“Có chuyện gì ở đây?” Một tiếng nói vang vọng khắp sơn cốc. Giọng nói đó dù âm lượng nhỏ nhưng khi truyền tới tai ai nấy thì đều như sấm sét nổ đùng đoàng. Kẻ bị Kiều Sinh Nhai quăng xuống đất giật bắn mình, toàn thân lẩy bẩy. Đôi ba người khác cũng tự động lùi lại một bước, khuôn mặt trắng bệch ra vài sắc.
Rồi một nam tử cầm một chiếc đèn cầy bước từ sâu trong sơn cốc trở ra. Đó là Quỳ Dạ Ngao.
Kiều Sinh Nhai khuôn mặt mừng rỡ nói, “Quỳ cốc chủ, người đến đúng lúc lắm! Người hãy bảo mấy vị này giúp chúng tôi đâu là phải quấy, đâu là nghĩa vụ của con dân nước Kim đi!”
Quỳ Dạ Ngao sắc mặt không đổi, không mặn không nhạt đáp, “Đó là chuyện của các vị. Nếu các vị muốn gây ồn ào ngay sáng sớm vậy, phiền đi chỗ khác cho. Có người ở đây còn cần nghỉ ngơi, tối qua họ đã lao động vất vả rồi.”
“Ăn nói vô trách nhiệm vậy mà chấp nhận được sao?” Ô Di Đạo chỉ thẳng mặt Dạ Ngao.
“Các người thực chất tài năng tới đâu? Nếu muốn ném mạng mình đi vô ích thì cũng đừng kéo người khác theo cùng chứ?” Ngao hơi cau mày, nheo mắt.
“Nếu ngươi tự phụ mình tài năng tới vậy thì sao không đấu với ta đây trăm chiêu?”
“Ta không phí thời gian với mấy vị.” Dạ Ngao đặt đèn cầy xuống, rồi tay vén lùm cây bên cạnh cửa động, thò tay vào vơ lấy một bọc vải thô. “Ta còn phải đi hái quả rừng, nếu không thì tối nay lấy cái gì làm đồ ăn cho mấy vị đây.”
Ô Di Đạo phi một bước, nhảy ra chắn trước mặt. “Cao thủ cỡ nào mà không dám trổ tài chứ? Thực chất cũng chỉ là hạng võ mồm mà thôi!” Hai tên cận vệ của Từ Túc Anh thấy thế, xanh mặt lè lưỡi, kỳ thực không phải lo lắng cho cốc chủ mà chính là cho tính mạng của kẻ không biết sợ là gì kia.
Quỳ Dạ Ngao lắc đầu ngao ngán. “Có những người không thấy thái dương không biết sợ.” Nói rồi, họ Quỳ phủi gấu áo, chắp hai tay ra sau, tư thế không có vẻ gì là phòng bị. “Được. Các ngươi có bao nhiêu người, xông vào đồng loạt đi. Nhanh lên, chứ quả ngoài rừng không tự nó rơi xuống đâu.”
Ô Di Hà thấy thế đệ hồ đồ, toan vào can ngăn, chưa kịp nói câu nào thì Dạ Ngao đã nói, “Ô Di tướng quân chẳng phải muốn chiêu binh sao? Đây chính là dịp để chứng minh thực lực. Các vị mà hạ được ta thì chuyện ứng binh tùy ý các vị quyết định.”
Ô Di Hà suy nghĩ một hồi rồi đáp dõng dạc, “Được.”
Hà quay qua nhìn Thừa Lân và Mạnh Ninh, thấy hai người họ đồng thời gật đầu. Hà mới nói với họ, “Ta sẽ dàn trận Phong Linh Tứ Trụ. Hoàn đệ, đệ sẽ đứng vào vị trí của Kiều đệ cho ta.”
“Phong Linh Tứ Trụ sao?” Thừa Lân nghi hoặc. Mạnh Ninh ghé vào tai Lân thì thầm đôi điều, còn chàng chỉ gật đầu lĩnh hội. Bốn người Đạo, Hà, Ninh, Lân cùng bỏ vũ khí, bao vây Quỳ Dạ Ngao tứ phương. Người xung quanh ai nấy đều tản ra để tạo không gian cho cuộc tỉ võ.
Hà và Lân đứng hai bên, thi triển khinh công chạy thành vòng tròn vây quanh Quỳ Dạ Ngao. Chẳng chốc, cát bụi dâng lên mịt mù, tạo thành bức tường thành phong ba xoáy quanh Dạ Ngao, như thể họ Quỳ đang lạc trong tâm bão. Bức tường cát dâng lên dày đặc; bằng phàm nhãn, người phía trong không thể nhìn được ra bên ngoài, mà bên ngoài cũng không thể nhìn vào trong. Gió càng lúc càng hung bạo, nhưng Dạ Ngao vẫn không lay chuyển, đứng vững giữa vòng xoáy.
Từ trong biển cát, Mạnh Ninh, Di Đạo tả hữu xông vào, cử động khớp với nhau tới từng giây. Mạnh Ninh tung cước đá vào khớp cẳng chân Dạ Ngao, Di Đạo tung quyền đấm vào mặt hắn. Dạ Ngao không hề chống đỡ, chỉ đứng im vận lực. Bàn chân Mạnh Ninh vung tới vùng hiểm yếu nhất của Dạ Ngao thì thấy tê rần, như thể đạp phải đá tảng. Di Đạo đấm vào má hắn mà thấy các khớp tay của mình lún sâu vào hơn, như đấm phải bông gòn. Cả hai đòn bị dội ngược trở lại, khiến Mạnh Ninh, Di Đạo đồng loạt bật ra sau ba bước. Ô Di Đạo bước vào hướng di chuyển của Thừa Lân trong cơn phong ba, khiến chàng phải vội vàng tránh sang một bên, phá vỡ vòng vây lốc xoáy.
Mạnh Ninh kinh ngạc nghĩ thầm, “Sao lại có thể có người thân thể cứng tới độ như vậy? Đây chẳng khác gì Thiết Bì của Trương Nhu hết.”
Ô Di Hà thấy tình cảnh ngặt nghèo, vận tối đa lực vào đường quyền, một chiêu Cưỡng Lực Quyền đấm thẳng vào lưng Quỳ Dạ Ngao. Nội công do Hà vận hiện ra một sắc nâu đặc quánh, đậm hơn rất nhiều so với lần trước Thừa Lân chứng kiến. Nắm đấm của Hà cách lưng của Dạ Ngao chỉ còn vài phân, nhưng đột ngột họ Quỳ quay qua lấy năm ngón tay chụp lấy, cử động chớp nhoáng như tia điện quang, Hà hoàn toàn không hề nhìn thấy hắn quay lại. Hà vung nắm đấm còn lại cũng bị Ngao dùng tay kia bắt được. Thậm chí tay này Ngao còn đang bận cầm bao vải. Ô Di Hà nghiến răng nghiến lợi đẩy nắm đấm lại gần hơn, nhưng Dạ Ngao vô cùng thong dong, hoàn toàn không mất tí sức nào, đọ lại toàn bộ sức bình sinh của Hà. Lúc đó, Ô Di Hà nhận ra rằng khoảng cách giữa tầng công lực thứ ba và thứ tư dù chỉ là một tầng nhưng nó đã mênh mông rộng lớn tới nhường nào. Đó là nếu như họ Quỳ còn ở tầng thứ tư!
Thừa Lân nhân cơ hội đó ập vào, tung đường cước căn bản như Mạnh Ninh đã chỉ dạy. Dạ Ngao lấy gót chân đạp mặt đất, từ trong gót chân hiện ra một giọt nội công duy nhất màu trắng toát như băng tuyết. Gió bụi bắn lên từ gót chân họ Quỳ đủ khiến Thừa Lân bay ngược trở lại, ngã sóng soài dưới mặt đất. Cùng với đó, Dạ Ngao chỉ đẩy Hà lại một chút, nhưng Hà cũng thoái lui phải sáu, bảy bước, lui tận tới cửa sơn cốc nơi Từ Túc Anh đang đứng. Người người xung quanh trước giờ dù biết Quỳ cốc chủ sức mạnh vô song nhưng khi được chứng kiến tận mắt ai nấy cũng không khỏi kinh hãi.
Cổ Mạnh Ninh và Ô Di Đạo tiếp tục tấn công Quỳ cốc chủ, nhưng cứ như thể hắn chỉ đơn giản là đang đùa giỡn với hai người, dễ dàng chặn từng đòn quyền cước. Đột nhiên, Ô Di Hà một đấm xuyên qua phòng bị của Quỳ Dạ Ngao, một đòn quyền Long Thúc Quyền như uốn lượn như rồng, giáng xuống bả vai Ngao. Long Thúc Quyền là một chiêu thức cao cấp của Đắc Kỷ phái, nhưng chiêu này đối với họ Quỳ hầu như không gây sát thương. Hắn còn chẳng có chút động đậy.
“Các vị đều yếu đuối.” Dạ Ngao lắc đầu nói, rồi bắt chéo hai tay vào trước khi vung cánh tay sang hai bên. Đây chẳng là chiêu thức nào cả, nhưng nội lực của Dạ Ngao đủ thổi bay cả bốn huynh đệ lăn lông lốc bốn hướng.
“Đủ rồi,” Dạ Ngao phủi áo. “Ta đi hái quả đây.” Nói rồi nhảy vọt một bước lên ngọn cây cao tít, chỉ trong giây lát đã biến mất khỏi tầm mắt tất cả.
Kiều Sinh Nhai mồm há hốc, hồi lâu mới ngậm lại được. “Uy lực thật phi phàm. Quả thực bọn ta đúng là rơi vào ao chình rồi.” Số là tuổi nhỏ Sinh Nhai ham học võ nhưng gia gia không cho học, nên Sinh Nhai tự lén học võ để thị uy với gia gia. Sau sáu tháng tự tập luyện ròng rã, Sinh Nhai tự cho là mình đã tự nhẩm ra được tinh túy võ học trên đời, nên tới trước mặt gia gia yêu cầu tỉ thí. Gia Gia chỉ một chưởng đánh cho Sinh Nhai rơi xuống cái ao đầy cá chình sau lưng, vùng vẫy mãi mới lên được, đã vậy còn bị lũ cá chình rỉa đau điếng. Thế nên từ đó trở đi cứ gặp cường địch quá khả năng đối phó, Nhai đều quen miệng dùng câu cửa miệng ‘rơi xuống ao chình’.