Đừng Làm Phiền Tôi Kiếm Tiền - Chương 25

Đừng Làm Phiền Tôi Kiếm Tiền Chương 25
Tuy rằng Tần Lộ nói xấu rất nhiều sau lưng Mạnh Hoài An. Nhưng thật sự khi thấy người thật của hắn, một người toàn thân tản ra khí lạnh, Tần Lộ cũng quẫn.

Chị em họ đúng là chị em họ, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.

Vừa mới nhận được điện thoại của Hàn Luật, Tần Lộ cũng biết Mạnh Hoài An gửi wechat đến, cho nên Mạnh Hoài An xuất hiện ở chỗ này, mục đích là gì không cần nói cũng biết.

“Cái kia, Mạnh tiên sinh là tới tìm Tiểu Táo đi, con bé đang xem TV ở bên trong, mời ngài vào trong! "

Trong lúc lúng túng, Tần Lộ lựa chọn bảo em họ ra khiêng cái đồ đông lạnh này vào.

Nói xong, cô nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, trốn đến địa phương em họ không nhìn thấy.

Vì thế, ngay khi Lâm Táo nghe được mấy chữ Mạnh tiên sinh, cô khó thể tin mà quay đầu ra cửa, nhìn Mạnh Hoài An cả khuôn mặt đen sì bước vào.

“Đông!!!”, bát dâu trong tay là cô nhân lúc chị họ ra ngoài mà bê trộm giờ đây cũng thê thảm nằm trên đất.

ở phía sau Mạnh Hoài An, Tần Lộ không nỡ nhìn thẳng mà đóng cửa ra vào.

Cửa tuy rằng đã đóng, nhưng khí lạnh do Mạnh Hoài An phóng thích dường như vẫn lưu lại quanh đây, Tần Lộ xoa xoa cánh tay, hỏi Hàn Luật: “Anh đoán, ông chủ của anh sẽ ở nhà chúng tôi bao lâu?”

“Không biết.” Hàn Luật mặt vô biểu tình nói, xoay người đi về phía nhà mình.

Tần Lộ không có địa phương nào để đi, theo bản năng đi theo phía sau hắn: “Cái kia, tôi có thể vào nhà anh ngồi một lát hay không? Chờ Mạnh tiên sinh đi rồi tôi lại về nhà.”

Hàn Luật nhíu mày, hắn chưa từng chiêu đãi qua nữ khách nhân.

“Vào đi.”

Hàn Luật một bên mở cửa một bên nói.

Tần Lộ đột nhiên có chút tò mò phòng ở của vị trợ lý cao lãnh này, vào cửa tầm mắt vừa chuyển, phát hiện nhà của Hàn Luật tựa như nhà mới mua, trên bức tường trắng ngoại trừ một cái đồng hồ cũng không còn treo bất cứ thứ gì, gia cụ cũng ít đến đáng thương, chỉ có một cái TV, sô pha cùng bàn trà, bàn ăn, thậm chí đến rèm cửa cũng không có!

Tần Lộ: Đúng là tác phong của người không có cảm tình!

“Anh, bên nhà anh có phải hay không quá đơn giản?” Tần Lộ nhịn không được hỏi.

Hàn Luật nhìn một vòng khắp nơi, thái độ không sao cả: “Tôi ở một mình, thế này là đủ rồi.” Nói xòng, hắn chỉ chỉ sô pha: “Tôi vào phòng nghỉ ngơi, cô xem TV đi, trong ngăn kéo bàn trà có đồ ăn vặt, muốn uống gì đên tủ lạnh lấy.”

Tần Lộ chắp tay trước ngực: “Cảm ơn cảm ơn, quấy rầy rồi!”

Hàn Luật lập tức đi vào phòng ngủ.

Tần Lộ ngồi trên sô pha, nhìn TV đối diện đen như mực, cô bỗng nhiên có chút lo lắng cho em họ.

Bất quá….

Nếu đem việc Hàn Luật nói dối có đồ chuyển phát nhanh cùng tin nhắn trên wechat của Mạnh Hoài An liên hệ với nhau, đã nói lên Mạnh Hoài An muốn biết em họ đang ở đâu, nói cách khác, Mạnh Hoài An chỉ quá muốn gặp em họ…. Không, càng có thể Mạnh Hoài An lại muốn cùng em họ xem <<The Titanic>> một lần nữa!

Đúng là đại lưu manh, quá đói khát rồi!

Phòng 3602 đối diện, Lâm Táo hoàn toàn không dự đoán được sẽ ở thời gian này, địa điểm này nhìn thấy Mạnh Hoài An….

Ngay 20 phút trước, cô còn nói dối Mạnh Hoài An mình đang tập thể hình…

Từ từ, cái này vẫn tiếp tục nói dối được, chỉ cần cô nói vừa trở về không bao lâu là được rồi?

Ngay lúc Mạnh Hoài An muốn chạy tới trước mặt Lâm Táo, khát vọng cầu sinh khiến Lâm Táo tìm ra một lý do tốt.

“Anh, anh sao lại tới đây?”

Tuy rằng đã tìm được cơ hội, cả người Lâm Táo vẫn như cũ cứng đờ, nói chuyện đều vấp.

Cô đứng lên, Mạnh Hoài An ngỗi xuống vị trí vừa rồi của cô, ánh mắt lạnh băng đảo qua mấy quả dâu trên mặt bàn cùng với bộ phim thần tượng đang chiếu dở trên TV. Lúc này phim chiếu đến cảnh nam chính cao phú soái đến phòng làm việc của nữ chính, nữ chính trong một đống ánh mắt hâm mộ của đồng nghiệp chạy chậm ra, kinh hỉ hỏi nam chính: “Sao anh lại đến đây?”. Nam chính cao phú soái ôn nhu cười: “Nhớ em.”

Hình ảnh đập vào mắt, lời kịch lọt vào tai, Mạnh Hoài An sắc mặt càng đen.

Lâm Táo có thể hay không hiểu lầm hắn sẽ trả lời như vậy?

Cô căn bản không chú ý trong TV đang chiếu cái gì, thấy Mạnh Hoài An nhìn chằm chằm TV, phảng phất bộ dáng càng thêm không cao hứng, cô chạy nhanh cầm điều khiển tắt TV đi, tắt xong lại quay lại nhìn Mạnh Hoài An, chờ hắn trả lời.

Mạnh Hoài An chỉ lạnh lùng hỏi lại: “Em hình như không hoan nghênh tôi.”

Lâm Táo: ….

Tuy rằng đây là sự thật, nhưng tuyệt đối không thể thừa nhận.

Cô cười gượng: “Không có, chính là, chính là trong nhà quá loạn, sớm biết anh sẽ tới, tôi trước dọn dẹp lại một chút.”

Mạnh Hoài An nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ với khí sắc không tồi của cô: “Không phải nói ở phòng tập thể thao sao?”

Tình thần Lâm Táo chấn động, lấy ra kĩ thuật diễn lấp liếm: “Đúng vậy, vừa trở về được 5 phút đi.”

Mạnh Hoài An vẫn chưa hết nghi ngờ: “Phòng tập cách nơi này rất xa?”

Đối mặt với ánh mắt như thẩm vấn phạm nhân của hắn, Lâm Táo căn bản không có thời gian suy nghĩ, theo bản năng nói ra khoảng cách thật từ chung cư đến phòng tập: “Đi xe, đi xe đại khái khoảng nửa giờ.”

Mạnh Hoài An mắt đen híp lại: “Nói cách khác, vừa lúc nãy anh hỏi em, em là đang trên taxi hoặc là vừa mới về đến tiểu khu.”

Lâm Táo:….

Mạnh Hoài An dựa lưng vào ghế, tiếp tục hỏi: “Vậy em vì cái gì nói mình vẫn đang ở phòng tập?”

Lâm Táo:….

Cô bịa không ra!

Lâm Táo cúi đầu, bất an mím môi.

Cô như vậy, rất giống một nữ sinh vì không làm bài tập mà bị chủ nhiệm lớp gọi tới văn phòng phê bình, vừa ngại ngùng vừa lúng túng.

Mạnh Hoài An bỗng nhiên rất muốn ôm cô một cái.

“Lại đây.”

Lâm Táo nghi hoặc mà a một tiếng, giữa 2 người chỉ cách mấy bước chân nhỏ, còn muốn cô đi qua?

Lâm Táo chậm rì rì mà dịch lên phía trước, đứng yên trộm nhìn nam nhân ngồi trên sô pha.

Ánh mắt sợ hãi kia, Mạnh Hoài An không nhịn nữa, bàn tay to lập tức giữ chặt tay cô gái nhỏ, trực tiếp đem cô ôm vào trong lòng.

Trời đất quay cuồng, Lâm Táo hét lên một tiếng, người đã bị Mạnh Hoài An ôm lấy.

Không kịp nghĩ cái gì, âm thanh lạnh như băng của nam nhân đã vang lên: “Không muốn nhìn thấy tôi?”

Lâm Táo thiếu chút nữa liền gật đầu, cũng may cô không có ngốc như vậy, vội lắc đầu: “Không phải….”

Mạnh Hoài An ánh mắt nguy hiểm: “Vậy tại sao phải nói dối?”

Đối diện với ánh mắt như nhìn thấu lòng người của hắn, Lâm Táo không dám nói dối nữa, chỉ phải nhắm chặt mắt lại, thành thật trả lời: “Tôi, tôi sợ eo đau, ngày mai tôi, tôi còn có khóa vũ đạo, khóa thể hình.”

Mạnh Hoài An:….

Tuy rằng có chút ngoài dự đoán, nhưng nhìn khuôn mặt hồng hồng của cô gái nhỏ, lực chú ý của Mạnh Hoài An nháy mắt bị rời đi.

Lâm Táo cũng cảm giác được hắn khác thường.

Cô ngơ ngác nhìn về phía Mạnh hoài An.

Hắn trực tiếp bế cô lên hướng phòng ngủ đi đến, hai phòng ngủ cách nhau rất gần. Mạnh Hoài An đứng giữa 2 cánh cửa, thanh âm trầm thấp: “Cái nào của em?”

Tầm mắt Lâm Táo theo bản năng nhìn về phía phòng mình.

Mạnh Hoài An một chân đá văng cửa phòng ngủ, đi nhanh vào, khóa trái.

Một giờ sau, Lâm Táo phế rồi.

Cả người vô lực nằm trên giường, mắt to ướt dầm dề mà nhìn đền treo trên trần nhà.

Mạnh Hoài An dựa vào đầu giường không biết suy nghĩ cái gì, Lâm Táo có chút muốn đi nhà về sinh.

Chính là lúc này mà đi vệ sinh, giống như có điểm kỳ quái.

Lâm Táo nhẫn.

Hô hấp của cô gái nhỏ dần khôi phục bình thường, ánh mắt Mạnh Hoài An nhìn nghiêng sang cô, thấy Lâm Táo giấu đầu lòi đuôi mà đắp chăn, chỉ chừa đầu và cổ ở bên ngoài. Tuy rằng chỉ có chút ánh đèn từ ngoài cửa sổ hắt vào, nhưng Mạnh Hoài An hoàn toàn có thể tưởng tượng ra biểu tình bây giờ của cô, khẳng định giống như lần trước, hai má đỏ hồng, đôi mắt như vừa rửa qua nước mưa trong suốt ướt át.

Mạnh Hoài An thích nhất là bộ dáng này của cô, đặc biệt quyến rũ, cũng đặc biệt ngoan.

Thưởng thức xong nữ nhân của mình, Mạnh Hoài An vừa muốn hỏi cô vì cái gì mà mấy ngày nay không liên hệ với hắn, bỗng nhiên cảm thấy vấn đề này có hương vị như oán phụ.

Mạnh Hoài An liền ngậm miệng, qua một lát, hắn mới như bố thí nói cho Lâm Táo: “em là bạn gái của tôi, không cần sợ tôi như vậy.”

Lâm Táo thất thần: “Ân.”

Mạnh Hoài An nhíu mày, tránh cho cô còn không hiểu rõ, hắn giải thích nhiều một câu: “Tôi rất bận, không hy vọng em không có việc gì lại quấy rầy tôi, nhưng nếu nhớ tôi, hoặc có việc tìm tôi, chỉ cần tôi có thời gian, đều có thể gặp em.”

Lâm Táo không có nhớ hắn, cũng không có sự tình tìm hắn, hơn nữa cô cũng rất bận a.

“Không có việc gì, anh cứ làm việc đi, tôi sẽ tận lực không quấy rầy anh.” Lâm Táo ngoan ngoãn bảo đảm.

Mạnh Hoài An mím môi, là hắn nói không đủ rõ ràng, hay là cô quá ngốc?

Trầm mặc một lúc, hắn cuối cùng giải thích nói: “một ngày nhắn tin wechat một lần, không tính là quấy rầy.”

Lâm Táo chớp mắt, nghĩ đến mình mỗi ngày cùng chị họ ở gần nhau nhưng nói chuyện trên wechat một ngày cũng rất nhiều, tức khắc cảm thấy kẻ có tiền quả nhiên tranh thủ thời gian, vội đến một ngày chỉ có thể trò chuyện một lần trên wechat với bạn gái. May mắn cô đối với Mạnh Hoài An cũng không có cảm tình, bằng không yêu đương như này cũng quá nhàm chán rồi.

“Được, tôi nhớ rồi.” Lâm Táo lại lần nữa bảo đảm.

Mạnh Hoài An ẩn ẩn cảm thấy cô vẫn là nghe không hiểu, nhưng vào lúc này, tây trang hắn ném trên ghế truyền đến âm thanh thông báo tin nhắn.

Mạnh Hoài An xuống giường cầm lấy di đông.

Lâm Táo: …..

Cô đột nhiên quay đầu, cự tuyệt nhìn bóng lưng hắn, kẻ có tiền thật tự tin, đổi thành cô dù cảm thấy thân hình mình đẹp cũng không dám không mặc gì mà xuống giường a. Hơn nữa, Lâm Táo thật sự cảm thấy lúc Mạnh Hoài An mặc tây trang đẹp hơn nhiều, lúc đó có chút lạnh lùng cấm dục, còn khi không mặc gì, uh, có điểm không biết xấu hổ.

Mạnh Hoài An từ trong túi áo lấy ra di động, quét mắt nhìn cô gái nhỏ đang thẹn thùng rúc đầu trong chăn, hắn tựa như không có việc gì mà quay lại giường, xem tin nhắn.

Lâm Táo không nhịn được, bọc chăn ngồi dậy, trái phải nhìn xem, phát hiện quần áo của mình đều rơi trên mặt đất.

Đối lập với quần áo của Mạnh Hòai An đều để gọn gàng cạnh giường, Lâm Táo bĩu môi, đây là bạn trai cái gì, bạn trai sẽ đối đãi khác biệt như vậy?

Cô ôm chăn vào nhà về sinh.

Thời điểm Mạnh Hoài An xem xong tin nhắn liếc nhìn cô một cái, thấy bóng dáng của cô như cái kén bướm đang chậm rì rì lướt vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh của phòng ngủ chính tương đối lớn, Lâm Táo bỏ chăn ra đặt trên cái ngăn để đồ tắm, trước tiên giải quyết vấn đề sinh lý.

Giải quyết xong rồi, Lâm Táo thật sự không muốn ra ngoài đối mặt với Mạnh Hoài An, dứt khoát mở vòi sen ra tắm rửa.

Lâm Táo cố ý lề mề, sau đó lại sấy tóc đến nửa giờ, đoán Mạnh Hoài An có khả năng đi rồi, Lâm Táo lấy khăn tắm bao mình lại, trộm mở cửa, dò đầu ra bên ngoài xem.

Sau đó, cô liền thấy được một đôi chân dài, cùng với……

Lâm Táo hóa đá.

“Như thế nào chậm như vậy?” Mạnh Hoài An ngữ khí không tốt nói.

Lâm Táo dùng sức nhắm chặt mắt, ý đồ đem một màn vừa rồi ném ra khỏi đầu.

Tuy rằng hắn đã mặc áo sơ mi, nhưng nó không đủ để bảo vệ đôi mắt của cô!

“Thật xin lỗi, anh dùng đi!”

Lâm Táo lập tức liền muốn chạy ra ngoài.

Nhưng Mạnh Hoài An lại bắt lấy khăn tắm của cô, đem người túm trở về, lại mang vào nhà vệ sinh.

Dựa vào trên cánh cửa, Lâm Táo mệt mỏi nhìn Mạnh Hoà An, Lâm Táo luống cuống: “Vẫn tiếp tục?”

Mạnh Hoài An: “Không có.”

Lâm Táo nhẹ nhàng thở ra.

Đem bạn gái thả lại xuống giường, Mạnh Hoài An nằm xuống theo, cầm lấy di động trả lời tin nhắn.

Lâm Táo không còn sức lực, nhưng vẫn còn tỉnh táo, nhìn đồng hồ, phát hiện đã qua 12 giờ.

Mà tư thế của Mạnh Hoài An….

Lâm Táo thử hỏi: “Anh đêm nay không đi sao?”

Ngón tay Mạnh Hoài An hơi dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn cô.

Lâm Táo hướng trong chăn rụt cổ, nhưng vẫn là nhỏ giọng nói ra: “Không biết chị họ tôi có về hay không.”

Mạnh Hoài An minh bạch, cô không muốn hắn ở lại.

Có chút buồn cười, hắn đến tìm cô, cô cư nhiên không muốn hắn lưu lại qua đêm!

“Trả lời xong tin nhắn đã.” Mạnh Hoài An lạnh giọng nói.

Lâm Táo yên tâm, ôm chăn dịch dịch sang bên cạnh, căng tinh thần chờ hắn rời đi.

Mạnh Hoài An cơ hồ tức giận mà nhấn mấy cái lên di động, gửi xong tin nhắn liền đứng lên.

Năm phút sau, Hàn Luật cùng Mạnh Hoài An vào thang máy, Mạnh Hoài An mặt đen đến nỗi phảng phất như hắn mới là người bị ngủ vậy?

Tần Lộ nhìn về phía em họ đang ngáp ngắn ngáp dài, 4 giờ vừa rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận