Ai Tông Mạt Quốc - Chương 37: Truật Xích Thần Chưởng

Ai Tông Mạt Quốc Chương 37: Truật Xích Thần Chưởng
Hoa Tranh lướt đi trong không trung, nhảy bổ vào nơi Truật Xích đang đứng, lưỡi đao nhắm thẳng vào những yếu huyệt, vô cùng hung dữ. Truật Xích đã chuẩn bị từ trước, đôi đoản thủ gạt lưỡi đao Hoa Tranh ra, nhưng dự đoán của hắn bị chậm mất một tích tắc. Thế muội của hắn quả thực nhanh hơn rất nhiều hắn nghĩ, nhất là khi công lực được đề thăng bởi huyết mạch. Trong chớp mắt, lưỡi đao đã đổi hướng khiến hắn không thể ngờ tới, đầu mũi dao đã chạm hờ lấy huyệt trên vai trái Truật Xích, chính huyệt đạo khi nãy Bạt Kha Đán điểm vào.

Truật Xích lách mình tránh được trước khi Hoa Tranh kịp gây ra sát thương. Hoa Tranh lao vào, tấn công phóng khoáng, hai chiêu Đơn Tí Kình Đao và Tiêu Sái Di Trảm song xuất, mãnh lực không thể coi thường. Nhưng cũng vì phóng khoáng mà đôi mắt tinh anh của Truật Xích nhận ra ngay sơ hở. Hắn tránh được đòn tấn công của Hoa Tranh trong gang tấc, kẻ bên ngoài rít lên sợ hãi vì nhìn thực tế là sát tới chỉ một phân, nhưng kể cả một phân đó thôi cũng đã được Truật Xích tính toán kĩ càng.

Hắn vung phủ một chiêu nhắm thẳng vai Hoa Tranh, nếu hắn dốc toàn lực thì nhất định tay nàng lìa khỏi thân, còn nếu có nương tay thì cũng chảy máu để lại sẹo. Nhưng chiến phủ đi nửa chừng thì hắn cảm thấy một nỗi đau thấu xương thấu thịt từ vai trái, như bị một chiếc thương xuyên thấu qua bả vai. Truật Xích vội thu tay lại, ôm lấy vai, rú lên một tiếng thảm thiết. Hắn nhìn sang xem vai mình rốt cuộc bị đả thương ra sao, nhưng tuyệt nhiên ngoài một vết xước từ lưỡi bội đao của Hoa Tranh khi nãy thì không có một vết thương nào khác. Nhưng nỗi đau khôn cùng khiến Xích đầu óc choáng váng, phải thối lui vài bước.

Cùng lúc đó, các cơn đau âm ỉ xuất hiện ở bên vai còn lại và trên đỉnh đầu Xích. Hắn mới bàng hoàng nhận ra đây đều là những điểm Bạt Kha Đán đã chạm vào khi nãy.

Truật Xích nhìn Hoa Tranh mắng chửi, mắt long sòng sọc, “Hai các ngươi… Hai các ngươi đang làm gì ta?” Bên ngoài thao trường, Bạt Kha Đán chân nọ bắt chéo chân kia, tu một vò quý tửu, làm bộ đắc thắng vô cùng. Không một ai khác trong quân doanh biết y đã làm gì thế hãn.

Hoa Tranh chẳng nói chẳng rằng, xoay một vòng trên không trung như long phượng hoạt vũ, một đao nhắm thẳng vào vai còn lại của Truật Xích. Trong nỗi đau tột cùng, nàng tin chắc Truật Xích không đỡ được chiêu này, nhất là khi nàng vẫn còn huyết mạch trào dâng.

Tiếng vũ khí va chạm nhau kêu lên loảng xoảng. Thanh bội đao của Hoa Tranh đã bị đoản phủ của Truật Xích gạt đi. Hoa Tranh kinh ngạc, xoay một vòng nữa trên không trung, tiếp đất.

Để giữ tập trung, Truật Xích nén nỗi đau lại, răng cắn tới chảy cả máu môi. Hoa Tranh tung thêm hai chiêu nữa cũng nhắm vào vai, nhưng Truật Xích đều phòng hộ cẩn mật, đỡ được cả. Kể cả khi nàng vận hết tinh hoa, lại được Bạt Kha Đán yểm trợ, chiếm thượng phong rất lớn, vẫn không thể xuyên phá nổi hắn!

“Ba mươi,” Hoa Tranh lẩm nhẩm. Giờ nàng chỉ còn nửa phút, và phải nhanh chóng nghĩ ra chiến thuật mới. Nàng lập tức hạ trọng tâm, bội đao phóng tới nhắm đến gân chân Truật Xích. Nàng không có ý cắt gân chân khiến huynh trưởng tàn phế, mà chỉ cắt đôi ba vết gần đó khiến hắn ta đau đớn và gặp khó khăn khi di chuyển.

Tốc độ ra đòn của nàng nhanh như điện, những kẻ trong quân doanh quan sát nhiều kẻ chỉ thấy bóng mà không thấy hình. Vậy mà Truật Xích cũng nhanh không kém. Hắn nhịn đau mà chống trả, nàng bay tới hắn cũng phóng đi, khiến trận tỉ võ như một trận cuồng phong, phải chú ý lắm mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Truật Xích vừa đánh vừa né vẫn tránh được hầu hết các vết cắt. Tuy vậy hắn vẫn không khỏi dính hai vết bên đùi, không sâu nhưng vẫn rỉ máu tươi.



Đây vốn là Linh Chi Vạn Quả Năng Tử, cách nàng tàn nhẫn ban chết cho những dã thú—một cái chết bằng hàng ngàn vết cắt. Hoa Tranh đã hạ sát trăm địch, chưa bao giờ thất bại, cho tới khi gặp Truật Xích. Tất nhiên lần này nàng không đích tâm hạ sát, không ra đòn hiểm độc, nhưng Truật Xích đang chịu dày vò tới vậy mà vẫn không đụng được quá ba lưỡi cắt sao?

Hoa Tranh mồ hôi nhễ nhại, đôi mắt đã mờ dần, thân thể lảo đảo bất ổn. Truật Xích lao đến, thả đôi chiến phủ ra, hấp nạp thiên khí, kết hoàng kim thủ ấn, linh lực đỏ ngầu phóng ra từ lòng bàn tay. Thân võ công này hắn tự sáng tạo ra, đặt tên là Truật Xích Thần Chưởng.

Bạt Kha Đán mới ném vò rượu xuống đất, giật mình cả kinh. “Không xong rồi.” Để có thể xuất ngoại kình thành chưởng, cần đạt ít nhất tầng nội công thứ ba. Nhưng để biến tấu ngoại kình theo nội tại của bản thân mình, phải kẻ gần đột phá cảnh giới thứ tư mới có thể luyện thành!

Một chưởng hắn bắn đến, Hoa Tranh bay khỏi thao trường, khi đáp xuống đất miệng phun ra một ngụm máu, tay chân duỗi thẳng, bất tỉnh nhân sự. Đó là chiêu thứ hai mươi.

“Hai. Một. Không,” Truật Xích đáp xuống mặt đất, nụ cười vẫn giữ trên môi, miệng đếm nhẩm.

Kha Đán và bộ tướng thân binh vội vàng chạy tới dìu Hoa Tranh vào trong trị thương, thấy nàng vẫn còn thở, mới có thể thở phào nhẹ nhõm tạm yên tâm. Một chưởng đó Truật Xích vận công tối đa hoàn toàn có thể giết chết Hoa Tranh ngay lập tức. May mắn thay, hắn đã không làm thế.

“Kha Đảm. Tới lượt ngươi đó,” Truật Xích vừa lau máu khỏi những vết thương trên vai, dưới đùi, vừa vẫy tay ra hiệu cho Kha Đán, nhưng đọc còn sai tên.

Kha Đán thấy công chúa trọng thương, trong lòng cực kì căm tức, nhưng biết sức lực có hạn, nay đã được thấy để quật ngã Truật Xích, dù là một con thú đang vùng vẫy tử thương, cũng khó khăn thế nào. Đán chỉ cúi đầu một chút, hai tay chắp lại. “Bọn ta thua rồi. Cáo từ.”

Truật Xích đáp, “Biết vậy là tốt. Thành này giờ là của ta. Công chúa trị thương xong, các người có thể rời đi cho.”

“Chuyện này tới tai Triết Biệt đại tướng, thế hãn sẽ không yên thân đâu,” Kha Đán nghiến răng đáp.

Truật Xích cười khẩy. Khi nhặt lại những cây phủ đang ở dưới mặt đất của mình, hắn mới nói, “Cứ bảo Triết đại tướng là ta đang đợi.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận