Đại Nghịch Chi Môn - Chương 47: Xuyên phá

Đại Nghịch Chi Môn

Chương 47: Xuyên phá

Không khí phát nổ, tiếng cửa mở kỳ quái.

Tất cả đều tới một cách đột nhiên và kỳ dị. Còn An Tranh dính đầy máu đứng đó, khẽ cúi đầu, thật giống như một con yêu thú sắp tỉnh giấc.

Lúc hắn ngẩng đầu lên, Trần Châu vô thức lui về phía sau.

Trong mắt An Tranh, một sự hung ác khó mà giải thích nổi.

-Cảm ơn ngươi!

An Tranh nói.

Cảm ơn?

Vì sao lại cảm ơn?

Trần Châu sửng sốt, không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn rõ ràng cảm thấy An Tranh đang uy hiếp hắn, khí thế bị ép xuống.

An Tranh cúi đầu nhìn bụng mình, chỗ đó đỏ rực máu. Lúc tay của Trần Châu biến thành con trăn cắn vào bụng hắn, cơ hồ xé rách phần thịt ở bụng. Lúc này miệng vết thương khá khủng bố, máu không ngừng chảy xuống.

An Tranh thở phào một tiếng, sau đó cười sáng lạn:

-Quen thuộc, thoải mái.

Không ai hiểu lời này của hắn.

Đang lúc Trần Châu kinh ngạc sợ hãi, An Tranh nhìn về phía hắn:

-Sao vậy, sao không tiếp tục?

Trần Châu giận quá hóa cười:

-Vậy thì thành toàn cho ngươi!

Hắn nhún chân một cái lao tới An Tranh, tay trái hóa thành con trăn uốn lượn trên không trung, sau đó lao về phía cổ An Tranh. Tay phải biến thành tay gấu, đánh thẳng vào mặt An Tranh. Lực cuốn của trăn, lực đánh của gấu, những lực lượng này mạnh cỡ nào, người của Huyễn Thế Trường Cư đều hiểu. Ở Thương Man Sơn, dạng ma thú, mãnh thú nào mà chả có?

An Tranh vẫn bất động ở đó. Lúc con trăn đánh tới cổ hắn, hắn đột nhiên giơ tay bắt lấy thân trăn, sau đó kém về phía trước. Trần Châu vốn phóng về phía An Tranh, An Tranh vừa kéo, tốc độ của hắn càng nhanh hơn.

Tay gấu đánh về phía mặt An Tranh, An Tranh dùng quyền phải ngăn đón. Tay gấu và tay của An Tranh đụng vào nhau, phát ra tiếng trầm đục, thời gian như dừng lại, không khí cũng đọng lại. Sau đó là một tiếng nổ bung. Cả người Trần Châu bị đánh bay về phía sau, còn tay gấu bị nổ cho máu nhục mơ hồ.

Thân thể của Trần Châu bay về phía sau, nhưng tay trái vẫn nằm trong tay của An Tranh. Miệng trăn không ngừng mở rộng muốn cắn An Tranh, nhưng bị An Tranh nắm chặt, không tài nào giãy dụa được. An Tranh kéo con trăn xuống, dùng một cước dẫm lên. Thân thể của Trần Châu bị kéo trở về, lảo đảo xông về phía An Tranh.

An Tranh dùng quyền phải đánh tới, một quyền mang theo tiếng gió rít đánh vào cằm Trần Châu. Một quyền này khiến Trần Châu ngửa ra đằng sau, thân thể bay lên, nhưng do tay trái của hắn bị An Tranh giẫm lên, căn bản không thể bay nổi. Tay trái của hắn bị kéo căng, sau đó rắc một tiếng liền đứt…vẫn là cánh tay, vẫn là An Tranh, lịch sử lại tái diễn.

Thân thể Trần Châu rơi bịch xuống đất, miệng phát ra tiếng kêu đau đớn.

-Ngươi…ngươi nói dối, rõ ràng ngươi đã nhập phẩm!

Hắn nhìn An Tranh như nhìn thấy quái vật, trong mắt đã không còn kiêu ngạo như trước, chỉ còn sợ hãi. Lúc này hắn giống như lúc bị An Tranh phế một tay, vừa kinh vừa sợ, vừa giận vừa hận. Sự sợ hãi một khi quay trở về, hắn liền không còn dũng khí đánh tiếp với An Tranh.

Sắc mặt của Chân Tráng Bích cũng cực kỳ khó coi, vừa rồi Trần Châu sắp thắng, Cao Tam Đa muốn ra tay ngăn cản, nhưng hắn lại ngăn cản Cao Tam Đa.

Chứng kiến An Tranh tung một quyền đánh đứt tay của Trần Châu, Cao Tam Đa nhún vai ngồi lại xuống ghế, vẻ mặt thoải mái:

-Ngăn cản ta không tham dự vào, vậy thì ta liền thỏa theo ý muốn của ngươi.

Chân Tráng Bích tức giận muốn nổ phổi, hắn chợt xoay người nhìn An Tranh:

-Ngươi không tuân theo quy củ!

An Tranh hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tu vị chi lực vừa mới xuất hiện, sau đó hỏi:

-Quy củ gì?

Chân Tráng Bích há to miệng, nhưng lại nói không lên lời. Chẳng lẽ muốn nói An Tranh nói dối? Nhưng lúc trước chính hắn đã xác định, An Tranh căn bản không nhập phẩm. Hiện tại biểu hiện của An Tranh liền ngay cả hắn cũng không biết từ đâu mà có.

-Ngươi…ngươi đã nói, tới điểm là dừng, không thể đả thương người!

Chân Tráng Bích rốt cuộc tìm được một lý do, nhưng khí thế yếu ớt.

An Tranh nói:

-Nếu hắn nhận thua, vậy thì ta không đánh nữa.

-Ta không thua!

Trần Châu đỡ cánh tay cụt của mình đứng dậy, cắn răng nói:

-Ta chưa thua, ta còn có thể giết hắn, ta nhất định phải giết hắn.

Chân Tráng Bích thở dài:

-Thôi, giờ ngươi đã không thể đấu được nữa rồi. Ngươi bị phế một tay, nếu nhanh chóng tìm người chữa trị, may ra còn lành được. Huyễn Thế Trường Cư không hiếu cao thủ về y đạo, ta có thể dẫn ngươi đi. Thư viện cũng có y quan, cũng có thể trị thương cho ngươi. Nhưng nếu kéo dài quá lâu, tay của ngươi thực sự sẽ phế.

-Không đúng!

Khúc Lưu Hề một mực khẩn trương xem trận chiến, đột nhiên tiến lên một bước, nói:

-Cánh tay này có vấn đề.

Tất cả mọi người nhìn về phía cánh tay cụt, đợi Khúc Lưu Hề nói tiếp.

Nhưng Khúc Lưu Hề lại chỉ về phía tay phải của Trần Châu:

-Là cánh tay kia có vấn đề. Lúc trước hắn hóa hình, tay trái có thể hoàn mỹ biến thành mãnh thú. Nhưng tay phải của hắn lại không làm được như vậy, chỉ có lòng bàn tay là hóa hình, hơn nữa hành động cứng ngắc. Lúc hắn tấn công, một mực dùng tay trái, chứng tỏ tay phải của hắn không thuận tiện cho lắm. Đương nhiên không loại trừ khả năng hắn thuận tay trái.

-Nhưng các ngươi xem chỗ nối tiếp cánh tay phải và bả vai của hắn.

Mọi người nhìn theo hướng Khúc Lưu Hề chỉ, phát hiện có vấn đề. Vừa rồi lúc đánh kịch liệt với An Tranh, tay phải của Trần Châu biến thành tay gấu va chạm với tay của An Tranh, ống tay áo của Trần Châu vỡ nát, Nhờ vậy mà thấy được chỗ nối tiếp giữa cánh tay phải và bả vai, chỗ đó có một dấu vết màu đỏ nhạt dài khoảng một 1cm.

-Cánh tay đó là giả!

Khúc Lưu Hề lớn tiếng nói:

-Vài ngày trước đó, không ít người trong Huyễn Thế Trường Cư bị mất con, thi thể tìm được đều thiếu một cánh tay. Mà người này cũng từng bị mất một tay, cho nên đáp án liền xuất hiện…Chính là hắn bắt cóc những đứa trẻ kia, sau đó sát hại, cắt tay để kiểm tra độ tương thích. Hiện tại cánh tay này đã khá hợp với huyết mạch của hắn, nhưng dù sao chưa được hoàn mỹ.

-Giết hắn!

Trong đám đông không biết ai hô lên một tiếng, lập tức khiến mọi người nổi giận theo. Người của Huyễn Thế Trường Cư vốn không phải người tốt, nhưng phần lớn bọn họ sẽ không ác tới mức ra tay với trẻ con. Bọn họ đúng là làm nhiều việc ác, nhưng lại xì mũi coi thường với những kẻ bắt nạt trẻ con. Bí mật của Trần Châu bị xuyên phá, sắc mặt trở nên trắng bệch. Hắn muốn phủ nhận, nhưng đối mặt với đám đông căm phẫn, hắn không thể cất thành lời được.

Mà lúc này trên một nóc nhà, Trần Thiếu Bạch mặc trường bào màu đen, hai tay nâng cằm nhìn An Tranh:

-Thú vị, thật thú vị, xem ra lúc trước ta vẫn coi thường ngươi. Nếu biết ngươi không phải phế vật, thì ta đã không giao cái chuông cho ngươi, thật là lãng phí…

Hắn rõ ràng ngồi ở đó, trong đám đông cũng không thiếu cao thủ, nhưng cường giả Tu Di Cảnh như Chân Tráng Bích và Cao Tam Đa, lại không hề phát hiện ra hắn. Hắn tựa hồ như ngăn cách khỏi thế giới này.

Trong đám kẻ ác không thiếu người có hiếu, kẻ ác cũng có thể là một người cha hiền lành. Huống hồ trong đám đông, cho dù không có người bị mất con, mất cha mẹ, nhưng cũng có bạn bè bị mất thân nhân, cho nên lửa giận lập tức thiêu đốt.

-Giết hắn!

-Phanh thây hắn!

-Thư viện Huyễn Thế tuyển một đệ tử như vậy thật đúng là mù mắt rồi!

-Lão tử cũng làm việc ác, nhưng chưa bao giờ động tới trẻ con. Giết hắn đi!

Đám đông càng ngày càng giận dữ, bắt đầu di chuyển về phía trước.

Cao Tam Đa đứng dậy, vung tay lên nói:

-Dừng lại cho ta, để ta hỏi hắn!

Đám thuộc hạ bắt đầu duy trì trật tự, nhưng lần này có vẻ không khả quan. Cao Tam Đa đi tới trước mặt Trần Châu, sắc mặt lạnh lùng:

-Có thật là ngươi bắt cóc đám trẻ con kia rồi giết chúng?

Trần Châu vô thức lui về phía sau một bước, nhìn nhìn cánh tay phải của mình, lại nhìn đám đông giận dữ, chợt cười to:

-Một đám ác ma, đóng giả thánh hiền gì chứ? Các ngươi có tư cách gì nghi vấn ta? Các ngươi có tư cách gì nói tới chính tà? Đám người các ngươi, có ai chưa từng giết người? Bộ dáng hiện tại của các ngươi chỉ như một đám hề, thật là buồn nôn.

Cao Tam Đa trầm giọng nói:

-Xem ra ngươi đã nhận tội, vậy thì hỏi xem thư viện Huyễn Thế xử lý ngươi như thế nào. Dù sao ngươi vẫn là đệ tử của thư viện.

Khâu Trường Thần nói với Chân Tráng Bích:

-Chân phó viện trưởng, đứa nhóc kia là do ngươi tuyển vào, cho nên tùy ngươi xử lý. Ta mệt rồi, thư viện Huyễn Thế không thể mất thêm thể diện.

Nói xong, hắn xoay người đi vào.

Chân Tráng Bích lộ vẻ khó xử, nhìn Cửu Tinh Đài:

-Việc này, hiện tại chưa thể chứng minh hắn là hung thủ. Cho dù là quan phủ, muốn định tội cũng phải đưa ra chứng cứ. Hắn mới chỉ là hiềm nghi mà thôi, cho nên các ngươi nói xử lý hắn là có chút nóng vội. Ta thấy, không bằng như vậy đi, ta cấm túc hắn trong thư viện. Nếu các ngươi tìm được bằng chứng, giải quyết sau cũng không muộn.

Đúng vào lúc này, có hai hán tử vịn một đôi vợ chồng đi tới. Người vợ vừa thấy Trần Châu, lập tức khóc rống:

-Đó là tay của con ta, tay của con ta…Trên cánh tay của nó có một cái bớt hình hoa mai, ta nhớ rất rõ.

Chân Tráng Bích biến sắc:

-Ngươi nói linh tinh gì vậy, có phải mỗi con ngươi có bớt đâu. Trên đời này thiếu gì người có bớt ở tay.

-Thư viện Huyễn Thế bao che kẻ sát nhân!

-Thư viện Huyễn Thế phải chịu trách nhiệm!

Tiếng chửi mắng vang lên liên tiếp, nhưng Chân Tráng Bích chẳng hề quan tâm:

-Đây là chuyện của thư viện, nếu hắn thực sự là hung thủ, ta tất nhiên sẽ xử lý hắn. Các ngươi náo loạn như vậy cũng vô ích, có bằng chứng rồi nói sau.

Trước khi đi Khâu Trường Thần nói thư viện Huyễn Thế không thể mất mặt nữa, Chân Tráng Bích lại tưởng Khâu Trường Thần muốn duy trì địa vị của thư viện, cho nên kiên quyết không thừa nhận đệ tử của thư viện lại là một ác ma giết người. Hắn vội vàng ứng phó, lại không phát hiện sắc mặt âm trầm của Khâu Trường Thần.

-Đều im miệng cho ta!

Trần Châu la lớn:

-Đám dân đen các ngươi, các ngươi chạy trốn khỏi đại thế giới, khuất nhục tới Huyễn Thế Trường Cư rách nát này để sinh tồn. Ngay cả dũng khí sinh tồn các ngươi cũng không có, hiện tại ỷ vào nhiều người mới lớn tiếng la hét. Trong mắt ta, các ngươi giống như giòi bọ vậy, khiến ta buồn nôn. Ta nói cho các ngươi biết, muốn giết ta sao? Không dễ như vậy đâu!

Hắn ngẩng mạnh đầu, hô to:

-Mấy người kia nghe đây, nếu ta xảy ra chuyện gì, tung tích của các ngươi sẽ bị lộ. Khi đó vô số kẻ thù của các ngươi sẽ tìm tới. Nếu ta chết, các ngươi cũng đừng hòng sống yên lành.

Trần Thiếu Bạch trên nóc nhà khẽ nhíu mày:

-Lại đánh giá thấp kẻ này rồi, rõ ràng hiểu được dựa thế. Lúc trước vì bảo vệ ta, Trần gia mới tồn tại, vì bảo vệ ta mới có những người kia. Hiện tại bọn họ lại không thể không bảo vệ hắn…Trần Thất, ngươi khiến ta phải thay đổi cách nhìn về ngươi. Tuy nhiên, ngươi suy nghĩ vẫn còn đơn giản.

Hắn còn chưa dứt lời, một cánh tay vô cùng lớn đột nhiên từ đằng xa xuất hiện. Cánh tay này lớn tới mức khó mà tưởng tượng nổi, một tay vươn ra, liền dài tới hơn trăm mét.

Bàn tay lớn này bắt lấy Trần Châu, sau đó có thanh âm nặng nề như tiếng sấm:

-Ta sẽ giúp ngươi một lần, từ nay về sau, cả hai không ai nợ ai.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận