Em Chỉ Rung Động Khi Yêu Anh - Chương 19: Tôi vẫn chưa quên được em đâu
Chương trước- Chương 1: Thanh mai trúc mã
- Chương 2: Hương vị của tình yêu thuần khiết
- Chương 3: Đánh dấu chủ quyền
- Chương 4: Thình thịch, thình thịch
- Chương 5: Giấc mơ
- Chương 6: Sự im lặng của Ngải Tịch
- Chương 7: Cô có tư cách gì để yêu con tôi?
- Chương 8: Khung ảnh
- Chương 9: Anh thấy là anh điên rồi!
- Chương 10: Tôi chưa từng yêu anh!
- Chương 11: Buông tay
- Chương 12: Hãy tha thứ cho sự ích kỉ của em
- Chương 13: Đau khổ tột cùng
- Chương 14: Tập đoàn Thần Tịch lên sàn
- Chương 15: Tần Khuyết
- Chương 16: Mượn thanh danh của anh một lát
- Chương 17: Gặp lại người quen cũ không chào hỏi một câu sao?
- Chương 18: Tôi là vị hôn thê của anh ấy
- Chương 19: Tôi vẫn chưa quên được em đâu
- Chương 20: Tình yêu có mùi vị thế nào?
- Chương 21: Vậy tôi gọi em là Tịch nhé?
- Chương 22: Nhìn vật nhớ người
- Chương 23: Những điều đặt biệt luôn dành cho người đặt biệt
- Chương 24: Hãm hại
- Chương 25: Nụ hôn mê muội
- Chương 26: Sự mềm lòng nhất thời
- Chương 27: Ai là kẻ đang đeo mặt nạ làm người tốt?
- Chương 28: Đến Hắc Thị
- Chương 29: Vết son môi trên áo
- Chương 30: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 31: Bước cuối cùng đến bên bờ vực của tình yêu
- Chương 32: Thuộc về anh
- Chương 33: Ân ái không rời
- Chương 34: Cuồng nhiệt
- Chương 35: Dám đụng vào người đàn ông của Ngải Tịch?
- Chương 36: Vì yêu nên đồng ý buông thả
- Chương 37: Tai nạn
- Chương 38: Em đang mang trong mình giọt máu của anh!
- Chương 39: Kèo trên
- Chương 40: Tin tức bất ngờ
- Chương 41: Tình địch xuất hiện
- Chương 42: Buổi sáng tình cảm
- Chương 43: Âm mưu
- Chương 44: Trả thù
- Chương 45: Con của chúng ta..chết rồi!
- Chương 46: Còn gì đau đớn hơn?
- Chương 47: Nợ máu phải trả bằng máu!
- Chương 48: Cho nhau một chút thời gian đi!
- Chương 49: Gặp lại Fendy
- Chương 50: Em cũng nhớ anh nhiều lắm!
- Chương 51: Tại sao em không cho anh một cơ hội?
- Chương 52: Cái giá phải trả của Mạn Kì Sa
- Chương 53: Sự thật luôn đau lòng
- Chương 54: Sự lạnh nhạt của Ngải Tịch
- Chương 55: Sóng gió
- Chương 56: Nụ hôn nhung nhớ
- Chương 57: Cảnh xuân trên xe của Tâm Đông
- Chương 58: Rắc rối
- Chương 59: Cả thế giới đã có em lo cho anh!
- Chương 60: Simle xuất hiện
- Chương 61: Tất cả là vì anh
- Chương 62: Dù trời có sập xuống tôi cũng chống tay đỡ cho anh ấy!
- Chương 63: Giao dịch
- Chương 64: Giấu diếm
- Chương 65: Hắc Mộc Thần! Em yêu anh
- Chương 66: Lửa giận
- Chương 67: Giày vò thể xác lẫn trái tim..
- Chương 68: Giam lỏng
- Chương 69: Giận cá chém thớt
- Chương 70: Số phận của em đã bị trói buộc bởi tôi rồi!
- Chương 71: Sỉ nhục
- Chương 72: Bỏ trốn
- Chương 73: Tôi sẽ tính sổ với em sau!
- Chương 74: Đòi người
- Chương 75: Đánh gãy chân em!
- Chương 76: Xin lỗi em!
- Chương 77: Đêm Giao Thừa
- Chương 78: Mượn rượu giải sầu
- Chương 79: Chứng kiến
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Em Chỉ Rung Động Khi Yêu Anh
Chương 19: Tôi vẫn chưa quên được em đâu
Khác với vẻ yên tĩnh của Ngải Tịch đang ngắm bình minh và lặng lẽ rơi nước mắt..
Trên chiếc xe Bugatti Centodieci này lại tỏa ra bầu không khí lãnh lẽo.
Hắc Mộc Thần dựa người ra sau, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi, anh thong thả nhắm mắt nghỉ ngơi.
Từ lúc lên xe đến giờ anh không mở miệng nói với Mạn Kì Sa một câu nào, vẻ lạnh lùng xa cách của anh đối với cô ta lại trở về, khác hẳn vẻ dịu dàng ban nãy.
Mạn Kì Sa tuy trong lòng bực bội nhưng không dám nói ra, cô ta biết trước nay Hắc Mộc Thần làm chuyện gì đều có dụng ý khác.
Cả việc bỗng nhiên hôm nay anh đối xử tốt với cô ta cô ta còn thấy lạ, nhưng nhanh chóng vui mừng vì nghĩ rằng mình đã được Hắc Mộc Thần chú ý đến.
Thế mà lúc lên xe rồi anh lại không thèm ngó ngàng gì đến cô ta? Cái quái gì vậy chứ?
Suy nghĩ một lát cô ta vẫn nhẫn nhịn không được mà mở lời nũng nịu.
" Mộc Thần, anh đưa em đi ăn gì đó được không? ".
Hắc Mộc Thần vẫn nhắm mắt, cô ta không biết anh có nghe hay không nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy anh trả lời.
Mạn Kì Sa hơi khó chịu kéo tay Hắc Mộc Thần, anh bây giờ mới mở mắt ra nhìn cô. Nhưng đôi mắt ấy quá lạnh lẽo khiến cô phát run, cả lời anh chậm rãi thốt ra càng khiến cô ta thấy sợ hãi.
" Tôi cho cô đụng vào người tôi chưa? ".
Xưng hô lại thay đổi.
Mạn Kì Sa vội rút tay lại, nhưng bản tính kiêu ngạo vẫn không chữa được.
" Lúc nãy rõ ràng em khoát tay anh được mà ".
Hắc Mộc Thần bỗng nở nụ cười nhạt, anh lại điềm đạm cất tiếng.
" Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ. Cô nên nhớ rằng giữa chúng ta chỉ là giao dịch. Hiểu chứ? Còn nữa, tôi chỉ nói đưa cô về nhà chứ không hề nói sẽ dẫn cô đi ăn. Tôi đã từng nói với cô rất nhiều lần mà, khi không có sự cho phép tôi cấm cô đụng vào người tôi! ".
Mạn Kì Sa ủy khuất nhìn anh, quả thật lúc nãy cô ta đã hơi bạo gan. Nhưng sao anh trước mặt cô gái đứng bên cạnh Tần Khuyết lúc nãy lại như thân quen lắm, Mạn Kì Sa nhận ra được ánh mắt khác lạ từ Hắc Mộc Thần dành cho Ngải Tịch.
Cô ta trước nay chưa từng thấy anh như vậy. Một ánh mắt dịu dàng cũng chưa từng có với cô ta, vậy mà hôm nay đứng trước mặt Ngải Tịch anh lại nhìn cô ta như vậy, hỏi sao Mạn Kì Sa không vui cho được?
Nhưng hoa chưa kịp nở đã tàn, anh lại xa cách trở về vạch xuất phát với Mạn Kì Sa như ban đầu.
...
Chiếc xe dừng lại trước một biệt thự to lớn. Đây là nhà của Mạn Kì Sa, Mạn gia.
Mạn Kì Sa bước xuống xe Hắc Mộc Thần, lưu luyến nhìn anh, vậy mà anh không đoái hoài gì tới cô ta.
Định mở miệng mời anh vào nhà nhưng chiếc xe Bugatti Centodieci đã nhanh chóng vụt đi.
Mạn Kì Sa hậm hực dậm chân bước vào nhà.
Trong chiếc xe của Hắc Mộc Thần, anh lại ngã người ra sau tiếp tục công việc đang nhắm mắt nghỉ ngơi còn dang dở của mình.
Khang Dụ nhìn qua gương chiếu hậu thấy anh có vẻ mệt mỏi.
Thái độ kính trọng nói với Hắc Mộc Thần.
" Hắc Tổng, chúng ta về biệt thự Hắc gia luôn ạ? ".
Hắc Mộc Thần giọng khàn khàn vang lên.
" Không cần, đưa tôi đến Tịch Bảo là được ".
" Vâng ".
...
Biệt thự Tịch Bảo.
Ở thư phòng, Hắc Mộc Thần đứng dựa người vào bàn làm việc. Ánh mắt anh đưa theo khung cảnh đồ sộ sau cửa sổ. Thành phố New York vào bình minh.
Bộ com lê trên người anh đã thay ra, anh khoác một chiếc áo choàng tắm, trên người anh vẫn còn những giọt nước đọng lại chảy từ vòm ngực cường tráng.
Chỉ có mình Hắc Mộc Thần biết mỗi lần Mạn Kì Sa đụng vào người anh là anh lại ngứa ngáy, nhanh chóng về nhà tắm qua 7749 lần. Gột rửa hoàn toàn mùi của cô ta và bị cô ta khoác tay.
Giữa hai đầu ngón tay Hắc Mộc Thần cầm điếu thuốc, thư thái hít một hơi rồi nhã ra làn khói trắng.
Bên tay còn lại của anh đang cầm một vật gì đó nhỏ tròn, ánh sáng lấp lánh chiếu lên thật đẹp.
Đó là một chiếc nhẫn màu trắng. Khắc chữ ' Tịch ' và ngày sinh nhật của Ngải Tịch.
Anh sờ sờ vào chiếc nhẫn.
Không hiểu sao lúc này anh bên môi anh lại nhếch lên, vẻ nham hiểm và thâm sâu khó lường lại toát ra.
" Ngải Tịch à Ngài Tịch. Tôi vẫn chưa quên được em đâu, tôi vẫn còn sẽ giày vò em nhiều lắm. Làm sao tôi nỡ quên em được hả Tịch yêu dấu của tôi?.. ".
Lời nói lạnh lùng của Hắc Mộc Thần thốt ra lú c này khiến người ta sởn gai ốc..
Trên chiếc xe Bugatti Centodieci này lại tỏa ra bầu không khí lãnh lẽo.
Hắc Mộc Thần dựa người ra sau, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi, anh thong thả nhắm mắt nghỉ ngơi.
Từ lúc lên xe đến giờ anh không mở miệng nói với Mạn Kì Sa một câu nào, vẻ lạnh lùng xa cách của anh đối với cô ta lại trở về, khác hẳn vẻ dịu dàng ban nãy.
Mạn Kì Sa tuy trong lòng bực bội nhưng không dám nói ra, cô ta biết trước nay Hắc Mộc Thần làm chuyện gì đều có dụng ý khác.
Cả việc bỗng nhiên hôm nay anh đối xử tốt với cô ta cô ta còn thấy lạ, nhưng nhanh chóng vui mừng vì nghĩ rằng mình đã được Hắc Mộc Thần chú ý đến.
Thế mà lúc lên xe rồi anh lại không thèm ngó ngàng gì đến cô ta? Cái quái gì vậy chứ?
Suy nghĩ một lát cô ta vẫn nhẫn nhịn không được mà mở lời nũng nịu.
" Mộc Thần, anh đưa em đi ăn gì đó được không? ".
Hắc Mộc Thần vẫn nhắm mắt, cô ta không biết anh có nghe hay không nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy anh trả lời.
Mạn Kì Sa hơi khó chịu kéo tay Hắc Mộc Thần, anh bây giờ mới mở mắt ra nhìn cô. Nhưng đôi mắt ấy quá lạnh lẽo khiến cô phát run, cả lời anh chậm rãi thốt ra càng khiến cô ta thấy sợ hãi.
" Tôi cho cô đụng vào người tôi chưa? ".
Xưng hô lại thay đổi.
Mạn Kì Sa vội rút tay lại, nhưng bản tính kiêu ngạo vẫn không chữa được.
" Lúc nãy rõ ràng em khoát tay anh được mà ".
Hắc Mộc Thần bỗng nở nụ cười nhạt, anh lại điềm đạm cất tiếng.
" Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ. Cô nên nhớ rằng giữa chúng ta chỉ là giao dịch. Hiểu chứ? Còn nữa, tôi chỉ nói đưa cô về nhà chứ không hề nói sẽ dẫn cô đi ăn. Tôi đã từng nói với cô rất nhiều lần mà, khi không có sự cho phép tôi cấm cô đụng vào người tôi! ".
Mạn Kì Sa ủy khuất nhìn anh, quả thật lúc nãy cô ta đã hơi bạo gan. Nhưng sao anh trước mặt cô gái đứng bên cạnh Tần Khuyết lúc nãy lại như thân quen lắm, Mạn Kì Sa nhận ra được ánh mắt khác lạ từ Hắc Mộc Thần dành cho Ngải Tịch.
Cô ta trước nay chưa từng thấy anh như vậy. Một ánh mắt dịu dàng cũng chưa từng có với cô ta, vậy mà hôm nay đứng trước mặt Ngải Tịch anh lại nhìn cô ta như vậy, hỏi sao Mạn Kì Sa không vui cho được?
Nhưng hoa chưa kịp nở đã tàn, anh lại xa cách trở về vạch xuất phát với Mạn Kì Sa như ban đầu.
...
Chiếc xe dừng lại trước một biệt thự to lớn. Đây là nhà của Mạn Kì Sa, Mạn gia.
Mạn Kì Sa bước xuống xe Hắc Mộc Thần, lưu luyến nhìn anh, vậy mà anh không đoái hoài gì tới cô ta.
Định mở miệng mời anh vào nhà nhưng chiếc xe Bugatti Centodieci đã nhanh chóng vụt đi.
Mạn Kì Sa hậm hực dậm chân bước vào nhà.
Trong chiếc xe của Hắc Mộc Thần, anh lại ngã người ra sau tiếp tục công việc đang nhắm mắt nghỉ ngơi còn dang dở của mình.
Khang Dụ nhìn qua gương chiếu hậu thấy anh có vẻ mệt mỏi.
Thái độ kính trọng nói với Hắc Mộc Thần.
" Hắc Tổng, chúng ta về biệt thự Hắc gia luôn ạ? ".
Hắc Mộc Thần giọng khàn khàn vang lên.
" Không cần, đưa tôi đến Tịch Bảo là được ".
" Vâng ".
...
Biệt thự Tịch Bảo.
Ở thư phòng, Hắc Mộc Thần đứng dựa người vào bàn làm việc. Ánh mắt anh đưa theo khung cảnh đồ sộ sau cửa sổ. Thành phố New York vào bình minh.
Bộ com lê trên người anh đã thay ra, anh khoác một chiếc áo choàng tắm, trên người anh vẫn còn những giọt nước đọng lại chảy từ vòm ngực cường tráng.
Chỉ có mình Hắc Mộc Thần biết mỗi lần Mạn Kì Sa đụng vào người anh là anh lại ngứa ngáy, nhanh chóng về nhà tắm qua 7749 lần. Gột rửa hoàn toàn mùi của cô ta và bị cô ta khoác tay.
Giữa hai đầu ngón tay Hắc Mộc Thần cầm điếu thuốc, thư thái hít một hơi rồi nhã ra làn khói trắng.
Bên tay còn lại của anh đang cầm một vật gì đó nhỏ tròn, ánh sáng lấp lánh chiếu lên thật đẹp.
Đó là một chiếc nhẫn màu trắng. Khắc chữ ' Tịch ' và ngày sinh nhật của Ngải Tịch.
Anh sờ sờ vào chiếc nhẫn.
Không hiểu sao lúc này anh bên môi anh lại nhếch lên, vẻ nham hiểm và thâm sâu khó lường lại toát ra.
" Ngải Tịch à Ngài Tịch. Tôi vẫn chưa quên được em đâu, tôi vẫn còn sẽ giày vò em nhiều lắm. Làm sao tôi nỡ quên em được hả Tịch yêu dấu của tôi?.. ".
Lời nói lạnh lùng của Hắc Mộc Thần thốt ra lú c này khiến người ta sởn gai ốc..
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Thanh mai trúc mã
- Chương 2: Hương vị của tình yêu thuần khiết
- Chương 3: Đánh dấu chủ quyền
- Chương 4: Thình thịch, thình thịch
- Chương 5: Giấc mơ
- Chương 6: Sự im lặng của Ngải Tịch
- Chương 7: Cô có tư cách gì để yêu con tôi?
- Chương 8: Khung ảnh
- Chương 9: Anh thấy là anh điên rồi!
- Chương 10: Tôi chưa từng yêu anh!
- Chương 11: Buông tay
- Chương 12: Hãy tha thứ cho sự ích kỉ của em
- Chương 13: Đau khổ tột cùng
- Chương 14: Tập đoàn Thần Tịch lên sàn
- Chương 15: Tần Khuyết
- Chương 16: Mượn thanh danh của anh một lát
- Chương 17: Gặp lại người quen cũ không chào hỏi một câu sao?
- Chương 18: Tôi là vị hôn thê của anh ấy
- Chương 19: Tôi vẫn chưa quên được em đâu
- Chương 20: Tình yêu có mùi vị thế nào?
- Chương 21: Vậy tôi gọi em là Tịch nhé?
- Chương 22: Nhìn vật nhớ người
- Chương 23: Những điều đặt biệt luôn dành cho người đặt biệt
- Chương 24: Hãm hại
- Chương 25: Nụ hôn mê muội
- Chương 26: Sự mềm lòng nhất thời
- Chương 27: Ai là kẻ đang đeo mặt nạ làm người tốt?
- Chương 28: Đến Hắc Thị
- Chương 29: Vết son môi trên áo
- Chương 30: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 31: Bước cuối cùng đến bên bờ vực của tình yêu
- Chương 32: Thuộc về anh
- Chương 33: Ân ái không rời
- Chương 34: Cuồng nhiệt
- Chương 35: Dám đụng vào người đàn ông của Ngải Tịch?
- Chương 36: Vì yêu nên đồng ý buông thả
- Chương 37: Tai nạn
- Chương 38: Em đang mang trong mình giọt máu của anh!
- Chương 39: Kèo trên
- Chương 40: Tin tức bất ngờ
- Chương 41: Tình địch xuất hiện
- Chương 42: Buổi sáng tình cảm
- Chương 43: Âm mưu
- Chương 44: Trả thù
- Chương 45: Con của chúng ta..chết rồi!
- Chương 46: Còn gì đau đớn hơn?
- Chương 47: Nợ máu phải trả bằng máu!
- Chương 48: Cho nhau một chút thời gian đi!
- Chương 49: Gặp lại Fendy
- Chương 50: Em cũng nhớ anh nhiều lắm!
- Chương 51: Tại sao em không cho anh một cơ hội?
- Chương 52: Cái giá phải trả của Mạn Kì Sa
- Chương 53: Sự thật luôn đau lòng
- Chương 54: Sự lạnh nhạt của Ngải Tịch
- Chương 55: Sóng gió
- Chương 56: Nụ hôn nhung nhớ
- Chương 57: Cảnh xuân trên xe của Tâm Đông
- Chương 58: Rắc rối
- Chương 59: Cả thế giới đã có em lo cho anh!
- Chương 60: Simle xuất hiện
- Chương 61: Tất cả là vì anh
- Chương 62: Dù trời có sập xuống tôi cũng chống tay đỡ cho anh ấy!
- Chương 63: Giao dịch
- Chương 64: Giấu diếm
- Chương 65: Hắc Mộc Thần! Em yêu anh
- Chương 66: Lửa giận
- Chương 67: Giày vò thể xác lẫn trái tim..
- Chương 68: Giam lỏng
- Chương 69: Giận cá chém thớt
- Chương 70: Số phận của em đã bị trói buộc bởi tôi rồi!
- Chương 71: Sỉ nhục
- Chương 72: Bỏ trốn
- Chương 73: Tôi sẽ tính sổ với em sau!
- Chương 74: Đòi người
- Chương 75: Đánh gãy chân em!
- Chương 76: Xin lỗi em!
- Chương 77: Đêm Giao Thừa
- Chương 78: Mượn rượu giải sầu
- Chương 79: Chứng kiến