Anime Dị Giới Lữ Hành Gia - Chương 99: Tim có chút đau
Chương trước- Chương 1: Kịch bản kiểu cũ chuyển kiếp
- Chương 2: Từ hôm nay bắt đầu làm Nam Tước
- Chương 3: Cái này hắc ám thế giới
- Chương 4: Nhiệm vụ đầu tiên
- Chương 5: Đừng gọi ta Goblin Slayer II
- Chương 6: NTR cái gì, ta cũng không ngại rồi
- Chương 7: Cái gọi là Siêu Phàm
- Chương 8: Danh vọng tầm quan trọng
- Chương 9: Mage Slayer và Elucidator
- Chương 10: Tiểu thuyết gia bắt đầu dị thế giới
- Chương 11: Black Fang (Đen nhánh chi nha)
- Chương 12: Nước mắt cũng phải hướng trong bụng nuốt
- Chương 13: Rank Silver Mạo Hiểm Giả
- Chương 14: Dẫn sói vào nhà
- Chương 15: Một cái so một cái còn thảm
- Chương 16: Mùi vị là như vậy quen thuộc
- Chương 17: Còn chưa kết thúc
- Chương 18: Khắc kim chiến pháp
- Chương 19: Tiếng Xúc Xắc
- Chương 20: Thần Linh chi Ái
- Chương 22: Nhân loại quang huy
- Chương 23: Sử thượng xui xẻo nhất nữ tư tế
- Chương 24: Công lược bước đầu hoàn thành
- Chương 25: Thiên Phú hạn chế
- Chương 26: Sword Maiden
- Chương 27: Mạo hiểm dưới đường ngầm
- Chương 28: Swamp Dragon
- Chương 29: Năng lực là do bị bức ra
- Chương 30: Nghịch tập là không thể nào
- Chương 31: Yên tĩnh hình mỹ nam tử
- Chương 32: Tương tự kết cục
- Chương 33: Muốn bị thương
- Chương 34: Không chút nào lòng kính sợ
- Chương 35: Vẫn là thành thật viết sách a
- Chương 36: Kết cục sẽ là tốt đẹp
- Chương 37: Plato cách thức yêu đương
- Chương 38: Tác gia mộng tưởng
- Chương 39: Biên giới thị trấn
- Chương 40: Khẩn cấp nhiệm vụ
- Chương 41: Thù lao có vẻ như không thơm
- Chương 42: Cứu viện
- Chương 43: Lanh chanh luôn trước chết
- Chương 44: Đếm số thói quen
- Chương 45: Ma lực khống chế
- Chương 46: Chiến đấu hạ màn
- Chương 47: Huynh đệ, đừng treo a!
- Chương 48: Tiệc ăn mừng
- Chương 49: Vô hình trang bức, vô tình công lược
- Chương 50: Đủ bi kịch
- Chương 51: Nói xong lãng mạn đâu
- Chương 52: Họ hàng thân thích
- Chương 53: Giải cứu
- Chương 54: Còn trẻ tuổi lắm
- Chương 55: Đàn Harp
- Chương 56: Người được gọi là Goblin Slayer
- Chương 57: Lễ hội mùa thu
- Chương 58: Ước hẹn bắt đầu
- Chương 59: Gặp gỡ
- Chương 60: Thiếu nữ dũng giả cũng biết nói yêu thương?
- Chương 61: Công lược độ khó
- Chương 62: Vẫn là ta lợi hại hơn
- Chương 63: Hành trình trải qua
- Chương 64: Ta thật không phải cố ý
- Chương 65: Lời mời và lời tạm biệt
- Chương 66: Đột phá, một bước lên trời
- Chương 67: Siêu phàm lĩnh vực
- Chương 68: Siêu phàm 3 cấp, hoàn mỹ 4 giai
- Chương 69: Roseline
- Chương 70: Luôn là như thế tự tin
- Chương 71: Ma pháp kỵ sĩ
- Chương 72: Ta quả thật mắt bị mù
- Chương 73: Nam chính xuất sắc nhất năm
- Chương 74: Máu tươi, là sẽ phải chảy
- Chương 75: Hố cha tình huống
- Chương 76: Chiến kỹ và ma pháp hệ thống
- Chương 77: Thuần túy, nhưng cường đại
- Chương 78: Giá trị
- Chương 79: Quý tộc phong cách
- Chương 80: Bị đánh mất thanh xuân
- Chương 81: Sai lầm, vẫn luôn là thế giới
- Chương 82: Các huynh đệ, đánh cướp a!
- Chương 83: Giá cao
- Chương 84: Hoa hồng mỹ lệ
- Chương 85: Chàng đạo tặc và tiểu thư nhà quý tộc
- Chương 86: Chiến tranh sắp đến
- Chương 87: Còn là quá thiện lương
- Chương 88: Nồi này, nhất định là phải cõng
- Chương 89: Thỏa hiệp
- Chương 90: Tình huống của lãnh địa
- Chương 91: Thư mời từ bá tước Cameron
- Chương 92: Bằng hữu cũ
- Chương 93: Charming Scarlet
- Chương 94: Phản kháng, còn là chịu đựng?
- Chương 95: Hồi phục cực nhanh
- Chương 96: Thật sự lợi hại
- Chương 97: Đánh giá
- Chương 98: Hàng giả gặp hàng thật
- Chương 99: Tim có chút đau
- Chương 100: Sát chiêu chân chính
- Chương 101: Nhân từ
- Chương 102: Kính sợ
- Chương 103: Nhất định sẽ bù đắp
- Chương 104: Sinh ra kháng tính
- Chương 105: Chiến tranh tàn khốc
- Chương 106: Phát huy tới cực hạn
- Chương 107: Ngàn năm vương triều, vạn năm đế quốc
- Chương 108: Phản công bắt đầu
- Chương 109: Hai vị vương tử
- Chương 110: Cuộc chiến tại bình nguyên
- Chương 111: Băng sương và đại địa
- Chương 112: Thất bại?
- Chương 113: Chân chính kết thúc
- Chương 114: Lựa chọn
- Chương 115: Gánh nặng mà đường xa
- Chương 116: Đại bị đồng miên, tề nhân chi phúc
- Chương 117: Tiệm hoa và quán rượu
- Chương 118: Quà tặng từ thế giới
- Chương 119: Bladelord
- Chương 120: 3 năm rồi lại 3 năm
- Chương 121: Xã hội văn minh?
- Chương 122: Bloody Da Vinci
- Chương 123: 12 tông đồ
- Chương 124: Đấu trường ngầm
- Chương 125: Kẻ thôn phệ
- Chương 126: Sát thủ từ gia tộc Abgrund
- Chương 127: Thương lượng
- Chương 128: Tử thần sa mạc
- Chương 129: Thức tỉnh
- Chương 130: Đại Boss sau màn
- Chương 131: Tự mình thể nghiệm
- Chương 132: Đại ca có lỗi với ngươi
- Chương 133: Tiểu thư Chuunibyou và hầu gái thông phòng
- Chương 134: Dụ dỗ nhi đồng
- Chương 135: Bộ mặt thật của Phản Loạn Quân
- Chương 136: Lại gặp hàng dỏm
- Chương 137: Bước lên thuyền tặc
- Chương 138: Thời đại thay đổi
- Chương 139: Hắc lịch sử
- Chương 140: Tất nhiên là không được!
- Chương 141: Bỉ dực chi kiếm
- Chương 142: Tội phạm nguy hiểm nhất thế giới?
- Chương 143: Vẫn là cần tự thân cứng rắn!
- Chương 144: Càng chạy càng xa
- Chương 145: Phân hội trưởng đại diện
- Chương 146: Đưa tới tận miệng
- Chương 147: Dạ xoa cơ và World Clock
- Chương 148: Giữ bí mật
- Chương 149: Hắc kỵ sĩ
- Chương 150: Ngoài manh việc gì cũng sai
- Chương 151: Khôi lỗi vương
- Chương 152: Nương tay
- Chương 153: Tinh hồng quý tiểu thư
- Chương 154: Kỳ phùng địch thủ
- Chương 155: Đã không còn thuần khiết
- Chương 156: Lại là ba năm
- Chương 157: Phong bạo và hỏa diễm
- Chương 158: Thanh kiếm vì ai mà vung lên
- Chương 159: Xông phá giới hạn
- Chương 160: Gọi ca ca đại nhân
- Chương 161: Hưởng hết ôn nhu
- Chương 162: Tổng thống nước cộng hòa
- Chương 163: Sợ hãi lẫn chờ mong
- Chương 164: Đầu bếp cao thủ tại đô thị
- Chương 165: Chúa cứu thế
- Chương 166: Không còn là kiêu ngạo
- Chương 167: Cũng may còn kịp
- Chương 168: Kỵ sĩ lưu ban
- Chương 169: Chênh lệch
- Chương 170: Nhờ cả vào ngươi rồi
- Chương 171: Chớ khinh thiếu niên nghèo
- Chương 172: Trợ giảng
- Chương 173: Lần nữa khuất phục
- Chương 174: Thua không oan
- Chương 175: Không bao giờ được đáp lại
- Chương 176: Hội học sinh
- Chương 177: Lôi Thiết
- Chương 178: Lựa chọn chính xác
- Chương 179: Hãm hại
- Chương 180: Vẫn là dựa vào kiếm trên tay
- Chương 181: Ánh mắt quen thuộc
- Chương 182: Người trong đồng đạo
- Chương 183: Vô Miện Kiếm Vương
- Chương 184: Một đi không trở lại
- Chương 185: Akatsuki
- Chương 186: Bỏ sót một người?
- Chương 187: Đoạn tuyệt đường lui
- Chương 188: Thế nào là chuyên nghiệp
- Chương 189: Bữa tiệc khai mạc
- Chương 190: Thần Long Tự
- Chương 191: Địa ngục nhân gian
- Chương 192: Ám nguyên ma lực
- Chương 193: Hoàn toàn sụp đổ
- Chương 194: Người tỏa sáng hơn tất cả
- Chương 195: Đúng là không có thiên lý
- Chương 196: Ta muốn chiến tranh
- Chương 197: Thế giới phân ba
- Chương 198: Dang dở
- Chương 199: Làm sao có thể nhịn
- Chương 200: Cơ hội
- Chương 201: Trật tự bị đảo loạn
- Chương 202: Đã không có chỗ dung được
- Chương 203: Kết cục tốt nhất
- Chương 204: Chăm chỉ như vậy
- Chương 205: Không có biện pháp
- Chương 206: Biến số
- Chương 207: Thế giới này, không có Thần!
- Chương 208: Hậu quả, hết sức nghiêm trọng
- Chương 209: Cơ hội
- Chương 210: Nghiêm túc
- Chương 211: Lịch sử là do người thắng viết
- Chương 212: Tuyệt kỹ cường đại nhất
- Chương 213: Lữ hành gia
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Anime Dị Giới Lữ Hành Gia
Chương 99: Tim có chút đau
Lâu đài của gia tộc Cameron,
Yến hội hôm nay được tổ chức ngoài trời, dù là đã chập tối, nhưng xung quanh lại treo lấy vô số chụp đèn ma pháp làm cho cả khu vườn rộng lớn phải sáng lên rực rỡ.
Xa hoa và lãng phí là những gì Alan có thể cảm thụ rõ rệt. Chi phí để tổ chức một bữa tiệc như thế này cũng đủ để bao no cho toàn thể dân nghèo tại thành Berytus trong vòng một năm.
Mùi thức ăn và rượu lan tỏa trong không khí, tiếng nhạc du dương làm cho tâm hồn không tự chủ được nổi lên vài phần hưng phấn.
“Biểu diễn so với ta kém xa. ” Alan trong lòng nói thầm. Kỹ năng âm nhạc thêm cảm quan siêu phàm, đủ để cho hắn vứt xa nhạc công bình thường mấy con phố.
Tiện tay cầm một ly rượu từ một người hầu, Alan chậm rãi vừa đi dạo vừa quan sát.
Các tiểu thư trẻ tuổi tụ tập trò chuyện, thỉnh thoảng che miệng cười khẽ. Những vị quý phụ quyến rũ hấp dẫn một nhóm đàn ông vây quanh, thi nhau lấy lòng. Còn có từng cặp đôi nam nữ nắm tay khiêu vũ dưới ánh đèn lập lòe đủ loại màu sắc.
Tại một nơi toàn tuấn nam mỹ nữ như bữa dạ tiệc này, dung mạo Alan tuy xuất chúng nhưng cũng không có bao nhiêu nổi bật.
“A, xin thứ lỗi... ”
Alan hơi quay đầu, ánh mắt lập tức sáng lên. Đụng phải là một thiếu nữ với trang phục hầu gái, đáng chú ý là nàng có mái tóc màu đen hiếm thấy tương tự với hắn, trên tay còn đang cầm một khay điểm tâm.
Trang phục nữ bộc ở thế giới này hoàn toàn khác với thời hiện đại, không có váy ngắn đi cùng vớ hay ti miệt cái gì, tính ra vẫn khá bảo thủ, trên đầu còn đội một chiếc mũ chụp lấy tóc. Nhưng dù vậy, thiếu nữ dung mạo và dáng người vẫn được hiển lộ không bỏ sót.
“Tiểu thư mỹ lệ, ta có thể hay không vinh hạnh biết được tên của ngươi?” Alan hơi khom người, đồng thời nở một nụ cười tự cho là mê người.
Nhưng tiếc là chiêu trò này bây giờ lại không có gì trứng dùng, ít nhất đối với trước mắt thiếu nữ là như thế.
“Thật là xui xẻo, sao lại đụng phải một tên thiếu gia ăn chơi. ” Maya oán thầm, trên tráng gân xanh hơi hiện lên. Nàng đã có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn ráng nặn ra một cái mỉm cười lịch sự.
“Vị đại nhân này, có thể nhường đường một chút sao... ta đang rất bận. ”
“Ách...” Khuôn mặt cứng lại, nam tước trẻ tuổi trong lòng lại là một trận lúng túng, thân thể không tự chủ được mà nép sang một bên.
“Cảm tạ!” Thiếu nữ lập tức nhanh chóng rời khỏi, liếc cũng không liếc hắn một cái.
Đưa mắt nhìn hầu gái tóc đen đi xa, Alan đột nhiên cảm thấy tim của mình có chút đau.
“Bây giờ nữ bộc đều làm giá như vậy... ”
Hắn không nhịn được mà lẩm bẩm, lần đầu tiên tán gái thất bại khiến cho tên lãng tử này cảm thấy thật buồn rầu.
“Nét mặt đỏ bừng vì xấu hổ mà ta mong đợi đây, một cuộc hẹn hò bí mật sau bữa tiệc đây... hoàn toàn không có. ”
“Không hổ là bá tước gia tộc, dung mạo như vậy đi làm hầu gái để sai vặt. Thật sự m* nó quá lãng phí! Gặp ta, đảm bảo cho nàng hàng ngày bận rộn đến xuống giường đều không làm được. ” Alan hơi nghiến răng, tiếp đó lại nghiêm túc suy xét:
“Nếu không xin bá tước Cameron nhường lại vị hầu gái kia cho ta, yêu cầu nho nhỏ này... đổi lấy nhập đội không quá đáng đi?”
Hắn trước giờ đúng là chưa có lấy một cái hầu gái thiếp thân, làm quý tộc đúng là có hơi mất mặt a. Từ nhỏ quần áo đều phải tự mặc lấy, chứ đừng nói tới việc có người tới một đợt phục vụ hương diễm, tỷ như... tắm rửa?
Ngươi nói Chris, chỉ tiểu loli vụng về thích nữ giả nam trang kia? Bán manh hay làm chút chuyện lặt vặt còn được, bảo nàng chuyển chức làm hầu gái chăm sóc cho bản thân... lạy trời, đến muối và đường lúc nhờ lấy hộ trong bữa ăn mà còn nhầm lẫn, giữ lại bên người đơn độc là muốn tìm ngược sao.
“Còn Roseline... Ngạch, ta làm sao lại quên mất nàng, thêm nữa sắp tới Veronica hình như sẽ còn dẫn theo một đống thiếu nữ xinh đẹp về tới lãnh địa?”
Nghĩ một chút đến nào đó tình cảnh ‘sài đao’ trong tương lai, Alan chợt cảm thấy trên người vài bộ phận mát lạnh một trận, cái gì ảo tưởng linh tinh lập tức tan biến.
“Nam tước Lawrence, ngươi đã đến. ” Vài tiếng bước chân dần dần tới gần.
Tiếp cận Alan trước hết là một nữ nhân trẻ trung nhưng thành thục, là trưởng nữ của bá tước Cameron, Bianca.
Mái tóc dài không được buộc lên như mọi khi, mà đã thả xuống xõa vai, đôi môi được tô son đỏ mọng, bộ váy đầm lộ ra một mảng da thịt trắng nõn làm người khó mà dời đi ánh mắt. Hôm nay tạo hình của nàng quả thật khiến cho nhịp tim Alan cũng thoáng nhảy lên vài cái.
Và Bianca cũng không phải là đi một mình.
“Đây là em họ của ta, Claire. ” Bianca liếc mắt nhìn sang bên cạnh mình thiếu nữ.
“Hân hạnh được gặp ngươi, nam tước đại nhân. ” Thiếu nữ khẽ nhấc váy hành lễ, trên khuôn mặt hiển lộ một đám rặng mây đỏ.
“Tiểu thư xinh đẹp, vinh hạnh là của ta mới đúng. ” Đối với nữ hài tử, Alan luôn rất biết cách cư xử.
So với Bianca, Claire có vẻ khá non nớt, tuy dáng ngoài cũng không thể bắt bẻ, thanh thuần đáng yêu, nhưng tiếc là vẫn so với vị hầu gái lúc nãy còn kém một bậc. Thật sự là không làm Alan dậy nổi quá nhiều hứng thú. Cũng dễ hiểu, dư vị từ những trận vui vẻ liên tiếp gần đây khiến cho nam tước đại nhân khẩu vị lên cao nữa rồi.
“Tuy nhiên, trong bữa tiệc có mỹ nữ bồi bạn cũng là làm cho người vui vẻ, đỡ hơn so với vài tên độc thân cẩu a. ” Nhận thấy được ánh mắt quen thuộc của vài tên bạn cũ cách đó không xa, Alan cảm khái.
“Này Brayden... sao ta có cảm giác, Alan đã cách chúng ta rất xa... rất xa. ” Nhìn lại có vài thiếu nữ khác cũng bắt đầu tụ tập lại bên cạnh nam tước trẻ tuổi, Will nhỏ giọng lầm bầm.
“Ngô, kệ hắn, nữ nhân nào có như đồ ăn hấp dẫn. ” Brayden hơi chua chát nói, tay thì không ngừng tắc hết miếng thịt này tới miếng thịt khác vào miệng, dường như căm phẫn khiến cho hắn càng có động lực muốn ăn.
Không khí của bữa tiệc dần dần làm cho lòng người ấm lên. Trò chuyện cùng Claire và nhiều vị thiếu nữ quý tộc khiến cho tâm trạng từ trong bị đả kích của Alan khôi phục được phần nào. Hắn biết chỉ cần mình hơi tỏ ý một chút là tối nay chắc chắn sẽ có một ban đêm vui sướng.
“Xem ra ta vẫn còn rất có mị lực sao. Lúc nãy vị hầu gái kia chẳng lẽ đã có người trong lòng? Ta đây dự định có hay không tính là NTR?” Alan có chút hoài nghi, nhưng trong lòng lại bắt đầu xuất hiện một trận nho nhỏ kích động đã lâu chưa từng có.
Vài tiếng xôn xao đột nhiên hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tiếng nhạc cũng ăn ý mà ngừng lại.
Bá tước Cameron đã bước tới khán đài tại trung tâm, tay cầm một cốc rượu hơi giơ lên.
“Chư vị, để chúng ta nâng cốc a, vì sự thịnh vượng của Halmiton. Tương lai, chắc chắn sẽ ngày càng tốt đẹp!” Tựa như cỗ vũ cho mọi người cũng như chính mình, bá tước Cameron cao giọng lên tiếng.
“Vì Halmiton!!!”
“Cạn ly!!!”
Nhìn cảnh khách khứa nâng cốc chúc mừng, vị bá tước này lại trong lòng khẽ thở dài.
“Hy vọng viện quân... mau sớm tới. ”
Nói thật, về cuộc chiến sắp tới. Tuy đã làm mọi chuẩn bị trong khả năng, nhưng bá tước Cameron cũng không thể nào bớt lo lắng, gia tộc Musgrave vết xe đổ còn ngay tại phía trước.
“Bá tước đại nhân! Cẩn thận!!!” Một vị kỵ sĩ đang đứng canh gác bỗng nhiên gào thét.
Bữa tiệc đang nhộn nhịp vui vẻ bắt đầu lâm vào hỗn loạn.
“Chuyện gì xảy ra??”
“Có thích khách!”
Không cần có người nhắc nhở, bá tước Cameron cũng đã cảm giác được một cỗ ma lực khá kinh người đột nhiên xuất hiện, cách mình còn là vô cùng gần.
“Aaaa!” Vài tiếng kêu thảm vang lên.
Chỉ trong giây lát, hai tên Ma Pháp Kỵ Sĩ thủ hộ dưới khán đài đã bị hạ gục.
“Thú nhân?”
Nhanh chóng quan sát sắp tới gần mình nam tử. Mặc trên người một bộ người làm, bề ngoài khá giống nhân loại, nhưng nhìn kỹ thì thấy râu ria hơi rậm rạp, nhất là đôi tai có chút dị dạng, đây là đặc trưng của... hầu tộc!
Ánh mắt Bá tước Cameron hiện lên vài tia tàn khốc.
“Không biết tự lượng sức!”
Thậm chí không cần niệm chú ngữ, một quả cầu ma lực khổng lồ chưa tới một giây đã cấp tốc được hình thành, gào thét lao về phía tên thú nhân đang xông tới, khiến hắn né tránh cũng không thể làm được.
Một tiếng nổ vang lên.
Bất đắc dĩ đón đỡn lấy công kích, Iker bị hất lùi lại cả chục mét, trên quần áo đã nhiều chỗ bị tàn phá, da thịt hai cánh tay cũng bị tróc ra, máu tươi thấm đẫm quần áo.
“Đến cả tới gần cũng không làm được... ” Tên thú nhân này cười khổ, sức mạnh của bá tước Cameron đúng là không phải một mình hắn có thể lay chuyển.
Hơn nữa, Iker biết rõ kết tiếp nghênh đón mình sẽ là một tình cảnh thế nào.
Sự thật là đã có người so với bá tước phản ứng còn sớm hơn nhiều. Một kỵ sĩ mặc khôi giáp sáng bóng từ phía ngoài cấp tốc lao vào, xung kích khi di chuyển tốc độ cao khiến mọi thứ tới gần bị nát vụn.
“Chết!” Tay không chút lưu tình vung xuống, ma lực tụ tập làm lưỡi kiếm đỏ ngòm như máu, cặp mắt Logan lúc này tràn đầy sát khí.
Yến hội hôm nay được tổ chức ngoài trời, dù là đã chập tối, nhưng xung quanh lại treo lấy vô số chụp đèn ma pháp làm cho cả khu vườn rộng lớn phải sáng lên rực rỡ.
Xa hoa và lãng phí là những gì Alan có thể cảm thụ rõ rệt. Chi phí để tổ chức một bữa tiệc như thế này cũng đủ để bao no cho toàn thể dân nghèo tại thành Berytus trong vòng một năm.
Mùi thức ăn và rượu lan tỏa trong không khí, tiếng nhạc du dương làm cho tâm hồn không tự chủ được nổi lên vài phần hưng phấn.
“Biểu diễn so với ta kém xa. ” Alan trong lòng nói thầm. Kỹ năng âm nhạc thêm cảm quan siêu phàm, đủ để cho hắn vứt xa nhạc công bình thường mấy con phố.
Tiện tay cầm một ly rượu từ một người hầu, Alan chậm rãi vừa đi dạo vừa quan sát.
Các tiểu thư trẻ tuổi tụ tập trò chuyện, thỉnh thoảng che miệng cười khẽ. Những vị quý phụ quyến rũ hấp dẫn một nhóm đàn ông vây quanh, thi nhau lấy lòng. Còn có từng cặp đôi nam nữ nắm tay khiêu vũ dưới ánh đèn lập lòe đủ loại màu sắc.
Tại một nơi toàn tuấn nam mỹ nữ như bữa dạ tiệc này, dung mạo Alan tuy xuất chúng nhưng cũng không có bao nhiêu nổi bật.
“A, xin thứ lỗi... ”
Alan hơi quay đầu, ánh mắt lập tức sáng lên. Đụng phải là một thiếu nữ với trang phục hầu gái, đáng chú ý là nàng có mái tóc màu đen hiếm thấy tương tự với hắn, trên tay còn đang cầm một khay điểm tâm.
Trang phục nữ bộc ở thế giới này hoàn toàn khác với thời hiện đại, không có váy ngắn đi cùng vớ hay ti miệt cái gì, tính ra vẫn khá bảo thủ, trên đầu còn đội một chiếc mũ chụp lấy tóc. Nhưng dù vậy, thiếu nữ dung mạo và dáng người vẫn được hiển lộ không bỏ sót.
“Tiểu thư mỹ lệ, ta có thể hay không vinh hạnh biết được tên của ngươi?” Alan hơi khom người, đồng thời nở một nụ cười tự cho là mê người.
Nhưng tiếc là chiêu trò này bây giờ lại không có gì trứng dùng, ít nhất đối với trước mắt thiếu nữ là như thế.
“Thật là xui xẻo, sao lại đụng phải một tên thiếu gia ăn chơi. ” Maya oán thầm, trên tráng gân xanh hơi hiện lên. Nàng đã có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn ráng nặn ra một cái mỉm cười lịch sự.
“Vị đại nhân này, có thể nhường đường một chút sao... ta đang rất bận. ”
“Ách...” Khuôn mặt cứng lại, nam tước trẻ tuổi trong lòng lại là một trận lúng túng, thân thể không tự chủ được mà nép sang một bên.
“Cảm tạ!” Thiếu nữ lập tức nhanh chóng rời khỏi, liếc cũng không liếc hắn một cái.
Đưa mắt nhìn hầu gái tóc đen đi xa, Alan đột nhiên cảm thấy tim của mình có chút đau.
“Bây giờ nữ bộc đều làm giá như vậy... ”
Hắn không nhịn được mà lẩm bẩm, lần đầu tiên tán gái thất bại khiến cho tên lãng tử này cảm thấy thật buồn rầu.
“Nét mặt đỏ bừng vì xấu hổ mà ta mong đợi đây, một cuộc hẹn hò bí mật sau bữa tiệc đây... hoàn toàn không có. ”
“Không hổ là bá tước gia tộc, dung mạo như vậy đi làm hầu gái để sai vặt. Thật sự m* nó quá lãng phí! Gặp ta, đảm bảo cho nàng hàng ngày bận rộn đến xuống giường đều không làm được. ” Alan hơi nghiến răng, tiếp đó lại nghiêm túc suy xét:
“Nếu không xin bá tước Cameron nhường lại vị hầu gái kia cho ta, yêu cầu nho nhỏ này... đổi lấy nhập đội không quá đáng đi?”
Hắn trước giờ đúng là chưa có lấy một cái hầu gái thiếp thân, làm quý tộc đúng là có hơi mất mặt a. Từ nhỏ quần áo đều phải tự mặc lấy, chứ đừng nói tới việc có người tới một đợt phục vụ hương diễm, tỷ như... tắm rửa?
Ngươi nói Chris, chỉ tiểu loli vụng về thích nữ giả nam trang kia? Bán manh hay làm chút chuyện lặt vặt còn được, bảo nàng chuyển chức làm hầu gái chăm sóc cho bản thân... lạy trời, đến muối và đường lúc nhờ lấy hộ trong bữa ăn mà còn nhầm lẫn, giữ lại bên người đơn độc là muốn tìm ngược sao.
“Còn Roseline... Ngạch, ta làm sao lại quên mất nàng, thêm nữa sắp tới Veronica hình như sẽ còn dẫn theo một đống thiếu nữ xinh đẹp về tới lãnh địa?”
Nghĩ một chút đến nào đó tình cảnh ‘sài đao’ trong tương lai, Alan chợt cảm thấy trên người vài bộ phận mát lạnh một trận, cái gì ảo tưởng linh tinh lập tức tan biến.
“Nam tước Lawrence, ngươi đã đến. ” Vài tiếng bước chân dần dần tới gần.
Tiếp cận Alan trước hết là một nữ nhân trẻ trung nhưng thành thục, là trưởng nữ của bá tước Cameron, Bianca.
Mái tóc dài không được buộc lên như mọi khi, mà đã thả xuống xõa vai, đôi môi được tô son đỏ mọng, bộ váy đầm lộ ra một mảng da thịt trắng nõn làm người khó mà dời đi ánh mắt. Hôm nay tạo hình của nàng quả thật khiến cho nhịp tim Alan cũng thoáng nhảy lên vài cái.
Và Bianca cũng không phải là đi một mình.
“Đây là em họ của ta, Claire. ” Bianca liếc mắt nhìn sang bên cạnh mình thiếu nữ.
“Hân hạnh được gặp ngươi, nam tước đại nhân. ” Thiếu nữ khẽ nhấc váy hành lễ, trên khuôn mặt hiển lộ một đám rặng mây đỏ.
“Tiểu thư xinh đẹp, vinh hạnh là của ta mới đúng. ” Đối với nữ hài tử, Alan luôn rất biết cách cư xử.
So với Bianca, Claire có vẻ khá non nớt, tuy dáng ngoài cũng không thể bắt bẻ, thanh thuần đáng yêu, nhưng tiếc là vẫn so với vị hầu gái lúc nãy còn kém một bậc. Thật sự là không làm Alan dậy nổi quá nhiều hứng thú. Cũng dễ hiểu, dư vị từ những trận vui vẻ liên tiếp gần đây khiến cho nam tước đại nhân khẩu vị lên cao nữa rồi.
“Tuy nhiên, trong bữa tiệc có mỹ nữ bồi bạn cũng là làm cho người vui vẻ, đỡ hơn so với vài tên độc thân cẩu a. ” Nhận thấy được ánh mắt quen thuộc của vài tên bạn cũ cách đó không xa, Alan cảm khái.
“Này Brayden... sao ta có cảm giác, Alan đã cách chúng ta rất xa... rất xa. ” Nhìn lại có vài thiếu nữ khác cũng bắt đầu tụ tập lại bên cạnh nam tước trẻ tuổi, Will nhỏ giọng lầm bầm.
“Ngô, kệ hắn, nữ nhân nào có như đồ ăn hấp dẫn. ” Brayden hơi chua chát nói, tay thì không ngừng tắc hết miếng thịt này tới miếng thịt khác vào miệng, dường như căm phẫn khiến cho hắn càng có động lực muốn ăn.
Không khí của bữa tiệc dần dần làm cho lòng người ấm lên. Trò chuyện cùng Claire và nhiều vị thiếu nữ quý tộc khiến cho tâm trạng từ trong bị đả kích của Alan khôi phục được phần nào. Hắn biết chỉ cần mình hơi tỏ ý một chút là tối nay chắc chắn sẽ có một ban đêm vui sướng.
“Xem ra ta vẫn còn rất có mị lực sao. Lúc nãy vị hầu gái kia chẳng lẽ đã có người trong lòng? Ta đây dự định có hay không tính là NTR?” Alan có chút hoài nghi, nhưng trong lòng lại bắt đầu xuất hiện một trận nho nhỏ kích động đã lâu chưa từng có.
Vài tiếng xôn xao đột nhiên hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tiếng nhạc cũng ăn ý mà ngừng lại.
Bá tước Cameron đã bước tới khán đài tại trung tâm, tay cầm một cốc rượu hơi giơ lên.
“Chư vị, để chúng ta nâng cốc a, vì sự thịnh vượng của Halmiton. Tương lai, chắc chắn sẽ ngày càng tốt đẹp!” Tựa như cỗ vũ cho mọi người cũng như chính mình, bá tước Cameron cao giọng lên tiếng.
“Vì Halmiton!!!”
“Cạn ly!!!”
Nhìn cảnh khách khứa nâng cốc chúc mừng, vị bá tước này lại trong lòng khẽ thở dài.
“Hy vọng viện quân... mau sớm tới. ”
Nói thật, về cuộc chiến sắp tới. Tuy đã làm mọi chuẩn bị trong khả năng, nhưng bá tước Cameron cũng không thể nào bớt lo lắng, gia tộc Musgrave vết xe đổ còn ngay tại phía trước.
“Bá tước đại nhân! Cẩn thận!!!” Một vị kỵ sĩ đang đứng canh gác bỗng nhiên gào thét.
Bữa tiệc đang nhộn nhịp vui vẻ bắt đầu lâm vào hỗn loạn.
“Chuyện gì xảy ra??”
“Có thích khách!”
Không cần có người nhắc nhở, bá tước Cameron cũng đã cảm giác được một cỗ ma lực khá kinh người đột nhiên xuất hiện, cách mình còn là vô cùng gần.
“Aaaa!” Vài tiếng kêu thảm vang lên.
Chỉ trong giây lát, hai tên Ma Pháp Kỵ Sĩ thủ hộ dưới khán đài đã bị hạ gục.
“Thú nhân?”
Nhanh chóng quan sát sắp tới gần mình nam tử. Mặc trên người một bộ người làm, bề ngoài khá giống nhân loại, nhưng nhìn kỹ thì thấy râu ria hơi rậm rạp, nhất là đôi tai có chút dị dạng, đây là đặc trưng của... hầu tộc!
Ánh mắt Bá tước Cameron hiện lên vài tia tàn khốc.
“Không biết tự lượng sức!”
Thậm chí không cần niệm chú ngữ, một quả cầu ma lực khổng lồ chưa tới một giây đã cấp tốc được hình thành, gào thét lao về phía tên thú nhân đang xông tới, khiến hắn né tránh cũng không thể làm được.
Một tiếng nổ vang lên.
Bất đắc dĩ đón đỡn lấy công kích, Iker bị hất lùi lại cả chục mét, trên quần áo đã nhiều chỗ bị tàn phá, da thịt hai cánh tay cũng bị tróc ra, máu tươi thấm đẫm quần áo.
“Đến cả tới gần cũng không làm được... ” Tên thú nhân này cười khổ, sức mạnh của bá tước Cameron đúng là không phải một mình hắn có thể lay chuyển.
Hơn nữa, Iker biết rõ kết tiếp nghênh đón mình sẽ là một tình cảnh thế nào.
Sự thật là đã có người so với bá tước phản ứng còn sớm hơn nhiều. Một kỵ sĩ mặc khôi giáp sáng bóng từ phía ngoài cấp tốc lao vào, xung kích khi di chuyển tốc độ cao khiến mọi thứ tới gần bị nát vụn.
“Chết!” Tay không chút lưu tình vung xuống, ma lực tụ tập làm lưỡi kiếm đỏ ngòm như máu, cặp mắt Logan lúc này tràn đầy sát khí.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Kịch bản kiểu cũ chuyển kiếp
- Chương 2: Từ hôm nay bắt đầu làm Nam Tước
- Chương 3: Cái này hắc ám thế giới
- Chương 4: Nhiệm vụ đầu tiên
- Chương 5: Đừng gọi ta Goblin Slayer II
- Chương 6: NTR cái gì, ta cũng không ngại rồi
- Chương 7: Cái gọi là Siêu Phàm
- Chương 8: Danh vọng tầm quan trọng
- Chương 9: Mage Slayer và Elucidator
- Chương 10: Tiểu thuyết gia bắt đầu dị thế giới
- Chương 11: Black Fang (Đen nhánh chi nha)
- Chương 12: Nước mắt cũng phải hướng trong bụng nuốt
- Chương 13: Rank Silver Mạo Hiểm Giả
- Chương 14: Dẫn sói vào nhà
- Chương 15: Một cái so một cái còn thảm
- Chương 16: Mùi vị là như vậy quen thuộc
- Chương 17: Còn chưa kết thúc
- Chương 18: Khắc kim chiến pháp
- Chương 19: Tiếng Xúc Xắc
- Chương 20: Thần Linh chi Ái
- Chương 22: Nhân loại quang huy
- Chương 23: Sử thượng xui xẻo nhất nữ tư tế
- Chương 24: Công lược bước đầu hoàn thành
- Chương 25: Thiên Phú hạn chế
- Chương 26: Sword Maiden
- Chương 27: Mạo hiểm dưới đường ngầm
- Chương 28: Swamp Dragon
- Chương 29: Năng lực là do bị bức ra
- Chương 30: Nghịch tập là không thể nào
- Chương 31: Yên tĩnh hình mỹ nam tử
- Chương 32: Tương tự kết cục
- Chương 33: Muốn bị thương
- Chương 34: Không chút nào lòng kính sợ
- Chương 35: Vẫn là thành thật viết sách a
- Chương 36: Kết cục sẽ là tốt đẹp
- Chương 37: Plato cách thức yêu đương
- Chương 38: Tác gia mộng tưởng
- Chương 39: Biên giới thị trấn
- Chương 40: Khẩn cấp nhiệm vụ
- Chương 41: Thù lao có vẻ như không thơm
- Chương 42: Cứu viện
- Chương 43: Lanh chanh luôn trước chết
- Chương 44: Đếm số thói quen
- Chương 45: Ma lực khống chế
- Chương 46: Chiến đấu hạ màn
- Chương 47: Huynh đệ, đừng treo a!
- Chương 48: Tiệc ăn mừng
- Chương 49: Vô hình trang bức, vô tình công lược
- Chương 50: Đủ bi kịch
- Chương 51: Nói xong lãng mạn đâu
- Chương 52: Họ hàng thân thích
- Chương 53: Giải cứu
- Chương 54: Còn trẻ tuổi lắm
- Chương 55: Đàn Harp
- Chương 56: Người được gọi là Goblin Slayer
- Chương 57: Lễ hội mùa thu
- Chương 58: Ước hẹn bắt đầu
- Chương 59: Gặp gỡ
- Chương 60: Thiếu nữ dũng giả cũng biết nói yêu thương?
- Chương 61: Công lược độ khó
- Chương 62: Vẫn là ta lợi hại hơn
- Chương 63: Hành trình trải qua
- Chương 64: Ta thật không phải cố ý
- Chương 65: Lời mời và lời tạm biệt
- Chương 66: Đột phá, một bước lên trời
- Chương 67: Siêu phàm lĩnh vực
- Chương 68: Siêu phàm 3 cấp, hoàn mỹ 4 giai
- Chương 69: Roseline
- Chương 70: Luôn là như thế tự tin
- Chương 71: Ma pháp kỵ sĩ
- Chương 72: Ta quả thật mắt bị mù
- Chương 73: Nam chính xuất sắc nhất năm
- Chương 74: Máu tươi, là sẽ phải chảy
- Chương 75: Hố cha tình huống
- Chương 76: Chiến kỹ và ma pháp hệ thống
- Chương 77: Thuần túy, nhưng cường đại
- Chương 78: Giá trị
- Chương 79: Quý tộc phong cách
- Chương 80: Bị đánh mất thanh xuân
- Chương 81: Sai lầm, vẫn luôn là thế giới
- Chương 82: Các huynh đệ, đánh cướp a!
- Chương 83: Giá cao
- Chương 84: Hoa hồng mỹ lệ
- Chương 85: Chàng đạo tặc và tiểu thư nhà quý tộc
- Chương 86: Chiến tranh sắp đến
- Chương 87: Còn là quá thiện lương
- Chương 88: Nồi này, nhất định là phải cõng
- Chương 89: Thỏa hiệp
- Chương 90: Tình huống của lãnh địa
- Chương 91: Thư mời từ bá tước Cameron
- Chương 92: Bằng hữu cũ
- Chương 93: Charming Scarlet
- Chương 94: Phản kháng, còn là chịu đựng?
- Chương 95: Hồi phục cực nhanh
- Chương 96: Thật sự lợi hại
- Chương 97: Đánh giá
- Chương 98: Hàng giả gặp hàng thật
- Chương 99: Tim có chút đau
- Chương 100: Sát chiêu chân chính
- Chương 101: Nhân từ
- Chương 102: Kính sợ
- Chương 103: Nhất định sẽ bù đắp
- Chương 104: Sinh ra kháng tính
- Chương 105: Chiến tranh tàn khốc
- Chương 106: Phát huy tới cực hạn
- Chương 107: Ngàn năm vương triều, vạn năm đế quốc
- Chương 108: Phản công bắt đầu
- Chương 109: Hai vị vương tử
- Chương 110: Cuộc chiến tại bình nguyên
- Chương 111: Băng sương và đại địa
- Chương 112: Thất bại?
- Chương 113: Chân chính kết thúc
- Chương 114: Lựa chọn
- Chương 115: Gánh nặng mà đường xa
- Chương 116: Đại bị đồng miên, tề nhân chi phúc
- Chương 117: Tiệm hoa và quán rượu
- Chương 118: Quà tặng từ thế giới
- Chương 119: Bladelord
- Chương 120: 3 năm rồi lại 3 năm
- Chương 121: Xã hội văn minh?
- Chương 122: Bloody Da Vinci
- Chương 123: 12 tông đồ
- Chương 124: Đấu trường ngầm
- Chương 125: Kẻ thôn phệ
- Chương 126: Sát thủ từ gia tộc Abgrund
- Chương 127: Thương lượng
- Chương 128: Tử thần sa mạc
- Chương 129: Thức tỉnh
- Chương 130: Đại Boss sau màn
- Chương 131: Tự mình thể nghiệm
- Chương 132: Đại ca có lỗi với ngươi
- Chương 133: Tiểu thư Chuunibyou và hầu gái thông phòng
- Chương 134: Dụ dỗ nhi đồng
- Chương 135: Bộ mặt thật của Phản Loạn Quân
- Chương 136: Lại gặp hàng dỏm
- Chương 137: Bước lên thuyền tặc
- Chương 138: Thời đại thay đổi
- Chương 139: Hắc lịch sử
- Chương 140: Tất nhiên là không được!
- Chương 141: Bỉ dực chi kiếm
- Chương 142: Tội phạm nguy hiểm nhất thế giới?
- Chương 143: Vẫn là cần tự thân cứng rắn!
- Chương 144: Càng chạy càng xa
- Chương 145: Phân hội trưởng đại diện
- Chương 146: Đưa tới tận miệng
- Chương 147: Dạ xoa cơ và World Clock
- Chương 148: Giữ bí mật
- Chương 149: Hắc kỵ sĩ
- Chương 150: Ngoài manh việc gì cũng sai
- Chương 151: Khôi lỗi vương
- Chương 152: Nương tay
- Chương 153: Tinh hồng quý tiểu thư
- Chương 154: Kỳ phùng địch thủ
- Chương 155: Đã không còn thuần khiết
- Chương 156: Lại là ba năm
- Chương 157: Phong bạo và hỏa diễm
- Chương 158: Thanh kiếm vì ai mà vung lên
- Chương 159: Xông phá giới hạn
- Chương 160: Gọi ca ca đại nhân
- Chương 161: Hưởng hết ôn nhu
- Chương 162: Tổng thống nước cộng hòa
- Chương 163: Sợ hãi lẫn chờ mong
- Chương 164: Đầu bếp cao thủ tại đô thị
- Chương 165: Chúa cứu thế
- Chương 166: Không còn là kiêu ngạo
- Chương 167: Cũng may còn kịp
- Chương 168: Kỵ sĩ lưu ban
- Chương 169: Chênh lệch
- Chương 170: Nhờ cả vào ngươi rồi
- Chương 171: Chớ khinh thiếu niên nghèo
- Chương 172: Trợ giảng
- Chương 173: Lần nữa khuất phục
- Chương 174: Thua không oan
- Chương 175: Không bao giờ được đáp lại
- Chương 176: Hội học sinh
- Chương 177: Lôi Thiết
- Chương 178: Lựa chọn chính xác
- Chương 179: Hãm hại
- Chương 180: Vẫn là dựa vào kiếm trên tay
- Chương 181: Ánh mắt quen thuộc
- Chương 182: Người trong đồng đạo
- Chương 183: Vô Miện Kiếm Vương
- Chương 184: Một đi không trở lại
- Chương 185: Akatsuki
- Chương 186: Bỏ sót một người?
- Chương 187: Đoạn tuyệt đường lui
- Chương 188: Thế nào là chuyên nghiệp
- Chương 189: Bữa tiệc khai mạc
- Chương 190: Thần Long Tự
- Chương 191: Địa ngục nhân gian
- Chương 192: Ám nguyên ma lực
- Chương 193: Hoàn toàn sụp đổ
- Chương 194: Người tỏa sáng hơn tất cả
- Chương 195: Đúng là không có thiên lý
- Chương 196: Ta muốn chiến tranh
- Chương 197: Thế giới phân ba
- Chương 198: Dang dở
- Chương 199: Làm sao có thể nhịn
- Chương 200: Cơ hội
- Chương 201: Trật tự bị đảo loạn
- Chương 202: Đã không có chỗ dung được
- Chương 203: Kết cục tốt nhất
- Chương 204: Chăm chỉ như vậy
- Chương 205: Không có biện pháp
- Chương 206: Biến số
- Chương 207: Thế giới này, không có Thần!
- Chương 208: Hậu quả, hết sức nghiêm trọng
- Chương 209: Cơ hội
- Chương 210: Nghiêm túc
- Chương 211: Lịch sử là do người thắng viết
- Chương 212: Tuyệt kỹ cường đại nhất
- Chương 213: Lữ hành gia