Đạo cụ này là do y mua đồng bộ một lần khi mua trận đồ tứ phương, không ngờ ngày đầu tiên đã dùng tới.
Cũng may thích khách đối diện này chỉ là một tay mơ, lúng túng hoang mang, hơn nữa ánh sáng mờ quá không thấy rõ, cho nên mới bị y làm cho bất động.
"Giờ sao? Gọi thị vệ Đông cung đến chứ?" Đường Tô Mộc quay đầu hỏi.
Nếu thích khách bị bắt, vậy bước tiếp theo chính là nên xử lý như thế nào.
Nơi này là Đông cung, cách tiện nhất đương nhiên là gọi thị vệ Đông cung đến, nhưng lại có mối ân oán với Thái tử trước đó, Đường Tô Mộc thực sự không muốn cứ thế giúp đối phương một chuyện lớn.
"Hèn hạ, vô sỉ, đám người Trung Nguyên các ngươi là một đám hàn nhất, bị biết dùng loại mánh khóe mờ ám lén lút này. Có bản lĩnh thì thả ta ra, tỷ đấu quang minh chính đại một phen!"
Phát hiện cho dù làm thế nào mình cũng không thể giãy khỏi trói buộc trên người, nha hoàn nhất thời không nhịn được tức miệng mắng to.
Đường Tô Mộc thoáng cạn lời: "Mánh khóe mờ ám lén lút gì hả? Đây là đạo cụ tu chân đang hoàng của ta đó có biết không hả? Hơn nữa ngươi còn là thích khách kia kìa, quan trọng quang minh chính đại gì kia chứ?"
"Ai nói ta là thích khách?" Nha hoàn cứng cổ, vẻ mặt càng thêm không cam lòng: "Ta là A Na Da của thị tộc Nạp Thánh, sống không đổi tên chết không đổi họ. Nếu không phải các ngươi sử dụng quỷ kế để bắt bớ tộc nhân và huynh trưởng của ta, thì việc gì ta phải tới đây làm thích khách kia chứ?"
Đường Tô Mộc càng nghe càng mơ hồ.
Thị tộc Nạp Thánh, quả thật là trước đây y cũng đã nghe nói sứ thân của thị tộc Nạp Thánh ở Tây Di đã từng tới kinh thành, còn dẫn theo con gái của tộc trưởng, bảo là muốn làm phi của Kỳ Ninh, chỉ là sau đó bị Kỳ Ninh từ chối nên từ bỏ trở về.
Hiện giờ nghe thấy lời giải thích của thích khách này, có vẻ những người này cũng không trở lại Tây Di an toàn, mà là giữa đường đã xảy ra chuyện gì đó.
"Đúng rồi, cái tên A Na Da này..." Đường Tô Mộc bỗng nhiên phản ứng lại.
Kỳ Ninh gật đầu một cái, tỏ ý công nhận suy đoán của y, nhìn về phía nữ tử bị làm cho bất động, nói: "Ngươi là con gái của tộc trưởng thị tộc Nạp Thánh."
"Đúng." A Na Da bi phẫn nói: "Hiện giờ rơi vào tay các ngươi là do ta xui xẻo, muốn chém muốn giết thế nào thì cứ việc. Chỉ là cho dù ta có bất hạnh bỏ mạng nơi đây cũng phải hướng về phía tổ tiên, nguyền rủa các ngươi, để các ngươi đời đời kiếp kiếp không được yên ổn."
Đường Tô Mộc: "..."
"Được rồi." Kỳ Ninh vỗ Đường Tô Mộc đã im lặng hồi lâu: "Đã có thị vệ tới, chuyện này có chút kỳ lạ, chúng ta cứ đưa người về rồi hắng nói tiếp."
Bởi vì phải dẫn theo A Na Da rơi đi, nên Đường Tô Mộc cũng chẳng đi quan tâmn chuyện của Thái tử nữa. Dù sao thì người cũng còn thở, còn có thể sống sót được nữa hay không không phải là chuyện của y.
Vì đề phòng thêm rắc rối, hai người cũng không thông báo cho những người khác trong phủ, mà là đi thẳng vào từ cửa hông, dẫn người tới thiên viện dùng để nhốt phạm nhân.
Dù sao A Na Da cũng là con gái tộc trưởng, vẫn có chút kiến thức, nàng đã nhanh chóng nhận ra rốt cuộc mình đang ở đâu.
"Nơi này là phủ Tấn vương. Ngươi là, Nhị hoàng tử Kỳ Ninh?"
"Đúng." Kỳ Ninh vuốt cằm nói: "Bây giờ có thể nói rồi. Trên đường các ngươi trở về Tây Di đã gặp phải chuyện gì? Vì sao phải mạo hiểm xông vào Đông cung, uy hiếp Thái tử đương triều?"
Vẻ mặt A Na Da biến ảo, do dự có nên nói thật hay không.
Vẻ mặt Kỳ Ninh bình tĩnh: "Nếu ngươi không chịu nói thật cũng được. Chỉ là đừng quên rằng theo như lời nói trước đó của ngươi, tộc nhân và cả huynh trưởng của ngươi hiện giờ vẫn đang gặp nguy hiểm, càng kéo dài sẽ càng nguy hiểm. Còn bên bổn vương lại chẳng phải vội, tùy ngươi muốn nói lúc nào cũng được."
"Ta..."
"Cô nương vẫn nên nói thật đi." Đường Tô Mộc đứng bên cạnh nói: "Nếu như ngươi nói ra rồi, không chừng bọn ta có thể giúp một tay. Còn nếu không nói, vậy bọn ta chỉ có thể xử lý ngươi theo cách làm với thích khách bình thường thôi."
A Na Da hít sâu một hơi, do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Ta nói. Nhưng mà các ngươi phải thề, sau này dù các ngươi có đồng ý hỗ trợ hay không, cũng tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện này cho các thị tộc Tây Di khác biết."
Nội bộ Tây Di có tổng cộng bảy thị tộc lớn, quan hệ với nhau rất phức tạp, vừa là địch vừa là bạn. Hiện giờ con gái của tộc trưởng thị tộc Nạp Thánh đang gặp nguy hiểm, đúng là để cho các thị tộc khác biết thì không hay chút nào.
"Được, ngươi nói đi." Đường Tô Mộc nói.
Vẻ mặt A Na Da ngưng trọng, nhẹ nhàng khép mắt lại, tựa như đang nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra cách đây không lâu.
Không khác lắm với suy nghĩ của Đường Tô Mộc, lần này thị tộc Nạp Thánh phái sứ thần tới đúng là có ý muốn thương nghị kết thân, chỉ là Nhị hoàng tử Kỳ Ninh từ đầu đến cuối không chịu đồng y. Sau mấy lần sứ thần thị tộc Nạp Thánh thử đi thử lại, cũng chỉ đành buông tha.
A Na Da cực kỳ vui sướng khi chuyện kết thân này không thành công. Dù sao thì nàng đã có người thầm thích trong tộc từ lâu, bị đưa tới đây hoàn toàn là ép buộc. Bây giờ không kết thân được, tất nhiên muốn mau chóng trở về.
Để tránh cho giữa đường gặp phải biến cố gì đó, A Na Da đã gửi một phong thư cho huynh trưởng của mình từ trước, để hắn ta tới đón mình ở nửa đường. Tất cả đều rất thuận lợi, mà khi đến nơi hai người hẹn gặp nhau, bỗng nhiên xảy ra một chuyện lạ.
"Nơi ta và huynh trưởng hẹn nhau là thôn Vân Linh, cách kinh thành khoảng sáu, bảy dặm đường, cách quan đạo không xa, bình thường sứ thần Tây Di vào kinh nửa đường cũng sẽ đặt chân ở đây."
"Khi ta chạy tới thôn Vân Linh đã là ban đêm. Vốn định mau đi ngủ sớm, ai dè vừa mới vào đển thôn, huynh trưởng đã phát hiện hai tên hộ vệ đi theo bọn ta đã không tháy đâu." A Na Da vừa nói vừa không nhịn được rùng mình một cái: "Không hề có một âm thanh nào, chính là bỗng nhiên biến mất không thấy.'
Đường Tô Mộc xoa cằm: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó bọn ta dẫn người đi tìm hồi lâu, nhưng vẫn chẳng tài nào tìm được bóng dáng hai tên hộ vệ đó. Không chỉ vậy, trong quá trình tìm kiếm cũng có ba tên thị vệ không thấy bóng dáng."
Mặc dù thị tộc Nạp Thánh không tính là thị tộc lớn mạnh nhất Tây Di, nhưng bởi vì ở cạnh biên ải, hoàn cảnh sống tệ, bách tính đều dốc sức tập võ, nói gì đến hộ vệ bên cạnh A Na Da. Cho dù có bị bắt thì cũng không nên yên lặng không một tiếng động như vậy mới đúng.
"Lâm tiên sinh, chính là quân sư bên cạnh huynh trưởng ta, đã nghi ngờ có phải bọn ta gặp phải thứ gì không sạch sẽ, liền đề nghị bỏ qua mấy tên thị vệ đã mất tích kia. Có điều huynh trưởng ta không chịu đồng ý, cố ý ở lại để tìm mấy tên hộ vệ đó. Hai người tranh cãi hồi lâu, cuối cùng đều lùi một bước, nói rằng dừng lại ba ngày, sau ba ngày dù có tìm được hộ vệ hay không thì cũng phải mau chóng rời đi."
Sau đó ác mộng ập tới.
Bắt đầu chỉ là ba người từ từ biến mất, sau đó tình hình ngày càng căng thẳng. Sáu, bảy người, mười mấy người đang nói chuyện bình thường trên đường, quay đầu lại đã phát hiện đối phương không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mà đến khi bọn họ nhận ra điều không đúng, chuẩn bị rời đi, tất cả đã không còn kịp nữa rồi. Huynh trưởng A Na Da và mấy tên hộ vệ còn lại liều chết hộ tống nàng ra khỏi thôn Vân Linh, sau đó hoàn toàn biến mất không còn tung tích.
"Một người đang sống sờ sờ sao có thể biến mất không thấy được." A Na Da lau nước mắt nói.
"Thị tộc Nạp Thánh là thị tộc cách biên ải gần đây. Nhất định là các ngươi muốn xuất binh công chiếm đất đai thị tộc bọn ta, cho nên mới xây dựng kế độc này để giữ huynh trưởng của ta lại. Huynh trưởng ta là con trai độc nhất dưới gối của A Đa, các ngươi muốn trong tộc bọn ta tổn thương nguyên khí nặng nề, rồi thừa nước đục thả câu."
Không đúng.
Thị tộc Nạp Thanh là một nơi nhỏ như vậy, cho dù có công chiếm thì có thể có ích lợi gì? Lại nói đương kim thánh thượng có tính cách không nóng không lạnh, chưa bị người ta xuất binh tấn công thì thôi, lấy đâu ra thời gian đi tấn công địa bàn của người khác.
Đường Tô Mộc thở dài.
Mặc dù kết luận của A Na Da không thỏa đáng, nhưng nghe những điều nàng mới nói, cũng sẽ không khó hiểu tại sao trước đó nàng lại mạo hiểm xông vào Đông cung.
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lá gan của ngươi lớn thật, dám đi uy hiếp Thái tử đương triều. Ngươi cũng chỉ có một mình, sẽ không sợ sau chuyện này bệ hạ không những không chịu hỗ trợ, trái lại trực tiếp giận cá chém thớt lên toàn bộ thị tộc Nạp Thánh hay sao?"
"Không." A Na Da vội vàng lắc đầu, không nhịn được la lên: "Ta không có ý muốn uy hiếp Thái tử đương triều, chỉ là ta muốn bắt bừa một người ở Đông cung tới chỗ mình rồi liên lạc với Thái tử, để hắn phái người tới giúp."
A Na Da cũng không ngu. Nếu như đã nghi ngờ việc huynh trưởng gặp nạn có liên quan đến hoàng đế Trung Nguyên, tất nhiên sẽ không thể nào chạy vào trong cung cầu cứu rồi.
Như vậy thì trừ hoàng đế ra, người có bản lĩnh có thể cứu được huynh trưởng nàng ra cũng chỉ còn lại thấy hoàng tử thân vương quyền cao chức trọng trong kinh thôi.
Mấy hoàng tử khác nàng không nhận ra, nhưng mà trước đây Thái tử có từng liên lạc tới thị tộc Bạch Lang, nếu mà thế thì đổi thành thị tộc Nạp Thánh cũng vậy thôi.
Đáng tiếc A Na Da của có một mình mà cũng nghĩ tới việc trao đổi với Thái tử, cũng không thể đạt thành dễ dàng, khả năng lớn nhất là ngay cả mặt Thái tử cũng chẳng được gặp.
Suy nghĩ của A Na Da không sai, nhưng mà sắp đến bước cuối cùng thì lại thắt bại trong gang tấc... Nàng khiến bản thân Thái tử bị thương nặng.
"Ta nào có biết đó chính là Thái tử." A Na Da càng nói càng cảm thấy oan ức: "Hơn nửa đêm, hắn cứ đứng đần ra trong sân, cũng không nhúc nhích, xung quanh chẳng có một hạ nhân nào. Ta còn tưởng rằng đó là mạc liêu nào bên cạnh Thái tử."
Đường Tô Mộc: "..." Hic.
Đã hiểu hết mọi chuyện, Đường Tô Mộc quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi Kỳ Ninh tiếp theo nên làm gì.
Kỳ Ninh cân nhắc chốc lát: "Chuyện này có chút kỳ lạ, lại liên quan đến an nguy của thiếu tộc trưởng Nạp Thánh, trước hết cứ báo cho phụ hoàng biết vậy."