Người người ngựa ngựa qua qua lại lại đông đúc, tấp nập như mắc cửi, cô hòa mình vào dòng người ngược xuôi trên đường. Bên tai vọng đến những âm thanh ồn ã, đinh tai nhức óc, đánh vào tận sâu trong màng nhĩ.
Không phải sự ồn ào của cảnh vật xung quanh, là những bộn bề suy tư trong lòng người quá nhiều.
Mà cô lại có thể nghe được không sót một chữ.
Lúc bắt đầu tiếp nhận Cổ Tự Hào, cô mới mười lăm tuổi. Vừa quản lý chuyện buôn bán của Cổ Tự Hào, vừa nuôi nấng Cổ Phác còn nhỏ.
Năng lực của cô không phải từ khi sinh ra đã có, mà sau khi tiếp quản chuyện làm ăn của Cổ Tự Hào mới dần dần phát hiện.
Có thể nghe thấy dục vọng của lòng người, có thể xuyên không từ nơi này qua nơi khác, có thể vô hình trong mắt người đời.
Cổ Điển vẫn cho rằng bản thân là một người bình thường, nhưng hiện giờ không thể tiếp tục nghĩ như vậy nữa.
Cô mơ hồ cảm thấy có chút lo lắng, cô và Cổ Phác cùng một mẹ sinh ra, liệu một ngày nào đó, năng lực này cũng thức tỉnh trong người cậu giống cô hay không.
Là cô một tay nuôi nấng đứa nhỏ này, nên cũng không đành lòng để nó phải chịu khổ.
Nghĩ đến đây, trong lòng có chút chua chát.
"Cổ Điển." Sau lưng có tiếng gọi cô.
Cổ Điển theo phản xạ quay đầu lại, người con trai một thân tây trang đơn giản đứng yên ở đó, cả người nghiêm trang, khuôn phép, giống như một bức chạm khắc tinh tế, trên mặt đeo một gọng kính vàng, đôi mắt sau mắt kính thấp thoáng ý cười nhạt.
Không gian xung quanh tựa như đang trong một khu rừng trúc xanh, nước suối róc rách chảy qua khe đá, cái loại khí chất thanh nhã trời sinh này, ngoại trừ anh ấy ra, thì không còn một người nào khác.
"Lâu rồi không gặp, Triệt." Cổ Điển nhẹ cười.
Tấn Tịnh Triệt khẽ gật đầu, "Đúng là rất lâu rồi không gặp."
Kể từ lần gặp mặt cuối cùng cho đến bây giờ cũng đã qua tám năm.
Rõ ràng Thiên Thành không lớn, nhưng có thể gặp lại nhau như lúc này, thực sự rất khó.
"Em vẫn khỏe chứ?" Anh nhìn người trước mặt, giờ đã không thể dùng một từ 'cô bé' để miêu tả nữa rồi. Cô trưởng thành hơn rất nhiều, bất kể là chiều cao hay khí chất trên người, đều trở nên thành thục và trầm ổn hơn rất nhiều.
Cổ Điển cũng quan sát người đối diện: "Cũng không tệ lắm, chắc là anh cũng rất tốt nhỉ." Cô nhìn cái túi to trong tay Tấn Tịnh Triệt, là bánh kem. Nếu cô nhớ không lầm, người có sở thích ăn mấy loại đồ ngọt này, chỉ có Úc Thanh Trừng.
Nghe ra hàm ý bên trong lời nói của Cổ Điển, lại nhớ đến cái túi lủng lẳng trong tay mình, anh cười nói: "Hai người, so với một người chắc chắn là tốt hơn rồi."
Đúng là hai người so với một người hẳn là tốt hơn rất nhiều.
Những tháng năm trong quá khứ bị gánh nặng đè nén đến mức khó thở, lại có thêm một bờ vai cho mình một chỗ dựa, có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.
Bọn họ đều đến Thiên Thành từ tám năm trước.
Đến rồi dừng chân ở đây và không đi đâu nữa.
Cảnh tượng kia quá chấn động, quá đẫm máu, khó mà quên được.
Cổ Điển cụp mi, mở miệng: "Rảnh rỗi thì đến Cổ Tự Hào đi. Lâu lắm anh không đến rồi."
"Được."
Cô cười cười: "Cả hai người cùng đến nhé."
Tần Tịnh Triệt sửng sốt một chút, bật cười: "Đợi đến lúc không cần phải đến bệnh viện nữa, có thời gian, anh sẽ cùng đến với Thanh Trừng."
"Được." Cổ Điển gật gật đầu, "Em về trước."
"Gặp lại sau." Bọn họ đồng thanh, chào tạm biệt đối phương.
Rồi quay người, mỗi người một ngả rời đi.
Lúc Cổ Điển về đến Cổ Tự Hào, Cổ Phác đang ngồi xếp bằng trên sô pha.
"Sao thế?" Cổ Điển đẩy cửa đi vào.
Cổ Phác vừa thấy cô, lập tức nhảy từ sô pha xuống, nhào vào lòng cô, "Chị!"
Tạ Tất An thở phào một hơi, ngồi phịch xuống sô pha. Trông một đứa bé so với nuôi Phạm Vô Cứu còn mệt hơn rất nhiều, haizzz...
"Chị ơi, chị đi đâu thế?" Cổ Phác mếu máo, trông cực kỳ ủy khuất.
Cổ Điển ngồi xốm, để tầm mắt mình ngang bằng với cậu, "Chị vừa đi có việc, không phải cố ý bỏ em lại một mình đâu."
Cổ Phác ôm chặt lấy cổ Cổ Điển không buông, "Chị ơi, em đói rồi... Bọn họ còn không biết nấu cơm." Cậu giận dỗi mách lại với chị.
Lúc này Cổ Điển mới ý thức được mặt trời đã xuống núi từ lâu, vậy mà cơm tối còn chưa ăn, chả trách Cổ Phác lại kêu đói.
"Vậy chúng ta ra ngoài ăn nhé? Hay ăn ở nhà?" Cổ Điển hỏi thử ý kiến của tiểu thiếu gia.
Cổ Phác ngẫm nghĩ một chút, "Em không muốn ra ngoài."
"Vậy chị vào bếp nấu cơm cho em nhé? Em bỏ chị ra được không?" Cổ Điển dịu dàng dỗ dành cậu, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ ôn nhu.
Nhưng không thể ngờ đến, Cổ Phác thế mà lại không đồng ý: "Không đâu!"
Cổ Điển dứt khoát bế cậu lên, Cổ Phác 8 tuổi có chút nặng, cô bế cậu mất khá nhiều sức lực, "Vậy em nói xem chúng ta nên làm thế nào bây giờ?"
Cổ Phác chỉ tay về phía Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu bĩu môi: "Bọn họ nấu."
Tạ Tất An nghẹn đến máu huyết không thông. Cô ấy là một lão thái bà đã nghìn tuổi rồi! Thế nào lại trở thành chân sai vặt của một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch vậy?! Đạo lý ở đâu rồi? Cô ấy đường đường là một Bạch đại nhân người người kính ngưỡng ở Phong Đô đấy!
Mắt thấy oán niệm trên người Tạ Tất An như muốn nhấn chìm Cổ Tự Hào, Phạm Vô Cứu đứng lên: "Tôi đi mua."
Cổ Điển nhìn thoáng qua Cổ Phác, lắc đầu thở dài, đưa tiền cho Phạm Vô Cứu, bảo anh ấy những thứ cần mua.
Xong xuôi, cô ôm Cổ Phác đi lên tầng hai, Tạ Tất An cũng đứng dậy đi theo sau lưng cô.
Cô hơi nghiêng đầu một chút, hỏi: "Cô và Hắc Vô Thường muốn ở lại đây sao?"
Tạ Tất An gật đầu trả lời: "Nếu không có lệnh rời đi, tôi và Phạm Vô Cứu vẫn sẽ ở lại Cổ Tự Hào."
Cổ Điển giơ tay chỉ hai căn phòng ở tầng hai, "Phòng của cô ở đây, Phạm Vô Cứu ở bên cạnh."
Cổ Điển nói xong, liền ôm Cổ Phác quay về phòng của mình.
Phòng cô không bật đèn, bức màn dày che kín ánh sáng từ bên ngoài. Lúc mới vào phòng, cô còn bị vấp ngã một chút.
Mò mẫm vào phòng, để Cổ Phác ngồi trên giường, cô lại đụng phải cái gì đó ở trên giường.
Sờ lên sờ xuống hai cái, là một người đang nằm trên giường cô.
Ngoại trừ Diêm Quân, chắc hẳn không còn ai có thể khác xuất hiện ở căn phòng này.
Đèn bật sáng, nằm trên giường quả nhiên đúng là Diêm Quân.
Bởi vì trong phòng đột nhiên sáng đèn, ánh điện chói mắt, quấy rối giấc ngủ của hắn. Đôi mắt màu máu nheo lại, lẳng lặng nhìn Cổ Điển, cái gì cũng không nói.
Cổ Điển mím môi, nhìn Cổ Phác đang gật gù buồn ngủ, lại ôm cậu lên, "Tiểu Phác, đừng ngủ, lát nữa còn ăn cơm."
Cổ Phác dụi dụi mắt, đôi mắt nhập nhèm, mơ màng. "Chị..." Cậu còn làm nũng, như có như không cọ cọ đầu vào cổ Cổ Điển.
Cổ Điển nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, rồi ôm cậu trở về phòng của mình.
Phạm Vô Cứu mua đồ ăn đã trở về, Cổ Điển cho Cổ Phác ăn xong mới quay trở lại phòng mình.
Diêm Quân vẫn yên vị trên giường như khi cô rời đi, không hề nhúc nhích. Đôi mắt màu đỏ lay động không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cô cũng có chút mệt mỏi, không muốn nói với hắn cái gì, cầm quần áo đi thẳng vào phòng tắm.
Thay quần áo xong xuôi, cô trực tiếp tắt đèn, thả người nằm xuống giường lớn.
Giường ngủ của cô rất lớn, hoàn toàn đủ chỗ cho hai người nằm. Vì vậy, mặc dù cùng nằm trên một chiếc giường nhưng hai người họ đều không bị chạm vào người nhau.
Cơn buồn ngủ dần kéo đến, cô có cảm giác bản thân mình rơi vào một khuôn ngực ấm áp, có người khẽ hôn lên mái tóc dài: "Em thực sự... không thể khiến người ta thích nổi mà."