Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi - Chương 3: Hồi hai (1)
Chương trước- Chương 1: Tự chương
- Chương 2: Hồi một
- Chương 3: Hồi hai (1)
- Chương 4: Hồi hai (2)
- Chương 5: Hồi ba(1)
- Chương 6: Hồi ba(2)
- Chương 7: Hồi ba (3)
- Chương 8: Hồi ba (4)
- Chương 9: Hồi ba (5)
- Chương 10: Hồi bốn (1)
- Chương 11: Hồi bốn (2)
- Chương 12: Hồi năm (1)
- Chương 13: Hồi năm (2)
- Chương 14: Hồi năm (3)
- Chương 15: Hồi sáu (1)
- Chương 16: Hồi sáu (2)
- Chương 17: Hồi sáu (3)
- Chương 18: Phụ chương: Bàn về nguồn gốc của người Việt Nam (1)
- Chương 19: Hồi bảy (1)
- Chương 20: Hồi bảy (2)
- Chương 21: Hồi bảy (3)
- Chương 22: Hồi bảy (4)
- Chương 23: Phụ chương: Bàn về người con gái trong đời sống văn hoá Việt Nam (2)
- Chương 24: Hồi bảy (5)
- Chương 25: Hồi bảy (6)
- Chương 26: Hồi bảy (7)
- Chương 27: Ngoại truyện: Thuận thiên kiếm tiền truyện - Hồi một (1)
- Chương 28: Hồi tám (1)
- Chương 29: Hồi tám (2)
- Chương 30: Hồi tám (3)
- Chương 31: Hồi tám (4)
- Chương 32: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (2)
- Chương 33: Hồi tám (5)
- Chương 34: Hồi tám (6)
- Chương 35: Hồi tám (7)
- Chương 36: Hồi tám (8)
- Chương 37: Hồi tám (9)
- Chương 38: Hồi tám (10)
- Chương 39: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (3)
- Chương 40: Hồi chín (1)
- Chương 41: Hồi chín (2)
- Chương 42: Hồi chín (3)
- Chương 43: Thuận thiên kiếm tiền truyện - Hồi một (4)
- Chương 44: Hồi chín (4)
- Chương 45: Hồi chín (5)
- Chương 46: Hồi chín (6)
- Chương 47: Hồi chín (7)
- Chương 48: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (5)
- Chương 49: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (6)
- Chương 50: Hồi chín (8)
- Chương 51: Hồi chín (9)
- Chương 52: Hồi chín (10)
- Chương 53: Hồi chín (11)
- Chương 54: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (7)
- Chương 55: Hồi chín (12)
- Chương 56: Hồi chín (13)
- Chương 57: Hồi mười (1)
- Chương 58: Tiền truyện hồi hai (1)
- Chương 59: Hồi mười (2)
- Chương 60: Hồi mười (3)
- Chương 61: Hồi mười (4)
- Chương 62: Hồi mười (5)
- Chương 63: Hồi mười (6)
- Chương 64: Tiền truyện hồi hai (2)
- Chương 65: Hồi mười (7)
- Chương 66: Hồi mười (8)
- Chương 67: Hồi mười một (1)
- Chương 68: Hồi mười một (2)
- Chương 69: Hồi mười một (3)
- Chương 70: Hồi mười một (4)
- Chương 71: Hồi mười một (5)
- Chương 72: Hồi mười một (6)
- Chương 73: Tiền truyện hồi hai (3)
- Chương 74: Hồi mười một (7)
- Chương 75: Hồi mười một (8)
- Chương 76: Hồi mười một (9)
- Chương 77: Hồi mười một (10)
- Chương 78: Hồi mười một (11)
- Chương 79: Hồi mười hai (1)
- Chương 80: Hồi mười hai (2)
- Chương 81: Hồi mười hai (3)
- Chương 82: Hồi mười hai (4)
- Chương 83: Hồi mười hai (5)
- Chương 84: Hồi mười hai (6)
- Chương 85: Hồi mười hai (7)
- Chương 86: Hồi mười hai (8)
- Chương 87: Hồi mười hai (9)
- Chương 88: Hồi mười hai (10)
- Chương 89: Hồi mười hai (11)
- Chương 90: Hồi mười hai (12)
- Chương 91: Hồi mười hai (13)
- Chương 92: Hồi mười hai (14)
- Chương 93: Hồi mười hai (15)
- Chương 94: Hồi mười hai (16)
- Chương 95: Hồi mười hai (17)
- Chương 96: Hồi mười hai (18)
- Chương 97: Lời kết thiên
- Chương 98: Hồi mười ba (1)
- Chương 99: Hồi mười ba (2)
- Chương 100: Hồi mười ba (3)
- Chương 101: Hồi mười ba (4)
- Chương 102: Hồi mười bốn (1)
- Chương 103: Hồi mười bốn (2)
- Chương 104: Hồi mười bốn (3)
- Chương 105: Hồi mười bốn (4)
- Chương 106: Hồi mười bốn (5)
- Chương 107: Hồi mười bốn (6)
- Chương 108: Hồi mười bốn (6)
- Chương 109: Hồi mười bốn (8)
- Chương 110: Hồi mười bốn (9)
- Chương 111: Hồi mười lăm (1)
- Chương 112: Hồi mười lăm (2)
- Chương 113: Hồi mười lăm (3)
- Chương 114: Hồi mười lăm (4)
- Chương 115: Hồi mười lăm (5)
- Chương 116: Hồi mười lăm (6)
- Chương 117: Hồi mười lăm (7)
- Chương 118: Hồi mười sáu (1)
- Chương 119: Hồi mười sáu (2)
- Chương 120: Hồi mười sáu (3)
- Chương 121: Hồi mười sáu (4)
- Chương 122: Hồi mười sáu (5)
- Chương 123: Hồi mười sáu (6)
- Chương 124: Hồi mười sáu (7)
- Chương 125: Hồi mười sáu (8)
- Chương 126: Hồi mười sáu (9)
- Chương 127: Hồi mười sáu (10)
- Chương 128: Hồi mười sáu (11)
- Chương 129: Hồi mười sáu (12)
- Chương 130: Hồi mười sáu (13)
- Chương 131: Hồi mười sáu (14)
- Chương 132: Hồi mười sáu (15)
- Chương 133: Hồi mười sáu (16)
- Chương 134: Hồi mười bảy (1)
- Chương 135: Hồi mười bảy (2)
- Chương 136: Hồi mười bảy (3)
- Chương 137: Hồi mười bảy (4)
- Chương 138: Hồi mười bảy (5)
- Chương 139: Hồi mười bảy (6)
- Chương 140: Hồi mười bảy (7)
- Chương 141: Hồi mười bảy (8)
- Chương 142: Hồi mười bảy (9)
- Chương 143: Hồi mười bảy (10)
- Chương 144: Hồi mười bảy (11)
- Chương 145: Hồi mười bảy (12)
- Chương 146: Hồi mười bảy (13)
- Chương 147: Hồi mười bảy (14)
- Chương 148: Hồi mười bảy (15)
- Chương 149: Hồi mười bảy (16)
- Chương 150: Hồi mười bảy (17)
- Chương 151: Hồi mười tám (1)
- Chương 152: Hồi mười tám (2)
- Chương 153: Hồi mười tám (3)
- Chương 154: Hồi mười tám (4)
- Chương 155: Hồi mười tám (5)
- Chương 156: : Hồi mười tám (6)
- Chương 157: Hồi mười tám (7)
- Chương 158: Hồi mười tám (8)
- Chương 159: Hồi mười tám (9)
- Chương 160: Hồi mười tám (10)
- Chương 161: Hồi mười tám (11)
- Chương 162: Hồi mười tám (12)
- Chương 163: Hồi mười tám (13)
- Chương 164: Hồi mười tám (14)
- Chương 165: Hồi mười tám (15)
- Chương 166: Hồi mười chín (1)
- Chương 167: Hồi mười chín (2)
- Chương 168: Hồi mười chín (3)
- Chương 169: Hồi mười chín (4)
- Chương 170: Hồi mười chín (5)
- Chương 171: Hồi mười chín (6)
- Chương 172: Hồi mười chín (7)
- Chương 173: Hồi mười chín (8)
- Chương 174: Hồi mười chín (9)
- Chương 175: Hồi mười chín (10)
- Chương 176: Hồi mười chín (11)
- Chương 177: Hồi mười chín (12)
- Chương 178: Hồi mười chín (13)
- Chương 179: Hồi mười chín (14)
- Chương 180: Hồi mười chín (15)
- Chương 181: Hồi hai mươi (1)
- Chương 182: Hồi hai mươi (2)
- Chương 183: Hồi hai mươi (3)
- Chương 184: Hồi hai mươi (4)
- Chương 185: Hồi hai mươi (5)
- Chương 186: Hồi hai mươi (6)
- Chương 187: Hồi hai mươi (7)
- Chương 188: Hồi hai mươi (8)
- Chương 189: Hồi hai mươi (9)
- Chương 190: Hồi hai mươi (10)
- Chương 191: Hồi hai mươi (11)
- Chương 192: Hồi hai mươi (12)
- Chương 193: Hồi hai mươi (13)
- Chương 194: Hồi hai mươi (14)
- Chương 195: Hồi hai mươi (15)
- Chương 196: Hồi hai mươi (16)
- Chương 197: Hồi hai mươi (17)
- Chương 198: Hồi hai mươi (18)
- Chương 199: Hồi hai mươi (19)
- Chương 200: Hồi hai mươi mốt (1)
- Chương 201: Hồi hai mươi mốt (2)
- Chương 202: Hồi hai mươi hai (3)
- Chương 203: Hồi hai mươi mốt (4)
- Chương 204: Hồi hai mươi mốt (5)
- Chương 205: Hồi hai mươi mốt (6)
- Chương 206: Hồi hai mươi mốt (7)
- Chương 207: Hồi hai mươi mốt (8)
- Chương 208: Hồi hai mươi mốt (9)
- Chương 209: Hồi hai mươi mốt (10)
- Chương 210: Hồi hai mươi mốt (11)
- Chương 211: Hồi hai mươi mốt (12)
- Chương 212: Hồi hai mươi mốt (13)
- Chương 213: Hồi hai mươi mốt (14)
- Chương 214: Hồi hai mươi mốt (15)
- Chương 215: Hồi hai mươi mốt (16)
- Chương 216: Hồi hai mươi mốt (17)
- Chương 217: Hồi hai mươi mốt (18)
- Chương 218: Hồi hai mươi mốt (19)
- Chương 219: Hồi hai mươi hai (1)
- Chương 220: Hồi hai mươi hai (2)
- Chương 221: Hồi hai mươi hai (3)
- Chương 222: Hồi hai mươi hai (4)
- Chương 223: Hồi hai mươi hai (5)
- Chương 224: Hồi hai mươi hai (6)
- Chương 225: Hồi hai mươi hai (7)
- Chương 226: Hồi hai mươi hai (8)
- Chương 227: Hồi hai mươi hai (9)
- Chương 228: Hồi hai mươi hai (10)
- Chương 229: Hồi hai mươi hai (11)
- Chương 230: Hồi hai mươi hai (12)
- Chương 231: Hồi hai mươi hai (13)
- Chương 232: Hồi hai mươi hai (14)
- Chương 233: Hồi hai mươi ba (1)
- Chương 234: Hồi hai mươi ba (2)
- Chương 235: Hồi hai mươi ba (3)
- Chương 236: Hồi hai mươi ba (4)
- Chương 237: Hồi hai mươi ba (5)
- Chương 238: Hồi hai mươi ba (6)
- Chương 239: Hồi hai mươi ba (7)
- Chương 240: Hồi hai mươi ba (8)
- Chương 241: Hồi hai mươi ba (9)
- Chương 242: Hồi hai mươi ba (10)
- Chương 243: Hồi hai mươi ba (11)
- Chương 244: Hồi hai mươi ba (12)
- Chương 245: Hồi hai mươi ba (13)
- Chương 246: Hồi hai mươi ba (14)
- Chương 247: Hồi hai mươi ba (15)
- Chương 248: Hồi hai mươi ba (16)
- Chương 249: Hồi hai mươi ba (17)
- Chương 250: Hồi hai mươi ba (18)
- Chương 251: Hồi hai mươi ba (19)
- Chương 252: Hồi hai mươi ba (20)
- Chương 253: Hồi hai mươi ba (21)
- Chương 254: Hồi hai mươi ba (22)
- Chương 255: Hồi hai mươi ba (23)
- Chương 256: Hồi hai mươi tư (1)
- Chương 257: Hồi hai mươi tư (2)
- Chương 258: Hồi hai mươi tư (3)
- Chương 259: Hồi hai mươi tư (4)
- Chương 260: Hồi hai mươi tư (5)
- Chương 261: Hồi hai mươi tư (6)
- Chương 262: Hồi hai mươi tư (7)
- Chương 263: Hồi hai mươi tư (8)
- Chương 264: Hồi hai mươi tư (9)
- Chương 265: Hồi hai mươi tư (10)
- Chương 266: Hồi hai mươi tư (11)
- Chương 267: Hồi hai mươi tư (12)
- Chương 268: Hồi hai mươi tư (13)
- Chương 269: Hồi hai mươi tư (14)
- Chương 270: Hồi hai mươi tư (15)
- Chương 271: Hồi hai mươi tư (16)
- Chương 272: Hồi hai mươi tư (17)
- Chương 273: Hồi hai mươi tư (18)
- Chương 274: Hồi hai mươi tư (19)
- Chương 275: Hồi hai mươi tư (20)
- Chương 276: Hồi hai mươi lăm (1)
- Chương 277: Hồi hai mươi lăm (2)
- Chương 278: Hồi hai mươi lăm (3)
- Chương 279: Hồi hai mươi lăm (4)
- Chương 280: Hồi hai mươi lăm (5)
- Chương 281: Hồi hai mươi lăm (6)
- Chương 282: Hồi hai mươi lăm (7)
- Chương 283: Hồi hai mươi lăm (8)
- Chương 284: Hồi hai mươi lăm (9)
- Chương 285: Hồi hai mươi lăm (10)
- Chương 286: Hồi hai mươi lăm (11)
- Chương 287: Hồi hai mươi lăm (12)
- Chương 288: Hồi hai mươi lăm (13)
- Chương 289: Hồi hai mươi lăm (14)
- Chương 290: Hồi hai mươi lăm (15)
- Chương 291: Hồi hai mươi lăm (16)
- Chương 292: Hồi hai mươi lăm (17)
- Chương 293: Hồi hai mươi lăm (18)
- Chương 294: Hồi hai mươi lăm (19)
- Chương 295: Hồi hai mươi sáu(1)
- Chương 296: Hồi hai mươi sáu (2)
- Chương 297: Hồi hai mươi sáu (3)
- Chương 298: Hồi hai mươi sáu (4)
- Chương 299: Hồi hai mươi sáu (5)
- Chương 300: Hồi hai mươi sáu (6)
- Chương 301: Hồi hai mươi sáu (7)
- Chương 302: Hồi hai mươi sáu (8)
- Chương 303: Hồi hai mươi sáu (9)
- Chương 304: Hồi hai mươi sáu (10)
- Chương 305: Hồi hai mươi sáu (11)
- Chương 306: Hồi hai mươi sáu (12)
- Chương 307: Hồi hai mươi sáu (13)
- Chương 308: Hồi hai mươi sáu (14)
- Chương 309: Hồi hai mươi sáu (15)
- Chương 310: Hồi hai mươi sáu (16)
- Chương 311: Hồi hai mươi sáu (17)
- Chương 312: Hồi hai mươi sáu (18)
- Chương 313: Hồi hai mươi sáu (19)
- Chương 314: Hồi hai mươi sáu (20)
- Chương 315: Hồi hai mươi bảy (1)
- Chương 316: Hồi hai mươi bảy (2)
- Chương 317: Hồi hai mươi bảy (3)
- Chương 318: Hồi hai mươi bảy (4)
- Chương 319: Hồi hai mươi bảy (5)
- Chương 320: Hồi hai mươi bảy (6)
- Chương 321: Hồi hai mươi bảy (7)
- Chương 322: Hồi hai mươi bảy (8)
- Chương 323: Hồi hai mươi bảy (9)
- Chương 324: Hồi hai mươi bảy (10)
- Chương 325: Hồi hai mươi bảy (11)
- Chương 326: Hồi hai mươi bảy (12)
- Chương 327: Hồi hai mươi bảy (13)
- Chương 328: Hồi hai mươi bảy (14)
- Chương 329: Hồi hai mươi bảy (15)
- Chương 330: Hồi hai mươi bảy (16)
- Chương 331: Hồi hai mươi bảy (17)
- Chương 332: Hồi hai mươi bảy (18)
- Chương 333: Hồi hai mươi bảy (19)
- Chương 334: Hồi hai mươi bảy (20)
- Chương 335: Hồi hai mươi bảy (21)
- Chương 336: Võ Lâm Toàn Thư phần 1 - Quốc Tử Giám
- Chương 337: Võ Lâm Toàn Thư phần 2 - Làng Ngũ Xã và võ nồi Đậu gia
- Chương 338: Võ Lâm Toàn Thư phần 3 - Thập Bát Liên Trại / Phái Long Đỗ
- Chương 339: Hồi hai mươi tám (1)
- Chương 340: Hồi hai mươi tám (2)
- Chương 341: Hồi hai mươi tám (3)
- Chương 342: Hồi hai mươi tám (4)
- Chương 343: Hồi hai mươi tám (5)
- Chương 344: Hồi hai mươi tám (6)
- Chương 345: Hồi hai mươi tám (7)
- Chương 346: Hồi hai mươi tám (8)
- Chương 347: Hồi hai mươi tám (9)
- Chương 348: Hồi hai mươi tám (10)
- Chương 349: Hồi hai mươi tám (11)
- Chương 350: Hồi hai mươi tám (12)
- Chương 351: Hồi hai mươi tám (13)
- Chương 352: Hồi hai mươi tám (14)
- Chương 353: Hồi hai mươi tám (15)
- Chương 354: Hồi hai mươi tám (16)
- Chương 355: Lời kết thiên
- Chương 356: Hồi hai mươi chín (1)
- Chương 357: Hồi hai mươi chín (2)
- Chương 358: Hồi hai mươi chín (3)
- Chương 359: Hồi hai mươi chín (4)
- Chương 360: Hồi hai mươi chín (5)
- Chương 361: Hồi hai mươi chín (6)
- Chương 362: Hồi hai mươi chín (7)
- Chương 364: Hồi hai mươi chín (9)
- Chương 365: Hồi hai mươi chín (10)
- Chương 366: Hồi hai mươi chín (11)
- Chương 367: Hồi hai mươi chín (12)
- Chương 368: Hồi hai mươi chín (13)
- Chương 369: Hồi hai mươi chín (14)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi
Chương 3: Hồi hai (1)
Hiểm cảnh trung Liễu Thăng hiến kế
Phút sống còn Tạng Cẩu cứu nguy
Sự xuất hiện bất ngờ ngay trong đêm của voi chiến khiến trận thế quân Minh đại loạn. Lúc này sau lưng là sông Thao, phía trước là quân voi hung hãn đang càn tới, quân Minh nhất thời lâm vào cảnh tiến thối lưỡng nan.
Trong đêm, cho dù là thần tiễn thủ cũng khó mà bắn được vào đôi mắt của chiến tượng. Còn bầy voi thì bất kể là người, là ngựa hay rào chắn, chúng chỉ cần lao về phía trước là mọi vật cản đều phải bị phá huỷ.
Trương Phụ nói:
“ Tượng binh thế như nước lũ, kị binh của ta không chọi cứng nổi. Chi bằng dùng kế lấy xảo phá lực, dĩ nhu khắc cương. Ta đã cho tiền quân liều mình chiến đấu, lại phóng hoả đốt trại nhưng e là không ngăn được bầy hung tượng ấy quá lâu. ”
Đám tham tướng lập tức nhao nhao đồng tình:
“ Đúng thế. Quân địch thế mạnh, nên lánh mũi nhọn. ”
Mộc Thạnh cười khẩy, nói:
“ Đạo lí cơ bản thì là thế, nhưng quan trọng phải thực hiện bằng cách nào?? ”
Yên lặng. Chẳng có bất cứ một từ nào vang lên. Mộc Thạnh thì phì phò thở, sắc mặt thấu đỏ ra chiều tức giận lắm.
[ Nước Nam địa hình hiểm trở dễ thủ khó công, lắm núi nhiều sông. Nếu không phải nhà Hồ chẳng được lòng dân, quân ta muốn tiến tới chỗ này chắc còn khó khăn hơn nhiều. ]
Trương Phụ thì chặc lưỡi, lắc đầu.
Liễu Thăng vỗ hai bàn tay vào nhau, nói:
“ Tôi có biện pháp này, không biết có dùng được hay không. ”
“ Hiền chất cứ nói. ”
Trương Phụ vội đáp lời, Mộc Thạnh cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn sang.
“ Tôi từng đọc một quyển sách, trong đó ghi voi sợ chuột. Chúng ta có thể dùng vải bao thành hình con chuột và ném chúng về phía lũ voi. Có lẽ như thế sẽ cản được bước tiến của chúng. ”
Các tướng nghe xong, đôi mắt đều sáng lên ý mừng rỡ, không tránh khỏi khoa trương Liễu Thăng là kì tài dùng binh, trong lúc gian nguy cũng không hoảng loạn. Hai vị chủ soái cùng cười, vỗ vai khen ngợi cậu thông minh lanh trí hơn người có thể nghĩ ra kì chiêu phá địch.
Liễu Thăng nghĩ thầm:
[ Thực ra có phải quyển sách nào nói đâu, nó là luật chơi của Đấu Thú Kỳ. Cũng may nhờ Tạng Cẩu có cái tên đặc biệt đến thế mới khiến mình nghĩ tới cách này. ]
Liễu Thăng còn đang xúc động vì nghĩa khí của Tạng Cẩu, thế rồi trong đầu chợt nảy ra ý tưởng, nghĩ ngay tới trò chơi Đấu Thú Kỳ mình từng rất say mê hồi nhỏ.
Đấu Thú Kỳ, hay Cờ Thú, là một loại cờ của Trung Quốc. Mỗi bên có tám quân là voi, sư tử, hổ, báo, chó, sói, mèo, chuột. Tượng mạnh hơn sư tử, sư tử đánh được hổ, hổ ăn được báo… cứ thế cho đến chuột là yếu nhất. Thế nhưng chuột lại có thể thắng được voi, còn voi dù là quân mạnh nhất nhưng không thể ăn được chuột.
___o0o___
Grrrrr!
Quân voi tiến nhanh về phía doanh trại trung tâm của nhà Minh. Bốn chân to như cột nhà dẫm đạp không thương tiếc vào hàng phòng thủ của quân phương Bắc, những cặp ngà cong vút và nhọn hoắt hung hãn húc đổ từng lớp thuẫn trận một. Trên bành voi, cung thủ xả tên, thương thủ phóng lao tới tấp xuống bên dưới. Tên nhọn rơi rào rào khác nào mưa xối, thương dài đổ từng trận giống hệt thác rơi.
Theo sát đoàn voi là mười toán bộ binh của quân nhà Hồ, gồm bốn đội đao binh, hai toán thương binh và bốn đội thuẫn binh. Kị binh mang cung và giáp nặng chạy phía sau, được dùng để bảo vệ hai cánh nếu gặp phải tập kích quân Ngu thì có thể lập tức phản ứng lại.
Con người cổ đại chỉ với khiên gỗ thương sắt thì không thể cản nổi thế tiến như thác đổ của loài vật đại diện cho sức mạnh này, đặc biệt là khi chúng hợp thành bầy với số lượng hàng trăm con, đã vậy còn được huấn luyện thế trận bài bản và điều khiển bởi những tay quản tượng có nghề. Nên Nguyễn Tông Đỗ - tổng chỉ huy quân nhà Hồ rất tự tin vào chiến thắng lần này. Y nghĩ chỉ cần tượng binh càn tới, có bao nhiêu quân Minh đi nữa cũng phải đổ rạp thì cần gì phải thủ thành nữa? Thế là ngay lúc trời vừa tắt nắng, Mộc Thạnh Trương Phụ vừa mới thu quân, lại nghĩ đối phương sẽ chỉ tử thủ mà không ngờ đến còn có một chi tượng binh náu trong thành, lúc này mới rơi vào thế bị động.
Dẫu vậy, quân nhà Minh cũng chẳng phải tay vừa.
Thạnh chẳng những nổi lửa đốt trại, lại cho một nhánh liều mình cản bước đám voi lớn.
Họ vừa đánh vừa lui, cố gắng né tránh việc đối đầu trực tiếp với tượng binh nên thương vong được giữ ở mức nhỏ nhất có thể. Song khó tránh khỏi có kẻ sống người chết.
Voi chiến hùng hổ xông tới, húc thẳng vào trận thế của thuẫn binh. Hiệu quả thì chẳng khác nào ném cục than vào đống tuyết. Thuẫn trận của quân Minh ngay lập tức tan rã, giáp trụ khiên chắn nát vụn dưới chân voi. Máu bắn lên cao, nhuốm đỏ cặp ngà.
" AAA. ”
Sĩ tốt quân Minh quằn quại dưới từng phát dẫm mạnh kinh hồn táng đảm của loài voi lớn. Cái vòi dài mạnh gấp sáu bảy lần roi da, hai cặp ngà sắc lẻm chẳng thua gì thương sắt. Lại thêm cả lớp da dày dạn và cung thủ, thương thủ ngồi trên bành tấn công, bầy voi càn qua doanh trại nhà Minh không gặp bao nhiêu khó khăn. Sức nóng của ngọn lửa có khiến chúng chùn chân một chút, nhưng không mấy hiệu quả.
Liễu Thăng vẫn ngồi trên lưng ngựa, nhưng hai bàn tay giữ cương ngựa đã chuyển màu trắng bệt. Môi cậu rách toạc, đỏ lòm những máu. Trong đôi mắt Liễu Thăng phản chiếu là ánh lửa ngùn ngụt, là đồng bào của cậu đang quằn quại trong cơn hấp hối chỉ với nửa người trên. Nghiến răng, cậu giật cương, định phóng ngựa chay thẳng về doanh trướng. Đúng lúc này Trương Phụ đuổi theo ngăn lại. Y lườm Liễu Thăng, trầm giọng nói:
" Người làm tướng phải lấy đại cục làm đầu, không thể vì tình cảm cá nhân mà đưa ra quyết định sai lầm. Cút vào hàng cho ta! Nếu còn dám giục ngựa lao về phía quân Đại Ngu tức là làm trái quân lệnh, ta sẽ xử theo quân pháp. ”
Với một chút ướt át nơi khoé mắt, Liễu Tử Tiêm nhìn toán binh sĩ bị dùng làm vật hi sinh đằng xa một lần cuối. Có những gương mặt cậu đã quen, nhiều hơn là những diện mạo xa lạ. Bên đống lửa trại, một vài trong số đó từng cười tươi khi khoe về người vợ đang đợi ở quê nhà, số khác nói về mẹ già móm mém còn đang gửi người quen chăm sóc với vẻ hoài niệm. Ngọn lửa đang cháy tận trời kia như thiêu cháy từng câu chuyện, đốt trụi từng kỷ niệm của họ. Tình cảm hoá tro tàn, thịt xương đã sớm về cát bụi.
[ Hãy đợi đấy, một lát nữa thôi tôi sẽ trả thù cho các vị. ]
Liễu Thăng gác thương lên vai, thúc gót vào bụng ngựa cho nó quay về hàng. Phía sau cậu, Trương Phụ giấu đi một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
May sao Nguyễn Tông Đỗ lại không dám giao chiến trực tiếp với quân địch mà chỉ biết lùa quân theo đuôi voi chiến, hò hét trợ uy. Ngựa chiến phương bắc cao to cường tráng hơn ngựa phía nam, vừa khoẻ lại nhanh. Quân Nam giục ngựa chạy hết lực cũng không thể vòng ra phía sau chủ quân nhà Minh, ngược lại còn bị đối phương dùng tên bắn bị thương một bộ phận nữa. Thành thử người Nam không thể tạo nên thế gọng kìm hạn chế phạm vi bỏ chạy của quân Minh lại.
Quân Minh có được một khắc quý giá ấy để ổn định đội hình, bình ổn quân tâm. Trương Phụ chia quân làm hai ngả, kị binh do Mộc Thạnh dẫn tách ra đánh thọc hai bên sườn để quấy nhiễu quân Đại Ngu, cản chậm bước tiến của voi chiến. Tổ còn lại do Trương Phụ dẫn đầu, vừa đánh trả kị binh vừa lùi lại. Trương Phụ để tiền quân bọc hậu, hai cánh tả hữu cảnh giới quân Đại Ngu tập kích đồng thời sẵn sàng tri viện chống đỡ quân voi. Còn trung quân và hậu quân tập trung làm chuột giả chuẩn bị phản kích. Liễu Thăng không giỏi cung tiễn, cũng ở lại trung quân bện chuột. Cậu lại nảy ra ý cho một ít thuốc nổ vào bụng chuột giả.
Kị binh của Mộc Thạnh dùng cung tiễn và tốc độ của ngựa đánh lại quân voi. Ngựa chiến phương bắc cao lớn to khoẻ, sức dai hơn ngựa phía nam nhiều. Kị binh Đại Ngu mấy bận vừa định xuất chiến ngăn cản, quân Minh đã ra roi cho ngựa lui về. Mặt mũi kị sĩ nhà Hồ ai nấy đều xám xịt như trời đêm dông. Quân Mộc Thạnh tiến lui nhịp nhàng có kỷ cương, khi công thì mạnh như sấm sét, lúc rút về lại nhanh tựa cơn giông. Dù không bằng khinh kị Mông - Nguyên xưa, nhưng so với trọng trang kị binh của nhà Hồ thì nhanh hơn không chỉ một bậc.
Graooooooo!
Kỉ luật của voi Đại Ngu lại không thể sánh bằng tượng binh của Chăm Pa, trình độ quản tượng cũng kém xa. Voi chiến trúng tên bắn vào từ hai cánh bị đau, dần dần nóng máu lên không nghe quản tượng điều khiển nữa. Kị binh nhà Hồ ở hai cánh rút cung cài tên bắn đuổi theo, nhưng tốc độ của ngựa chiến quân Minh quá nhanh nên hiệu quả không hề rõ rệt. Luận tài cưỡi ngựa, bắn cung thì quân Mông Cổ là số một thế giới, còn ở ta thì ngón ấy chẳng mấy nổi bật.
Trận thế voi chiến bị Mộc Thạnh xé nhỏ, áp lực lên quân Minh giảm mạnh.
Nguyễn Tông Đỗ thấy tình huống như vậy thì lại đâm ra bực mình, luôn miệng hò hét cho quân chỉnh đốn lại hàng ngũ. Vô hình trung lại khiến toàn thể ba quân co cụm vào thành một khối. Bộ binh Đại Ngu thấy lợi thế đột nhiên không còn, đều tức giận chửi thề mắng quân Minh hèn nhát.
Đoàng! Đoàng!
Tiếng đạn bay rền vang như sấm, hàng trăm khẩu hoả mai được quân Minh đồng loạt cho nổ súng. Tiếng la hét của đoàn người, thanh âm ngựa hí liên hồi và voi rống từng trận chẳng thể át được tiếng nổ. Nghe được âm thanh ấy giữa một trường hoà âm của người ngựa voi, Mộc Thạnh vội vàng cho kị binh lui ra xa, biết rằng ấy là tín hiệu đã sẵn sàng của Trương Phụ.
Lúc này quân Minh dưới trướng của Phụ đột nhiên xoay mình phản công. Mộc Thạnh hiểu ý, lập tức cho kị binh vòng ra hai cánh.
Vó ngựa nện côm cốp lên mặt đất, dây cung bật tanh tách vào không trung. Bay về phía đám voi hàng ngàn cục vải vụn, một đầu được lèn chặt thành hình thuôn thuôn như mõm chuột, đầu còn lại có chiếc đuôi dài. Trong đêm khuyu mây đen che phủ vầng trăng, dưới ánh đuốc mờ mờ, cơn ác mộng đáng sợ nhất của một con voi như được hiện thực hoá ngay tại bờ nam sông Thao. Hàng chục vạn con quái thú nho nhỏ đen ngòm tung mình khỏi mặt đất, bay vào mặt chúng với cái đuôi cháy sáng. Thân hình mềm mềm âm ấm đụng lên da voi nhẹ hều, không hề có lực sát thương nhưng bọn voi chiến đều rú lên trong sự sợ hãi thuần khiết nhất. Những con dẫn đầu đứng lên bằng hai chân sau, hai chi trước to bè chới với hoảng hốt. Quản tượng mất thăng bằng ngã xuống khỏi chiếc bành gỗ, lồm cồm nén đau bò dậy.
Póc! Póc! Thuốc nổ trong bụng bén lửa khiến đám chuột nổ pong póc như như pháo tết. Đám voi thấy vậy vội vỗ mạnh đôi tai quạt thóc để những “ sinh vật lạ ” kia không thể bò vào lỗ tai chúng mà phát nổ,
“ Lũ ngu! Một lũ đầu đất!!! Giục voi chạy nhanh lên, bắn tên đi!! ”
Nguyễn Tông Đỗ đứng hẳn cả lên yên ngựa, một tay phất soái kì một tay khua gươm loạn lên. Mồm y thét be be, nhưng lúc này trận thế đã loạn, voi rú điên cuồng thì còn ai nghe thấy y nói cái gì nữa. Trên mặt quân Ngu nhuốm đầy vẻ kinh hãi, hoảng loạn. Nhạc quân còn quên cả nổi trống hiệu lệnh, cờ hiệu thì bị vứt sang một phía.
“ Bẩm… nguyên soái. Ta hết tên rồi. ”
“ Ngu!! Thuyền cỏ mượn tên! Đúng rồi! Mau dùng kế thuyền cỏ mượn tên. ”
Nguyễn Tông Đỗ hét toáng cả lên, nhưng binh sĩ xung quanh y toàn những người ít học, bụng chẳng có mấy chữ thì làm sao biết thuyền cỏ mượn tên là có ý gì? Đừng nói họ không hiểu, cho dù có hiểu, thì trong tình huống hiện tại áp dụng kế ấy vào bằng cách nào??
Nguyễn Tông Đỗ nói một câu, thì một vòng mưa tên lao tới, tiếng thân tên xé gió vun vút nghe thật ghê tai. Dưới những ngọn đuốc mờ mờ, ánh thép nơi đầu mũi tên loé lên chi chít thay thế những vì sao đang vắng mặt trên nền trời đen kịt những áng mây. Một cảnh đẹp thật hoành tráng, nhưng đó cũng là cảnh cuối cùng mà lũ voi thấy được. Sự hoảng sợ trước lũ chuột nổ khiến chúng mở to đôi mắt theo bản năng, điều đó khiến cặp mí mắt dày không thể bảo vệ hai con mắt yếu ớt.
Tiếng thép đâm vào thịt vang lên gai người. Phập! Phập! Phập! Không cách nào đếm hết số âm tiết xuất hiện trong bản hoà tấu chết chóc ấy. Vì đau, lũ voi đi đầu chồm cả dậy, loạng choạng trên hai chân rồi rồi ngã ngửa. Tấm lưng bè bè đè nát những người quản tượng xấu số, trong khi lũ voi cũng trả giá ngay lập tức bằng tính mạng của chúng. Cặp ngà sắc bén của đồng loại phía sau chính là đôi thương dài đòi mạng chúng.
Voi chiến xung phong, người chặn người ngã, ngựa cản ngựa đổ. Nhưng nếu thứ ngăn bước tiến của chúng lại là xác của những con voi khác thì sao??
Con sau ùn lên con trước, cả đoàn voi chiến bị tắc nghẽn, trận thế đại loạn. Mộc Thạnh không hổ là tướng giỏi. Y cho quân giương cung lên cao rồi bắn xuống. Cưỡi trên đầu voi chính là quản tượng và binh lính. Bọn họ trúng tên rồi, lấy ai ra điều khiển voi??? Nháy mắt, đã có hơn chục quản tượng ngã khỏi mình voi bỏ mạng.
Quân voi chẳng ai điều khiển, theo bản năng sợ hãi loài quái thú không tên bắt đầu xoay mình muốn chạy. Ngặt nỗi bộ binh và kị binh nhà Hồ bám sát đằng sau. Thế là chúng chẳng ngại ngần gì, cứ nhè quân Đại Ngu mà dẫm mà đạp, miễn sao chạy thoát khỏi nơi này là được. Vạn vật đều có bản năng cầu sinh, đều muốn sống. Loài voi dù uy nghiêm, có sức mạnh vô biên đi nữa, cũng như vậy.
Tượng binh làm phản khiến quân nhà Hồ vỡ trận. Không muốn bị voi đè nát, quân Ngu chẳng còn cách nào khác ngoài rẽ sang hai hướng mà chạy. Nào ngờ, Trương Phụ đã liệu sẵn điều này.
Lúc này Trương Phụ lại cho quân dàn trận chữ tam ( ba hàng ngang đối xứng). Hàng trước nhất nằm, hàng sau quỳ một gối, hàng cuối đứng thẳng. Mấy trăm khẩu hoả mai nhất loạt nhắm về phía quân Đại Ngu đang tuồn ra từ hai bên dàn voi chiến. Quân tướng nhà Hồ vừa mất đi sự che chắn của bầy voi, nay đứng giữa chốn đồng không mông quạnh chẳng khác nào một hàng bia tập bắn của quân Minh.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tiếng nổ loé lên kèm theo ánh lửa, mùi khói mờ hoà lẫn trong mùi tanh nồng nồng của máu. Đội súng hoả mai chia làm ba hàng, hàng trước bắn xong một vòng thì hàng sau lập tức xả đạn yểm hộ. Ba đội luân phiên nhau vừa khai hoả vừa thay đạn thay thuốc, liên tiếp cho đến khi hết đồ hỏng súng mới thôi. Hai cánh tả hữu thì châm bắn tên cháy dội thẳng xuống không cho quân Ngu ổn định thế trận. Tiết trời đang độ thu, cây cối thay lá, hoa cỏ hanh khô. Lúc này bị lửa bén vào, nháy mắt đã làm bừng sáng cả mặt đông nam thành Đa Bang.
“ Các huynh đệ, theo ta!!!!! ”
Lúc này sĩ khí của quân Hồ đã loạn theo trận thế. Kẻ có gan thì tách khỏi bầy voi múa đao lao tới rồi chết dưới làn đạn, kẻ nhát chết thì bỏ giáp trụ khí giới trốn về thành Đa Bang. Mộc Thạnh thắng thế xua kị binh theo đuổi giết, chính y cũng vác siêu ( Siêu là loại đao có cán dài, dùng trên lưng ngựa. Thay vì đầu rồng ngậm lưỡi đao như long đao, siêu chỉ có miếng bảo hộ đơn giản) lao vào chiến trận. Quân Minh sĩ khí lên cao như mặt trời, tiến công dữ dội như thác đổ. Không chống đỡ nổi, quân Đại Ngu chết không biết bao nhiêu mà kể.
Liễu Thăng cũng tham gia vào quân truy kích của Mộc Thạnh. Niên kỉ cậu mới mười bốn mười lăm, nhưng khi ngồi trên lưng ngựa đã có cái uy và dũng của bậc đại tướng. Sát ý bị kìm nén nãy giờ trong Liễu Thăng nổ tung như núi lửa phun. Thanh kim thương đầu hổ trong tay cậu vung cao phạt thấp, chém ngang quét dọc tưởng như không gì cản nổi. Quân Đại Ngu đổ rạp dưới mũi thương, ngã nhào xuống chân ngựa như rạ. Mới thoắt cái đã gần năm mươi người thiệt mạng. Men say chiến thắng mồi cháy lửa hận trong lòng, Liễu Thăng càng đánh càng hăng, múa thương càng lúc càng nhanh.
Nguyễn Tông Đỗ - đại tướng đã nảy ra “ kì kế ”: “ đục thành lùa voi ra chiến ” – biết đại thế đã mất. Bây giờ bị quân Minh bủa vây tứ phía, xung quanh y voi chiến trọng thương, quản tượng chết hết. Quân Đại Ngu đã không tái chiến nổi nữa. Nghĩ thế, y vội vã ra roi thúc ngựa toan chạy, nhưng lại bị Mộc Thạnh đuổi kịp. Bộ tướng Lương Dân Hiến liều mình bọc hậu.
“ Giặc Bắc chớ ngông cuồng, có Lương Dân Hiến ta đây!!! ”
Hiến vung vẩy thương dài, dẫn theo một cánh đao binh quay đầu đối kháng. Đối thủ của y chẳng ai khác chính là Mộc Thạnh. Y nghĩ: “ tướng giặc ngay trước mặt, chỉ cần giết được y quân địch chẳng đánh cũng bại. ”. Thế là dốc hết sức bình sinh, đâm mạnh một thương tới.
Thạnh thấy đối phương hùng hổ xông qua chỉ cười, vung siêu lên gạt phát đâm của Hiến. Cang một tiếng giòn tan, thương của Lương Dân Hiến bị Thạnh đẩy qua một bên. Y thấy đôi tay tê dại, hổ khẩu đau nhức như muốn rách toác. Vừa định thần lại, siêu của Thạnh đã hùng hổ chém qua, lưỡi bén chỉ còn cách cổ Hiến vài tấc mà thôi.
Con ngươi Hiến rụt cả lại, miệng khô đắng nghét và lông tóc ở gáy dựng hết cả lên. Y vội vàng cúi người ra trước, vừa né siêu của Mộc Thạnh lại vừa phản kích bằng một cú đâm hiểm ác. Mũi thương nhắm ngay vào mắt ngựa, nếu nó thọc trúng thì Thạnh tất nhiên phải bại.
Nào ngờ Thạnh chinh chiến nhiều năm, sớm đã lường được chước này. Y nhắm chuẩn ngay phần nối giữa mũi với cán thương, vung siêu chặt mạnh một nhát. Ấy là chỗ yếu nhất của thân thương, nay bị Thạnh chém trúng, mũi thương lập tức rơi xuống đất. Chỉ có thanh gỗ còn đâm về phía con ngựa, Thạnh lại ghìm cương cho ngựa hất đầu sang trái, né ngay được cú đâm mù mắt.
Hiến cho ngựa chạy nhanh, lại luồn xuống nhặt lấy mũi thương giắt vào thắt lưng. Ngay lúc ấy lại đụng phải một binh lính Tàu. Gã bộ tốt kia la lên, xốc vũ khí đâm tới, chắc mẩm mình may mắn hốt được mạng tướng nhà Hồ.
Ngờ đâu phú quý chưa thấy, nguy hiểm đã ập đến. Hiến rút ngay mũi thương ra, dùng thủ pháp phóng ám khí ném về phía tên bộ tốt. Gã nọ công phu kém cỏi, lại không nghĩ trên chiến trường còn có người giở chước này ra nên chẳng né được. Mũi thương Lương Dân Hiến ném găm ngay giữa yết hầu, y tuyệt khí bỏ mạng luôn. Hiến thúc ngựa chạy lại gần, tiện tay nhặt cây qua dài tên lính ấy cầm lên. Y vung vẩy mấy cái để lấy cảm giác vừa tay, rồi ghìm ngựa không chạy nửa mà quay đầu đánh giáp mặt với Thạnh.
Mộc Thạnh thấy y mất binh khí mà chẳng hề nao núng, trong phút nguy hiểm lập tức phản ứng lại kịp thì không khỏi ngợi khen một tiếng:
" Giỏi!! ”
Y nảy lên lòng ái tài, nhưng lại nghĩ đối phương sẵn sàng ở lại bọc hậu thì chắc sẽ không đầu hàng nhà Minh. Song Thạnh vẫn không nhịn được lên tiếng chiêu dụ, hứa sẽ cho Hiến nhiều vàng ngọc châu báu. Dù Hiến chỉ biết mấy câu tiếng Tàu, nhưng cũng nghe hiểu được đại khái. Tất nhiên hảo ý của Thạnh chỉ đổi lại được một bãi nước miếng nhổ toẹt xuống đất. Thạnh cũng không lấy làm giận, biết rõ ai phù chủ nấy, lòng trung của đối phương đã dành cho nhà Hồ rồi. Đối phương cứng cỏi như vậy mới đáng mặt nam nhi, nhược bằng vừa rồi Hiến xin hàng, có lẽ Thạnh sẽ vì thất vọng mà giết y luôn.
Có nói tiếp cũng thừa, nên cả hai xáp lại chiến tiếp một hồi nữa. Tiếc là Hiến mới hiểu được đại khái cách dùng qua, trong khi Mộc Thạnh là một tay hảo thủ đánh siêu đã có nhiều năm kinh nghiệm. Mới chiến ba mươi hiệp, Hiến đã lộ sơ hở nên bị Thạnh chém một siêu đứt lìa cả hai bàn tay. Ngã ngựa, nhưng Hiến đã nén đau lại, dùng bàn chân hất thanh qua lên không rồi đạp mạnh một cái. Thanh qua sắt lao đi như một mũi tên, lưỡi thép cứa ngay hông Thạnh. Cùng lúc ấy, một siêu của Mộc Thạnh đã bổ xuống đầu Hiến.
Lương Dân Hiến tử chiến dưới siêu của Mộc Thạnh. Tuy vậy, y cũng khiến Thạnh bị thương ở eo ngã ngựa, quân Minh phải dìu về doanh trướng.
Nguyễn Tông Đỗ nhờ thế thoát được vó ngựa quân Minh, vội vàng bỏ chạy vào thành. Nơi cửa thành Đỗ đã sắp sẵn một toán ca kỹ, cờ dong trống mở chờ đại quân thắng lợi trở về. Nay đám người ấy thấy chủ soái chạy về cùng một toán quân lác đác chẳng mấy mống, biết y đã thua. Thế là không ai bảo ai, cả đám bèn vứt hết nhạc cụ cờ hoa mà chạy, chỉ nháy mắt đã chẳng thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
*) Một chút chú thích về lịch sử: theo Minh Thực lục, ở trận này quân Minh đeo mặt nạ sư tử cho ngựa, voi sợ sư tử không dám tiến lên. Quân Minh lại dùng tên cháy bắn, khiến voi chiến sợ chạy thụt lùi, quân Đại Ngu đại bại. Tác giả nghĩ tình tiết này quá vô lí, nên sửa đổi một chút. Ngoài ra thời nhà Minh đã có súng hoả mai, nên mình cho vào để thêm phần đặc sắc.
*) Một chút thông tin về siêu: http://www.binhdinh-salongcuong.org/VN_KHAO%20LUAN_Binh-Khi%20Co-Truyen_Sieu-Dao-Phap.html
*) Qua: binh khí dài, lưỡi bẻ một góc 100 độ so với thân. Tìm dagger axe sẽ thấy hình ảnh của loại võ khí cổ này
*) sông Thao: dòng chính của sông Hồng
Phút sống còn Tạng Cẩu cứu nguy
Sự xuất hiện bất ngờ ngay trong đêm của voi chiến khiến trận thế quân Minh đại loạn. Lúc này sau lưng là sông Thao, phía trước là quân voi hung hãn đang càn tới, quân Minh nhất thời lâm vào cảnh tiến thối lưỡng nan.
Trong đêm, cho dù là thần tiễn thủ cũng khó mà bắn được vào đôi mắt của chiến tượng. Còn bầy voi thì bất kể là người, là ngựa hay rào chắn, chúng chỉ cần lao về phía trước là mọi vật cản đều phải bị phá huỷ.
Trương Phụ nói:
“ Tượng binh thế như nước lũ, kị binh của ta không chọi cứng nổi. Chi bằng dùng kế lấy xảo phá lực, dĩ nhu khắc cương. Ta đã cho tiền quân liều mình chiến đấu, lại phóng hoả đốt trại nhưng e là không ngăn được bầy hung tượng ấy quá lâu. ”
Đám tham tướng lập tức nhao nhao đồng tình:
“ Đúng thế. Quân địch thế mạnh, nên lánh mũi nhọn. ”
Mộc Thạnh cười khẩy, nói:
“ Đạo lí cơ bản thì là thế, nhưng quan trọng phải thực hiện bằng cách nào?? ”
Yên lặng. Chẳng có bất cứ một từ nào vang lên. Mộc Thạnh thì phì phò thở, sắc mặt thấu đỏ ra chiều tức giận lắm.
[ Nước Nam địa hình hiểm trở dễ thủ khó công, lắm núi nhiều sông. Nếu không phải nhà Hồ chẳng được lòng dân, quân ta muốn tiến tới chỗ này chắc còn khó khăn hơn nhiều. ]
Trương Phụ thì chặc lưỡi, lắc đầu.
Liễu Thăng vỗ hai bàn tay vào nhau, nói:
“ Tôi có biện pháp này, không biết có dùng được hay không. ”
“ Hiền chất cứ nói. ”
Trương Phụ vội đáp lời, Mộc Thạnh cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn sang.
“ Tôi từng đọc một quyển sách, trong đó ghi voi sợ chuột. Chúng ta có thể dùng vải bao thành hình con chuột và ném chúng về phía lũ voi. Có lẽ như thế sẽ cản được bước tiến của chúng. ”
Các tướng nghe xong, đôi mắt đều sáng lên ý mừng rỡ, không tránh khỏi khoa trương Liễu Thăng là kì tài dùng binh, trong lúc gian nguy cũng không hoảng loạn. Hai vị chủ soái cùng cười, vỗ vai khen ngợi cậu thông minh lanh trí hơn người có thể nghĩ ra kì chiêu phá địch.
Liễu Thăng nghĩ thầm:
[ Thực ra có phải quyển sách nào nói đâu, nó là luật chơi của Đấu Thú Kỳ. Cũng may nhờ Tạng Cẩu có cái tên đặc biệt đến thế mới khiến mình nghĩ tới cách này. ]
Liễu Thăng còn đang xúc động vì nghĩa khí của Tạng Cẩu, thế rồi trong đầu chợt nảy ra ý tưởng, nghĩ ngay tới trò chơi Đấu Thú Kỳ mình từng rất say mê hồi nhỏ.
Đấu Thú Kỳ, hay Cờ Thú, là một loại cờ của Trung Quốc. Mỗi bên có tám quân là voi, sư tử, hổ, báo, chó, sói, mèo, chuột. Tượng mạnh hơn sư tử, sư tử đánh được hổ, hổ ăn được báo… cứ thế cho đến chuột là yếu nhất. Thế nhưng chuột lại có thể thắng được voi, còn voi dù là quân mạnh nhất nhưng không thể ăn được chuột.
___o0o___
Grrrrr!
Quân voi tiến nhanh về phía doanh trại trung tâm của nhà Minh. Bốn chân to như cột nhà dẫm đạp không thương tiếc vào hàng phòng thủ của quân phương Bắc, những cặp ngà cong vút và nhọn hoắt hung hãn húc đổ từng lớp thuẫn trận một. Trên bành voi, cung thủ xả tên, thương thủ phóng lao tới tấp xuống bên dưới. Tên nhọn rơi rào rào khác nào mưa xối, thương dài đổ từng trận giống hệt thác rơi.
Theo sát đoàn voi là mười toán bộ binh của quân nhà Hồ, gồm bốn đội đao binh, hai toán thương binh và bốn đội thuẫn binh. Kị binh mang cung và giáp nặng chạy phía sau, được dùng để bảo vệ hai cánh nếu gặp phải tập kích quân Ngu thì có thể lập tức phản ứng lại.
Con người cổ đại chỉ với khiên gỗ thương sắt thì không thể cản nổi thế tiến như thác đổ của loài vật đại diện cho sức mạnh này, đặc biệt là khi chúng hợp thành bầy với số lượng hàng trăm con, đã vậy còn được huấn luyện thế trận bài bản và điều khiển bởi những tay quản tượng có nghề. Nên Nguyễn Tông Đỗ - tổng chỉ huy quân nhà Hồ rất tự tin vào chiến thắng lần này. Y nghĩ chỉ cần tượng binh càn tới, có bao nhiêu quân Minh đi nữa cũng phải đổ rạp thì cần gì phải thủ thành nữa? Thế là ngay lúc trời vừa tắt nắng, Mộc Thạnh Trương Phụ vừa mới thu quân, lại nghĩ đối phương sẽ chỉ tử thủ mà không ngờ đến còn có một chi tượng binh náu trong thành, lúc này mới rơi vào thế bị động.
Dẫu vậy, quân nhà Minh cũng chẳng phải tay vừa.
Thạnh chẳng những nổi lửa đốt trại, lại cho một nhánh liều mình cản bước đám voi lớn.
Họ vừa đánh vừa lui, cố gắng né tránh việc đối đầu trực tiếp với tượng binh nên thương vong được giữ ở mức nhỏ nhất có thể. Song khó tránh khỏi có kẻ sống người chết.
Voi chiến hùng hổ xông tới, húc thẳng vào trận thế của thuẫn binh. Hiệu quả thì chẳng khác nào ném cục than vào đống tuyết. Thuẫn trận của quân Minh ngay lập tức tan rã, giáp trụ khiên chắn nát vụn dưới chân voi. Máu bắn lên cao, nhuốm đỏ cặp ngà.
" AAA. ”
Sĩ tốt quân Minh quằn quại dưới từng phát dẫm mạnh kinh hồn táng đảm của loài voi lớn. Cái vòi dài mạnh gấp sáu bảy lần roi da, hai cặp ngà sắc lẻm chẳng thua gì thương sắt. Lại thêm cả lớp da dày dạn và cung thủ, thương thủ ngồi trên bành tấn công, bầy voi càn qua doanh trại nhà Minh không gặp bao nhiêu khó khăn. Sức nóng của ngọn lửa có khiến chúng chùn chân một chút, nhưng không mấy hiệu quả.
Liễu Thăng vẫn ngồi trên lưng ngựa, nhưng hai bàn tay giữ cương ngựa đã chuyển màu trắng bệt. Môi cậu rách toạc, đỏ lòm những máu. Trong đôi mắt Liễu Thăng phản chiếu là ánh lửa ngùn ngụt, là đồng bào của cậu đang quằn quại trong cơn hấp hối chỉ với nửa người trên. Nghiến răng, cậu giật cương, định phóng ngựa chay thẳng về doanh trướng. Đúng lúc này Trương Phụ đuổi theo ngăn lại. Y lườm Liễu Thăng, trầm giọng nói:
" Người làm tướng phải lấy đại cục làm đầu, không thể vì tình cảm cá nhân mà đưa ra quyết định sai lầm. Cút vào hàng cho ta! Nếu còn dám giục ngựa lao về phía quân Đại Ngu tức là làm trái quân lệnh, ta sẽ xử theo quân pháp. ”
Với một chút ướt át nơi khoé mắt, Liễu Tử Tiêm nhìn toán binh sĩ bị dùng làm vật hi sinh đằng xa một lần cuối. Có những gương mặt cậu đã quen, nhiều hơn là những diện mạo xa lạ. Bên đống lửa trại, một vài trong số đó từng cười tươi khi khoe về người vợ đang đợi ở quê nhà, số khác nói về mẹ già móm mém còn đang gửi người quen chăm sóc với vẻ hoài niệm. Ngọn lửa đang cháy tận trời kia như thiêu cháy từng câu chuyện, đốt trụi từng kỷ niệm của họ. Tình cảm hoá tro tàn, thịt xương đã sớm về cát bụi.
[ Hãy đợi đấy, một lát nữa thôi tôi sẽ trả thù cho các vị. ]
Liễu Thăng gác thương lên vai, thúc gót vào bụng ngựa cho nó quay về hàng. Phía sau cậu, Trương Phụ giấu đi một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
May sao Nguyễn Tông Đỗ lại không dám giao chiến trực tiếp với quân địch mà chỉ biết lùa quân theo đuôi voi chiến, hò hét trợ uy. Ngựa chiến phương bắc cao to cường tráng hơn ngựa phía nam, vừa khoẻ lại nhanh. Quân Nam giục ngựa chạy hết lực cũng không thể vòng ra phía sau chủ quân nhà Minh, ngược lại còn bị đối phương dùng tên bắn bị thương một bộ phận nữa. Thành thử người Nam không thể tạo nên thế gọng kìm hạn chế phạm vi bỏ chạy của quân Minh lại.
Quân Minh có được một khắc quý giá ấy để ổn định đội hình, bình ổn quân tâm. Trương Phụ chia quân làm hai ngả, kị binh do Mộc Thạnh dẫn tách ra đánh thọc hai bên sườn để quấy nhiễu quân Đại Ngu, cản chậm bước tiến của voi chiến. Tổ còn lại do Trương Phụ dẫn đầu, vừa đánh trả kị binh vừa lùi lại. Trương Phụ để tiền quân bọc hậu, hai cánh tả hữu cảnh giới quân Đại Ngu tập kích đồng thời sẵn sàng tri viện chống đỡ quân voi. Còn trung quân và hậu quân tập trung làm chuột giả chuẩn bị phản kích. Liễu Thăng không giỏi cung tiễn, cũng ở lại trung quân bện chuột. Cậu lại nảy ra ý cho một ít thuốc nổ vào bụng chuột giả.
Kị binh của Mộc Thạnh dùng cung tiễn và tốc độ của ngựa đánh lại quân voi. Ngựa chiến phương bắc cao lớn to khoẻ, sức dai hơn ngựa phía nam nhiều. Kị binh Đại Ngu mấy bận vừa định xuất chiến ngăn cản, quân Minh đã ra roi cho ngựa lui về. Mặt mũi kị sĩ nhà Hồ ai nấy đều xám xịt như trời đêm dông. Quân Mộc Thạnh tiến lui nhịp nhàng có kỷ cương, khi công thì mạnh như sấm sét, lúc rút về lại nhanh tựa cơn giông. Dù không bằng khinh kị Mông - Nguyên xưa, nhưng so với trọng trang kị binh của nhà Hồ thì nhanh hơn không chỉ một bậc.
Graooooooo!
Kỉ luật của voi Đại Ngu lại không thể sánh bằng tượng binh của Chăm Pa, trình độ quản tượng cũng kém xa. Voi chiến trúng tên bắn vào từ hai cánh bị đau, dần dần nóng máu lên không nghe quản tượng điều khiển nữa. Kị binh nhà Hồ ở hai cánh rút cung cài tên bắn đuổi theo, nhưng tốc độ của ngựa chiến quân Minh quá nhanh nên hiệu quả không hề rõ rệt. Luận tài cưỡi ngựa, bắn cung thì quân Mông Cổ là số một thế giới, còn ở ta thì ngón ấy chẳng mấy nổi bật.
Trận thế voi chiến bị Mộc Thạnh xé nhỏ, áp lực lên quân Minh giảm mạnh.
Nguyễn Tông Đỗ thấy tình huống như vậy thì lại đâm ra bực mình, luôn miệng hò hét cho quân chỉnh đốn lại hàng ngũ. Vô hình trung lại khiến toàn thể ba quân co cụm vào thành một khối. Bộ binh Đại Ngu thấy lợi thế đột nhiên không còn, đều tức giận chửi thề mắng quân Minh hèn nhát.
Đoàng! Đoàng!
Tiếng đạn bay rền vang như sấm, hàng trăm khẩu hoả mai được quân Minh đồng loạt cho nổ súng. Tiếng la hét của đoàn người, thanh âm ngựa hí liên hồi và voi rống từng trận chẳng thể át được tiếng nổ. Nghe được âm thanh ấy giữa một trường hoà âm của người ngựa voi, Mộc Thạnh vội vàng cho kị binh lui ra xa, biết rằng ấy là tín hiệu đã sẵn sàng của Trương Phụ.
Lúc này quân Minh dưới trướng của Phụ đột nhiên xoay mình phản công. Mộc Thạnh hiểu ý, lập tức cho kị binh vòng ra hai cánh.
Vó ngựa nện côm cốp lên mặt đất, dây cung bật tanh tách vào không trung. Bay về phía đám voi hàng ngàn cục vải vụn, một đầu được lèn chặt thành hình thuôn thuôn như mõm chuột, đầu còn lại có chiếc đuôi dài. Trong đêm khuyu mây đen che phủ vầng trăng, dưới ánh đuốc mờ mờ, cơn ác mộng đáng sợ nhất của một con voi như được hiện thực hoá ngay tại bờ nam sông Thao. Hàng chục vạn con quái thú nho nhỏ đen ngòm tung mình khỏi mặt đất, bay vào mặt chúng với cái đuôi cháy sáng. Thân hình mềm mềm âm ấm đụng lên da voi nhẹ hều, không hề có lực sát thương nhưng bọn voi chiến đều rú lên trong sự sợ hãi thuần khiết nhất. Những con dẫn đầu đứng lên bằng hai chân sau, hai chi trước to bè chới với hoảng hốt. Quản tượng mất thăng bằng ngã xuống khỏi chiếc bành gỗ, lồm cồm nén đau bò dậy.
Póc! Póc! Thuốc nổ trong bụng bén lửa khiến đám chuột nổ pong póc như như pháo tết. Đám voi thấy vậy vội vỗ mạnh đôi tai quạt thóc để những “ sinh vật lạ ” kia không thể bò vào lỗ tai chúng mà phát nổ,
“ Lũ ngu! Một lũ đầu đất!!! Giục voi chạy nhanh lên, bắn tên đi!! ”
Nguyễn Tông Đỗ đứng hẳn cả lên yên ngựa, một tay phất soái kì một tay khua gươm loạn lên. Mồm y thét be be, nhưng lúc này trận thế đã loạn, voi rú điên cuồng thì còn ai nghe thấy y nói cái gì nữa. Trên mặt quân Ngu nhuốm đầy vẻ kinh hãi, hoảng loạn. Nhạc quân còn quên cả nổi trống hiệu lệnh, cờ hiệu thì bị vứt sang một phía.
“ Bẩm… nguyên soái. Ta hết tên rồi. ”
“ Ngu!! Thuyền cỏ mượn tên! Đúng rồi! Mau dùng kế thuyền cỏ mượn tên. ”
Nguyễn Tông Đỗ hét toáng cả lên, nhưng binh sĩ xung quanh y toàn những người ít học, bụng chẳng có mấy chữ thì làm sao biết thuyền cỏ mượn tên là có ý gì? Đừng nói họ không hiểu, cho dù có hiểu, thì trong tình huống hiện tại áp dụng kế ấy vào bằng cách nào??
Nguyễn Tông Đỗ nói một câu, thì một vòng mưa tên lao tới, tiếng thân tên xé gió vun vút nghe thật ghê tai. Dưới những ngọn đuốc mờ mờ, ánh thép nơi đầu mũi tên loé lên chi chít thay thế những vì sao đang vắng mặt trên nền trời đen kịt những áng mây. Một cảnh đẹp thật hoành tráng, nhưng đó cũng là cảnh cuối cùng mà lũ voi thấy được. Sự hoảng sợ trước lũ chuột nổ khiến chúng mở to đôi mắt theo bản năng, điều đó khiến cặp mí mắt dày không thể bảo vệ hai con mắt yếu ớt.
Tiếng thép đâm vào thịt vang lên gai người. Phập! Phập! Phập! Không cách nào đếm hết số âm tiết xuất hiện trong bản hoà tấu chết chóc ấy. Vì đau, lũ voi đi đầu chồm cả dậy, loạng choạng trên hai chân rồi rồi ngã ngửa. Tấm lưng bè bè đè nát những người quản tượng xấu số, trong khi lũ voi cũng trả giá ngay lập tức bằng tính mạng của chúng. Cặp ngà sắc bén của đồng loại phía sau chính là đôi thương dài đòi mạng chúng.
Voi chiến xung phong, người chặn người ngã, ngựa cản ngựa đổ. Nhưng nếu thứ ngăn bước tiến của chúng lại là xác của những con voi khác thì sao??
Con sau ùn lên con trước, cả đoàn voi chiến bị tắc nghẽn, trận thế đại loạn. Mộc Thạnh không hổ là tướng giỏi. Y cho quân giương cung lên cao rồi bắn xuống. Cưỡi trên đầu voi chính là quản tượng và binh lính. Bọn họ trúng tên rồi, lấy ai ra điều khiển voi??? Nháy mắt, đã có hơn chục quản tượng ngã khỏi mình voi bỏ mạng.
Quân voi chẳng ai điều khiển, theo bản năng sợ hãi loài quái thú không tên bắt đầu xoay mình muốn chạy. Ngặt nỗi bộ binh và kị binh nhà Hồ bám sát đằng sau. Thế là chúng chẳng ngại ngần gì, cứ nhè quân Đại Ngu mà dẫm mà đạp, miễn sao chạy thoát khỏi nơi này là được. Vạn vật đều có bản năng cầu sinh, đều muốn sống. Loài voi dù uy nghiêm, có sức mạnh vô biên đi nữa, cũng như vậy.
Tượng binh làm phản khiến quân nhà Hồ vỡ trận. Không muốn bị voi đè nát, quân Ngu chẳng còn cách nào khác ngoài rẽ sang hai hướng mà chạy. Nào ngờ, Trương Phụ đã liệu sẵn điều này.
Lúc này Trương Phụ lại cho quân dàn trận chữ tam ( ba hàng ngang đối xứng). Hàng trước nhất nằm, hàng sau quỳ một gối, hàng cuối đứng thẳng. Mấy trăm khẩu hoả mai nhất loạt nhắm về phía quân Đại Ngu đang tuồn ra từ hai bên dàn voi chiến. Quân tướng nhà Hồ vừa mất đi sự che chắn của bầy voi, nay đứng giữa chốn đồng không mông quạnh chẳng khác nào một hàng bia tập bắn của quân Minh.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tiếng nổ loé lên kèm theo ánh lửa, mùi khói mờ hoà lẫn trong mùi tanh nồng nồng của máu. Đội súng hoả mai chia làm ba hàng, hàng trước bắn xong một vòng thì hàng sau lập tức xả đạn yểm hộ. Ba đội luân phiên nhau vừa khai hoả vừa thay đạn thay thuốc, liên tiếp cho đến khi hết đồ hỏng súng mới thôi. Hai cánh tả hữu thì châm bắn tên cháy dội thẳng xuống không cho quân Ngu ổn định thế trận. Tiết trời đang độ thu, cây cối thay lá, hoa cỏ hanh khô. Lúc này bị lửa bén vào, nháy mắt đã làm bừng sáng cả mặt đông nam thành Đa Bang.
“ Các huynh đệ, theo ta!!!!! ”
Lúc này sĩ khí của quân Hồ đã loạn theo trận thế. Kẻ có gan thì tách khỏi bầy voi múa đao lao tới rồi chết dưới làn đạn, kẻ nhát chết thì bỏ giáp trụ khí giới trốn về thành Đa Bang. Mộc Thạnh thắng thế xua kị binh theo đuổi giết, chính y cũng vác siêu ( Siêu là loại đao có cán dài, dùng trên lưng ngựa. Thay vì đầu rồng ngậm lưỡi đao như long đao, siêu chỉ có miếng bảo hộ đơn giản) lao vào chiến trận. Quân Minh sĩ khí lên cao như mặt trời, tiến công dữ dội như thác đổ. Không chống đỡ nổi, quân Đại Ngu chết không biết bao nhiêu mà kể.
Liễu Thăng cũng tham gia vào quân truy kích của Mộc Thạnh. Niên kỉ cậu mới mười bốn mười lăm, nhưng khi ngồi trên lưng ngựa đã có cái uy và dũng của bậc đại tướng. Sát ý bị kìm nén nãy giờ trong Liễu Thăng nổ tung như núi lửa phun. Thanh kim thương đầu hổ trong tay cậu vung cao phạt thấp, chém ngang quét dọc tưởng như không gì cản nổi. Quân Đại Ngu đổ rạp dưới mũi thương, ngã nhào xuống chân ngựa như rạ. Mới thoắt cái đã gần năm mươi người thiệt mạng. Men say chiến thắng mồi cháy lửa hận trong lòng, Liễu Thăng càng đánh càng hăng, múa thương càng lúc càng nhanh.
Nguyễn Tông Đỗ - đại tướng đã nảy ra “ kì kế ”: “ đục thành lùa voi ra chiến ” – biết đại thế đã mất. Bây giờ bị quân Minh bủa vây tứ phía, xung quanh y voi chiến trọng thương, quản tượng chết hết. Quân Đại Ngu đã không tái chiến nổi nữa. Nghĩ thế, y vội vã ra roi thúc ngựa toan chạy, nhưng lại bị Mộc Thạnh đuổi kịp. Bộ tướng Lương Dân Hiến liều mình bọc hậu.
“ Giặc Bắc chớ ngông cuồng, có Lương Dân Hiến ta đây!!! ”
Hiến vung vẩy thương dài, dẫn theo một cánh đao binh quay đầu đối kháng. Đối thủ của y chẳng ai khác chính là Mộc Thạnh. Y nghĩ: “ tướng giặc ngay trước mặt, chỉ cần giết được y quân địch chẳng đánh cũng bại. ”. Thế là dốc hết sức bình sinh, đâm mạnh một thương tới.
Thạnh thấy đối phương hùng hổ xông qua chỉ cười, vung siêu lên gạt phát đâm của Hiến. Cang một tiếng giòn tan, thương của Lương Dân Hiến bị Thạnh đẩy qua một bên. Y thấy đôi tay tê dại, hổ khẩu đau nhức như muốn rách toác. Vừa định thần lại, siêu của Thạnh đã hùng hổ chém qua, lưỡi bén chỉ còn cách cổ Hiến vài tấc mà thôi.
Con ngươi Hiến rụt cả lại, miệng khô đắng nghét và lông tóc ở gáy dựng hết cả lên. Y vội vàng cúi người ra trước, vừa né siêu của Mộc Thạnh lại vừa phản kích bằng một cú đâm hiểm ác. Mũi thương nhắm ngay vào mắt ngựa, nếu nó thọc trúng thì Thạnh tất nhiên phải bại.
Nào ngờ Thạnh chinh chiến nhiều năm, sớm đã lường được chước này. Y nhắm chuẩn ngay phần nối giữa mũi với cán thương, vung siêu chặt mạnh một nhát. Ấy là chỗ yếu nhất của thân thương, nay bị Thạnh chém trúng, mũi thương lập tức rơi xuống đất. Chỉ có thanh gỗ còn đâm về phía con ngựa, Thạnh lại ghìm cương cho ngựa hất đầu sang trái, né ngay được cú đâm mù mắt.
Hiến cho ngựa chạy nhanh, lại luồn xuống nhặt lấy mũi thương giắt vào thắt lưng. Ngay lúc ấy lại đụng phải một binh lính Tàu. Gã bộ tốt kia la lên, xốc vũ khí đâm tới, chắc mẩm mình may mắn hốt được mạng tướng nhà Hồ.
Ngờ đâu phú quý chưa thấy, nguy hiểm đã ập đến. Hiến rút ngay mũi thương ra, dùng thủ pháp phóng ám khí ném về phía tên bộ tốt. Gã nọ công phu kém cỏi, lại không nghĩ trên chiến trường còn có người giở chước này ra nên chẳng né được. Mũi thương Lương Dân Hiến ném găm ngay giữa yết hầu, y tuyệt khí bỏ mạng luôn. Hiến thúc ngựa chạy lại gần, tiện tay nhặt cây qua dài tên lính ấy cầm lên. Y vung vẩy mấy cái để lấy cảm giác vừa tay, rồi ghìm ngựa không chạy nửa mà quay đầu đánh giáp mặt với Thạnh.
Mộc Thạnh thấy y mất binh khí mà chẳng hề nao núng, trong phút nguy hiểm lập tức phản ứng lại kịp thì không khỏi ngợi khen một tiếng:
" Giỏi!! ”
Y nảy lên lòng ái tài, nhưng lại nghĩ đối phương sẵn sàng ở lại bọc hậu thì chắc sẽ không đầu hàng nhà Minh. Song Thạnh vẫn không nhịn được lên tiếng chiêu dụ, hứa sẽ cho Hiến nhiều vàng ngọc châu báu. Dù Hiến chỉ biết mấy câu tiếng Tàu, nhưng cũng nghe hiểu được đại khái. Tất nhiên hảo ý của Thạnh chỉ đổi lại được một bãi nước miếng nhổ toẹt xuống đất. Thạnh cũng không lấy làm giận, biết rõ ai phù chủ nấy, lòng trung của đối phương đã dành cho nhà Hồ rồi. Đối phương cứng cỏi như vậy mới đáng mặt nam nhi, nhược bằng vừa rồi Hiến xin hàng, có lẽ Thạnh sẽ vì thất vọng mà giết y luôn.
Có nói tiếp cũng thừa, nên cả hai xáp lại chiến tiếp một hồi nữa. Tiếc là Hiến mới hiểu được đại khái cách dùng qua, trong khi Mộc Thạnh là một tay hảo thủ đánh siêu đã có nhiều năm kinh nghiệm. Mới chiến ba mươi hiệp, Hiến đã lộ sơ hở nên bị Thạnh chém một siêu đứt lìa cả hai bàn tay. Ngã ngựa, nhưng Hiến đã nén đau lại, dùng bàn chân hất thanh qua lên không rồi đạp mạnh một cái. Thanh qua sắt lao đi như một mũi tên, lưỡi thép cứa ngay hông Thạnh. Cùng lúc ấy, một siêu của Mộc Thạnh đã bổ xuống đầu Hiến.
Lương Dân Hiến tử chiến dưới siêu của Mộc Thạnh. Tuy vậy, y cũng khiến Thạnh bị thương ở eo ngã ngựa, quân Minh phải dìu về doanh trướng.
Nguyễn Tông Đỗ nhờ thế thoát được vó ngựa quân Minh, vội vàng bỏ chạy vào thành. Nơi cửa thành Đỗ đã sắp sẵn một toán ca kỹ, cờ dong trống mở chờ đại quân thắng lợi trở về. Nay đám người ấy thấy chủ soái chạy về cùng một toán quân lác đác chẳng mấy mống, biết y đã thua. Thế là không ai bảo ai, cả đám bèn vứt hết nhạc cụ cờ hoa mà chạy, chỉ nháy mắt đã chẳng thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
*) Một chút chú thích về lịch sử: theo Minh Thực lục, ở trận này quân Minh đeo mặt nạ sư tử cho ngựa, voi sợ sư tử không dám tiến lên. Quân Minh lại dùng tên cháy bắn, khiến voi chiến sợ chạy thụt lùi, quân Đại Ngu đại bại. Tác giả nghĩ tình tiết này quá vô lí, nên sửa đổi một chút. Ngoài ra thời nhà Minh đã có súng hoả mai, nên mình cho vào để thêm phần đặc sắc.
*) Một chút thông tin về siêu: http://www.binhdinh-salongcuong.org/VN_KHAO%20LUAN_Binh-Khi%20Co-Truyen_Sieu-Dao-Phap.html
*) Qua: binh khí dài, lưỡi bẻ một góc 100 độ so với thân. Tìm dagger axe sẽ thấy hình ảnh của loại võ khí cổ này
*) sông Thao: dòng chính của sông Hồng
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tự chương
- Chương 2: Hồi một
- Chương 3: Hồi hai (1)
- Chương 4: Hồi hai (2)
- Chương 5: Hồi ba(1)
- Chương 6: Hồi ba(2)
- Chương 7: Hồi ba (3)
- Chương 8: Hồi ba (4)
- Chương 9: Hồi ba (5)
- Chương 10: Hồi bốn (1)
- Chương 11: Hồi bốn (2)
- Chương 12: Hồi năm (1)
- Chương 13: Hồi năm (2)
- Chương 14: Hồi năm (3)
- Chương 15: Hồi sáu (1)
- Chương 16: Hồi sáu (2)
- Chương 17: Hồi sáu (3)
- Chương 18: Phụ chương: Bàn về nguồn gốc của người Việt Nam (1)
- Chương 19: Hồi bảy (1)
- Chương 20: Hồi bảy (2)
- Chương 21: Hồi bảy (3)
- Chương 22: Hồi bảy (4)
- Chương 23: Phụ chương: Bàn về người con gái trong đời sống văn hoá Việt Nam (2)
- Chương 24: Hồi bảy (5)
- Chương 25: Hồi bảy (6)
- Chương 26: Hồi bảy (7)
- Chương 27: Ngoại truyện: Thuận thiên kiếm tiền truyện - Hồi một (1)
- Chương 28: Hồi tám (1)
- Chương 29: Hồi tám (2)
- Chương 30: Hồi tám (3)
- Chương 31: Hồi tám (4)
- Chương 32: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (2)
- Chương 33: Hồi tám (5)
- Chương 34: Hồi tám (6)
- Chương 35: Hồi tám (7)
- Chương 36: Hồi tám (8)
- Chương 37: Hồi tám (9)
- Chương 38: Hồi tám (10)
- Chương 39: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (3)
- Chương 40: Hồi chín (1)
- Chương 41: Hồi chín (2)
- Chương 42: Hồi chín (3)
- Chương 43: Thuận thiên kiếm tiền truyện - Hồi một (4)
- Chương 44: Hồi chín (4)
- Chương 45: Hồi chín (5)
- Chương 46: Hồi chín (6)
- Chương 47: Hồi chín (7)
- Chương 48: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (5)
- Chương 49: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (6)
- Chương 50: Hồi chín (8)
- Chương 51: Hồi chín (9)
- Chương 52: Hồi chín (10)
- Chương 53: Hồi chín (11)
- Chương 54: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (7)
- Chương 55: Hồi chín (12)
- Chương 56: Hồi chín (13)
- Chương 57: Hồi mười (1)
- Chương 58: Tiền truyện hồi hai (1)
- Chương 59: Hồi mười (2)
- Chương 60: Hồi mười (3)
- Chương 61: Hồi mười (4)
- Chương 62: Hồi mười (5)
- Chương 63: Hồi mười (6)
- Chương 64: Tiền truyện hồi hai (2)
- Chương 65: Hồi mười (7)
- Chương 66: Hồi mười (8)
- Chương 67: Hồi mười một (1)
- Chương 68: Hồi mười một (2)
- Chương 69: Hồi mười một (3)
- Chương 70: Hồi mười một (4)
- Chương 71: Hồi mười một (5)
- Chương 72: Hồi mười một (6)
- Chương 73: Tiền truyện hồi hai (3)
- Chương 74: Hồi mười một (7)
- Chương 75: Hồi mười một (8)
- Chương 76: Hồi mười một (9)
- Chương 77: Hồi mười một (10)
- Chương 78: Hồi mười một (11)
- Chương 79: Hồi mười hai (1)
- Chương 80: Hồi mười hai (2)
- Chương 81: Hồi mười hai (3)
- Chương 82: Hồi mười hai (4)
- Chương 83: Hồi mười hai (5)
- Chương 84: Hồi mười hai (6)
- Chương 85: Hồi mười hai (7)
- Chương 86: Hồi mười hai (8)
- Chương 87: Hồi mười hai (9)
- Chương 88: Hồi mười hai (10)
- Chương 89: Hồi mười hai (11)
- Chương 90: Hồi mười hai (12)
- Chương 91: Hồi mười hai (13)
- Chương 92: Hồi mười hai (14)
- Chương 93: Hồi mười hai (15)
- Chương 94: Hồi mười hai (16)
- Chương 95: Hồi mười hai (17)
- Chương 96: Hồi mười hai (18)
- Chương 97: Lời kết thiên
- Chương 98: Hồi mười ba (1)
- Chương 99: Hồi mười ba (2)
- Chương 100: Hồi mười ba (3)
- Chương 101: Hồi mười ba (4)
- Chương 102: Hồi mười bốn (1)
- Chương 103: Hồi mười bốn (2)
- Chương 104: Hồi mười bốn (3)
- Chương 105: Hồi mười bốn (4)
- Chương 106: Hồi mười bốn (5)
- Chương 107: Hồi mười bốn (6)
- Chương 108: Hồi mười bốn (6)
- Chương 109: Hồi mười bốn (8)
- Chương 110: Hồi mười bốn (9)
- Chương 111: Hồi mười lăm (1)
- Chương 112: Hồi mười lăm (2)
- Chương 113: Hồi mười lăm (3)
- Chương 114: Hồi mười lăm (4)
- Chương 115: Hồi mười lăm (5)
- Chương 116: Hồi mười lăm (6)
- Chương 117: Hồi mười lăm (7)
- Chương 118: Hồi mười sáu (1)
- Chương 119: Hồi mười sáu (2)
- Chương 120: Hồi mười sáu (3)
- Chương 121: Hồi mười sáu (4)
- Chương 122: Hồi mười sáu (5)
- Chương 123: Hồi mười sáu (6)
- Chương 124: Hồi mười sáu (7)
- Chương 125: Hồi mười sáu (8)
- Chương 126: Hồi mười sáu (9)
- Chương 127: Hồi mười sáu (10)
- Chương 128: Hồi mười sáu (11)
- Chương 129: Hồi mười sáu (12)
- Chương 130: Hồi mười sáu (13)
- Chương 131: Hồi mười sáu (14)
- Chương 132: Hồi mười sáu (15)
- Chương 133: Hồi mười sáu (16)
- Chương 134: Hồi mười bảy (1)
- Chương 135: Hồi mười bảy (2)
- Chương 136: Hồi mười bảy (3)
- Chương 137: Hồi mười bảy (4)
- Chương 138: Hồi mười bảy (5)
- Chương 139: Hồi mười bảy (6)
- Chương 140: Hồi mười bảy (7)
- Chương 141: Hồi mười bảy (8)
- Chương 142: Hồi mười bảy (9)
- Chương 143: Hồi mười bảy (10)
- Chương 144: Hồi mười bảy (11)
- Chương 145: Hồi mười bảy (12)
- Chương 146: Hồi mười bảy (13)
- Chương 147: Hồi mười bảy (14)
- Chương 148: Hồi mười bảy (15)
- Chương 149: Hồi mười bảy (16)
- Chương 150: Hồi mười bảy (17)
- Chương 151: Hồi mười tám (1)
- Chương 152: Hồi mười tám (2)
- Chương 153: Hồi mười tám (3)
- Chương 154: Hồi mười tám (4)
- Chương 155: Hồi mười tám (5)
- Chương 156: : Hồi mười tám (6)
- Chương 157: Hồi mười tám (7)
- Chương 158: Hồi mười tám (8)
- Chương 159: Hồi mười tám (9)
- Chương 160: Hồi mười tám (10)
- Chương 161: Hồi mười tám (11)
- Chương 162: Hồi mười tám (12)
- Chương 163: Hồi mười tám (13)
- Chương 164: Hồi mười tám (14)
- Chương 165: Hồi mười tám (15)
- Chương 166: Hồi mười chín (1)
- Chương 167: Hồi mười chín (2)
- Chương 168: Hồi mười chín (3)
- Chương 169: Hồi mười chín (4)
- Chương 170: Hồi mười chín (5)
- Chương 171: Hồi mười chín (6)
- Chương 172: Hồi mười chín (7)
- Chương 173: Hồi mười chín (8)
- Chương 174: Hồi mười chín (9)
- Chương 175: Hồi mười chín (10)
- Chương 176: Hồi mười chín (11)
- Chương 177: Hồi mười chín (12)
- Chương 178: Hồi mười chín (13)
- Chương 179: Hồi mười chín (14)
- Chương 180: Hồi mười chín (15)
- Chương 181: Hồi hai mươi (1)
- Chương 182: Hồi hai mươi (2)
- Chương 183: Hồi hai mươi (3)
- Chương 184: Hồi hai mươi (4)
- Chương 185: Hồi hai mươi (5)
- Chương 186: Hồi hai mươi (6)
- Chương 187: Hồi hai mươi (7)
- Chương 188: Hồi hai mươi (8)
- Chương 189: Hồi hai mươi (9)
- Chương 190: Hồi hai mươi (10)
- Chương 191: Hồi hai mươi (11)
- Chương 192: Hồi hai mươi (12)
- Chương 193: Hồi hai mươi (13)
- Chương 194: Hồi hai mươi (14)
- Chương 195: Hồi hai mươi (15)
- Chương 196: Hồi hai mươi (16)
- Chương 197: Hồi hai mươi (17)
- Chương 198: Hồi hai mươi (18)
- Chương 199: Hồi hai mươi (19)
- Chương 200: Hồi hai mươi mốt (1)
- Chương 201: Hồi hai mươi mốt (2)
- Chương 202: Hồi hai mươi hai (3)
- Chương 203: Hồi hai mươi mốt (4)
- Chương 204: Hồi hai mươi mốt (5)
- Chương 205: Hồi hai mươi mốt (6)
- Chương 206: Hồi hai mươi mốt (7)
- Chương 207: Hồi hai mươi mốt (8)
- Chương 208: Hồi hai mươi mốt (9)
- Chương 209: Hồi hai mươi mốt (10)
- Chương 210: Hồi hai mươi mốt (11)
- Chương 211: Hồi hai mươi mốt (12)
- Chương 212: Hồi hai mươi mốt (13)
- Chương 213: Hồi hai mươi mốt (14)
- Chương 214: Hồi hai mươi mốt (15)
- Chương 215: Hồi hai mươi mốt (16)
- Chương 216: Hồi hai mươi mốt (17)
- Chương 217: Hồi hai mươi mốt (18)
- Chương 218: Hồi hai mươi mốt (19)
- Chương 219: Hồi hai mươi hai (1)
- Chương 220: Hồi hai mươi hai (2)
- Chương 221: Hồi hai mươi hai (3)
- Chương 222: Hồi hai mươi hai (4)
- Chương 223: Hồi hai mươi hai (5)
- Chương 224: Hồi hai mươi hai (6)
- Chương 225: Hồi hai mươi hai (7)
- Chương 226: Hồi hai mươi hai (8)
- Chương 227: Hồi hai mươi hai (9)
- Chương 228: Hồi hai mươi hai (10)
- Chương 229: Hồi hai mươi hai (11)
- Chương 230: Hồi hai mươi hai (12)
- Chương 231: Hồi hai mươi hai (13)
- Chương 232: Hồi hai mươi hai (14)
- Chương 233: Hồi hai mươi ba (1)
- Chương 234: Hồi hai mươi ba (2)
- Chương 235: Hồi hai mươi ba (3)
- Chương 236: Hồi hai mươi ba (4)
- Chương 237: Hồi hai mươi ba (5)
- Chương 238: Hồi hai mươi ba (6)
- Chương 239: Hồi hai mươi ba (7)
- Chương 240: Hồi hai mươi ba (8)
- Chương 241: Hồi hai mươi ba (9)
- Chương 242: Hồi hai mươi ba (10)
- Chương 243: Hồi hai mươi ba (11)
- Chương 244: Hồi hai mươi ba (12)
- Chương 245: Hồi hai mươi ba (13)
- Chương 246: Hồi hai mươi ba (14)
- Chương 247: Hồi hai mươi ba (15)
- Chương 248: Hồi hai mươi ba (16)
- Chương 249: Hồi hai mươi ba (17)
- Chương 250: Hồi hai mươi ba (18)
- Chương 251: Hồi hai mươi ba (19)
- Chương 252: Hồi hai mươi ba (20)
- Chương 253: Hồi hai mươi ba (21)
- Chương 254: Hồi hai mươi ba (22)
- Chương 255: Hồi hai mươi ba (23)
- Chương 256: Hồi hai mươi tư (1)
- Chương 257: Hồi hai mươi tư (2)
- Chương 258: Hồi hai mươi tư (3)
- Chương 259: Hồi hai mươi tư (4)
- Chương 260: Hồi hai mươi tư (5)
- Chương 261: Hồi hai mươi tư (6)
- Chương 262: Hồi hai mươi tư (7)
- Chương 263: Hồi hai mươi tư (8)
- Chương 264: Hồi hai mươi tư (9)
- Chương 265: Hồi hai mươi tư (10)
- Chương 266: Hồi hai mươi tư (11)
- Chương 267: Hồi hai mươi tư (12)
- Chương 268: Hồi hai mươi tư (13)
- Chương 269: Hồi hai mươi tư (14)
- Chương 270: Hồi hai mươi tư (15)
- Chương 271: Hồi hai mươi tư (16)
- Chương 272: Hồi hai mươi tư (17)
- Chương 273: Hồi hai mươi tư (18)
- Chương 274: Hồi hai mươi tư (19)
- Chương 275: Hồi hai mươi tư (20)
- Chương 276: Hồi hai mươi lăm (1)
- Chương 277: Hồi hai mươi lăm (2)
- Chương 278: Hồi hai mươi lăm (3)
- Chương 279: Hồi hai mươi lăm (4)
- Chương 280: Hồi hai mươi lăm (5)
- Chương 281: Hồi hai mươi lăm (6)
- Chương 282: Hồi hai mươi lăm (7)
- Chương 283: Hồi hai mươi lăm (8)
- Chương 284: Hồi hai mươi lăm (9)
- Chương 285: Hồi hai mươi lăm (10)
- Chương 286: Hồi hai mươi lăm (11)
- Chương 287: Hồi hai mươi lăm (12)
- Chương 288: Hồi hai mươi lăm (13)
- Chương 289: Hồi hai mươi lăm (14)
- Chương 290: Hồi hai mươi lăm (15)
- Chương 291: Hồi hai mươi lăm (16)
- Chương 292: Hồi hai mươi lăm (17)
- Chương 293: Hồi hai mươi lăm (18)
- Chương 294: Hồi hai mươi lăm (19)
- Chương 295: Hồi hai mươi sáu(1)
- Chương 296: Hồi hai mươi sáu (2)
- Chương 297: Hồi hai mươi sáu (3)
- Chương 298: Hồi hai mươi sáu (4)
- Chương 299: Hồi hai mươi sáu (5)
- Chương 300: Hồi hai mươi sáu (6)
- Chương 301: Hồi hai mươi sáu (7)
- Chương 302: Hồi hai mươi sáu (8)
- Chương 303: Hồi hai mươi sáu (9)
- Chương 304: Hồi hai mươi sáu (10)
- Chương 305: Hồi hai mươi sáu (11)
- Chương 306: Hồi hai mươi sáu (12)
- Chương 307: Hồi hai mươi sáu (13)
- Chương 308: Hồi hai mươi sáu (14)
- Chương 309: Hồi hai mươi sáu (15)
- Chương 310: Hồi hai mươi sáu (16)
- Chương 311: Hồi hai mươi sáu (17)
- Chương 312: Hồi hai mươi sáu (18)
- Chương 313: Hồi hai mươi sáu (19)
- Chương 314: Hồi hai mươi sáu (20)
- Chương 315: Hồi hai mươi bảy (1)
- Chương 316: Hồi hai mươi bảy (2)
- Chương 317: Hồi hai mươi bảy (3)
- Chương 318: Hồi hai mươi bảy (4)
- Chương 319: Hồi hai mươi bảy (5)
- Chương 320: Hồi hai mươi bảy (6)
- Chương 321: Hồi hai mươi bảy (7)
- Chương 322: Hồi hai mươi bảy (8)
- Chương 323: Hồi hai mươi bảy (9)
- Chương 324: Hồi hai mươi bảy (10)
- Chương 325: Hồi hai mươi bảy (11)
- Chương 326: Hồi hai mươi bảy (12)
- Chương 327: Hồi hai mươi bảy (13)
- Chương 328: Hồi hai mươi bảy (14)
- Chương 329: Hồi hai mươi bảy (15)
- Chương 330: Hồi hai mươi bảy (16)
- Chương 331: Hồi hai mươi bảy (17)
- Chương 332: Hồi hai mươi bảy (18)
- Chương 333: Hồi hai mươi bảy (19)
- Chương 334: Hồi hai mươi bảy (20)
- Chương 335: Hồi hai mươi bảy (21)
- Chương 336: Võ Lâm Toàn Thư phần 1 - Quốc Tử Giám
- Chương 337: Võ Lâm Toàn Thư phần 2 - Làng Ngũ Xã và võ nồi Đậu gia
- Chương 338: Võ Lâm Toàn Thư phần 3 - Thập Bát Liên Trại / Phái Long Đỗ
- Chương 339: Hồi hai mươi tám (1)
- Chương 340: Hồi hai mươi tám (2)
- Chương 341: Hồi hai mươi tám (3)
- Chương 342: Hồi hai mươi tám (4)
- Chương 343: Hồi hai mươi tám (5)
- Chương 344: Hồi hai mươi tám (6)
- Chương 345: Hồi hai mươi tám (7)
- Chương 346: Hồi hai mươi tám (8)
- Chương 347: Hồi hai mươi tám (9)
- Chương 348: Hồi hai mươi tám (10)
- Chương 349: Hồi hai mươi tám (11)
- Chương 350: Hồi hai mươi tám (12)
- Chương 351: Hồi hai mươi tám (13)
- Chương 352: Hồi hai mươi tám (14)
- Chương 353: Hồi hai mươi tám (15)
- Chương 354: Hồi hai mươi tám (16)
- Chương 355: Lời kết thiên
- Chương 356: Hồi hai mươi chín (1)
- Chương 357: Hồi hai mươi chín (2)
- Chương 358: Hồi hai mươi chín (3)
- Chương 359: Hồi hai mươi chín (4)
- Chương 360: Hồi hai mươi chín (5)
- Chương 361: Hồi hai mươi chín (6)
- Chương 362: Hồi hai mươi chín (7)
- Chương 364: Hồi hai mươi chín (9)
- Chương 365: Hồi hai mươi chín (10)
- Chương 366: Hồi hai mươi chín (11)
- Chương 367: Hồi hai mươi chín (12)
- Chương 368: Hồi hai mươi chín (13)
- Chương 369: Hồi hai mươi chín (14)