Người nhà họ Thi nhìn thấy Cố Thành đến thì vui như trúng số độc đắc, nhưng đến khi nhìn thấy Ngạn Vũ cùng bước xuống xe thì lại là trợn mắt lên nhìn cô. Ngay cả người điềm đạm như ông chủ Cường cũng sững người đầy kinh ngạc, người nhà bọn họ cứ như đang nhìn thấy quỷ vậy, khủng hoảng vô cùng.
Ngạn Vũ cũng hồi hộp trong lòng muốn chết, cô bước xuống xe trong tâm trạng rối bời, phải cố gắng lắm thì mới có thể ổn định lại được cảm xúc. Cố Thành nói là anh có chừng mực, cũng sẽ không làm lộ chuyện của cô, nhưng với tình hình này thì sao, anh có thể “tẩy trắng” cho cô được không cơ chứ?
Cố Thành mặc kệ người nhà họ Thi muốn nghĩ gì, anh chỉ biết Ngạn Vũ đang bệnh, anh không muốn cô đi xe buýt, cũng không muốn cô phải đi bộ mỏi chân. Mục đích anh đến đây là để hộ tống “cô nương” nhà anh đi làm, không phải đến để làm con rể tương lai của nhà họ Thi.
Ông chủ Cường kinh ngạc hết mức nhưng dù sao ông ấy cũng là người sống lâu năm trên đời, rất nhanh sau đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh. Nhưng vẫn là không nhịn được sự ngạc nhiên, ông liền nhấc chân bước về phía Cố Thành, kèm theo nụ cười thân thiện là ánh mắt tò mò có thừa, ông nói:
– Cố Thành, con đến rồi đấy à…
Nói đến đây thì ngừng, ông chủ Cường lúc này mới vờ như vừa nhìn thấy Ngạn Vũ, ánh mắt ông nhìn liếc sang cô rồi lại tỏ ra kinh ngạc nói với Cố Thành:
– Ơ, cô giáo Vũ của bé Ni… con đi chung với cô giáo à Cố Thành?
Cố Thành nhìn thấy Ngạn Vũ bước gần đến, anh cũng không muốn để cho cô cảm thấy khó xử, vậy nên anh liền cất giọng giải thích:
– À phải rồi chú Cường, vừa nãy trong lúc đến đây, con nhìn thấy cô giáo đi bộ bên đường… là tiện xe nên cho cô giáo quá giang một chút.
Ngạn Vũ cũng rất biết nắm bắt thời cơ, vừa đi đến đã nghe Cố Thành nói như vậy, cô liền dựa theo lời của anh mà phối hợp diễn xuất. Lời nói vừa nghe, không xu nịnh cũng không cứng ngắt:
– Thật lòng cảm ơn anh Thành rất nhiều, trong người vẫn còn hơi mệt, nhờ quá giang xe một đoạn nên thấy khá hơn nhiều rồi ạ.
Cố Thành ung dung nhìn cô, anh cười cười, trả lời:
– Không có gì, là tiện đường thôi, không cần cảm ơn!
Nghe cuộc trò chuyện lúc này của Cố Thành và Ngạn Vũ, một chút sự nghi ngờ vừa nãy của nhà họ Thi bỗng chốc tiêu tan đi hết. Nhà họ Thi vô cùng coi trọng Cố Thành, chỉ cần là anh nói, bọn họ dù thấy không thể tin thì cũng sẽ tin. Với lại chuyện Cố Thành cho Ngạn Vũ đi nhờ xe cũng không phải là chuyện gì lớn, bọn họ cũng không đủ tự tin để nghĩ là Ngạn Vũ sẽ có gì đó mờ ám với người đàn ông hoàng kim này…
Sau khi giải thích xong xuôi, Cố Thành được người nhà họ Thi tiếp đón nồng nhiệt đưa vào bên trong, lúc này chỉ còn một mình Ngạn Vũ còn đứng ở ngoài sân. Ngạn Vũ chưa muốn vào trong ngay, cô đợi người nhà họ Thi vào trước rồi cô sẽ đi cửa hông để vào trong nhà. Thú thật là hồi nãy cô hồi hộp muốn chết, cũng may là giải quyết êm xui, nếu không thì lại có thêm rắc rối lớn rồi.
Tự ổn định lại tâm tình của mình, Ngạn Vũ lúc này mới đi đến cửa hông để vào bên trong nhà. Lúc cô vừa đi đến cửa thì lại giật mình khi nhìn thấy Mỹ My đang khoanh tay đứng chặn ngay giữa đường. Nhìn thấy Mỹ My nhìn cô không được thân thiện cho lắm, Ngạn Vũ cũng không tỏ ra khó chịu. Cô nhìn thẳng vào cô gái trước mặt, im lặng chờ đợi xem Mỹ My sẽ định nói gì.
Cũng không khác lắm so với những gì mà cô dự đoán, cô gái mặt mũi xinh đẹp trước mặt này là muốn cảnh cáo cô, muốn cô biết khó mà lui. Thái độ khó chịu ra mặt, chất giọng của Mỹ My hơi khó nghe, nếu không nói là quá đanh đá:
– Hôm nay cô giáo may mắn quá nhỉ? Nhưng may mắn thì cũng chỉ đến một lần, tôi thật không hy vọng ngày nào cô giáo cũng may mắn được như ngày hôm nay đâu đấy.
Ngạn Vũ là kiểu người không thích vòng vo, tính cô rất thích thẳng thắn, cũng không thích nói hưu nói vượn, nói triết lý cao siêu. Vậy nên đối với những lời cảnh cáo này của Mỹ My, cô nghe thấy, cũng trực tiếp đáp trả đàng hoàng.
– Cô My cho rằng việc tôi được đi nhờ xe của anh Thành là may mắn, nhưng riêng tôi lại thấy việc đó chỉ là bình thường, không có gì là may mắn ở đây cả. Giữa người với người thì giúp đỡ nhau cũng là chuyện bình thường, cô My nghĩ nhiều rồi.
Mỹ My cũng được coi là một đại tiểu thư được nuôi dạy đàng hoàng, bình thường cũng không đến mức quá sức kiêu căng. Nhưng có lẽ do Ngạn Vũ đi cùng xe với Cố Thành, đã động đến người đàn ông mà cô ấy yêu thích, vậy nên thái độ của cô ấy mới trở nên thái quá như vậy. Hoặc có thể là từ đầu Mỹ My đã không thích Ngạn Vũ, bây giờ là thừa dịp mà ra sức thị uy. Lại nghe Ngạn Vũ trả lời không kiêng dè gì, Mỹ My lại càng khó chịu, cô ấy cười nhạt, nói trong sự xem thường:
– Nghĩ nhiều hay không thì tự tôi biết, còn cô giáo đây có ý gì đó hay không… chắc là cả cô và tôi đều nhận ra được nhỉ? Nói chung nếu cô giáo muốn yên thân thì đừng động vào anh Thành. Tôi chỉ là lo cho cô giáo thôi chứ đối với anh Thành, cô giáo dù lọt được vào mắt xanh thì cũng chỉ là người tình làm ấm giường cho anh ấy mà thôi. Nếu tôi đã không bước được vào cửa nhà họ Quách, vậy thì mấy cái loại con gái không có gốc gác gì tốt nhất cũng đừng nên mơ tưởng tới… kẻo lại rước họa vào thân.
Ngạn Vũ bình tĩnh như thường, cô đối mặt với Mỹ My, thái độ thong thả:
– Cô My không cần nhắc nhở, tôi cũng không có ý định làm phu nhân của nhà họ Quách.
Mỹ My nhìn thấy thái độ điềm tĩnh không gợn sóng này của Ngạn Vũ, lại nhớ đến những lời mà mẹ cô đã nói với cô… cơ hồ trong lòng cô bắt đầu sinh ra thêm nhiều sự chán ghét dành đến cho Ngạn Vũ. Cô cảm thấy Ngạn Vũ là đang cố giả vờ tỏ ra có cốt cách hơn người, chứ loại con gái đến cha mẹ còn không có thì làm gì sánh được với những người được giáo dục tử tế như cô. Từ thành phố A trôi dạt về đây bám víu vào người làm của nhà cô… biết đâu là bị p.hốt ở đâu đó rồi cũng nên…
Nghĩ như vậy, Mỹ My lại cảm thấy Ngạn Vũ quá mức tầm thường, đến cốt cách mà cũng phải học thì cần gì so đo với người đã có sẵn sự quý phái từ lúc mới đẻ như cô. Một người cao, một người quá thấp, đến so sánh cũng thấy khập khiễng, vậy nên không cần phải làm khó Ngạn Vũ làm gì. Nghĩ nghĩ, Mỹ My mới nhếch môi cười nhạt với Ngạn Vũ, thái độ coi thường, lời nói nhạt nhẽo:
– Vậy thì tốt, cô giáo làm việc của mình đi, sau này tự mình phải biết để ý một chút, nhé!
Cảnh cáo xong xuôi, Mỹ My xoay người, làn váy lụa mượt mà đong đưa theo nhịp di chuyển của cơ thể. Ngạn Vũ nhìn dáng đi uyển chuyển của Mỹ My mà khiến cho cô đau đầu, dáng người thì đẹp đó, nhưng rõ ràng là Cố Thành không có thích mẫu con gái ỏng ẹo quá đâu…
Lại nói, Mỹ My chạy đến cảnh cáo cô cũng là quá uổng phí đi. Nếu so với cô ấy thì cô mới là người được bước chân vào nhà họ Quách trước, tuổi gì lại đi cảnh cáo cô… thật là trẻ trâu!
______________________________
Vì để ngăn cho tình huống khó xử sẽ lại tiếp diễn, cũng ngăn cho việc Mỹ My đi tìm Ngạn Vũ gây phiền phức, Ngạn Vũ đã phải dùng cách dọa nạt trong tin nhắn, ép buộc Cố Thành, bắt anh phải đợi cô ở ngã tư gần nhà họ Thi. Lần này thì Cố Thành không ngoan cố nữa, bởi vì anh sợ nếu anh vẫn cố chấp thì hôm nay Ngạn Vũ sẽ ở lại nhà họ Thi không chịu về…
Bé Ni hôm nay tâm trạng dường như không được vui vẻ lắm, con bé viết chữ rất chậm, làm toán cũng sai nhiều câu. Ngạn Vũ thấy con bé không tập trung lắm, cô cũng không tiếp tục cho bài tập. Đợi sau khi con bé viết xong chữ cuối cùng trong vở, cô mới nhẹ giọng hỏi thử:
– Bé Ni hôm nay không tập trung lắm đâu nhé, con có chuyện gì không vui à?
Bé Ni cất bút viết vào trong hộp bút, con bé không trả lời, cũng không nhìn cô, chỉ cúi đầu thu dọn tập vở.
Biểu hiện này của bé Ni làm cho Ngạn Vũ ngạc nhiên, mặc dù cô biết bé Ni có bệnh tâm lý nhưng bình thường cô hỏi thì con bé cũng sẽ tương tác lại một chút, chứ đâu có bỏ lơ cô như thế này. Rất lo cho con bé, vì vậy nên Ngạn Vũ mới hỏi lại lần nữa:
– Bé Ni, con sao vậy? Cô dạy con, con thấy không vui à?
Bé Ni lại tiếp tục không trả lời, con bé chỉ cắm cúi làm việc của mình, hoàn toàn không để sự hiện diện của Ngạn Vũ vào trong mắt. Biểu hiện này của bé Ni quả thật là lạ, lại giống hệt như lúc cô mới gặp con bé, con bé cũng bài xích với cô như vậy…
Nhìn thấy bé Ni đang bày bút màu ra vẽ tranh, Ngạn Vũ không biết nói gì, cũng không muốn gây sức ép dọa cho con bé sợ. Cô lẳng lặng ngồi một bên, không quấy rầy con bé, cũng không hỏi linh tinh, chỉ im lặng theo dõi xem con bé sẽ làm gì.
Mãi đến gần mười mấy phút sau, bé Ni đột nhiên bỏ vẽ tranh giữa chừng, con bé đặt bút vẽ xuống, rồi đột nhiên chạy đến tủ nhỏ, lấy ra một hộp kẹo sữa bò mà con bé thích ăn. Cầm hộp kẹo đi đến trước mặt Ngạn Vũ, con bé nhìn cô, giống hệt như là đang do dự chuyện gì đó, thái độ phân vân, ánh mắt ngập ngừng. Ngạn Vũ cũng không biết bé Ni có ý gì, nhưng là cô đoán đại, cô vội hỏi:
– Sao vậy? Con muốn cho cô ăn kẹo hả?
Bé Ni ngước đôi mắt long lanh lên nhìn cô, con bé ngập ngừng trong giây lát, mãi một lát sau mới thấy con bé chịu gật đầu.
Cuối cùng thì bé Ni cũng chịu tương tác lại với cô, Ngạn Vũ cười cười, cô lại hỏi:
– Con muốn cho cô kẹo mà cô cứ tưởng bé Ni không thích cô nữa không đấy. Vừa nãy con cũng không chịu nhìn cô… sao vậy nhỉ?
Bé Ni mím môi, con bé không phản ứng gì, chỉ kéo tay cô rồi nhét vào trong một hộp kẹo. Tiếp sau hành động đó là biểu hiện không màn tới thế sự, không ngó ngàng gì tới Ngạn Vũ giống hệt như vừa nãy… điều này khiến cho Ngạn Vũ cảm thấy khó hiểu và rối bời hết sức. Cô nhìn thấy con bé lại tập trung vào vẽ tranh mà không để ý tới cô, cô đột nhiên muốn òa lên khóc thiệt là lớn. Bé Ni.. con bé đột nhiên sao lại thế này nhỉ? Cô mới nghỉ bệnh có vài hôm mà con bé đã muốn quên cô luôn rồi sao?
Thật là… khó hiểu hết sức!
_____________________________
Ngạn Vũ dạy học xong, Sơn liền kéo cô xuống dưới nhà, anh quan sát cô một lát, thấy cô da dẻ hồng hào không đến nỗi tệ, anh mới yên tâm hơn trong lòng. Lại chợt nhớ đến chuyện vừa được nghe khi nãy, lúc này anh mới khẽ hỏi:
– Nghe nói, vừa nãy em đi nhờ xe của… anh Thành à?
Ngạn Vũ gật gật, cô luôn tỏ ra bình thản trong chuyện này.
– Vâng, anh Thành thấy em đi bộ nên cho em đi nhờ xe.
Sơn gật nhẹ đầu, anh lúc này đang có phần do dự một chút ở trong lòng. Anh sợ nếu nói ra những lời này thì lại có chút kỳ cục, nhưng nếu mà anh không nói thì lại sợ Ngạn Vũ gặp phải chuyện phiền phức. Nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng anh cũng quyết định sẽ nói với cô, những lời nói này xuất phát từ tâm đều là ý tốt:
– À thì anh cũng không có ý nghĩ em này nọ gì đâu, nhưng mà có chuyện này anh vẫn muốn… vẫn muốn nói để em để ý tới một chút… tránh cho em gặp phải những chuyện phiền phức không đáng có.
Ngạn Vũ nhìn thấy Sơn cứ ngại ngùng ngập ngừng, cô biết anh có chuyện muốn nói, vậy nên cô liền cười, bảo anh:
– Có gì anh Sơn cứ nói, em hiểu ý tốt của anh mà.
Thấy Ngạn Vũ hiểu chuyện như vậy, Sơn lúc này mới thoải mái nói chuyện với cô hơn. Anh nghĩ qua một lượt, sau đó là nghiêm túc cất giọng:
– Người nhà này… bọn họ rất muốn kết giao với nhà họ Quách. Mặc dù biết chuyện em đi nhờ xe của anh Thành chỉ là chuyện vô tình, nhưng nếu lại có lần sau… anh nghĩ em vẫn nên từ chối anh ta thì hơn. Nhà này bọn họ cố chấp lắm, em thì không có ý gì nhưng bọn họ lại chưa chắc nghĩ em như vậy. Nói chung thì đừng thân thiết với anh Thành, mình với tới họ không được, mà day dưa thì cũng phiền…
Sơn nhắc nhở như vậy, Ngạn Vũ tất nhiên là hiểu ý anh muốn nói gì. Xem ra người nhà họ Thi rất có quyết tâm đưa Mỹ My trở thành phu nhân của nhà họ Quách. Đến cả Sơn còn biết như vậy, vậy thì thái độ cảnh cáo vừa nãy của Mỹ My cũng là hợp lý…
Ngạn Vũ không phản bác cũng không gắt gỏng, cô cười rất nhẹ, khẽ đáp:
– Em hiểu rồi, em sẽ tự cân nhắc. Nhưng có phải là người nhà này bọn họ đề cao Mỹ My quá không, em thấy anh Thành cũng đâu phải người dễ tính?
Sơn nhướng mày, anh trả lời nhanh:
– Đúng là bọn họ có tham vọng lớn, anh cũng thấy anh Thành không quá có thành ý, có khi là “chơi qua đường” thôi cũng nên. Nhưng đấy là việc của họ, mình là người bình thường, cũng không thể hiểu hết được những việc của người giàu có. Anh thì không quan tâm đến chuyện của Mỹ My với anh Thành đâu, anh chỉ sợ em bị cuống vào những việc phiền phức thôi…
Dừng khoảng chừng vài giây, Sơn lại nói, thành ý chân thành:
– Em là cô gái rất khác biệt, cũng là người mà anh Trọng gửi gắm cho anh, vậy nên khi nào em còn ở đây dạy học thì anh sẽ phải có trách nhiệm để ý đến em. Quách Cố Thành nổi tiếng đào hoa, miệng lưỡi cũng không thua kém ai, đã vậy bề ngoài lại còn đẹp trai khó cưỡng. Đúng kiểu bên ngoài soái ca, bên trong lắm tiền… sợ là em sẽ bị anh ta dụ dỗ. Vũ à, người nhà giàu mình với không tới, thiệt thòi cũng chỉ có bản thân mình thôi đấy em!
Sơn nói ra những lời này, giống hệt như là moi hết ruột gan ra để giải bày cho cô biết sự nguy hiểm của Cố Thành vậy. Anh là hoàn toàn có ý tốt chứ không phải đang khinh miệt gì cô, mà việc làm này của anh cũng khiến cho cô cảm động hết sức…
Nở một nụ cười cảm kích hết mức, Ngạn Vũ thành thật nói với Sơn:
– Em biết rồi, thật lòng rất cảm ơn anh, em biết sức mình tới đâu mà, sẽ không liều lĩnh trèo cao đâu.
Nhìn thấy biểu hiện “hiểu chuyện” này của Ngạn Vũ, Sơn lúc này mới cảm thấy tương đối yên tâm, anh cười đáp:
– Ơn nghĩa gì, anh là lo lắng cho em thôi, em không sa chân vào cạm bẫy là anh yên tâm rồi. Chứ nếu thật em có sa chân vào bẫy thì anh cũng không cứu được, anh không đủ khả năng.
Cô cười tươi rói, thừa cơ nửa đùa nửa thật nói với anh:
– Đã biết đã biết, anh Sơn vẫn là tốt nhất. Thế có còn chuyện gì muốn nhắc nhở với em nữa không đây? Em thấy nhà họ Thi này có vẻ nguy hiểm quá ấy chứ.
Sơn vốn định lắc đầu bảo không nhưng đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì đó, anh liền hỏi Ngạn Vũ:
– À, lúc em mới đến đây, mẹ anh có dặn em về căn phòng sát bên phòng ngủ của bé Ni chưa nhỉ?
Ngạn Vũ nhíu mày, cô nhìn anh, chớp chớp mắt vờ hỏi:
– Ơ chưa ạ, dì vẫn chưa nói gì với em về chuyện đó.
Sơn gật gù:
– Chắc là mẹ anh quên, mà thôi để anh nói luôn với em vậy… em đến đây dạy học, muốn làm cái gì cũng được nhưng tuyệt đối đừng đụng đến căn phòng trong góc sát phòng của bé Ni. Ngày trước phòng của bé Ni không ở đó, nhưng sau này vì tiện chăm sóc cho con bé nên mới dời phòng con bé đến đó. Anh thì cũng không rõ căn phòng kia có gì bí mật đâu, nghe mẹ anh nói thì cũng là phòng trống thôi nhưng nhà họ Thi nghiêm cấm không cho người làm bước vào trong căn phòng đó. Vì là sát phòng của bé Ni, sợ là em sơ ý nên anh dặn trước… cũng không có gì quan trọng nhưng tốt nhất vẫn không nên đụng đến căn phòng đó thì hơn… nhớ nhé Ngạn Vũ.
Ngạn Vũ gật gù, cô trước mặt là tỏ ra đã hiểu và có chút sợ sệt, phải để cho Sơn trấn an cả buổi. Nhưng trong lòng thì lại đang tính toán xem phải làm thế nào mới có thể vào trong căn phòng kia khám phá. Phàm là cái gì càng giấu giếm thì sẽ càng có vấn đề….
Để cô xem… rốt cuộc thì nhà họ Thi đang muốn giấu giếm bí mật gì mà lại không muốn để cho người khác biết. Tò mò quá nhỉ, càng lúc càng hay ho, có khi lại có liên quan đến chị gái cô cũng nên?!