A Mạch Tòng Quân - Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
Chương trước- Chương 1: Kêu oan, cũng cần phải có kỹ xảo……
- Chương 2: Thủ thành
- Chương 3: Phá thành
- Chương 4: Thiệu nghĩa
- Chương 5: Sợ chết
- Chương 6: Đồng hành
- Chương 7: Ủy thác
- Chương 8: Lối rẽ
- Chương 9: Nghẹn lời
- Chương 10: Tâm tư
- Chương 11: Thương dịch chi
- Chương 12: Thân vệ
- Chương 13: Biến cố kinh hoàng
- Chương 14: Chuyện cũ
- Chương 15: Tòng quân
- Chương 16: Quân doanh
- Chương 17: Bội kiếm
- Chương 18: Tạm thích ứng
- Chương 19: Mũi giáo nhọn
- Chương 20: Tàng phong
- Chương 21: Hành trình
- Chương 22: Đẫm máu
- Chương 23: Ác mộng
- Chương 24: Công phòng
- Chương 25: Thư hùng
- Chương 26: Lên chức
- Chương 27: Huynh đệ
- Chương 28: Tầm nhìn
- Chương 29: Uyên thệ trước khi xuất quân
- Chương 30: Đại nghĩa
- Chương 31: Hắc diện
- Chương 32: Tàng binh
- Chương 33: Tên pháp
- Chương 34: Thiếu nữ xinh đẹp
- Chương 35: Lòng người
- Chương 36: Vào thành
- Chương 37: Nữ tử
- Chương 38: Đao phong
- Chương 39: Thế đối nghịch
- Chương 40: Giao phong
- Chương 41: Sát thủ
- Chương 42: Tâm tình
- Chương 43: Gặp lại
- Chương 44: Thoát thân
- Chương 45: Khiêu khích
- Chương 46: Dưới tàng cây
- Chương 47: Túi bảo bối
- Chương 48: Hồ ly
- Chương 49: Tiệc rượu
- Chương 50: Diệu kế
- Chương 51: Tư oán
- Chương 52: Thật giả
- Chương 53: Lộng kế
- Chương 54: Quân nhân
- Chương 55: Đồng chí
- Chương 56: Dương mặc
- Chương 57: Bỏ qua
- Chương 58: Giương cung
- Chương 59: Quân lệnh
- Chương 60: Thân chinh
- Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]
- Chương 62: XUẤT PHÁT [ hạ ]
- Chương 63: Bộ mặt
- Chương 64: Bạn cũ
- Chương 65: Phỏng đoán
- Chương 66: Uống rượu
- Chương 67: Phạt roi
- Chương 68: Nguyên nhân
- Chương 69: Hồi kinh
- Chương 70: Ván cờ
- Chương 71: Công tử
- Chương 72: Chuyện cũ
- Chương 73: Chạy đi
- Chương 74: Chủy thủ
- Chương 75: Kỹ năng bơi
- Chương 76: Thủ tín
- Chương 77: Tâm cơ
- Chương 78: Cầu say
- Chương 79: Oan gia
- Chương 80: Thủy quân
- Chương 81: Tài bắn cung
- Chương 82: Trở vể
- Chương 83: Danh kiếm
- Chương 84: Hồi doanh
- Chương 85: Thể diện
- Chương 86: Chui đầu vào lưới
- Chương 87: Phân ly
- Chương 88: Mai phục
- Chương 89: Phục kích
- Chương 90: Vâng mệnh
- Chương 91: Giằng co
- Chương 92: Đánh chết
- Chương 93: Ở chung
- Chương 94: Phá kế
- Chương 95: Rút quân
- Chương 96: Nghị hòa
- Chương 97: Dạ yến
- Chương 98: Thổ lộ tâm can
- Chương 99: Hứa hẹn
- Chương 100: Mua sắm
- Chương 101: Sát khí
- Chương 102: Nam nhân
- Chương 103: Mưu kế(1)
- Chương 104: Cõi lòng
- Chương 105: MẠCH TUỆ – Sửa chữa sai lầm
- Chương 106: Đông tiến
- Chương 107: Thanh châu
- Chương 108: Tình thế
- Chương 109: Khốn cảnh
- Chương 110: Quân sư
- Chương 111: Khích tướng
- Chương 112: Giằng co
- Chương 113: Mê man
- Chương 114: Mưu đồ
- Chương 115: Lễ vật mừng năm mới
- Chương 116: Đại chiến (thượng)
- Chương 117: Đại chiến (hạ)
- Chương 118: Sinh mệnh
- Chương 119: Tập kích ban đêm
- Chương 120: Cố nhân
- Chương 121: Xưng soái
- Chương 122: Hôn sự
- Chương 123: Do dự
- Chương 124: Vinh nương
- Chương 125: Tâm tư
- Chương 126: Bỏ qua
- Chương 127: Tín nhiệm
- Chương 128: Nổi gió
- Chương 129: Tâm ý
- Chương 130: Gió mưa
- Chương 131: Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh
- Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
- Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
A Mạch Tòng Quân
Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
au rất nhiều ngày vắng mặt, hôm nay C2 đã trở lại. Đúngnhư đã hứa, C2 sẽ post nốt mấy phiên ngoại về Thương Dịch Chi, ĐườngThiệu Nghĩa cho các nàng. Nhắc lại lần nữa, đây là những phiên ngoại dofan của Tiên Chanh viết nhé.
Thái giám khom lưng, cung kính dâng khay thẻ bài lên. Sắc ngọc óng ánh trong suốt, dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Anh ta liếc mắt, thấy tấm thẻ bài đặt ở vị trí chính giữa cótên: Ngôn Phi. Bất chợt nhớ đến một buổi chiều đang ngồi phê duyệt tấuchương thì thấy lão tướng Vương Tín Nghĩa đóng quân ở Sa mạc Bắc Mạc xin cáo lão hồi hương, triều đình Bắc Mạc sai Trần Khởi đóng ở Sa mạc. Ngôn Phi, Trần Khởi, anh ta chợt bật cười một tiếng, dạo này làm sao vậy,những người và việc xảy ra đều nhắc cho mình nhớ đến một cái tên ngỡ đãcó thể quên…
Anh ta cầm lấy tấm thẻ bài, chỉ nhìn một lát rồi lại buôngxuống, khẽ phất tay cho thái giám cầm khay thẻ bài lui ra ngoài. Rồi lại nhìn thoáng về phía Lý Phúc đang đứng chờ bên cạnh: “Bãi giá ngự hoaviên, không cho phép ai đến quấy rầy”.
Một mình đơn độc dưới ánh trăng, chẳng được bao lâu anh ta đã cảm thấy mất hứng. Vô thức không nhận ra mình càng lúc càng uống nhiều, suy nghĩ có chút ngẩn ngơ, đường nét người đó càng lúc càng hiện rõ,ánh mắt của nàng bình tĩnh nhìn anh ta, anh ta liền đưa tay về phíanàng, nhưng rồi bỗng nhiên nàng lại hóa thành một bóng lưng ở phía xaxa.
“A Mạch” anh ta khe khẽ kêu lên. Lần đầu tiên thấy nàng, cảngười nàng bám đầy bụi đất, hình ảnh đó vẫn hiện rõ như vừa mới hôm qua. Tưởng rằng thông minh, lanh lợi thế nhưng lại vô cùng phiền phức, khithì nịnh nọt, khi thì giả ngốc khoe mẽ, song quả thật nàng chính là mộtviên ngọc quý, có sự nhạy cảm trời sinh đối với chiến tranh. Có ai ngờđược một người như vậy lại là một nữ nhi. Từ lúc nào mà ánh mắt của anhta luôn không kiềm chế được mà dõi theo nàng? Từ lúc nào mà anh ta bắtđầu không đành lòng coi nàng như một thanh bảo kiếm trên chiến trường,sử dụng nàng để dẹp bỏ những chông gai? Còn nhớ khi đó, phái nàng cảitrang đi Dự Châu, khi vén rèm bước vào, nhìn thấy nàng trong hình dángmột thiếu nữ, trong nháy mắt ấy đã khiến anh ta sững sờ: A Mạch đúng làmột thiếu nữ. Nàng đưa đôi mắt quyến rũ liếc nhìn anh ta, dáng điệu vừa e ấp xấu hổ, vừa có chút rụt rè, sợ hãi, tất cả dường như vẫn đang diễnra ngay trước mắt. Nhưng cũng vẫn đôi mắt ấy lại quật cường nhìn anh ta, thà chịu một ngàn hai trăm roi chứ nhất quyết không mảy may tỏ ra mộtchút yếu thế trước mặt anh ta. Anh ta cho rằng nàng không nhượng bộ vìmuốn che chở cho một người nam nhân, khi đó trong lòng vừa lạnh buốt vừa tức giận, không muốn thừa nhận sự rối loạn trong lòng, nhưng hiện giờnhớ lại vẫn thấy vô cùng quen thuộc như cũ. Cuối cùng, anh ta vẫn khôngthể có được nàng, không có được tình yêu của nàng, chỉ có thế một mìnhnhớ nhung…
Đang lúc ngẩn ngơ, bên cạnh chợt có người gọi: “Bệ hạ”. Anhta mất kiên nhẫn quay lại: “Không nghe thấy gì sao? Ta nói là đừng choai đến quấy rầy”. Song khi nhìn thấy người vừa đến, trong chớp mắt, cảngười anh ta bỗng cứng đờ. Trong giây lát, trái tim đã co rút đến tậncùng, cảm thấy mạch máu bên tai đập thình thịch, muốn đưa tay ra, nhưngcánh tay đã tê dại… người vừa tới chính là người luôn chiếm cứ tâm tưcủa anh ta, luôn tồn tại trong trái tim anh ta. Trang phục nàng mặc, vẫn mang dáng dấp và tư thế oai hùng, bừng bừng khí thế như xưa.
Thì ra điều mà mình suy nghĩ nhiều năm, ao ước nhiều năm như vậy, chính là muốn thấy điều này, mơ về điều này, dường như đến bây giờ mới hiểu được… Anh ta muốn chính là có một ngày nàng đột nhiên xuấthiện ngay trước mặt mình, đi tới bên anh ta, dựa thật sát, và khi đó anh ta sẽ không buông tay…
“A Mạch” Anh ta kéo nàng vào lòng, cho rằng có lẽ sẽ chỉ ômđược một bầu hư không, tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi,anh ta sẽ chỉ tự ôm lấy chính mình.
Thế nhưng người trong lòng lại rất chân thực, rất ấm áp. Thậm chí nàng còn nhu thuận dựa vào lòng anh ta, ngồi trên đùi anh ta, bàntay nhỏ nhắn vịn vào bờ vai anh ta, nhẹ nhàng níu vào y phục của anh ta, dường như có chút hồi hộp, căng thẳng.
Mềm mại như thể một áng mây. Anh ta nhớ đến đôi mắt sáng nhưsao sớm của nàng, tư thế hiên ngang giống như cơn gió mát ngoài tiềnsảnh trong mùa hè của nàng, mà chưa từng nghĩ rằng cũng có thể nhìn thấy nàng trong dáng vẻ nũng nịu của một nữ nhi như thế này, trong chốc látđã trở nên mềm mại như làn mưa xuân. Trong lòng anh ta bỗng chốc trànngập yêu thương vô hạn.
“A Mạch, A Mạch” Anh ta áp môi mình lên môi nàng, cảm nhậnđược nàng quả thật mềm mại như làn mưa xuân, cảm nhận được hơi thở gấpgáp của nàng, nàng khẽ ngửa đầu lên. Vì vậy anh ta liền lướt xuống. Dathịt của nàng mát lạnh hay là môi anh ta đang bỏng như lửa ? Chỉ cảmthấy không cách nào có thể rời khỏi được. Giây này, phút này anh ta đãđợi rất lâu, rất rất lâu rồi. Cho rằng cả đời này đã bỏ lỡ. Thế nhưngđúng vào lúc con người không chút chuẩn bị thì ông trời lại ban cho tặng phẩm quý giá nhất.
” A Mạch, nàng để ta đợi lâu như vậy, sau này nàng sẽ khôngthể đi đâu hết, chỉ có thể ở bên cạnh ta thôi.” Anh ta rì rầm bên tainàng, tiếp đó liền ngậm lấy vành tai mượt mà.
Sắc trời dần sáng, bên long sàng trong cung Vạn Thọ, cung nữ tay nâng chậu đồng, dáng vẻ phục tùng chờ đợi.
Trong trướng đột nhiên truyền đến âm thanh của thiên tử:“Ngôn Phi! Thế này là sao?” Lạnh lẽo như băng. Tiểu cung nữ hốt hoảngtrong lòng, không ngờ vừa mới sáng sớm mà vạn tuế đã tức giận, khôngkhỏi run rẩy phủ phục xuống thật thấp.
“Vạn tuế…” Nữ tử trên giường hiển nhiên cũng bị làm cho khiếp sợ, thanh âm run rẩy. Soạt một tiếng, đương kim thiên tử rời khỏi longsàng, trên mặt một vẻ lạnh lẽo, Lý Phúc vội vàng nâng long bào đi đến…
“Lý Phúc, ngươi càng ngày càng to gan lớn mật. Lời trẫm nóingươi cũng dám vào tai phải, ra tai trái. Người đâu, lôi xuống dưới đánh một trăm trượng.” Bịch một tiếng, Lý Phúc đã quỳ xuống: “Nô tài đángchết, nô tài đáng chết”. Lại bị hai thái giám, một phải, một trái kéo ra ngoài điện.
“Ngôn Phi đêm qua lời nói và việc làm không thỏa đáng, tướngmạo không chỉnh tề. Phạt giam trong cung cấm một tháng, biếm làm quýnhân”
“Vạn tuế khai ân” Mỹ nhân hoa dung thất sắc, nước mắt đã dàn dụa trên mặt từ lâu.
Anh ta nhìn thoáng qua khuôn mặt có vài phần tương tự với người nọ chính là khuôn mặt này, liền kiên quyết bỏ đi.
Cuối cùng cái mà anh ta có được, chỉ có thể là một đêm ảo mộng.
Thái giám khom lưng, cung kính dâng khay thẻ bài lên. Sắc ngọc óng ánh trong suốt, dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Anh ta liếc mắt, thấy tấm thẻ bài đặt ở vị trí chính giữa cótên: Ngôn Phi. Bất chợt nhớ đến một buổi chiều đang ngồi phê duyệt tấuchương thì thấy lão tướng Vương Tín Nghĩa đóng quân ở Sa mạc Bắc Mạc xin cáo lão hồi hương, triều đình Bắc Mạc sai Trần Khởi đóng ở Sa mạc. Ngôn Phi, Trần Khởi, anh ta chợt bật cười một tiếng, dạo này làm sao vậy,những người và việc xảy ra đều nhắc cho mình nhớ đến một cái tên ngỡ đãcó thể quên…
Anh ta cầm lấy tấm thẻ bài, chỉ nhìn một lát rồi lại buôngxuống, khẽ phất tay cho thái giám cầm khay thẻ bài lui ra ngoài. Rồi lại nhìn thoáng về phía Lý Phúc đang đứng chờ bên cạnh: “Bãi giá ngự hoaviên, không cho phép ai đến quấy rầy”.
Một mình đơn độc dưới ánh trăng, chẳng được bao lâu anh ta đã cảm thấy mất hứng. Vô thức không nhận ra mình càng lúc càng uống nhiều, suy nghĩ có chút ngẩn ngơ, đường nét người đó càng lúc càng hiện rõ,ánh mắt của nàng bình tĩnh nhìn anh ta, anh ta liền đưa tay về phíanàng, nhưng rồi bỗng nhiên nàng lại hóa thành một bóng lưng ở phía xaxa.
“A Mạch” anh ta khe khẽ kêu lên. Lần đầu tiên thấy nàng, cảngười nàng bám đầy bụi đất, hình ảnh đó vẫn hiện rõ như vừa mới hôm qua. Tưởng rằng thông minh, lanh lợi thế nhưng lại vô cùng phiền phức, khithì nịnh nọt, khi thì giả ngốc khoe mẽ, song quả thật nàng chính là mộtviên ngọc quý, có sự nhạy cảm trời sinh đối với chiến tranh. Có ai ngờđược một người như vậy lại là một nữ nhi. Từ lúc nào mà ánh mắt của anhta luôn không kiềm chế được mà dõi theo nàng? Từ lúc nào mà anh ta bắtđầu không đành lòng coi nàng như một thanh bảo kiếm trên chiến trường,sử dụng nàng để dẹp bỏ những chông gai? Còn nhớ khi đó, phái nàng cảitrang đi Dự Châu, khi vén rèm bước vào, nhìn thấy nàng trong hình dángmột thiếu nữ, trong nháy mắt ấy đã khiến anh ta sững sờ: A Mạch đúng làmột thiếu nữ. Nàng đưa đôi mắt quyến rũ liếc nhìn anh ta, dáng điệu vừa e ấp xấu hổ, vừa có chút rụt rè, sợ hãi, tất cả dường như vẫn đang diễnra ngay trước mắt. Nhưng cũng vẫn đôi mắt ấy lại quật cường nhìn anh ta, thà chịu một ngàn hai trăm roi chứ nhất quyết không mảy may tỏ ra mộtchút yếu thế trước mặt anh ta. Anh ta cho rằng nàng không nhượng bộ vìmuốn che chở cho một người nam nhân, khi đó trong lòng vừa lạnh buốt vừa tức giận, không muốn thừa nhận sự rối loạn trong lòng, nhưng hiện giờnhớ lại vẫn thấy vô cùng quen thuộc như cũ. Cuối cùng, anh ta vẫn khôngthể có được nàng, không có được tình yêu của nàng, chỉ có thế một mìnhnhớ nhung…
Đang lúc ngẩn ngơ, bên cạnh chợt có người gọi: “Bệ hạ”. Anhta mất kiên nhẫn quay lại: “Không nghe thấy gì sao? Ta nói là đừng choai đến quấy rầy”. Song khi nhìn thấy người vừa đến, trong chớp mắt, cảngười anh ta bỗng cứng đờ. Trong giây lát, trái tim đã co rút đến tậncùng, cảm thấy mạch máu bên tai đập thình thịch, muốn đưa tay ra, nhưngcánh tay đã tê dại… người vừa tới chính là người luôn chiếm cứ tâm tưcủa anh ta, luôn tồn tại trong trái tim anh ta. Trang phục nàng mặc, vẫn mang dáng dấp và tư thế oai hùng, bừng bừng khí thế như xưa.
Thì ra điều mà mình suy nghĩ nhiều năm, ao ước nhiều năm như vậy, chính là muốn thấy điều này, mơ về điều này, dường như đến bây giờ mới hiểu được… Anh ta muốn chính là có một ngày nàng đột nhiên xuấthiện ngay trước mặt mình, đi tới bên anh ta, dựa thật sát, và khi đó anh ta sẽ không buông tay…
“A Mạch” Anh ta kéo nàng vào lòng, cho rằng có lẽ sẽ chỉ ômđược một bầu hư không, tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi,anh ta sẽ chỉ tự ôm lấy chính mình.
Thế nhưng người trong lòng lại rất chân thực, rất ấm áp. Thậm chí nàng còn nhu thuận dựa vào lòng anh ta, ngồi trên đùi anh ta, bàntay nhỏ nhắn vịn vào bờ vai anh ta, nhẹ nhàng níu vào y phục của anh ta, dường như có chút hồi hộp, căng thẳng.
Mềm mại như thể một áng mây. Anh ta nhớ đến đôi mắt sáng nhưsao sớm của nàng, tư thế hiên ngang giống như cơn gió mát ngoài tiềnsảnh trong mùa hè của nàng, mà chưa từng nghĩ rằng cũng có thể nhìn thấy nàng trong dáng vẻ nũng nịu của một nữ nhi như thế này, trong chốc látđã trở nên mềm mại như làn mưa xuân. Trong lòng anh ta bỗng chốc trànngập yêu thương vô hạn.
“A Mạch, A Mạch” Anh ta áp môi mình lên môi nàng, cảm nhậnđược nàng quả thật mềm mại như làn mưa xuân, cảm nhận được hơi thở gấpgáp của nàng, nàng khẽ ngửa đầu lên. Vì vậy anh ta liền lướt xuống. Dathịt của nàng mát lạnh hay là môi anh ta đang bỏng như lửa ? Chỉ cảmthấy không cách nào có thể rời khỏi được. Giây này, phút này anh ta đãđợi rất lâu, rất rất lâu rồi. Cho rằng cả đời này đã bỏ lỡ. Thế nhưngđúng vào lúc con người không chút chuẩn bị thì ông trời lại ban cho tặng phẩm quý giá nhất.
” A Mạch, nàng để ta đợi lâu như vậy, sau này nàng sẽ khôngthể đi đâu hết, chỉ có thể ở bên cạnh ta thôi.” Anh ta rì rầm bên tainàng, tiếp đó liền ngậm lấy vành tai mượt mà.
Sắc trời dần sáng, bên long sàng trong cung Vạn Thọ, cung nữ tay nâng chậu đồng, dáng vẻ phục tùng chờ đợi.
Trong trướng đột nhiên truyền đến âm thanh của thiên tử:“Ngôn Phi! Thế này là sao?” Lạnh lẽo như băng. Tiểu cung nữ hốt hoảngtrong lòng, không ngờ vừa mới sáng sớm mà vạn tuế đã tức giận, khôngkhỏi run rẩy phủ phục xuống thật thấp.
“Vạn tuế…” Nữ tử trên giường hiển nhiên cũng bị làm cho khiếp sợ, thanh âm run rẩy. Soạt một tiếng, đương kim thiên tử rời khỏi longsàng, trên mặt một vẻ lạnh lẽo, Lý Phúc vội vàng nâng long bào đi đến…
“Lý Phúc, ngươi càng ngày càng to gan lớn mật. Lời trẫm nóingươi cũng dám vào tai phải, ra tai trái. Người đâu, lôi xuống dưới đánh một trăm trượng.” Bịch một tiếng, Lý Phúc đã quỳ xuống: “Nô tài đángchết, nô tài đáng chết”. Lại bị hai thái giám, một phải, một trái kéo ra ngoài điện.
“Ngôn Phi đêm qua lời nói và việc làm không thỏa đáng, tướngmạo không chỉnh tề. Phạt giam trong cung cấm một tháng, biếm làm quýnhân”
“Vạn tuế khai ân” Mỹ nhân hoa dung thất sắc, nước mắt đã dàn dụa trên mặt từ lâu.
Anh ta nhìn thoáng qua khuôn mặt có vài phần tương tự với người nọ chính là khuôn mặt này, liền kiên quyết bỏ đi.
Cuối cùng cái mà anh ta có được, chỉ có thể là một đêm ảo mộng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Kêu oan, cũng cần phải có kỹ xảo……
- Chương 2: Thủ thành
- Chương 3: Phá thành
- Chương 4: Thiệu nghĩa
- Chương 5: Sợ chết
- Chương 6: Đồng hành
- Chương 7: Ủy thác
- Chương 8: Lối rẽ
- Chương 9: Nghẹn lời
- Chương 10: Tâm tư
- Chương 11: Thương dịch chi
- Chương 12: Thân vệ
- Chương 13: Biến cố kinh hoàng
- Chương 14: Chuyện cũ
- Chương 15: Tòng quân
- Chương 16: Quân doanh
- Chương 17: Bội kiếm
- Chương 18: Tạm thích ứng
- Chương 19: Mũi giáo nhọn
- Chương 20: Tàng phong
- Chương 21: Hành trình
- Chương 22: Đẫm máu
- Chương 23: Ác mộng
- Chương 24: Công phòng
- Chương 25: Thư hùng
- Chương 26: Lên chức
- Chương 27: Huynh đệ
- Chương 28: Tầm nhìn
- Chương 29: Uyên thệ trước khi xuất quân
- Chương 30: Đại nghĩa
- Chương 31: Hắc diện
- Chương 32: Tàng binh
- Chương 33: Tên pháp
- Chương 34: Thiếu nữ xinh đẹp
- Chương 35: Lòng người
- Chương 36: Vào thành
- Chương 37: Nữ tử
- Chương 38: Đao phong
- Chương 39: Thế đối nghịch
- Chương 40: Giao phong
- Chương 41: Sát thủ
- Chương 42: Tâm tình
- Chương 43: Gặp lại
- Chương 44: Thoát thân
- Chương 45: Khiêu khích
- Chương 46: Dưới tàng cây
- Chương 47: Túi bảo bối
- Chương 48: Hồ ly
- Chương 49: Tiệc rượu
- Chương 50: Diệu kế
- Chương 51: Tư oán
- Chương 52: Thật giả
- Chương 53: Lộng kế
- Chương 54: Quân nhân
- Chương 55: Đồng chí
- Chương 56: Dương mặc
- Chương 57: Bỏ qua
- Chương 58: Giương cung
- Chương 59: Quân lệnh
- Chương 60: Thân chinh
- Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]
- Chương 62: XUẤT PHÁT [ hạ ]
- Chương 63: Bộ mặt
- Chương 64: Bạn cũ
- Chương 65: Phỏng đoán
- Chương 66: Uống rượu
- Chương 67: Phạt roi
- Chương 68: Nguyên nhân
- Chương 69: Hồi kinh
- Chương 70: Ván cờ
- Chương 71: Công tử
- Chương 72: Chuyện cũ
- Chương 73: Chạy đi
- Chương 74: Chủy thủ
- Chương 75: Kỹ năng bơi
- Chương 76: Thủ tín
- Chương 77: Tâm cơ
- Chương 78: Cầu say
- Chương 79: Oan gia
- Chương 80: Thủy quân
- Chương 81: Tài bắn cung
- Chương 82: Trở vể
- Chương 83: Danh kiếm
- Chương 84: Hồi doanh
- Chương 85: Thể diện
- Chương 86: Chui đầu vào lưới
- Chương 87: Phân ly
- Chương 88: Mai phục
- Chương 89: Phục kích
- Chương 90: Vâng mệnh
- Chương 91: Giằng co
- Chương 92: Đánh chết
- Chương 93: Ở chung
- Chương 94: Phá kế
- Chương 95: Rút quân
- Chương 96: Nghị hòa
- Chương 97: Dạ yến
- Chương 98: Thổ lộ tâm can
- Chương 99: Hứa hẹn
- Chương 100: Mua sắm
- Chương 101: Sát khí
- Chương 102: Nam nhân
- Chương 103: Mưu kế(1)
- Chương 104: Cõi lòng
- Chương 105: MẠCH TUỆ – Sửa chữa sai lầm
- Chương 106: Đông tiến
- Chương 107: Thanh châu
- Chương 108: Tình thế
- Chương 109: Khốn cảnh
- Chương 110: Quân sư
- Chương 111: Khích tướng
- Chương 112: Giằng co
- Chương 113: Mê man
- Chương 114: Mưu đồ
- Chương 115: Lễ vật mừng năm mới
- Chương 116: Đại chiến (thượng)
- Chương 117: Đại chiến (hạ)
- Chương 118: Sinh mệnh
- Chương 119: Tập kích ban đêm
- Chương 120: Cố nhân
- Chương 121: Xưng soái
- Chương 122: Hôn sự
- Chương 123: Do dự
- Chương 124: Vinh nương
- Chương 125: Tâm tư
- Chương 126: Bỏ qua
- Chương 127: Tín nhiệm
- Chương 128: Nổi gió
- Chương 129: Tâm ý
- Chương 130: Gió mưa
- Chương 131: Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh
- Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
- Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa
- bình luận