Beta: Nhã Vy
Vạn Trường Phong đẩy Đào Yêu tới sau một bình phong mạ vàng thêu phượng, sau đó ông liền nhảy lên lôi đài, thanh hắng giọng, lên tiếng : “Các vị xin yên lặng, hôm nay là tiểu nữ của ta chọn phu quân, kẻ có võ công cao nhất liền có thể lấy được tiểu nữ, trở thành người kế nhiệm của Trường Phong sơn trang ta, sau đây, ta liền nói về quy tắc của cuộc tỷ võ này…”
Lời còn chưa nói hết, một hán tử mặt đen liền ở dưới khán đài kêu gào: “Lão đầu, ngươi nói nhiều quá, không nhìn thấy mặt trời gay gắt như vậy sao? Tỷ võ nhanh một chút, tỷ sớm xong sớm… A!”
Theo một tiếng hét thảm, hán tử mặt đen kia ngã trên mặt đất, chổng hai chân lên trời, sau đó liền thăng thiên đi gặp thần tiên tỷ tỷ.
Toàn trường lập tức an tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn hung thủ Vạn Trường Phong trên đài.
Vạn Trường Phong tiêu sái thu tay lại, hỏi: “Các ngươi biết ta tại sao muốn giết hắn không?”
Người phía dưới hai mặt nhìn nhau, thật lâu mới có gan lớn hồi đáp: “Bởi vì hắn không lễ phép, chống đối Minh Chủ.”
“Sai!” Vạn Trường Phong nghiêm mặt nói: “Ta giết hắn, là bởi vì hắn l thật sự quá xấu ! Nếu như hắn trở hành con rể ta, tôn tử của ta đây tương lai chẳng phải lớn lên người thần căm phẫn ?! Quả thực là bi kịch!
Trong những người các ngươi dạng không đứng đắn, sớm trở về làm ruộng đi, đừng đến tham gia náo nhiệt … Tên Độc Nhãn Long kia, đúng, là ngươi, còn có cái tên mập mạp kia, thịt trên bụng ngươi cũng sắp chạm đất rồi, còn không biết xấu hổ cười người khác, ngươi cũng không đẹp đâu!”
Vừa nói như thế, một đám người bắt đầu lui về phía sau.
Vạn Trường Phong bắt đầu giải thích quy tắc tranh tài: “Vì tính công bằng, lát nữa mọi người sẽ lần lượt rút thăm, mười người một tổ, mỗi tổ tiến hành nội bộ tỷ võ trước, chọn ra người xuất sắc nhất, tiếp theo mười người xuất sắc nhất lại tiến hành tỷ thí, võ công cao nhất người chính là con rể Vạn Trường Phong ta.
Nhưng đao thương không có mắt, chúng ta trước lập giấy sinh tử. Ngoài ra, trong lúc tỷ võ, sơn trang cung cấp miễn phí nước trà, điểm tâm, thức ăn, hậu viện còn có gian phòng nghỉ ngơi, mọi người xem mệt mỏi liền đi nghỉ. Được rồi, bây giờ bắt đầu.”
Đợi toàn bộ rút thăm xong, tranh tài hừng hực khí thế tiến hành.
Vạn Trường Phong đi tới sau tấm bình phong, càng không ngừng giới thiệu cho Đào Yêu: “Con gái à, đây là Hiên Viên công tử Hiên Viên trang, tuyệt kỹ nhà bọn họ là phích lịch chưởng, uy lực vô cùng… Nhìn xem một chút , hắn xuất thủ!”
Chỉ thấy cường tráng hán tử trên lôi đài kia xuất song chưởng, một khí lưu cường đại tung ra, khiến đối thủ chấn động hộc máu .
Vạn Trường Phong đẩy mạnh một cái: “Nhìn thấy không, Hiên Viên công tử thật lợi hại, con gả cho hắn, sau này nếu có gội đầu trễ, hắn dùng chưởng gió nhẹ nhàng một cái liền khô, rất tiện.”
Vạn bá lắc đầu: “Minh Chủ, vậy cũng không được, người này động tác thô lỗ, nếu như tiểu thư gả cho hắn, lúc vợ chồng đùa giỡn chơi đùa, hắn tùy tiện một chưởng cũng sẽ đập tiểu thư chết toi.”
Vạn Trường Phong tiếp tục giới thiệu: “Vậy thì người này, nhìn thấy không, Giáo chủ Diễm Giáo, Hồng Diễm, hỏa chưởng của hắn là thiên hạ nhất tuyệt, xem xem, nhìn một chút, hắn xuất chưởng !”
Đào Yêu ngẩng đầu, nhìn thấy trên lôi đài là một gã nam tử ưu nhã nhẹ phất một chưởng, trong nháy mắt đối thủ toàn thân liền bắt lửa, kêu thảm chạy về phía hồ nước.
Vạn Trường Phong đặc biệt hài lòng: “Gả cho hắn, sau này đi trên bờ cát muốn nướng cánh gà cũng không phải tìm củi, trực tiếp đặt trên bàn tay hắn, một hồi sau liền nướng chín, thật lợi hại.”
Vạn bá vẫn lắc đầu: “Minh Chủ, không được, gả cho hắn, hai người buổi tối ngủ, hắn không cẩn thận phát công, tiểu thư kia chẳng phải là bị nướng sống sao?”
“Vậy người kia.” Vạn Trường Phong nói: “Cao thủ Thanh Phong cung, người này khinh công nhất đẳng.”
Theo hướng tay ông chỉ lại, Đào Yêu nhìn thấy một nam tử cao gầy đang bay qua bay lại trên trời, đùa bỡn đối thủ.
Vạn Trường Phong sờ sờ râu: “Nếu như gả cho hắn, không có chuyện gì hắn sẽ dẫn con đến hậu sơn, từ đỉnh núi bay xuống dưới chân núi, lại từ dưới chân núi bay lên đỉnh núi, vừa kích thích vừa lãng mạn, những chuyện này dường như nữ nhân đều rất thích.”
“Minh Chủ, trăm triệu lần không được!” Vạn bá vội vàng khoát tay: “Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất(*), khinh công càng lợi hại cũng có thất thủ, phía sau núi trơn trợt, nếu không cẩn thận thì làm sao.”
(*)Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn: Nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.
“Vạn bá, ta nói sao ngươi cứ tranh cãi với ta vậy?! Thiệt là!” Vạn Trường Phong tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Vạn bá bước lên phía trước bồi tội: “Minh Chủ, lão nô không phải là ý này, lão nô đúng là vì hạnh phúc của tiểu thư suy nghĩ mà…”
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Đào Yêu xoay người lại, tiếp tục quan sát tranh tài.
Đang nhìn đến thất thần, lại nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc: “Có thích những người kia không?”
Đào Yêu quay lại, nhìn thấy Hàn Ly.
Hôm nay hắn mặc áo màu ngọc, dây lưng lỏng loẹt như sắp rớt, thân thể cường tráng, thẳng tấp.
Dưới ánh mặt trời hắn, trên người không còn có vẻ nhàn nhạt cô đơn.
“Làm sao, nhìn trúng người nào sao?” Hàn Ly tiếp tục hỏi.
Đào Yêu lắc đầu: “Còn đang quan sát.”
“Vậy nàng cân nhắc ta sao?” Hàn Ly nhìn nàng, nghiên cứu khẽ mấp máy, toát ra vẻ yêu dị loang lổ, tà mị nhàn nhạt.
“Không muốn.” Đào Yêu khẳng định địa trả lời.
“Tại sao?” Hàn Ly hỏi.
“Bởi vì chúng ta là bằng hữu.” Đào Yêu nói.
“Bằng hữu thì không thể trở thành vợ chồng sao?” Hàn Ly hỏi
“Có thể, nhưng bằng hữu có thể tụ hợp, cũng có thể tách ra, nhưng vợ chồng nên mỗi ngày đợi cùng chung một chỗ, vĩnh viễn không chia lìa.” Giọng nói của Đào Yêu có chút mơ hồ.
“Nàng cảm thấy chúng ta sẽ chia lìa?” Hàn Ly cảm thấy hứng thú: “Tại sao lại nghĩ như vậy?”
“Dự cảm.” Đào Yêu nói: “Chẳng qua là dự cảm.”
“Nói không chừng, chúng ta sẽ không chia lìa.” ánh mắt Hàn Ly phảng phất hiểu rõ hết thảy, thống trị hết thảy: “Hay là, chúng ta có thể thử một chút.”
Đào Yêu vừa muốn nói gì lại bị náo động trên sàn hấp dẫn.
Quay đầu, nàng phát hiện, trên lôi đài chẳng biết hai người bịt mặt một đen một trắng xuất hiện từ bao giờ.
“Uy, tất cả mọi người là tỷ võ một chọi một, các ngươi làm sao cùng tiến lên chứ?” Ngô Kính Phái Không Động giáo huấn: “Mau đi xuống một người!”
Nam tử áo trắng cười ha ha: “Vậy cũng không được, chúng ta chính là hắc bạch Song Sát trong truyền thuyết, ăn cơm ngủ cũng đều cùng nhau, dĩ nhiên tỷ võ cũng phải ở cùng một chỗ.”
“Không lẽ các ngươi cùng đánh nhau?” Ngô kính không kiên nhẫn.
“Đánh cùng đánh, chỉ là sau khi thắng, thiên kim của Minh Chủ thuộc về của ta.” Nam tử áo trắng phất tay một cái: “Dù sao vị mỹ nữ kia chúng ta đã chọn rồi, mọi người không có chuyện gì thì trở về ngủ đi.”
“Khầu khí cũng thật lớn!” Ngô Kính ném cửu trường tiêu xuống đất, ác giọng nói: “Hôm nay ta liền đánh cho ngươi răng rơi đầy đất, xem ngươi còn dám kiêu ngạo như vậy nữa không!”
Nói xong, hắn liền lao tới hai người.
Nam tử áo trắng đẩy áo đen nam tử về phía trước, để cho bọn họ đánh nhau, mình thì bay đến tấm bình phong trên khánh đài.
Chờ nam tử đi tới trước mặt mình, Đào Yêu nhẹ giọng nói: “Mộ Dung, các ngươi đã tới.”
“Lại còn nói nhẹ nhàng như vậy được!” Mộ Dung Dật Phong giật mặt nạ xuống, oán giận nói: “Nếu thoát hiểm nên tới tìm chúng ta trước, vậy mà nàng lại có thể tới đây thanh thản chọn rể!”
“Thật xin lỗi.” Đào Yêu thành tâm nói xin lỗi.
“Được rồi, nàng không có chuyện gì là tốt rồi.” Mộ Dung Dật Phong phẫn nộ lắc đầu, bỗng nhiên khóe mắt quét đến vạt áo xanh ngọc, lập tức cảnh giác nói: “Vị này là ai?”
Hàn Ly không nói gì, chẳng qua là cười yếu ớt.
“Hắn là bằng hữu ta mới quen biết ở đây.” Đào Yêu giải thích.
Mộ Dung Dật Phong khẽ nheo mắt lại, Đào Yêu này, một thời gian không gặp đã tìm được một người mới, hơn nữa chất lượng còn rất không tệ.
“Bằng hữu của nàng đã tới, ta sẽ không quấy rầy, gặp lại sau.” Hàn Ly vừa nói xong liền xoay người đi vào nội viện.
So với bên ngoài ầm ỹ, bên trong hành lang vô cùng yên ắng, Hàn Ly lặng lẽ bước đi.
Bước chân của hắn rất nhanh, nhưng lại nhàn nhã như đi chơi.
Trong hành lang, một bên là bóng mờ, một bên là ánh mặt trời, hắn đi giữa đường ranh giới, phảng phất như trăng trong nước, hoa trong kính.
Mộ Dung Dật Phong phục hồi tinh thần lại, bắt đầu hỏi thăm Đào Yêu: “Nàng thật muốn dùng cách này để lập gia đình sao?”
“Không, ta xem náo nhiệt.” Đào Yêu thành thực đáp lại.
Đang nói, dưới đài vang lên tiếng kêu, hai người chuyển mắt nhìn qua, phát hiện hơn mười người ngã xuống khán đài, mà áo đen người vẫn đứng vững như cũ, vẻ mặt đơn điệu, hoặc là đờ đẫn.
Thì ra trong lúc bọn họ nói chuyện, Cửu Tiêu đã liên tiếp giải quyết từng đối thủ một.
Đám người còn lại nhìn người này thần bí như thế, võ công vừa sâu không lường được, nhất thời ngơ ngẩn, không ai dám tiến lên đài lãnh giáo.
Vạn Trường Phong vừa tranh thủ đi ăn cơm nghe tin, một bên lâu miệng, một bên chạy tới, vừa nhìn trận thế này liền thiếu chút nữa kích động đến nước mắt giàn giụa.
Vị trên lôi đài kia quả thực chính là con rẻ hoàn mỹ mà.
Lo lắng đêm dài lắm mộng, sợ có tà ma ngoại đọa gì dọa con rể chạy mất, Vạn Trường Phong nhanh chóng nuốt cơm trong miệng, sau đó uống một ngụm trà, lớn tiếng nói: “Ta tuyên bố, vị thiếu hiệp kia là người xuất sắc nhất lần tranh tài này! Cũng chính là con rể của Vạn Trường Phong ta!”
Mộ Dung Dật Phong nhướng mày, máu chạy lên não, hắn nắm tay Đào Yêu kéo tới trước mặt Vạn Trường Phong, giải thích: “Nhạc phụ hiểu lầm, tại hạ mới là người xuất sắc nhất lần tranh tài này.”
Vạn Trường Phong đánh giá trên dưới hắn một chút, phát hiện bề ngoài cũng không tệ lắm, thái độ cũng hòa thuận hơn vài phần: “Vị công tử này, xin hỏi tôn tính đại danh?”
Mộ Dung Dật Phong hành lễ với ông, thái độ ưu nhã: “Tại hạ là Mộ Dung Dật Phong thiếu trang chủ Mộ Dung sơn trang, mà vị trên đài kia chính là đồ nhi Cửu Tiêu của tại hạ.
Minh Chủ, thật ra thì tại hạ và Đào Yêu tình đầu ý hợp, đã sớm thề non hẹn biển, ước hẹn với nhau, hôm nay tại hạ tới cầu thân, xin Minh Chủ thành toàn.”
Vạn Trường Phong cảm thấy ngoài ý muốn, hỏi: “Con gái, chuyện này có thật không?”
Mộ Dung Dật Phong không để lại dấu vết nói bên tai Đào Yêu: “Đào Yêu, bây giờ ván đã đóng thuyền, chúng ta giả bộ thành thân, tránh được một kiếp này, nếu không, so với việc nàng phải gả cho Cửu Tiêu câm như hến kia, tự mình nghĩ nghĩ đi.”
So sánh nặng nhẹ hai bên, Đào Yêu chỉ có thể cúi đầu thừa nhận.
Vạn Trường Phong âm thầm suy nghĩ một chút, cảm thấy Mộ Dung Dật Phong này rất có số mệnh, bề ngoài cũng nhất đẳng, mặc dù võ công có chút hư ảo, nhưng nhìn hai người cũng đã có tình cảm chân thật, cũng chấp nhận .
Vì thế Vạn Trường Phong lập tức ôn hoà đứng lên: “Đồ đệ đã lợi hại như thế, như vậy võ công của sư phụ không cần nhiều lời, tiểu nữ có thể tìm được phu quân tốt như Mộ Dung công tử thực may mắn, đã như vậy, chúng ta hôm nay sẽ thành toàn hôn sự này.”
“Như vậy sao được? !” Phía dưới có người không phục: “Người thắng rõ ràng là người trên đài, dựa theo quy củ cũng là người trên đài kia lấy, nếu không để Mộ Dung này tới đánh nhau đi.”
Vừa dứt lời, người nọ liền bị Vạn Trường lạnh lùng liếc mắt, buộc hắn phải tới góc tường vẽ vòng tròn: “Cuộc so tài này là Vạn Trường Phong ta quy định, ta nói ai thắng chính là người đó thắng, vị Mộ Dung công tử này đã là con rể của ta, ai dám gây sự với hắn chính là gây sự với ta, nghe rõ chưa?”
Lời này vừa nói ra, phía dưới yên lặng như tờ.
Vạn bá vội vàng chạy ra hòa giải: “Các vị thiếu hiệp đường xa mà đến, thật là cực khổ, đến đây, hôm nay Trường Phong sơn trang chúng ta làm chủ, mời các vị tới kỹ viện Ôn Nhu các xa hoa nhất chơi. Thật ra thì, Tái ông mất ngựa(*) chưa hắn không phải phúc.
Nói thật, tiểu thư nhà chúng ta, bề ngoài nhìn cũng không được tốt lắm, tính tình cũng không ôn nhu, điểm chết người chính là, buổi tối ngủ còn ngáy to, mọi người hẳn là may mắn mình trốn thoát khỏi ma chưởng mới đúng… Đến đây, đi theo ta, mỗi người ôm một cô…”
Nhìn đám người đông nghịt mặt đỏ hồng hào đi theo Vạn bá, những người còn lại trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Vạn Trường Phong oán hận nói: “Vạn bá tuyệt đối là công báo tư thù, rõ ràng là tự lão nghĩ ra!”
Đào Yêu lẩm bẩm nói: “Ta ngủ không ngáy.”
Mộ Dung Dật Phong nhìn lên trời mà thở dài: “Các cô nương Ôn Nhu Các, thật là khổ cho các ngươi.”
Dường như đã sớm chuẩn bị, hôn lễ được tiến hành rất nhanh, những thứ trang trí đều là hàng thượng đẳng, nghiêm nghiêm cẩn cẩn, thể diện hào phóng, nghiêm túc vô cùng.
Đào Yêu bị một đám nha hoàn vây quanh, mang mũ phượng, mặc quần áo, phía trên khuôn mặt phù dung thoa một lớp phần, lấy khăn voan che lên, tới đại sảnh, hành lễ, quỳ xuống, kính trà, đủ loại nghi lễ, đều cần cẩn thận tỉ mỉ mà làm đủ.
Tiếp theo, đang lúc mọi người lên tiếng chúc mừng, tiến vào động phòng.
Náo loạn một hồi, bên trong gian phòng yên tĩnh lại.
Cho dù đang phủ khăn voan, Đào Yêu cũng cảm giác được Mộ Dung Dật Phong đang ở bên người.
Bọn họ lúc này an tĩnh xa lạ, vì thế nàng phá vỡ bầu không khí im ắng: “Mộ Dung, ta có thể tháo cái này xuống không?”
“Không,” Mộ Dung Dật Phong nhẹ giọng nói: “Đây là việc của ta.”
Đào Yêu đầu đội khăn hồng, buông mắt nhìn thấy một đôi giày màu đen từ từ tới gần mình.
Tiếp theo, một đôi tay chậm rãi vén khắn voan lên.
Mộ Dung Dật Phong nhìn khuôn mặt dưới khăn của Đào Yêu, gương mặt của nàng như ngọc như hoa, mặc giá y đỏ thẫm càng thêm rực rỡ, bỗng nhiên có loại kiều diễm nhẹ nhàng.
Mộ Dung Dật Phong ôn nhu nói: “Đào Yêu, nàng hôm nay… Rất đẹp.”
Đào Yêu ngẩng đầu, nhẹ giọng đáp lại nói: “Mộ Dung, ngươi cũng rất đẹp mắt.”
Một đôi nến Long phượng đỏ yên tĩnh cháy, trong phòng ấm áp, các món đồ đều có màu hồng, cũng phảng phất lơ lửng ở trong không khí .
Nhu tình, kiều diễm, phảng phất trong phòng.
………
…………..
…………………
………………………….
……………………………………..
Qua một lúc, Mộ Dung Dật Phong chỉ lắc đầu thở dài, nói với người đứng kế bên nghiêm chỉnh bất động, trên mặt không có chút biểu tình, trong miệng không có phát ra một chút thanh âm nào – Cửu Tiêu: “Đại ca, đây là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, ngươi cứ đứng đây thì ta biết làm sao!”
(*)Tái ông mất ngựa: “Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ phía Bắc nước Tàu, gần Trường thành, có nuôi một con ngựa. Một hôm con của ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất dạng. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.
Ông lão rất bình tỉnh nói: Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi.
Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ.
Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây.
Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói: Biết đâu việc được ngựa Hồ nầy sẽ dẫn đến tai họa cho tôi.
Quả nhiên con trai của ông lão rất thích cưỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy đi. Con ngựa Hồ chưa thuần nết, quen người nên nhảy loạn lên. Có lần con ông lão không cẩn thận để ngựa Hồ hất xuống, té gãy xương đùi, khiến con ông lão bị què chân, tật nguyền.
Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa không tốn tiền mua nầy lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế.
Ông lão thản nhiên nói: Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa nầy mà được phúc.
Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lấn Trung nguyên. Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống ngăn giặc Hồ. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn đi lính, được sống sót ở gia đình.”
Nôm na câu này ý muốn nói là chuyện tưởng là phúc, chưa chắc đã là phúc, tưởng là họa, chưa chắc đã là họa. Phải mất một thời gian sau ta mới nhận ra là hoạ hay phúc