"Nè, thật sự không cần tra hỏi chút nào sao?" Đứng bên trong Lâm phủ, Đường Tô Mộc không nhịn được hỏi.
Sau chuyện vừa rồi của Lâm Chí Xương có thể hiểu được, rõ ràng đối phương đến có chuẩn bị, chẳng những rõ ràng kế hoạch trước đó ở Lâm phủ nà, thậm chí còn lấy cớ Hộ bộ có chuyện mà khiến Lâm thượng thư và một số thủ vệ rời khỏi Lâm phủ.
Có thể làm được chuyện này, thích khách giả mạo thành Hạnh Sam rõ ràng cũng không đơn giản.
Còn có một chuyện quan trọng hơn.
Mặc dù coi như đã giải quyết xong chuyện Hạnh Sam, nhưng vấn đề trước khi xảy ra chuyện Lâm Chí Xương đã từng đến Hầu phủ Lâm Dương, cho tới bây giờ vẫn chưa có đáp án rõ ràng.
Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi ư? Hay là nói chủ nhân của Hạnh Sam có liên quan tới Hầu phủ Lâm Dương? Thậm chí, người gọi là chủ nhân đó của hắn ta vốn xuất thân từ Hầu phủ Lâm Dương.
"Ngươi thích tra hỏi phạm nhân à?" Kỳ Ninh nhìn y một cái, vẻ mặt mang chút nghi ngờ.
"Hở?" Đường Tô Mộc không hiểu ra sao, chẳng hiểu sao đề tài bỗng nhiên chuyển sang chỗ này rồi.
"Ừm..." Kỳ Ninh yên lặng chốc lát.
Mặc dù tra hỏi phạm nhân không tính là sở thích quá lành mạnh gì, nhưng nếu đối phương thích, Kỳ Ninh cảm thấy mình cần phải bao dung một chút.
"Cũng có thể." Kỳ Ninh gật đầu: "Ta nhớ hình như dưới Tấn vương phi có một địa lao đã bỏ hoang, chỗ đó không lớn, nhưng cũng đủ để sử dụng. Nếu như ngươi muốn thì ta có thể kêu hạ nhân dọn dẹp cho ngươi một chút, rồi lại bỏ thêm một vài dụng cụ."
"Nhưng mà tra hỏi phạm nhân khá là mất sức, cho dù ngươi có thật sự thích thì cũng phải chú ý kiềm chế nhé, không thể để bản thân mệt mỏi được. A đúng rồi, địa lao rất lạnh, ta sẽ cho người thêm địa long* cho ngươi, đốt lên sưởi ấm một chút, tránh cho ngươi ở trong đó lâu quá sẽ sinh bệnh."
Móe nó.
Cái quần què gì vậy?
Cuối cùng Đường Tô Mộc cũng nghe rõ, nhất thời 囧: "Ta thật sự cảm ơn ngươi, nhưng mà ai nói với ngươi là ta thích tra hỏi phạm nhận vậy? Đây là sở thích quái quỷ vì vậy, cho dù có thế nào đi chăng ta cũng không thể biến thái đến trình độ này có được không?"
"Không phải sao?" Nhất thời Kỳ Ninh càng nghi ngờ: "Vậy vừa rồi ngươi nói muốn tự mình tra hỏi tên thích khách kia."
"Lúc đó là bởi vì ta muốn biết người sau lưng người nọ rốt cuộc là ai!" Đường Tô Mộc thật sự rất bất đắc dĩ: "Trước kia các ngươi chưa từng tra hỏi phạm nhân à?"
"Rất ít." Kỳ Ninh nhớ lại một chút, nói: "Kẻ địch với ta ở trong triều cũng chỉ có mấy người như thế, tra hỏi cũng chẳng có chỗ dùng, cho nên đều trực tiếp giết chết luôn."
Hiện giờ kẻ địch lớn nhất của Kỳ Ninh chính là phe cánh Thái tử, nghĩ cũng biết, với tính tình của Đương kim thánh thượng, cho dù Kỳ Ninh có nắm giữ được chứng cứ Thái tử âm thầm hại mình, phe Thái tử cũng sẽ chẳng bị xử phạt gì hết, nhiều lắm chẳng qua chỉ là bị Hoàng thượng quở trách một chút.
Cho dù có tra hỏi nhiều hơn nữa cũng chỉ làm lãng phí thời gian thêm thôi.
Tất nhiên, cũng có kẻ sợ chết, nghe nói mình sắp bị giết chết thì lập tức phun ra hết tất cả mọi chuyện, như thế thì lại càng không cần tốn thời giờ đi tra hỏi.
Lúc hai người đang nói chuyện thì có thị vệ Vương phủ đi tới.
"Điện hạ, hồi nãy tên thích khách kia nói chỉ cần Đường công tử đồng ý diệt trừ cổ trùng trong cơ thể hắn, hắn đồng ý nói hết tất cả mọi người ra."
Đường Tô Mộc: "..."
"Có thể." Kỳ Ninh gật đầu.
Thuận thế cho Đường Tô Mộc một ánh mắt: "Ngươi xem, ta đã bảo không cần tra hỏi mà."
Đường Tô Mộc: "..." Ờ.
Trải qua sự sợ hãi trước đó, Lâm Chí Xương hoàn toàn giao chuyện của Lâm phủ cho hai người, thậm chí còn đặc biệt dọn một viện tử không dùng đến để ám vệ Vương phủ thuận lợi xử lý phạm nhân.
Đường Tô Mộc vừa đi vào bên trong viện đã nhìn thấy Hạnh Sam đang bị trói chặt trên băng ghế dài, y phục dạ hành vốn đang mặc trên người cũng đã bị ném đi, để lại mỗi trung y màu trắng bên trong, phía trên dùng bút mực vẽ một đường mực đen rõ ràng.
Hửm?
Mặt Đường Tô Mộc đầy khó hiểu, lại tiến về phía trước một chút mới phát hiện ra không chỉ trên y phục của hắn ra, thậm chí ngay cả trên trán Hạnh Sam cũng bị vẽ một đường mực đen rõ ràng.
Đường mực này trải dài từ đầu đến chân, trực tiếp chia Hạnh Sam ra làm hai nửa bằng nhau.
Đây là... muốn làm gì?
"Ra mắt điện hạ, ra mắt Đường công tử." Ám vệ thủ ở một bên nhìn thấy bóng dáng hai người, vội vàng đứng lên hành lễ.
"Cái vệt trên người đó là các ngươi vẽ à, muốn dùng làm gì đó?" Đường Tô Mộc thật sự không nhịn được tò mò, chỉ có thể mở miệng hỏi.
"Bẩm Đường công tử, chính là bức họa của tiểu nhân." Ám vệ mười phần cung kính nói: "Dựa theo lệnh trước đó của điện hạ, vốn định chia thích khách ra làm hai nửa để đưa đến Hầu phủ Lâm Dương và Đông cung, nhưng mà bây giờ sắc trời mờ tối, tiểu nhân sợ khi ra tay sẽ cắt không đều, nên dứt khoát sẽ một đường nhỏ ở giữa."
Đường Tô Mộc: "..." U là trời.
"Ta không muốn, ta không muốn bị cắt thành hai nửa!" Hạnh Sam vốn đang ngồi lì trên băng ghế dài như lợn chết, nghe vậy thì đấu tranh kịch liệt trong nháy mắt: "Thả ta ra, chỉ cần các người giải cổ trùng trên người ta, ta sẽ nói hết tất cả!"
Được rồi.
Cuối cùng Đường Tô Mộc cũng hiểu tại sao trước đó thích khách vốn còn vô cùng mạnh miệng bỗng nhiên muốn quay xe, quyết định thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
"Ngươi nói trên người ngươi có cổ trùng?" Kỳ Ninh híp mắt lại nói.
"Đúng đúng." Hạnh Sam vội vàng gật đầu: "Là chủ nhân hạ lên người ta, đề phòng sau khi ta bị bắt sẽ tiết lộ tin tức của hắn ta, chỉ cần có thể giải cổ tùng giúp ta gì cái gì ta cũng chịu nói."
Làm một tên thích khách bị nuôi dưỡng, thật ra thì Hạnh Sam cũng chẳng sợ chết, nhưng mà vừa nãy tên ám vệ kia vẽ một vạch đen lên trên người hắn ta, lúc chuẩn bị dựa theo đường vạch đen kia để cắt làm đôi thì hắn ta bỗng nhịn không được mà hối hận.
Dựa vào đâu mà giết người không giết quách đi cho xong, có cần phải hành hạ người ta như thế không?
Huống chi thời gian hắn ta đi theo bên cạnh chủ nhân cũng chẳng lâu, cùng lắm chỉ phải trả ân tình trước đó nợ chủ nhân, thực sự trung thành có hạn, quan trọng hơn chính là.
"Đúng rồi, ta là người Tây Di, chờ sau khi ta nói hết tất cả những chuyện mình biết ra rồi, các ngươi có thể để ta trở về Tây Di hay không?" Hạnh Sam hỏi nhưng chẳng ôm bao nhiêu hy vọng.
"Có thể." Kỳ Ninh gật đầu sảng khoái: "Chỉ cần ngươi thanh toán hết nợ ở đây, bổn vương có thể cân nhắc để ngươi trở về Tây Di."
Thanh toán hết nợ ở đây?
Hạnh Sam nhất thời không biết món nợ này cụ thể là chỉ cái gì, nhưng mà chỉ cần có hy vọng trở về, Hạnh Sam cảm thấy trên cơ bản không có vấn đề gì.
"Vậy, vậy được, trên người ta bị trồng nhện cổ, xin vị Đường công tử kia hãy giải bỏ cổ trùng trên người ta đi."
Giải cổ cần có điều kiện thích hợp, hiện giờ trên người Hạnh Sam bị trúng tên, hiển nhiên không thể giải cổ ngay lập tức, cũng chỉ có thể tạm thời đưa người về phủ Tấn vương trước, chờ sau khi thương thế lành lại rồi nói tiếp.
Ngày hôm sau.
Có Đường Tô Mộc cung cấp đan dược cứu giúp, chỗ trúng tên trên người Hạnh Sam đã tốt hơn phân nửa.
Ăn bữa sáng xong, Đường Tô Mộc thu dọn một chút, đang định tìm người hỏi xem nhện cổ kia rốt cuộc là loại cổ trùng nào, lúc giải cổ có cần đặc biệt kiêng kỵ điều gì không, thì bên ngoài bỗng nhiên có người tới truyền lời, nói Lâm thượng thư Lâm đại nhân và hai vị đại nhân của Tư Thiên Giám đang đợi ở ngoài cửa Vương phủ, cầu kiến Tấn vương điện hạ.
Lâm thượng thư và Tư Thiên Giám, sao hai phe này lại cùng tới vậy?
Đường Tô Mộc nghi ngờ.
Còn nữa, từ trước đến giờ quan hệ của Tư Thiên Giám với phủ Tấn vương như thế kia, hôm nay bỗng dưng tới cửa, chắc chắn không có khả năng là tới cọ bữa sáng được.
Bởi vì Kỳ Ninh không có ở đây, lại không thể để mấy người đó đợi ở bên ngoài, Đường Tô Mộc dứt khoát làm chủ mời người ra tiền thính.
Mới vừa vào đến tiền thính, Lâm thượng thư luôn chực ở trước cửa đã mang khuôn mặt đầy sợ hãi chạy tới, thấp giọng nói: "Sao Tấn vương điện hạ không có ở đây, vào trong cung rồi ư?"
Đường Tô Mộc gật đầu: "Vào trong cung rồi, nhưng mà chắc sẽ về mau thôi, ông thế này..."
Biết Đường Tô Mộc đang nhắc đến chuyện gì, Lâm thượng thư nhất thời càng sợ hãi hơn.
"Xin lỗi Đường công tử, nếu không phải bị ép buộc không còn cách nào khác, quả thực hạ quan cũng không muốn dẫn hai người này tớ đây."
Nhắc tới chuyện này Lâm thượng thư lại cảm thấy xui xẻo.
Tối ngày hôm qua, mặc dù đã làm xong kế hoạch tiếp viện cho Hạnh Sam, nhưng đáy lòng Lâm thượng thư thật ra cũng không quá căng thẳng hay để ý tới chuyện này.
Dù sao thì đối phương cũng làm việc cẩn thận, hẳn là sẽ không chạy tới ngay vào buổi tối đầu tiên mới đúng, cho nên sau khi biết Hộ bộ bên kia có việc gấp, Lâm thượng thư cũng không suy nghĩ nhiều, tùy tiện liền trúng kế điệu hổ ly sơn. Cho tới khi ông ta chạy về nhà, tất cả đều đã kết thúc, hại ông ta nợ Nhị hoàng tử thêm một ơn huệ lớn nữa.
Vốn chỉ có thế thì cũng tôi đi, xui là xui ở chỗ... cùng ngày cũng không biết có phải chưa làm xong việc giữ bí mật liên quan đến chuyện này hay không, vào sáng sớm ngày hôm sau đã có người của Tư Thiên Giám tìm tới, nói đã biết được toàn bộ mọi chuyện xảy ra.
Cổ phệ tâm, thích khách Tây Di, thậm chí ngay cả chuyện Lâm Chí Xương nổi điên vì bị trúng cổ, chạy đến phủ Công chúa đại náo cũng đều bị biết hết.
Lâm thượng thư bị ép đến áp lực, chỉ có thể đồng ý dẫn người của Tư Thiên Giám tới phủ Tấn vương, để bọn họ xử lý tất cả những chuyện phía sau.
Đường Tô Mộc gật đầu một cái: "Không sao, Lâm đại nhân không cần để ý, hôm nay vốn ta định tới Tư Thiên Giám, giờ bọn họ lại có thể chủ động tới thì cũng được, đỡ cho ta phải đi thêm một chuyến."
"Tốt quá." Lâm thượng thư cảm kích không thôi, lại lần nữa kiên định với quyết tâm dựa vào phe Nhị hoàng tử.
Giải quyết vấn đề của Lâm thượng thư xong, Đường Tô Mộc sửa soạn lại quần áo trên người một chút, bước vào tiền thính.
Lần này tổng cộng có hai người dẫn đầu Tư Thiên Giám, Đường Tô Mộc biết một người trong số đó, chính là tiểu đạo sĩ Nhạc Sách một hai phải tỷ thí y thuật với y, rồi thua y ba viên linh ngọc thượng đẳng đó.
Trừ Nhạc Sách ra còn có một người nữa, chính là thiếu giam của Tư Thiên Giám, Nhạc Cốc Phong.
Đường Tô Mộc cũng đã từng nghe qua tên của hắn, nghe nói mặc dù đối phương không phải xuất thân tu đạo, nhưng mà là người am hiểu xử lý cổ trùng nhất trong Tư Thiên Giám, bình thường nếu trong kinh thành có xảy ra chuyện liên quan đế cổ trùng Tây Di, hơn phân nửa đầu giao cho hắn xử lý.
Chỉ là bản lĩnh của Nhạc Cốc Phong không nhỏ, làm người cực kỳ kiêu ngạo, nếu như không phải ý chỉ của Thánh thượng thì sẽ không tùy tiện ra tay trợ giúp.
Mới vừa vào đến tiền thính, không kịp để Đường Tô Mộc phản ứng, Nhạc Sách ở đối diện đã làm mặt đầy nhiệt tình nói: "Ai ya, đã lâu không gặp Đường công tử, dạo này cửa tiệm làm ăn có phát đạt không?"
"Đúng rồi, linh ngọc lần trước tặng cho ngươi dùng được lắm đấy. Bần đạo nói cho ngươi biết này, phẩm chất của linh ngọc kia rất tốt, cho dù là bỏ vào thuốc hay là luyện chế pháp khí cũng cực kỳ tốt, hoặc là không dùng để luyện chế thêm, chỉ cần để dưới gối mỗi ngày cũng có tác dụng làm yên lòng."
Tặng cho ta gì chứ?
Đường Tô Mộc nhìn hắn không nói gì, muốn nói không phải linh ngọc đó là do ngươi thua ta khi đánh cược hay sao.
Cũng chẳng để ý tới sự khó hiểu của Đường Tô Mộc, Nhạc Sách cười càng nhiệt tình hơn, thậm chí còn kéo tay y, dẫn y đi đến trước mặt Nhạc Cốc Phong.
"Nào nào, giới thiệu cho Nhạc đại nhân một chút, vị này chính là bạn tốt mà bần đạo đã từng đề cập với ngươi, Đường công tử Đường Tô Mộc, Tấn vương phi tương lai, cửa tiệm đan dược trong kinh thành kia chính là do nhà y mở. Chẳng những y tu vi cao siêu, giỏi luyện đan, ngay cả thủ pháp giải cổ cũng cực kỳ giỏi."
Đường Tô Mộc bỗng được nhận là bạn tốt: "?"
- -------------------
*Địa long: giun đất:'> sau khi sơ chế có thể dùng làm thuốc hoặc đốt lên, tùy mục đích sử dụng.