Con Mọe Nó Kiếm Tiền Nhờ Luyện Đan - Chương 20: Ngươi có thể quên hắn không?
Chương trướcNgười tới mặc một bộ y phục màu đỏ, đường nét sắc bén, con ngươi lại mang một màu xám nhạt quỷ dị, cầm trong tay một cái giỏ trúc.
Người Tây Di.
Đường Tô Mộc yên lặng nhìn đối phương, mặc dù lúc trước y vẫn luôn ở trong triều nhưng chuyện biết về Tây Di cũng không nhiều, chỉ biết chỗ đó phần lớn là miền đồi núi và rừng mưa nhiệt đới, địa hình hiểm trở, người dân nhanh nhẹn dũng mãnh.
Bản thân nội bộ Tây Di không có thủ lĩnh cố định mà là do bốn thị tộc lớn quản lý chung nhau, "Bạch Lang thị" mà lúc nãy mà đối phương nhắc tới chính là một trong tứ đại thị tộc có thế lực nhất.
Chỉ là Đường Tô Mộc không nghĩ ra cho dù là quá khứ hay hiện tại, y cũng chẳng có bất kỳ dính dáng gì tới người Tây Di mới đúng, sao đối phương lại tìm tới y cơ chứ?
"Những người dân trúng cổ độc hồi sáng..." Đường Tô Mộc nhíu mày lại, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện hồi sáng nay.
"Đúng." Tên ngoại tộc mặc quần áo đỏ gật đầu cười: "Xin lỗi, ta vẫn luôn không tìm được người đứng sau cửa tiệm đan dược rốt cuộc là ai, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ra hạ sách này."
"Nhưng mà ngươi cũng giấu giỏi lắm, ai mà ngờ ông chủ đứng sau một cửa tiệm có vô số thần dược lại là một kẻ nhà quê bình thường chứ. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy ngươi đưa thuốc cho chưởng quỹ trung niên đó, hôm nay bản thân ta cũng rất khó tin nổi." Người áo đỏ vừa nói vừa nghịch cái lồng tre trong tay.
Lồng trúc đung đưa, hình như có vật gì đó đang sống.
Có lẽ là bởi vì chịu quá nhiều hoảng sợ, Đường Tô Mộc dần dần bình tĩnh lại, đưa tay ôm chặt bé con trong lòng.
"Được rồi, không dài dòng thừa thãi nữa, trước đó đan dược của ngươi đã cứu công công đó của phủ Tấn vương, gián tiếp phá hỏng chuyện tốt của ta, hôm nay ta giết ngươi cũng coi như hết nợ."
Người áo đỏ vươn tay vén lồng trúc lên, cười một cái với y: "Nhắc nhở một câu, nếu ngươi không muốn chết trong đau khổ thì tốt nhất đừng có phản kháng, dù gì thì kẻ hèn mọn là ta đây rất thích những kẻ nhát gan, nếu bị hù dọa, nói không chừng sẽ trực tiếp biến ngươi thành mảnh vụn... Tới lúc đó sẽ khó coi lắm đây."
Theo giọng nói của người đối diện, một con rắn toàn thân đen nhánh chậm rãi bò ra từ bên trong giỏ trúc, thân rắn lớn bằng khoảng cổ tay, ngửa đầu thè cái lưỡi đỏ với Đường Tô Mộc.
Đường Tô Mộc ngồi tại chỗ không động đậy.
"Đi đi." Người áo đỏ quát nhẹ một tiếng, rắn đen trong tay theo lời của hắn ta trực tiếp nhào về phía Đường Tô Mộc.
Một tiếng bùm.
Vẻ mặt người áo đỏ cứng lại, còn chưa kịp lộ ra vẻ đắc ý thì chỉ thấy vô vàn điểm sáng màu vàng bay ra từ trong ngực đối phương, trong nháy mắt đối đầu xé rắn đen đang nhào tới thành mảnh vụn.
Vô tướng phù du, chính là hộ cụ tu chân y đã mua từ trước để chuẩn bị làm quà sinh thần cho Nhị hoàng tử.
Nhìn côn trùng màu vàng bay lơ lửng quanh người, Đường Tô Mộc thoáng thở phào nhẹ nhõm, cố gắng dùng giọng bình thản nói: "Bên ngoài đều nói người Tây Di có thể điều khiển cổ vật, hôm nay thấy chẳng qua cũng chỉ có thế."
"Im miệng!" Nghe Đường Tô Mộc nhắc tới Tây Di, người áo đỏ bỗng giận dữ, trở tay rút dao găm bên hông ra, khi đang định tấn công Đường Tô Mộc thì chợt dừng động tác lại.
"Ngươi sợ?" Đường Tô Mộc ngẩng đầu lên nói: "Nếu như ngươi thật sự sợ thì ta khuyên ngươi tốt nhất nên bắt đầu chạy trốn từ bây giờ đi, nếu không đợi lát nữa có khi sẽ không kịp nữa đâu."
"Ai thèm chạy trốn hả!" Trong lòng Hạo Trinh tràn đầy không cam lòng, muốn tấn công nhưng hết lần này tới lần khác không dám.
Chuyện lúc nãy xảy ra quá nhanh, hắn ta vốn không nhìn thấy rốt cuộc rắn cổ mình nuôi bị đối phương giết chết như thế nào.
"Không đúng." Hạo Trinh bỗng nhiên phản ứng lại. "Ngươi căn bản là đang phô trương thanh thế phải không, nếu như ngươi có bản lĩnh giết ta thì đã ra tay từ sớm, sao lại có lòng tốt khuyên ta rời đi chứ."
"Thật không?" Đường Tô Mộc bình tĩnh nói: "Nói cho ngươi cũng không sao. Thứ trong tay ta đây chính là Vô tướng phù du, là một loại cổ trùng cực kỳ đặc biệt, ngươi đợi ở đây càng lâu thì càng dễ bị nó điều khiển... Nếu không tin thì có thể đánh cược ở đây một lần."
Không thể nào.
Từ nhỏ hắn ta đã bắt đầu học điều khiển cổ thuật, tiếp xúc với cổ trùng nhiều không kể xiết, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy loại cổ trùng nào kỳ quái như thế.
"Muốn điều khiển ta ư, đừng có nằm mơ!"
Hạo Trinh trực tiếp móc ra một viên thuốc trong ngực rồi nuốt xuống, vẻ mặt hiện lên sự độc ác nói: "Ta sẽ chờ ở đây, để xem cổ trùng đó của ngươi có thể duy trì tới khi nào!"
Viên thuốc phòng ngừa bị cổ trùng thao túng cực kỳ khó nuốt, có một loại vị đắng và tanh khiến người ta muốn nôn mửa, Hạo Trinh miễn cưỡng nuốt xuống, ánh mắt nhìn về phía người đối diện càng hiện lên sự không tốt đẹp.
Hai người đối mặt giằng co.
Lại qua một lúc sau, Đường Tô Mộc đồng tình nhìn hắn ta một cái: "Nè, ngươi không ngửi thấy mùi gì kỳ lạ hay sao?"
Mùi gì...
Không hay!
Ngửi thấy trong mũi có mùi gì như mùi hoa, Hạo Trinh cuối cùng cũng ý thức được có chút không đúng.
"Ngươi dám tính kế..."
Sự choáng váng mãnh liệt từng đợt tấn công tới, Hạo Trinh giùng giằng muốn bò ra nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Không biết vùng vẫy được bao lâu, Hạo Trinh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.
"Ngu ngốc." Đường Tô Mộc đặt bé con sang một bên, dọn dẹp hương liệu đốt được một nửa trên đất: "Ta nói đây là cổ trùng ngươi cũng tin, hộ cụ này rốt cuộc có chỗ nào giống cổ trùng vậy?"
Bột an thần, một loại sản phẩm khác của đan an thần, mỗi viên đan an thần nhiều nhất có thể chế thành ba gói bột an thần, hiệu quả cực mạnh, đủ cho đối phương ngủ tới hừng đông.
Vốn Đường Tô Mộc vì thí nghiệm mà tiện tay làm ra, không ngờ hôm nay lại có chỗ dùng tới.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, may mà sau khi Vô tướng phù du mở ra có hiệu ứng đặc biệt, ánh sáng vàng lòe lòe, cực kỳ khiến người ta chú ý, nếu không với sự cẩn thận của đối phương thì e rằng không thành công như vậy đâu.
Trói kỹ người áo đỏ lại, ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện một trận tiếng vang.
Kỳ Ninh đẩy cửa xe ra, đầu tiên khi thấy người áo đỏ bị trói thì sửng sốt một chút, ngay sau đó không đợi Đường Tô Mộc kịp phản ứng, kéo y qua.
Đường Tô Mộc: "...?"
Bé con bị kẹp ở giữa: "Hừ hừ."
Người áo đỏ Tây Di cuối cùng bị thị vệ dẫn đi.
Bên ngoài xe ngựa đã có chút hư hại, phu xe đã đánh xe ngựa mới tới, nhưng cũng không tới thôn Thạch Nô mà là đổi xe đi thẳng về hướng thành Đại Minh.
Từ lúc mới đầu cứ luôn bị người ta nhìn chằm chằm, Đường Tô Mộc mơ hồ cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhịn hồi lâu, cuối cùng ôm xốc lại bé con trong lòng.
"Không phải Điện hạ đang ở trong thành sao, sao bỗng nhiên lại chạy tới?"
"... Ta cho rằng ngươi đã chết rồi." Kỳ Ninh nhẹ giọng nói.
"Hả?" Đường Tô Mộc không giải thích nổi: "Sao có thể."
Kỳ Ninh yên lặng nhìn y một cái.
Tại sao lại không thể chứ?
Đối phương xuất thân là sát thủ Tây Di, có thể điều khiển cổ vật, bên người lại mang theo những trợ thủ khác của hắn ta, mà Đường Tô Mộc vội vã rời đi, đi theo bên mình chỉ có hai tên thị vệ thân thủ bình thường của Vương phủ.
Lúc nãy khi phu xe trọng thương trở về báo tin, Kỳ Ninh thật sự cho rằng Đường Tô Mộc đã mất mạng rồi.
"Ngươi có thể quên hắn không?" Kỳ Ninh cũng không biết tại sao mình lại hỏi một câu như thế.
Nhưng từ trước tới giờ hắn tùy tâm sở dục, muốn hỏi thì hỏi, cũng chẳng cảm thấy hối hận gì hết.
Đường Tô Mộc đang sửa sang lại quần áo giúp bé con, nghe vậy kỳ quái ngẩng đầu lên.
Kỳ Ninh chỉ chỉ bé con: "Một... song thân khác của đứa bé này."
Cuối cùng Đường Tô Mộc mới phản ứng kịp, ý thức được đối phương rốt cuộc đang nói tới ai.
Nhưng mà vấn đề này phải trả lời thế nào đây?
Dựa theo dự tính khi trước thì mẹ ruột của bé con đáng lẽ ra đã chết mới đúng.
Chỉ là nếu lại bịa thêm y và "mẹ ruột" của bé con quen biết kiểu gì hay là rốt cuộc đối phương bị sao thì làm thế nào?
Đường Tô Mộc không nhịn được có chút buồn rầu.
"Không sao." Kỳ Ninh cười một cái, nghiêng người về phía trước.
"Không thể quên được cũng không sao hết, đợi tới khi ngươi và đứa bé dời tới phủ Tấn vương, từ từ sẽ tự nhiên quên đi hắn một cách hoàn toàn."
Đường Tô Mộc: "... Hở?"