Khó khăn lắm mới có được khoảng thời gian an nhàn, bên kia Phong Đô đã thu xếp ổn thỏa, tình trạng hỗn loạn của dạo trước đã lắng xuống, ngoại trừ một vài con quỷ quái vẫn đang lẩn trốn, nhìn chung mọi thứ ở Phong Đô đã quay trở lại trạng thái bình thường.
Kể từ sau khi tinh thạch ở Tây điện có dấu hiệu không ổn định, thai nhi đã nhiều năm chưa từng phát triển, lại bắt đầu lớn lên một cách thần kỳ.
Có lẽ Diêm Quân sẽ sớm có nhiều em trai hoặc em gái thôi.
Phán quan Thôi Ngọc cũng đã ba bốn lần bảo Diêm Quân quay trở lại Phong Đô, trấn thủ điện Thiên Tử, trấn an lòng dân. Nhưng Diêm Quân lại dứt khoát xé tan thư của Thôi Ngọc thành từng mảnh.
Đối với vấn đề này, Hắc Bạch Vô Thường không có phản ứng gì. Bọn họ đã quen với sự lạnh nhạt của Điện hạ đối với Thôi Phán rồi.
Tuy rằng ở Phong Đô, Thôi Phán nổi tiếng nghiêm khắc, nổi danh cứng nhắc, ai ai cũng sợ. Có điều, đối phương lại là Điện hạ, bạn nghĩ rằng hắn sẽ như những người kia sao?
Đúng vậy, Điện hạ bọn họ chính là tùy hứng như thế, nhìn không vừa mắt ai liền mặc kệ họ. Ai bảo hắn là thiên hạ đệ nhất chứ?
Cuối cùng, dưới sự từ chối hết lần này đến lần khác của Diêm Quân.
Thôi Phán liền trực tiếp đến đây bắt người.
Vậy nên mới xuất hiện tình huống như này.
Diêm Quân cà lơ phất phơ, chân dài vắt chéo, trong tay cầm một cái đĩa đựng trái cây, tay kia cầm một cái dĩa nhỏ, chọc chọc miếng hoa quả đưa vào miệng.
Trên ghế sô pha bên tay trái, hắn ngồi như một nam tử mặc đồ cổ trang. Trên người mặc quan phục chính thống màu tím, mái tóc được búi cao, đầu đội ngọc quan màu tím, toàn thân tỏa ra khí chất thư sinh nho nhã.
"Điện hạ!" Trên mặt Thôi Ngọc vẫn duy trì vẻ nghiêm túc, ai đó đưa mắt nhìn mặt ông ấy nhiều hơn một chút, đều bị ánh mắt nghiêm khắc sắc bén của ông ấy dọa sợ.
Diêm Quân cắm một miếng táo đưa tới miệng Thôi Ngọc, không ngoài dự đoán, mặt Thôi Ngọc đen sì.
Diêm Quân nhướng mày, "Ngươi không ăn sao? Không ăn ta ăn." Sau đó bỏ táo vào miệng mình.
Ăn xong, hắn mới buông đĩa đựng trái cây xuống, "Ngươi rời điện Thiên tử, vậy người ở lại Phong Đô hiện giờ là ai?"
Thôi Ngọc không muốn nhìn thẳng vào mặt hắn, chỉ sợ sẽ khiến mình tức chết: "Lục Chi Đạo."
Phong Đô có bốn vị Phán quan, Đông điện hai người, Tây điện hai người.
Mà đi theo bên cạnh Diêm Quân đều là các phán quan đứng đầu, Thôi Ngọc, còn có Lục Phán, Lục Chi Đạo.
Nói đến Lục Chi Đạo, Diêm Quân liếc Thôi Ngọc một cái, nói: "Ngươi có thể đảm bảo, Lục Chi Đạo sẽ quản lý tốt Phong Đô sao?"
Lục Chi Đạo tuy không phải là người ham ăn biếng làm, không bị ảnh hưởng bởi tâm trạng lên xuống, nhưng đặc biệt thích tranh thủ cơ hội làm việc riêng. Một cái tên không xứng đáng làm quan như vậy, Diêm Quân sớm đã muốn đá ông ấy ra khỏi điện Thiên Tử từ rất lâu rồi.
Thử nghĩ mà xem, một lão già sống mấy trăm năm tuổi, ngày ngày trưng cái bản mặt trắng trắng, mịn mịn như em bé, lúc nào cũng như một đứa trẻ mười sáu tuổi. Ai mà chịu được?
Đã thế, ông ấy còn không làm tròn nhiệm vụ, trách mắng vài câu, thì ỷ vào cái mặt như em bé, trưng ra cái vẻ không có chuyện to tát cả, kiêu kiêu ngạo ngạo, đáng yêu vô hại. Ai mà không tức chứ?
Thôi Ngọc: "..."
Diêm Quân tiếp tục nói: "Ta đây để Thôi Phán trấn thủ điện Thiên Tử ở Phong Đô là bởi vì ta tin tưởng năng lực của Thôi Phán. Đối với Lục Phán, ta thực sự không có tín nhiệm. Nếu Thôi Phán tự cảm thấy năng lực của mình không đủ, tất nhiên ta sẽ lập tức quay trở lại điện Thiên Tử."
"Có ngươi ở đó, ta rất an tâm."
Trong lòng Diêm Quân biết rõ, nói như vậy sẽ rất hữu hiệu. Cho dù có thể dùng nhiều cách khác để lôi kéo hắn quay về, nhưng điều đó đều đang ngầm phủ nhận năng lực làm việc của Thôi Ngọc. Muốn để ông ấy tự nhận sao? Mơ à!
Trừ khi Thôi Ngọc có thể tự hạ thấp cái tôi cao quý của mình.
Mặc dù Diêm Quân cũng rất muốn nhìn thấy Thôi Ngọc hạ mình, nhưng bây giờ hắn càng mong Thôi Ngọc sẽ không phủ nhận chính mình như thế.
Nghe được những lời này, Thôi Ngọc dứt khoát ngậm miệng, không đề cập đến chuyện bắt Diêm Quân trở về điện Thiên Tử nữa.
Diêm Quân hài lòng gật đầu, trẻ con dễ bảo thật.
Ánh mắt Thôi Ngọc dừng lại trên người bên cạnh Diêm Quân. Từ lúc bọn họ bắt đầu nói chuyện, Cổ Điển vẫn ngồi yên ở đấy, không nói tiếng nào.
Cổ Điển ngồi bên phải Diêm Quân.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy lụa mỏng màu đen, làn váy buông dài đến mắt cá chân. Lúc này, cô ngồi hơi nghiêng trên sô pha, lộ ra một đôi chân ngọc.
Trên tay cầm một cuốn sách, có vẻ đã đọc được nửa ngày rồi.
Thôi Ngọc đã từng gặp Cổ Điển, nhiều năm về trước, khi ông ấy theo Diêm Quân xuất hành, cũng từng nhìn thấy Cổ Điển.
Cô gái trước mặt và cô bé gầy yếu trong trí nhớ hoàn toàn không giống nhau, cô đã trưởng thành rất nhiều, trở thành một cô gái vô cùng chín chắn.
Cô dường như rất thích màu đen, quanh năm đều mặc quần áo màu đen. Cùng với làn tóc đen và nước da trắng ngần, tựa như bước ra từ một bức tranh thủy mặc.
Cảm nhận được ánh nhìn của Thôi Ngọc, Cổ Điển nâng mắt rời khỏi quyển sách trước mặt, khóe môi khẽ nhếch như cười như không.
Cái điệu cười này, thế mà lại giống Diêm Quân cực kỳ.
Thôi Ngọc thu lại ánh mắt, lạnh nhạt nói: "Nhiều năm không gặp, Cổ tiểu thư thay đổi không ít."
Cổ Điển sờ sờ mặt, cười nhạt: "Vẻ bề ngoài của tôi không thay đổi nhiều lắm, chỉ là có cao lên khá nhiều. Thôi Phán quan lâu rồi không gặp, nhưng so với ấn tượng lúc trước, cũng không thay đổi nhiều lắm.
Thôi Ngọc cười rộ lên: "Thôi mỗ là quỷ thần ở Phong Đô, sau khi chết, vẻ ngoài vẫn y nguyên như vậy không đổi, cho dù trăm ngàn năm sau có gặp lại, Thôi mỗ vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ này."
Người ở Phong Đô, nói là người nhưng thực chất chính là vong linh đã chết. Bọn họ đều chết rồi mới đến Phong Đô.
Thôi Ngọc cũng như vậy, Lục Chi Đạo cũng thế, Hắc Bạch Vô Thường cũng không khác gì.
Thần dân nguyên bản duy nhất tồn tại ở Phong Đô chỉ có một mình Diêm Quân mà thôi. Hắn là tinh thạch được tinh la bàn dưỡng dục mà thành, vừa sinh ra đã trở thành bậc đế quân có khả năng hô phong hoán vũ ở Phong Đô.
Cơ thể Diêm Quân dựa vào người Cổ Điển gần hơn một chút, khóe miệng nhếch lên như cười như không: "Thôi Phán còn có chuyện gì nữa sao?"
Thôi Ngọc không cần nhìn cũng hiểu ý Diêm Quân là gì, đơn giản là bảo ông ấy quá phiền, làm cản trở đến hắn và Cổ tiểu thư.
Ông ấy còn đang nghĩ xem, rốt cuộc tại sao Diêm Quân lại không muốn trở về Phòng Đô. Giờ nhìn thấy Cổ Điển, Thôi Ngọc liền hiểu.
Những lần từ chối lời khẩn cầu của ông ấy, đều không có sức ảnh hưởng bằng một Cổ Điển bằng xương bằng thịt. Cứ nói cái gì mà điều tra lực lượng thần bí, e rằng chỉ là vượn cớ linh tinh, có mà muốn nhân cơ hội này cùng Cổ tiểu thư bồi dưỡng tình cảm thì đúng hơn.
Thôi Ngọc không hề muốn phản đối Diêm Quân và Cổ Điển ở bên nhau, nhưng thật ra trong lòng ông ấy vẫn luôn có vướng mắc, bởi vì lai lịch của Cổ Điển không rõ ràng.
Năm đó cũng có điều tra qua, nhưng tra không ra. Một cô gái hoàn toàn bí ẩn.
Tuy nhiên, cũng có chỗ không đúng lắm.
Thôi Ngọc cũng không cho rằng Diêm Quân là người không rõ trái phải, hắn hành động đều tự có suy tính trước sau.
Có điều, Thôi Ngọc đã nghĩ sai rồi, Diêm Quân nào có suy tính riêng gì đâu, hắn chỉ đơn thuần muốn làm theo ý mình, hắn chỉ muốn ở bên cạnh Cổ Điển, không hơn không kém.
Nhưng suy nghĩ này của Thôi Ngọc nếu là trong quá khứ thì hoàn toàn chính xác.
Trước đó, bọn họ luôn che giấu nhau thân phận thật của mình, đều lấy danh nghĩa là một người bình thường để tiếp cận đối phương. Nhưng bây giờ, không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ đều ngả bài với nhau.
Diêm Quân muốn hiến dâng tất cả bản thân mình, chỉ mong được báo đáp. Không cần biết có thể được nhận lại bao nhiêu, chỉ cần Cổ Điển có thể cho hắn một chút chân tình.