Anime Dị Giới Lữ Hành Gia - Chương 89: Thỏa hiệp
Chương trước- Chương 1: Kịch bản kiểu cũ chuyển kiếp
- Chương 2: Từ hôm nay bắt đầu làm Nam Tước
- Chương 3: Cái này hắc ám thế giới
- Chương 4: Nhiệm vụ đầu tiên
- Chương 5: Đừng gọi ta Goblin Slayer II
- Chương 6: NTR cái gì, ta cũng không ngại rồi
- Chương 7: Cái gọi là Siêu Phàm
- Chương 8: Danh vọng tầm quan trọng
- Chương 9: Mage Slayer và Elucidator
- Chương 10: Tiểu thuyết gia bắt đầu dị thế giới
- Chương 11: Black Fang (Đen nhánh chi nha)
- Chương 12: Nước mắt cũng phải hướng trong bụng nuốt
- Chương 13: Rank Silver Mạo Hiểm Giả
- Chương 14: Dẫn sói vào nhà
- Chương 15: Một cái so một cái còn thảm
- Chương 16: Mùi vị là như vậy quen thuộc
- Chương 17: Còn chưa kết thúc
- Chương 18: Khắc kim chiến pháp
- Chương 19: Tiếng Xúc Xắc
- Chương 20: Thần Linh chi Ái
- Chương 22: Nhân loại quang huy
- Chương 23: Sử thượng xui xẻo nhất nữ tư tế
- Chương 24: Công lược bước đầu hoàn thành
- Chương 25: Thiên Phú hạn chế
- Chương 26: Sword Maiden
- Chương 27: Mạo hiểm dưới đường ngầm
- Chương 28: Swamp Dragon
- Chương 29: Năng lực là do bị bức ra
- Chương 30: Nghịch tập là không thể nào
- Chương 31: Yên tĩnh hình mỹ nam tử
- Chương 32: Tương tự kết cục
- Chương 33: Muốn bị thương
- Chương 34: Không chút nào lòng kính sợ
- Chương 35: Vẫn là thành thật viết sách a
- Chương 36: Kết cục sẽ là tốt đẹp
- Chương 37: Plato cách thức yêu đương
- Chương 38: Tác gia mộng tưởng
- Chương 39: Biên giới thị trấn
- Chương 40: Khẩn cấp nhiệm vụ
- Chương 41: Thù lao có vẻ như không thơm
- Chương 42: Cứu viện
- Chương 43: Lanh chanh luôn trước chết
- Chương 44: Đếm số thói quen
- Chương 45: Ma lực khống chế
- Chương 46: Chiến đấu hạ màn
- Chương 47: Huynh đệ, đừng treo a!
- Chương 48: Tiệc ăn mừng
- Chương 49: Vô hình trang bức, vô tình công lược
- Chương 50: Đủ bi kịch
- Chương 51: Nói xong lãng mạn đâu
- Chương 52: Họ hàng thân thích
- Chương 53: Giải cứu
- Chương 54: Còn trẻ tuổi lắm
- Chương 55: Đàn Harp
- Chương 56: Người được gọi là Goblin Slayer
- Chương 57: Lễ hội mùa thu
- Chương 58: Ước hẹn bắt đầu
- Chương 59: Gặp gỡ
- Chương 60: Thiếu nữ dũng giả cũng biết nói yêu thương?
- Chương 61: Công lược độ khó
- Chương 62: Vẫn là ta lợi hại hơn
- Chương 63: Hành trình trải qua
- Chương 64: Ta thật không phải cố ý
- Chương 65: Lời mời và lời tạm biệt
- Chương 66: Đột phá, một bước lên trời
- Chương 67: Siêu phàm lĩnh vực
- Chương 68: Siêu phàm 3 cấp, hoàn mỹ 4 giai
- Chương 69: Roseline
- Chương 70: Luôn là như thế tự tin
- Chương 71: Ma pháp kỵ sĩ
- Chương 72: Ta quả thật mắt bị mù
- Chương 73: Nam chính xuất sắc nhất năm
- Chương 74: Máu tươi, là sẽ phải chảy
- Chương 75: Hố cha tình huống
- Chương 76: Chiến kỹ và ma pháp hệ thống
- Chương 77: Thuần túy, nhưng cường đại
- Chương 78: Giá trị
- Chương 79: Quý tộc phong cách
- Chương 80: Bị đánh mất thanh xuân
- Chương 81: Sai lầm, vẫn luôn là thế giới
- Chương 82: Các huynh đệ, đánh cướp a!
- Chương 83: Giá cao
- Chương 84: Hoa hồng mỹ lệ
- Chương 85: Chàng đạo tặc và tiểu thư nhà quý tộc
- Chương 86: Chiến tranh sắp đến
- Chương 87: Còn là quá thiện lương
- Chương 88: Nồi này, nhất định là phải cõng
- Chương 89: Thỏa hiệp
- Chương 90: Tình huống của lãnh địa
- Chương 91: Thư mời từ bá tước Cameron
- Chương 92: Bằng hữu cũ
- Chương 93: Charming Scarlet
- Chương 94: Phản kháng, còn là chịu đựng?
- Chương 95: Hồi phục cực nhanh
- Chương 96: Thật sự lợi hại
- Chương 97: Đánh giá
- Chương 98: Hàng giả gặp hàng thật
- Chương 99: Tim có chút đau
- Chương 100: Sát chiêu chân chính
- Chương 101: Nhân từ
- Chương 102: Kính sợ
- Chương 103: Nhất định sẽ bù đắp
- Chương 104: Sinh ra kháng tính
- Chương 105: Chiến tranh tàn khốc
- Chương 106: Phát huy tới cực hạn
- Chương 107: Ngàn năm vương triều, vạn năm đế quốc
- Chương 108: Phản công bắt đầu
- Chương 109: Hai vị vương tử
- Chương 110: Cuộc chiến tại bình nguyên
- Chương 111: Băng sương và đại địa
- Chương 112: Thất bại?
- Chương 113: Chân chính kết thúc
- Chương 114: Lựa chọn
- Chương 115: Gánh nặng mà đường xa
- Chương 116: Đại bị đồng miên, tề nhân chi phúc
- Chương 117: Tiệm hoa và quán rượu
- Chương 118: Quà tặng từ thế giới
- Chương 119: Bladelord
- Chương 120: 3 năm rồi lại 3 năm
- Chương 121: Xã hội văn minh?
- Chương 122: Bloody Da Vinci
- Chương 123: 12 tông đồ
- Chương 124: Đấu trường ngầm
- Chương 125: Kẻ thôn phệ
- Chương 126: Sát thủ từ gia tộc Abgrund
- Chương 127: Thương lượng
- Chương 128: Tử thần sa mạc
- Chương 129: Thức tỉnh
- Chương 130: Đại Boss sau màn
- Chương 131: Tự mình thể nghiệm
- Chương 132: Đại ca có lỗi với ngươi
- Chương 133: Tiểu thư Chuunibyou và hầu gái thông phòng
- Chương 134: Dụ dỗ nhi đồng
- Chương 135: Bộ mặt thật của Phản Loạn Quân
- Chương 136: Lại gặp hàng dỏm
- Chương 137: Bước lên thuyền tặc
- Chương 138: Thời đại thay đổi
- Chương 139: Hắc lịch sử
- Chương 140: Tất nhiên là không được!
- Chương 141: Bỉ dực chi kiếm
- Chương 142: Tội phạm nguy hiểm nhất thế giới?
- Chương 143: Vẫn là cần tự thân cứng rắn!
- Chương 144: Càng chạy càng xa
- Chương 145: Phân hội trưởng đại diện
- Chương 146: Đưa tới tận miệng
- Chương 147: Dạ xoa cơ và World Clock
- Chương 148: Giữ bí mật
- Chương 149: Hắc kỵ sĩ
- Chương 150: Ngoài manh việc gì cũng sai
- Chương 151: Khôi lỗi vương
- Chương 152: Nương tay
- Chương 153: Tinh hồng quý tiểu thư
- Chương 154: Kỳ phùng địch thủ
- Chương 155: Đã không còn thuần khiết
- Chương 156: Lại là ba năm
- Chương 157: Phong bạo và hỏa diễm
- Chương 158: Thanh kiếm vì ai mà vung lên
- Chương 159: Xông phá giới hạn
- Chương 160: Gọi ca ca đại nhân
- Chương 161: Hưởng hết ôn nhu
- Chương 162: Tổng thống nước cộng hòa
- Chương 163: Sợ hãi lẫn chờ mong
- Chương 164: Đầu bếp cao thủ tại đô thị
- Chương 165: Chúa cứu thế
- Chương 166: Không còn là kiêu ngạo
- Chương 167: Cũng may còn kịp
- Chương 168: Kỵ sĩ lưu ban
- Chương 169: Chênh lệch
- Chương 170: Nhờ cả vào ngươi rồi
- Chương 171: Chớ khinh thiếu niên nghèo
- Chương 172: Trợ giảng
- Chương 173: Lần nữa khuất phục
- Chương 174: Thua không oan
- Chương 175: Không bao giờ được đáp lại
- Chương 176: Hội học sinh
- Chương 177: Lôi Thiết
- Chương 178: Lựa chọn chính xác
- Chương 179: Hãm hại
- Chương 180: Vẫn là dựa vào kiếm trên tay
- Chương 181: Ánh mắt quen thuộc
- Chương 182: Người trong đồng đạo
- Chương 183: Vô Miện Kiếm Vương
- Chương 184: Một đi không trở lại
- Chương 185: Akatsuki
- Chương 186: Bỏ sót một người?
- Chương 187: Đoạn tuyệt đường lui
- Chương 188: Thế nào là chuyên nghiệp
- Chương 189: Bữa tiệc khai mạc
- Chương 190: Thần Long Tự
- Chương 191: Địa ngục nhân gian
- Chương 192: Ám nguyên ma lực
- Chương 193: Hoàn toàn sụp đổ
- Chương 194: Người tỏa sáng hơn tất cả
- Chương 195: Đúng là không có thiên lý
- Chương 196: Ta muốn chiến tranh
- Chương 197: Thế giới phân ba
- Chương 198: Dang dở
- Chương 199: Làm sao có thể nhịn
- Chương 200: Cơ hội
- Chương 201: Trật tự bị đảo loạn
- Chương 202: Đã không có chỗ dung được
- Chương 203: Kết cục tốt nhất
- Chương 204: Chăm chỉ như vậy
- Chương 205: Không có biện pháp
- Chương 206: Biến số
- Chương 207: Thế giới này, không có Thần!
- Chương 208: Hậu quả, hết sức nghiêm trọng
- Chương 209: Cơ hội
- Chương 210: Nghiêm túc
- Chương 211: Lịch sử là do người thắng viết
- Chương 212: Tuyệt kỹ cường đại nhất
- Chương 213: Lữ hành gia
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Anime Dị Giới Lữ Hành Gia
Chương 89: Thỏa hiệp
Trong thư phòng,
Nhìn trước mắt mình thiếu nữ, dù là chỉ mặc một cái váy đầm đơn giản nhưng cũng khiến cho Alan khó mà dời đi tầm mắt. Mái tóc dài màu hồng bồng bềnh và da thịt trắng nõn nà, bộ ngực đầy đặn, trẻ tuổi thanh thuần nhưng không hề thiếu nét quyến rũ.
“Roseline, ngươi sau này có tính toán gì?”
Dù Alan hoàn toàn có thể ‘bao nuôi’ nàng. Nhưng Roseline hẳn là cũng phải có chút chuyện muốn làm, như các loại sở thích chẳng hạn?
Đối với thiếu nữ mà cùng mình có chút duyên phận, hắn cũng không muốn gò bó nàng trong một dinh thự chật hẹp. Ít ra trên vùng đất mà Alan cai trị, Roseline hẳn là nên có được chút tự do.
“Nam tước đại nhân, ta... ”
Roseline cũng là biết được Alan hoàn toàn đã cùng gia tộc Leighton quyết liệt.
Patrick còn đang ngồi ăn cơm tù đây. Thiếu nữ đối với tử tước Thomas đã không còn chút giá trị nào. Chuyện hôn ước, nàng cũng ăn ý mà không có nhắc lại.
Đương nhiên, dù không có hôn ước, lão sói xám Alan cũng không tính bỏ qua con cừu nhỏ xinh đẹp này.
“Giữa hai ta, có cần xưng hô xa lạ như vậy sao.” Giọng nói vẫn như cũ từ tốn, lại xen lẫn một tia hào phóng.
“Vậy Alan, ta tính... mở một cửa tiệm hoa. ” Thiếu nữ bắt đầu có chút ngượng ngùng.
Cũng giống như mẫu thân của nàng, Roseline từ nhỏ đã rất thích hoa. Hàng ngày tỉ mỉ chăm sóc rồi mong chờ cho chúng lớn lên nở rộ thành những bông hoa đủ màu sắc xinh đẹp, lần nào cũng làm cho nàng dâng lên một cảm xúc hân hoan khó tả.
“Tiệm hoa ư?”
Alan có hơi suy ngẫm, tất nhiên không phải là vì ‘bán hoa’ hai cái từ này làm hắn liên tưởng đến chút chuyện thú vị.
“Không thành vấn đề!” Đất trống tại lãnh địa thích hợp cho trồng trọt còn rất nhiều.
“Tuy nhiên... ” Nam tước đại nhân đột nhiên lên giọng làm cho đối diện thiếu nữ hơi ngừng thở.
“E rằng hiện giờ lãnh dân của ta... sẽ không có ai muốn hoa của ngươi! ”
Điều này hoàn toàn là sự thật, dân số tại thị trấn Boone và các thôn xóm lân cận cộng lại cũng chỉ chừng chưa đến 500 người. Kinh tế lại nghèo nàn.
Không giống với thành trấn lớn như chỗ của gia tộc Leighton, đã mang chút ‘đô thị hóa’ mùi vị, là nơi mà thợ thủ công chiếm đa số. Đời sống người dân tại lãnh địa của gia tộc Lawrence không được khá giả cho lắm, hơn phân nửa các gia đình vẫn còn làm nghề nông, hay đánh bắt cá.
Quảng Cáo
Muốn có hoa? Tùy tiện trên đường là có thể ngắt lấy hoặc chính mình trồng, sao lại phải tốn tiền đi mua. Mở tiệm? một tuần bán được một bó đã tính là kỳ tích.
“Cái này... ” Nghe Alan nhẹ giọng giải thích, Roseline thật sự lâm vào lúng túng.
Nàng đây là tính là gì, người bán hoa không gặp thời? Tình trạng như vậy, khai trương không được bao lâu sợ rằng sẽ phá sản, chẳng lẽ đến lúc đó... phải lấy thân gán nợ.
Đầu của thiếu nữ càng cúi càng thấp, gò má đã có chút nóng ran.
Thấy phản ứng của Roseline, Alan khóe miệng lại giương lên một cách ngoạn vị.
“Nhưng mà... Hoa ngươi trồng, ta lại muốn toàn bộ! ”
Con ngươi tử sắc xinh đẹp của Roseline lập tức mở to.
“Những khu vườn tại dinh thự đã bị bỏ hoang khá lâu, đã đến lúc nó cần được trang hoàng lại cũng như thỉnh thoảng chăm sóc. Ta sẽ rất vui nếu tiểu thư Roseline là người làm điều đó.”
“Còn về thời hạn... ”
“Tạm thời xem như... suốt đời a.”
Câu nói không khác gì lời tỏ tình thẳng thắn nhất, khiến cho thiếu nữ có chút xấu hổ nghiêng đầu.
“Nam tử này, luôn thích trêu đùa nàng... ”
“Ha ha.” Rất tự nhiên mà dùng tay vén lên mái tóc xinh đẹp của thiếu nữ, làn da mịn màng tạo nên xúc cảm thoáng khiến cho lòng người rung động, nam tước trẻ tuổi nhìn thẳng vào đôi mắt nàng và cho ra khích lệ:
“Cười lên đi nào, tiểu thư Roseline xinh đẹp. Chuyện của tiệm hoa và những đóa hoa khác trước không cần vội, vì với ta mà nói... ”
“Nàng đã là bông hồng mỹ lệ nhất rồi!”
Nhịp tim của thiếu nữ, không tự chủ được lần nữa gia tốc.
Tiếp đó...
Buổi tối yên tĩnh, cô nam quả nữ đơn độc ở chung một phòng, khi cảm xúc lên cao còn có thể làm gì. Alan cũng đã phải kìm nén quá lâu.
Đêm nay, chắc chắn sẽ là một đêm đáng nhớ.
Quảng Cáo
...
Vài ngày sau,
Gia tộc Leighton,
“Chết tiệt!!!”
“3000 kim tệ, vũ khí khôi giáp, thêm 1 tấn dược liệu... Hắn tưởng nhà ta có mỏ vàng hay sao. Khinh người quá đáng!”
Đồ đạc trong thư phòng, lần lượt bị đập phá thành mảnh vụn. Nhưng không một ai tại chỗ dám hé răng, ngoại trừ chủ nhân của nơi này.
“Còn dám trắng trợn lấy tên Black Wolf, thằng nhãi khốn khiếp! Đây rõ ràng là trần trụi khiêu khích. ” Tử tước Thomas chỉ cảm thấy khuôn mặt mình nóng hừng hực, như bị người tát vài cái bạt tay.
Đối phương ý tứ, còn không phải tức là:
“Gia tộc Leighton các ngươi dùng Dã Lang, thì bên này có Hắc Lang, có qua có lại sao. Ta còn mượn danh nghĩa của đạo tặc để trắng trợn cướp bóc giết người, các ngươi có thể làm gì được? ”
Dù cho trong lòng biết rõ là Alan bày trò giả làm sơn tặc và đạo tặc thì có thể thế nào. Gây lớn chuyện, đối với gia tộc Leighton càng không có chỗ tốt.
Làm rùm beng lên không sợ bị phanh phui chuyện xấu xa trước kia. Tử tước Thomas làm sao có thể để lộ với dân chúng, và các quý tộc khác rằng Dã Lang sơn tặc là người của hắn. Ngu xuẩn tới trình độ nào mới có thể làm như vậy.
Tới khi đó, lúc trước hắn sai Conall cướp bóc một đám thương nhân, nam tước và tử tước sẽ rất vui lòng kiện hắn lên quý tộc hội nghị, thậm chí đòi vương thất chủ trì công đạo.
Mà kết quả, gia tộc Leighton phải trả giá, e rằng không chỉ là 3000 kim tệ và một số tài sản khiến cho thương gân động cốt đơn giản như vậy, mà khẳng định là sẽ bị chơi cho tàn phế.
Đây là khuyết điểm việc của dùng âm chiêu, thành công thì kiếm bộn. Còn thất bại, bắt buộc là phải cắn răng nuốt vào trong bụng, còn không thể hé mồm ra một chữ, vô cùng biệt khuất!
Lại một cái bàn bị ma lực oanh nát.
Nắm đấm tử tước Thomas siết chặt, khớp xương ma sát kêu lên răng rắc, nhưng chỉ trong chốc lát, thì lại vô lực thả ra.
Ngồi phịch xuống ghế, vị tử tước này dùng tay xoa lấy trán. Trong mấy ngày nay, không đêm nào là hắn được ngon giấc, ăn thức ăn uống rượu ngon cũng chỉ nếm được từng trận vô vị.
“Đây có hay không tính là báo ứng?” Hắn đột nhiên có chút chán nản, quyền lực tranh đấu thường ngày vẫn luôn làm cho bản thân thấy vui thích, tuy nhiên vào thời khắc này cảm giác lại là như thế mỏi mệt.
Quảng Cáo
Lão quản gia đành phải nhắm mắt lại lên tiếng khuyên bảo.
“Tử tước đại nhân, ta nghĩ nên tìm cách cứu về thiếu gia Patrick trước rồi hãy tính tiếp. Chúng ta còn có thể trả giá mời người xuất thủ, hơn nữa... ”
“Đáp ứng hắn a... ” Chỉ một câu nói nhưng lại dường như rút đi toàn thân sức lực, tử tước Thomas cắt đứt lão quản gia nói tiếp.
Vị dẫn đầu của gia tộc Leighton này hiểu rõ hơn ai hết, bên mình đã hoàn toàn bại, còn là bại một cách vô cùng khó coi.
Không kể tới việc cầm giữ con tin, sức mạnh của đối phương... hoàn toàn không phải là hiện tại gia tộc Leighton có thể ngạnh kháng, dù có dốc toàn bộ lực lượng cũng vô dụng.
“Gần phân nửa số lượng Ma Pháp Kỵ Sĩ đã bị tàn sát sạch sẽ, nhiều sản nghiệp và tài nguyên bị đả kích vô cùng nghiêm trọng, bây giờ duy trì lãnh địa vận hành cũng đã khá miễn cưỡng, nói gì tới việc báo thù. ” Tử tước Thomas cười khổ.
Thương đội vận chuyển hàng hóa, sản nghiệp trọng yếu, công tác tuần tra,... Tất cả đều cần phải có Ma Pháp Kỵ Sĩ trấn giữ mới có thể ổn định.
“Mời ngoại viện giúp đỡ là không thể nào khả thi! ” Ý nghĩ cầu viện rất nhanh bị bác bỏ.
Chỉ có chân chính đại quý tộc như Bá tước gia tộc xuất thủ, mới may ra có thể thành công.
Không nói giá cao là gia tộc Leighton chưa chắc có thể trả nổi, bá tước gia tộc cũng không thiếu tiền. Nghĩ một chút, thay vì phí sức giúp hắn trả thù, người ta có khi còn vui lòng đạp gia tộc Leighton một cái để bán nhân tình cho vị nam tước trẻ tuổi kia.
Chiêu mộ, hoặc kết giao một tên Ma Pháp Kỵ Sĩ thực lực mạnh mẽ lại rất có tiền đồ, so với một gia tộc Leighton bị đối phương dễ dàng đánh bại, chẳng phải càng có lời ư.
Giữa quý tộc, hầu hết giao tình gì chỉ là giá rẻ, chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng. Và vũ lực đảm bảo, chính là lợi ích cao nhất.
Quan trọng hơn,
“Nam tước Lawrence có vẻ như không có ý muốn làm hại Patrick, mọi chuyện... còn có thể dùng thương lượng để giải quyết. ”. ngôn tình hài
“Tài sản bị tổn thất, theo thời gian từ từ vẫn có thể kiếm lại. Không cần thiết phải chân chính liều mạng a.”
Tử tước Thomas đang cố tự thuyết phục lấy chính mình, nếp nhăn trên khuôn mặt theo thời gian cũng có hơi giãn ra.
Thomas Leighton, chung quy vẫn là một quý tộc mẫu mực điển hình, lấy lợi ích làm đầu.
Cho nên cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn... thỏa hiệp.
Nhìn trước mắt mình thiếu nữ, dù là chỉ mặc một cái váy đầm đơn giản nhưng cũng khiến cho Alan khó mà dời đi tầm mắt. Mái tóc dài màu hồng bồng bềnh và da thịt trắng nõn nà, bộ ngực đầy đặn, trẻ tuổi thanh thuần nhưng không hề thiếu nét quyến rũ.
“Roseline, ngươi sau này có tính toán gì?”
Dù Alan hoàn toàn có thể ‘bao nuôi’ nàng. Nhưng Roseline hẳn là cũng phải có chút chuyện muốn làm, như các loại sở thích chẳng hạn?
Đối với thiếu nữ mà cùng mình có chút duyên phận, hắn cũng không muốn gò bó nàng trong một dinh thự chật hẹp. Ít ra trên vùng đất mà Alan cai trị, Roseline hẳn là nên có được chút tự do.
“Nam tước đại nhân, ta... ”
Roseline cũng là biết được Alan hoàn toàn đã cùng gia tộc Leighton quyết liệt.
Patrick còn đang ngồi ăn cơm tù đây. Thiếu nữ đối với tử tước Thomas đã không còn chút giá trị nào. Chuyện hôn ước, nàng cũng ăn ý mà không có nhắc lại.
Đương nhiên, dù không có hôn ước, lão sói xám Alan cũng không tính bỏ qua con cừu nhỏ xinh đẹp này.
“Giữa hai ta, có cần xưng hô xa lạ như vậy sao.” Giọng nói vẫn như cũ từ tốn, lại xen lẫn một tia hào phóng.
“Vậy Alan, ta tính... mở một cửa tiệm hoa. ” Thiếu nữ bắt đầu có chút ngượng ngùng.
Cũng giống như mẫu thân của nàng, Roseline từ nhỏ đã rất thích hoa. Hàng ngày tỉ mỉ chăm sóc rồi mong chờ cho chúng lớn lên nở rộ thành những bông hoa đủ màu sắc xinh đẹp, lần nào cũng làm cho nàng dâng lên một cảm xúc hân hoan khó tả.
“Tiệm hoa ư?”
Alan có hơi suy ngẫm, tất nhiên không phải là vì ‘bán hoa’ hai cái từ này làm hắn liên tưởng đến chút chuyện thú vị.
“Không thành vấn đề!” Đất trống tại lãnh địa thích hợp cho trồng trọt còn rất nhiều.
“Tuy nhiên... ” Nam tước đại nhân đột nhiên lên giọng làm cho đối diện thiếu nữ hơi ngừng thở.
“E rằng hiện giờ lãnh dân của ta... sẽ không có ai muốn hoa của ngươi! ”
Điều này hoàn toàn là sự thật, dân số tại thị trấn Boone và các thôn xóm lân cận cộng lại cũng chỉ chừng chưa đến 500 người. Kinh tế lại nghèo nàn.
Không giống với thành trấn lớn như chỗ của gia tộc Leighton, đã mang chút ‘đô thị hóa’ mùi vị, là nơi mà thợ thủ công chiếm đa số. Đời sống người dân tại lãnh địa của gia tộc Lawrence không được khá giả cho lắm, hơn phân nửa các gia đình vẫn còn làm nghề nông, hay đánh bắt cá.
Quảng Cáo
Muốn có hoa? Tùy tiện trên đường là có thể ngắt lấy hoặc chính mình trồng, sao lại phải tốn tiền đi mua. Mở tiệm? một tuần bán được một bó đã tính là kỳ tích.
“Cái này... ” Nghe Alan nhẹ giọng giải thích, Roseline thật sự lâm vào lúng túng.
Nàng đây là tính là gì, người bán hoa không gặp thời? Tình trạng như vậy, khai trương không được bao lâu sợ rằng sẽ phá sản, chẳng lẽ đến lúc đó... phải lấy thân gán nợ.
Đầu của thiếu nữ càng cúi càng thấp, gò má đã có chút nóng ran.
Thấy phản ứng của Roseline, Alan khóe miệng lại giương lên một cách ngoạn vị.
“Nhưng mà... Hoa ngươi trồng, ta lại muốn toàn bộ! ”
Con ngươi tử sắc xinh đẹp của Roseline lập tức mở to.
“Những khu vườn tại dinh thự đã bị bỏ hoang khá lâu, đã đến lúc nó cần được trang hoàng lại cũng như thỉnh thoảng chăm sóc. Ta sẽ rất vui nếu tiểu thư Roseline là người làm điều đó.”
“Còn về thời hạn... ”
“Tạm thời xem như... suốt đời a.”
Câu nói không khác gì lời tỏ tình thẳng thắn nhất, khiến cho thiếu nữ có chút xấu hổ nghiêng đầu.
“Nam tử này, luôn thích trêu đùa nàng... ”
“Ha ha.” Rất tự nhiên mà dùng tay vén lên mái tóc xinh đẹp của thiếu nữ, làn da mịn màng tạo nên xúc cảm thoáng khiến cho lòng người rung động, nam tước trẻ tuổi nhìn thẳng vào đôi mắt nàng và cho ra khích lệ:
“Cười lên đi nào, tiểu thư Roseline xinh đẹp. Chuyện của tiệm hoa và những đóa hoa khác trước không cần vội, vì với ta mà nói... ”
“Nàng đã là bông hồng mỹ lệ nhất rồi!”
Nhịp tim của thiếu nữ, không tự chủ được lần nữa gia tốc.
Tiếp đó...
Buổi tối yên tĩnh, cô nam quả nữ đơn độc ở chung một phòng, khi cảm xúc lên cao còn có thể làm gì. Alan cũng đã phải kìm nén quá lâu.
Đêm nay, chắc chắn sẽ là một đêm đáng nhớ.
Quảng Cáo
...
Vài ngày sau,
Gia tộc Leighton,
“Chết tiệt!!!”
“3000 kim tệ, vũ khí khôi giáp, thêm 1 tấn dược liệu... Hắn tưởng nhà ta có mỏ vàng hay sao. Khinh người quá đáng!”
Đồ đạc trong thư phòng, lần lượt bị đập phá thành mảnh vụn. Nhưng không một ai tại chỗ dám hé răng, ngoại trừ chủ nhân của nơi này.
“Còn dám trắng trợn lấy tên Black Wolf, thằng nhãi khốn khiếp! Đây rõ ràng là trần trụi khiêu khích. ” Tử tước Thomas chỉ cảm thấy khuôn mặt mình nóng hừng hực, như bị người tát vài cái bạt tay.
Đối phương ý tứ, còn không phải tức là:
“Gia tộc Leighton các ngươi dùng Dã Lang, thì bên này có Hắc Lang, có qua có lại sao. Ta còn mượn danh nghĩa của đạo tặc để trắng trợn cướp bóc giết người, các ngươi có thể làm gì được? ”
Dù cho trong lòng biết rõ là Alan bày trò giả làm sơn tặc và đạo tặc thì có thể thế nào. Gây lớn chuyện, đối với gia tộc Leighton càng không có chỗ tốt.
Làm rùm beng lên không sợ bị phanh phui chuyện xấu xa trước kia. Tử tước Thomas làm sao có thể để lộ với dân chúng, và các quý tộc khác rằng Dã Lang sơn tặc là người của hắn. Ngu xuẩn tới trình độ nào mới có thể làm như vậy.
Tới khi đó, lúc trước hắn sai Conall cướp bóc một đám thương nhân, nam tước và tử tước sẽ rất vui lòng kiện hắn lên quý tộc hội nghị, thậm chí đòi vương thất chủ trì công đạo.
Mà kết quả, gia tộc Leighton phải trả giá, e rằng không chỉ là 3000 kim tệ và một số tài sản khiến cho thương gân động cốt đơn giản như vậy, mà khẳng định là sẽ bị chơi cho tàn phế.
Đây là khuyết điểm việc của dùng âm chiêu, thành công thì kiếm bộn. Còn thất bại, bắt buộc là phải cắn răng nuốt vào trong bụng, còn không thể hé mồm ra một chữ, vô cùng biệt khuất!
Lại một cái bàn bị ma lực oanh nát.
Nắm đấm tử tước Thomas siết chặt, khớp xương ma sát kêu lên răng rắc, nhưng chỉ trong chốc lát, thì lại vô lực thả ra.
Ngồi phịch xuống ghế, vị tử tước này dùng tay xoa lấy trán. Trong mấy ngày nay, không đêm nào là hắn được ngon giấc, ăn thức ăn uống rượu ngon cũng chỉ nếm được từng trận vô vị.
“Đây có hay không tính là báo ứng?” Hắn đột nhiên có chút chán nản, quyền lực tranh đấu thường ngày vẫn luôn làm cho bản thân thấy vui thích, tuy nhiên vào thời khắc này cảm giác lại là như thế mỏi mệt.
Quảng Cáo
Lão quản gia đành phải nhắm mắt lại lên tiếng khuyên bảo.
“Tử tước đại nhân, ta nghĩ nên tìm cách cứu về thiếu gia Patrick trước rồi hãy tính tiếp. Chúng ta còn có thể trả giá mời người xuất thủ, hơn nữa... ”
“Đáp ứng hắn a... ” Chỉ một câu nói nhưng lại dường như rút đi toàn thân sức lực, tử tước Thomas cắt đứt lão quản gia nói tiếp.
Vị dẫn đầu của gia tộc Leighton này hiểu rõ hơn ai hết, bên mình đã hoàn toàn bại, còn là bại một cách vô cùng khó coi.
Không kể tới việc cầm giữ con tin, sức mạnh của đối phương... hoàn toàn không phải là hiện tại gia tộc Leighton có thể ngạnh kháng, dù có dốc toàn bộ lực lượng cũng vô dụng.
“Gần phân nửa số lượng Ma Pháp Kỵ Sĩ đã bị tàn sát sạch sẽ, nhiều sản nghiệp và tài nguyên bị đả kích vô cùng nghiêm trọng, bây giờ duy trì lãnh địa vận hành cũng đã khá miễn cưỡng, nói gì tới việc báo thù. ” Tử tước Thomas cười khổ.
Thương đội vận chuyển hàng hóa, sản nghiệp trọng yếu, công tác tuần tra,... Tất cả đều cần phải có Ma Pháp Kỵ Sĩ trấn giữ mới có thể ổn định.
“Mời ngoại viện giúp đỡ là không thể nào khả thi! ” Ý nghĩ cầu viện rất nhanh bị bác bỏ.
Chỉ có chân chính đại quý tộc như Bá tước gia tộc xuất thủ, mới may ra có thể thành công.
Không nói giá cao là gia tộc Leighton chưa chắc có thể trả nổi, bá tước gia tộc cũng không thiếu tiền. Nghĩ một chút, thay vì phí sức giúp hắn trả thù, người ta có khi còn vui lòng đạp gia tộc Leighton một cái để bán nhân tình cho vị nam tước trẻ tuổi kia.
Chiêu mộ, hoặc kết giao một tên Ma Pháp Kỵ Sĩ thực lực mạnh mẽ lại rất có tiền đồ, so với một gia tộc Leighton bị đối phương dễ dàng đánh bại, chẳng phải càng có lời ư.
Giữa quý tộc, hầu hết giao tình gì chỉ là giá rẻ, chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng. Và vũ lực đảm bảo, chính là lợi ích cao nhất.
Quan trọng hơn,
“Nam tước Lawrence có vẻ như không có ý muốn làm hại Patrick, mọi chuyện... còn có thể dùng thương lượng để giải quyết. ”. ngôn tình hài
“Tài sản bị tổn thất, theo thời gian từ từ vẫn có thể kiếm lại. Không cần thiết phải chân chính liều mạng a.”
Tử tước Thomas đang cố tự thuyết phục lấy chính mình, nếp nhăn trên khuôn mặt theo thời gian cũng có hơi giãn ra.
Thomas Leighton, chung quy vẫn là một quý tộc mẫu mực điển hình, lấy lợi ích làm đầu.
Cho nên cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn... thỏa hiệp.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Kịch bản kiểu cũ chuyển kiếp
- Chương 2: Từ hôm nay bắt đầu làm Nam Tước
- Chương 3: Cái này hắc ám thế giới
- Chương 4: Nhiệm vụ đầu tiên
- Chương 5: Đừng gọi ta Goblin Slayer II
- Chương 6: NTR cái gì, ta cũng không ngại rồi
- Chương 7: Cái gọi là Siêu Phàm
- Chương 8: Danh vọng tầm quan trọng
- Chương 9: Mage Slayer và Elucidator
- Chương 10: Tiểu thuyết gia bắt đầu dị thế giới
- Chương 11: Black Fang (Đen nhánh chi nha)
- Chương 12: Nước mắt cũng phải hướng trong bụng nuốt
- Chương 13: Rank Silver Mạo Hiểm Giả
- Chương 14: Dẫn sói vào nhà
- Chương 15: Một cái so một cái còn thảm
- Chương 16: Mùi vị là như vậy quen thuộc
- Chương 17: Còn chưa kết thúc
- Chương 18: Khắc kim chiến pháp
- Chương 19: Tiếng Xúc Xắc
- Chương 20: Thần Linh chi Ái
- Chương 22: Nhân loại quang huy
- Chương 23: Sử thượng xui xẻo nhất nữ tư tế
- Chương 24: Công lược bước đầu hoàn thành
- Chương 25: Thiên Phú hạn chế
- Chương 26: Sword Maiden
- Chương 27: Mạo hiểm dưới đường ngầm
- Chương 28: Swamp Dragon
- Chương 29: Năng lực là do bị bức ra
- Chương 30: Nghịch tập là không thể nào
- Chương 31: Yên tĩnh hình mỹ nam tử
- Chương 32: Tương tự kết cục
- Chương 33: Muốn bị thương
- Chương 34: Không chút nào lòng kính sợ
- Chương 35: Vẫn là thành thật viết sách a
- Chương 36: Kết cục sẽ là tốt đẹp
- Chương 37: Plato cách thức yêu đương
- Chương 38: Tác gia mộng tưởng
- Chương 39: Biên giới thị trấn
- Chương 40: Khẩn cấp nhiệm vụ
- Chương 41: Thù lao có vẻ như không thơm
- Chương 42: Cứu viện
- Chương 43: Lanh chanh luôn trước chết
- Chương 44: Đếm số thói quen
- Chương 45: Ma lực khống chế
- Chương 46: Chiến đấu hạ màn
- Chương 47: Huynh đệ, đừng treo a!
- Chương 48: Tiệc ăn mừng
- Chương 49: Vô hình trang bức, vô tình công lược
- Chương 50: Đủ bi kịch
- Chương 51: Nói xong lãng mạn đâu
- Chương 52: Họ hàng thân thích
- Chương 53: Giải cứu
- Chương 54: Còn trẻ tuổi lắm
- Chương 55: Đàn Harp
- Chương 56: Người được gọi là Goblin Slayer
- Chương 57: Lễ hội mùa thu
- Chương 58: Ước hẹn bắt đầu
- Chương 59: Gặp gỡ
- Chương 60: Thiếu nữ dũng giả cũng biết nói yêu thương?
- Chương 61: Công lược độ khó
- Chương 62: Vẫn là ta lợi hại hơn
- Chương 63: Hành trình trải qua
- Chương 64: Ta thật không phải cố ý
- Chương 65: Lời mời và lời tạm biệt
- Chương 66: Đột phá, một bước lên trời
- Chương 67: Siêu phàm lĩnh vực
- Chương 68: Siêu phàm 3 cấp, hoàn mỹ 4 giai
- Chương 69: Roseline
- Chương 70: Luôn là như thế tự tin
- Chương 71: Ma pháp kỵ sĩ
- Chương 72: Ta quả thật mắt bị mù
- Chương 73: Nam chính xuất sắc nhất năm
- Chương 74: Máu tươi, là sẽ phải chảy
- Chương 75: Hố cha tình huống
- Chương 76: Chiến kỹ và ma pháp hệ thống
- Chương 77: Thuần túy, nhưng cường đại
- Chương 78: Giá trị
- Chương 79: Quý tộc phong cách
- Chương 80: Bị đánh mất thanh xuân
- Chương 81: Sai lầm, vẫn luôn là thế giới
- Chương 82: Các huynh đệ, đánh cướp a!
- Chương 83: Giá cao
- Chương 84: Hoa hồng mỹ lệ
- Chương 85: Chàng đạo tặc và tiểu thư nhà quý tộc
- Chương 86: Chiến tranh sắp đến
- Chương 87: Còn là quá thiện lương
- Chương 88: Nồi này, nhất định là phải cõng
- Chương 89: Thỏa hiệp
- Chương 90: Tình huống của lãnh địa
- Chương 91: Thư mời từ bá tước Cameron
- Chương 92: Bằng hữu cũ
- Chương 93: Charming Scarlet
- Chương 94: Phản kháng, còn là chịu đựng?
- Chương 95: Hồi phục cực nhanh
- Chương 96: Thật sự lợi hại
- Chương 97: Đánh giá
- Chương 98: Hàng giả gặp hàng thật
- Chương 99: Tim có chút đau
- Chương 100: Sát chiêu chân chính
- Chương 101: Nhân từ
- Chương 102: Kính sợ
- Chương 103: Nhất định sẽ bù đắp
- Chương 104: Sinh ra kháng tính
- Chương 105: Chiến tranh tàn khốc
- Chương 106: Phát huy tới cực hạn
- Chương 107: Ngàn năm vương triều, vạn năm đế quốc
- Chương 108: Phản công bắt đầu
- Chương 109: Hai vị vương tử
- Chương 110: Cuộc chiến tại bình nguyên
- Chương 111: Băng sương và đại địa
- Chương 112: Thất bại?
- Chương 113: Chân chính kết thúc
- Chương 114: Lựa chọn
- Chương 115: Gánh nặng mà đường xa
- Chương 116: Đại bị đồng miên, tề nhân chi phúc
- Chương 117: Tiệm hoa và quán rượu
- Chương 118: Quà tặng từ thế giới
- Chương 119: Bladelord
- Chương 120: 3 năm rồi lại 3 năm
- Chương 121: Xã hội văn minh?
- Chương 122: Bloody Da Vinci
- Chương 123: 12 tông đồ
- Chương 124: Đấu trường ngầm
- Chương 125: Kẻ thôn phệ
- Chương 126: Sát thủ từ gia tộc Abgrund
- Chương 127: Thương lượng
- Chương 128: Tử thần sa mạc
- Chương 129: Thức tỉnh
- Chương 130: Đại Boss sau màn
- Chương 131: Tự mình thể nghiệm
- Chương 132: Đại ca có lỗi với ngươi
- Chương 133: Tiểu thư Chuunibyou và hầu gái thông phòng
- Chương 134: Dụ dỗ nhi đồng
- Chương 135: Bộ mặt thật của Phản Loạn Quân
- Chương 136: Lại gặp hàng dỏm
- Chương 137: Bước lên thuyền tặc
- Chương 138: Thời đại thay đổi
- Chương 139: Hắc lịch sử
- Chương 140: Tất nhiên là không được!
- Chương 141: Bỉ dực chi kiếm
- Chương 142: Tội phạm nguy hiểm nhất thế giới?
- Chương 143: Vẫn là cần tự thân cứng rắn!
- Chương 144: Càng chạy càng xa
- Chương 145: Phân hội trưởng đại diện
- Chương 146: Đưa tới tận miệng
- Chương 147: Dạ xoa cơ và World Clock
- Chương 148: Giữ bí mật
- Chương 149: Hắc kỵ sĩ
- Chương 150: Ngoài manh việc gì cũng sai
- Chương 151: Khôi lỗi vương
- Chương 152: Nương tay
- Chương 153: Tinh hồng quý tiểu thư
- Chương 154: Kỳ phùng địch thủ
- Chương 155: Đã không còn thuần khiết
- Chương 156: Lại là ba năm
- Chương 157: Phong bạo và hỏa diễm
- Chương 158: Thanh kiếm vì ai mà vung lên
- Chương 159: Xông phá giới hạn
- Chương 160: Gọi ca ca đại nhân
- Chương 161: Hưởng hết ôn nhu
- Chương 162: Tổng thống nước cộng hòa
- Chương 163: Sợ hãi lẫn chờ mong
- Chương 164: Đầu bếp cao thủ tại đô thị
- Chương 165: Chúa cứu thế
- Chương 166: Không còn là kiêu ngạo
- Chương 167: Cũng may còn kịp
- Chương 168: Kỵ sĩ lưu ban
- Chương 169: Chênh lệch
- Chương 170: Nhờ cả vào ngươi rồi
- Chương 171: Chớ khinh thiếu niên nghèo
- Chương 172: Trợ giảng
- Chương 173: Lần nữa khuất phục
- Chương 174: Thua không oan
- Chương 175: Không bao giờ được đáp lại
- Chương 176: Hội học sinh
- Chương 177: Lôi Thiết
- Chương 178: Lựa chọn chính xác
- Chương 179: Hãm hại
- Chương 180: Vẫn là dựa vào kiếm trên tay
- Chương 181: Ánh mắt quen thuộc
- Chương 182: Người trong đồng đạo
- Chương 183: Vô Miện Kiếm Vương
- Chương 184: Một đi không trở lại
- Chương 185: Akatsuki
- Chương 186: Bỏ sót một người?
- Chương 187: Đoạn tuyệt đường lui
- Chương 188: Thế nào là chuyên nghiệp
- Chương 189: Bữa tiệc khai mạc
- Chương 190: Thần Long Tự
- Chương 191: Địa ngục nhân gian
- Chương 192: Ám nguyên ma lực
- Chương 193: Hoàn toàn sụp đổ
- Chương 194: Người tỏa sáng hơn tất cả
- Chương 195: Đúng là không có thiên lý
- Chương 196: Ta muốn chiến tranh
- Chương 197: Thế giới phân ba
- Chương 198: Dang dở
- Chương 199: Làm sao có thể nhịn
- Chương 200: Cơ hội
- Chương 201: Trật tự bị đảo loạn
- Chương 202: Đã không có chỗ dung được
- Chương 203: Kết cục tốt nhất
- Chương 204: Chăm chỉ như vậy
- Chương 205: Không có biện pháp
- Chương 206: Biến số
- Chương 207: Thế giới này, không có Thần!
- Chương 208: Hậu quả, hết sức nghiêm trọng
- Chương 209: Cơ hội
- Chương 210: Nghiêm túc
- Chương 211: Lịch sử là do người thắng viết
- Chương 212: Tuyệt kỹ cường đại nhất
- Chương 213: Lữ hành gia