“Súc sinh đánh lén!” Hắc Quả tuốt kiếm định xông vào, nhưng nhất thời vài chục lâu la cũng tới bao vây hắn.
Bọn lâu la đồng loạt lớn tiếng, “Đại vương đã muốn tỉ thí, ngươi là cái thá gì mà xông vào? Bước một bước nữa, bọn ta vằm ngươi ra cám!” Hắc Quả tức lắm, định mắng chửi lại, nhưng A Cáp Công kéo hắn trở về sau nên lại thôi.
Hải Lãng được đà xông đến, đường bổng biến ảo, hết chặt phía trên rồi bổ bên mạn sườn. Sình Dương đều né tránh cả. Ả nữ tặc múa bổng khoa trương, tấn công đều dùng chiêu to lớn, chỉ là chiêu thức to lớn thì cũng tốn thời gian vận chiêu, dù Sình Dương không biết là chiêu gì nhưng vẫn đủ thời gian né tránh.
“Hóa ra cái thân thể ngông nghênh này cũng biết di chuyển!” Hải Lãng cười ha hả. “Ngươi không tránh đòn, ta cứ tưởng ngươi là cây thông chứ!”
Sình Dương nhân lúc ả đang nói, tung một đường kiếm duy nhất, nhắm vào cổ Hải Lãng. Sa Thập Ca vốn là đoản kiếm thiên về tốc độ, cầm trên tay nhẹ bẫng. Khi hắn tung kiếm phản kích, do thân kiếm có chút lượn sóng, đường kiếm lướt trong gió như thể quý phong, uyển chuyển thanh mát, nhưng vẫn nhanh như điện.
Hải Lãng giật mình thoái lui. Sình Dương lập tức áp sát, tay vận Liên Thủ Bế Khí Đả, đấm liên tiếp vào ngực ả. Một đòn đoản đả không nhiều uy lực, nhưng năm đòn dồn ép thì không thể khinh thường. Dù chỉ là đòn một tay, nhưng hắn cũng đủ khiến Hải Lãng thấy tức ngực. Ả thối lui hai bước, tay che trước bố phục.
“Hóa ra dị nhân này không chỉ đẹp mã mà cũng có chút tài!” Ả rít lên, đôi mắt rắn nheo lại, liếm môi hứng thú. “Thôi, ngươi chớ nhiều lời nữa, đừng nhìn ta chằm chằm như vậy! Nữ nhi xinh đẹp như ta không phải là hạng dễ dãi. Ta đánh ngươi thêm chục chiêu nữa, nếu ngươi vẫn còn đứng vững thì ta sẽ miễn cưỡng mà tha mạng cho các ngươi.”
“Nãy giờ chỉ có ả ta là luyên thuyên nhiều nhất ở đây,” Gia Khảm mới nói.
“Ả nữ khấu ngông cuồng này có đằng trời mới chạm nổi vào cọng tóc của tay Nga ngố kia,” Hắc Quả cười khẩy.
Ả tiến tới nữa, khiến Sình Dương lui lại vài bước. Thế thượng phong hoàn toàn là của ả, trong không gian ngút ngàn sắc lục của nội công ả tỏa ra. Lang Nha Bổng di chuyển phóng khoáng, Sình Dương quan sát một hồi vẫn chưa thể đoán được quy luật. Hắn bắt đầu nhận ra là ả ta chiến đấu chẳng theo một quy luật nào hắn đã biết.
Hắn nhất quyết cẩn trọng, không thể để vô chiêu thắng hữu chiêu, chỉ né tránh và đỡ đòn. Ả đâm bổng tới, hắn thử lấy Sa Thập Ca chặn lại, dù vũ khí vừa nhẹ vừa mỏng vẫn chặn được bảy, tám phần công lực.
Sức mạnh thể chất của ả ta rất lớn, nội công rõ ràng là đầy ắp, nhưng vì sao lực xuất ra chỉ có vậy? Dương cảm thấy ả ta có nội lực tích tụ phong phú như đã đạt tầng thứ ba cao cấp, đáng lí là có thể biến nội công thành nguyên kình, không chỉ điều hướng được nội công mà còn ngoại phóng được linh khí, tạo hình cho chưởng xuất ra rồi. Nhưng hiện giờ thì chưa thể làm điều đó.
Nhanh thì chưa đủ nhanh, mạnh cũng chưa đủ mạnh. Nhưng nếu ả ta tốc độ thêm một chút nữa thì đã có thể đả thương hắn rồi.
Dù sao thì Hải Lãng cũng không phải dạng vừa. Ả biết những lúc nào Sình Dương đang suy xét mình. Nhiều năm tháng trên biển cả đã dạy cho ả khả năng đánh hơi những lơ là nhỏ nhất trong đối thủ, và khi ả nhận thấy hắn quá chú tâm để đọc vị mình, ả thay đổi cách tiếp cận lập tức.
Hải Lãng vung bổng qua một bên. Sình Dương nhoài người sang bên kia, nhưng kì thực Hải Lãng chỉ định đánh lạc hướng, còn đòn đánh thật là một đòn quyền! Sình Dương tung đoản đả toan chặn một đường quyền, nhưng ả ta lại lấy trán mà húc vào vai hắn. Trán ả cứng như đá, nội công của ả dồn vào đủ nhiều để hắn thấy có chút tê dại.
Nữ tặc này không chơi theo một luật lệ nào cả! Bộ phận nào ả cũng có thể vận dụng.
“Sao thế, dị nhân? Sợ hãi rồi sao?” Hải Lãng ngẩng mặt lên trời, cười ha hả. “Tốt nhất ngươi hãy cứ thuận theo tự nhiên! Thấy cố quá thì cẩn thận kẻo quá cố!”
Chiêu thức của Hải Lãng không thuộc môn phái nào tại Kim quốc, đều là do phụ thân Bốc Hướng Chu chỉ dạy. Bản thân Hướng Chu khi dạy cũng không giải thích tên chiêu thức, không giảng cho ả thế võ này từ đâu mà thành, nên tất cả chiêu thức chỉ là do thành thục mà lặp lại. Hướng Chu dạy Hải Lãng hơn hai trăm chiêu, quyền, cước, chưởng đủ cả. Lãng học chiêu được chiêu chăng, có chiêu học trăm lần không được mới cáu quá hạnh họe với cha. Hướng Chu khi đó bảo, “Cứ thuận theo cơ thể mà làm. Chỗ nào làm được thì làm. Không làm được thì khỏi làm.” Ngay cả lời khuyên này của cha, Lãng cũng chỉ theo một nửa. Chiêu nào học được thì ả học. Chiêu nào không học được thì ả bỏ luôn phần khó, ghép luôn phần ả đã thuần thục từ quyền cước khác vào, thế là thành chiêu của ả. Thế nên mới xuất hiện những động tác vô trật tự như vậy.
Sình Dương ngẫm rằng người này quả nhiên nội lực rất dồi dào, nhưng nguyên khí chảy trong kinh lạc hỗn độn, không có kiểm soát. Khi xuất chiêu không có tập trung, mất đi mãnh lực của chiêu thức, là một điều vô cùng đáng tiếc.
Hắn đã tìm ra cách hạ ả!