Về phần Cố Thành, anh phải dỗ dành Ngạn Vũ cả đêm. Không hiểu sao cô lại mít ướt đến như vậy, đến cả trong giấc ngủ cũng thi thoảng nấc lên vài tiếng uất ức….
Biểu hiện này của Ngạn Vũ khiến trong lòng Cố Thành nảy sinh một mầm mống hoài nghi. Chẳng qua đó là hoài nghi về vấn đề gì, chính anh cũng không rõ lắm. Nhưng anh chắc chắn sẽ để tâm đến chuyện này, anh cũng không tin một cô gái vừa tròn đôi mươi như Ngạn Vũ năm đó mà có thể suy nghĩ được những chuyện sâu xa như vậy… anh thật lòng không tin.
Một đêm trôi qua trong sự cưng chiều vô hạn và những nỗi niềm giấu kín cuối cùng cũng đã được bày tỏ. Nếu một người không thể mở lòng, vậy thì một người cứ chịu khó mặt dày mà lấn tới… kiểu gì rồi cũng sẽ thành công mà thôi!
____________________________
Sáng ngày hôm sau, Cố Thành đưa Ngạn Vũ đến nhà họ Thi. Lần này thì anh nghe theo lời của cô mà cho dừng xe ở ngã tư, còn Ngạn Vũ sẽ xuống xe rồi tự đi bộ đến nhà họ Thi.
Ngồi trong xe, Ngạn Vũ có chút không nỡ, cô ngập ngừng không muốn xuống xe, vừa nhìn vừa hỏi Cố Thành đang ngồi ở bên cạnh.
– Cố Thành, lần này phải đi lâu như vậy hả?
Cố Thành cũng không nỡ, anh dịu dàng véo véo mũi cô, giọng anh rất ấm:
– Anh sẽ cố về sớm, tình hình ở Quách gia đang vào thời kì căng thẳng, anh phải giúp đỡ bác Hai và bọn họ một chút. Anh sẽ cố xong việc và về sớm với em, mỗi khi có thời gian cũng sẽ nhắn tin cho em. Em ở đây cũng nên cẩn thận một chút, chuyện của Thu Ngọc người của anh đang điều tra, sẽ mau có kết quả sớm thôi, em đừng quá lo lắng.
Ngạn Vũ dù rất không muốn nhưng cô cũng không còn cách nào khác. Ai biểu cô đang bị dính chặt ở nhà họ Thi làm gì, vậy nên lúc này mới không thể theo Cố Thành quay trở về được. Cô thật lòng không muốn xa anh, mới gỡ được khúc mắc trong lòng, chưa kịp yêu thương gì đã lại “yêu xa”, cô quả thật không nỡ. Nhưng mà cô cũng đã quyết định rồi, chỉ cần xong việc này của Thu Ngọc… cô nhất quyết sẽ đi theo Cố Thành đến bất cứ đâu, ở đâu có anh thì cô sẽ đi theo đến đó.
Hít vào một hơi sâu, mặc dù vẫn có hơi không nỡ nhưng cô cũng không thể mè nheo như một đứa trẻ được. Cô có công việc của cô, anh cũng có công việc của anh, yêu nhau là phải hiểu cho cuộc đời của nhau, không thể chỉ vì một chút quyến luyến mà làm ảnh hưởng đến công việc của cả hai được. Khẽ gật gật đầu, Ngạn Vũ lấy lại tinh thần, cô cười, nói với anh:
– Ừm em biết rồi, em sẽ thường xuyên gửi tin nhắn cho anh, anh rảnh thì trả lời em nhé. Nhưng anh nhớ làm gì thì cũng phải giữ gìn sức khỏe, anh già lắm rồi đấy.
Cố Thành chịu chết thật sự, khi nãy là Ngạn Vũ không nỡ, bây giờ lại đến anh muốn quyến luyến không rời. Khổ thật, trẻ không chịu yêu, bây giờ già sinh đủ bệnh nhớ mong. Chỉ mong cho việc tìm kiếm Thu Ngọc mau chóng kết thúc, để anh còn được đưa vợ yêu của anh về nhà… sống xa nhau thật là quá khổ cho anh rồi!
Cả hai cứ như cặp đôi vừa mới yêu, chỉ có chia xa một chút thôi cũng phải bịn rịn cả chục phút đồng hồ. Vậy mà năm đó nói xa nhau thì có thể dứt khoát xa đến tận mấy năm trời… đúng là không ai có thể bình thường khi yêu mà!
…………………………………….
Cố Thành đến sân bay, còn Ngạn Vũ thì đi bộ đến nhà họ Thi. Hôm nay cô có hẹn với Mạnh Tuấn ở nhà họ Thi để trao đổi chút chuyện, với lại buổi chiều bé Ni có việc bận nên Mạnh Tuấn hẹn cô đến dạy vào buổi sáng. Vừa bước vào trong nhà họ Thi, cô đã nhìn thấy bà chủ Thạch và Mẫn đang thì thầm chuyện gì đó có vẻ rất nghiêm trọng. Mới có sáng sớm mà đã lén lén lút lút, chắc chắn không phải là bàn chuyện gì tốt.
Bọn họ vì tập trung quá vào câu chuyện nên không nhìn thấy cô đi vào, vậy nên Ngạn Vũ mới quyết định sẽ nghe lén thử xem bọn họ đang nói cái gì. Kể từ ngày bắt tay vào điều tra chuyện của Thu Ngọc, Ngạn Vũ từ một người chỉ biết gõ phím chuyển hẳn sang thành điệp viên. Cô vận dụng hết tất cả những khả năng mà cô có để tìm hiểu về việc Thu Ngọc mất tích, đặc biệt nhất là việc nghe lén.
Nghe lén một hai lần liền trở nên thành thục hơn, chỉ là lần này thì lại không có được kết quả gì. Bởi bà chủ Thạch và Mẫn nói chuyện rất nhỏ, nhỏ đến mức một tiếng động cô cũng không nghe được. Biết có tiếp tục nghe ngóng cũng sẽ không có được kết quả, vậy nên cô liền bước ra ngoài, xem như là mình vừa đi tới, bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhìn thấy Ngạn Vũ bước vào, bà chủ Thạch và Mẫn có hơi luống cuống, nhưng rất nhanh sau đó hai người họ đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, giống như chưa từng có việc thì thầm vừa nãy vậy. Chẳng qua là sự xuất hiện của Ngạn Vũ quá bất thình lình, vậy nên vài giọt nước mắt còn đọng lại trên má của Mẫn cũng chưa kịp lau đi…
Ngạn Vũ nhìn thấy nước mắt của Mẫn, cô cảm thấy tò mò quá đỗi… mới có sáng sớm đã khóc rồi? Vì lý do gì ấy nhỉ?
Mặc dù rất tò mò nhưng theo phép lịch sự, Ngạn Vũ không có quyền tò mò đến chuyện riêng tư của người khác. Vậy nên lúc này cô chỉ có thể chào hỏi hai người bọn họ, thái độ cực kỳ khách sáo.
– Chào bà chủ, chào chị Mẫn, chúc hai người buổi sáng tốt lành!
Bà chủ Thạch khẽ gật đầu, còn Mẫn thì vội vàng quay sang hướng khác để lau nước mắt. Lúc này, cô lại nghe bà chủ Thạch hỏi đến cô:
– Cô giáo sao hôm nay tới dạy sớm vậy?
Ngạn Vũ hết sức thân thiện đáp lời:
– Dạ là anh Tuấn hẹn con đến dạy học cho bé Ni vào buổi sáng ấy bác.
Bà chủ Thạch nghe Ngạn Vũ trả lời, bà hơi nhíu mày, nhưng cũng không tỏ ra gì khác lạ, bà chỉ nhàn nhạt nói với cô:
– Ừ, vậy cô giáo lên dạy cho con bé đi.
– Vâng thưa bác.
Ngạn Vũ gật đầu rồi rời đi, chẳng qua là cô đi rất chậm, vừa đi vừa để ý thử xem hai người họ có nói gì với nhau không. Mà đúng thật là bọn họ có vấn đề, bởi vì Ngạn Vũ nghe được giọng trách móc của bà chủ Thạch cất lên, có vẻ như là không thể kìm nén được nên mới nói như vậy. Nhưng sao bà chủ Thạch lại trách móc Mạnh Tuấn nhỉ? Có phải là có liên quan đến Thu Ngọc không?
………………………………..
Ôm một bụng tò mò đi lên phòng của bé Ni, lúc cô bước vào phòng con bé thì lại nhìn thấy Mạnh Tuấn đang bím tóc cho con gái. Hình ảnh này làm cho cô có phần ngạc nhiên, cũng cảm thấy xót thương cho cha con hai người họ. Một người là không có vợ bên cạnh, một người thì lại không có mẹ chăm sóc… thiệt là!
Ngạn Vũ lịch sự gõ cửa phòng trước, cô bước vào trong phòng, cười tươi, cô nói:
– Chào buổi sáng hai cha con!
Mạnh Tuấn nhìn thấy Ngạn Vũ tới, anh lúc này bím tóc cho con gái nhanh hơn, loáng cái đã xong hai bên bím tóc xinh xinh. Để cho bé Ni tự soạn tập vở, Mạnh Tuấn và Ngạn Vũ ở một bên nói chuyện.
– Bên phía họ có nói gì không cô giáo?
Ngạn Vũ tạm trả lời:
– Anh Tuấn đừng nôn nóng, mới chỉ có một hai ngày, vẫn chưa có kết quả ngay được đâu. Anh cố gắng thêm một chút nữa, chắc chắn sẽ có câu trả lời cho anh.
Mạnh Tuấn thở dài một hơi, bất đắc dĩ gật đầu:
– Cũng chỉ còn hy vọng vào họ thôi, chứ tôi… tôi hết cách thật rồi.
Ngạn Vũ vỗ nhẹ lên vai Mạnh Tuấn an ủi, cô hiện tại cũng không khá hơn anh là bao, vì vậy nên cô cũng không dám hứa hẹn gì nhiều với anh ta, sợ lại làm cho người đàn ông này phải thất vọng…
Không nói đến vấn đề này nữa, Ngạn Vũ vờ hỏi sang chuyện khác:
– À sao hôm nay anh lại đổi lịch dạy cho bé Ni vậy anh Tuấn? Bữa nay con bé đi khám bệnh à?
Mạnh Tuấn lắc đầu, anh ta cũng không giấu giếm gì cô, thẳng thắng đáp lời:
– Hôm nay… là sinh nhật của vợ tôi… buổi chiều tôi sẽ đưa con gái ra ngoài ăn sinh nhật mẹ nó.
Ngạn Vũ sững sốt, bởi vì theo những gì mà cô nhớ thì hôm nay đâu phải là sinh nhật của Thu Ngọc. Cô nhớ Thu Ngọc đã từng nói với cô sinh nhật chị ấy là vào tháng cuối năm, bây giờ tới đó phải còn mấy tháng nữa cơ mà?
Có tò mò nhưng không dám hỏi, Ngạn Vũ chỉ vờ cười cười nói:
– Vậy… chúc mừng sinh nhật chị nhà! Chúc cho chị nhà mau mau trở về bên cạnh anh và bé Ni nhé!
Mạnh Tuấn cười thật tươi đáp lại cô, nụ cười của sự thật lòng, anh ta nói:
– Cảm ơn cô, cô giáo. Vợ tôi mà có thể trở về bên cạnh cha con tôi… công lao hết thảy đều thuộc về cô… gia đình chúng tôi mãi mãi sẽ không quên ơn cô đâu.
– Hy vọng sẽ là như vậy!
– Được rồi, cô giáo dạy học cho con bé đi, tôi ra ngoài trước.
– Dạ.
Mạnh Tuấn rời đi, chỉ còn Ngạn Vũ và bé Ni ở trong phòng. Ngạn Vũ lúc này cũng không kiêng dè gì, chân mày cô khẽ nhíu lại, trong lòng có chút hoang mang. Sinh nhật của Thu Ngọc? Hôm nay… là sinh nhật của chị ấy thật sao? Lạ thật!
_____________________________
Ngạn Vũ suy nghĩ rất nhiều, cô vừa tò mò vừa thấy kỳ lạ, cô không tin được là cô lại nhớ nhầm ngày sinh nhật của chị gái cô. Với lại trong hồ sơ mà Mạnh Tuấn gửi cho cô về Thu Ngọc thì ngày sinh nhật của chị ấy cũng đâu phải là ngày hôm nay…
Nhịn không nổi nữa, Ngạn Vũ quyết định theo dõi Mạnh Tuấn, cô muốn xem thử xem Mạnh Tuấn nói thật hay là nói dối?
Xe của Mạnh Tuấn vừa chạy ra khỏi cổng nhà, Ngạn Vũ liền bảo tài xế đuổi theo ở phía sau. Cô đi theo xe của Mạnh Tuấn đến một nhà hàng, nhìn cha con hai người họ nắm tay đi vào trong, trên tay của Mạnh Tuấn còn có một hộp bánh kem nhỏ… cô lúc này mới dám tin những gì mà Mạnh Tuấn nói là sự thật. Nhưng đã đến đây rồi chẳng lẽ không vào bên trong? Mà vào bên trong cũng không được, lỡ bị bọn họ phát hiện thì biết làm sao?
Nghĩ nghĩ một hồi, Ngạn Vũ quyết định sẽ không đi vào trong. Mặc dù rất tò mò nhưng biết đâu đây là hẹn ước gì của Mạnh Tuấn và Thu Ngọc thì sao? Mạnh Tuấn cũng đã xách trên tay cái bánh kem, có muốn không tin thì cũng không được…
Được rồi, có gì ngày mai cô sẽ thử hỏi bé Ni, con bé vừa nãy vui vẻ như vậy, chắc có thể cô hỏi con bé sẽ tương tác lại thôi. Chứ bây giờ mà vào trong để cho hai cha con họ bắt gặp thì còn rối hơn nữa, không thể tùy tiện hành động được đâu.
Nghĩ như vậy, Ngạn Vũ lúc này mới bảo với tài xế cho xe rời đi, cô đã quyết định không vào bên trong, vậy nên lúc này cũng không cần lấp ló rình rập ở bên ngoài làm gì cho vất vả…
Chỉ là, lúc xe của Ngạn Vũ quay đầu rời đi, cô hoàn toàn không hay biết được rằng… có một cặp mắt ở phía xa đang dõi nhìn theo chiếc xe của cô chằm chằm. Cặp mắt nọ khá đẹp nhưng ý tứ của chủ nhân cặp mắt ấy thì lại không được đẹp một chút nào. Hay nói đúng hơn là ánh nhìn của một kẻ mang địch ý… địch ý với Ngạn Vũ!