Ảo Tình
Chương 3: Người cũ
Bữa dạ tiệc mà cô và Trình Hải Phong nhắc đến chính là tiệc đấu giá từ thiện do tập đoàn An Viễn Thông phụ trách hợp tác cùng giới thương mại quốc tế. Thật ra đây chỉ là cách nói khoa trương của các ông chủ lớn để nhằm đánh bóng tên tuổi chính mình, thực chất bữa tiệc tổ chức nhằm chào mời các đại thương nhân lớn mở cửa đầu tư hợp tác cùng một số quan chức chính phủ cấp cao khác. Nói thì từ thiện nhưng lại chỉ là đấu giá vật cổ đem lợi nhuận về cho tổ chức phía Đông Âu, không những vậy mặt trái của loại tư sản này được xem là thế giới ngầm trong giới thượng lưu. Còn mấy việc như mưu cầu từ thiện gì đó căn bản chính là chuyện nực cười nhất trong thiên hạ.
Khi Diệp Tâm Giao đến nơi thì bữa dạ tiệc đã xuất hiện không ít nhân vật quyền cao chức trọng, ở họ đều mang trong mình một phong thái ung dung cao quý nhưng cảm xúc lại bị giấu đi sau chiếc mặt nạ không tên, cuối cùng trên gương mặt ấy chỉ để lại một nụ cười xã giao đầy dối trá của lòng người.
Cô cũng không có quá nhiều hứng thú để nghiên cứu đến những cảm xúc của mỗi con người nơi đây, phải chăng chỉ là sự giả dối không đáng để ngắm nhìn. Khẽ nén lại sự mệt mỏi trong lòng mình, Diệp Tâm Giao cố quan sát lại một lượt cả đại sảnh tiệc, đầu óc dường như đã hơi choáng váng bởi sự xa và hoa mĩ lệ nơi đây, quả thực là quá rộng lớn, quá chu toàn. Thêm vào đó, cũng có thể thấy được sức lan tỏa đã đạt mức xứng tầm như thế nào rồi, xem ra không phải chỉ dành cho việc hợp tác mà các nhân vật xuất hiện tiếp theo chắc chắn gia thế trong giới đều không hề tầm thường, nếu cô không nhầm thì có lẽ bữa dạ tiệc sẽ được chứng kiến sự xuất đầu lộ diện của một vài chính trị gia khá là tầm cỡ, nói không chừng còn là kẻ đứng ở vị thế gần nhất với Đông Âu Quốc Tế.
Xem thêm một lượt, từ xa Diệp Tâm Giao đã có thể nhìn thấy Trình Hải Phong nổi bật trong bộ âu phục bắt mắt. Hôm nay anh ăn vận khá lãng tử. Bộ âu phục tối màu trong thiết kế mới của Dior theo phong cách nam chuẩn vừa khéo léo tôn lên làn da trắng sáng của mình lại vừa thể hiện được sự nam tính vốn có của phái mạnh, bên cạnh đó từ góc độ này của Diệp Tâm Giao buộc phải công nhận rằng dáng người của Trình Hải Phong khá đẹp, đôi chân dài được giấu sau chiếc quần âu từ lớp vải cắt may vô cùng hoàn hảo. Thêm vào đó nhìn kỹ một chút có thể nhận thấy trang phục của anh được thiết kế khá cầu kỳ khi có đính thêm một ít hạt pha lê trên cổ tay áo đôi khi nhìn thật quý phái, trong đó màu chủ đạo kết hợp lại từ xanh hoa lam cầu kỳ tạo ra khối hòa hợp theo phong cách quý tộc cho người mặc. Bỏ qua phụ kiện và quần áo trên người anh, với mái tóc được vuốt cao để lộ vầng trán rộng anh tuấn, bây giờ nhìn Trình Hải Phong đúng là phải cần liên tưởng đến nhân vật tổng tài bá đạo trong các tiểu thuyết kinh điển thường thấy. Quả thật nếu không bàn đến tính cách của mình thì anh đúng là rất có khí chất tiềm năng để đóng phim thần tượng.
Trở về thực tế một chút, từ xa cô có thể thấy bên cạnh Trình Hải Phong cũng đã hiện diện không ít nhân vật khá nổi tiếng, ví như người đàn ông có dáng người khá lùn hơi mập mạp kia, độ tuổi có lẽ khoảng trên năm sáu mươi tuổi. Theo sự hiểu biết của cô, ông ta rất có thể chính là vị chủ tịch họ Hồ đang nắm trong tay ít nhất 5% cổ phần trong Đông Âu Quốc Tế. Xem ra đây rất có thể là nhân vật dịch thiên cũng khá là quyền lực trong giới chính trị. Còn người đàn ông đứng bên cạnh ông ta lại hoàn toàn khác hẳn, với mái tóc dài màu vàng lãng tử có thể nhận thấy anh ta còn khá trẻ tuổi, nói không chừng là một thương gia ngoại quốc nào đó có phương diện thương nghiệp giống với Trình Hải Phong.
Như có linh tính, Trình Hải Phong vừa quay sang liền bắt gặp Tiểu Tâm Giao của mình. Sự vui vẻ của ông sếp lúc này lộ ra hẳn, anh ra hiệu cho cô tiến lại.
Tối nay vì tiện cho công việc, cô đặc biệt trang điểm rất kỹ lưỡng. Gương mặt khả ái thường ngày vì vậy cũng trở nên sắc sảo tự tin hơn. Tuy nhiên khi kết hợp với trang phục dự tiệc của mình thì thật sự đã thêm vài phần hấp dẫn. Nhất là dưới ánh đèn huyền ảo như hòa vào hư không vô tận, bộ dạ tiệc màu đen như thướt tha uyển chuyển vừa có chút cổ điển lại trên cả sự hiện đại khiến người khác khi nhìn vào lại nhận ra một cô gái có chút yêu kiều thêm cả chút nghiêm nghị đắm say. Quả thực cô của đêm nay chẳng thua kém bất kỳ vị quý cô nương nào trong bữa dạ tiệc này cả.
– Trình tổng. – Vừa bước đến cô liền theo phép lễ cúi đầu chào anh.
– Tâm Giao, để anh giới thiệu với em một chút, vị này chính là ông Hồ chủ tịch hội đồng quản trị của Enro. Còn vị này chính là thương gia Will, Williams Richmond. – Ngữ điệu của anh khá trầm ổn, lời giới thiệu vô cùng đơn giản, chỉ có thể là do anh không chú tâm cũng có thể là đã quen từ trước. Tiếp tục cho lời giới thiệu của mình anh hướng tay về phía cô nói, giọng nói cũng khá bình ổn lại xen thêm chút tự hào thường thấy trên người anh.
– Còn đây là trợ lý đắc lực nhất của tôi, Diệp Tâm Giao.
– Chủ tịch Hồ, Williams tiên sinh, xin hân hạnh! – Cô cúi người theo phép lịch sự, cử chỉ dịu dàng nhưng đúng hơn là nghiêm túc.
– Từng nghe Tiểu Trình nói nhiều về cô hôm nay mới được diện kiến, quả thực rất có phong thái tốt, phong thái tốt! – Hồ chủ tịch đột nhiên nói một câu tán thưởng khó hiểu, hơn nữa, Tiểu Trình? Đây là đang nói Trình Hải Phong sao, nói vậy quan hệ của họ? Khi cô đang không biết nên giải thích việc này như thế nào thì Williams lên tiếng.
– Chủ tịch Hồ nói là phong thái nhưng cháu lại thấy một mỹ nhân ngay trước mặt, quả là một cô trợ lý xinh đẹp động lòng người! Trình Hải Phong, anh thật sự giấu quá kỹ rồi đấy! – Khi Williams vừa dứt lời, Diệp Tâm Giao càng cảm thấy khó hiểu, cái gì mà xinh đẹp? Cái gì mà mỹ nhân? Đây chẳng phải toàn là những câu trêu chọc con gái hay sao? Thì ra cái bộ dáng lãng tử đúng là rất ăn nhập với con người của anh ta, sao cô cứ có cảm giác người này thật sự không thua Trình Hải Phong là mấy.
– Williams tiên sinh đã quá lời rồi. – Diệp Tâm Giao vẫn giữ nguyên nụ cười đáp lễ, mặc dù cô không biết có phải lời của cả hai người này đều có dụng ý gì khác hay không nhưng có thể thấy mối quan hệ với Trình Hải Phong xem ra thật không tồi.
Sau khi trở lại ghế ngồi, ba người đàn ông lại nối tiếp xoay quanh vấn đề nước nhà, cô bên cạnh chỉ im lặng lắng nghe, bây giờ đúng là đang tự cảm thấy mình thật có phong thái tốt. Sau khi nói thêm mấy câu ngoài lề, ba người đột nhiên nhắc đến một nhân vật nghe có vẻ nổi tiếng trong giới chính trị, ngài Lion…
Khi không khí dạ tiệc càng thêm dày đặc, mọi người lại bắt đầu chỉnh chu lại trang phục của mình, có thể thấy tiếp tới đây sẽ xuất hiện một nhân vật có địa vị trong thương giới khá hùng hậu.
– Ngài Lion khi nãy mà họ nhắc đến là nhân vật nào vậy? – Nhân thời gian chỉnh chu này, Diệp Tâm Giao quay sang khẽ hỏi Trình Hải Phong một tiếng.
– Biết ngay là em sẽ thắc mắc mà! – Anh nhìn cô với bộ dáng thế nào cũng phải nhờ mình thôi làm cô chẳng biết nói sao, chỉ khẽ liếc anh một cái.
– Thật ra đây chỉ là anh được nghe nói thôi. Lion là nhà chính trị gia nổi tiếng, gia tộc Lion đều có truyền thống làm chính trị. Nhưng theo anh biết ông ta đã chết cách đây hơn mười năm rồi, còn người hôm nay sẽ xuất hiện trong bữa dạ tiệc này là hậu bối sau của gia tộc, hắn ta bây giờ là bộ trưởng cũng theo nghiệp chính trị từ gia đình, hình như vừa mới đảm nhận chức vụ này hơn một năm nay thôi. Nhưng mà nói gì thì nói, anh cũng cảm thấy cái dòng dõi chính trị này thật sự rất có vấn đề, em nói xem nghiệp chưa thành người đã mất, nghiệp nối nghiệp gia đạo hạnh có phải là suy nghĩ quá cực đoan rồi hay không? – Trình Hải Phong nói một lèo vô cùng lý thuyết, nhưng tóm gọn lại những điều anh nói thì có thể nhìn ra rằng nhà chính trị gia này đúng thật là đã có sức ảnh hưởng nhất định đối với Đông Âu Quốc Tế và trong cả thế giới ngầm. Thêm vào đó, ngài Lion? Hình như cô đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải.
Thời gian không chờ đợi ai bao giờ, nó biến động không ngừng nghỉ khiến con người ta phải tự mình suy xét, tự mình cảnh giác, nó lại bất chợt đến nỗi khiến bất kỳ ai cũng không kiềm được xúc cảm mà phải tự hỏi rằng tại sao? Thước đo thời gian đôi khi rất vô vị, chỉ có mạch đến vô hình khi tiến thoái lưỡng nan lại chẳng dời hình dời cảnh mà chỉ có thể đối mặt chân thực. Người ta hay tự trấn an mình rằng cái gì đến rồi sẽ đến, đến lúc đến thì phải đối, đến lúc đối thì nhất định phải tĩnh, những để thật sự tĩnh thì có mấy ai?
Cô không cầu kiếp nhân sinh tốt đẹp chỉ cầu an cầu bình cầu cho trái tim thanh tĩnh. Cô cứ nghĩ mọi chuyện đều qua đi nhưng lại quên cách sắp xếp câu chuyện là từ ông trời. Ở đời có mấy ai hiểu thấu cái gọi là nhân sinh kiếp, tương duyên tương phận, nghiệp duyên định phận? Cô không có lương duyên cũng không mong tình lữ chỉ mong hồi ức sớm xóa bỏ mối nghiệp duyên sai lầm này. Lời thề tương sinh kiếp này nếu đã thốt lên thì xem như người chết kẻ không tim mãi mãi đoạn tuyệt…
Âm thanh ở đại sảnh trở nên thanh nhã như hòa vào không khí, những tiếng động theo từng nhịp điệu mà lắng đọng đi, mọi người đều đứng vào một vị trí để xem nên kính lễ như thế nào là tốt nhất, còn cô và Trình Hải Phong đứng lại bên quầy rượu chỉ tiện việc mà liếc nhìn. Theo ánh nhìn của Diệp Tâm Giao, từ xa cô đã nhìn thấy một đoàn vệ sĩ chỉnh chu đi trước, đúng chất nghiêm nghị của chức danh người vệ sĩ. Từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thoáng qua của ba người đàn ông đang tiến lên sảnh chính. Dù sao người người đều vây kín cô cũng không thể xem rõ hết được, nhìn qua Trình Hải Phong thì anh đang ngồi an nhàn trên ghế tựa, tay phải ung dung thưởng thức độ sóng sánh của rượu tây, bộ dạng thật sự là không quan tâm đến chuyện ai. Nhìn thêm một chút cô cũng khẽ cầm lấy ly rượu vang đỏ trên quầy, ánh mắt dừng lại ở đoạn cặn rượu cảm thấy có gì đó thực khó chịu. Tiếp theo đó, giây phút cô ngẩn đầu tất cả dường như hóa một màu xám như tro tàn hư ảo. Một gương mặt ẩn hiện quen thuộc cứ thế nhẹ nhàng mà lướt qua, đôi mắt ấy, gương mặt ấy, tất cả đều đối với cô quá đỗi quen thuộc chỉ là dáng vẻ ấy lại khiến cô lầm tưởng mình nhìn sai người rồi. Khi ánh mắt như vô tình khẽ chạm vào nhau, người đàn ông không dừng lại trên gương mặt cô quá lâu, cứ thế lướt đi là một ánh mắt vô tình như người xa lạ chẳng chút luyến lưu.
Xoảng!!!
Một tiếng động như phát ra làm vỡ cả bầu không khi trong hội sở, âm thanh rơi vụn từ ly rượu đang vỡ nát dưới chân Diệp Tâm Giao. Thứ âm thanh này như đã đảo lộn một trật tự vốn có của căn phòng, lúc này chỉ có Trình Hải Phong là ở gần cô nhất, trong một thoáng vô tình lại khiến anh không khỏi kinh ngạc, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má cô, như một ẩn nhẫn đớn đau bỗng chốc hóa thành sương lệ. Cô khóc rồi…
– Tiểu Tâm Giao, em… làm sao vậy? – Trình Hải Phong quay người che khuất bóng người đang run rẩy của cô, đôi bàn tay anh đang nắm lấy bây giờ đã trở nên lạnh buốt đến thấu tâm. Anh muốn biết cô tại sao lại…
– Hải, Hải Phong, em, em thấy hơi mệt, em xin lỗi, em muốn về trước. – Cô cúi thấp đầu, cố gắng giữ giọng nói thật bình thường nhưng chính sự run rẩy trong cơ thể này làm sao che giấu hết?
– Được, chúng ta về. – Trình Hải Phong ngay sau đó lập tức nắm chặt bàn tay cô rồi quay người, anh không biệt cô bị làm sao, anh chỉ biết chỉ cần là điều cô muốn anh nhất định sẽ thực hiện. Cô muốn đi? Được, anh và cô cùng đi.
– Không, em tự về được. – Vừa dứt lời cô cũng không cho anh có cơ hội giữ lại mà lập tức quay người rời đi, bước chân như đang cố giữ thăng bằng dù là trên mặt phẳng, cổ họng ứ nghẹn lại chỉ còn là những khô cằn lạnh lẽo đến run rẩy. Cô là đang sợ sao? Sợ, là sợ điều gì kia chứ? Không, bây giờ cô chỉ muốn đi, cô muốn rời khỏi đây, rời khỏi đây…
Mọi thứ dường được tua nhanh như một thướt phim ngắn đã vô vị người xem, mọi người ai nấy cũng chẳng còn để ý đến một cô gái được cho là vô lễ kia, tất cả như trở về ban đầu, mọi sự cung kính và mong chờ của dạ tiệc hiển nhiên lại bắt đầu. Trong đó không ai có thể nhìn thấy ánh mắt vẫn tâm tâm niệm niệm dỗi theo một bóng người đã khuất xa.
Trình Hải Phong thở dài một tiếng, anh nhìn theo bước chân gấp gáp của cô sau liền lấy điện thoại gọi đi một gọi, tiếp theo chỉ thấy ánh mắt anh đăm chiêu đều là khoảng suy tư vô định, rốt cuộc là chuyện gì?
Diệp Tâm Giao dùng tốc độ thật nhanh cố chạy khỏi đại sảnh, cô như kẻ tội đồ đang lẫn trốn khỏi cung nghiêm, đôi mắt như màu rượu giờ chỉ cảm nhận được sự cay nồng đến khó chịu. Giờ đây chỉ thấy một cô gái thân đầy hương rượu ngồi sụp bên vệ đường mà nôn khan, nhưng rượu ngọt này cô thậm chí vẫn chưa đụng đến một giọt chỉ là thân đã cay nồng rượu máu cũng chẳng có thứ gì ngoài những giọt nước mặn chát trên má cô rơi xuống. Cô là đang khóc, trái tim như thắt từng nhịp đập đau đến nhói lòng. Tại sao? Tại sao bây giờ vẫn còn đau đến vậy?
Trong ánh đèn đường mờ ảo linh lung kia, cô chẳng còn thấy rõ đâu là hướng về chỉ thấy một ánh đèn nhỏ từ chiếc ô tô chiếu vào sau đó dừng lại trước mặt mình, một cậu thanh niên từ trên xe nhanh nhẹn bước xuống.
– Chị Diệp? Chị Diệp? Là em A Phát đây, chị, chị có sao không? – Giọng cậu thanh niên trở nên gấp gáp hỏi.
Diệp Tâm Giao chỉ biết ngước nhìn, cô bây giờ nhìn thật vô hồn.
– Anh Phong gọi em đến đón chị, chị thấy sao rồi, có cần đến bệnh viện không? – Cậu thanh niên nhìn cô bây giờ có chút hoảng hốt, bình thường đều là Trình Hải Phong để cậu làm mấy việc vặt như đưa đón cô nhưng cậu lại chưa bao giờ nhìn thấy cô như thế này, trống rỗng vô hồn đến đáng sợ.
– Đưa tôi về nhà… Làm ơn… – Vẫn là sự vô hồn trong giọng nói lại như đang khẩn khoản cầu xin, cô muốn về nhà, cô thật sự muốn về nhà, cô sợ nếu còn tiếp tục ở lại đây, cô thật sự sợ sẽ, sẽ lại đau lòng… Nhưng nếu đau lòng nữa thì cô phải làm sao đây?
Trên đường về nhà rất yên lặng, A Phát không dám hé răng nửa lời chỉ biết im lặng mà làm việc. Sau khi đến trước tiểu khu, cậu ta cũng chỉ dám dặn dò mấy câu mà Trình Hải Phong bảo, dõi mắt cho đến khi thấy cô lên nhà rồi mới dám rời đi.
“Anh ấy có từng yêu cô không?”
“Diệp Tâm Giao, cô biết rõ mà, anh ấy chưa từng.”
“Diệp Tâm Giao cả cuộc đời cô cũng đừng mơ mộng nữa, thân phận của cô là gì, cô còn nghĩ bản thân mình xứng đáng sao?”
“Diệp Tâm Giao, cô cút đi, cút càng xa càng tốt, cút khỏi thế giới của anh ấy, tốt nhất đừng để anh ấy tìm được cô, nếu không cả cuộc đời này của cô đừng mong được yên ổn…”
Diệp Tâm Giao ngồi co chân trên nền gạch lạnh lẽo, hai bàn tay tự ôm lấy đôi vai vẫn còn run rẩy. Từng câu nói hiện về như găm thẳng vào trái tim cô đau đớn. Cô đến cuối cùng là vì câu chưa từng yêu hay chỉ vì hai chữ không xứng mà đau thương? Có lẽ là cả hai. Người đàn ông đó ngay từ đầu sao có thể thật lòng với một người như cô? Còn cô ngay từ đầu đã đi sai đường rồi, sai trái tim cũng sai cả thế giới mất rồi.
Có phải mọi thứ dường như đến quá đỗi bất ngờ rồi không? Cô tự hỏi bản thân đã cho mình thanh tịnh cớ sao trái tim giờ lại nhói mãi khôn nguôi. Người đàn ông cô từng một lòng đoạn tuyệt giờ lại để cô nhìn thấy. Ba năm, ba năm nay cô đã trấn áp trái tim mình trong bóng tối, lỗ khuyết duy nhất tưởng chừng sẽ mãi chìm sâu vào quên lãng, nhưng có phải ba năm quá ngắn để cô quên mất một người, hay chính do cái thời gian ba năm đó chỉ muốn làm xáo trộn lại tâm trí cô. Cô nghĩ cô quên rồi, cô nghĩ cô nên hận anh, hận anh bước vào thế giới của cô khiến cô mù lòa tâm trí hay hận anh vì, vì tại sao lại cho cô hy vọng? Nhưng là bản thân cô khi nhìn thấy người đàn ông từng sâu đậm một mối tình trước kia bình bình an an đứng trước mặt mình cô vẫn yếu lòng mà rơi lệ, cô biết có lẽ do sự đột ngột khiến cô như mất đi sự lí tính vốn có của mình, hoặc có lẽ là nhớ nhung cũng chỉ có thể là tiếc thương cho một mối lương duyên đã đoạn phận. Cô cũng biết là bản thân thua rồi, chạy mãi cả thanh xuân nhưng cũng không thắng nổi được trái tim.
Đầu óc Diệp Tâm Giao bây giờ trống rỗng tựa như khói mờ cuốn quanh, cô chỉ biết khóc, bao nhiêu giọt nước mắt cứ như nỗi uất hận trong lòng đang dằn xé mà rơi xuống. Rốt cuộc thế giới này cần nhiều bi thương như vậy để làm gì? Cô không muốn không muốn phải bi thương thêm nữa, cô không muốn không muốn phải nhớ lại một chút nào cả, nhưng phải làm sao đây? Cô đau lắm, gặp lại anh cô thực sự rất đau…
– Thần… Kỳ Thần…