A Mạch Tòng Quân - Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa
Chương trước- Chương 1: Kêu oan, cũng cần phải có kỹ xảo……
- Chương 2: Thủ thành
- Chương 3: Phá thành
- Chương 4: Thiệu nghĩa
- Chương 5: Sợ chết
- Chương 6: Đồng hành
- Chương 7: Ủy thác
- Chương 8: Lối rẽ
- Chương 9: Nghẹn lời
- Chương 10: Tâm tư
- Chương 11: Thương dịch chi
- Chương 12: Thân vệ
- Chương 13: Biến cố kinh hoàng
- Chương 14: Chuyện cũ
- Chương 15: Tòng quân
- Chương 16: Quân doanh
- Chương 17: Bội kiếm
- Chương 18: Tạm thích ứng
- Chương 19: Mũi giáo nhọn
- Chương 20: Tàng phong
- Chương 21: Hành trình
- Chương 22: Đẫm máu
- Chương 23: Ác mộng
- Chương 24: Công phòng
- Chương 25: Thư hùng
- Chương 26: Lên chức
- Chương 27: Huynh đệ
- Chương 28: Tầm nhìn
- Chương 29: Uyên thệ trước khi xuất quân
- Chương 30: Đại nghĩa
- Chương 31: Hắc diện
- Chương 32: Tàng binh
- Chương 33: Tên pháp
- Chương 34: Thiếu nữ xinh đẹp
- Chương 35: Lòng người
- Chương 36: Vào thành
- Chương 37: Nữ tử
- Chương 38: Đao phong
- Chương 39: Thế đối nghịch
- Chương 40: Giao phong
- Chương 41: Sát thủ
- Chương 42: Tâm tình
- Chương 43: Gặp lại
- Chương 44: Thoát thân
- Chương 45: Khiêu khích
- Chương 46: Dưới tàng cây
- Chương 47: Túi bảo bối
- Chương 48: Hồ ly
- Chương 49: Tiệc rượu
- Chương 50: Diệu kế
- Chương 51: Tư oán
- Chương 52: Thật giả
- Chương 53: Lộng kế
- Chương 54: Quân nhân
- Chương 55: Đồng chí
- Chương 56: Dương mặc
- Chương 57: Bỏ qua
- Chương 58: Giương cung
- Chương 59: Quân lệnh
- Chương 60: Thân chinh
- Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]
- Chương 62: XUẤT PHÁT [ hạ ]
- Chương 63: Bộ mặt
- Chương 64: Bạn cũ
- Chương 65: Phỏng đoán
- Chương 66: Uống rượu
- Chương 67: Phạt roi
- Chương 68: Nguyên nhân
- Chương 69: Hồi kinh
- Chương 70: Ván cờ
- Chương 71: Công tử
- Chương 72: Chuyện cũ
- Chương 73: Chạy đi
- Chương 74: Chủy thủ
- Chương 75: Kỹ năng bơi
- Chương 76: Thủ tín
- Chương 77: Tâm cơ
- Chương 78: Cầu say
- Chương 79: Oan gia
- Chương 80: Thủy quân
- Chương 81: Tài bắn cung
- Chương 82: Trở vể
- Chương 83: Danh kiếm
- Chương 84: Hồi doanh
- Chương 85: Thể diện
- Chương 86: Chui đầu vào lưới
- Chương 87: Phân ly
- Chương 88: Mai phục
- Chương 89: Phục kích
- Chương 90: Vâng mệnh
- Chương 91: Giằng co
- Chương 92: Đánh chết
- Chương 93: Ở chung
- Chương 94: Phá kế
- Chương 95: Rút quân
- Chương 96: Nghị hòa
- Chương 97: Dạ yến
- Chương 98: Thổ lộ tâm can
- Chương 99: Hứa hẹn
- Chương 100: Mua sắm
- Chương 101: Sát khí
- Chương 102: Nam nhân
- Chương 103: Mưu kế(1)
- Chương 104: Cõi lòng
- Chương 105: MẠCH TUỆ – Sửa chữa sai lầm
- Chương 106: Đông tiến
- Chương 107: Thanh châu
- Chương 108: Tình thế
- Chương 109: Khốn cảnh
- Chương 110: Quân sư
- Chương 111: Khích tướng
- Chương 112: Giằng co
- Chương 113: Mê man
- Chương 114: Mưu đồ
- Chương 115: Lễ vật mừng năm mới
- Chương 116: Đại chiến (thượng)
- Chương 117: Đại chiến (hạ)
- Chương 118: Sinh mệnh
- Chương 119: Tập kích ban đêm
- Chương 120: Cố nhân
- Chương 121: Xưng soái
- Chương 122: Hôn sự
- Chương 123: Do dự
- Chương 124: Vinh nương
- Chương 125: Tâm tư
- Chương 126: Bỏ qua
- Chương 127: Tín nhiệm
- Chương 128: Nổi gió
- Chương 129: Tâm ý
- Chương 130: Gió mưa
- Chương 131: Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh
- Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
- Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
A Mạch Tòng Quân
Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa
Giang Nam mùa xuân, khắp nơi tràn ngập hương hoa.
A Mạch đang trên đường tìm kiếm, bất chợt đập vào mắt một khoảng không gian ngập tràn hoa cải vàng nở rộ ở phía xa xa…
Đó là một cánh đồng rộng mênh mông không nhìn thấy đâu là bờ. Địa hình của Giang Nam khác với vùng Giang Bắc, địa thế nhấp nhô, cảnhsơn thủy giao hòa, vì thế mà tạo nên cảnh sắc mê đắm lòng người. Cây cỏ ở đây tươi tốt vô cùng, giống như cánh đồng hoa cải trải dài trước mắt,là cảnh sắc vô cùng hiếm thấy. Xa xa nhìn lại, không biết đâu là điểmcuối. Thình thoảng có mấy người nông dân cầm cuốc nhàn nhã đi qua, chẳng biết đang sôi nổi bàn tán chuyện gì, chỉ thấy tiếng cười nói truyền đirất xa…
A Mạch dừng chân nghỉ ven đường, đáy lòng khẽ chấn động. Mấynăm chinh chiến liên tục ở Giang Bắc, đã quen nhìn thấy cái chết và nước mắt, quen nhìn cảnh nam nữ, già trẻ bị buộc phải chạy trốn tứ tán khắpnơi, giờ nhìn thấy cảnh thanh bình trước mắt, mắt A Mạch không hiểu saolại có chút cay cay. Phải dùng biết bao nhiêu máu của tướng sĩ mới đổiđược sự an cư thái bình này cho bách tính, đổi lấy ngàn dặm giang sơnnhư bức họa, cũng đáng giá đúng không?
Một làn gió nhẹ thổi qua. Cánh đồng hoa dập dờn như những đợt sóng ngoài khơi, A Mạch thấy vui vẻ thoải mái, mấy ngày liền không tìmthấy Đường Thiệu Nghĩa nên tâm tư sinh ra đè nén, cuối cùng cũng đã vơiđi ít nhiều.
Lúc này nàng vẫn mặc nam trang. Thỉnh thoảng có thiếu nữ đingang qua, lén đưa mắt liếc nhìn nàng rồi lại xấu hổ đỏ mặt. Đối vớinhững tình huống như thế nàng đã sớm quen rồi, chỉ lững thững đi dọctheo ruộng hoa.
Thời gian ước chừng hết một chén trả, phía trước thấy xuấthiện lác đác vài căn nhà nhỏ, hẳn là của những nông dân chăm sóc ruộnghoa. A Mạch chợt cảm thấy khát nước, liền bước vào trong viện của mộtcăn nhà gần nhất.
Bên trong vọng ra âm thanh xủng xẻng, ngay sau đó cánh cửa mở ra, một nam nhân da ngăm đen, cao gầy, tay cầm thùng nước, tay cầm cuốc đi ra.
Tim A Mạch đập mạnh, sau đó không tự chủ được mà đập rấtnhanh, thình thịch thình thịch trong lồng ngực, bốn phía đều tĩnh lặng,duy chỉ có tiếng trái tim đập cơ hồ như muốn phá vỡ cả màng nhĩ củanàng.
Những năm gần đây chẳng phải càng lúc nàng càng trở nên trầmổn rồi sao? Chẳng phải nàng chính là Mạch soái đứng trước thiên quân vạn mã mà vẫn không chút chau mày sao? Sao hôm nay lại xuất hiện thứ cảmgiác xa lạ này?
A Mạch thầm nhíu mày, chợt cười nghênh đón: “Đại ca, đã lâu không gặp.”
Đường Thiệu Nghĩa xoay người, kinh ngạc nhìn nàng, nghe tiếng nàng gọi vẫn ngây người không chút phản ứng.
A Mạch dừng chân một chút. Nỗi tức giận trong ngực chợt tràolên, anh ta cho rằng anh ta bày ra dáng vẻ thành thực, lương thiện, vôhại này thì nàng có thể coi như tất cả đều chưa từng xảy ra hay sao?Thực tâm mà nói, nàng đã từng ngấm ngầm tính mưu kế với Trần Khởi, vớiThường Ngọc Thanh, cuối cùng cũng tính kế với cả Thương Dịch Chi, nhưngchưa từng tính kế với Đường Thiệu Nghĩa, vậy mà lại bị anh ta dùng kếkim thiền thoát xác lừa mình.
Thật đúng là… đáng hận!
Nàng lại tiến về phía trước vài bước, khi còn cách anh tachừng sáu bước thì dừng lại, cố gắng để thể hiện ý cười trong đáy mắt,ngoài cười mà trong lòng lại không cười: “Đại ca, ta cứ tưởng rằng cảđời này sẽ không còn được gặp huynh nữa, không ngờ huynh lại tiêu diêunhàn nhã ở đây.”
Đường Thiệu Nghĩa ngây ngốc lắng nghe.
A Mạch đột nhiên thu lại dáng vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói:“Đường đại ca, trước là ta giấu diềm huynh về giới tính của mình, sauhuynh lại giấu ta chuyện sinh tử, chúng ta coi như hòa nhau đúng không?Từ nay về sau coi như không ai nợ ai!”
Nàng nói câu cuối cùng này rất mạnh mẽ và khí phách, tronglòng Đường Thiệu Nghĩa như vừa xuất hiện dòng nước sôi cuồn cuộn, lạilập tức rơi thẳng xuống sông băng. Anh ta mấp máy môi đến nửa ngày mớikhàn khàn nói được một tiếng: “A Mạch…”
A Mạch ngắt lời anh ta, phóng khoáng phất tay nói: “Ta muốnnói lời cuối cùng với huynh, tạm biệt, huynh bảo trọng.” Nói xong khôngchút lưu luyến xoay người.
Đường Thiệu Nghĩa vội tiến lên hai bước: “Đệ định đi đâu?”
A Mạch quay đầu, tỉ mỉ quan sát thần sắc hoảng loạn trênkhuôn mặt anh ta, thật kỳ lạ là trong lòng lại thấy thoải mái không ít,liền cười xán lạn nói: “Tất nhiên là muốn đi đến một nơi, muốn gặp mộtngười.”
Nàng cười rạng rỡ hơn cả hoa và nắng mùa xuân, khiến cho cánh đồng hoa cải trong chớp mắt bỗng phai mờ. Nhưng Đường Thiệu Nghĩa chỉthấy toàn thân rét lạnh. Nàng muốn đi tìm Thường Ngọc Thanh sao? Nghĩđến đây, cảm thấy cổ họng khô đắng, ngay cả một câu cũng không nói nênlời. Bước chân như đông cứng lại, không thể nào bước nổi.
A Mạch đã đi đến trước cổng viện, thấy Đường Thiệu Nghĩa vẫnđờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, không khỏi nghiêng đầu nói nhỏ: “Ta còntưởng rằng huynh ấy sẽ đuổi theo chứ, hừ…” Dứt lời lại lắc đầu.
Sông băng nứt ra một kẽ hở nhỏ, Đường Thiệu Nghĩa thành thành thật thật nghe được, vừa kịp phản ứng nhấc chân lên, lại nghe thấy nàng nói nhỏ: “Mà thôi, nếu đuổi theo thật, chẳng lẽ ta sẽ không đi? Cần gìphải phiền não thêm.”
Chân vừa nhấc lên lại hạ xuống. Lớp băng vừa tan ra lại đông cứng lại.
Tay A Mạch đã đặt lên cửa viện, lại thở dài nói: “Không ngờnam nhân mà cũng có lúc nhỏ mọn như vậy, chẳng qua chỉ lừa hắn một lần,mà hắn lại ghi hận lâu như vậy.”
Sông băng vỡ ra một khe nứt lớn. Nàng tự mình nói chuyện,Đường Thiệu Nghĩa thì hết nóng lại lạnh. Đúng lúc chần chờ muốn tiến lên giải thích, đã thấy bóng người trước mắt thoáng một cái đã lướt quahắn, mở rộng cánh cửa bước vào nhà. Bên tai dường như nghe thấy tiếngnàng tức giận nói rằng: “Ta không tin rằng không có tính huynh đệ, thìtình đồng đội cũng không còn? Thế nào mà một câu cũng không chịu nói! Đã thế ta lại càng muốn ở lại xem thử xem”.
Sông băng loáng cái đã biến mất. Cảm giác hạnh phúc tới quámức dữ dội, khiến Đường Thiệu Nghĩa nhất thời có chút say, nhịn khôngđược đưa tay bấm mạnh vào đùi.
“Ầm…” Cái cuốc theo tay anh ta rơi xuống, vừa vặn nện vào bàn chân…
HẾT
A Mạch đang trên đường tìm kiếm, bất chợt đập vào mắt một khoảng không gian ngập tràn hoa cải vàng nở rộ ở phía xa xa…
Đó là một cánh đồng rộng mênh mông không nhìn thấy đâu là bờ. Địa hình của Giang Nam khác với vùng Giang Bắc, địa thế nhấp nhô, cảnhsơn thủy giao hòa, vì thế mà tạo nên cảnh sắc mê đắm lòng người. Cây cỏ ở đây tươi tốt vô cùng, giống như cánh đồng hoa cải trải dài trước mắt,là cảnh sắc vô cùng hiếm thấy. Xa xa nhìn lại, không biết đâu là điểmcuối. Thình thoảng có mấy người nông dân cầm cuốc nhàn nhã đi qua, chẳng biết đang sôi nổi bàn tán chuyện gì, chỉ thấy tiếng cười nói truyền đirất xa…
A Mạch dừng chân nghỉ ven đường, đáy lòng khẽ chấn động. Mấynăm chinh chiến liên tục ở Giang Bắc, đã quen nhìn thấy cái chết và nước mắt, quen nhìn cảnh nam nữ, già trẻ bị buộc phải chạy trốn tứ tán khắpnơi, giờ nhìn thấy cảnh thanh bình trước mắt, mắt A Mạch không hiểu saolại có chút cay cay. Phải dùng biết bao nhiêu máu của tướng sĩ mới đổiđược sự an cư thái bình này cho bách tính, đổi lấy ngàn dặm giang sơnnhư bức họa, cũng đáng giá đúng không?
Một làn gió nhẹ thổi qua. Cánh đồng hoa dập dờn như những đợt sóng ngoài khơi, A Mạch thấy vui vẻ thoải mái, mấy ngày liền không tìmthấy Đường Thiệu Nghĩa nên tâm tư sinh ra đè nén, cuối cùng cũng đã vơiđi ít nhiều.
Lúc này nàng vẫn mặc nam trang. Thỉnh thoảng có thiếu nữ đingang qua, lén đưa mắt liếc nhìn nàng rồi lại xấu hổ đỏ mặt. Đối vớinhững tình huống như thế nàng đã sớm quen rồi, chỉ lững thững đi dọctheo ruộng hoa.
Thời gian ước chừng hết một chén trả, phía trước thấy xuấthiện lác đác vài căn nhà nhỏ, hẳn là của những nông dân chăm sóc ruộnghoa. A Mạch chợt cảm thấy khát nước, liền bước vào trong viện của mộtcăn nhà gần nhất.
Bên trong vọng ra âm thanh xủng xẻng, ngay sau đó cánh cửa mở ra, một nam nhân da ngăm đen, cao gầy, tay cầm thùng nước, tay cầm cuốc đi ra.
Tim A Mạch đập mạnh, sau đó không tự chủ được mà đập rấtnhanh, thình thịch thình thịch trong lồng ngực, bốn phía đều tĩnh lặng,duy chỉ có tiếng trái tim đập cơ hồ như muốn phá vỡ cả màng nhĩ củanàng.
Những năm gần đây chẳng phải càng lúc nàng càng trở nên trầmổn rồi sao? Chẳng phải nàng chính là Mạch soái đứng trước thiên quân vạn mã mà vẫn không chút chau mày sao? Sao hôm nay lại xuất hiện thứ cảmgiác xa lạ này?
A Mạch thầm nhíu mày, chợt cười nghênh đón: “Đại ca, đã lâu không gặp.”
Đường Thiệu Nghĩa xoay người, kinh ngạc nhìn nàng, nghe tiếng nàng gọi vẫn ngây người không chút phản ứng.
A Mạch dừng chân một chút. Nỗi tức giận trong ngực chợt tràolên, anh ta cho rằng anh ta bày ra dáng vẻ thành thực, lương thiện, vôhại này thì nàng có thể coi như tất cả đều chưa từng xảy ra hay sao?Thực tâm mà nói, nàng đã từng ngấm ngầm tính mưu kế với Trần Khởi, vớiThường Ngọc Thanh, cuối cùng cũng tính kế với cả Thương Dịch Chi, nhưngchưa từng tính kế với Đường Thiệu Nghĩa, vậy mà lại bị anh ta dùng kếkim thiền thoát xác lừa mình.
Thật đúng là… đáng hận!
Nàng lại tiến về phía trước vài bước, khi còn cách anh tachừng sáu bước thì dừng lại, cố gắng để thể hiện ý cười trong đáy mắt,ngoài cười mà trong lòng lại không cười: “Đại ca, ta cứ tưởng rằng cảđời này sẽ không còn được gặp huynh nữa, không ngờ huynh lại tiêu diêunhàn nhã ở đây.”
Đường Thiệu Nghĩa ngây ngốc lắng nghe.
A Mạch đột nhiên thu lại dáng vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói:“Đường đại ca, trước là ta giấu diềm huynh về giới tính của mình, sauhuynh lại giấu ta chuyện sinh tử, chúng ta coi như hòa nhau đúng không?Từ nay về sau coi như không ai nợ ai!”
Nàng nói câu cuối cùng này rất mạnh mẽ và khí phách, tronglòng Đường Thiệu Nghĩa như vừa xuất hiện dòng nước sôi cuồn cuộn, lạilập tức rơi thẳng xuống sông băng. Anh ta mấp máy môi đến nửa ngày mớikhàn khàn nói được một tiếng: “A Mạch…”
A Mạch ngắt lời anh ta, phóng khoáng phất tay nói: “Ta muốnnói lời cuối cùng với huynh, tạm biệt, huynh bảo trọng.” Nói xong khôngchút lưu luyến xoay người.
Đường Thiệu Nghĩa vội tiến lên hai bước: “Đệ định đi đâu?”
A Mạch quay đầu, tỉ mỉ quan sát thần sắc hoảng loạn trênkhuôn mặt anh ta, thật kỳ lạ là trong lòng lại thấy thoải mái không ít,liền cười xán lạn nói: “Tất nhiên là muốn đi đến một nơi, muốn gặp mộtngười.”
Nàng cười rạng rỡ hơn cả hoa và nắng mùa xuân, khiến cho cánh đồng hoa cải trong chớp mắt bỗng phai mờ. Nhưng Đường Thiệu Nghĩa chỉthấy toàn thân rét lạnh. Nàng muốn đi tìm Thường Ngọc Thanh sao? Nghĩđến đây, cảm thấy cổ họng khô đắng, ngay cả một câu cũng không nói nênlời. Bước chân như đông cứng lại, không thể nào bước nổi.
A Mạch đã đi đến trước cổng viện, thấy Đường Thiệu Nghĩa vẫnđờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, không khỏi nghiêng đầu nói nhỏ: “Ta còntưởng rằng huynh ấy sẽ đuổi theo chứ, hừ…” Dứt lời lại lắc đầu.
Sông băng nứt ra một kẽ hở nhỏ, Đường Thiệu Nghĩa thành thành thật thật nghe được, vừa kịp phản ứng nhấc chân lên, lại nghe thấy nàng nói nhỏ: “Mà thôi, nếu đuổi theo thật, chẳng lẽ ta sẽ không đi? Cần gìphải phiền não thêm.”
Chân vừa nhấc lên lại hạ xuống. Lớp băng vừa tan ra lại đông cứng lại.
Tay A Mạch đã đặt lên cửa viện, lại thở dài nói: “Không ngờnam nhân mà cũng có lúc nhỏ mọn như vậy, chẳng qua chỉ lừa hắn một lần,mà hắn lại ghi hận lâu như vậy.”
Sông băng vỡ ra một khe nứt lớn. Nàng tự mình nói chuyện,Đường Thiệu Nghĩa thì hết nóng lại lạnh. Đúng lúc chần chờ muốn tiến lên giải thích, đã thấy bóng người trước mắt thoáng một cái đã lướt quahắn, mở rộng cánh cửa bước vào nhà. Bên tai dường như nghe thấy tiếngnàng tức giận nói rằng: “Ta không tin rằng không có tính huynh đệ, thìtình đồng đội cũng không còn? Thế nào mà một câu cũng không chịu nói! Đã thế ta lại càng muốn ở lại xem thử xem”.
Sông băng loáng cái đã biến mất. Cảm giác hạnh phúc tới quámức dữ dội, khiến Đường Thiệu Nghĩa nhất thời có chút say, nhịn khôngđược đưa tay bấm mạnh vào đùi.
“Ầm…” Cái cuốc theo tay anh ta rơi xuống, vừa vặn nện vào bàn chân…
HẾT
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Kêu oan, cũng cần phải có kỹ xảo……
- Chương 2: Thủ thành
- Chương 3: Phá thành
- Chương 4: Thiệu nghĩa
- Chương 5: Sợ chết
- Chương 6: Đồng hành
- Chương 7: Ủy thác
- Chương 8: Lối rẽ
- Chương 9: Nghẹn lời
- Chương 10: Tâm tư
- Chương 11: Thương dịch chi
- Chương 12: Thân vệ
- Chương 13: Biến cố kinh hoàng
- Chương 14: Chuyện cũ
- Chương 15: Tòng quân
- Chương 16: Quân doanh
- Chương 17: Bội kiếm
- Chương 18: Tạm thích ứng
- Chương 19: Mũi giáo nhọn
- Chương 20: Tàng phong
- Chương 21: Hành trình
- Chương 22: Đẫm máu
- Chương 23: Ác mộng
- Chương 24: Công phòng
- Chương 25: Thư hùng
- Chương 26: Lên chức
- Chương 27: Huynh đệ
- Chương 28: Tầm nhìn
- Chương 29: Uyên thệ trước khi xuất quân
- Chương 30: Đại nghĩa
- Chương 31: Hắc diện
- Chương 32: Tàng binh
- Chương 33: Tên pháp
- Chương 34: Thiếu nữ xinh đẹp
- Chương 35: Lòng người
- Chương 36: Vào thành
- Chương 37: Nữ tử
- Chương 38: Đao phong
- Chương 39: Thế đối nghịch
- Chương 40: Giao phong
- Chương 41: Sát thủ
- Chương 42: Tâm tình
- Chương 43: Gặp lại
- Chương 44: Thoát thân
- Chương 45: Khiêu khích
- Chương 46: Dưới tàng cây
- Chương 47: Túi bảo bối
- Chương 48: Hồ ly
- Chương 49: Tiệc rượu
- Chương 50: Diệu kế
- Chương 51: Tư oán
- Chương 52: Thật giả
- Chương 53: Lộng kế
- Chương 54: Quân nhân
- Chương 55: Đồng chí
- Chương 56: Dương mặc
- Chương 57: Bỏ qua
- Chương 58: Giương cung
- Chương 59: Quân lệnh
- Chương 60: Thân chinh
- Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]
- Chương 62: XUẤT PHÁT [ hạ ]
- Chương 63: Bộ mặt
- Chương 64: Bạn cũ
- Chương 65: Phỏng đoán
- Chương 66: Uống rượu
- Chương 67: Phạt roi
- Chương 68: Nguyên nhân
- Chương 69: Hồi kinh
- Chương 70: Ván cờ
- Chương 71: Công tử
- Chương 72: Chuyện cũ
- Chương 73: Chạy đi
- Chương 74: Chủy thủ
- Chương 75: Kỹ năng bơi
- Chương 76: Thủ tín
- Chương 77: Tâm cơ
- Chương 78: Cầu say
- Chương 79: Oan gia
- Chương 80: Thủy quân
- Chương 81: Tài bắn cung
- Chương 82: Trở vể
- Chương 83: Danh kiếm
- Chương 84: Hồi doanh
- Chương 85: Thể diện
- Chương 86: Chui đầu vào lưới
- Chương 87: Phân ly
- Chương 88: Mai phục
- Chương 89: Phục kích
- Chương 90: Vâng mệnh
- Chương 91: Giằng co
- Chương 92: Đánh chết
- Chương 93: Ở chung
- Chương 94: Phá kế
- Chương 95: Rút quân
- Chương 96: Nghị hòa
- Chương 97: Dạ yến
- Chương 98: Thổ lộ tâm can
- Chương 99: Hứa hẹn
- Chương 100: Mua sắm
- Chương 101: Sát khí
- Chương 102: Nam nhân
- Chương 103: Mưu kế(1)
- Chương 104: Cõi lòng
- Chương 105: MẠCH TUỆ – Sửa chữa sai lầm
- Chương 106: Đông tiến
- Chương 107: Thanh châu
- Chương 108: Tình thế
- Chương 109: Khốn cảnh
- Chương 110: Quân sư
- Chương 111: Khích tướng
- Chương 112: Giằng co
- Chương 113: Mê man
- Chương 114: Mưu đồ
- Chương 115: Lễ vật mừng năm mới
- Chương 116: Đại chiến (thượng)
- Chương 117: Đại chiến (hạ)
- Chương 118: Sinh mệnh
- Chương 119: Tập kích ban đêm
- Chương 120: Cố nhân
- Chương 121: Xưng soái
- Chương 122: Hôn sự
- Chương 123: Do dự
- Chương 124: Vinh nương
- Chương 125: Tâm tư
- Chương 126: Bỏ qua
- Chương 127: Tín nhiệm
- Chương 128: Nổi gió
- Chương 129: Tâm ý
- Chương 130: Gió mưa
- Chương 131: Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh
- Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
- Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa
- bình luận