Hàn Luật tặng xong hoa liền rời đi.
Mạnh Hoài An đi vào chung cư, nhìn bạn gái đang ôm hoa hồng, hắn một bên đóng cửa, một bên hỏi: “Thích không?”
Lâm Táo cười gượng: “Thích, hôm nay là ngày gì sao?”
Mạnh Hoài An rũ mắt cởi áo khoác tây trang ra: “Nghe nói em chưa từng được ai tặng hoa hồng, là bạn trai anh thất trách, hôm nay bù lại.”
Lâm Táo: ….
Hắn nghe ai nói?
Mạnh Hoài An bỗng nhiên ngẩng đầu: “em cùng Trình Hạo Nhiên rất quen thuộc?”
Lâm Táo rốt cuộc cũng phản ứng lại, hắn là xem qua đoạn video kia.
Vì tránh cho Mạnh Hoài An hiểu lầm là cô cho hắn đội nón xanh, Lâm Táo lập tức giải thích nói: “Không có, đoạn video kia là Hoa ca cố ý cho người quay lại để tuyên truyền cho phim, Trình Hạo Nhiên là diễn theo kịch bản, tôi lúc ấy không biết, còn tưởng rằng hắn thật sự tặng hoa cho tôi.”
Mạnh Hoài An nhíu mày: “Cho nên hắn tặng hoa cho em, em liền cười vui vẻ đến như vậy?”
Lâm Táo ngất, như thế nào càng giải thích lại càng đen?
Cô bắt đầu nói lắp: “Không phải, chính là ngày thường hắn…Nói như thế nào đây, tôi cùng hắn đóng phim, tốt xấu gì cũng coi như là đồng nghiệp đi, hắn thường ngày đối với tôi không để ý lắm, tôi còn tưởng rằng chính mình làm không tốt, hắn tặng tôi hoa, đã nói lên tôi biểu hiện không tồi, nói như vậy anh có hiểu không?”
Cái trán Lâm Táo đều đổ mồ hôi, dỗ dành nam nhân vừa có tiền vừa có thể ảnh hưởng công việc của mình hơn nữa lòng dạ cũng không rộng lớn lắm thật mệt a.
Mạnh Hoài An: “Không hiểu.”
Lâm Táo trực tiếp từ bỏ, nhìn quanh, đem một bó hoa to để trên bàn.
Mạnh Hoài An ngồi xuống, tầm mắt tự nhiên dừng trên người Lâm Táo.
Lâm Táo để hoa tốt rồi, vừa quay đầu lại, liền đối mặt với gương mặt lạnh lùng uy nghiêm của nam nhân,
Lâm Táo xoa xoa tay: “Cái kia, tối nay chúng ta ăn gì?”
Mạnh Hoài An nhìn đồng hồ, mới 6 giờ.
“Em đói bụng?”
Lâm Táo gật đầu, đóng phim vừa lãng phí đầu óc vừa lãng phí thể lực, mỗi ngày đến thời điểm ăn cơm cô đều rất đói.
Mạnh Hoài An không thể để nữ nhân của mình bị đói được: “Muốn ăn gì cứ trực tiếp bảo Hàn Luật!”
(editor: Thương anh Luật!!!)
Lâm Táo cắn môi.
Cô đã lâu không ăn lẩu, thời điểm quay phim hoạt động nhiều, ngẫu nhiên phóng túng một chút cũng không có việc gì đi?
Nghĩ đến Mạnh Hoài An luôn có sức lực rất tốt, Lâm Táo đột nhiên không muốn ủy khuất chính mình.
Dựa vào cái gì mỗi lần đều là cô nhường hắn?
“Muốn ăn cái gì đều có thể chứ?” Lâm Táo cố ý hỏi, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Mạnh Hòai An cảm thấy, biểu tình này của cô có chút giống một con mèo nhỏ đang bị chủ nhân bắt giảm béo, ngày thường đều phải ăn uống điều độ, bỗng nhiên có một ngày chủ nhân muốn khen thưởng nó, nó liền nhớ thương cá nhỏ của mình.
Mạnh Hoài An quyết định thỏa mãn cô, cứ việc hắn đại khái đoán được cô muốn ăn lẩu hay là vài món tương tự như vậy.
“Có thể.”
Lâm Táo cười, lập tức nhắn tin cho Hàn Luật: Ông chủ nhà anh nói, tối nay ăn lẩu!
Hàn – đáng thương – Luật: ….
Hắn không thật sự tin, lần trước Lâm Táo ăn lẩu, ông chủ không chỉ bắt hắn mở cửa sổ để bay bớt mùi, mà còn phải khử mùi thêm lần nữa.
Không phải Lâm Táo muốn trêu đùa ông chủ đi?
Hàn Luật cẩn thận gọi điện lại cho Mạnh Hoài An.
Tiếng chuông vang lên, Mạnh Hoài An nhìn về phía áo khoác tây trang đang treo trên giá.
Lâm Táo cũng nhìn qua.
Cô cách giá treo gần hơn, Mạnh Hoài An vô cùng tự nhiên mà sai sử bạn gái của mình: “Lấy điện thoại.”
Lâm Táo chửi thầm một tiếng, đi qua, từ trong túi lấy ra di động, sau đó màn hình hiện lên cuộc gọi: a Hàn Luật.
Lâm Táo có chút tò mò, cái này là ý tứ gì?
Cô đưa điện thoại cho Mạnh Hoài An.
Không ngờ tay phải hắn nhận di động, tay trái đột nhiên túm chặt cánh tay Lâm Táo, nhẹ nhàng lôi kép liền đem Lâm Táo ôm vào trong ngực.
Lâm Táo: ….
Mạnh Hoài An nhận điện thoại, cô cứng đờ mà dựa vào ngực hắn, gắt gao mím môi, đến thở cũng không dám.
“Ông chủ, xin hỏi ngài cùng Lâm Tiểu thư muốn ăn vị lầu gì?”
Di động truyền đến thanh âm nghiêm túc của Hàn Luật, Lâm Táo nghĩ thầm, ăn lẩu đương nhiên là muốn ăn cay, không cay thì còn gọi là lẩu sao?
Mạnh Hoài An nghe xong, trực tiếp đưa điện thoại cho Lâm Táo: “Em nói với cậu ta.”
Lâm Táo muốn chạy, lại bị Mạnh Hoài An chế trụ.
Lâm Táo càng cứng người, cảm nhận được ý xấu của hắn, Lâm Táo khẽ cắn môi: “Cay, cái loại cay nhất ấy.”
Hàn Luật: “Được, xin hỏi ông chủ còn có phân phó gì khác sao?”
Mạnh Hoài An vừa lúc dừng ở đôi môi Lâm Táo, thuận thế nói với di động: “Tùy tiện mang cho tôi một phần bữa tối.”
Hàn Luật: ….
Hắn sợ nhất chính là ông chủ nói “Tùy tiện.”
Một giờ sau, Hàn Luật mang theo hai phần bữa tối trở lại.
Loại thời điểm này, tiếng đập cửa phi thường chói tai.
Mạnh Hoài An khẽ nhíu mày.
Lại qua năm phút, Mạnh Hoài An ôm Lâm Táo vào phòng ngủ, đóng kỹ cửa, mặc quần áo mới quay trở lại phòng khách.
Cửa phòng mở ra, Hàn Luật liếc mắt một cái liền chú ý tới áo sơ mi phẳng phiu của ông chủ hôm nay có chút nhăn.
Không ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy heo chạy?
Cố tình bỏ qua cửa phòng ngủ đang đóng kín, Hàn Luật trước tiêm đem phần cơm Tây của Mạnh Hoài An đặt trên bàn, lại như người phục vụ chuyên nghiệp, bắt đầu chuẩn bị lẩu cho Lâm Táo.
Lẩu có mùi rất nồng, Mạnh Hoài An kéo rèm, mở cửa sổ.
Chuẩn bị xong hết thảy, Hàn Luật lại rời đi.
Mạnh Hoài An đi vào phòng ngủ, phát hiện táo nhỏ vài phút trước còn như người không xương nằm trên giường bây giờ đã thay một thân quần áo, đỏ mặt ngồi trên giường.
“Có thể ăn rồi.” Mạnh Hoài An nhắc nhở cô.
Lâm Táo không thể như hắn làm như không có việc gì.
Bất quá, nhìn đến nồi lẩu đã lâu không gặp, tâm tình Lâm Táo nhanh chóng tốt lên.
Lâm Táo vừa ăn vừa đổ mồ hôi, vừa thấy cay nồng vừa thấy cực kì sung sướng.
Mạnh Hoài An thong thả ung dung mà ăn phần cơm Tây của hắn, chỉ là, Lâm Táo ăn quá ngon, phảng phất đây là nồi lẩu ngon nhất trên đời.
Tầm mắt đảo qua nước lẩu cay nồng, Mạnh Hoài An bỗng nhiên cảm thấy cơm trong miệng quá nhạt nhẽo.
“Anh muốn ăn không?”
Chú ý tới ánh mắt hắn, Lâm Táo một bên dùng khăn giây lau mồ hôi, một bên hỏi.
Mạnh Hoài An nhìn đầu cô đầy mồ hôi, lập tức không có hứng thú.
Sau khi ăn xong nghỉ ngơi đủ rồi, dưới ánh mắt uy hiếp của Mạnh Hoài An, Lâm Táo lúc này mới chịu đi tắm rửa.
Tắm xong, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, kiều diễm ngon miệng.
Mạnh Hoài An ôm mặt cô, hôn xuống.
30 giây sau, Mạnh Hoài An nhíu mày, xác nhận không phải áo giác của hắn, hắn nhíu mày hỏi Lâm Táo: “Em không đánh răng?”
Lâm Táo nháy mắt: “Đánh rồi.”
Mạnh Hoài An càng ghét bỏ: “Đánh lại lần nữa, vẫn còn vị cay.”
Lâm Táo:….
Cô một phen đẩy Mạnh Hoài An ra, vừa định phát hỏa, lạnh mặt nhìn Mạnh Hoài An, mím môi, quay đầu nói: “Qúa cay, đánh vài lần cũng không hết.”
Mạnh Hoài An trầm mặc.
Sau đó, chính hắn vào nhà về sinh, súc miệng.
Tối nay, Mạnh Hoài An cũng không có hôn Lâm Táo nữa.
Làm cho Lâm Táo nhịn không được suy nghĩ miên man, nếu ăn xong lẩu cay cả người đều cay thì thật tốt biết bao a!