Vừa về đến nhà, Ngạn Vũ liền vào trong phòng tắm rửa thay quần áo, lúc cô đi ra ngoài chuẩn bị tài liệu thì vừa vặn nhìn thấy Cố Thành đang nửa ngồi nửa ngã ra trên giường. Cô biết thừa là anh không cảm thấy hài lòng về chuyện cô gấp gáp bay trở về để dạy học cho bé Ni… nghĩ nghĩ, cô liền cười thật tươi để lấy lòng anh.
– Chú Thành! Chú không đi làm à? Ngồi đây làm gì vậy? Em chỉ đi một lát là về, về sẽ nấu cho anh một bữa thật ngon.
Cố Thành rất bất mãn với việc Ngạn Vũ xem trọng con bé nhà họ Thi hơn anh. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười tươi như trăng sáng của cô, cộng thêm thái độ nịnh nọt hiếm có này… Cố Thành lại không có cách nào giận dỗi cô được nữa. Anh ngồi thẳng dậy, mi tâm hơi nhíu, giọng anh khàn khàn, có chút hờn giận giống trẻ con.
– Bắt buộc phải đến đó gấp vậy à? Em vẫn chưa ăn gì đâu đấy.
Ngạn Vũ bước đến trước mặt anh, cô cười dịu dàng, đáp:
– Lát em ăn sau, chú Thành không cần lo cho em.
Vẫn không được yên tâm lắm, anh lại hỏi:
– Nhưng có chuyện gì? Anh đến cùng em được không?
Lần này thì Ngạn Vũ cương quyết từ chối, cô nghiêm túc trả lời:
– Không được, chú cứ tới đó cùng với em… trước sau gì cũng sẽ bị nghi ngờ. Cứ để em tới đó một mình đi, những chuyện mà em đang làm… đợi vài hôm nữa em sẽ kể cho chú biết.
Cố Thành cũng không có ý định sẽ đến nhà họ Thi với cô, anh hiện tại còn có việc cần làm. Mà nếu như không có việc gì làm thì anh cũng không đến nhà họ Thi với tần suất nhiều như vậy. Chẳng qua chỉ là có chút bất mãn với việc cô xem trọng bé con kia hơn là việc hẹn hò với anh. Nhưng nghĩ lại thì Ngạn Vũ cũng đâu phải người hồ đồ gì, cô làm như thế này, chắc chắn là có lý do riêng.
Nắm lấy tay cô, cảm nhận được cảm giác lành lạnh từ tay cô truyền đến, cảm xúc thoải mái hơn hẳn vừa rồi, giọng anh trầm ấm, rất có từ tính cất lên:
– Ừm, vậy thì đi đi, về sớm một chút.
Ngạn Vũ gật gật, cô thừa cơ hội ngắm nhìn anh một chút, gương mặt soái ca của anh hiện rõ ràng trong mắt cô, đẹp không tì vết. Quả thật người đàn ông này rất đẹp trai, lúc còn niên thiếu đã đẹp như vậy, bây giờ trưởng thành còn đẹp trai gấp vạn lần. Thú thực, nếu bảo cô phải rời xa anh… cô có chút cảm giác không nỡ rồi!
Dựa người vào lòng anh, hai tay ôm lấy cổ anh, Ngạn Vũ không tiếc gì những lời nói dịu ngọt dành đến cho anh:
– Vậy chú Thành đợi em về nhé!
Cố Thành cực kỳ thỏa mãn trước sự thân mật này của Ngạn Vũ, anh nở nụ cười hài lòng, tiện thể đưa tay siết nhẹ vào eo cô, anh nói:
– Ừm, lát nữa gặp lại.
– Vâng ạ!
Cố Thành tiễn Ngạn Vũ ra cửa, hình ảnh này giống hệt như cảnh chia tay của đôi vợ chồng trẻ vào mỗi buổi sáng. Nhưng đợi đến lúc cô rời đi hẳn thì cũng là lúc biểu cảm dịu dàng trên gương mặt của anh hoàn toàn biến mất. Tay cầm điện thoại gọi cho một người, giọng anh từ tốn trầm khàn nhưng đầy uy nghiêm:
– Điều tra giúp tôi về nhà họ Thi, cụ thể là vợ chồng của Mạnh Tuấn… càng nhanh càng tốt!
___________________________
Ngạn Vũ đến nhà họ Thi, người chào đón cô ngoài cửa chính là Mạnh Tuấn. Nhìn thấy cô đến, Mạnh Tuấn có vẻ rất mừng, anh ta nở nụ cười với cô, biểu cảm có phần nôn nóng:
– Cô Vũ đến rồi, may quá!
Ngạn Vũ trước là gật đầu chào anh ta, cô cũng không vòng vo, sau đó liền trực tiếp hỏi:
– Có chuyện gì hả anh Tuấn?
Mạnh Tuấn vừa đi vừa trả lời:
– Cũng không có gì quá nghiêm trọng, nhưng mà… bé Ni bị bệnh mấy hôm nay… ở nhà có làm cách nào con bé cũng không chịu bước ra khỏi cửa phòng, lại còn biết khóa trái cửa phòng ở trong đó nữa. Tôi cũng tự mở cửa vào mấy lần nhưng lần nào con bé cũng đều khóc rồi đẩy tôi ra ngoài… ai cũng không vào trong phòng con bé được. Hết cách, tôi đành gọi cho cô, vì bình thường con bé cũng thân với cô nhất…
Ngạn Vũ hiểu sơ qua tình hình, cô lo lắng thật sự, lúc này vội vàng hỏi:
– Tự nhiên con bé như vậy à anh Tuấn? Bữa trước tôi nói chuyện với con bé vẫn còn rất tốt mà?
Mạnh Tuấn nhíu mày, anh ta đáp trong sự lo lắng:
– Chuyện này… tôi cũng không biết nữa, hôm mà cô xin nghỉ thì con bé vẫn bình thường. Ngủ dậy một đêm tự dưng con bé phát sốt, sau đó là khóc lóc không chịu gặp ai…
Nói đến đây, Mạnh Tuấn vừa tức giận cũng vừa sốt ruột, giọng điệu của anh ta lúc này có chút cuống lên:
– Con bé này… nó chưa bao giờ khiến tôi không lo lắng. Cứ hết chuyện này rồi đến chuyện kia, tôi muốn phát khùng lên với nó.
Ngạn Vũ rất không hài lòng về câu nói này của Mạnh Tuấn, nhưng trong lúc này cô không muốn nói thêm gì, kẻo lại khiến cho anh ta nghi ngờ. Thái độ của cô trầm hơn thường khi, cô khuyên nhủ:
– Anh đừng nghĩ như vậy, bé Ni bình thường rất ngoan, con bé nếu bị thế này thì chắc chắn là do có chuyện gì đó… đừng trách con nó tội nghiệp.
Mạnh Tuấn hiểu chứ, anh làm cha thì tại sao lại không hiểu. Nhưng đan xen giữa cảm giác hoảng loạn và lo lắng thì lại chính là cái cảm giác bất lực bất an. Mặc dù biết không nên trách cứ con nhưng anh vẫn không thể kìm lòng mình được…
Cố điều chỉnh lại cảm xúc, ánh nhìn có chút đượm buồn, anh thở ra một hơi, khổ sở nói:
– Tôi… cũng đâu có muốn trách con, nhưng tôi thật sự không thể hiểu được là con bé đang bị cái gì nữa. Trước kia con bé cũng đâu đến mức thế này đâu cô Vũ…
Ngạn Vũ thừa cơ hội, cô vờ hỏi tới:
– Vậy… có phải có liên quan đến mẹ của bé Ni không anh Tuấn?
Hỏi xong câu này, Ngạn Vũ sợ Mạnh Tuấn kích động khi nhắc đến vợ, cô liền nói thêm:
– Tôi hỏi như vậy không phải có ý nhiều chuyện, tôi chỉ muốn biết sơ qua một chút để nói chuyện với bé Ni dễ dàng hơn thôi. Biết đâu con bé bị vậy là do con bé nhớ mẹ nó thì sao hả anh Tuấn?
Mạnh Tuấn hiểu ý tứ của Ngạn Vũ, sau khi nghe cô hỏi, anh ta trầm tư vài giây, lát sau mới nghe giọng của anh ta khàn khàn cất lên:
– Cũng không giấu gì cô giáo, vợ tôi… thú thật tôi cũng không biết cô ấy đi đâu. Hơn một năm trời rồi, tôi tìm không thấy, cũng chỉ nghe nói là có người gặp được cô ấy thôi. Tôi cũng biết con gái tôi nhớ mẹ… nhưng mà tôi biết làm sao được đây cô… tôi đâu có biến ra mẹ cho con bé được… tôi khổ tâm lắm!
Mạnh Tuấn nói trong sự dằn vặt và đau buồn, Ngạn Vũ cũng không nhìn ra được điểm gì giả vờ trong lời nói của anh ta cả. Qua những gì mà cô tìm hiểu được thì đúng thật là Mạnh Tuấn rất thương vợ con, cũng luôn tìm kiếm Thu Ngọc. Anh ta cũng thương bé Ni lắm, cũng quan tâm và chăm sóc cho con gái rất chu đáo. Nếu như không có sự xuất hiện của Mẫn, vậy thì chắc chắn cô sẽ không nghi ngờ nhân cách của người đàn ông này…
Lúc này không thể hỏi vào sâu quá, cô đợi vài hôm nữa sẽ vịn vào chuyện của bé Ni để tìm hiểu thêm. Nhẹ giọng an ủi Mạnh Tuấn, cô nói:
– Anh đừng quá buồn, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi mà…
Mạnh Tuấn cũng không phải người quá mức quỵ lụy, anh gật gật đầu, đáp lời Ngạn Vũ:
– Cảm ơn cô giáo, chỉ mong cô giúp đỡ cho cha con tôi trong lúc này.
– Được mà, anh cứ yên tâm!
Ngạn Vũ đến trước cửa phòng của bé Ni, lúc này còn có Mẫn và bà chủ Thạch cũng đang đứng đợi ở trước cửa. Ngạn Vũ cũng không chắc là bé Ni sẽ nghe theo lời cô, nhưng chưa thử thì chưa biết, vẫn nên thử trước rồi nói sau.
Đưa tay gõ cửa vài cái, cô đột nhiên cảm thấy có chút hồi hộp trong lòng, cũng đang cố gắng bình tĩnh hết sức có thể:
– Bé Ni ơi! Cô Vũ tới rồi đây, cô vào trong dạy học được chưa nhỉ?
Không nghe tiếng động phát ra từ bên trong, Ngạn Vũ lại tiếp tục khẽ gọi, cô nói:
– Hôm trước cô có cho bài tập về nhà, không biết con đã làm xong chưa nhỉ? Cô vào kiểm tra nhé… sắp đến mùa tựu trường rồi đấy, mình không được lơ là đâu.
Bên trong vẫn rất im ắng, tựa hồ như lúc này không hề có ai ở trong phòng vậy…
Bà chủ Thạch đứng sau lưng Ngạn Vũ, bà nóng ruột kêu lên:
– Thôi đừng kêu nữa, cứ mở cửa vào trong đi… lỡ có chuyện gì thì lúc đó lại hối hận không kịp.
Mạnh Tuấn không đồng ý, anh ta phản đối:
– Không được, bác sĩ đã nói con bé còn nhỏ, tạm thời sẽ không làm ra được chuyện gì gây nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nếu bây giờ mẹ đòi phá cửa vào trong… cái đó mới gây nguy hiểm đến tâm lý của nó đó…
Bà chủ Thạch phát hỏa, bà lớn tiếng:
– Nó là con nít, mới có lớn như vầy mà đã thế này rồi, cứ chiều nó như vậy thì bảo sao lớn lên không khó dạy. Bệnh thì bệnh chứ con nít đứa nào lại kiểu khó ăn khó ở giống nó, vẽ vời đủ thứ chuyện…
Dừng vài giây, bà lại tức tối quát lên:
– Mày đừng có nghe bác sĩ quá, con mày nó chỉ khó dạy thôi chứ bệnh hoạn gì. Mày cứ giống như vợ của mày, suốt ngày làm quá vấn đề lên… hết nó rồi đến mày… tao làm mẹ tụi bây mà chịu hết nổi!
Mạnh Tuấn đang vô cùng lo lắng cho bé Ni, lúc này lại nghe mẹ mình cứ lải nhải trách móc, anh không kìm chế được cảm xúc, cãi lớn:
– Mẹ! Mẹ thôi đi được không? Suốt ngày mẹ chỉ biết trách móc vợ con… cô ấy bỏ đi như vậy… là tại mẹ đó!
Bà chủ Thạch vừa nãy nóng vội là vì lo lắng cho cháu nội, lúc này nghe con trai trách cứ, bà quên luôn cả việc bé Ni đang gặp chuyện. Bà trừng mắt, sừng sộ quát tháo lại con trai:
– Tại mẹ? Mày nói cái gì tại mẹ? Từ đầu mẹ đâu có ưa nó… là mày muốn cưới về cho bằng được mà con? Bây giờ vợ mày chán mày bỏ đi thì mày lại trách mẹ mày… mày nói vậy nghe được hả?
Hình tượng phu nhân cao quý điềm tĩnh bị phủi sạch sẽ, bà chủ Thạch bấy giờ chính cống là một người mẹ bình thường như bao người. Bà cũng quên mất là lúc này Ngạn Vũ cũng đang ở đây, mà đã quên rồi thì đâu còn lo sợ gì ai nữa. Bình thường đoan trang là vậy nhưng lúc này cũng không khác gì mọi người, sẵn sàng “khẩu chiến” cho lợi gan lợi bụng.
Mà sự nóng giận mất khôn này của bà chủ Thạch lại rất có lợi cho Ngạn Vũ, mẹ con họ càng gây nhau thì cô lại càng moi ra thêm được nhiều thông tin hữu ích.
Mạnh Tuấn càng nghe mẹ nói thì anh ta càng tức giận, mặc lời khuyên của Mẫn, anh ta đỏ mắt gằn giọng:
– Con thừa biết mẹ không thích Ngọc… cô ấy làm dâu của mẹ nhưng mẹ chưa bao giờ hài lòng về cô ấy. Mẹ chê vợ con là mồ côi, chê đủ thứ… nhưng mẹ có nghĩ lại về xuất thân của mẹ thế nào bao giờ chưa? Mẹ… trước kia mẹ có giống thế này à? Mẹ làm gì có!
Bà chủ Thạch giận quá hóa thẹn, bà phi tới chỗ con trai, bà gào lớn:
– Giỏi! Giỏi! Tao ghét con vợ mày cũng là vì cái lý do này. Rốt cuộc thì nó cho mày ăn phải cái gì mà mày cứ bênh nó chằm chằm như vậy? Nó bỏ đi theo trai, rõ rành rành như vậy mà mày cũng còn bênh được hả con?
Mẫn thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng, cô liền đi tới kéo bà chủ Thạch sang một bên, cô nói nhỏ vào tai bà chủ Thạch, sau đó lại tiếp tục khuyên giải Mạnh Tuấn:
– Anh Tuấn… mẹ giận nói vậy thôi mà… anh bớt một hai câu cho êm chuyện đi anh…
Mạnh Tuấn bình thường là người điềm đạm, rất biết cách cư xử, nhưng lúc này giống như bị chọc vào chỗ đau, anh không nể nang gì ai, quát tháo tất cả:
– Cô cũng im đi! Chuyện mẹ con tôi, cô lấy tư cách gì xen vào khuyên giải. Tôi không mượn cô tới đây làm mẹ kế của bé Ni, cô về nhà cô đi, đi về lấy chồng đi, đừng theo tôi nữa!
Mẫn bị mắng như tát nước vào mặt, cô ấy sững sờ đỏ bừng mặt, nước mắt cũng muốn trực trào rơi khỏi mắt. Mà Mạnh Tuấn cũng chẳng có ý muốn xin lỗi, anh ta không thèm nhìn đến cô ấy lần nào, nói xong là như muốn đuổi người, đến nhìn cũng thấy phiền.
Bà chủ Thạch vừa nguôi giận được chút thì lại phát cáu lên, chẳng qua là khi bà muốn mắng con trai tiếp thì lại bị Mẫn kéo tay ngăn lại. Mẫn lau vội nước mắt trên mặt, cô nói đỡ cho Mạnh Tuấn, sau đó kéo bà chủ Thạch đi xuống dưới nhà, không tiếp tục ở lại trên này nữa.
Mãi tới khi nhìn thấy Mẫn và mẹ mình đã rời đi, Mạnh Tuấn mới khôi phục trở lại thái độ bình tĩnh của anh. Giống như người vừa mắng chửi, vừa phát điên khi nãy không phải là anh ấy vậy…
Đối diện với trạng thái thay đổi nhanh như chớp này của Mạnh Tuấn, Ngạn Vũ dường như nhận ra được sự cố tình trong cách hành xử của anh ấy suốt từ nãy tới giờ. Trong lòng cô thầm nghĩ… hóa ra người đàn ông này không phải như những gì mà cô vẫn đang nghĩ… anh ta vẫn còn một mặt rất lý trí… rất rất lý trí…
– Cô giáo… xin…
Mạnh Tuấn đang định nói gì đó với Ngạn Vũ thì cửa phòng của bé Ni đột nhiên được hé ra, cả anh ta và cô đều gấp gáp nhìn về hướng cánh cửa, vừa vặn nhìn thấy được gương mặt nhỏ nhắn của bé Ni đang lấp ló. Quá mức mừng rỡ, Mạnh Tuấn liền đi nhanh đến đẩy cửa vào trong, anh ta ôm lấy con gái nhỏ, nói trong xúc động:
– Bé Ni… con sao vậy? Con sao vậy hả con?
Bé Ni mặt mũi có chút bơ phờ, con bé được ba ôm vào lòng nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào Ngạn Vũ. Ánh mắt của con bé rất khác lạ, có thể nhìn thấy được sự hoang mang, cũng có thể nhìn thấy rõ được sự lo lắng…
Mà con bé cứ nhìn cô như vậy thì lại càng khiến cho Ngạn Vũ sốt ruột trong lòng, cô thật sự không cảm thấy yên tâm một chút nào!
Sau khi hỏi han sức khỏe của con gái, Mạnh Tuấn nghe theo lời của Ngạn Vũ, anh ta đi ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho hai cô cháu giao tiếp. Lúc này trong phòng không còn ai, Ngạn Vũ mới từ từ hỏi chuyện bé Ni. Nhưng đáp lại những câu hỏi của cô đều là sự im lặng không có tương tác qua lại. Chẳng qua là Ngạn Vũ cũng không nản lòng, cô vẫn cố gắng chiều theo cảm xúc của bé Ni hết mực, giống hệt như là đang chiều chuộng theo cảm xúc của nhân vật mà cô vẫn thường hay viết vậy. Sau một hồi kiên nhẫn trò chuyện, cuối cùng bé Ni cũng chịu giao tiếp lại với cô…
Bé Ni không thể nói chuyện, con bé thường hay dùng tay để giao tiếp, hoặc thường xuyên nhất là nói chuyện qua cách vẽ tranh. Lúc này cũng giống như vậy, con bé lôi ra một bức tranh đã vẽ sẵn ở trong túi vẽ rồi đưa đến cho Ngạn Vũ… sau đó lại không nói thêm gì. Ngạn Vũ có hỏi thêm thì con bé cũng nhất quyết không thèm nhìn cô dù chỉ một cái…
Ngạn Vũ thật sự cũng hết cách, cô không thể dọa nạt, càng không thể quá sức ép buộc một đứa trẻ phải chiều theo ý của cô. Mà chuyện quan trọng nhất là cô rất lo lắng cho bé Ni, sự lo lắng của cô nhiều hơn rất nhiều lần so với việc muốn tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện. Cũng may là bé Ni còn chịu giao tiếp với cô, chứ nếu bản thân con bé không chịu thì cô cũng không thể làm gì khác… ông Trời quả thật đang phù hộ cho cô trong việc này rồi.
Chỉ là, bức tranh mà bé Ni vẽ lần này có phần khác lạ so với tất cả những bức tranh mà con bé đã từng vẽ trước đó. Con bé vẽ một người phụ nữ có cái bụng nhô ra… rồi lại vẽ một hình chữ nhật nhỏ bên cạnh… nền của bức tranh toàn một màu đen, chỉ có hai hình vẽ là không bị tô đen… cũng không rõ là đang vẽ cái gì…
Người phụ nữ và hình chữ nhật nhỏ… đây là đang vẽ gì vậy? Là do con bé vô tình vẽ chơi hay là vì… con bé đang muốn nói với cô cái gì đó?!