Hai người đi đến cửa, một chiếc ô tô khác dừng lại.
Cửa xe mở ra, một người hơi béo mặc tây trang mang theo hai túi giày hàng hiệu được đóng gói cẩn thận chạy vào, cung kính đưa cho Hàn Luật: "Hàn ca, một đôi đế cao 3 phân một đôi giày bệt, đều là cỡ 36 cùng là màu trắng."
Hàn Luật tiếp nhận 2 cái túi, vẻ mật ôn hòa: "Vất vả rồi, mau về nhà ăn cơm đi!"
Người đàn ông kích động: "Không vất vả, nếu Hàn ca có việc, vậy tôi đi trước, sau này có việc cứ phân phó tôi."
Hàn luật gật đầu.
Người đàn ông nhìn trộm Lâm Táo một cái, lúc này mới rời khỏi, nhanh chóng rời đi.
Nhìn theo chiếc ô tô xa dần, Lâm Táo mới phản ứng lại, giật mình hỏi Hàn Triệt: "Các anh như nào biết tôi đi cỡ 36."
Hàn Luật chỉ chỉ hai mắt của mình: "Bất luận là ai, tôi chỉ nhìn qua một lần, tôi đều có thể biết đối phương ăn mặc cỡ gì."
Lâm Táo:....Thật trâu bò!
Trước cửa có 12 bậc thang, nghĩ đến cảnh Lâm Táo xuống cầu thang như lão bà 80 tuổi,Hàn Luật cúi người xuống, từ trong túi lấy ra một đôi giày cho Lâm Táo: "Đổi một đôi đi"
Lâm Táo:....
Chỉ chỉ trên lầu, Lâm Táo nhỏ giọng nhắc nhở: "Hắn đều đã đuổi tôi đi, đôi giày này anh cầm trở về đi, còn có đồ trên người của tôi nữa."
Hàn Luật cười: "Mạnh tiên sinh tặng đồ tất nhiên sẽ không lấy lại, Lâm tiểu thư cứ yên tâm nhận lấy."
Lâm Táo: "Vô công bất thụ lộc, hắn có lẽ sẽ không thèm để ý, tôi cầm thì trong lòng rất bất an."
Hàn Luật cười càng sâu: "Lâm tiểu thư nếu không thích, có thể tặng cho người khác hoặc ném vào thùng rác."
Lâm Táo linh cơ vừa động, khom lưng hỏi hắn: "Tôi đưa cho anh được không?"
Hàn Luật tươi cười im bặt, ánh mắt lạnh lùng: "Thứ nhất, không tốt. Thứ hai, tôi cùng Mạnh tiên sinh đều rất chán ghét những người quá dài dòng. Thứ ba, tiểu thư có muốn đổi giày hay không, nếu không muốn đổi thì xin mau lên xe, không cần tiếp tục lãng phí thời gian."
Nam nhân thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi, Lâm Táo giật mình, phảng phất như thể về tới thời cao trung. Thành tích toán học của cô phi thường không tốt, cố tình giáo viên chủ nhiệm lớp lại dạy toán, tính tình còn nóng nảy, có ngày chủ nhiệm gọi Lâm Táo đến văn phòng, vô cùng ôn nhu hỏi cô đi học có nghiêm túc nghe giảng hay không.
Lâm Táo gật đầu: "Có, mỗi tiết đều nghiêm túc nghe."
Chủ nhiệm lớp tiếp tục cười: "Tôi giảng đề bài nào em cũng nghe hiểu sao?"
Lâm Táo kỳ thật là nghe vào tai này lại ra tai kia, nhưng cô không dám nói thật lòng, cuối cùng vẫn gật đầu: "Nghe hiểu."
"Nghe hiểu thì vì cái gì đề này tôi đã giảng qua hàng trăm lần mà em còn làm sai!"
Một giây trước vẫn cười ôn hòa, giây sau chủ nhiệm lớp đột nhiên bùng nổ, trực tiếp dọa sợ Lâm Táo.
Hiện tại Hàn Luật rất giống chủ nhiệm lớp của cô.
Lâm Táo phản xạ có điều kiện cởi đôi giày trên chân, thay đôi mà Hàn Triệt đã để dưới đất.
Hàn Luật đem đôi giày cao gót Lâm Táo tháo ra vào trong túi, một bên xách hai cái túi, một bên không có việc gì mà đi đến xe ô tô, thay Lâm Táo mở cửa xe.
Lâm Táo rất ngoãn ngoãn ngồi lên.
Hàn Luật lái xe rời đi.
Không bao lâu Lâm Táo liền thấy được tiểu khu nhà mình.
Thông qua kính chiếu hậu, Hàn Luật nhìn rõ vui vẻ trong mắt cô.
Cô gái ngốc này, bữa tối ăn được một nửa liền bị bắt phải rời đi vẫn còn rất cao hứng.
Nếu bị ông chủ nhìn thấy bộ dáng này....
Hắn cười cười.
Ông chủ còn không biết thái độ thật sự của Lâm Táo với bữa tối nay, từ ban đầu có ý định chạy trốn đến khi bị hắn uy hiếp thuyết phục, Hàn Luật cũng không nghĩ sẽ nhắc nhở ông chủ, bởi vì hắn rõ ràng nếu ông chủ biết sự thật nhất định sẽ không cao hứng, hơn nữa Hàn Luật tin tưởng, trên thế giới này không có nữ nhân nào có thể cự tuyệt ông chủ, nếu Lâm Táo sớm muộn cũng đi vào khuôn khổ, hắn càng không cần phải làm điều thừa.
Xe dừng lại.
Thấy Hàn Luật muốn xuống xe, Lâm Táo theo bản năng nói: "Tôi tự mở được, anh không cần xuống xe đâu." Nói xong cô liền đẩy cửa xe bên cạnh.
Nhưng Hàn Luật vẫn là xuống dưới, từ ghế sau xách ra hai túi giày không biết là Lâm Táo quên thật hay giả vờ quên, hắn khóa cửa xe, hướng về tòa nhà phía trước. "Tôi đưa ngài lên.". Buổi tối tiểu khu này rất loạn, Lâm Táo lớn lên lại họa thủy, Hàn Luật muốn bảo đảm an toàn của cô.
Lâm Táo còn muốn ra bên ngoài tiểu khu mua chút đồ ăn, bởi vì cơm tối cô căn bản không ăn no, nhưng Hàn Luật nhiệt tình như vậy, cô dành phải cùng hắn lên nhà trước.
Nam nhân đi cầu thanh thật nhanh, Lâm Táo cố hết sức mà đi theo, nhìn bóng dáng Hàn Luật không khác gì lắm so với Mạnh Hoài An, Lâm Táo do dự hỏi: "Cái kia, anh cảm thấy, Mạnh tiên sinh sẽ còn tìm tôi sao?"
Thanh âm Hàn Luật nhàn nhạt: "Cái này phải xem ý tứ của Mạnh tiên sinh, tôi không thể trả lời."
Lâm Táo cắn môi, lôi kéo hắn làm quen: "Anh nhận thức hắn lâu như vậy, khẳng định vô cùng quen thuộc, anh đoán thử xem."
Hàn Luật cười lạnh, quay đầu lại, từ trên cao nhìn xuống Lâm Táo: "Tôi quen thuộc Mạnh tiên sinh nhưng tôi với cô không thân."
Lâm Táo:....
Cái gì gọi là gần mực thì đen, Mạnh Hoài An chính là ví dụ điển hình! Một người là nhà tư bản độc ác, người còn lại là trợ lý âm tình bất định, trời sinh một đôi.
Tới lầu 3, Lâm Táo đoạt lấy túi trong tay Hàn Luật, "Phanh" nhanh chóng đóng cửa.
"Tình huống như nào?"
Tần Lộ bị em họ đóng cửa mà giật mình, tại sao hai giờ trước mới ra cửa em họ còn rất hoảng sợ mà giờ về lại thành như này?
Lâm Táo không muốn nói, vào phòng ngủ thay quần áo.
Hàn Luật lái xe trở về biệt thự, phát hiện Mạnh Hoài An đang ở trong phòng khách, nam nhân đứng cạnh cửa số, khuôn mặt trước sau như một luôn luôn lạnh băng.
"Cậu xem cô ấy là ngốc thật hay là giả ngốc?"
Ánh mắt rơi xuống mặt Hàn Luật, Mạnh Hoài An đột nhiên mở miệng.
Hàn Luật nhìn người vô số, Lâm Táo ở trước mặt hắn không khác gì người trong suốt, Lâm Táo là người như thế nào hắn cũng biết. Kỳ thật Hàn Luật cảm thấy, nếu ông chủ chú ý Lâm Táo nhiều hơn một chút, mà không phải trong chốc lát vội làm việc với gọi điện thoại, thì tính cách kia của Lâm Táo, ông chủ nhất định hiểu rõ ràng.
Bất quá, lấy thân phận của ông chủ, xác thật không cần phí quá nhiều tinh lực.
Hắn uyển chuyển trả lời: "Lâm tiểu thư vừa mới tốt nghiệp cao trung, tính cách còn rất đơn thuần"
Nghe được trợ lý nói, Mạnh Hoài An đáy mắt xẹt qua một chút không vui.
Hắn đã sớm biết Lâm Táo vừa thi đại học xong, không cần bất luận ai phải nhắc nhở.
"Cô ấy nhận một bộ phim, "Thủy tiên", đề tài kháng chiến, cậu điều tra một chút." Mạnh Hoài An đứng lên, đi về phía cửa.
Biệt thự là chuẩn bị cho Lâm Táo, Mạnh Hoài An căn bản không có ý định ở lại.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Hoài An nhận được kết quả điều tra của Hàn Luật: "Thủy tiên", nhà đầu tư là điện ảnh Hoành Anh, một công ty nhỏ hạng ba, vốn đàu tư ít. Theo cốt truyện, vai diễn phối hợp nhiều nhất với Lâm tiểu thư chính là phụ thân của Thủy tiên do Tôn Khánh Văn đóng cùng với nam chính Phùng Siêu.
Nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước ào ào.
Hàn Luật tạm dừng, chờ Mạnh Hoài An rửa mặt xong mới tiếp tục: Phùng siêu là diễn viên nhỏ, nghe nói kỹ thuật diễn cũng tốt, do vẻ ngoài không phù hợp với trào lưu hiện nay nên tài nguyên không tốt lắm. Ngài có muốn xem ảnh chụp không, nơi này tôi có ảnh của hắn. Đúng rồi, Đặng đạo đã sửa chữa kịch bản lần cuối cùng, Lâm tiểu thư cùng Phùng Siêu không có cảnh trên giường nhưng sẽ có năm cảnh ôm, hai cảnh hôn, trong đó một lần hôn trên mặt, lần còn lại...tương đối triền miên.
Hắn vừa nói xong, cửa nhà vệ sinh lập tức mở ra.
Hàn Luật thối lui vài bước.
Mạnh Hoài An quấn khăn tắm, một đầu tóc đen ngắn đầy bọt nước, vì mới tắm xong nên khuôn mặt tuấn tú hơi phiếm hồng, nhưng khí chất lạnh lùng lại không giảm.
Mạnh Hoài An bắt đầu sấy tóc.
Hàn Luật kiên nhẫn chờ đợi.
Sấy tóc xong, Mạnh Hoài An giao phó: "Thay bằng thế thân."
Hàn Luật đã hiểu, hỏi: 'Đầu tư nhiều hay ít?"
Mạnh Hoài An: "Không cần." Hai lần trước hắn tặng Lâm Táo lễ vật đều không thử ra cái gì, lần này hắn không cho, nhìn xem cô sẽ có phản ứng gì.
Hàn Luật:....
Không đầu tư còn muốn yêu cầu đoàn phim tìm thế thân cho nữ chính? Lão bản không biết đoàn phim này thật sự rất nghèo sao?
"Vâng."Hàn Luật đồng ý, cuối cùng xin chỉ thị: "Lâm tiểu thư còn có vài cảnh hành động, cũng dùng thế thân sao?"
Mạnh Hoài An: "Không cần."
Hàn Luật nghe xong, mạc danh thay đoàn phim "Thủy tiên" nhẹ nhàng thở ra.
Đến nỗi ảnh chụp của Phùng Siêu, Mạnh Hoài An cũng chưa nói muốn xem, Hàn Luật liền thu hồi di động.
Mạnh Hoài An đi rồi.
Lâm Táo không biết cụ thể thời gian hắn rời đi, cũng không quan tâm, cô duy nhất lo lắng chính là Mạnh Hoài An còn trở về.
Nhưng việc quan trọng bây giờ là nhanh chóng học thuộc kịch bản.
Ngày nghỉ Quốc khánh, người khác được nghỉ ngơi, Lâm Táo lại vẫn luôn trong phòng học thuộc lời kịch.
Cô cả ngày đọc như niệm kinh, Tần Lộ không thể không mua một bộ nút bịt tai, cô vô cùng khao khát biệt thự nhỏ kia a. Em họ sao lại ngu ngốc như vậy, biệt thự xa hoa không muốn, một hai phải cùng cô ở căn phòng thuê đơn sơ này.
Ngày nghỉ qua đi, Lâm Táo mang theo Tần Lộ đến đoàn phim.
Ngoại trừ Tôn Khánh Văn là diễn viên lâu năm thì nam nữ chính cùng nam nữ phụ hầu hết đều là người mới, dư lại là một số nhân vật phụ không có tên tuổi là do đoàn phim dùng số tiền ít ỏi mời về.
Đoàn phim nghèo như vậy, ở khách sạn cao cấp khẳng định không thể, chỉ có Đặng đạo, Tôn Khánh Văn, Lâm Táo cùng Phùng Siêu được ở khách sạn 3 sao.
Tần Lộ với Lâm Táo vào phòng.
Hai người có thói quen ngủ chung một giường, nên cũng không cảm thấy chật chội.
Gần 5h chiều, Tôn Khánh Văn phát wechat cho Lâm Táo, nói hắn cùng với Đặng đạo và Phùng Siêu đang ở đại sảnh, chờ Lâm Táo xuống cùng đi ăn bữa cơm khai máy.
Lâm Táo đã sớm chuẩn bị tốt, cùng Tần Lộ xuống lầu.
Đi ra thang máy, đi qua hành lang, Lâm Táo vừa chuyển tầm mắt, cô lập tức nhận ra Đặng đạo cùng Tôn Khánh Văn ở giữa đại sảnh, bên cạnh hai người là nam nhân có màu da lúa mạch vô cùng cao lớn, đó chắc là nam chính Phùng Siêu. Hai người trong phim diễn vai tình lữ, Lâm Táo liền nhìn Phùng Siêu nhiều thêm mấy lần, thấy hắn chân mày đĩnh bạt, đôi mắt thon dài có thần, vừa nhìn có thể là người đứng đắn, Lâm Táo nhịn không được nhỏ giọng nói với Tần Lộ: "Lớn lên cũng rất đẹp trai."
Chị họ lúc trước còn thề son sắt với cô rằng đoàn phim này tuyệt đối không mời được soái ca gì.
Tần Lộ nhìn Phùng Siêu, nghiêm trọng hoài nghi thẩm mĩ của em họ mình có phải hay không lúc chiến đấu thi đại học ngoài ý muốn bị hỏng rồi.
Phùng Siêu chính là nhan sắc có chút bình thường, nhiều lắm có loại khí phách anh hùng thôi, Mạnh Hoài An đẹp đến như vậy, cô cũng chưa từng thấy em họ khên được một câu đâu!
"Câm miệng." Tần Lộ tức giận nói.
Lâm Táo không để bụng, mọi người gặp nhau, cô nghiêm trang chào "Đặng đạo", "Tôn lão sư", sau đó ngượng ngùng hướng Phùng Siêu cười cười: "Xin chào, tôi đóng vai Thủy tiên, tên Lâm Táo"
Phùng Siêu nhìn cô gái nhỏ có ngoại hình vô cùng xinh đẹp đối diện, có chút không thể tin được. Đoàn phim nghèo như vậy thế nhưng có thể mời một nữ chính vô cùng xinh đẹp đến diễn? Hai người này lúc đi tới, hắn còn nghĩ đó làm minh tinh của đoàn phim khác.
"Xin chào, tôi là Phùng Siêu" Kinh diễm qua đi, Phùng Siêu hướng Lâm Táo vươn tay, cười cười lộ ra một hàm răng trắng: "Về sau xin chỉ giáo nhiều hơn."
Lâm Táo nghiêm túc gật gật đầu, muốn bắt tay với Phùng Siêu.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người đột nhiên hấp tấp chạy tới, Tần Lộ một bộ dáng gà mái giương cánh ôm lấy Lâm Táo kéo sang bên cạnh.
"A, mọi người đều đến đông đủ rồi sao, đi nhanh thôi, mọi người đã chờ lâu rồi!". Hướng đi quá nhanh, phó đạo diễn vừa đến thiếu chút nữa trượt chân, may mà có Đặng đạo giữ chặt ông ta, ông ta mồ hôi đầy đầu, mắt nhỏ liếc mắt nhìn Lâm Táo bên kia. Ngay ngày hôm qua, ông ta đột nhiên nhận được điện thoại của người bên trên, giao cho hắn bảo vệ chặt chẽ Lâm Táo, không cho bất luận nam nhân nào cùng Lâm Táo tiếp xúc tứ chi không cần thiết.
Phó đạo diễn vừa thấy gương mặt của Lâm Táo liền minh bạch, cô gái nhỏ khẳng định bị kim chủ nào đó để ý rồi!
Đầu năm nay, sói xám sao lại càng ngày càng nhiều, cư nhiên đi tìm thức ăn đến tận đoàn làm phim nghèo này.