Sau khi ăn xong, Mộ Dung Dật Phong trở về phòng thay quần áo, sau đi đi theo Hách Liên Phong đi tập thương.
Vừa thay quần áo xong chuẩn bị đi, quay người đã phát hiện Đào Yêu chẳng biết từ lúc nào đã đứng trước cửa phòng mình.
Mộ Dung Dật Phong vỗ ngực: “Đào Yêu, nàng cái tốt không học, sao lại học đi dọa người thế chứ?”
Đào Yêu không trả lời hắn, chỉ hỏi: “Mộ Dung, sao chúng ta còn phải đợi?”
“Ta nghĩ nguyên nhân nàng cũng biết.” Mộ Dung Dật Phong nhìn nàng, về chuyện nhà nàng diệt môn, Hách Liên Phong dường như đang che dấu cái gì đó.”
Đào Yêu tỏ ý: “Ông ấy không phải người xấu, cũng không có tính toán. Biết ông ấy không phải cha ta là đủ, về nguyên nhân Ân gia diệt môn, ta không muốn truy cứu.”
“Là không muốn hay không dám?” Mộ Dung Dật Phong nhìn thẳng vào mắt Đào Yêu, dường như đang nhìn xoáy vào tâm can nàng: “Ta nghĩ nàng cũng hiểu rõ, nguyên nhân diệt môn của Ân gia chỉ sợ cũng có thể có quan hệ với cha nàng, nàng sợ phải thừa nhận. Nhưng Đào Yêu, một ngày nào đó nàng vẫn sẽ phải đối mặt với chân tướng, bởi nàng vẫn đang truy đuổi chân tướng.”
Đôi mắt Đào Yêu ảm đạm, nàng im lặng hồi lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Huynh nói đúng… Chỉ là, lúc này chuyện cần đối mặt rất nặng nề.”
Mộ Dung Dật Phong đi từng bước tới bên cạnh nàng, dịu dàng nói: “Ta giúp nàng, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng giúp nàng chống đỡ.”
Đào Yêu nhẹ cười: “Cảm ơn huynh, Mộ Dung.”
“Nói không chừng, chúng ta lại có thể moi tin gì đó từ Hầu gia, cho dù thất bại cũng có thể học thương pháp của Hách Liên miễn phí mà, còn được ăn nhờ ở đậu, chẳng phải tốt lắm sao?” Mộ Dung Dật Phong đá lông nheo với Đào Yêu.
“Được, nghe lời huynh.” Đào Yêu gật đầu.
Vì thế hai người cùng nhau tới võ trường luyện võ, Mộ Dung Dật Phong theo Hách Liên Phong luyện võ, Đào Yêu lại ngồi quan sát một bên.
Người hầu lo Đào Yêu ngồi chán, vì thế bê bánh ngọt và trà tới, còn mang theo một quyển sách.
Đào Yêu nhận lấy, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Tiểu thư, đây là tờ tin tức mới nhất tháng này, có thể xem cho vui, đúng rồi,” Người hầu thần bí cười cười: “Bên trên còn có tin tức của lão gia và phu nhân nhà chúng ta nữa đó.”
Đào Yêu tò mò nhìn lại.
Tin thứ nhất: Nữ hiệp Nga Mi Nghiêm Ti Ti và thiếu hiệp võ đang Lý Phong Loan thuê một phòng chữ thiên tại khách điếm Duyệt Lai hai canh giờ. Theo như khác trọ nói, quả thật có nghe thấy tiếng động không thuần khiết. Mà người chứng kiến còn nói, sau khi hai người ra về, sắc mặt ửng hồng, tinh thần phấn cấn. Giường chiếu trong phòng lộn xộn, tỏa ra một mùi đặc thù. Sau khi tin tức được công bố, Lý Phong Loan giải thích hai người chỉ cùng luận võ trong phòng, cũng không làm việc gì khác. Bọn họ là quan hệ nam nữ trong sạch. Chưởng quầy và tiểu nhị khách điếm Duyệt Lại, còn có thê tử Gia Tuệ Tắc của Lý Phong Loạn hiện vẫn chưa cho bất cứ ý kiến gì. Theo người biết chuyện đưa tin, Ly Phong Loan thân đang là đề cử số một với chức chưởng môn đứng đầu phái Võ Đang, nhưng sự việc này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc tuyển cử của anh.
Tin thứ hai: Phu nhân trại chủ Kỳ Lân sơn trại cáo trạng với quan phủ ba ngày trước rằng tháng trước nàng và trượng phu Lục Kỳ Lân xuống núi, lại bị sư huynh Hoài Viễn Phiêu sư huynh giết chết. Hiện sự việc đang được điều tra và làm rõ.
Tin thứ ba: Bình chọn bảng mỹ nhân có chuyển biến bất ngờ, ba tháng trước, dưới quyết định bình chọn của võ lâm, Liễu Mị Mị phái Nga Mi, Đường Linh Đường môn, Long Nguyên Tử phái Tiêu Dao trở thành ba cái tên nổi bật nhất. Nhưng sau khi đợt bình chọn kết thúc, Đường Môn và phái Tiêu Dao không phục, cho rằng Liễu Mị Mị không đẹp bằng hai vị, nhưng vì danh tiếng Nga Mi là phái lớn, vì thế lượt bình chọn cũng nhiều hơn, Liễu Mị Mị mới có thể đạt danh hiệu đệ nhất mỹ nhân. Hai môn phái yêu cầu sửa đổi phương thức bình chọn, phải là do công chúng mình chọn. Mà phái Nga Mi cùng suốt đêm cầu trợ trưởng lão Cái bang, trường lão Cái bang ăn uống no đủ, cầm đủ bạc rồi liền triệu tập hết chúng đệ tử, toàn bộ đều bầu chọn cho Liễu Mị Mị. Vì thế phái Nga Mi lại lần nữa chiến thắng. Đường Linh của Đường môn bản tính nóng nảy, hơn nữa trưa hôm đó lại vừa ăn lẩu, vì thế khí nóng bốc lên đầu, xuất ám khí sát hại Liễu Mị Mị ngay tại chỗ. Vị hôn phu của Liễu Mị Mị, chính là Tây Môn thiếu hiệp phái Thiên Sơn bi thương vô độ, bay một đường muốn một đao lấy đầu mỹ nhân, ai ngờ hai mắt đẫm lẹ, không cẩn thận chém chết Long Nguyên Tử. Đại sư huynh Long Nguyên phái Tiêu Dao thấy tiểu sư muội yêu dấu chết thảm, hét lớn một tiếng, phóng tới đồng quy vu tận cùng Tây Môn. Lập tức tất cả các phái đều lâm vào hỗn chiến, chiến tranh nổ ra liên miêng, người chết người bị thương quá nửa, rốt cục cũng ngừng. Ngày hôm trước Triều đình ra lệnh không cho phép tổ chức bình chọn bảng mỹ nhân, ai vi phạm phạt 3000 lượng.
Tin thứ tư: “Phu nhân Miêu Kính Xuân của Hầu phủ dạy chồng như thần, quản lý Hầu phủ Hách Liên Phong có tiếng trăng hoa trở thành trượng phu chung thủy nhất triều đại. Vì để tăng thêm quyền lợi cho phụ nữa, Hách Liên phu nhân quyết định truyền thụ phương pháp tổ tiên cho mọi người, tháng sau cuốn “Ngự phu thuật” do Hách Liên Phu nhân chủ bút sẽ xuất bản, hoan nghênh mọi người tới mua.
Đào Yêu đọc đến ngẩn cả người, một giọng nói lạnh lẽo nhàn nhạt vang lên bên tai nàng: “Tối qua nàng nói chuyện với Cửu Tiêu trên nóc nhà thật là lâu. “
Bích Lạc ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay vuốt đóa mẫu đơn, khẽ nói: “Xem ra Cửu Tiêu rất bảo vệ nàng.”
Đào Yêu đồng ý.
“Nàng thật may mắn.” Tay Bích Lạc nắm chặt đóa mẫu đơn: “Có nhiều người vô điều kiện mà bảo vệ nàng như vậy, Cửu Tiêu, còn có Mộ Dung Dật Phong, tất cả đều như thế.”
Đào Yêu nhìn Mộ Dung Dật Phong chăm chỉ luyện tập, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, ta thật may mắn.”
Đóa mẫu đơn trong tay Bích Lạc dần dần bị bóp nát, ngón tay nghiến chặt khiến chất lỏng màu đỏ trào ra, nhuộm đỏ ngón tay trắng nõn, tạo thành hình ảnh vừa đẹp vừa kích thích, mà giọng nói của Bích Lạc cũng dần lạnh nhạt hơn: “Nàng biết không? Vận may của nàng thật khiến người khác chán ghét.”
Đào Yêu không nhìn lại.
Bích Lạc nhìn nàng, đôi mắt lạnh lẽo: “Nàng sẽ ở bên Cửu Tiêu sao?”
“Ta nghĩ,” Đào Yêu đáp: “Chúng ta sẽ ở bên nhau một thời gian dài.”
“Nếu ta muốn ngươi rời khỏi hắn thì sao?” Bích Lạc rũ mắt, lau sạch dịch hoa trên tay, chậm rãi nói.
“Vì sao?” Đào Yêu hỏi lại.
“Vì ta không muốn thấy hắn ở cạnh nữ nhân khác.” Bích Lạc nói: “Lý do này được chứ?”
Đào Yêu lắc đầu: “Ở cạnh ai là tự do của Cửu Tiêu, người khác không có tư cách xen vào.”
“Ý ngươi là ngươi không đồng ý?” Giọng nói Bích Lạc cao thêm một nốt.
Đào Yêu nghĩ ngợi rồi cũng gật đầu: “Theo một cách nào đó mà nói thì quả thật ý ta là như thế.”
“Vậy đừng trách ta không khách sáo.” Bích Lạc nở nụ cười xinh đẹp mà lạnh như băng, sau đó liền quất roi đánh mạnh qua mặt Đào Yêu.
Đào Yêu nhảy lên trên, thoát được một roi này, thuận thế dùng tay cầm chặt roi.
Chỉ có một động tác như vậy nhưng cũng kinh động đến hai nam nhân.
Cửu Tiêu xuất hiện từ trong góc, nghiêm giọng hỏi: “Bích Lạc, muội đang làm cái gì?”
Mộ Dung Dật Phong cũng vứt thương mà chạy tới, lo Đào Yêu bị thương: “Này, cái đồ hung dữ này, có gì thì cứ nói, mau buông tay!”
Bích Lạc cười nhẹ một tiếng: “Bây giờ người không buông tay là nàng ta mới đúng.”
Mộ Dung Dật Phong cũng hừ một tiếng: “Đào Yêu nhà chúng ta dù hơi ngốc nhưng cũng không phải người ngu, vừa buông tay cái không phải ngươi vung nát mặt nàng sao?”
Bích Lạc hừ một tiếng: “Dù sao cũng không phải tuyệt sắc mỹ nữ gì, cho dù phá nát mặt nàng ta thì có sao?”
Mộ Dung Dật Phong cũng hừ một tiếng: “Cũng bởi không phải là tuyệt sắc mỹ nữ, thế nên một roi này của ngươi trúng mặt nàng chẳng phải càng xấu thêm sao?”
Đào Yêu nghi ngờ, tên này là đang giúp mình nói chuyện đó hả? Sao nghe không giống vậy cà?
Bích Lạc hừ một tiếng: “Sao ngươi biết ta thu roi rồi sẽ vung tới nàng ta tiếp chứ?”
Mộ Dung Dật Phong lại hừ lớn hơn nàng chút nữa: “Nhìn dáng vẻ của ngươi liền biết, không vung mới là lạ.”
“Được rồi.” Cửu Tiêu khuyên nhủ: “Chỉ là hiểu lầm, mọi người thu tay đi.”
Đào Yêu thản nhiên tiếng Bích Lạc, sau đó buông tay ra.
Ai ngờ vừa buông, roi đã lại quất tới, Cửu Tiêu nhanh tay lẹ mắt đẩy Đào Yêu tránh qua một bên.
Mộ Dung Dật Phong giơ tay muốn tát nàng ta một cái, nhưng Đào Yêu lại ngăn hắn: “Mộ Dung, đừng đánh nàng ta.”
Mộ Dung Dật Phong chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Đào Yêu, ta biết nàng hiền lành, không muốn đả thương người khác. Nhưng hành tẩu trên giang hồ không phải là nước sông không phạm nước giếng mà được. Đối phó với loại người này, nhất định phải rat ay độc ác mới được… Aiz, nói với nàng nàng cũng không hiểu, mau tránh ra đi.”
Đào Yêu lắc đầu, kiên quyết nói: “Huynh không thể đánh vào mặt nàng.”
“Vì sao chứ?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.
“Vì…” Đào Yêu chậm rãi nói: “Ta hạ độc trên mặt nàng ta.”
Vừa nói xong liền nghe tiếng Bích Lạc hét thảm: “Á!!! Ngứa quá!!!”
Mộ Dung Dật Phong nhìn Bích Lạc sưng đỏ cả mặt, sau đó lại nhìn lại Đào Yêu đang bình tĩnh đứng đó, liền cảm thấy mình mất đi năng lực ngôn ngữ mất rồi.