Cổ Điển điềm nhiên cầm đũa, gắp mì cho cậu.
Cổ Phác há miệng, ăn mì Cổ Điển đút cho, vừa nhồm nhoàm nhai nuốt vừa ú ới nói: "Em đi công viên giải trí cơ!"
Bàn tay cầm khăn giấy của Cổ Điển nhẹ nhàng lau đi khóe miệng lấm lem của cậu, "Được, ăn xong chúng ta đi."
"Yeah!" Cổ Phác buông tay Cổ Điển ra, hào hứng nhảy cẫng lên đầy phấn khích.
Tạ Tất An chán nản liếc liếc mắt, có lẽ do tuổi tác đã cao nên cô ấy cũng không còn hứng thú với những thú vui trẻ con như vậy.
Cả một buổi sáng Diêm Quân đều im lặng, không nói một câu nào, giống như một pho tượng, chỉ lặng lẽ ngồi đó.
Ăn uống xong xuôi, Cổ Điển đưa Cổ Phác đến công viên giải trí.
Khỏi cần nói cũng biết, Diêm Quân chắc chắn cũng đi theo.
Cổ Phác cầm một quả bóng bay màu xanh trong tay. Bàn chân như lắp lò xo, bật nhảy tung tăng, trông có vẻ vui lắm.
Cổ Điển đi theo ở đằng sau, cho dù Cổ Phác muốn gì thì cô cũng đồng ý.
Chơi đến khi mệt lả, Cổ Phác liền muốn nghỉ ngơi một chút, "Chị, em muốn chơi cái đó." Bàn tay nho nhỏ chỉ vào chiếc vòng đu quay ở phía xa.
Cổ Điển quay đầu nhìn sang liền thấy cả một hàng người dài đang đứng xếp hàng mua vé. "Em đứng đợi ở đây nhé, chị đi mua vé cho em."
Cổ Phác tủm tỉm gật gật đầu, bày ra bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời.
Diêm Quân liếc Cổ Phác một cái, "Hai người trông nó nhé, tôi đi dạo xung quanh một chút."
Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu đồng thanh trả lời: "Vâng!"
Cổ Phác kéo kéo quả bóng bay màu xanh, quả bóng vừa bay lên lại bị kéo xuống, nhưng cậu chơi đến vui vẻ.
Tạ Tất An tựa lưng vào cột đèn, ánh mắt nhìn Cổ Phác có chút ghen tị. "Là trẻ con tốt nhỉ, anh thấy đúng không?"
Cô ấy cũng đoán được Phạm Vô Cứu sẽ không trả lời mình. Ai bảo cái tên vô vị kia chẳng khác nào một tảng băng nghìn năm chứ.
Tạ Tất An thở dài thườn thượt. Cô ấy đã chết quá lâu rồi nên ký ức cũng bị phai mờ không ít. Sau này trở thành thần quỷ dưới địa phủ, công việc chính là câu hồn lấy mạng và dẫn độ vong linh.
Nhưng Tạ Tất An không hiểu, rõ ràng... cô ấy cũng là một vong linh. Tại sao lại... không thể đầu thai?
Không một ai cho cô ấy câu trả lời, và cũng không có ai biết được chân tướng này. Ngay cả người thông minh như Thôi Ngọc cũng không biết.
Tạ Tất An ngẩng đầu, nhìn bầu trời trên cao.
Đứng ở dưới này, hoàn toàn không thể nhìn thấy khoảng không trong xanh trên kia. Bầu trời như bị một bàn tay vô hình che lấp đi màu sắc vốn có của nó. Lọt vào tầm mắt chỉ là một màu xám tối tăm, mù mịt.
Đây là Thiên Thành.
Một thành phố với bầu không khí khác thường ở khắp mọi nơi.
Trên không trung bỗng vang lên tiếng vỗ cánh, Tạ Tất An nheo mắt nhìn, liền phát hiện đó là một con quạ đen.
"Quác! Quác!" Tiếng quạ kêu rất rõ, xoay tròn trong không khí, dội lại trở về đây, đôi cánh màu đen chao lượn, xuyên thủng bầu không khí.
"Quác! Quác! Quác!" Tiếng quạ kêu chợt thay đổi! Sắc bén đến lạ thường! Mang theo một loại khí thế hung ác!
Tạ Tất An nhanh chóng hét lên: "Vô Cứu!"
Trên bầu trời vốn chỉ có một con quạ, nhưng vào lúc này, đã có rất nhiều con khác bay tới!
Chúng tập trung lại một chỗ, bay vòng vòng trên không trung, cách mặt đất một khoảng không xa. Tất cả bọn chúng đều cất tiếng kêu bén nhọn, tựa như đang biểu diễn một bản hòa tấu đầy chết chóc.
"Quác!"
Một tiếng kêu chỉ dẫn vang lên, cả bầy quạ bắt đầu chuyển động.
Chúng nhanh chóng lao xuống mặt đất, và mục tiêu chính là - Cổ Phác!
Phạm Vô Cứu phản ứng rất nhanh, đứng chắn trước mặt bảo vệ Cổ Phác, mỏ quạ sắc nhọn cứa xước cánh tay anh ấy.
Tạ Tất An lấy xích khóa hồn ra, mặc kệ đây là chỗ nào, ngày càng có nhiều quạ đen bay đến!
Cổ Phác sợ đến mức đơ người ra, khuôn mặt trắng nõn thoáng chốc tái mét, trắng bệch như tờ giấy. Cả người cậu đờ đẫn, tròng mắt đảo loạn nhìn rõ mọi chuyện xung quanh.
Quả bóng xanh tuột khỏi bàn tay, lảo đảo chao lượn bay lên trời.
Bầy quạ lao xuống dưới, khi hàng phía trước bị tiêu diệt, liền có hàng phía sau tiến lên thế chỗ.
"Bùm!" Một tia lửa lóe sáng tạo ra một khoảng trống trong hàng quạ.
Một đôi tay vươn ra, gắt gao ôm chặt lấy thân thể yếu ớt của Cổ Phác vào lòng, tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai cậu: "Tiểu Phác đừng sợ, nhắm mắt lại nào."
Cậu ngoan ngoãn nhắm chặt mắt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy quần áo Cổ Điển.
Chiếc váy trắng của Tạ Tất An loang lổ một ít máu do bị quạ mổ nhưng cô ấy vẫn mặc kệ.
Một tay Diêm Quân tạo cầu lửa, ném về phía bầy quạ, tay còn lại nắm chặt cổ tay Cổ Điển, kéo cô chạy trốn.
Mọi chuyện xảy ra quá mức kỳ lạ! Thiên Thành vốn dĩ không hề có nhiều quạ đến vậy!
Một vài người nhanh chóng tản ra, trốn chạy khỏi đàn quạ, mọi thứ trước mặt hoàn toàn đảo lộn.
Cả khu vui chơi vắng tanh, ngoại trừ bọn họ, xung quanh đã không còn bất kỳ ai khác.
Những con quạ đen từ mặt đất bay trở lại không trung, không ngừng bay thành vòng, trong miệng vẫn luôn phát ra những tiếng kêu đáng sợ.
Tiếng quạ kêu được cho là điềm gở.
"Thiên Thành vốn không có nhiều quạ như vậy." Diêm Quân đưa mắt nhìn Cổ Điển.
Cổ Điển mím môi, ánh mắt lạnh lùng, "Có người tạo kết giới ở đây. Trong này, chỉ có mấy người chúng ta."
Cái gọi là kết giới, chính là một khoảng không gian nhỏ tồn tại trong một khoảng không gian lớn khác. Kích thước của không gian có liên quan đến sức mạnh của người thi thuật.
Nơi bọn họ đang đứng là một công viên giải trí, trong phạm vi không gian này, họ bị buộc phải tiến vào kết giới do người kia mở ra.
Như vậy, bọn họ đang ở thế bị động.
Muốn rời khỏi đây, nhất định phải tìm được cửa ra, hoặc là trực tiếp phá hủy kết giới này!
Có thể thấy rằng, mọi chuyện thực sự khá nan giải!
Cổ Điển ngẩng đầu, nhìn một vòng xung quanh, lạnh giọng nói: "Ngươi là ai?!"
Tiếng quạ kêu nhỏ dần, rồi hoàn toàn biến mất.
"Hahaha..." Văng vẳng trong kết giới là giọng cười khanh khách của một người nào đó, không rõ là nam hay nữ, khiến người nghe cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng điệu cười này lại không hề xa lạ với Cổ Điển và Diêm Quân.
Âm thanh này rất giống với giọng nói của Hoa Tây sau khi biến hóa.
Những con quạ đen nhánh tập trung lại thành một quả cầu, rồi ầm ầm tan biến, để lộ ra hình ảnh người đàn ông ở bên trong.
Hắn mặc một chiếc áo choàng màu đen có thêu hoa văn giống như lông khổng tước màu xanh thẫm, trải dài từ đường viền cổ áo chạy dọc xuống. Mái tóc dài như lụa tung bay phía sau lưng như một tấm lưới lớn.
Trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ làm bằng lông quạ, che đi một nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi đỏ như máu và chiếc cằm nhẵn nhụi.
Hắn giơ tay lên, móng tay rất dài, đầu móng tay nhuốm màu đỏ thẫm.
Đôi tay chạm lên miệng, đôi môi đỏ như máu cất tiếng: "Cổ Điển, chào ngươi."
Cổ Điển nhìn chằm chằm vào người kia, cố gắng lục tung trí nhớ để nhận ra người trước mặt nhưng rõ ràng cô chưa từng nhìn thấy hắn. Tuyệt đối! Chưa bao giờ gặp qua!
"Ngươi là ai?" Ánh mắt cô dán chặt vào người đối diện.
Hắn từ không trung bước xuống một cách tao nhã, uyển chuyển, như thể đang dẫm lên những bậc thang vô hình. Mỗi hành động cử chỉ của hắn đều toát lên vẻ lịch thiệp, tao nhã như một quý ông lịch lãm, "Chúng ta chắc là chưa từng gặp nhau, nhưng..."