Cổ Tự Hào 1: U Minh Kỷ Sự - Chương 9: Búp bê kỳ duyên (8)

Cổ Tự Hào 1: U Minh Kỷ Sự Chương 9: Búp bê kỳ duyên (8)
Từ góc nhìn của Mạnh Dao, Khương Ngẫu lặng lẽ theo dõi tất cả mọi chuyện xảy ra. Trong bộ phim bi kịch này, cô ấy là khán giả duy nhất.

Khương Ngẫu đột nhiên nhận ra ban đầu cô ấy và Mạnh Dao rất thân thiết.

Nhưng cuối cùng... mọi chuyện trở nên tồi tệ như này từ khi nào?

Cô ấy không nhớ được, ký ức dường như bị rỗng một khoảng. Chỗ trống bị bỏ lại dù có cố gắng như thế nào cũng không thể lấp đầy được.

Mọi thứ trước mắt vụt qua nhanh chóng tựa như cưỡi ngựa xem hoa.

Khương Ngẫu không nhịn được cười khổ, liệu rằng những điều này có phải là hồi quang phản chiếu* mà người ta thường thấy trước khi chết không?

(* Hồi quang phản chiếu: vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời.)

Cảnh vật trước mắt lại thay đổi, cô đang ở trong nhà vệ sinh.

Ngoài cửa có tiếng bước chân, sau đó là tiếng bàn tán xôn xao của một vài người.

"Cậu nghĩ tại sao Mạnh Dao lại chơi với Khương Ngẫu vậy? Đầu óc có vấn đề à?"

"Haizz, ai mà biết được. Mạnh Dao cũng ngu ngốc quá đi, thật sự coi Khương Ngẫu là bạn."

"Tớ thấy Mạnh Dao và Khương Ngẫu chơi với nhau cũng hay, đều đạo đức giả như nhau. Cậu nghĩ rằng Mạnh Dao thiếu bạn để chơi sao? Còn cố tình chơi chung với Khương Ngẫu? Lại được cả Khương Ngẫu nữa, hoàn toàn chẳng như bọn mình. Suốt ngày cắm đầu vào học, làm như bản thân mình thanh cao lắm."

"Đúng, đúng, đúng! Tớ cũng nghĩ hai người họ chơi với nhau cũng rất hay. Rõ ràng là không hợp nhau, nhưng lại muốn chơi với nhau. Tớ nghĩ Khương Ngẫu cũng coi thường Mạnh Dao lắm, phú nhị đại thường hay thay lòng, đúng không?"

Lời nói của những người này rơi vào tai Khương Ngẫu không sót một chữ.

Cô ấy muốn mở cửa ra ngoài để hỏi tại sao những người này lại có thể nói ra những điều vô lý như vậy. Nhưng cô không thể đi vì cơ thể không muốn di chuyển dù chỉ một chút.

Cuối cùng, đợi đến khi những người đó rời đi, cô ấy mới đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.

Cô vặn nước rửa tay sạch sẽ, rồi đứng trước gương sửa sang lại tóc tai.

Đúng lúc đó, Khương Ngẫu nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình trong gương. Đôi mắt kia như chứa đựng điều gì đó...

Như là... ẩn nhẫn thương cảm.

Cô đi về lớp, vừa đến cửa lớp đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa "Khương Ngẫu" và những người khác.

Là những nữ sinh ban nãy.

"Khương Ngẫu, cậu thực sự muốn làm bạn với Mạnh Dao sao?" Một người trong số họ hỏi.

"Không, tớ và Mạnh Dao chỉ là bạn cùng lớp, không phải bạn thân." Đó là... câu trả lời của cô!

"Vậy tại sao hai cậu lại thân thiết như thế? Tớ thấy hai cậu suốt ngày đi với nhau."

"Vậy sao? Tớ không nghĩ vậy, bọn tớ chỉ là bạn cùng bàn mà thôi."

Vậy sao?

Tớ không nghĩ vậy, bọn tớ chỉ là bạn cùng bàn mà thôi.

Bạn thân và bạn cùng bàn thực sự khác xa nhau.

Khương Ngẫu đột nhiên nhớ lại cảnh tượng này, đây quả thực là lời cô ấy đã nói. Nhưng... Nhưng cô ấy thực sự nghĩ rằng cô ấy và Mạnh Dao không phải là bạn thân! Bởi vì họ hoàn toàn khác nhau.

Khung cảnh trước mắt một lần nữa biến đổi, ánh đèn KTV mơ hồ, huyền ảo. Cô ấy đang ngồi ở giữa, trên tay cầm một ly rượu.

"Chị Dao, sao chị không đưa Khương Ngẫu đi cùng? Hai người không phải thân lắm sao?" Đó là giọng của Lily.

"Ha..." Cô ấy bật cười, "Chỉ là người hầu mà thôi."

Một câu nói hoàn toàn xóa bỏ mối quan hệ giữa hai người.

Hóa ra mọi thứ chỉ bắt đầu từ một câu nói.

Thảo nào có một câu thành ngữ nói rằng họa từ miệng mà ra.

Tất cả những gì diễn ra tiếp theo là những gì Khương Ngẫu đã trải qua. Có người chỉ trỏ chế giễu, có người hả hê trước nỗi đau của người khác, cũng có người lạnh lùng oán trách...

Bọn họ không đánh cô ấy, cũng không gây tổn hại trực tiếp về mặt thể chất. Nhưng những lời nói của họ lại như những lưỡi dao sắc bén, gây tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần của cô.

Điều duy nhất Mạnh Dao làm có lẽ là dành thời gian nhiều hơn cho một đàn anh lớp trên. Còn những chuyện khác, cô ta không tham dự, cũng không ngăn chặn, cứ dửng dưng vậy thôi.

Khương Ngẫu không khỏi tự giễu, cái gọi là oán hận cô ấy, chỉ hời hợt như thế sao? Cũng chỉ là một chuyện bé tý, cũng chỉ nói vài ba câu, nó liền trở nên nghiêm trọng đến mức không thay đổi được.

Hóa ra một lời nói thật sự có thể khiến người ta đau lòng đến thế.

Cô ấy vừa là "nạn nhân" lại cũng chính là "hung thủ".

Bây giờ, Khương Ngẫu đang đối diện với nạn nhân bằng thái độ của hung thủ. Đây là góc nhìn của hung thủ, là cô ấy trong mắt hung thủ.

Cuối cùng là... ai đã sai?

Có phải do những lời của cô ấy nói không? Có phải vì mối quan hệ hời hợt của họ có thể dễ dàng tan vỡ chỉ bằng một cú chọc ngoáy? Có phải bởi hai người họ ngay từ đầu đã không có suy nghĩ muốn làm bạn tốt của người kia?

Có lẽ, bọn họ chưa bao giờ là bạn.

Cô ấy không muốn xem nữa, cảm giác mệt mỏi rã rời lan tỏa toàn thân, mệt đến chết đi được. Áp lực từ bạo lực ngôn ngữ** đè nén khiến cô thở không nổi, cứ bắt đầu như thế.

(**Bạo lực ngôn ngữ: Bạo lực chính là những hành động của con người mang xu hướng bạo lực. Thay vì dùng những hành động để làm tổn thương thể xác của một cá nhân hoặc nhóm thì công cụ chính của việc bạo hành ngôn ngữ lại là lời nói. Họ sử dụng lời nói với tính chất tiêu cực, sỉ nhục, lăng mạ thậm chí có cả trường hợp công kích tự tử và gây ra những hậu quả đáng tiếc.)

Cô ấy nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Hóa ra ai cũng như vậy, đều để ý đến ánh mắt của người khác, để tâm đến lời nói của họ. Ai cũng như thế, thà tin vào những lời đồn thổi vô căn cứ còn hơn là mặt đối mặt trực tiếp nói chuyện với nhau.

Tất cả đều đang trốn tránh.

Tất cả đều sống trong một vòng tròn giả dối.

Không có ngoại lệ.

Mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ mịt, luồng sáng trắng mỗi lúc một lớn, một lần nữa bao phủ Khương Ngẫu. Những tia sáng màu trắng mang theo hơi lạnh, nhưng không thể nào sánh bằng sự lạnh lẽo trong lòng.

——

Sáng sớm, bầu trời Thiên Thành có sương mù. Những ô cửa sổ kiểu cũ cũng trở nên mờ ảo, hơi nước mơ hồ đọng lại trên kính.

Cổ Điển mặc một chiếc váy đen, làm tôn lên thân hình tuyệt đẹp của cô. Mái tóc dài được buộc lỏng lẻo ở phía sau đầu, một vài lọn tóc lòa xòa rơi xuống hai bên thái dương.

Vẻ ngoài lười biếng có phần giống với con mèo đen kia.

Có thể là do ở chung với chủ lâu ngày nên một số hành vi và thói quen cũng bị lây nhiễm của nhau.

Diêm Quân ngồi đối diện với cô, đôi mắt đỏ sẫm màu máu nhắm hờ, toàn thân tản ra tà khí tràn ngập xung quanh, nhìn kiểu gì cũng thấy vô cùng yêu dị.

"Chưa gì đã sáng rồi." Hắn nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười như có như không.

Cổ Điển nhẹ nhàng chớp chớp mắt, hàng mi dài khẽ rung, "Anh cũng muốn đi sao?"

Diêm Quân không biết bản thân đã đến bên Cổ Điển từ lúc nào, hắn đưa tay nâng cằm cô lên để cô đối mặt với mình. Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào cô, đầu ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi hồng.

Hắn cố ý hạ thấp giọng, thanh âm vốn đã vô cùng quyến rũ lại càng thêm từ tính và dụ hoặc: "Mọi chuyện về em, tôi đều muốn biết."

Tầm mắt Cổ Điển và hắn giao nhau, cả hai đều muốn tìm ra một điều gì đó trong mắt đối phương. Tuy nhiên, mọi chuyện không hề dễ dàng như vậy, hai người đều che giấu nội tâm rất tốt. Không ai có thể nhìn thấy bất cứ điều gì, không ai có thể phát hiện bất kỳ thứ gì.

Diêm Quân cúi đầu, chóp mũi hai người rất gần, chỉ cần tiến thêm vài milimet nữa, là có thể chạm môi rồi.

Mà khoảng cách vài milimet này vừa vặn bằng một ngón tay của Cổ Điển.

Ngón tay cô đặt giữa môi hai người, khiến cho nụ hôn có thể xảy đến hoàn toàn không thể diễn ra.

Thời gian dường như quay trở lại vào thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, một trong hai người quyết tâm theo đuổi, còn người kia lại lạnh lùng né tránh vô cớ.

Một chút thất vọng thoáng qua trong đôi mắt đỏ rực, hắn thực sự không nên nóng vội muốn hôn cô. Bởi lẽ kết quả mà hắn nhận được luôn không được như mong đợi.

Cho dù thế, khi đối mặt với cô, hắn vẫn không thể kiềm chế được. Cảm xúc này... khiến hắn không thể khống chế ý định muốn đến gần cô.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận