Đại Nghịch Chi Môn
Chương 16: An gia, ta sai rồi
An Tranh chọn một thỏi bạc vụn từ trong đó, đưa cho lão già:
-Nếu không bán cho ta?
Lão già râu trắng còn chưa nói gì, An Tranh lại rụt tay về, lấy thêm một thỏi nữa:
-Vậy thì trả thêm…xấu hổ quá. Thứ này chỉ có giá như vậy, trả thêm ta lại đau lòng.
-Hừ!
Lão già râu bạc phất tay một cái:
-Tụ Thượng Viện một khi đã yết giá, quyết không sửa đổi.
An Tranh nghĩ một lát, rồi nói:
-Như vậy đi, nếu ta có thể giúp lão kiếm lại mười lăm vạn lượng, thì lão cho ta hạt châu đó được không?
Lão già sửng sốt, sau đó mỉa mai:
-Nhóc con, tuy ngươi biết về nhọt của Thủy Mãng, nhưng ta nghĩ cái này có liên quan tới điều kiện sống của ngươi. Nhìn ngươi nghèo rớt mùng tơi, chỉ sợ muốn có cái ăn đành phải vào rừng săn bắn. Cho nên thân thể ngươi mới khỏe mạnh, cũng có chút hiểu biết. Trên người ngươi chắc không có quá hai trăm lượng bạc, chỉ sợ số bạc đó còn là do người ta thưởng!
-Có một vài vị quý công tử cảm thấy ngươi là người thú vị, cho nên giữ ngươi ở bên cạnh làm đồ chơi. Nếu ngươi cảm thấy dựa vào quý công tử đó có thể giương oai ở Tụ Thượng Viện này, thì cho dù chủ của ngươi cũng không bảo vệ được ngươi. Ta nể mặt chủ của ngươi cho ngươi một cơ hội, trở về chỗ ngồi đi. Giúp ta kiếm lại mười lăm vạn lượng bạc? Chỉ bằng ngươi? Nếu ngươi từng thấy qua mười lăm vạn lượng bạc trông như thế nào, ta liền làm ngựa cho ngươi cưỡi.
Lão già râu trắng vốn là người có hàm dưỡng, vốn sẽ không nhục nhã một thiếu niên rách rưới ở trước mặt khách quý. Nhưng vừa rồi An Tranh lên tiếng đã khiến ông ta tổn thất mười lăm vạn lượng bạc. Mười lăm vạn lượng bạc a, có thể mua được bao nhiêu mạng người?
-Ngươi nói lời giữ lời chứ?
An Tranh cười nói:
-Mọi người hay nói ‘Lão mã thức đồ’, nếu ta có thể giúp ngươi kiếm lại mười lăm vạn lượng bạc, ta liền cưỡi ngươi về nhà, cho ngươi biết nhà của mình ở đâu.
(Lão mã thức đồ: ngựa già nhớ đường cũ)
Hắn đi tới chỗ chặt đá, chính là chỗ vừa mới chặt Thúy Qua. Chỗ này vẫn còn để đầy đá vụn, chưa có thanh lý.
An Tranh đi tới ngồi xuống tùy tiện lục lọi trong đống đá vụn, sau đó nhặt một viên đưa tới trước mặt lão già:
-Nếu thứ này không bán được mười lăm vạn, ta liền làm ngựa cho ngươi cưỡi. Còn nếu ngươi bán được hơn mười lăm vạn, ta không cần cưỡi ngươi, ngươi chỉ cần cho ta nhọt Thủy Mãng, sau đó nói một tiếng ‘An gia, ta sai rồi’
Lão già giận quá hóa cười:
-Đúng là kẻ điên!
An Tranh không để ý tới ông ta, bước nhanh lên bục, giơ viên đá vụn lên:
-Có vị nào ở đây biết hàng không? Có nhận ra đường vân màu đỏ trên viên đá này không?
Tất cả mọi người đứng dậy vươn người về phía trước, mở to mắt nhìn. Theo An Tranh chỉ điểm, bọn họ quả nhiên trông thấy đường vân li ti trên viên đá. Mặc dù trong số người mua không có đại sư về đá, nhưng đều là người hiểu nhiều biết rộng. Sau một lát đã có người nhận ra, sắc mặt thay đổi:
-Linh căn? Cái đó linh căn?
An Tranh liếc lão già râu trắng, sau đó vỗ tay:
-Vị khách này thật tinh mắt, nhưng ngươi nói sai một điểm, đây không phải là linh căn chân chính, mà là linh căn đã tan gần hết linh khí. Các ngươi có biết linh ngọc vừa rồi vì sao nhỏ lại có tỳ vết như vậy không? Đó là vì linh ngọc đó quá tham lam…Tinh khí của đại địa tụ hội vạn năm mới thành linh thạch hạ phẩm. Mười vạn năm là linh thạch trung phẩm. Ba mươi vạn năm là linh thạch thượng phẩm.
-Linh thạch trong Thúy Qua kia vốn là một viên linh thạch trung phẩm. Các ngươi cũng biết, linh thạch trung phẩm đều có linh tính. Tới thượng phẩm, thậm chí hóa thành hình người, có linh trí của mình. Tới linh thạch trân phẩm, còn đáng sợ hơn cả mãnh thú tuyệt thế. Linh thạch trung phẩm trong Thúy Qua kia đã có linh tính, bảy tám phần là do tham lam, muốn tiến lên thượng phẩm, cho nên ép mình sinh ra linh căn, cố gắng hấp thu tinh hoa thiên địa để thành hình người.
-Nhưng dù sao nó cũng chỉ là trung phẩm, cho nên khi linh khí trở thành linh căn, bản thân linh thạch bắt đầu suy kiệt. Linh căn mất đi bản thể trợ giúp, cũng dần dần suy kiệt. Nhưng dù vậy, những linh căn sắp vứt đi này, nếu biết lợi dụng, vẫn có thể luyện ra một viên Tục Mệnh Đan. Ta chỉ hỏi một câu…dùng mười lăm vạn lượng bạc mua một cái mạng của mình, đáng hay không?
Trên lầu hai, tất cả mọi người trong nhã gian đều đi ra, vịn lan can nhìn về phía An Tranh. Đối với bọn họ mà nói, một viên Tục Mệnh Đan không tính là bảo bối, An Tranh mới là.
Trần Thiếu Bạch cảm thấy mình quả thực nhặt được bảo bối. Vốn đinh thu An Tranh làm thuộc hạ, vì An Tranh ra tay ngoan độc quả quyết, hiện tại xem ra, tiểu tử này đúng là kỳ tài.
-Ta ra giá mười lăm vạn lượng!
Một người vạm vỡ giơ tay lên:
-Người trong giang hồ khó tránh khỏi chém giết, có Tục Mệnh Đan, chỉ cần còn một hơi thở là còn sống. Mạng của lão tử không dừng lại ở mười lăm vạn lượng, dù là một trăm năm mươi vạn lượng cũng không bán. Cho nên ta mua thứ này!
-Ta trả mười sáu vạn!
-Ta trả mười bảy vạn!
-Ta trả hai mươi vạn!
An Tranh nghe thấy thanh âm quen thuộc, quay đầu nhìn, hóa ra là nam tử dùng hai mươi vạn lượng bạc mua Thúy Qua đã quay lại…
Nam tử này đúng là lắm tiền, từ nay về sau giang hồ có thể gọi hắn là Nhị Thập Vạn Ca được rồi.
-Dành cho ngươi!
An Tranh ném linh căn cho nam tử kia:
-Ngươi mất 20 vạn lượng mua linh ngọc coi như đã thiệt thòi, mười lăm vạn lượng mua vật này, liền không còn thiệt thòi.
Nam tử kia sửng sốt:
-Mười lăm vạn lượng?
An Tranh nói:
-Đương nhiên, ta nói nó có giá trị mười lăm vạn lượng, nó liền giá trị mười lăm vạn, nhiều hơn cũng không đáng. Vật này là ta nhặt được, coi như là lễ vật tặng không cho Tụ Thượng Viện. Như thế nào, chẳng lẽ ngươi không nể mặt của Tụ Thượng Viện?
Hắn quay đầu nhìn về phía lão già râu trắng, phát hiện sắc mặt của đối phương cực kỳ khó coi, sắc mặt lúc rắng lúc xanh. Nhắc tới cái này, lão già râu bạc làm quản lý Tụ Thượng Viện đã vài chục năm, có thứ tốt nào là chưa từng thấy qua, sao có thể chú ý tới những thứ bỏ đi kia được. Nhưng lần này thứ bỏ đi kia lại có thứ đáng giá mười lăm vạn lượng bạc. Ông ta thấy An Tranh nhìn mình, nhất thời không biết phải nói gì.
-Mười lăm vạn liền mười lăm vạn.
Đúng vào lúc này, một nữ tử không nhìn ra được tuổi từ phía sau đi tới. Nàng mặc váy dài màu tím, dáng người hấp dẫn. Tuy nhiên nàng đang đeo khăn lụa, chỉ hở ra đôi mắt. Váy mà nàng mặc không phải váy liền, áo rất nhỏ, cho nên lộ ra vòng eo tinh tế. Lúc đi đường vặn vẹo giống như rắn, đầy rung động.
-Sao ngài lại ra đây!
Lão già râu trắng vội vàng đi tới, cúi người thi lễ.
Nữ tử váy tím nhàn nhạt nói:
-Nếu ta không đi ra, thì Tụ Thượng Viện sẽ vì ngươi mà mất hết thể diện. Ngươi làm công việc này đã ba mươi bảy năm, vậy mà còn không bẳng đứa trẻ mười tuổi, ngươi không tự thấy xấu hổ sao? Vừa nãy ngươi trừ một năm tiền lương của người thu mua Thúy Qua, ta liền trừ năm năm tiền lương của ngươi. Ngươi có dị nghị gì không?
-Thuộc hạ không dám.
Lão già cúi người, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Nữ tử váy tím đi tới trước mặt An Tranh, híp mắt cười giống như yêu tinh:
-Vị tiểu ca này, nhãn lực của ngươi tốt như vậy, không giống một đứa trẻ nhà nghèo, chắc là gặp khó khăn phải không? Không bằng ngươi ở lại Tụ Thượng Viện làm việc cho ta, hai năm sau ta cho ngươi quản lý nơi đây, được không?
An Tranh chỉ vào lão già râu trắng:
-Hai năm sau mới được thay thế lão ta? Không làm, không làm. Có vẻ như ngươi mới là người định đoạt ở nơi này, vậy thì giao đồ vật cho ta đi.
Hắn vươn tay.
Thiếu nữ mặc váy trắng do dự đứng ở đó, nữ tử váy tím nhẹ gật đầu, thiếu nữ vội vàng tới giao hạt châu cho An Tranh, vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Nữ tử váy tím nói:
-Tiểu ca, với tài học của ngươi, dùng ở bên ngoài thì thật lãng phí. Chớ coi thường vị trí quản lý này, tương lai nếu ngươi có đủ thành tựu, thì có thể lên làm đại chưởng quầy của Tụ Thượng Viện.
-Quá thấp!
An Tranh nhận lấy hạt châu lau lau trên áo:
-Đại chưởng quầy rất cao sao? Ta thấy ta có thể làm cao hơn nữa. Không bằng như vậy, chờ ta lưu lạc ở bên ngoài ba năm, đợi ta trưởng thành rồi tới tìm ngươi, được không?
Lời này chẳng giống một đứa trẻ mười tuổi nên nói, khiến cho nữ tử váy tím phải đỏ mặt. Nàng vốn nổi giận, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của An Tranh, không nhịn được cười:
-Nhóc con…đợi tới lúc ngươi trưởng thành, thì ta đã già, xuống sắc rồi. Tuy nhiên, mỗi người có chí riêng, ta không ép buộc ngươi. Khi nào nghĩ thông suốt thì tới tìm ta.
An Tranh gật đầu, đứng đó không nhúc nhích.
Nữ tử váy tím hỏi:
-Còn chuyện gì nữa?
An Tranh chỉ lão già:
-Hắn còn nợ ta một câu!
Sắc mặt của lão già không ngừng thay đổi, hung dữ nhìn An Tranh. Nữ tử váy tím cúi người nhìn An Tranh, cảm thấy thiếu niên này thật thú vị. Mà An Tranh thì nhìn về phía trước, cảm thấy khe núi kia thật sâu.
Nữ tử váy tím đứng thẳng lại:
-Lão Từ, đừng làm mất mặt Tụ Thượng Viện.
Lão già râu trắng tức giận tới dậm chân:
-An gia, ta sai rồi!
An Tranh nhún vai:
-Tuy thái độ không thành khẩn, nhưng đành vậy, An gia ta không phải là người không giảng đạo lý.
Sau đó hắn tiêu sái đi lên lầu hai. Giờ Trần Thiếu Bạch đã nhìn An Tranh với ánh mắt khác, giống như là thiếu nữ hoài xuân nhìn tình lang. An Tranh lui về phía sau một bước:
-Đừng nhìn ta như vậy, giới tính của ta rất bình thường.
Trần Thiếu Bạch nói:
-Ta cũng không thể mất mặt mũi, ta vừa nói gì, ta sẽ giữ lời. Ngươi lưu lại, thân phận không phải là thuộc hạ, mà là trợ thủ. Từ hôm nay trở đi, Trần gia nhường ra một vị trí cho ngươi.
An Tranh ôm mèo con ngồi xuống, từ từ xoa xoa hạt châu, tới khi hạt châu chỉ còn bột phấn. Hắn để mèo con liếm chỗ bột phấn đó, vừa nhìn vừa lẩm bẩm:
-Ta cho ngươi ăn đồ tốt, về sau nếu ta nghèo, thì ngươi chớ bỏ mặc ta.
Mèo con ngẩng đầu nhìn An Tranh, sau đó cọ vào ngực hắn.
An Tranh cười rộ:
-Đúng là một đứa nhỏ có lương tâm, còn lương tâm hơn con người.
Trần Thiếu Bạch hỏi:
-An Tranh, vật này thực sự là nhọt của Thủy Mãng?
An Tranh lắc đầu:
-Đương nhiên không phải, đây quả thực là tinh hạch của ma thú cấp thấp.
Trần Thiếu Bạch lập tức trợn tròn mắt:
-Ngươi…ngươi đã lừa Lão Từ của Tụ Thượng Viện?
An Tranh tự nhủ, ngay cả ngươi ta đều lừa. Thứ này đương nhiên không phải tinh hạch của ma thú cấp thấp, mà là cấp trung hạ phẩm, mười lăm vạn lượng bạc cũng không mua nổi.