Đại Nghịch Chi Môn
Chương 46: Thức tỉnh
-An Tranh của Thiên Khải Tông, khiêu chiến ngươi!
Trần Châu vốn đang thất vọng, cảm thấy đối thủ của mình quá yếu. Hắn tưởng rằng An Tranh rất mạnh, có tư cách làm đối thủ của hắn. Nhưng khi Chân Tráng Bích xác định An Tranh không nhập phẩm, trong lòng hắn khá là ủ rũ. Làm nhục một đối thủ yếu như vậy, hiển nhiên không thể thỏa mãn được. Mà khi An Tranh phóng tới, sự hưng phấn lại tràn về.
-Tới hay lắm!
Trần Châu hô một tiếng, cũng lao tới.
An Tranh không biết thực lực của Trần Châu, cho nên vừa ra tay liền tung toàn lực, phát huy tốc độ tới cực hạn. Hắn luyện tập ngày đêm trong Nghịch Thiên Ấn, chính là vì ứng phó với cục diện hôm nay. Hắn không thể để cho Đỗ Sấu Sấu gặp nguy hiểm. Tuy Đỗ Sấu Sấu đã nhập phẩm, nhưng còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu, hơn nữa thiên phú và thể chất đều không tính là xuất sắc, vạn nhất thư viện phái ra kẻ hung tàn thì Đỗ Sấu Sấu khó mà đối phó nổi.
Một quyền của An Tranh tới rất nhanh, nhanh tới đám đông căn bản không thể nhìn thấy. Phùng Tiếu Thì có thực lực Thăng Túy nhị phẩm đỉnh phong, nhưng vừa ra tay đã bị An Tranh đánh ngã, đủ để biết tốc độ của hắn nhanh cỡ nào.
Nhưng lúc nắm đấm của An Tranh tới gần Trần Châu, Trần Châu căn bản không để ý.
-Vừa rồi ngươi nói hắn chậm, nhưng trong mắt ta, ngươi mới là chậm.
Trần Châu nghiêng đầu sang một bên tránh nắm đấm của An Tranh, sau đó khinh thường nói:
-Ta vốn tưởng ngươi sẽ là đối thủ của ta, nhưng thật không ngờ ngươi lại yếu như vậy. Cho dù luyện thể tới cực hạn thì sao chứ? Ta đã vượt xa ngươi rồi.
Trong lòng An Tranh chấn động, sao tay Trần Châu này lại tiến bộ nhanh như vậy? Lúc An Tranh đánh phế một tay của Trần Châu, thực lực của Trần Châu kém An Tranh rất xa. Nhưng hiện tại ở trong mắt của Trần Châu, tốc độ của An Tranh chẳng là gì. Từ đó tới bây giờ mới bao lâu chứ? Vì sao cảnh giới của Trần Châu lại tăng đột ngột như vậy?
Một đáp án lập tức xuất hiện trong đầu An Tranh…Đan dược.
Trong khoảng thời gian này Trần Châu nhất định đã dùng tới rất nhiều đan dược, khiến thực lực tăng lên nhanh chóng. Trần Châu chiếm được một ít lực lượng ngầm của Trần gia, cho nên hắn có thể làm được chuyện này. Huống chi bản thân hắn có tư chất không tồi, có đan dược giúp đỡ, cảnh giới tăng nhanh.
-Sẵn sàng cho ta làm nhục chưa?
Trần Châu nhe răng nhìn An Tranh:
-Giống như ngày đó ngươi phế một tay của ta vậy!
An Tranh:
-Sớm biết là ngươi.
Trần Châu:
-Biết thì sao?
Hai người duy trì ở cự ly rất gần, miệng cửa Trần Châu cơ hồ dán vào tai An Tranh:
-Ta có hàng vạn biện pháp khiến ngươi sống không bằng chết. Khiến người nhìn như không có vấn đề gì, nhưng thực ra lục phủ ngũ tạng của ngươi đã vỡ nát. Chờ đám đông rời đi, ngươi sẽ thổ huyết mà chết. Ta sẽ khống chế lực lượng thật tốt, để ngươi chết từ từ.
An Tranh lùi về phía sau, quét một cước về phía cổ Trần Châu:
-Đánh rồi nói sau!
Trần Châu cũng lùi lại, chân của An Tranh lướt qua cổ hắn. Trong nháy mắt, Trần Châu khẽ vươn tay bắt được cổ chân của An Tranh, sau đó quay nửa vòng ném mạnh An Tranh một cái. An Tranh cố gắng lộn người trên không trung, hai tay hai chân trượt dài trên mặt đất vài mét mới dừng lại được.
-Trời ạ!
Trong đám đông có người kinh hô:
-Thực lực của tay Trần Châu kia thật mạnh mẽ. An Tranh luyện thể đã tới đỉnh cao, rõ ràng không chiếm được chút ưu thế nào về tốc độ. Theo ta thấy, tu vị của tay Trần Châu kia ít nhất cũng phải Thăng Túy ngũ phẩm.
-Thư viện chưa từng xuất hiện thiên tài như vậy, còn trẻ đã đạt tới trình độ này. Luyện thể tới cực hạn đúng là có thể đấu với người tu hành Thăng Túy, nhưng điều kiện đầu tiên là đối phương luyện thể không bằng mình thì mới được. Các ngươi xem, Trần Châu luyện thể không thua gì An Tranh, tốc độ giống như còn nhanh hơn.
-Đúng vậy, vũ viện xong đời rồi, muốn thắng chỉ là viển vông.
-Thực lực của Trần Châu mạnh như vậy, cho dù An Tranh đánh trúng hắn mười quyền, hai mươi quyền cũng không sao. Nhưng chỉ cần hắn đánh trúng An Tranh một quyền, đủ để thân thể của An Tranh vỡ nát.
Trần Châu rất hài lòng với những lời nghị luận của đám đông. Giờ khắc này, cảm giác nhục nhã khi bị An Tranh đánh gãy một tay đã mất hết. Hắn biết mình sắp báo thù thành công, hơn nữa trả lại gấp chục lần, trăm lần cho An Tranh. Dưới ánh mắt của mấy vạn người, hắn báo thù một cách hoàn mỹ.
-An Tranh, cho dù ngươi quỳ xuống cầu xin ta, cũng vô dụng thôi.
Trần Châu bước mạnh về phía trước:
-Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi.
An Tranh khẽ nhảy sang một bên tránh nắm đấm của Trần Châu, sau đó dùng chưởng hóa thành đao đánh vào gáy Trần Châu. Trần Châu dùng một chân để chống, cả người xoay 180 độ đối mặt với An Tranh. Hắn tung một quyền đánh vào nách An Tranh, rắc một tiếng, tay của An Tranh liền chệch khớp. Trần Châu cố ý muốn nhục nhã An Tranh, cho nên sau một quyền này, hắn lại duỗi chân đạp vào đầu gối của An Tranh một cái, An Tranh liền văng cả người đi.
Tay phải của An Tranh đã trật khớp, lúc thân thể sắp ngã xuống đất, hắn dùng tay trái ấn xuống một cái, cả người đứng thẳng.
Trần Châu không dừng lại mà lao lên, tốc độ cực nhanh, mắt thường không theo kịp. Chân của hắn đạp xuống mặt đường, rắc một tiếng, mặt đường cứng rắn bị giẫm nát, thân thể lao về phía An Tranh nhanh như pháo ra khỏi nòng. Chỉ thoáng cái, bả vai của Trần Châu đã đánh vào lưng An Tranh. Thân thể An Tranh lại bay về phía trước, cả người gập lại với độ cong khiến người ta sợ hãi.
Nếu là người thường, chỉ sợ xương sống đã nát.
An Tranh cố nhịn đau, dùng tay trái đẩy tay phải lên một cái, khớp xương trở về vị trí cũ.
Hắn nhổ một bãi nước bọt kèm theo máu, ý chí chiến đấu bốc lên hừng hực. Hắn nhớ tới lúc mình mới bắt đầu tu hành, không ngừng so đấu, không ngừng chém giết, mới có tu vị Tiểu Thiên Cảnh về sau. Hiện tại, nhiệt huyết đó đã trở lại, biến thành ngọn lửa thiêu đốt trong mắt hắn.
-Ủa, thân thể không tồi, vẫn đứng vững được.
Trần Châu khinh miệt nhìn An Tranh:
-Một phế vật không thể tu hành như ngươi, cho dù luyện thể tới cực hạn thì sao chứ? Phế vật cuối cùng chỉ là phế vật, nếu thành thật tới một tiêu cục hoặc địa phương nào đó làm hộ vệ, tiêu sư còn có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân. Nhưng hết lần này tới lần khác lại cứng đầu chui vào thế giới của người tu hành, ngươi chui vào được sao? Thế giới vốn không bằng, người không thể tu hành, vĩnh viễn là kẻ yếu!
An Tranh quơ quơ cánh tay, lau đi vết máu ở khóe miệng:
-Ngươi đã thắng đâu!
Trần Châu cười ha hả:
-Vẫn chưa chịu từ bỏ? Ta xem ngươi chèo chống được tới khi nào!
Thân thể hắn di chuyển, kéo lê tàn ảnh. An Tranh hơi nghiêng người tránh né, nhưng đó căn bản không phải bản thế của Trần Châu, mà là Trần Châu di chuyển quá nhanh tạo thành ảo ảnh.
Trần Châu di chuyển sang một bên chờ An Tranh nghiêng về phía mình, sau đó tung một quyền vào bụng An Tranh.
An Tranh khom người lại, đau đớn kịch liệt từ bụng truyền tới, khiến hắn cảm thấy choáng váng.
-Ta nói rồi, kẻ yếu chính là kẻ yếu, không thể tu hành vĩnh viễn là phế vật. An Tranh, sai lầm lớn nhất của đời ngươi chính là khiêu chiến ta, bằng không ngươi có thể sống lâu thêm vài ngày.
Hắn cầm tay của An Tranh nhấc lên, sau đó ném mạnh xuống đất.
-Đủ rồi!
Cao Tam Đa đứng dậy:
-Hắn đã thua!
-Chưa!
Trần Châu quay người nhìn Cao Tam Đa, gầm lên:
-Hắn chưa nhận thua!
An Tranh giãy dụa đứng dậy, mỉm cười, nụ cười mang theo máu:
-Đúng vậy, ta chưa nhận thua.
Thân thể của Trần Châu lại biến mất, sau đó xuất hiện phía sau An Tranh, đánh một chưởng về phía ót của An Tranh.
-Lúc này đây, khiến ngươi sống không bằng chết.
Nếu phát này trúng, ai cũng biết hậu quả như thế nào.
An Tranh nhắm mắt lại, do thiên phú của hắn quá yếu, cho nên không theo kịp tốc độ của Trần Châu. Giờ chỉ có thể dùng cảm giác, cảm giác đáng tin hơn là đôi mắt.
Lúc một chưởng của Trần Châu sắp đánh xuống ót của An Tranh, An Tranh cúi mạnh người xuống, chân đạp ra đằng sau. Trần Châu đánh hụt, thân thể hơi nghiêng về phía trước, chân của An Tranh đánh vào bụng hắn. Trần Châu đau tới biến sắc, càng thêm nổi giận. Hắn chập hai tay lại, nện mạnh về phía lưng An Tranh.
An Tranh dùng chân đạp vào chân của Trần Châu khiến thân thể của Trần Châu không ổn định. Hắn nhân cơ hội đó ngoặt ra sau Trần Châu, tung một cước vào lưng Trần Châu. Trần Châu lảo đảo đi về phía trước hai bước, trong mắt đầy lửa giận.
Rõ ràng bị An Tranh đánh trúng hai phát, đây chẳng khác nào thất bại với hắn.
Lúc này không có người nào la lên, đám đông lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều hồi hộp quan sát, bất kể là người đặt cược thư viện hay vũ viện, đều không tự chủ được nắm chặt tay. Giờ đã không còn là trận so tài giữa đám nhóc con với nhau rồi, mà là chiếu đấu giữa các nam nhân. Ý chí chiến đấu bất khuất của An Tranh khiến những người ở đây thấy trong lòng nóng rực.
Nếu không phải có người ngăn cản, thì Khúc Lưu Nhi và Đỗ Sấu Sấu đã lao lên cứu An Tranh rồi.
Sắc mặt của Cao Tam Đa biến ảo không ngừng, nhưng vẫn không có hy vọng gì với An Tranh:
-Hắn đã cố hết sức, nhưng thực lực kém quá xa.
Trần Châu lảo đảo về phía trước, sau đó xoay mạnh người lại, cánh tay biến thành một con trăn.
-Hóa hình!
-Trời ạ, là Hóa Hình Thuật, công pháp cấp trung.
Đám đông lại sôi trào.
Đây chính là công pháp cấp trung, giá trị liên thành. Do người tu hành cảnh giới Thăng Túy không thể dùng tu vị chi lực biến thành khí bao bọc cơ thể, cho nên công pháp thay đổi cơ thể như Hóa Hình Thuật có thể tăng mạnh chiến lực của người tu hành Thăng Túy. Cánh tay của Trần Châu biến thành trăn, khiến lực công kích của hắng tăng lên rất nhiều.
Lần này An Tranh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị con trăn cắn trúng.
Bàn tay của Trần Châu biến thành đầu trăn, năm ngón tay chính là miệng trăn. Con trăn cắn vào bụng An Tranh, hàm răng đâm thật sâu vào bụng.
-Quay lại đây!
Trần Châu quát lớn một tiếng, dùng lực kéo An Tranh về phía mình.
Ngay vào lúc này, trong đầu hắn vang lên một tiếng trầm đục, giống như là tiếng của một cánh cửa nặng nề mở ra.
Trần Châu tưởng là ảo giác, nên không để lắm, tay trái biến thành con trắn kéo An Tranh lại gần, tay phải biến thành tay gấu, vung về phía mặt An Tranh. Một kích nếu trúng, khuôn mặt của An Tranh sẽ bị hủy.
-Dừng tay!
-Chớ xen vào!
Cao Tam Đa hô một tiếng, muốn đi lên ngăn cản, thì Chân Tráng Bích đã ngăn ở trước mặt hắn.
Lúc này, đã không ai cứu được An Tranh.
Nhưng An Tranh, lại nở nụ cười:
-Cảm ơn ngươi!
Hắn nói, cảm ơn ngươi?
Sau đó không khí bên ngoài thân thể An Tranh nổ bung như khí cầu nổ. Không khí bắn ra bốn phía, khiến đám đông ngã nhào. Nhưng vẫn chưa chấm dứt, lại có một khối không khí xuất hiện… Nổ một cái, người ngã. Nổ hai cái, tường sập. Nổ ba cái, cây gãy.
Liên tục ba tiếng nổ mạnh, không những khiến người xung quanh ngã nhào, vách tường sụp đổ, cây cối đứt đoạn, còn khiến Trần Châu lui về phía sau.
Mà An Tranh, người đầy máu đứng đó, giống như yêu thú thức tỉnh.