Hiệu quả không khác gì cuộc gọi trong The Ring, Lâm Táo trực tiếp đem điện thoại ném ra ngoài.
Trời ơi, quá đáng sợ!
Tiếng chuông điện thoại phá lệ chói tai, nhưng khi điện thoại rơi xuống giường, tiếng chuông đột nhiên im lặng.
Lâm Táo:.....
Không phải là cô tưởng tượng chứ?
Ôm một tia chờ đợi nhỏ nhoi, Lâm Táo cẩn thận cầm lại di động, bật màn hình, liếc mắt nhìn thấy khung chát "Đãtừ chối!"
Lâm Táo hóa đá.
Cô dám từ chối cuộc gọi của Mạnh Hoài An, vậy hắn nhất định đã nhìn được rồi đi?
Lâm Táo đột nhiên bất lực.
Mạnh Hoài An nhất định sẽ phát ra khí lạnh cả người, Lâm Táo không thể không sợ hắn.
Do dự vài giây, Lâm Táo nhanh chóng giải thích: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, vừa nãy tôi bấm nhầm!"
Ở trong phòng, Mạnh Hoài An nhìn đến "đối phương đã từ chối" lập tức phóng sát ý.
Sau đó, trong tin nhắn của Lâm Táo hắn cảm nhận được nỗi sợ hãi mãnh liệt, đặc biệt là dấu chấm than kia, cô lo lắng đã dập tắt sự tức giận của hắn.
Mạnh Hoài An còn rất thích xem bộ dạng hoảng sợ của Lâm Táo.
Hắn dựa vào sô pha, gọi lại video.
Hung thanh lại vang lên, Lâm Táo vẫn cứ giật mình, cũng may là có kinh nghiệm, lần này không vứt điện thoại thêm lần nữa.
Lại gọi, chắc có chuyện gì đi?
Bất quá nếu Mạnh Hoài An không có việc gì, Lâm Táo cũng không dám không nhận.
Đi ra khóa cửa phòng, Lâm Táo ngồi vào bàn rồi mới nhấn đồng ý.
Internet thật thần kỳ, cô chỉ nhẹ nhàng ấn một chút, Mạnh Hoài An liền xuất hiện trên màn hình, hắn từ 45 độ nhìn xuống, Lâm Táo phảng phất như đang trong tư thái quỳ trước mặt hắn. Mặt nam nhân thực sự đáng sợ, Lâm Táo căn bản không dám nhìn, trước tiên tắt video của hắn ở máy mình.
Như vậy, trên điện thoại chỉ có duy nhất mặt cô.
Trong điện thoại, Mạnh Hoài An liền thấy được cô gái cột tóc đuôi ngựa, mặc một thân áo ngủ màu san hô vàng nhạt.
Tóc cô có chút rối, khí sắc lại rất tốt, khuôn mặt trắng hồng, mắt to hơi lộ ra chút khẩn trương.
Cái áo ngủ của cô không một chút ưu nhã, nhưng nhìn qua có vẻ rất ngoan.
Mạnh Hoài An đưa điện thoại lại gần một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái trên màn hình: "Em chặn tôi?"
Lâm Táo:....
Khiếp sợ, cô cũng thấy biểu tình của mình trên màn hình, vội cúi đầu giải thích: "Tôi, tôi thường xuyên đăng mấy bài không có dinh dưỡng, cũng không biết cái nào sẽ làm anh không vui, liền dứt khoát chặn." Vì cái gì hắn sẽ phát hiện? Hắn rất nhàn rỗi, hay là vẫn luôn theo dõi cô?
Lâm Táo đột nhiên có loại dự cảm không tốt, chẳng lễ Mạnh Hoài An....
"Ngẩng đầu."
Di động truyền đến mệnh lệnh lạnh băng, Lâm Táo cắn môi, một lần nữa nhìn lại màn hình.
Mạnh Hoài An không kiêng nể gì mà đánh giá ngũ quan của cô, nhìn nhìn lại rơi xuống cái cổ thon dài trằng nõn.
Hắn thanh âm hơi trầm xuống: "Có thể chụp ảnh selfie."
Lâm Táo:....Đây là có ý tứ gì?
Mạnh Hoài An nhìn đôi mắt chớp chớp của Lâm Táo: "Nghe nói em đi Hoành Anh?"
Lâm Táo:....Hàn Luật đúng là kẻ lắm mồm, đồ hai mặt!
"Vâng, đúng vậy."
Mạnh Hoài An: "Hoành Anh quá nhỏ, nếu em muốn, tôi có thể an bài em..."
"Tiểu Táo con nói chuyện với ai thế?"
Giọng nói của bà ngoại Tần đột nhiên xen vào, đánh gãy lời nói của Mạnh Hoài An.
Lông mày hắn hơi nhíu lại.
Lâm Táo chưa bao giờ cảm kích bà ngoại như lúc này, cô hướng màn hình áy náy cười, Lâm Táo quay đầu nói với bà: "Là bạn học cấp 3 của con, sao vậy ạ?"
Bà ngoại Tần gõ gõ cửa phòng cô, kỳ quái nói: "Cùng bạn học nói chuyện thì đóng cửa làm gì? Là nam hay nữ?"
Lâm Táo theo bản năng nói dối: "Nữ, Phương Phương hẹn con buổi tối ra ngoài ăn!"
Phương Phương?
Mạnh Hoài An nhấp môi.
Bà ngoại Tần: "Hẹn cái gì mà hẹn, ngày mai con đi rồi, tối nay không được đi nữa?"
Lâm Táo: "Vâng, vậy con nói cho cô ấy đây, bà ngoại còn có việc gì sao?" Làm ơn ngàn vạn lần phải có chuyện a!
Bà ngoại Tần lo lắng bé ngoan nhà mình bị bạn học lừa gạt, vốn dĩ không có chuyện gì, liền kiếm cái cớ: "Bà mua đồ ăn rồi, con ra ăn cùng bà luôn đi!"
Lâm Táo vừa muốn đáp ứng, bỗng nhiên nhanh trí, khó xử nhìn về phía di động.
Mạnh Hoài An đã sớm không kiên nhẫn nghe mấy chuyện nhỏ này, thấy Lâm Táo có ý đáp ứng, hắn trực tiếp tắt điện thoại.
Video kết thúc, xung quanh lần nữa khôi phục yên tĩnh, nhìn phong cảnh phía xa, Mạnh Hoài An nhíu mày.
Vốn định giáo huấn cô một lần, như thế nào lại thành chủ động thay cô đổi công ty?
Được rồi, đổi thì đổi đi, không thấy được người còn tốt, thấy được, Mạnh Hoài An chỉ nghĩ nhanh chóng cùng cô xác định quan hệ.
Cô xác thực có nhiều khuyết điểm, trong lúc kết giao chậm rãi sửa lại là được.
Vừa lúc, ngày mai hắn cũng quay lại thành phố S.
Sắp phải rời đi, ông bà ngoại Tần thực sự không tha Lâm Táo, thẳng đến 9h tối, nhị lão đi ngủ, Lâm Táo mới tìm được cơ hội gọi điện cho Tần Lộ.
Tránh ở trong chăn, Lâm Táo nhỏ giọng nói: "Chị họ, Mạnh Hoài An lại tìm em, làm sao bây giờ?"
Tần Lộ đang xem tin tức giải trí, nghe được, liền ngạc nhiên: "Hắn như thế nào tìm em, một năm một mười kể hết cho chị."
Lâm Táo liền tường thuật một lúc lâu.
Tần Lộ thanh âm nghiêm túc: "Em đừng vội, chị hảo hảo ngẫm lại đã, ngày mai gặp mặt lại nói."
Trò chuyện cứ như vậy kết thúc.
Lâm Táo ôm di động, trái lo phải nghĩ, cảm thấy ánh sáng quá chói mắt, liền tắt đèn đi, nghĩ lại, bất tri bất giác ngủ rồi.
Ngày hôm sau vừa gặp mặt, Lâm Táo gấp không chờ nổi mà nhờ chị họ hỗ trợ.
Tần Lộ hướng tài xế xe dương dương cằm: "Trên đường nhiều người, đến chung cư lại nói, em trước xem cái này đã."
Cô chuyển cho Lâm Táo một đường link: "Xem đến chương 30 là được, xem xong nói với chị."
Lâm Táo mở link ra xem, phát hiện đây là một quyển tiểu thuyết tên là "Ông chủ bá đạo cường thế sủng aí"
Lâm Táo:.....
Cô nhìn chị họ, ôm một bụng thắc mắc bấm vào xem nội dung.
Thời điểm đang chờ máy bay, Lâm Táo rốt cuộc đã xem xong 30 chương.
Tiểu thuyết này kể về một cô bé lọ lem đến làm việc ở công ty của nam chính là ông chủ, ngày đầu tiên không cẩn thận biết được gian tình của cấp trên với nữ thư kí, sau đó bị vị nam cấp trên đó theo dõi. Nữ chủ có tinh thần trọng nghĩa vô cùng mạnh, vô luận vai ác cấp trên có làm khó dễ cô hay các động nghiệp khác, nữ chủ cũng sẽ dũng cảm đứng ra, vai ác cấp trên muốn đuổi việc cô, lúc này ông chủ bá đạo xuất hiện, đuổi việc vai ác cấp trên.
Cho dù nữ chủ vẫn luôn chướng mắt ông chủ, ông chủ lại càng ngày càng thưởng thức nữ chủ, bắt đầu lạnh nhạt với nữ phụ gợi cảm.
Chương 30 chính là lúc ông chủ muốn đuổi nữ phụ đi, nữ phụ khóc lóc hỏi: "Lúc trước anh đối tốt với tôi như vậy đều là giả sao?"
Ông chủ dùng tay nâng cằm nữ phụ lên, nhìn cô ta lệ rơi như mưa, lạnh băng nói: "Thật sự, nhưng hiện tại cô làm tôi không nhấc nổi hứng thú nữa."
Nữ phụ ảm đạm rời đi, ông chủ đến trước cửa kính trong suốt của văn phòng thư ký, nhìn về phía thư kí mới – nữ chủ.
Nữ chủ thấy ớn lạnh, lại tiếp tục làm việc.
Ông chủ nghiền ngẫm cười, nghĩ thầm: Nữ nhân, cô sớm muộn gì cũng là của tôi.
Mấy chương cứ như vậy kết thúc.
"Em xem xong rồi." Lâm Táo chuyển hướng sang chị họ bên cạnh "Chị là nói, em cùng nữ chủ trong đây giống nhau?"
Tần Lộ thiếu chút nữa cười ra tiếng, trên dưới nhìn cô một lần: "Trừ bỏ đều xinh đẹp, hai người có điểm nào giống nhau? Nữ chủ người ta dám mắng ông chủ, em dám sao? Em chỉ không cẩn thận không nhận cuộc gọi video của hắn đã sợ chết khiếp rồi."
Lâm Táo ngượng đến nỗi đỏ bừng mặt, cô xác thật rất sợ Mạnh Hoài An, nhưng cũng không quá khoa trương như chị họ nói chứ.
Sờ sờ màn hình di động, Lâm Táo tiếp tục đoán: "Vậy chị là nói, hắn hiện tại cũng có ý tưởng như ông chủ trong truyện?" Đối với cô nhất định phải có được.
Chung quanh không ngừng có người đi lại, Tần Lộ lắc đầu, bảo Lâm Táo tiếp tục đọc lại 30 chương truyện.
Chờ hai người về đến chung cư, Lâm Táo rốt cuộc đã có bóng ma với mấy chữ "ông chủ bá đạo"
Tần Lộ đem cô ấn trên ghế sô pha, chỉ vào cao ốc Hoàn Vũ phía cửa sổ bắt đầu phân tích: "Đầu tiên chúng ta phải xác minh một điều, Mạnh Hoài An thật sự coi trọng em hay em càng từ chối, hắn càng không buông tay, nếu chọc hắn nóng nảy hắn có thể sẽ ngấm ngầm giở trò, đến lúc đó chịu khổ cũng là em."
Lâm Táo xoắn xoắn ngón tay: "Ýchị là, em phải đáp ứng hắn."
Tần Lộ: "Đúng vậy, chỉ cần hắn không có ham mê biến thái gì, em liền ngoan ngoãn làm nữ nhân của hắn trước, chờ hắn đối với em không còn hứng thú, em liền có thể giống như nữ phụ kia rời đi, muốn làm gì thì làm."
Lâm Táo: "Cái gì ham mê biến thái?"
Tần Lộ: "....Chính là dùng sáp nến hay roi da với em đó!"
Lâm Táo:.....Chẳng lẽ Mạnh Hoài An không phải coi trọng vẻ ngoài của cô, mà chỉ là muốn ngược đãi cô?
Mười chín năm luôn ngoan ngoãn đọc sách đã bao giờ xem qua sách cấm, Lâm Táo muốn khóc: "Hắn nếu là cuồng ngược đãi thì sao bây giờ?"
Tần Lộ bỗng nhiên cảm thấy, em họ hình như hiểu nhầm cái gì đó, bất quá không sai biệt lắm là được.
"Hắn mà thực sự có khuynh hướng đó, chúng ta báo cảnh sát." Tần Lộ ngưng trọng nói với em họ.
Lâm Táo tức khắc kiên định rất nhiều, cô sợ chị họ tiếp tục bảo cô nhẫn nhịn.
"Kia hắn đại khái khi nào mới hết hứng thú?" Lâm Táo lại hỏi, cùng Hoành Anh đã ký hợp đồng, giấy trắng mực đen 5 năm, tiền vi phạm hợp đồng không phải là con số nhỏ, tựa như chị họ nói, các cô về nhà bán bán bánh bao không thể là đường lui được, chỉ có thể đối mặt.
Tần Lộ: "Cái này không nói chính xác được, khả năng hai ba tháng, hoặc hai ba năm, cũng có thể lâu hơn."
Lâm Táo mặt ủ mày chau.
Tần Lộ phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: "Nếu hắn không có điểm biến thái gì. Chẳng lẽ, em, em...muốn đáp ứng hắn?"
Lâm Táo nhìn sàn nhà: "Để ý có ích lợi gì chứ....Dù sao em cũng không có bạn trai, hắn tựa hồ cũng không có bạn gái, nếu hắn một hai phải theo đuổi em, em liền trước thử cùng hắn tiếp xúc, nếu hắn không quá có nhiều khuyết điểm, kia yêu đương một đoạn thời gian cũng không tệ."
Tần Lộ trầm mặc, cùng Mạnh Hoài An yêu đương, em họ đúng là ngốc bạch ngọt a.
Lâm Táo không ngừng xoắn xoắn ngón tay mình, qua thật lâu, cô mới rầu rĩ nói hỏi: "Chị họ, nếu em cùng hắn yêu đương, không cần tiền của hắn, cũng không cần bất luận tài nguyên gì từ hắn, như vậy có tính là tiềm quy tắc không?"
Cô chỉ nghĩ an ổn mà đóng phim, chân chính bản thân tự kiếm tiền.
Tần Lộ tâm tình phức tạp nhìn Lâm Táo.
Lâm Táo ngẩng đầu, mắt hơi có ánh nước: "Tính sao?"
Tần Lộ bỗng nhiên đau lòng, cô đem Lâm Táo ôm vào trong lòng, chém đinh chặt sắt nói: "Không tính, chỉ cần em không nhận bất cứ chỗ tốt gì từ hắn, vậy liền không phải tiềm quy tắc, nhiều lắm xem như, xem như là có thêm người bạn trai cao phú soái mà tôi, hơn nữa chất lượng phục vụ còn rất tốt nữa."
Lâm Táo cười, trộm cọ cọ đôi mắt vào áo chị họ: "Được, chờ lúc hắn tới, em sẽ thương lượng cùng hắn, nếu hắn không đáp ứng yêu cầu của em, em cũng sẽ không đồng ý với hắn."
Tần Lộ nghĩ thầm, Mạnh Hoài an như thế nào sẽ không đáp ứng, hắn còn ước gì đâu!
Chị em hai người quét dọn phòng cả một buổi chiều, thái dương đã ngả về phía tây.
Hai người thay quần áo, vừa định ra ngoài mua đồ ăn, di động Lâm Táo liền vang lên.
Lâm Táo lấy di động ra, là Hàn Luật.
Hàn Luật thanh âm mang theo ý cười: "Lâm tiểu thư, năm mới vui vẻ!"
Lâm Táo không vui nổi: "Chuyện gì?"
Hàn Luật: "...Bữa tối."
Kịch bản của ông chủ mọi người đều quen thuộc, trợ lý Hàn cũng không định nói nhiều nữa.
Lâm Táo hướng chị họ cười khổ, buông điện thoại, nói: "Được, tôi đang ở chung cư, anh đến đón tôi đi."
Hàn Luật phi thường ngoài ý muốn, tắt điện thoại, hắn ra ngoài đến cửa nhà đối diện.
Lâm Táo đi mở cửa.
Tần Lộ nhìn sườn mặt trắng nõn của em họ, đột nhiên chạy như bay trở về phòng, cầm một cái mũ dệt màu trắng vọt ra.
"Mang lên, đừng để người ta nhìn thấy mặt." Một bên thay Lâm Táo đội mũ, một bên hướng Tần Lộ dặn dò.
Lâm Táo ngoan ngoãn gật đầu.
Hàn Luật:...
Từ khi nào, việc cùng ông chủ ăn cơm lại biến thành một việc không quang minh chính đại như này?
****
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Đổi góc độ khác, mọi người có thể đem quyển truyện này trở thành "Nữ nhân trong lòng tôi chỉ có kiếm tiền, mỗi ngày ngủ với tôi nhưng vẫn không muốn phụ trách".