Đào Yêu Ký - Chương 50: Trừng phạt

Đào Yêu Ký Chương 50: Trừng phạt
Chuyển ngữ ♥ Xuyên nhi

Beta ♥ Nhã Vy

“Thủ pháp điểm huyệt thật lợi hại!” Mộ Dung Dật Phong tán thưởng: “Tụ lực vào đầu ngón tay, điểm trúng chính xác huyệt vị, xem ra vị mama này không phải là người bình thường.”

Mama đứng dậy, đi tới trước mặt vị đại hán kia, đùi ngọc quét qua vị đại hán đã nằm trên mặt đất kia, chân đạp lên ngực đại hán, nàng nhìn xuống hắn từ trên cao, nói: “Tiểu tử, ngươi dám tới Hương viện của ta để quấy rối hả, ngươi chắc là ngại mệnh của ngươi quá dài rồi hen, nay Thiên tỷ tỷ ta sẽ giúp ngươi giảm thọ ha.”

“Mẹ nó, cô định xử lý y thế nào?”Cô nương bên cạnh hỏi.

“Y thiếu ta bao nhiêu bạc?” Mama hỏi.

Cô nương nọ tính sổ sách nhanh vùn vụt, nói: “ Tổng cộng là 250 lượng.”

“Tốt, ta cho các ngươi giẫm lên người hắn 250 cái.” Mama hạ lệnh.

“Giẫm là sao?” Các cô nương khác hỏi.

“Đương nhiên là…” Mama cười mị hoặc khiến cho người nghe xương cốt cũng mềm nhũn, nhưng lời nói kế tiếp lại làm cho toàn thân người nghe thấy lạnh run: “Chỗ yếu ớt nhất của nam nhân rồi…Nhớ kỹ đặt chân nhất định phải hung ác, thật chuẩn, làm sao cho vị đại gia này sung sướng đến tột đỉnh, không thể oán hận một câu, các ngươi đã hiểu chưa?”

“Hiểu rồi!” Một đám cô nương hưng phấn xếp thành hàng, chân ngọc giơ lên song song không giữ lại chút tình cảm nào hung dữ mà đạp xuống giữa chân đại hán.

Cước thứ nhất, Đại Hán đổ hồ hôi lạnh.

Cước thứ hai, gân xanh của Đại Hán nổi lên.

Cước thứ ba, mắt Đại Hán đầy tơ máu.

30 chân đã tập thể dục xong, Đại Hán lệ rơi đầy mặt.

Lúc này, các cô nương tự động dạt ra thành một lối đi, mà cuối lối đi này là hai vị cô nương hôm qua phải phục vụ Đại Hán kia.

“Các nàng ấy muốn làm gì vậy?” Đào Yêu hiếu kỳ

“Làm việc tàn khốc nhất trên dời.” Trên trán Mộ Dung Dật Phong đứng bên cạnh chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai nữ tử kia lao đến cực kỳ nhanh, cái chân giáng xuống từ trên không chuẩn xác dẫm nát cái gì đó giữa hai chân đại hán.

“Ah! ! ! ! ! ! ! ! !” Tiếng kêu thảm thiết thê lương phá tan nóc nhà, vang lên tận mây xanh.

Đại hán miệng sùi bọt mép, lập tức hôn mê bất tỉnh.

“Mang bồn nước ra đây, giội cho hắn tỉnh rồi tiếp tục giẫm.” Mama đứng dậy, giọng nói lạnh lùng nói: “Mọi người xem cho rõ ràng, ai dám quỵt nợ tại Hương viện chúng ta thì đây sẽ là kết cục!”

Một chậu nước đổ xuống, đại hán tỉnh lại, lại bắt đầu chịu đựng sự tra tấn.

Trong quá trình quan sát cực hình, Đào Yêu chợt phát hiện có ánh mắt vẫn theo dõi mình.

Nàng mạnh mẽ quay đầu lại , trông thấy trong góc tối trên lầu hai có một nam tử trung niên, quần áo mất trật tự, lôi thôi lếch thếch, cặp mắt của y có chút đục ngầu, mà trong tay của y là một vò rượu nhỏ.

Giờ phút này, Mộ Dung Dật Phong đứng bên cạnh cũng nhìn theo mắt Đào Yêu cũng đã phát hiện ra y, vội hỏi: “Đào Yêu, lần trước ta nói có nam nhân đứng ở ngoài cửa phòng rình nàng, chính là y đó!”

Bị người phát hiện, nam nhân kia lắc mình một cái liền biến mất không thấy đâu nữa.

“Người này thật sự rất kỳ lạ.” Mộ Dung Dật Phong nhíu mày: “Bây giờ ta là nam giả nữ trang, muốn rình coi cũng chỉ có thể rình coi ta mới đúng chứ.”

Đào Yêu nhớ lại nói: “Ánh mắt của người kia rất giống như từng quen biết ta.”

“Y không phải đã phát hiện ra chúng ta là tội phạm quan trọng bị truy nã đấy chứ, muốn bắt chúng ta giao lên đổi lấy bạc đi uống rượu?” Mộ Dung Dật Phong hoài nghi: “Y rốt cuộc là ai, là khách ở đây sao? Sao ta thấy không giống?”

Cửu Tiêu nói: “Ta đã đi hỏi mấy nha đầu ở đây, các nàng nói người này từ trước đến nay vẫn ở đây, do mama chiếu cố y.”

“Vậy thật là do mama chiếu cố?” Mộ Dung Dật Phong nghĩ rồi lại nói: “Nói thật, ta thấy vị mama này cũng hơi kỳ lạ, Đại Hán kia võ công cũng không yếu nhưng còn chưa thể hiện thì đã bị nàng đá rồi. Một bà chủ của kỹ viện nhỏ màlại lợi hại như thế, quả thật khiến cho người ta nghi ngờ.”

Cửu Tiêu tựa ở cây cột bên cạnh khẽ nói: “Một chiêu nàng kia vừa dùng làm ta nhớ đến một người.”

“Ai?” Mộ Dung Phong vội hỏi.

Cửu Tiêu nói: “Cao thủ điểm huyệt tay Khấu Tư.”

Mộ Dung Phong Vỗ đầu, nói: “Huynh nói như vậy lại làm ta nhớ ra đúng là công phu điểm huyệt của Khấu Tư rất giống với mama kia. Đúng rồi, mà người tên Khấu Tư kia cũng đã mai danh ẩn tích rồi…”

“Mười tám năm sao?” Đào Yêu hỏi.

“Thì ra nàng cũng biết sao.” Mộ Dung Dật Phong cảm thấy không có cảm giác thành tựu.

“Là ta đoán thôi.” Đào Yêu nói.

“Mười tám năm?” Mộ Dung Dật Phong cảm thấy số năm này thật sự rất mẫn cảm, nhịn không được hỏi: “ Đào Yêu, có phải nàng nghĩ ra điều gì đó không?”

Đào Yêu lấy danh sách của Cáp Bang cung cấp ra, nói: “Tên của Khấu Tư cũng có ở đây, nói cách khác y cũng đã từng tiếp xúc với mẹ ta.”

“Trong quyển sách ghi chép về chuyện của Ân gia có ghi lại ‘Cổ Danh’ chính là tên giả.” Mộ Dung Dật Phong nói: “Như vậy cái người tên Khấu Tư này có khả năng là cha nàng?”

“Ta không chắc chắn, nhưng y làm đầu bếp tại Ân gi, sau đó lại mất tích, y nhất định liên quan tới chuyện này.”

“Bước tiếp theo chúng ta nên làm có lẽ là đi tìm nơi Khấu Tư thoái ẩn.” Mộ Dung Dật Phong phân tích: “Như vậy đầu tiên nên ra tay từ trên người mama này trước.”

Vì vậy ba người cùng thương lượng sẽ đi tìm hiểu chi tiết về vị mama kỹ viện này.

Nhưng ngẩng đầu nhìn lên trời lại phát hiện mặt trời vừa mới từ phía đông mọc lên, vì vậy cũng chỉ có thể cùng nhau chậm rãi chờ đợi.

Đến bữa cơm trưa, Mộ Dung Dật Phong Phát hiện Đào Yêu mất tích, tìm một hồi lâu mới thấy nàng ngồi trên nóc nhà.

Mộ Dung Dật Phong cũng sử dụng khinh công bay vọt lên nóc nhà, ngồi xuống bên cạnh nàng, khẽ nói: “Bây giờ là ban ngày, chẳng lẽ nàng cũng ngắm sao?”

“Mặc dù không có sao nhưng có thể trông thấy rất nhiều chuyện thú vị.” Hai tay Đào Yêu ôm má nhàn nhạt nói.

“Chuyện thú vị, ví dụ như cái gì?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.

“Huynh xem, con đường trước mặt chúng ta này, nếu đi theo hướng đông đến đều là những người vội vội vàng vàng, mặt đỏ tới mang tai, mà những người theo hướng tây ra lại thong thả rảnh rỗi, sắc mặt nhẹ nhõm, có phải rất thú vị hay không?” Đào Yêu hỏi.

“Đúng vậy, thực đúng là như thế.” Mộ Dung nghi hoặc: “Nhưng rốt cục là vì chuyện gì vậy?”

“ Đúng thế?” Đào Yêu cũng cảm thấy khó hiểu: “Rốt cục là thế nào nhỉ?”

Hai người cứ như vậy ngồi trên nóc nhà tự mình chịu khổ ba canh giờ, Mộ Dung Dật Phong rốt cục phát hiện ra chân tướng con đường này ở chỗ cuối cùng phía tây có một cái nhà vệ sinh công cộng.

Nói cách khác theo người đi hướng đông đến đều là bị nghẹn cho đến luống cuống, đương nhiên là vội vàng mặt đỏ tới tận mang tai.

Mà theo ngươi đi ra từ hướng tây là đã phóng ra rồi, đương nhiên thong thả, rảnh rỗi, sắc mặt nhẹ nhõm.”

Nhưng nhân họa tích phúc, Mộ Dung Dật Phong lơ đãng nhìn xuống lại phát hiện ra mông Cửu Tiêu vểnh lên mà đi dến hương viện.

“Ta thật sự rất hiếu kỳ, vị đại ca này của chúng ta suốt làm cái gì ngày sau lưng chúng ta vậy.” Mộ Dung Dật Phong đề nghị: “Chúng ta đi theo dõi hắn đi.”

Dù sao cũng đã nhàm chán suốt ba canh giờ đi điều tra về sự tồn tại của cái nhà vệ sinh công cộng, nhàn rồi có thừa, Đào Yêu cũng gật đầu đồng ý.

Hai người liền phi thân xuống dưới, điều tức hơi thở, cẩn thận từng ly từng tí theo sát sau lưng Cửu Tiêu.

Không biết tại sao Cửu Tiêu lại quen thuộc địa hình kinh thành như vậy, quẹo trái quẹo phải, đông chuyển tây biến, rốt cục thành công quay Đào Yêu và Mộ Dung Phong đến chóng mặt.

“Đào Yêu, nàng có phát giác ra vừa rồi chúng ta đã đi qua gian phòng ở khách điếm này rồi không.” Mộ Dung Dật Phong chỉ cái biển ghi “Khánh gia lâu” trước mặt, hỏi.

“Đúng vậy.” Đào Yêu gật đầu

Mộ Dung Dật phong lập tức phát hiện không đúng, vội vàng nhảy lên một cái, đem tay để trên trán nhìn xung quanh khắp mọi nơi, rốt cục phát hiện vừa rồi Cửu Tiêu đúng là đã đưa bọn họ đi một vòng lớn.

Đang muốn tìm Cửu Tiêu tính sổ, một tiểu nam hài mắt to đi tới, khẩn cầu: “Thúc ơi giúp cháu lấy chút đồ xuống được không?”

Mộ Dung Dật Phong ôn nhu cười cười: “Cháu bé, cháu muốn lấy gì.”

Bé trai nuốt nước miếng: “Cháu muốn ăn mật ong.”

Nghe vậy, toàn thân Mộ Dung Dật Phong cứng ngắc, hắn chậm rãi ngẩng đầu, phát hiện trên đỉnh đầu mình có một cái tổ ong vô cùnglớn.

Mà một đám ong mật toàn bộ đều phấn khởi chĩa kim châm trên mông của mình hưng phấn vọt tới chỗ hắn.

“Ah!!!” Một tiếng hét thảm làm rung động tới tận mây xanh.

Trong đình viện trải rộng nhiều loại cây hoa quý, trong không khí đầu hạ tràn ngập hương thơm.

Ánh mặt trời ấm áp đắp một lớp chăn ánh vàng ánh hồng lên vạn vật.

Trong hồ, một tòa đình bát giác đứng sừng sững, lụa mỏng màu xanh nhạt theo gió đong đưa hiện ra một bóng người mặc đồ trắng.

Cửu Tiêu cung kính đứng bên cạnh người đó, tinh tế báo lại toàn bộ những chuyện xảy ra gần đây.

Người trong đình yên lặng lắng nghe.

Sau đó là một hồi yên tĩnh.

Mặt hồ hiện lên bầu trời trong xanh, nhưng tất cả đều không yên tĩnh.

Cuối cùng Cửu Tiêu không thể chờ đợi thêm nữa, hắn phá vỡ trầm mặc: “Chúng ta vẫn không có hành động gì sao?”

Tay người kia cầm lấy chút thức ăn cho cá ném xuống mặt hồ.

Một đàn cá lớn lập tức tụ lại một chỗ tranh giành thức ăn, mặt hồ yên tĩnh lập tức sôi sục lên.

“Chúng ta có thể làm cái gì đây?” Hắn hỏi lại.

“Nàng ấy rất đau lòng.”Cửu Tiêu nói.

Người trong đình tiếp tục ném thức ăn cho cá xuống hồ, chỉ là động tác ở tay dường như ngừng lại một chút. Thật lâu sau y mới nói: “Dường như ngươi rất quan tâm nàng ấy.”

Cửu Tiêu cúi đầu

“Ngươi có nguyện ý chiếu cố nàng cả đời không?” Người trong đình hỏi.

Cửu Tiêu không do dự: “Ta biết rồi.”

“Trước kia ta cho rằng ngươi sẽ ở chung một chỗ cùng nàng.” Người trong đình chậm rãi nói : “ Bây giờ xem ra chuyện lại không phát triển như vậy.”

Cửu Tiêu không có lên tiếng.

Người trong đình ngẩng đầu nhìn về bầu trời xanh, giọng nói mang đầy tiếc nuối: “Tình cảm không phải chỉ là mình ngươi nguyện ý là được.”

Dừng lại một chút, người trong đình tiếp tục nói: “Cái người tên Mộ Dung Dật phong kia đối với nàng cũng rất tốt. Chỉ là gần đây ta điều tra ra một người, chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, hơn nữa mối quan hệ với Đào Yêu rất không tầm thường.”

“Ta không rõ hắn ta có phải là chủ nhân của Cáp Bang hay không, bởi vậy mà lần trước ta không dám tùy tiện động thủ.” Cửu Tiêu cười nói: “Nhưng nghe bọn họ nói chuyện thì dường như họ quen nhau.”

“Nếu đúng là như vậy thì tất cả mọi chuyện càng thêm phức tạp rồi.” Người ngồi trong đình than thở, tiếng than bị một cơn gió thổi tan đi.

“Vậy,” Cửu Tiêu hỏi: “Đào Yêu sẽ gặp nguy hiểm sao?”

“Không,” Người ngồi trong đình cầm miếng bạch ngọc trong tay mơn trớn: “Ít nhất là trong thời gian ta còn sống.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận