A Mạch Tòng Quân - Chương 26: Lên chức
Chương trước- Chương 1: Kêu oan, cũng cần phải có kỹ xảo……
- Chương 2: Thủ thành
- Chương 3: Phá thành
- Chương 4: Thiệu nghĩa
- Chương 5: Sợ chết
- Chương 6: Đồng hành
- Chương 7: Ủy thác
- Chương 8: Lối rẽ
- Chương 9: Nghẹn lời
- Chương 10: Tâm tư
- Chương 11: Thương dịch chi
- Chương 12: Thân vệ
- Chương 13: Biến cố kinh hoàng
- Chương 14: Chuyện cũ
- Chương 15: Tòng quân
- Chương 16: Quân doanh
- Chương 17: Bội kiếm
- Chương 18: Tạm thích ứng
- Chương 19: Mũi giáo nhọn
- Chương 20: Tàng phong
- Chương 21: Hành trình
- Chương 22: Đẫm máu
- Chương 23: Ác mộng
- Chương 24: Công phòng
- Chương 25: Thư hùng
- Chương 26: Lên chức
- Chương 27: Huynh đệ
- Chương 28: Tầm nhìn
- Chương 29: Uyên thệ trước khi xuất quân
- Chương 30: Đại nghĩa
- Chương 31: Hắc diện
- Chương 32: Tàng binh
- Chương 33: Tên pháp
- Chương 34: Thiếu nữ xinh đẹp
- Chương 35: Lòng người
- Chương 36: Vào thành
- Chương 37: Nữ tử
- Chương 38: Đao phong
- Chương 39: Thế đối nghịch
- Chương 40: Giao phong
- Chương 41: Sát thủ
- Chương 42: Tâm tình
- Chương 43: Gặp lại
- Chương 44: Thoát thân
- Chương 45: Khiêu khích
- Chương 46: Dưới tàng cây
- Chương 47: Túi bảo bối
- Chương 48: Hồ ly
- Chương 49: Tiệc rượu
- Chương 50: Diệu kế
- Chương 51: Tư oán
- Chương 52: Thật giả
- Chương 53: Lộng kế
- Chương 54: Quân nhân
- Chương 55: Đồng chí
- Chương 56: Dương mặc
- Chương 57: Bỏ qua
- Chương 58: Giương cung
- Chương 59: Quân lệnh
- Chương 60: Thân chinh
- Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]
- Chương 62: XUẤT PHÁT [ hạ ]
- Chương 63: Bộ mặt
- Chương 64: Bạn cũ
- Chương 65: Phỏng đoán
- Chương 66: Uống rượu
- Chương 67: Phạt roi
- Chương 68: Nguyên nhân
- Chương 69: Hồi kinh
- Chương 70: Ván cờ
- Chương 71: Công tử
- Chương 72: Chuyện cũ
- Chương 73: Chạy đi
- Chương 74: Chủy thủ
- Chương 75: Kỹ năng bơi
- Chương 76: Thủ tín
- Chương 77: Tâm cơ
- Chương 78: Cầu say
- Chương 79: Oan gia
- Chương 80: Thủy quân
- Chương 81: Tài bắn cung
- Chương 82: Trở vể
- Chương 83: Danh kiếm
- Chương 84: Hồi doanh
- Chương 85: Thể diện
- Chương 86: Chui đầu vào lưới
- Chương 87: Phân ly
- Chương 88: Mai phục
- Chương 89: Phục kích
- Chương 90: Vâng mệnh
- Chương 91: Giằng co
- Chương 92: Đánh chết
- Chương 93: Ở chung
- Chương 94: Phá kế
- Chương 95: Rút quân
- Chương 96: Nghị hòa
- Chương 97: Dạ yến
- Chương 98: Thổ lộ tâm can
- Chương 99: Hứa hẹn
- Chương 100: Mua sắm
- Chương 101: Sát khí
- Chương 102: Nam nhân
- Chương 103: Mưu kế(1)
- Chương 104: Cõi lòng
- Chương 105: MẠCH TUỆ – Sửa chữa sai lầm
- Chương 106: Đông tiến
- Chương 107: Thanh châu
- Chương 108: Tình thế
- Chương 109: Khốn cảnh
- Chương 110: Quân sư
- Chương 111: Khích tướng
- Chương 112: Giằng co
- Chương 113: Mê man
- Chương 114: Mưu đồ
- Chương 115: Lễ vật mừng năm mới
- Chương 116: Đại chiến (thượng)
- Chương 117: Đại chiến (hạ)
- Chương 118: Sinh mệnh
- Chương 119: Tập kích ban đêm
- Chương 120: Cố nhân
- Chương 121: Xưng soái
- Chương 122: Hôn sự
- Chương 123: Do dự
- Chương 124: Vinh nương
- Chương 125: Tâm tư
- Chương 126: Bỏ qua
- Chương 127: Tín nhiệm
- Chương 128: Nổi gió
- Chương 129: Tâm ý
- Chương 130: Gió mưa
- Chương 131: Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh
- Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
- Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
A Mạch Tòng Quân
Chương 26: Lên chức
Hai ngày sau, vết thương trên chân AMạch đã tốt lên rất nhiều, nên không muốn tiếp tục ngồi trên xe với TừTĩnh nữa. Chiến mã của nàng đã sớm chết ở Dã Lang Câu, trong quân lạikhông thừa con chiến mã nào để cấp cho nàng, nếu xuống xe cũng chỉ cóthể đi bộ cùng binh lính. Hai ngày nay, tâm tình Từ Tĩnh rõ ràng làkhông tốt, nghe A Mạch nói muốn xuống xe, liền đảo cặp mắt trắng dã,không âm không dương nói: “A Mạch, ngươi đáng lẽ phải hiểu rõ rồi mớiđúng chứ, ngồi xe la tốt như thế lại không chịu ngồi, khi không lại điluyện chân? Cẩn thận miệng vết thương của ngươi mà vỡ toác ra, lúc đóthì hay cho ngươi rồi.”
Đã lâu rồi ông ta không sử dụng độngtác trợn mắt như thế này với nàng, nay lại làm như vậy khiến A Mạchkhông khỏi cảm thấy có chút thân thiết, giống như khi hai người cùng điđến Thanh Châu, khi ấy, Từ Tĩnh luôn trợn mắt lên, rồi dùng ngữ điệukhông âm không dương nói chuyện với nàng.
A Mạch cười cười, đột nhiên đưa tayvỗ vỗ vào vai Từ Tĩnh, sau đó không để ý đến sự kinh ngạc của ông taliền nhảy xuống xe. Nàng quyết định đi trước khi Thương Dịch Chi chongười tới đưa tin, dù sao nàng cũng là thân vệ của anh ta, hiện tạithương thế đã bình phục tương đối tốt rồi, tất nhiên là phải đến chỗ chủ soái nói một tiếng. Giờ đã quá trưa, đại quân đã dừng lại, các binhlính ở các doanh đang nấu cơm, trên đường đi, A Mạch đi đến đâu cũngthấy có binh lính đứng dậy cung kính hướng về phía nàng hành lễ. A Mạchtrong lòng kinh ngạc, song cũng không hỏi mọi người vì sao lại hành lễvới nàng, chỉ áp chế nghi vấn trong lòng, giữ sắc mặt bình tĩnh, nhấtnhất gật đầu đáp lễ.
Trương Sinh đang cùng hai thân vệnhóm lửa nấu cơm, thấy A Mạch đến thì rất cao hứng, đưa củi lửa cho thân vệ đứng bên cạnh, tiến lên chào hỏi, nhưng ngoài há miệng thở dốc rathì không biết nên xưng hô với A Mạch như thế nào. Nếu vẫn gọi là A Mạch thì dĩ nhiên là không thích hợp, nhưng nếu không gọi là A Mạch thì biết gọi là gì bây giờ? A Mạch hiện tại chưa được thăng quan, không thể xưng hô là “Đại nhân” được. Hay gọi là Mạch đại ca? Cũng không được, ngườinày rõ ràng ít tuổi hơn mình. Miệng Trương Sinh hết đóng lại mở, có chút mất tự nhiên cười nói: “A Mạch, sao ngươi lại đến đây, cái chân bịthương đã khỏi chưa?”
“Không còn đáng ngại nữa.” A Mạch nói, quay đầu nhìn lướt qua bốn phía.
Trương Sinh nhìn thần sắc A Mạch,biết nàng tìm Thương Dịch Chi, liền cười nói: “Ngươi tìm tướng quân?Ngài nói đi phía trước xem xét một chút, một lúc nữa sẽ trở lại, ngươichờ một lát đi.”
A Mạch ngượng ngùng cười cười, rồikhẽ gật đầu, thấy Trương Sinh lại bước qua nấu cơm, liền đi theo ngồixổm xuống bên cạnh bếp, tùy ý nói: “Trương đại ca, ta giúp ngươi nhómlửa.” Không ngờ Trương Sinh lại vội vàng xua tay nói: “Cũng không dámxưng là đại ca, nếu ngươi không ngại, gọi ta là lão Trương là tốt rồi.”
A Mạch liên tưởng đến tình cảnh dọctheo đường đi, liền dừng động tác lại, ngẩng đầu vô tội nhìn TrươngSinh, hỏi: “Sao Trương đại ca lại nói chuyện như vậy? Trong lòng A Mạchthực không rõ.”
Trương Sinh nghe A Mạch nói như vậy,không tiếp lời nàng, chỉ liếc liếc mắt nhìn bốn phía, rồi nhỏ giọng hỏi: “A Mạch, ngày ấy tại Dã Lang Câu ngươi thực sự chém được nhiều thát tửnhư vậy à?”
“Bao nhiêu?” A Mạch khó hiểu.
“Trong quân đồn rằng ngày đó ngươichém tổng cộng được hai mươi ba tên thát tử, đều truyền đi khắp nơi rồi, hiện tại ngươi chính là anh hùng hảo hán trong quân đội của chúng ta,cho dù là ai đi chăng nữa, khi nghe xong chuyện này đều phải giơ ngóntay cái lên bái phục. Ngay cả biệt danh cho ngươi cũng có, là “Ngọc diện Diêm La”, nghe nói là gặp người giết người, gặp phật giết phật.”
A Mạch nghe mà choáng váng, nhất thời không thể nói gì, chỉ ngơ ngác cầm khúc củi trong tay mà quên cả việccần phải cho thêm vào bếp. Nàng chẳng qua chỉ là ở trên xe của Từ Tĩnhnghỉ ngơi vài ngày, không ngờ chính mình đã trở thành một nhân vật anhhùng trong quân đội Nam Hạ. Chém hai mươi ba tên giặc? Tuy rằng nàngcũng không nhớ rõ mình rốt cuộc giết bao nhiêu lính Bắc Mạc, nhưng tuyệt đối không thể đến con số hai mươi ba. Hai mươi ba ư? Vậy mà họ cũng dám dựng thành truyện, lại còn sửa sang đánh bóng lại nữa chứ. Bọn họ nghĩngười Bắc Mạt là cái gì? Rau cải trắng sao? Dễ chém như vậy sao? Cònnữa, sao nhất định phải gọi là “Ngọc diện Diêm La”? Diêm La thì Diêm La, sao còn thêm hai chữ “ngọc diện” vào làm chi nữa? Nghe thế nào cũnggiống một nhân vật càn quấy trong chuyện xưa mà mẫu thân kể cho nàng lúc bé vậy?
“Này?” Trương Sinh thấy A Mạch ngồiim nửa ngày không nhúc nhích, nhịn không được liền gọi nàng một tiếng. A Mạch lúc này mới bừng tỉnh, hướng về phía Trương Sinh miễn cưỡng cườicười: “Trương đại ca, không dám gạt ngươi, ta có chém chết vài tên tháttử nhưng tính kiểu gì cũng không được hai mươi ba tên đâu.”
“Hử!!!” Trương Sinh thấy A Mạch thếnhưng lại đem tình hình thực tế nói cho anh ta biết, chứng tỏ thật sựcoi anh ta là huynh đệ tốt, trong lòng thấy thật cảm động, lập tức thựclòng vì A Mạch mà tính toán, chạy nhanh tới ngăn A Mạch lại, hạ giọngnói:“A Mạch, ngươi cũng thật là, những lời như vậy đâu thể tùy tiện mànói ra như vậy được, đây chính là cơ hội để cho ngươi nổi danh, chỉ cókẻ ngốc mới tự mình đi nói toạc ra như thế.”
Thần sắc A Mạch có chút do dự, xem ra là vẫn còn muốn cùng Trương Sinh tranh cãi vài câu, vừa mới vươn cổ lên định nói, lại thấy Trương Sinh nói tiếp: “Cho dù sau này có người hỏi,ngươi chỉ cần cười mà không nói gì là được, không thừa nhận cũng khôngphủ nhận, đến lúc đó cho dù thế nào cũng không can hệ gì đến ngươi.”
Thấy Trương Sinh một mực có ý tốt, AMạch cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Thầm nghĩ, ta đối với con số haimươi ba này cũng không có ý kiến gì, ta chỉ có ý kiến đối với cái danhhiệu “Ngọc diện la sát” mà thôi. Đúng lúc nàng đang cúi đầu cân nhắc,đột nhiên nghe thấy tiếng của Thương Dịch Chi ở sau lưng: “Trương Sinh,cơm chín chưa? Mau đem lên đi.”
Trương Sinh lên tiếng, vội vàng đemđồ ăn trong nồi ra. Thương Dịch Chi ăn uống rất đơn giản, cũng chỉ làbánh bao như những binh lính khác, duy nhất là có thêm một đĩa dưa muốinhỏ. A Mạch theo Trương Sinh đứng lên, quay người hướng về phía ThươngDịch Chi hành lễ nói: “Tướng quân.”
“A Mạch?” Thương Dịch Chi dùng thầnsắc bình thản nhìn lướt qua nàng một cái, lấy nước do thị vệ mang lạirửa tay, rất tùy ý hỏi: “Vết thương thế nào rồi?”
“Đã tốt lắm rồi.” A Mạch khom lưng nói.
Thương Dịch Chi lại hỏi: “Nghe nói ngươi chém chết hai mươi ba tên thát tử?”
A Mạch nhất thời không biết nên trảlời như thế nào, đến lúc đang định nói thật với anh ta thì chợt nghethấy Thương Dịch Chi nói tiếp: “Trong quân pháp của Đại Hạ có quy định:Phàm là binh sĩ, giết được năm kẻ địch, thăng lên chức ngũ trưởng; nếugiết được hai mươi kẻ địch thăng làm đội trưởng, ban thưởng bốn tước một cấp. Ngươi lại là thân binh của ta, theo lý mà nói thì nên lên tới chức đội trưởng ban thưởng một cấp.” Thương Dịch Chi dừng lại một chút, lạinói tiếp: “Song ngươi cũng không tuân theo quân lệnh trên chiến trường,theo luật nên chém, nhưng lần này quân ta chiến thắng, thưởng phạt cầnphân minh, thấy ngươi lập công lớn nên có thể không giết, nhưng khôngthể không phạt, cho nên trước hết không ban thưởng thêm một cấp, chỉphong làm Ngũ trưởng, thế nào? Có oán hận gì không?”
A Mạch sợ tới mức toàn thân toát mồhôi lạnh, nghe Thương Dịch Chi hỏi, vội vàng cẩn thận trả lời: “A Mạchkhông hề có nửa câu oán hận. Đa tạ tướng quân không giết.”
Thương Dịch Chi thấy A Mạch khẩntrương, khóe miệng run run, nói: “Vậy là tốt rồi, Lục Cương hiện đangthiếu một vị trí Ngũ trưởng, ngươi đi tìm hắn để bổ sung vào chỗ thiếuđi. Làm việc cho tốt.”
A Mạch luôn mồm đồng ý, thấy ThươngDịch Chi bắt đầu cúi đầu ăn cơm, không để ý đên nàng nữa, vội cáo từ lui xuống, định rằng về nói với Từ Tĩnh một tiếng, sau đó đi gặp Lục Cươngbáo danh. Nàng đoán không ra tâm tư của Thương Dịch Chi, không biết anhta vì sao phải làm ra cái chuyện nửa minh bạch, nửa mờ ám này với nàng.Việc đã tới nước này thì cũng chỉ có thể đi từng bước xem từng bước vậy, chỉ là vừa mới nghĩ đến việc trở về bộ binh doanh, A Mạch liền có chútco đầu rụt cổ, may là lần này không phải lại làm một tên tiểu binh ởtầng lớp dưới cùng nữa, Ngũ trưởng tuy là chức quan thấp nhất trongquân, nhưng tốt xấu gì cũng là một chữ “Quan”, vì thế nhất định khôngthể làm hỏng chuyện như lần trước được.
Còn chưa đi đến cỗ xe của Từ Tĩnh, AMạch chợt nghe thấy âm thanh xôn xao phía trước, chỉ thấy một gã kỵ binh từ xa đang cưỡi ngựa phi đến, không để ý đang ở trong đại doanh, vẫnthẳng tay ra roi giục ngựa, phi thẳng đến doanh trướng của Thương DịchChi. A Mạch chau mày lại, cưỡi ngựa trong doanh trại là phạm vào quânpháp, không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cho tên kia kỵ binh kia nóngvội như thế.
Từ Tĩnh đang ăn cơm ở bên ngoài xecũng nhìn thấy tên kỵ binh kia phóng ngựa chạy qua, ông ta đứng dậy ngẩn người, thần sắc trên mặt thay đổi liên tục, đột nhiên đánh rơi chiếcbánh bao trong tay xuống đất, bước nhanh về hướng doanh trại của ThươngDịch Chi.
Đúng lúc A Mạch trở về, vừa vặn đụng phải Từ Tĩnh. “Tiên sinh!” A Mạch kêu lên.
Từ Tĩnh làm sao còn có tâm tư mà quan tâm đến nàng, tùy tiện xua tay một cái rồi quay đầu rời đi. A Mạch ngẩn người nhìn về hướng Từ Tĩnh đang bước vội tới, tựa hồ cảm thấy có chỗnào đó không thích hợp. Tuy rằng vừa rồi Từ Tĩnh đi rất vội vàng, nhưngnàng lại không thấy trên mặt ông ta lộ ra một tia kinh hoàng nào, ngượclại là trong ánh mắt lóe tinh quang, như là chuyện mà mình đã đợi từ rất lâu rồi, cuối cùng cũng đã xảy ra.
A Mạch tự cười giễu cợt, nàng hiệntại chỉ là một gã quan có địa vị thấp nhất, đại sự trong quân làm saođến lượt nàng tham gia nghị luận? Hay là cái gì cần làm thì cứ đi làm đi thôi. Nàng cười lắc lắc đầu, nói với thị vệ bên người Từ Tĩnh vài câuđể nhắn lại cho Từ Tĩnh rồi đến bộ binh doanh báo danh.
Lục Cương thấy A Mạch lại quay trởlại, thần sắc trên mặt phức tạp đến cực điểm, anh ta thật sự không thểhiểu được, tiểu tử này vì sao lại đến ngụ tại bộ binh doanh của mình?Hắn không phải là cục cưng của tướng quân sao? Hắn không phải vừa mớilập công lớn sao? Hắn không phải được gọi là “Ngọc diện la sát” sao? Từnhững điều đó mà nói, hắn đáng lẽ không nên đến chỗ của Lục Cương mớiđúng, mà lại chỉ là một tên Ngũ trưởng nho nhỏ, thế này thì anh ta biếtđối đãi như thế nào đây? Như với một Ngũ trưởng bình thường ư, nhưng hắn tuyệt đối không bình thường. Như với một thiếu gia ư? Nhưng hắn cũngkhông phải xuất thân từ nhà quyền quý.
A Mạch cười như không cười nhìn LụcCương, thấy mọi cảm xúc mê hoặc cùng khó xử đều hiện lên trên mặt anhta, liền cung kính cười nói: “Lục đại nhân, A Mạch đến gặp ngài để báodanh.”
Đã lâu rồi ông ta không sử dụng độngtác trợn mắt như thế này với nàng, nay lại làm như vậy khiến A Mạchkhông khỏi cảm thấy có chút thân thiết, giống như khi hai người cùng điđến Thanh Châu, khi ấy, Từ Tĩnh luôn trợn mắt lên, rồi dùng ngữ điệukhông âm không dương nói chuyện với nàng.
A Mạch cười cười, đột nhiên đưa tayvỗ vỗ vào vai Từ Tĩnh, sau đó không để ý đến sự kinh ngạc của ông taliền nhảy xuống xe. Nàng quyết định đi trước khi Thương Dịch Chi chongười tới đưa tin, dù sao nàng cũng là thân vệ của anh ta, hiện tạithương thế đã bình phục tương đối tốt rồi, tất nhiên là phải đến chỗ chủ soái nói một tiếng. Giờ đã quá trưa, đại quân đã dừng lại, các binhlính ở các doanh đang nấu cơm, trên đường đi, A Mạch đi đến đâu cũngthấy có binh lính đứng dậy cung kính hướng về phía nàng hành lễ. A Mạchtrong lòng kinh ngạc, song cũng không hỏi mọi người vì sao lại hành lễvới nàng, chỉ áp chế nghi vấn trong lòng, giữ sắc mặt bình tĩnh, nhấtnhất gật đầu đáp lễ.
Trương Sinh đang cùng hai thân vệnhóm lửa nấu cơm, thấy A Mạch đến thì rất cao hứng, đưa củi lửa cho thân vệ đứng bên cạnh, tiến lên chào hỏi, nhưng ngoài há miệng thở dốc rathì không biết nên xưng hô với A Mạch như thế nào. Nếu vẫn gọi là A Mạch thì dĩ nhiên là không thích hợp, nhưng nếu không gọi là A Mạch thì biết gọi là gì bây giờ? A Mạch hiện tại chưa được thăng quan, không thể xưng hô là “Đại nhân” được. Hay gọi là Mạch đại ca? Cũng không được, ngườinày rõ ràng ít tuổi hơn mình. Miệng Trương Sinh hết đóng lại mở, có chút mất tự nhiên cười nói: “A Mạch, sao ngươi lại đến đây, cái chân bịthương đã khỏi chưa?”
“Không còn đáng ngại nữa.” A Mạch nói, quay đầu nhìn lướt qua bốn phía.
Trương Sinh nhìn thần sắc A Mạch,biết nàng tìm Thương Dịch Chi, liền cười nói: “Ngươi tìm tướng quân?Ngài nói đi phía trước xem xét một chút, một lúc nữa sẽ trở lại, ngươichờ một lát đi.”
A Mạch ngượng ngùng cười cười, rồikhẽ gật đầu, thấy Trương Sinh lại bước qua nấu cơm, liền đi theo ngồixổm xuống bên cạnh bếp, tùy ý nói: “Trương đại ca, ta giúp ngươi nhómlửa.” Không ngờ Trương Sinh lại vội vàng xua tay nói: “Cũng không dámxưng là đại ca, nếu ngươi không ngại, gọi ta là lão Trương là tốt rồi.”
A Mạch liên tưởng đến tình cảnh dọctheo đường đi, liền dừng động tác lại, ngẩng đầu vô tội nhìn TrươngSinh, hỏi: “Sao Trương đại ca lại nói chuyện như vậy? Trong lòng A Mạchthực không rõ.”
Trương Sinh nghe A Mạch nói như vậy,không tiếp lời nàng, chỉ liếc liếc mắt nhìn bốn phía, rồi nhỏ giọng hỏi: “A Mạch, ngày ấy tại Dã Lang Câu ngươi thực sự chém được nhiều thát tửnhư vậy à?”
“Bao nhiêu?” A Mạch khó hiểu.
“Trong quân đồn rằng ngày đó ngươichém tổng cộng được hai mươi ba tên thát tử, đều truyền đi khắp nơi rồi, hiện tại ngươi chính là anh hùng hảo hán trong quân đội của chúng ta,cho dù là ai đi chăng nữa, khi nghe xong chuyện này đều phải giơ ngóntay cái lên bái phục. Ngay cả biệt danh cho ngươi cũng có, là “Ngọc diện Diêm La”, nghe nói là gặp người giết người, gặp phật giết phật.”
A Mạch nghe mà choáng váng, nhất thời không thể nói gì, chỉ ngơ ngác cầm khúc củi trong tay mà quên cả việccần phải cho thêm vào bếp. Nàng chẳng qua chỉ là ở trên xe của Từ Tĩnhnghỉ ngơi vài ngày, không ngờ chính mình đã trở thành một nhân vật anhhùng trong quân đội Nam Hạ. Chém hai mươi ba tên giặc? Tuy rằng nàngcũng không nhớ rõ mình rốt cuộc giết bao nhiêu lính Bắc Mạc, nhưng tuyệt đối không thể đến con số hai mươi ba. Hai mươi ba ư? Vậy mà họ cũng dám dựng thành truyện, lại còn sửa sang đánh bóng lại nữa chứ. Bọn họ nghĩngười Bắc Mạt là cái gì? Rau cải trắng sao? Dễ chém như vậy sao? Cònnữa, sao nhất định phải gọi là “Ngọc diện Diêm La”? Diêm La thì Diêm La, sao còn thêm hai chữ “ngọc diện” vào làm chi nữa? Nghe thế nào cũnggiống một nhân vật càn quấy trong chuyện xưa mà mẫu thân kể cho nàng lúc bé vậy?
“Này?” Trương Sinh thấy A Mạch ngồiim nửa ngày không nhúc nhích, nhịn không được liền gọi nàng một tiếng. A Mạch lúc này mới bừng tỉnh, hướng về phía Trương Sinh miễn cưỡng cườicười: “Trương đại ca, không dám gạt ngươi, ta có chém chết vài tên tháttử nhưng tính kiểu gì cũng không được hai mươi ba tên đâu.”
“Hử!!!” Trương Sinh thấy A Mạch thếnhưng lại đem tình hình thực tế nói cho anh ta biết, chứng tỏ thật sựcoi anh ta là huynh đệ tốt, trong lòng thấy thật cảm động, lập tức thựclòng vì A Mạch mà tính toán, chạy nhanh tới ngăn A Mạch lại, hạ giọngnói:“A Mạch, ngươi cũng thật là, những lời như vậy đâu thể tùy tiện mànói ra như vậy được, đây chính là cơ hội để cho ngươi nổi danh, chỉ cókẻ ngốc mới tự mình đi nói toạc ra như thế.”
Thần sắc A Mạch có chút do dự, xem ra là vẫn còn muốn cùng Trương Sinh tranh cãi vài câu, vừa mới vươn cổ lên định nói, lại thấy Trương Sinh nói tiếp: “Cho dù sau này có người hỏi,ngươi chỉ cần cười mà không nói gì là được, không thừa nhận cũng khôngphủ nhận, đến lúc đó cho dù thế nào cũng không can hệ gì đến ngươi.”
Thấy Trương Sinh một mực có ý tốt, AMạch cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Thầm nghĩ, ta đối với con số haimươi ba này cũng không có ý kiến gì, ta chỉ có ý kiến đối với cái danhhiệu “Ngọc diện la sát” mà thôi. Đúng lúc nàng đang cúi đầu cân nhắc,đột nhiên nghe thấy tiếng của Thương Dịch Chi ở sau lưng: “Trương Sinh,cơm chín chưa? Mau đem lên đi.”
Trương Sinh lên tiếng, vội vàng đemđồ ăn trong nồi ra. Thương Dịch Chi ăn uống rất đơn giản, cũng chỉ làbánh bao như những binh lính khác, duy nhất là có thêm một đĩa dưa muốinhỏ. A Mạch theo Trương Sinh đứng lên, quay người hướng về phía ThươngDịch Chi hành lễ nói: “Tướng quân.”
“A Mạch?” Thương Dịch Chi dùng thầnsắc bình thản nhìn lướt qua nàng một cái, lấy nước do thị vệ mang lạirửa tay, rất tùy ý hỏi: “Vết thương thế nào rồi?”
“Đã tốt lắm rồi.” A Mạch khom lưng nói.
Thương Dịch Chi lại hỏi: “Nghe nói ngươi chém chết hai mươi ba tên thát tử?”
A Mạch nhất thời không biết nên trảlời như thế nào, đến lúc đang định nói thật với anh ta thì chợt nghethấy Thương Dịch Chi nói tiếp: “Trong quân pháp của Đại Hạ có quy định:Phàm là binh sĩ, giết được năm kẻ địch, thăng lên chức ngũ trưởng; nếugiết được hai mươi kẻ địch thăng làm đội trưởng, ban thưởng bốn tước một cấp. Ngươi lại là thân binh của ta, theo lý mà nói thì nên lên tới chức đội trưởng ban thưởng một cấp.” Thương Dịch Chi dừng lại một chút, lạinói tiếp: “Song ngươi cũng không tuân theo quân lệnh trên chiến trường,theo luật nên chém, nhưng lần này quân ta chiến thắng, thưởng phạt cầnphân minh, thấy ngươi lập công lớn nên có thể không giết, nhưng khôngthể không phạt, cho nên trước hết không ban thưởng thêm một cấp, chỉphong làm Ngũ trưởng, thế nào? Có oán hận gì không?”
A Mạch sợ tới mức toàn thân toát mồhôi lạnh, nghe Thương Dịch Chi hỏi, vội vàng cẩn thận trả lời: “A Mạchkhông hề có nửa câu oán hận. Đa tạ tướng quân không giết.”
Thương Dịch Chi thấy A Mạch khẩntrương, khóe miệng run run, nói: “Vậy là tốt rồi, Lục Cương hiện đangthiếu một vị trí Ngũ trưởng, ngươi đi tìm hắn để bổ sung vào chỗ thiếuđi. Làm việc cho tốt.”
A Mạch luôn mồm đồng ý, thấy ThươngDịch Chi bắt đầu cúi đầu ăn cơm, không để ý đên nàng nữa, vội cáo từ lui xuống, định rằng về nói với Từ Tĩnh một tiếng, sau đó đi gặp Lục Cươngbáo danh. Nàng đoán không ra tâm tư của Thương Dịch Chi, không biết anhta vì sao phải làm ra cái chuyện nửa minh bạch, nửa mờ ám này với nàng.Việc đã tới nước này thì cũng chỉ có thể đi từng bước xem từng bước vậy, chỉ là vừa mới nghĩ đến việc trở về bộ binh doanh, A Mạch liền có chútco đầu rụt cổ, may là lần này không phải lại làm một tên tiểu binh ởtầng lớp dưới cùng nữa, Ngũ trưởng tuy là chức quan thấp nhất trongquân, nhưng tốt xấu gì cũng là một chữ “Quan”, vì thế nhất định khôngthể làm hỏng chuyện như lần trước được.
Còn chưa đi đến cỗ xe của Từ Tĩnh, AMạch chợt nghe thấy âm thanh xôn xao phía trước, chỉ thấy một gã kỵ binh từ xa đang cưỡi ngựa phi đến, không để ý đang ở trong đại doanh, vẫnthẳng tay ra roi giục ngựa, phi thẳng đến doanh trướng của Thương DịchChi. A Mạch chau mày lại, cưỡi ngựa trong doanh trại là phạm vào quânpháp, không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cho tên kia kỵ binh kia nóngvội như thế.
Từ Tĩnh đang ăn cơm ở bên ngoài xecũng nhìn thấy tên kỵ binh kia phóng ngựa chạy qua, ông ta đứng dậy ngẩn người, thần sắc trên mặt thay đổi liên tục, đột nhiên đánh rơi chiếcbánh bao trong tay xuống đất, bước nhanh về hướng doanh trại của ThươngDịch Chi.
Đúng lúc A Mạch trở về, vừa vặn đụng phải Từ Tĩnh. “Tiên sinh!” A Mạch kêu lên.
Từ Tĩnh làm sao còn có tâm tư mà quan tâm đến nàng, tùy tiện xua tay một cái rồi quay đầu rời đi. A Mạch ngẩn người nhìn về hướng Từ Tĩnh đang bước vội tới, tựa hồ cảm thấy có chỗnào đó không thích hợp. Tuy rằng vừa rồi Từ Tĩnh đi rất vội vàng, nhưngnàng lại không thấy trên mặt ông ta lộ ra một tia kinh hoàng nào, ngượclại là trong ánh mắt lóe tinh quang, như là chuyện mà mình đã đợi từ rất lâu rồi, cuối cùng cũng đã xảy ra.
A Mạch tự cười giễu cợt, nàng hiệntại chỉ là một gã quan có địa vị thấp nhất, đại sự trong quân làm saođến lượt nàng tham gia nghị luận? Hay là cái gì cần làm thì cứ đi làm đi thôi. Nàng cười lắc lắc đầu, nói với thị vệ bên người Từ Tĩnh vài câuđể nhắn lại cho Từ Tĩnh rồi đến bộ binh doanh báo danh.
Lục Cương thấy A Mạch lại quay trởlại, thần sắc trên mặt phức tạp đến cực điểm, anh ta thật sự không thểhiểu được, tiểu tử này vì sao lại đến ngụ tại bộ binh doanh của mình?Hắn không phải là cục cưng của tướng quân sao? Hắn không phải vừa mớilập công lớn sao? Hắn không phải được gọi là “Ngọc diện la sát” sao? Từnhững điều đó mà nói, hắn đáng lẽ không nên đến chỗ của Lục Cương mớiđúng, mà lại chỉ là một tên Ngũ trưởng nho nhỏ, thế này thì anh ta biếtđối đãi như thế nào đây? Như với một Ngũ trưởng bình thường ư, nhưng hắn tuyệt đối không bình thường. Như với một thiếu gia ư? Nhưng hắn cũngkhông phải xuất thân từ nhà quyền quý.
A Mạch cười như không cười nhìn LụcCương, thấy mọi cảm xúc mê hoặc cùng khó xử đều hiện lên trên mặt anhta, liền cung kính cười nói: “Lục đại nhân, A Mạch đến gặp ngài để báodanh.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Kêu oan, cũng cần phải có kỹ xảo……
- Chương 2: Thủ thành
- Chương 3: Phá thành
- Chương 4: Thiệu nghĩa
- Chương 5: Sợ chết
- Chương 6: Đồng hành
- Chương 7: Ủy thác
- Chương 8: Lối rẽ
- Chương 9: Nghẹn lời
- Chương 10: Tâm tư
- Chương 11: Thương dịch chi
- Chương 12: Thân vệ
- Chương 13: Biến cố kinh hoàng
- Chương 14: Chuyện cũ
- Chương 15: Tòng quân
- Chương 16: Quân doanh
- Chương 17: Bội kiếm
- Chương 18: Tạm thích ứng
- Chương 19: Mũi giáo nhọn
- Chương 20: Tàng phong
- Chương 21: Hành trình
- Chương 22: Đẫm máu
- Chương 23: Ác mộng
- Chương 24: Công phòng
- Chương 25: Thư hùng
- Chương 26: Lên chức
- Chương 27: Huynh đệ
- Chương 28: Tầm nhìn
- Chương 29: Uyên thệ trước khi xuất quân
- Chương 30: Đại nghĩa
- Chương 31: Hắc diện
- Chương 32: Tàng binh
- Chương 33: Tên pháp
- Chương 34: Thiếu nữ xinh đẹp
- Chương 35: Lòng người
- Chương 36: Vào thành
- Chương 37: Nữ tử
- Chương 38: Đao phong
- Chương 39: Thế đối nghịch
- Chương 40: Giao phong
- Chương 41: Sát thủ
- Chương 42: Tâm tình
- Chương 43: Gặp lại
- Chương 44: Thoát thân
- Chương 45: Khiêu khích
- Chương 46: Dưới tàng cây
- Chương 47: Túi bảo bối
- Chương 48: Hồ ly
- Chương 49: Tiệc rượu
- Chương 50: Diệu kế
- Chương 51: Tư oán
- Chương 52: Thật giả
- Chương 53: Lộng kế
- Chương 54: Quân nhân
- Chương 55: Đồng chí
- Chương 56: Dương mặc
- Chương 57: Bỏ qua
- Chương 58: Giương cung
- Chương 59: Quân lệnh
- Chương 60: Thân chinh
- Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]
- Chương 62: XUẤT PHÁT [ hạ ]
- Chương 63: Bộ mặt
- Chương 64: Bạn cũ
- Chương 65: Phỏng đoán
- Chương 66: Uống rượu
- Chương 67: Phạt roi
- Chương 68: Nguyên nhân
- Chương 69: Hồi kinh
- Chương 70: Ván cờ
- Chương 71: Công tử
- Chương 72: Chuyện cũ
- Chương 73: Chạy đi
- Chương 74: Chủy thủ
- Chương 75: Kỹ năng bơi
- Chương 76: Thủ tín
- Chương 77: Tâm cơ
- Chương 78: Cầu say
- Chương 79: Oan gia
- Chương 80: Thủy quân
- Chương 81: Tài bắn cung
- Chương 82: Trở vể
- Chương 83: Danh kiếm
- Chương 84: Hồi doanh
- Chương 85: Thể diện
- Chương 86: Chui đầu vào lưới
- Chương 87: Phân ly
- Chương 88: Mai phục
- Chương 89: Phục kích
- Chương 90: Vâng mệnh
- Chương 91: Giằng co
- Chương 92: Đánh chết
- Chương 93: Ở chung
- Chương 94: Phá kế
- Chương 95: Rút quân
- Chương 96: Nghị hòa
- Chương 97: Dạ yến
- Chương 98: Thổ lộ tâm can
- Chương 99: Hứa hẹn
- Chương 100: Mua sắm
- Chương 101: Sát khí
- Chương 102: Nam nhân
- Chương 103: Mưu kế(1)
- Chương 104: Cõi lòng
- Chương 105: MẠCH TUỆ – Sửa chữa sai lầm
- Chương 106: Đông tiến
- Chương 107: Thanh châu
- Chương 108: Tình thế
- Chương 109: Khốn cảnh
- Chương 110: Quân sư
- Chương 111: Khích tướng
- Chương 112: Giằng co
- Chương 113: Mê man
- Chương 114: Mưu đồ
- Chương 115: Lễ vật mừng năm mới
- Chương 116: Đại chiến (thượng)
- Chương 117: Đại chiến (hạ)
- Chương 118: Sinh mệnh
- Chương 119: Tập kích ban đêm
- Chương 120: Cố nhân
- Chương 121: Xưng soái
- Chương 122: Hôn sự
- Chương 123: Do dự
- Chương 124: Vinh nương
- Chương 125: Tâm tư
- Chương 126: Bỏ qua
- Chương 127: Tín nhiệm
- Chương 128: Nổi gió
- Chương 129: Tâm ý
- Chương 130: Gió mưa
- Chương 131: Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh
- Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
- Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa
- bình luận