Một cô gái mặc đồng phục cấp ba ngồi trên xích đu, có lẽ là học sinh của một trường trung học gần đó. Cô gái cười vui vẻ, lông mày cong cong, bất kể nhìn từ điểm nào, giờ phút này cô gái tràn ngập dư vị thanh xuân. Trước mặt cô là một cậu bé, mặc một chiếc áo cũ kỹ đã không còn thấy rõ màu sắc, trông nó có vẻ như bị ngâm trong bùn rất lâu.
Cũng có người giống Cổ Điển, ánh mắt hướng tới cặp đôi này, nhưng rất nhanh đều ngoảnh mặt, vội vã rời đi.
Bởi vì cậu bé kia quá xấu.
Ở thời đại mà giá trị nhan sắc giống như là ánh sáng chính nghĩa, vẻ ngoài của cậu ta đó chỉ đơn giản là quá xấu xí. Mặc dù ngoại hình không xuất chúng, chỉ được tính là phổ thông, nhưng khuôn mặt của cậu ta thì không hề tầm thường. Từng góc độ trên gương mặt xấu đến dọa người!
Tóc tai lộn xộn, trán phẳng, khoảng cách giữa hai mắt quá xa, thêm cái mũi tẹt và đôi môi dày. Đặt riêng lẻ, có lẽ người ta sẽ không cảm thấy quá xấu. Tuy nhiên khi chúng được đặt trên cùng một gương mặt thì sự kết hợp đó quả thực là thảm họa. Thậm chí, nó không thực sự được tính là ngũ quan đoan chính. Vậy nên người ta có nhìn thế nào cũng thấy không hợp mắt khi kết hợp cùng nụ cười tươi tắn thanh tú của nữ sinh.
Cổ Điển yên lặng nhìn hai người, ánh mắt ngày càng sâu. Dường như, cậu bé kia cũng cảm nhận được có người đang nhìn nên quay lại nhìn nhưng không phát hiện được ai. Đôi lông mày cậu ta cau lại, khiến cho ngũ quan vốn xấu xí nay càng thêm đáng sợ.
"Dưa Hấu, sao vậy?" Nữ sinh nghi ngờ hỏi.
Hoa Tây quay đầu, nhìn nữ sinh cười cười, dùng giọng nói đặc biệt chậm rãi của mình mở miệng "Chị ơi... nên... lên lớp rồi... buổi tối... Dưa Hấu... lại đến tìm chị."
Cậu ta hơi lắp bắp nhưng từng từ phát âm rất rõ ràng, giống như đang cố ý cạnh tranh với ai đó vậy, liều mạng mà nói rõ từng chữ, mặt cũng có chút đỏ lên.
Khương Ngẫu xuống khỏi xích đu, ôm Hoa Tây một cái, "Vậy buổi tối tôi đợi cậu nhé. Tạm biệt."
Cô ấy cầm lấy cặp sách của mình, vẫy vẫy tay, cười một cái với Hoa Tây rồi sải bước về phía cổng trường. Hoa Tây cũng nhìn theo bóng dáng của cô ấy, cười ngốc nghếch. Từ ánh mắt có thể dễ dàng nhận ra cậu ta thật lòng rất thích cô ấy.
Khương Ngẫu đến lớp là khi tiếng trống vừa điểm, muộn một giây thôi là cô ấy sẽ đi học trễ.
Dù vậy, chẳng ai để ý cô. Khương Ngẫu vào lớp, liền nhanh chóng nằm úp sấp trên bàn, không dám ngẩng đầu nhìn. Ở lớp, cô ấy luôn trong suốt như không khí, tồn tại ở một góc riêng biệt. Nhưng không phải lúc nào cũng thế. Khương Ngẫu chỉ có được cảm giác tồn tại khi các bạn học nữ khác cần một trò tiêu khiển. Và Khương Ngẫu là trung tâm của trò tiêu khiển ấy, cô ấy luôn bị mọi người nhìn với ánh mắt chế giễu khinh thường.
Cô giáo chủ nhiệm bước nhanh vào lớp, một người phụ nữ trung niên, trông có vẻ nghiêm nghị và cứng nhắc. Khương Ngẫu cảm thấy hôm nay cô không ổn lắm bởi vẻ mặt vốn nghiêm túc của cô hiện tại lại càng nghiêm trọng hơn.
"Các bạn học sinh..." Cô giáo chủ nhiệm đặt quyển sách lên bàn, thành công khiến lớp học không yên trở nên tĩnh lặng, cô nói tiếp: "Tôi muốn nói cho các bạn một tin không may."
Học sinh trong lớp trở nên căng thẳng, họ tò mò nhìn cô giáo chủ nhiệm vì sợ mình bỏ sót một tin tức chấn động nào đó.
"Những ngày gần đây, nhiều học sinh nữ đã mất tích ở thành phố của chúng ta. Thật không may... nạn nhân đêm qua là học sinh lớp chúng ta, Mạnh Dao."
Sự im lặng chết chóc bao phủ cả phòng học nhỏ, đâu đó vang lên tiếng thở mạnh đầy sợ hãi. Con ngươi của Khương Ngẫu co lại, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Mạnh Dao?! Bạn học của cô, Mạnh Dao?!
Phản ứng đầu tiên của Khương Ngẫu là không tin, xen lẫn với sự sợ hãi mơ hồ. Thế rồi, cảm giác sung sướng không thể kiểm soát được trào lên trong lòng cô. Khương Ngẫu cúi đầu, cật lực kìm nén khuôn mặt sắp cười tươi. Cô ấy đang ở trong góc, không một ai để ý đến cô ấy và cả đôi vai run rẩy vì phấn khích của cô ấy.
Mạnh Dao mất tích, thật tốt!
Bởi một trong số ít những lần Khương Ngẫu có cảm giác mình tồn tại đều nhờ Mạnh Dao.
Mạnh Dao có hoàn cảnh gia đình khá giả, ngoại hình cũng có chút nổi bật, và quan trọng hơn là tính cách của cô ta rất khoa trương, nói chuyện cũng rất hay đâm chọc người khác.
Nhưng vì những ưu điểm đằng trước nên khi cô ta tổn thương người khác cũng dễ dàng được tha thứ. Mạnh Dao quả thật là chị đại trong trường, ngay cả những người trong ban cán sự cũng không dám làm gì cô ta.
Trong hai năm trung học, Khương Ngẫu đã sống trong dự kiểm soát của cô ta..
Với tính cách tiểu thư cao cao tại thượng, trong thâm tâm luôn nghĩ mình nên được người khác hầu hạ nên việc Khương Ngẫu làm điều gì đó cho cô ta trở thành lẽ đương nhiên. Không may là, không ai nghĩ rằng việc này sai trái!
Khương Ngẫu đã luôn lo lắng về việc kết bạn từ khi còn học trung học. Vốn tính cách cô ấy nhút nhát nên việc giao tiếp xã hội nhanh chóng gặp vấn đề. Khi các nữ sinh khác thành lập nhóm nhỏ của riêng mình, Khương Ngẫu vẫn chỉ đơn giản là một kẻ ngoại lai. Mạnh Dao không thân thiết với Khương Ngẫu, mọi người trong lớp đều nghĩ rằng Khương Ngẫu chỉ là người hầu của Mạnh Dao.
Và khi bọn họ buồn chán, Khương Ngẫu trở thành trò mua vui của nữ sinh trong lớp. Điều cô ấy nhớ nhất là khi ở trước mặt với đàn anh mà cô thầm mến đã bị sỉ nhục trong sân trường.
"Ha! Đứa người hầu đây mà? Cô vẫn thích đàn anh? Cô còn không thèm nhìn chính mình, nếu là Mạnh Dao thích đàn anh thì còn coi là phù hợp đi."
"Ô ô, đũa mốc đòi chòi mâm son, cóc ghẻ mà ăn thịt thiên nga."
"Tôi thực sự không hiểu làm thế nào mà cô vẫn giống như một con gà nhỏ sau từng ấy thời gian ở cùng với Mạnh Dao. Mạnh Dao không huấn luyện cô dù chỉ một chút à? Làm sao mà gặp người cũng không biết nói một câu tiếng người cơ chứ?"
"Ha ha ha ha ha ha!"
...
Mọi người chế giễu, mọi người trào phúng, mọi người chỉ trỏ vào Khương Ngẫu.
...
Người đàn anh mà cô ấy yêu thích đứng đó, đẹp như một bức tranh vẽ, nếu như bỏ đi nụ cười trên mặt hắn hẳn là rất hoàn mỹ.
Khi ấy, tâm tư thiếu nữ vừa được bộc lộ. Giây sau, nó đã bị người ta bóp chết không thương tiếc.
Mạnh Dao mặc váy xếp ly, trên mặt tràn ngập ý cười, "Tại sao các bạn lại bắt nạt Khương Ngẫu chứ? Khương Ngẫu và học trưởng không có khả năng đâu, bởi vì... mình và học trưởng ở bên nhau rồi."
Vô số người chúc phúc, cũng vô số người cười nhạo Khương Ngẫu.
Cô ấy của khi đó nghĩ rằng nếu bản thân chết đi thì tốt rồi... cứ để cho mình chết đi...
Sau đó Khương Ngẫu nghĩ lại rồi, tại sao cô ấy lại phải chết khi chẳng làm gì sai?
Vậy nên... để bọn họ chết hết đi!