A Mạch Tòng Quân - Chương 6: Đồng hành
Chương trước- Chương 1: Kêu oan, cũng cần phải có kỹ xảo……
- Chương 2: Thủ thành
- Chương 3: Phá thành
- Chương 4: Thiệu nghĩa
- Chương 5: Sợ chết
- Chương 6: Đồng hành
- Chương 7: Ủy thác
- Chương 8: Lối rẽ
- Chương 9: Nghẹn lời
- Chương 10: Tâm tư
- Chương 11: Thương dịch chi
- Chương 12: Thân vệ
- Chương 13: Biến cố kinh hoàng
- Chương 14: Chuyện cũ
- Chương 15: Tòng quân
- Chương 16: Quân doanh
- Chương 17: Bội kiếm
- Chương 18: Tạm thích ứng
- Chương 19: Mũi giáo nhọn
- Chương 20: Tàng phong
- Chương 21: Hành trình
- Chương 22: Đẫm máu
- Chương 23: Ác mộng
- Chương 24: Công phòng
- Chương 25: Thư hùng
- Chương 26: Lên chức
- Chương 27: Huynh đệ
- Chương 28: Tầm nhìn
- Chương 29: Uyên thệ trước khi xuất quân
- Chương 30: Đại nghĩa
- Chương 31: Hắc diện
- Chương 32: Tàng binh
- Chương 33: Tên pháp
- Chương 34: Thiếu nữ xinh đẹp
- Chương 35: Lòng người
- Chương 36: Vào thành
- Chương 37: Nữ tử
- Chương 38: Đao phong
- Chương 39: Thế đối nghịch
- Chương 40: Giao phong
- Chương 41: Sát thủ
- Chương 42: Tâm tình
- Chương 43: Gặp lại
- Chương 44: Thoát thân
- Chương 45: Khiêu khích
- Chương 46: Dưới tàng cây
- Chương 47: Túi bảo bối
- Chương 48: Hồ ly
- Chương 49: Tiệc rượu
- Chương 50: Diệu kế
- Chương 51: Tư oán
- Chương 52: Thật giả
- Chương 53: Lộng kế
- Chương 54: Quân nhân
- Chương 55: Đồng chí
- Chương 56: Dương mặc
- Chương 57: Bỏ qua
- Chương 58: Giương cung
- Chương 59: Quân lệnh
- Chương 60: Thân chinh
- Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]
- Chương 62: XUẤT PHÁT [ hạ ]
- Chương 63: Bộ mặt
- Chương 64: Bạn cũ
- Chương 65: Phỏng đoán
- Chương 66: Uống rượu
- Chương 67: Phạt roi
- Chương 68: Nguyên nhân
- Chương 69: Hồi kinh
- Chương 70: Ván cờ
- Chương 71: Công tử
- Chương 72: Chuyện cũ
- Chương 73: Chạy đi
- Chương 74: Chủy thủ
- Chương 75: Kỹ năng bơi
- Chương 76: Thủ tín
- Chương 77: Tâm cơ
- Chương 78: Cầu say
- Chương 79: Oan gia
- Chương 80: Thủy quân
- Chương 81: Tài bắn cung
- Chương 82: Trở vể
- Chương 83: Danh kiếm
- Chương 84: Hồi doanh
- Chương 85: Thể diện
- Chương 86: Chui đầu vào lưới
- Chương 87: Phân ly
- Chương 88: Mai phục
- Chương 89: Phục kích
- Chương 90: Vâng mệnh
- Chương 91: Giằng co
- Chương 92: Đánh chết
- Chương 93: Ở chung
- Chương 94: Phá kế
- Chương 95: Rút quân
- Chương 96: Nghị hòa
- Chương 97: Dạ yến
- Chương 98: Thổ lộ tâm can
- Chương 99: Hứa hẹn
- Chương 100: Mua sắm
- Chương 101: Sát khí
- Chương 102: Nam nhân
- Chương 103: Mưu kế(1)
- Chương 104: Cõi lòng
- Chương 105: MẠCH TUỆ – Sửa chữa sai lầm
- Chương 106: Đông tiến
- Chương 107: Thanh châu
- Chương 108: Tình thế
- Chương 109: Khốn cảnh
- Chương 110: Quân sư
- Chương 111: Khích tướng
- Chương 112: Giằng co
- Chương 113: Mê man
- Chương 114: Mưu đồ
- Chương 115: Lễ vật mừng năm mới
- Chương 116: Đại chiến (thượng)
- Chương 117: Đại chiến (hạ)
- Chương 118: Sinh mệnh
- Chương 119: Tập kích ban đêm
- Chương 120: Cố nhân
- Chương 121: Xưng soái
- Chương 122: Hôn sự
- Chương 123: Do dự
- Chương 124: Vinh nương
- Chương 125: Tâm tư
- Chương 126: Bỏ qua
- Chương 127: Tín nhiệm
- Chương 128: Nổi gió
- Chương 129: Tâm ý
- Chương 130: Gió mưa
- Chương 131: Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh
- Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
- Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
A Mạch Tòng Quân
Chương 6: Đồng hành
“Đường đường là một đấng nam nhi thân cao bảy thước, lại vì sợ chết mà hóa ra cái bộ dạng như vậy!” ĐườngThiệu Nghĩa mắng: “Ở trước mặt lũ thát tử làm nhục phụ nữ Nam Hạ, trướcmặt kẻ địch làm trò hề như thế, ngươi vẫn còn là nam nhân sao?”
A Mạch lẳng lặng nhìn Đường ThiệuNghĩa, chờ hắn mắng xong mới chống tay đứng dậy, dùng tay áo lau lau vết máu nơi khóe miệng, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn Đường ThiệuNghĩa một cái, hướng về phía cửa thành đi thẳng. Khi đi qua Đường ThiệuNghĩa thì bị hắn cầm cánh tay kéo lại.
“Buông ra!” A Mạch thản nhiên nói.
Đường Thiệu Nghĩa mày rậm dựng đứng, sắc mặt giận dữ nói: “Ngươi?”
A Mạch trên mặt lộ ra vẻ đùa cợtcười, nói: “Ngươi mắng đúng lắm, ta thực không phải là nam nhân, ta chỉmuốn sống. Ngươi là nam nhân, đầu đội trời, chân đạp đất nhưng ngươi vìcái gì mà vẫn sống đến tận bây giờ vậy?”
Đường Thiệu Nghĩa lập tức nghẹn họng, mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn A Mạch nói không ra lời. A Mạch cười nhạomột tiếng, hất tay Thiệu Nghĩa ra, ưỡn lưng đi thẳng ra cửa thành. Không sai, nàng sợ chết, nàng muốn sống, để sống sót, những trò hề khó chịuhơn thế này nàng đều đã từng làm, thì quỳ gối trước mặt người Bắc Mạc đã là gì đâu?
Ngày đó, mẫu thân nàng đã từng nói: A Mạch, nhanh chạy ra sau núi, con phải sống, nhất định phải sống! Kể từngày đó, nàng không còn là viên minh châu trong tay phụ thân, không cònlà cô con gái bé bỏng, đáng yêu trong lòng mẫu thân, giờ nàng chỉ là một người con gái dùng vải bó ngực giả nam trang mà thôi. Không còn cái gìgọi là nguyên tắc hay hổ thẹn lương tâm nữa, mà chỉ có một thứ gọi làphải sống sót!
Không được khóc, phụ thân nàng đã từng nói, khóc là biểu hiện của kẻ yếu, cho nên, nàng không thể khóc.
Đường Thiệu Nghĩa chính là giận mìnhvô dụng nên mới đem cơn tức giận trút thành cái tát lên mặt A Mạch. Saulại bị A Mạch nói vài câu, đầy bụng lửa giận lại tắt ngấm. Nhìn đến bộdạng A Mạch như thế, trong lòng càng thêm hối hận vừa rồi mính đã xúcđộng quá mức, vài lần muốn đi lên nói vài câu, xong lại không biết phảinói gì, chỉ cúi đầu yên lặng theo sau A Mạch.
May là quân Bắc Mạc đánh vào trongthành chỉ lo cướp phá chứ cũng không tính chiếm giữ thành này lâu dàinên cửa thành chỗ nào cũng không có lính gác. Từ Tú Nhi ôm đứa nhỏ vừakhóc vừa chạy ra khỏi thành. Đang muốn thở phào nhẹ nhõm, khi ngẩng đầulên đã thấy lạnh cả tâm can, bên ngoài cửa thành chừng ba, bốn dặm, chỉliếc mắt đã thấy không chỗ nào là không có doanh trại của quân Bắc Mạc?Chạy ư? Còn có thể chạy đi đâu được đây?
A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa mộttrước, một sau ra khỏi cổng thành. A Mạch thấy Từ Tú Nhi ngồi ở venđường than thở, do dự một chút, vẫn là quyết tâm đi qua nàng. Vừa đichưa được hai bước đã bị Đường Thiệu Nghĩa từ phía sau kéo lại, cả giậnnói: “Tâm lượng tiểu tử nhà ngươi sao lại có thể hẹp hòi đến thế? Cho dù là ta đã trách nhầm người, ngươi cũng không nên như thế — ai? Ngươi còn khóc sao?” Đường Thiệu Nghĩa không ngờ đôi mắt A Mạch lại đỏ, cảm thấyvừa tức giận lại vừa buồn cười: “Nói ngươi không phải nam nhân ngươi còn phát hỏa. Có đại nam nhân khóc nhè như ngươi sao? Ta trách nhầm ngươithì cùng lắm cho ngươi đánh lại, sao phải khóc như nữ nhân thế này?”
A Mạch nhếch khóe miệng hung tợn nhìn Đường Thiệu Nghĩa không thèm nói. Từ Tú Nhi ở bên cạnh cũng chậm chạpnhìn bọn họ lôi lôi, kéo kéo, càng lúc càng hồ đồ, hoang mang hỏi: “Mạch đại ca, các ngươi làm sao vậy? A? Khóe miệng của ngươi sao lại chảymáu?”
A Mạch nghiêng đầu né bàn tay của Từ Tú Nhi, lạnh lùng liếc Đường Thiệu Nghĩa. Đường Thiệu Nghĩa trên mặt có chút không nhịn được, ngượng ngùng nói: “Ngươi đánh lại ta một quyền là tốt rồi, đừng như nữ nhân khóc sướt mướt như vậy.”
A Mạch nhìn Đường Thiệu Nghĩa mộtlát, đột nhiên trên môi tràn hé ra một nụ cười nhàn nhạt. Đường ThiệuNghĩa thấy nàng trong mắt mang theo lệ ý (nước mắt), trên mặtlại tươi cười hồn nhiên sáng lạn, như tia nắng xuất hiện sau cơn mưathật động lòng, trong lúc nhất thời nhìn có chút ngây người. A Mạch trên mặt cười thản nhiên, nhẹ tay lấy chiếc mũ giáp trên đầu Đường ThiệuNghĩa ôm ở trước ngực, tay phải âm thầm nắm chặt thành quyền hung hănghướng về phía mặt Đường Thiệu Nghĩa phóng tới……
Một quyền này khiến Từ Tú Nhi choángváng, lại đánh tỉnh Đường Thiệu Nghĩa. Hắn vừa rồi bất quá chỉ là nóilời đại lượng thôi, thật không ngờ A Mạch không biết xấu hổ lại đánh hắn thật. Trong cơn tức giận, hắn vung nắm đấm lên định đánh trả A Mạch một quyền, đúng lúc thấy A Mạch khẽ nhếch cằm, vênh mặt hướng hắn thị uy,khóe miệng còn hơi nhếch lên, Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên cảm thấy nóngbừng cả mặt, trừng mắt nửa ngày cũng không xuống tay nổi. Chỉ hừ lạnhmột tiếng, không được tự nhiên quay đầu đi, thấp giọng lẩm bẩm: “Thựckhông khác gì nữ nhân. Thật đúng là cái đồ không biết xấu hổ!”
Xem bộ dáng hai người như thế, Từ TúNhi vừa tức vừa vội, khóc nói: “Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nếu látnữa lại gặp thát tử Bắc Mạc thì phải làm sao bây giờ? Phía trước đều làquân doanh của chúng, chúng ta phải chạy đi đâu đây?”
Nghe nàng nói như vậy, A Mạch cùngĐường Thiệu Nghĩa hai người đều phục hồi lại tinh thần, nhìn về phíaquân doanh Bắc Mạc, không hẹn mà cùng nhíu mày.
Đường Thiệu Nghĩa nói: “Nếu quân độiBắc Mạc đóng quân tập trung một nơi thì đối với chúng ta cũng không đáng ngại lắm. Sợ nhất là gặp phải những nhóm lính Bắc Mạc đi riêng lẻ. Ởphía Đông thành có một khu rừng rậm nối liền với một nương ngô lớn,chúng ta trước tiên đi vào rừng, sau đó đi trước thát tử Bắc Mạc mộtbước đến thành Thái Hưng!”
A Mạch hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩngười này thật đúng là không nghĩ bản thân hắn chỉ là ngoại nhân. Bangười kết nhóm chạy ra khỏi thành Hán Bảo đó là vì không có cách nàokhác, chứ ai lại đáp ứng cùng hắn đi đến thành Thái Hưng! Hơn nữa, đitheo cái gã hỉ nộ vô thường này, bên người lại mang theo một đứa trẻ cóthể khóc bất cứ lúc nào, bảo nàng chán sống cũng chẳng sai. Lập tức, AMạch cũng không đáp lại Đường Thiệu Nghĩa, tự mình cởi bộ quân phụctrên người xuống.
Đường Thiệu Nghĩa nhìn bộ dạng này của A Mạch thấy khó chịu, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi: “Ngươi tính thế nào?”
“Tính?” A Mạch liếc mắt một cái, thản nhiên nói:“Không tính gì hết, chỉ biết là nếu chúng ta vẫn tiếp tục mặc bộ quân phục này đứng ở cửa thành thảo luận tính toán cái vấn đề gì đó, lại bị tên tướng quân đó nhìn thấy, cho dù ta có ôm chân hắn mà khócthì cũng không phải chỉ chịu có hai mươi gậy thôi đâu.”
Đường Thiệu Nghĩa tức khí tràn đầy,nhưng không thể không thừa nhận lời A Mạch có chút đạo lý, vì vậy cũngnhanh chóng bỏ bộ quân phục Bắc Mạc bên ngoài, lộ ra chiến bào màu xanhdính đầy máu bên trong. A Mạch cười lạnh nói: “Không biết người Bắc Mạcđối với đào binh(1) của mình tốt hơn hay là đối với địch nhân tốt hơn.”
“Đều…” Đường Thiệu Nghĩa cũng pháthỏa, cả giận nói: “Ngươi tâm lượng sao lại hẹp hòi như vậy? Ngươi đãđánh trả ta, giờ còn muốn như thế nào nữa? Từ cô nương đi không nổi, taphải cõng nàng, ngươi bế đứa nhỏ, chúng ta đi nhanh lên, đỡ phải một hồi lại gặp thát tử Bắc Mạc mà khởi mầm tai vạ!”
A Mạch cười lạnh: “Ngài chính là namtử hán đầu đội trời, chân đạp đất, sao lại để cho một kẻ vô sỉ như tathay ngài bế đứa nhỏ? Vẫn là ngài tự mình bế nó đi!” Nói xong xoay người xuống đại lộ hướng đông mà đi.
Đường Thiệu Nghĩa cả giận nói: “Từ cô nương phải làm sao bây giờ?”
A Mạch quay lại nhìn Đường ThiệuNghĩa cười nói: “Đó cũng là bạn tốt của ngài mà, ngài cõng Từ cô nương,Từ cô nương bế đứa nhỏ không phải là được rồi sao? Ngài là đại trượngphu, còn không gánh vác nổi một chút phân lượng đó sao?” A Mạch cảm thấy trong lòng thật vui sướng, thỏa mãn cười to hai tiếng, xoay người màđi. Vừa đi chưa được hai bước liền cảm thấy một trận gió lạnh kề sát bên tai, thân thể nàng lập tức cứng lại, sắc mặt trắng bệch―― trước mặtnàng xuất hiện một thanh kiếm cắm trên mặt đất không đầy năm thước(2),chuôi kiếm vẫn không ngừng lay động.
Đường Thiệu Nghĩa đem đứa nhỏ nhétvào trong tay A Mạch: “Bế lấy nó!” Nói xong bước lên hai bước, rút kiếmtra vào vỏ, trở lại nhấc Từ Tú Nhi vẫn còn choáng váng lên lưng, đi đếnbên A Mạch, lạnh lùng nói: “Đi mau một chút!”
“Được” A Mạch thành thành thật thật lên tiếng, cất bước ở phía sau.
————————————-
Từ thị, thê tử của Mạch soái, cũng là người Hán Bảo. Mùa thu năm Đinh Ngọ, Bắc Mạc công thành Hán Bảo, Mạchsoái cầm gậy gỗ lên tường thành, giết chết rất nhiều địch quân. Địchsoái Thường Ngọc Thanh bắn tên trúng đỉnh mũ giáp của ngài. Thành bịphá, Mạch soái thân mang mười bảy vết thương, kiệt lực, ẩn thân trongnhà dân, vì thế mà hạnh ngộ Từ thị. Từ thị cứu Mạch soái thoát khỏi loạn quân. Mạch soái cảm cái ân nghĩa này, lấy thân báo đáp……
———–[ Hạ sử -- Mạch soái liệt truyện ] ——————
A Mạch lẳng lặng nhìn Đường ThiệuNghĩa, chờ hắn mắng xong mới chống tay đứng dậy, dùng tay áo lau lau vết máu nơi khóe miệng, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn Đường ThiệuNghĩa một cái, hướng về phía cửa thành đi thẳng. Khi đi qua Đường ThiệuNghĩa thì bị hắn cầm cánh tay kéo lại.
“Buông ra!” A Mạch thản nhiên nói.
Đường Thiệu Nghĩa mày rậm dựng đứng, sắc mặt giận dữ nói: “Ngươi?”
A Mạch trên mặt lộ ra vẻ đùa cợtcười, nói: “Ngươi mắng đúng lắm, ta thực không phải là nam nhân, ta chỉmuốn sống. Ngươi là nam nhân, đầu đội trời, chân đạp đất nhưng ngươi vìcái gì mà vẫn sống đến tận bây giờ vậy?”
Đường Thiệu Nghĩa lập tức nghẹn họng, mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn A Mạch nói không ra lời. A Mạch cười nhạomột tiếng, hất tay Thiệu Nghĩa ra, ưỡn lưng đi thẳng ra cửa thành. Không sai, nàng sợ chết, nàng muốn sống, để sống sót, những trò hề khó chịuhơn thế này nàng đều đã từng làm, thì quỳ gối trước mặt người Bắc Mạc đã là gì đâu?
Ngày đó, mẫu thân nàng đã từng nói: A Mạch, nhanh chạy ra sau núi, con phải sống, nhất định phải sống! Kể từngày đó, nàng không còn là viên minh châu trong tay phụ thân, không cònlà cô con gái bé bỏng, đáng yêu trong lòng mẫu thân, giờ nàng chỉ là một người con gái dùng vải bó ngực giả nam trang mà thôi. Không còn cái gìgọi là nguyên tắc hay hổ thẹn lương tâm nữa, mà chỉ có một thứ gọi làphải sống sót!
Không được khóc, phụ thân nàng đã từng nói, khóc là biểu hiện của kẻ yếu, cho nên, nàng không thể khóc.
Đường Thiệu Nghĩa chính là giận mìnhvô dụng nên mới đem cơn tức giận trút thành cái tát lên mặt A Mạch. Saulại bị A Mạch nói vài câu, đầy bụng lửa giận lại tắt ngấm. Nhìn đến bộdạng A Mạch như thế, trong lòng càng thêm hối hận vừa rồi mính đã xúcđộng quá mức, vài lần muốn đi lên nói vài câu, xong lại không biết phảinói gì, chỉ cúi đầu yên lặng theo sau A Mạch.
May là quân Bắc Mạc đánh vào trongthành chỉ lo cướp phá chứ cũng không tính chiếm giữ thành này lâu dàinên cửa thành chỗ nào cũng không có lính gác. Từ Tú Nhi ôm đứa nhỏ vừakhóc vừa chạy ra khỏi thành. Đang muốn thở phào nhẹ nhõm, khi ngẩng đầulên đã thấy lạnh cả tâm can, bên ngoài cửa thành chừng ba, bốn dặm, chỉliếc mắt đã thấy không chỗ nào là không có doanh trại của quân Bắc Mạc?Chạy ư? Còn có thể chạy đi đâu được đây?
A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa mộttrước, một sau ra khỏi cổng thành. A Mạch thấy Từ Tú Nhi ngồi ở venđường than thở, do dự một chút, vẫn là quyết tâm đi qua nàng. Vừa đichưa được hai bước đã bị Đường Thiệu Nghĩa từ phía sau kéo lại, cả giậnnói: “Tâm lượng tiểu tử nhà ngươi sao lại có thể hẹp hòi đến thế? Cho dù là ta đã trách nhầm người, ngươi cũng không nên như thế — ai? Ngươi còn khóc sao?” Đường Thiệu Nghĩa không ngờ đôi mắt A Mạch lại đỏ, cảm thấyvừa tức giận lại vừa buồn cười: “Nói ngươi không phải nam nhân ngươi còn phát hỏa. Có đại nam nhân khóc nhè như ngươi sao? Ta trách nhầm ngươithì cùng lắm cho ngươi đánh lại, sao phải khóc như nữ nhân thế này?”
A Mạch nhếch khóe miệng hung tợn nhìn Đường Thiệu Nghĩa không thèm nói. Từ Tú Nhi ở bên cạnh cũng chậm chạpnhìn bọn họ lôi lôi, kéo kéo, càng lúc càng hồ đồ, hoang mang hỏi: “Mạch đại ca, các ngươi làm sao vậy? A? Khóe miệng của ngươi sao lại chảymáu?”
A Mạch nghiêng đầu né bàn tay của Từ Tú Nhi, lạnh lùng liếc Đường Thiệu Nghĩa. Đường Thiệu Nghĩa trên mặt có chút không nhịn được, ngượng ngùng nói: “Ngươi đánh lại ta một quyền là tốt rồi, đừng như nữ nhân khóc sướt mướt như vậy.”
A Mạch nhìn Đường Thiệu Nghĩa mộtlát, đột nhiên trên môi tràn hé ra một nụ cười nhàn nhạt. Đường ThiệuNghĩa thấy nàng trong mắt mang theo lệ ý (nước mắt), trên mặtlại tươi cười hồn nhiên sáng lạn, như tia nắng xuất hiện sau cơn mưathật động lòng, trong lúc nhất thời nhìn có chút ngây người. A Mạch trên mặt cười thản nhiên, nhẹ tay lấy chiếc mũ giáp trên đầu Đường ThiệuNghĩa ôm ở trước ngực, tay phải âm thầm nắm chặt thành quyền hung hănghướng về phía mặt Đường Thiệu Nghĩa phóng tới……
Một quyền này khiến Từ Tú Nhi choángváng, lại đánh tỉnh Đường Thiệu Nghĩa. Hắn vừa rồi bất quá chỉ là nóilời đại lượng thôi, thật không ngờ A Mạch không biết xấu hổ lại đánh hắn thật. Trong cơn tức giận, hắn vung nắm đấm lên định đánh trả A Mạch một quyền, đúng lúc thấy A Mạch khẽ nhếch cằm, vênh mặt hướng hắn thị uy,khóe miệng còn hơi nhếch lên, Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên cảm thấy nóngbừng cả mặt, trừng mắt nửa ngày cũng không xuống tay nổi. Chỉ hừ lạnhmột tiếng, không được tự nhiên quay đầu đi, thấp giọng lẩm bẩm: “Thựckhông khác gì nữ nhân. Thật đúng là cái đồ không biết xấu hổ!”
Xem bộ dáng hai người như thế, Từ TúNhi vừa tức vừa vội, khóc nói: “Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nếu látnữa lại gặp thát tử Bắc Mạc thì phải làm sao bây giờ? Phía trước đều làquân doanh của chúng, chúng ta phải chạy đi đâu đây?”
Nghe nàng nói như vậy, A Mạch cùngĐường Thiệu Nghĩa hai người đều phục hồi lại tinh thần, nhìn về phíaquân doanh Bắc Mạc, không hẹn mà cùng nhíu mày.
Đường Thiệu Nghĩa nói: “Nếu quân độiBắc Mạc đóng quân tập trung một nơi thì đối với chúng ta cũng không đáng ngại lắm. Sợ nhất là gặp phải những nhóm lính Bắc Mạc đi riêng lẻ. Ởphía Đông thành có một khu rừng rậm nối liền với một nương ngô lớn,chúng ta trước tiên đi vào rừng, sau đó đi trước thát tử Bắc Mạc mộtbước đến thành Thái Hưng!”
A Mạch hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩngười này thật đúng là không nghĩ bản thân hắn chỉ là ngoại nhân. Bangười kết nhóm chạy ra khỏi thành Hán Bảo đó là vì không có cách nàokhác, chứ ai lại đáp ứng cùng hắn đi đến thành Thái Hưng! Hơn nữa, đitheo cái gã hỉ nộ vô thường này, bên người lại mang theo một đứa trẻ cóthể khóc bất cứ lúc nào, bảo nàng chán sống cũng chẳng sai. Lập tức, AMạch cũng không đáp lại Đường Thiệu Nghĩa, tự mình cởi bộ quân phụctrên người xuống.
Đường Thiệu Nghĩa nhìn bộ dạng này của A Mạch thấy khó chịu, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi: “Ngươi tính thế nào?”
“Tính?” A Mạch liếc mắt một cái, thản nhiên nói:“Không tính gì hết, chỉ biết là nếu chúng ta vẫn tiếp tục mặc bộ quân phục này đứng ở cửa thành thảo luận tính toán cái vấn đề gì đó, lại bị tên tướng quân đó nhìn thấy, cho dù ta có ôm chân hắn mà khócthì cũng không phải chỉ chịu có hai mươi gậy thôi đâu.”
Đường Thiệu Nghĩa tức khí tràn đầy,nhưng không thể không thừa nhận lời A Mạch có chút đạo lý, vì vậy cũngnhanh chóng bỏ bộ quân phục Bắc Mạc bên ngoài, lộ ra chiến bào màu xanhdính đầy máu bên trong. A Mạch cười lạnh nói: “Không biết người Bắc Mạcđối với đào binh(1) của mình tốt hơn hay là đối với địch nhân tốt hơn.”
“Đều…” Đường Thiệu Nghĩa cũng pháthỏa, cả giận nói: “Ngươi tâm lượng sao lại hẹp hòi như vậy? Ngươi đãđánh trả ta, giờ còn muốn như thế nào nữa? Từ cô nương đi không nổi, taphải cõng nàng, ngươi bế đứa nhỏ, chúng ta đi nhanh lên, đỡ phải một hồi lại gặp thát tử Bắc Mạc mà khởi mầm tai vạ!”
A Mạch cười lạnh: “Ngài chính là namtử hán đầu đội trời, chân đạp đất, sao lại để cho một kẻ vô sỉ như tathay ngài bế đứa nhỏ? Vẫn là ngài tự mình bế nó đi!” Nói xong xoay người xuống đại lộ hướng đông mà đi.
Đường Thiệu Nghĩa cả giận nói: “Từ cô nương phải làm sao bây giờ?”
A Mạch quay lại nhìn Đường ThiệuNghĩa cười nói: “Đó cũng là bạn tốt của ngài mà, ngài cõng Từ cô nương,Từ cô nương bế đứa nhỏ không phải là được rồi sao? Ngài là đại trượngphu, còn không gánh vác nổi một chút phân lượng đó sao?” A Mạch cảm thấy trong lòng thật vui sướng, thỏa mãn cười to hai tiếng, xoay người màđi. Vừa đi chưa được hai bước liền cảm thấy một trận gió lạnh kề sát bên tai, thân thể nàng lập tức cứng lại, sắc mặt trắng bệch―― trước mặtnàng xuất hiện một thanh kiếm cắm trên mặt đất không đầy năm thước(2),chuôi kiếm vẫn không ngừng lay động.
Đường Thiệu Nghĩa đem đứa nhỏ nhétvào trong tay A Mạch: “Bế lấy nó!” Nói xong bước lên hai bước, rút kiếmtra vào vỏ, trở lại nhấc Từ Tú Nhi vẫn còn choáng váng lên lưng, đi đếnbên A Mạch, lạnh lùng nói: “Đi mau một chút!”
“Được” A Mạch thành thành thật thật lên tiếng, cất bước ở phía sau.
————————————-
Từ thị, thê tử của Mạch soái, cũng là người Hán Bảo. Mùa thu năm Đinh Ngọ, Bắc Mạc công thành Hán Bảo, Mạchsoái cầm gậy gỗ lên tường thành, giết chết rất nhiều địch quân. Địchsoái Thường Ngọc Thanh bắn tên trúng đỉnh mũ giáp của ngài. Thành bịphá, Mạch soái thân mang mười bảy vết thương, kiệt lực, ẩn thân trongnhà dân, vì thế mà hạnh ngộ Từ thị. Từ thị cứu Mạch soái thoát khỏi loạn quân. Mạch soái cảm cái ân nghĩa này, lấy thân báo đáp……
———–[ Hạ sử -- Mạch soái liệt truyện ] ——————
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Kêu oan, cũng cần phải có kỹ xảo……
- Chương 2: Thủ thành
- Chương 3: Phá thành
- Chương 4: Thiệu nghĩa
- Chương 5: Sợ chết
- Chương 6: Đồng hành
- Chương 7: Ủy thác
- Chương 8: Lối rẽ
- Chương 9: Nghẹn lời
- Chương 10: Tâm tư
- Chương 11: Thương dịch chi
- Chương 12: Thân vệ
- Chương 13: Biến cố kinh hoàng
- Chương 14: Chuyện cũ
- Chương 15: Tòng quân
- Chương 16: Quân doanh
- Chương 17: Bội kiếm
- Chương 18: Tạm thích ứng
- Chương 19: Mũi giáo nhọn
- Chương 20: Tàng phong
- Chương 21: Hành trình
- Chương 22: Đẫm máu
- Chương 23: Ác mộng
- Chương 24: Công phòng
- Chương 25: Thư hùng
- Chương 26: Lên chức
- Chương 27: Huynh đệ
- Chương 28: Tầm nhìn
- Chương 29: Uyên thệ trước khi xuất quân
- Chương 30: Đại nghĩa
- Chương 31: Hắc diện
- Chương 32: Tàng binh
- Chương 33: Tên pháp
- Chương 34: Thiếu nữ xinh đẹp
- Chương 35: Lòng người
- Chương 36: Vào thành
- Chương 37: Nữ tử
- Chương 38: Đao phong
- Chương 39: Thế đối nghịch
- Chương 40: Giao phong
- Chương 41: Sát thủ
- Chương 42: Tâm tình
- Chương 43: Gặp lại
- Chương 44: Thoát thân
- Chương 45: Khiêu khích
- Chương 46: Dưới tàng cây
- Chương 47: Túi bảo bối
- Chương 48: Hồ ly
- Chương 49: Tiệc rượu
- Chương 50: Diệu kế
- Chương 51: Tư oán
- Chương 52: Thật giả
- Chương 53: Lộng kế
- Chương 54: Quân nhân
- Chương 55: Đồng chí
- Chương 56: Dương mặc
- Chương 57: Bỏ qua
- Chương 58: Giương cung
- Chương 59: Quân lệnh
- Chương 60: Thân chinh
- Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]
- Chương 62: XUẤT PHÁT [ hạ ]
- Chương 63: Bộ mặt
- Chương 64: Bạn cũ
- Chương 65: Phỏng đoán
- Chương 66: Uống rượu
- Chương 67: Phạt roi
- Chương 68: Nguyên nhân
- Chương 69: Hồi kinh
- Chương 70: Ván cờ
- Chương 71: Công tử
- Chương 72: Chuyện cũ
- Chương 73: Chạy đi
- Chương 74: Chủy thủ
- Chương 75: Kỹ năng bơi
- Chương 76: Thủ tín
- Chương 77: Tâm cơ
- Chương 78: Cầu say
- Chương 79: Oan gia
- Chương 80: Thủy quân
- Chương 81: Tài bắn cung
- Chương 82: Trở vể
- Chương 83: Danh kiếm
- Chương 84: Hồi doanh
- Chương 85: Thể diện
- Chương 86: Chui đầu vào lưới
- Chương 87: Phân ly
- Chương 88: Mai phục
- Chương 89: Phục kích
- Chương 90: Vâng mệnh
- Chương 91: Giằng co
- Chương 92: Đánh chết
- Chương 93: Ở chung
- Chương 94: Phá kế
- Chương 95: Rút quân
- Chương 96: Nghị hòa
- Chương 97: Dạ yến
- Chương 98: Thổ lộ tâm can
- Chương 99: Hứa hẹn
- Chương 100: Mua sắm
- Chương 101: Sát khí
- Chương 102: Nam nhân
- Chương 103: Mưu kế(1)
- Chương 104: Cõi lòng
- Chương 105: MẠCH TUỆ – Sửa chữa sai lầm
- Chương 106: Đông tiến
- Chương 107: Thanh châu
- Chương 108: Tình thế
- Chương 109: Khốn cảnh
- Chương 110: Quân sư
- Chương 111: Khích tướng
- Chương 112: Giằng co
- Chương 113: Mê man
- Chương 114: Mưu đồ
- Chương 115: Lễ vật mừng năm mới
- Chương 116: Đại chiến (thượng)
- Chương 117: Đại chiến (hạ)
- Chương 118: Sinh mệnh
- Chương 119: Tập kích ban đêm
- Chương 120: Cố nhân
- Chương 121: Xưng soái
- Chương 122: Hôn sự
- Chương 123: Do dự
- Chương 124: Vinh nương
- Chương 125: Tâm tư
- Chương 126: Bỏ qua
- Chương 127: Tín nhiệm
- Chương 128: Nổi gió
- Chương 129: Tâm ý
- Chương 130: Gió mưa
- Chương 131: Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh
- Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
- Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa
- bình luận