ba (17)
- Chương 250: Hồi hai mươi ba (18)
- Chương 251: Hồi hai mươi ba (19)
- Chương 252: Hồi hai mươi ba (20)
- Chương 253: Hồi hai mươi ba (21)
- Chương 254: Hồi hai mươi ba (22)
- Chương 255: Hồi hai mươi ba (23)
- Chương 256: Hồi hai mươi tư (1)
- Chương 257: Hồi hai mươi tư (2)
- Chương 258: Hồi hai mươi tư (3)
- Chương 259: Hồi hai mươi tư (4)
- Chương 260: Hồi hai mươi tư (5)
- Chương 261: Hồi hai mươi tư (6)
- Chương 262: Hồi hai mươi tư (7)
- Chương 263: Hồi hai mươi tư (8)
- Chương 264: Hồi hai mươi tư (9)
- Chương 265: Hồi hai mươi tư (10)
- Chương 266: Hồi hai mươi tư (11)
- Chương 267: Hồi hai mươi tư (12)
- Chương 268: Hồi hai mươi tư (13)
- Chương 269: Hồi hai mươi tư (14)
- Chương 270: Hồi hai mươi tư (15)
- Chương 271: Hồi hai mươi tư (16)
- Chương 272: Hồi hai mươi tư (17)
- Chương 273: Hồi hai mươi tư (18)
- Chương 274: Hồi hai mươi tư (19)
- Chương 275: Hồi hai mươi tư (20)
- Chương 276: Hồi hai mươi lăm (1)
- Chương 277: Hồi hai mươi lăm (2)
- Chương 278: Hồi hai mươi lăm (3)
- Chương 279: Hồi hai mươi lăm (4)
- Chương 280: Hồi hai mươi lăm (5)
- Chương 281: Hồi hai mươi lăm (6)
- Chương 282: Hồi hai mươi lăm (7)
- Chương 283: Hồi hai mươi lăm (8)
- Chương 284: Hồi hai mươi lăm (9)
- Chương 285: Hồi hai mươi lăm (10)
- Chương 286: Hồi hai mươi lăm (11)
- Chương 287: Hồi hai mươi lăm (12)
- Chương 288: Hồi hai mươi lăm (13)
- Chương 289: Hồi hai mươi lăm (14)
- Chương 290: Hồi hai mươi lăm (15)
- Chương 291: Hồi hai mươi lăm (16)
- Chương 292: Hồi hai mươi lăm (17)
- Chương 293: Hồi hai mươi lăm (18)
- Chương 294: Hồi hai mươi lăm (19)
- Chương 295: Hồi hai mươi sáu(1)
- Chương 296: Hồi hai mươi sáu (2)
- Chương 297: Hồi hai mươi sáu (3)
- Chương 298: Hồi hai mươi sáu (4)
- Chương 299: Hồi hai mươi sáu (5)
- Chương 300: Hồi hai mươi sáu (6)
- Chương 301: Hồi hai mươi sáu (7)
- Chương 302: Hồi hai mươi sáu (8)
- Chương 303: Hồi hai mươi sáu (9)
- Chương 304: Hồi hai mươi sáu (10)
- Chương 305: Hồi hai mươi sáu (11)
- Chương 306: Hồi hai mươi sáu (12)
- Chương 307: Hồi hai mươi sáu (13)
- Chương 308: Hồi hai mươi sáu (14)
- Chương 309: Hồi hai mươi sáu (15)
- Chương 310: Hồi hai mươi sáu (16)
- Chương 311: Hồi hai mươi sáu (17)
- Chương 312: Hồi hai mươi sáu (18)
- Chương 313: Hồi hai mươi sáu (19)
- Chương 314: Hồi hai mươi sáu (20)
- Chương 315: Hồi hai mươi bảy (1)
- Chương 316: Hồi hai mươi bảy (2)
- Chương 317: Hồi hai mươi bảy (3)
- Chương 318: Hồi hai mươi bảy (4)
- Chương 319: Hồi hai mươi bảy (5)
- Chương 320: Hồi hai mươi bảy (6)
- Chương 321: Hồi hai mươi bảy (7)
- Chương 322: Hồi hai mươi bảy (8)
- Chương 323: Hồi hai mươi bảy (9)
- Chương 324: Hồi hai mươi bảy (10)
- Chương 325: Hồi hai mươi bảy (11)
- Chương 326: Hồi hai mươi bảy (12)
- Chương 327: Hồi hai mươi bảy (13)
- Chương 328: Hồi hai mươi bảy (14)
- Chương 329: Hồi hai mươi bảy (15)
- Chương 330: Hồi hai mươi bảy (16)
- Chương 331: Hồi hai mươi bảy (17)
- Chương 332: Hồi hai mươi bảy (18)
- Chương 333: Hồi hai mươi bảy (19)
- Chương 334: Hồi hai mươi bảy (20)
- Chương 335: Hồi hai mươi bảy (21)
- Chương 336: Võ Lâm Toàn Thư phần 1 - Quốc Tử Giám
- Chương 337: Võ Lâm Toàn Thư phần 2 - Làng Ngũ Xã và võ nồi Đậu gia
- Chương 338: Võ Lâm Toàn Thư phần 3 - Thập Bát Liên Trại / Phái Long Đỗ
- Chương 339: Hồi hai mươi tám (1)
- Chương 340: Hồi hai mươi tám (2)
- Chương 341: Hồi hai mươi tám (3)
- Chương 342: Hồi hai mươi tám (4)
- Chương 343: Hồi hai mươi tám (5)
- Chương 344: Hồi hai mươi tám (6)
- Chương 345: Hồi hai mươi tám (7)
- Chương 346: Hồi hai mươi tám (8)
- Chương 347: Hồi hai mươi tám (9)
- Chương 348: Hồi hai mươi tám (10)
- Chương 349: Hồi hai mươi tám (11)
- Chương 350: Hồi hai mươi tám (12)
- Chương 351: Hồi hai mươi tám (13)
- Chương 352: Hồi hai mươi tám (14)
- Chương 353: Hồi hai mươi tám (15)
- Chương 354: Hồi hai mươi tám (16)
- Chương 355: Lời kết thiên
- Chương 356: Hồi hai mươi chín (1)
- Chương 357: Hồi hai mươi chín (2)
- Chương 358: Hồi hai mươi chín (3)
- Chương 359: Hồi hai mươi chín (4)
- Chương 360: Hồi hai mươi chín (5)
- Chương 361: Hồi hai mươi chín (6)
- Chương 362: Hồi hai mươi chín (7)
- Chương 364: Hồi hai mươi chín (9)
- Chương 365: Hồi hai mươi chín (10)
- Chương 366: Hồi hai mươi chín (11)
- Chương 367: Hồi hai mươi chín (12)
- Chương 368: Hồi hai mươi chín (13)
- Chương 369: Hồi hai mươi chín (14)