Đào Yêu Ký - Chương 11: Tụ tan
Chương trước- Chương 1: Nguyên nhân
- Chương 2: Công tử Phong tham lang
- Chương 3: Mộ Dung
- Chương 4: Vô Địch*
- Chương 5: Chim bồ câu đưa tin
- Chương 6: Gác đêm
- Chương 7: Mai phục
- Chương 8: Đại Chí
- Chương 9: Trúng độc
- Chương 10: Chân tướng
- Chương 11: Tụ tan
- Chương 12: Đồng tính
- Chương 13: Liễu nữ
- Chương 14: Nhận thân
- Chương 15: Nghi ngờ
- Chương 16: Chiêu số
- Chương 17: Mưu kế
- Chương 18: Chuẩn bị
- Chương 19: Nóc nhà
- Chương 20: Ẩn núp
- Chương 21: Phân tán
- Chương 22: Tình yêu thực thụ
- Chương 23: Truyền công
- Chương 24: Rời đi
- Chương 25: Soát người
- Chương 26: Bẫy rập
- Chương 27: Hàn Ly
- Chương 28: Chọn rể
- Chương 29: Tỷ võ
- Chương 30: Mắt Xanh Lục
- Chương 31: Đại Hỏa (hỏa hoạn)
- Chương 32: Cứu Giúp
- Chương 33: Ở cùng một Chỗ
- Chương 34: Tạm Biệt
- Chương 35: Lên đường
- Chương 36: Vào phủ
- Chương 37: Dạ đàm
- Chương 38: Tung tin đồn
- Chương 39: Nhớ lại
- Chương 40: Thương Thanh
- Chương 41: Cứu Mỹ Nhân
- Chương 42: Hoa đăng
- Chương 43: Giết chóc
- Chương 44: Kỹ viện
- Chương 45: Duyệt Lai
- Chương 46: Chim bồ câu
- Chương 47: Quần
- Chương 48: Mặt Nạ
- Chương 49: Mama kỹ viện
- Chương 50: Trừng phạt
- Chương 51: Khấu Tư
- Chương 52: Vào cung
- Chương 53: Mới tới
- Chương 54: Hồ nước
- Chương 55: Hoàng Thượng
- Chương 56: Thái hậu
- Chương 57: Phụ thân
- Chương 58: Cửa thành
- Chương 59: Đỉnh núi
- Chương 60: Kịch chiến
- Chương 61: Đi xa
- Chương 62: Phiên ngoại ♥ Cuộc sống của bọn họ
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đào Yêu Ký
Chương 11: Tụ tan
Edit Nguyệt Kỳ Nhi
Beta: Nhã Vy
______________________________________________________
Chân tướng rõ ràng, nên lưu thì lưu, nên tan thì tan .
Ngũ nương và Trần Đại Chí tiếp tục ở lại Sài gia trấn, bọn họ bình thường mang theo chút cuộc sống không bình thường.
Đào Yêu tự nhiên tiếp tục đi tìm phụ thân.
Mà Mộ Dung Dật Phong lại ra một quyết định trọng đại: hắn muốn đi theo Đào Yêu.
“Đào Yêu người ta phải đi làm chính sự, ngươi đi mò mẫm lăn lộn cái gì?” Ngũ nương khinh bỉ: “Trở về Mộ Dung gia các ngươi đổi quần áo đi, mỗi ngày đều là màu trắng, nhìn thật khó giặt.”
“Ta đi giúp đỡ Đào Yêu tìm cha nàng.” Mộ Dung Dật Phong để bụng lời của Ngũ nương chút nào: “Hơn nữa, Đào Yêu cũng không nói gì… Đào Yêu, ý nàng sao?”
Đào Yêu trên dưới đánh giá Mộ Dung Dật Phong một lần: “Ngươi quả thật nên đổi quần áo .”
Mộ Dung Dật Phong: “…”
Trần Đại Chí khuyên nhủ: “Đào Yêu, trên đường có thêm người chiếu cố cũng tốt, tứ hải đều là huynh đệ.”
Đào Yêu yên lặng biết, nói: “Chẳng qua là, ngươi quá phô trương.”
Mộ Dung Dật Phong lập tức ngoắc Vân thúc, kề sát tai lão nối: “Tích tích tích tích tích tích tích tích tích tích.”
Vân thúc gật đầu, cũng nhỏ giọng trả lời: “Tích tích tích tích tích tích tích tích tích tích.”
Mộ Dung Dật Phong đỏ mặt, tiếp tục nói: “Tích tích tích tích tích tích tích tích tích tích.”
Vân thúc ánh mắt tràn đầy khích lệ: “Tích tích tích tích tích tích tích tích tích tích.”
Đào Yêu, Ngũ nương, Trần Đại Chí: “…”
Rốt cục, hai người cũng nói xong, Vân thúc chắp chắp tay: “Các vị, sau này còn gặp lại.” Sau đó, liền mang theo một đám tráng hán gã sai vặt, cùng với gia cụ, sàng đan, màn che, trà cụ,trở về phủ.
Ngũ nương và Trần Đại Chí mắt choáng váng: “Ngươi để cho bọn họ trở về?”
Mộ Dung Dật Phong lấy ra quạt, nhẹ nhàng mà phe phẩy, mái tóc và áo đều lẳng lặng phiêu động.
Hắn nhìn Đào Yêu, khẽ mỉm cười, mi thanh mục tú, thật là tuấn nhã: “Đào Yêu, từ hôm nay trở đi, ta một mình đi theo nàng.”
Đám người ngồi trên xe ngựa hồi phủ, đoàn người yên, nhưng vẫn nghĩ tới tâm sự của mình.
Vân thúc ( dáng vẻ trung thành ): Thiếu gia nhà chúng ta võ công cao cường, thiếu niên anh tuấn, thiên văn địa lý, không chỗ nào không biết, quả thực là trăm năm khó gặp, Đào Yêu cô nương không được bao lâu sẽ bị rung động, sau bọn họ sẽ lăn qua lăn lại trên giường, chờ gạo sống nấu thành cơm chín xong, sinh hạ tiểu thiếu gia, chờ tiểu thiếu gia sau khi lớn lên, trở thành một người võ công cao cường, thiếu niên anh tuấn, thiên văn địa lý, không chỗ nào không biết, quả thực là nam nhi trăm năm khó gặp, sau lại gặp một vị cô nương khác, lăn lăn lăn…( =)) )
Tráng hán Giáp ( dáng vẻ tức giận): thật sự là quá không công bằng, cao trào cũng kết thúc, ta đến tên cũng chưa có! Tại sao?! Tại sao?! Tại sao?!
Gã sai vặt Ất ( ai oán ): Vốn chờ Thiếu gia rời khỏi đó, không còn ai cản đường, ta sẽ xinh đẹp một chút, nhưng vì sao soi vào gương, lại vẫn xấu như vậy? Cha của ta ơi, sao sinh ra ta lại xấu như vậy? !
Tráng hán Bính ( bát quái): những ngày qua, tình cảm của mọi người cũng rất phát triển, Trần Bộ đầu và Ngũ nương gạo sống nấu thành cơm chín, bất đắc dĩ ở chung một chỗ, cho nên Đào Yêu cô nương liền chảy nước mắt rời khỏi Trần Bộ đầu, Vân thúc và thiếu gia bỗng nhiên động tình với nhau, đáng tiếc này tình yêu này không được chấp nhận, chỉ có thể dứt khoát chặt đứt, thiếu gia vì vậy trốn đi, Vân thúc đã từng có gút mắc tình cảm, dĩ nhiên cầu mong nàng tìm được áng mây ngũ vị của đời mình.
Gã sai vặt Đinh ( xuân tâm thầm kêu khóc ): Thiếu gia, ta không muốn phải rời khỏi ngài! ! Nguyệt lão, ta hận ngươi!
Beta: Nhã Vy
______________________________________________________
Chân tướng rõ ràng, nên lưu thì lưu, nên tan thì tan .
Ngũ nương và Trần Đại Chí tiếp tục ở lại Sài gia trấn, bọn họ bình thường mang theo chút cuộc sống không bình thường.
Đào Yêu tự nhiên tiếp tục đi tìm phụ thân.
Mà Mộ Dung Dật Phong lại ra một quyết định trọng đại: hắn muốn đi theo Đào Yêu.
“Đào Yêu người ta phải đi làm chính sự, ngươi đi mò mẫm lăn lộn cái gì?” Ngũ nương khinh bỉ: “Trở về Mộ Dung gia các ngươi đổi quần áo đi, mỗi ngày đều là màu trắng, nhìn thật khó giặt.”
“Ta đi giúp đỡ Đào Yêu tìm cha nàng.” Mộ Dung Dật Phong để bụng lời của Ngũ nương chút nào: “Hơn nữa, Đào Yêu cũng không nói gì… Đào Yêu, ý nàng sao?”
Đào Yêu trên dưới đánh giá Mộ Dung Dật Phong một lần: “Ngươi quả thật nên đổi quần áo .”
Mộ Dung Dật Phong: “…”
Trần Đại Chí khuyên nhủ: “Đào Yêu, trên đường có thêm người chiếu cố cũng tốt, tứ hải đều là huynh đệ.”
Đào Yêu yên lặng biết, nói: “Chẳng qua là, ngươi quá phô trương.”
Mộ Dung Dật Phong lập tức ngoắc Vân thúc, kề sát tai lão nối: “Tích tích tích tích tích tích tích tích tích tích.”
Vân thúc gật đầu, cũng nhỏ giọng trả lời: “Tích tích tích tích tích tích tích tích tích tích.”
Mộ Dung Dật Phong đỏ mặt, tiếp tục nói: “Tích tích tích tích tích tích tích tích tích tích.”
Vân thúc ánh mắt tràn đầy khích lệ: “Tích tích tích tích tích tích tích tích tích tích.”
Đào Yêu, Ngũ nương, Trần Đại Chí: “…”
Rốt cục, hai người cũng nói xong, Vân thúc chắp chắp tay: “Các vị, sau này còn gặp lại.” Sau đó, liền mang theo một đám tráng hán gã sai vặt, cùng với gia cụ, sàng đan, màn che, trà cụ,trở về phủ.
Ngũ nương và Trần Đại Chí mắt choáng váng: “Ngươi để cho bọn họ trở về?”
Mộ Dung Dật Phong lấy ra quạt, nhẹ nhàng mà phe phẩy, mái tóc và áo đều lẳng lặng phiêu động.
Hắn nhìn Đào Yêu, khẽ mỉm cười, mi thanh mục tú, thật là tuấn nhã: “Đào Yêu, từ hôm nay trở đi, ta một mình đi theo nàng.”
Đám người ngồi trên xe ngựa hồi phủ, đoàn người yên, nhưng vẫn nghĩ tới tâm sự của mình.
Vân thúc ( dáng vẻ trung thành ): Thiếu gia nhà chúng ta võ công cao cường, thiếu niên anh tuấn, thiên văn địa lý, không chỗ nào không biết, quả thực là trăm năm khó gặp, Đào Yêu cô nương không được bao lâu sẽ bị rung động, sau bọn họ sẽ lăn qua lăn lại trên giường, chờ gạo sống nấu thành cơm chín xong, sinh hạ tiểu thiếu gia, chờ tiểu thiếu gia sau khi lớn lên, trở thành một người võ công cao cường, thiếu niên anh tuấn, thiên văn địa lý, không chỗ nào không biết, quả thực là nam nhi trăm năm khó gặp, sau lại gặp một vị cô nương khác, lăn lăn lăn…( =)) )
Tráng hán Giáp ( dáng vẻ tức giận): thật sự là quá không công bằng, cao trào cũng kết thúc, ta đến tên cũng chưa có! Tại sao?! Tại sao?! Tại sao?!
Gã sai vặt Ất ( ai oán ): Vốn chờ Thiếu gia rời khỏi đó, không còn ai cản đường, ta sẽ xinh đẹp một chút, nhưng vì sao soi vào gương, lại vẫn xấu như vậy? Cha của ta ơi, sao sinh ra ta lại xấu như vậy? !
Tráng hán Bính ( bát quái): những ngày qua, tình cảm của mọi người cũng rất phát triển, Trần Bộ đầu và Ngũ nương gạo sống nấu thành cơm chín, bất đắc dĩ ở chung một chỗ, cho nên Đào Yêu cô nương liền chảy nước mắt rời khỏi Trần Bộ đầu, Vân thúc và thiếu gia bỗng nhiên động tình với nhau, đáng tiếc này tình yêu này không được chấp nhận, chỉ có thể dứt khoát chặt đứt, thiếu gia vì vậy trốn đi, Vân thúc đã từng có gút mắc tình cảm, dĩ nhiên cầu mong nàng tìm được áng mây ngũ vị của đời mình.
Gã sai vặt Đinh ( xuân tâm thầm kêu khóc ): Thiếu gia, ta không muốn phải rời khỏi ngài! ! Nguyệt lão, ta hận ngươi!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nguyên nhân
- Chương 2: Công tử Phong tham lang
- Chương 3: Mộ Dung
- Chương 4: Vô Địch*
- Chương 5: Chim bồ câu đưa tin
- Chương 6: Gác đêm
- Chương 7: Mai phục
- Chương 8: Đại Chí
- Chương 9: Trúng độc
- Chương 10: Chân tướng
- Chương 11: Tụ tan
- Chương 12: Đồng tính
- Chương 13: Liễu nữ
- Chương 14: Nhận thân
- Chương 15: Nghi ngờ
- Chương 16: Chiêu số
- Chương 17: Mưu kế
- Chương 18: Chuẩn bị
- Chương 19: Nóc nhà
- Chương 20: Ẩn núp
- Chương 21: Phân tán
- Chương 22: Tình yêu thực thụ
- Chương 23: Truyền công
- Chương 24: Rời đi
- Chương 25: Soát người
- Chương 26: Bẫy rập
- Chương 27: Hàn Ly
- Chương 28: Chọn rể
- Chương 29: Tỷ võ
- Chương 30: Mắt Xanh Lục
- Chương 31: Đại Hỏa (hỏa hoạn)
- Chương 32: Cứu Giúp
- Chương 33: Ở cùng một Chỗ
- Chương 34: Tạm Biệt
- Chương 35: Lên đường
- Chương 36: Vào phủ
- Chương 37: Dạ đàm
- Chương 38: Tung tin đồn
- Chương 39: Nhớ lại
- Chương 40: Thương Thanh
- Chương 41: Cứu Mỹ Nhân
- Chương 42: Hoa đăng
- Chương 43: Giết chóc
- Chương 44: Kỹ viện
- Chương 45: Duyệt Lai
- Chương 46: Chim bồ câu
- Chương 47: Quần
- Chương 48: Mặt Nạ
- Chương 49: Mama kỹ viện
- Chương 50: Trừng phạt
- Chương 51: Khấu Tư
- Chương 52: Vào cung
- Chương 53: Mới tới
- Chương 54: Hồ nước
- Chương 55: Hoàng Thượng
- Chương 56: Thái hậu
- Chương 57: Phụ thân
- Chương 58: Cửa thành
- Chương 59: Đỉnh núi
- Chương 60: Kịch chiến
- Chương 61: Đi xa
- Chương 62: Phiên ngoại ♥ Cuộc sống của bọn họ
- bình luận