Em Chỉ Rung Động Khi Yêu Anh - Chương 23: Những điều đặt biệt luôn dành cho người đặt biệt
Chương trước- Chương 1: Thanh mai trúc mã
- Chương 2: Hương vị của tình yêu thuần khiết
- Chương 3: Đánh dấu chủ quyền
- Chương 4: Thình thịch, thình thịch
- Chương 5: Giấc mơ
- Chương 6: Sự im lặng của Ngải Tịch
- Chương 7: Cô có tư cách gì để yêu con tôi?
- Chương 8: Khung ảnh
- Chương 9: Anh thấy là anh điên rồi!
- Chương 10: Tôi chưa từng yêu anh!
- Chương 11: Buông tay
- Chương 12: Hãy tha thứ cho sự ích kỉ của em
- Chương 13: Đau khổ tột cùng
- Chương 14: Tập đoàn Thần Tịch lên sàn
- Chương 15: Tần Khuyết
- Chương 16: Mượn thanh danh của anh một lát
- Chương 17: Gặp lại người quen cũ không chào hỏi một câu sao?
- Chương 18: Tôi là vị hôn thê của anh ấy
- Chương 19: Tôi vẫn chưa quên được em đâu
- Chương 20: Tình yêu có mùi vị thế nào?
- Chương 21: Vậy tôi gọi em là Tịch nhé?
- Chương 22: Nhìn vật nhớ người
- Chương 23: Những điều đặt biệt luôn dành cho người đặt biệt
- Chương 24: Hãm hại
- Chương 25: Nụ hôn mê muội
- Chương 26: Sự mềm lòng nhất thời
- Chương 27: Ai là kẻ đang đeo mặt nạ làm người tốt?
- Chương 28: Đến Hắc Thị
- Chương 29: Vết son môi trên áo
- Chương 30: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 31: Bước cuối cùng đến bên bờ vực của tình yêu
- Chương 32: Thuộc về anh
- Chương 33: Ân ái không rời
- Chương 34: Cuồng nhiệt
- Chương 35: Dám đụng vào người đàn ông của Ngải Tịch?
- Chương 36: Vì yêu nên đồng ý buông thả
- Chương 37: Tai nạn
- Chương 38: Em đang mang trong mình giọt máu của anh!
- Chương 39: Kèo trên
- Chương 40: Tin tức bất ngờ
- Chương 41: Tình địch xuất hiện
- Chương 42: Buổi sáng tình cảm
- Chương 43: Âm mưu
- Chương 44: Trả thù
- Chương 45: Con của chúng ta..chết rồi!
- Chương 46: Còn gì đau đớn hơn?
- Chương 47: Nợ máu phải trả bằng máu!
- Chương 48: Cho nhau một chút thời gian đi!
- Chương 49: Gặp lại Fendy
- Chương 50: Em cũng nhớ anh nhiều lắm!
- Chương 51: Tại sao em không cho anh một cơ hội?
- Chương 52: Cái giá phải trả của Mạn Kì Sa
- Chương 53: Sự thật luôn đau lòng
- Chương 54: Sự lạnh nhạt của Ngải Tịch
- Chương 55: Sóng gió
- Chương 56: Nụ hôn nhung nhớ
- Chương 57: Cảnh xuân trên xe của Tâm Đông
- Chương 58: Rắc rối
- Chương 59: Cả thế giới đã có em lo cho anh!
- Chương 60: Simle xuất hiện
- Chương 61: Tất cả là vì anh
- Chương 62: Dù trời có sập xuống tôi cũng chống tay đỡ cho anh ấy!
- Chương 63: Giao dịch
- Chương 64: Giấu diếm
- Chương 65: Hắc Mộc Thần! Em yêu anh
- Chương 66: Lửa giận
- Chương 67: Giày vò thể xác lẫn trái tim..
- Chương 68: Giam lỏng
- Chương 69: Giận cá chém thớt
- Chương 70: Số phận của em đã bị trói buộc bởi tôi rồi!
- Chương 71: Sỉ nhục
- Chương 72: Bỏ trốn
- Chương 73: Tôi sẽ tính sổ với em sau!
- Chương 74: Đòi người
- Chương 75: Đánh gãy chân em!
- Chương 76: Xin lỗi em!
- Chương 77: Đêm Giao Thừa
- Chương 78: Mượn rượu giải sầu
- Chương 79: Chứng kiến
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Em Chỉ Rung Động Khi Yêu Anh
Chương 23: Những điều đặt biệt luôn dành cho người đặt biệt
Vì nhà của Ngải Tịch không có dép dành cho nam nên Hắc Mộc Thần mang thẳng đôi giày da cao cấp của mình vào nhà cô.
Ngải Tịch nhận ra rằng vị trí của mỗi người trong lòng cô cao bao nhiêu thì cách đối đãi của cô lại càng ân cần hơn nữa.
Hắc Mộc Thần anh luôn là ngoại lệ với Ngải Tịch cô.
Từ lúc mua căn hộ này, mỗi lần Tần Khuyết đến mà anh không mang sẵn theo đôi dép đi trong nhà thì nhất định sẽ bị Ngải Tịch cho ăn một lần không biết bao nhiêu cái đạo lý làm người!
Tần Khuyết như muốn tức điên lên với Ngải Tịch, anh chỉ mang giày vào thôi cần gì cô căng thẳng đến thế?
Lúc đó Ngải Tịch đã trả lời anh rằng: " Vì nếu người chủ không sạch sẽ thì đôi giày của mình cũng sẽ vấy bẩn theo! ".
Tần Khuyết từ lần đó trở đi mỗi khi đến nhà cô đều phải trù tính sẵn đôi dép, nếu không lại bị Ngải Tịch cằn nhằn nhứt tai nhứt óc.
Vậy mà hôm nay Ngải Tịch lại mở miệng nói bình thản ' không sao ' với Hắc Mộc Thần.
Cô không hề có vẻ nào là khó chịu.
Như vậy cũng đủ biết được rằng, những điều đặt biệt luôn dành cho người đặt biệt.
Ngải Tịch biết Hắc Mộc Thần không hề biết chuyện này, nếu anh mà biết chắc chắn sẽ lòng đầy cảm động đến rơi nước mắt luôn không nhỉ?
Ôi trời ạ! Ngải Tịch đang suy nghĩ gì vậy chứ?
Bỏ đi bỏ đi!
Hắc Mộc Thần quan sát xung quanh một hồi. Căn hộ của Ngải Tịch trang trí rất bắt mắt. Nội thất đâu đó được sắp xếp có trật tự, hoàn toàn ngăn nắp.
Ngay cầu thang lên tầng trên có một bức ảnh của Ngải Tịch. Cô cười tươi như hoa, Hắc Mộc Thần ngắm nhìn bức ảnh đó hồi lâu. Đó chính là bức ảnh anh đã từng dùng để đặt hình nền điện thoại của anh.
Bỏ qua bức ảnh đó, Hắc Mộc Thần không nói lời nào rồi ngồi xuống sofa bắt chéo đôi chân dài, xem như nhà của mình.
Ngải Tịch rót ly nước cho Hắc Mộc Thần.
Anh tao nhã cầm lấy rồi nói.
" Ngồi đi ".
Ngải Tịch tức điên, Hắc Mộc Thần anh biến từ khách thành chủ đấy à?
Cô hậm hực ngồi xuống đối diện anh.
" Hắc Tổng à, nếu anh đã tham quan xong rồi có thể đi được rồi chứ? ".
Ngải Tịch mang rõ ràng ý đuổi khách nói với anh.
Cô mong sao anh mau rời đi, nếu không cô lại nổi thú tính mà ôm hôn lấy anh thì lại chết mất!
Hắc Mộc Thần không quan tâm đến lời nói từ Ngải Tịch thốt ra.
Anh uống ực một hơi hết ly nước.
Đặt lại cái ly trống rỗng lên bàn.
Hắc Mộc Thần giọng đều đều vang lên: " Xong rồi. Nhưng mà...". Anh ngưng lại những lời tiếp theo.
Anh chuẩn bị nói gì vậy nhỉ? Sao lại im lặng không nói nữa thế? Ngải Tịch thầm nghĩ.
Đợi khoảng một phút trôi qua Ngải Tịch vẫn chưa thấy câu tiếp theo của Hắc Mộc Thần. Nhịn không được bèn hỏi: " Nhưng mà cái gì? ".
" Tôi đang nghĩ xem nhìn vật nhớ người mà em nói là như thế nào? ".
Câu hỏi này thành công khiến Ngải Tịch cứng đờ người. Cô nhất thời không biết nên trả lời ra sao. Sao cô cảm thấy Hắc Mộc Thần biết được gì đó nhỉ?
Thấy Ngải Tịch bỗng không nói lời nào.
Hắc Mộc Thần lại có một đường cong nhếch môi tuyệt vời.
" Sao vậy? ".
Ngải Tịch đè nén cảm giác chua xót trong lòng: " Không..không có gì ". Không đợi Hắc Mộc Thần nói thêm cô đã nhanh chóng bổ sung: " Khuya rồi, anh về đi. Tôi muốn nghỉ ngơi. Dù sao hôm nay cũng cám ơn anh đã đưa tôi về ".
Cô đứng dậy. Hắc Mộc Thần cũng đứng dậy theo.
" Không cần khách sáo. Vậy tôi về đây, em nghỉ ngơi sớm đi ".
Ngải Tịch gật đầu.
Anh quan sát cô vài giây rồi bước ra ngoài.
Trước khi đi anh bị giọng nói của Ngải Tịch kéo lại.
" Chú ý an toàn ".
Hắc Mộc Thần không quay lưng lại nhưng anh cảm nhận được ánh mắt của Ngải Tịch dán vào người mình.
Anh đè bẹp cái cảm giác gì đó đang khó chịu trong lòng.
Đi một mạch ra thẳng ngoài cửa. Sẵn tiện đóng lại giúp Ngải Tịch.
Lên xe, Hắc Mộc Thần nhìn căn hộ của cô vài phút rồi đạp mạnh chân ga, lăn bánh rời đi.
...
Biệt thự Tuyệt Tình.
Ở phòng cao nhất trong ngôi biệt thự to lớn này đây là bóng của một người đàn ông cao lớn trải dài qua sàn nhà làm bằng cẩm thạch.
Hắc Mộc Thần cầm trên tay ly rượu vang Merlot gợn lên sóng đỏ.
Anh trầm ngâm suy tư về chuyện vừa nãy ở nhà Ngải Tịch.
Hắc Mộc Thần anh muốn hung hăng mà lôi Ngải Tịch ra chất vấn cho rõ ràng rằng cô đã lợi dụng anh rồi vậy sao lại còn giữ lại đôi dép anh tặng cô làm gì?
Cô còn gọi nó là bảo bối..
Hắc Mộc Thần anh lúc này thậm chí lòng ghen tị với đôi dép đó cũng có, nhưng lại chính tay anh tặng cô.
Và cả..lúc này cảm xúc trong người anh vẫn là lạ.
Giây phút Ngải Tịch nói anh hãy chú ý an toàn, trời đất chứng giám anh chỉ muốn quay lại ôm cô vào lòng..
Hắc Mộc Thần cười lạnh lẽo, anh quá mềm lòng với Ngải Tịch rồi.
Anh không thể nào quên được lời ' chưa từng yêu ' của Ngải Tịch.
Hay cho hai chữ ' chưa từng '.
Nhớ lại những lời nói của cô và Trần Hoa Minh Nhất, anh lại nhếch môi.
Nhưng lần này đã không mang vẻ điềm đạm lạnh lùng thường ngày nữa mà lại là cái nhếch nham hiểm và độc ác xen lẫn.
Hắc Mộc Thần lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời anh.
" Bắt đầu kế hoạch đi.. ". Giọng nói xuống âm độ của anh Hắc Mộc Thần vang lên.
" Vâng, đại ca ".
Người đó chỉ nói ba chữ xong đã ngắt máy. Anh ta theo Hắc Mộc Thần đã nhiều năm nên hiểu rõ điều gì đang sắp xảy ra với một cô gái.
Hắc Mộc Thần quăng điện thoại sang một bên.
Anh giờ đây ngẫm nghĩ trong đầu, Ngải Tịch, tất cả chỉ mới là bắt đầu. Những gì em nợ tôi, tôi chắc chắn bắt em trả lại gấp bội..
Vừa nói, ly rượu vang anh đã uống hết. Cái ly sang trọng như vậy bị anh làm rớt xuống sàn nhà, vỡ tan tành!
Ngải Tịch rồi sẽ giống như cái ly này..
Ngải Tịch nhận ra rằng vị trí của mỗi người trong lòng cô cao bao nhiêu thì cách đối đãi của cô lại càng ân cần hơn nữa.
Hắc Mộc Thần anh luôn là ngoại lệ với Ngải Tịch cô.
Từ lúc mua căn hộ này, mỗi lần Tần Khuyết đến mà anh không mang sẵn theo đôi dép đi trong nhà thì nhất định sẽ bị Ngải Tịch cho ăn một lần không biết bao nhiêu cái đạo lý làm người!
Tần Khuyết như muốn tức điên lên với Ngải Tịch, anh chỉ mang giày vào thôi cần gì cô căng thẳng đến thế?
Lúc đó Ngải Tịch đã trả lời anh rằng: " Vì nếu người chủ không sạch sẽ thì đôi giày của mình cũng sẽ vấy bẩn theo! ".
Tần Khuyết từ lần đó trở đi mỗi khi đến nhà cô đều phải trù tính sẵn đôi dép, nếu không lại bị Ngải Tịch cằn nhằn nhứt tai nhứt óc.
Vậy mà hôm nay Ngải Tịch lại mở miệng nói bình thản ' không sao ' với Hắc Mộc Thần.
Cô không hề có vẻ nào là khó chịu.
Như vậy cũng đủ biết được rằng, những điều đặt biệt luôn dành cho người đặt biệt.
Ngải Tịch biết Hắc Mộc Thần không hề biết chuyện này, nếu anh mà biết chắc chắn sẽ lòng đầy cảm động đến rơi nước mắt luôn không nhỉ?
Ôi trời ạ! Ngải Tịch đang suy nghĩ gì vậy chứ?
Bỏ đi bỏ đi!
Hắc Mộc Thần quan sát xung quanh một hồi. Căn hộ của Ngải Tịch trang trí rất bắt mắt. Nội thất đâu đó được sắp xếp có trật tự, hoàn toàn ngăn nắp.
Ngay cầu thang lên tầng trên có một bức ảnh của Ngải Tịch. Cô cười tươi như hoa, Hắc Mộc Thần ngắm nhìn bức ảnh đó hồi lâu. Đó chính là bức ảnh anh đã từng dùng để đặt hình nền điện thoại của anh.
Bỏ qua bức ảnh đó, Hắc Mộc Thần không nói lời nào rồi ngồi xuống sofa bắt chéo đôi chân dài, xem như nhà của mình.
Ngải Tịch rót ly nước cho Hắc Mộc Thần.
Anh tao nhã cầm lấy rồi nói.
" Ngồi đi ".
Ngải Tịch tức điên, Hắc Mộc Thần anh biến từ khách thành chủ đấy à?
Cô hậm hực ngồi xuống đối diện anh.
" Hắc Tổng à, nếu anh đã tham quan xong rồi có thể đi được rồi chứ? ".
Ngải Tịch mang rõ ràng ý đuổi khách nói với anh.
Cô mong sao anh mau rời đi, nếu không cô lại nổi thú tính mà ôm hôn lấy anh thì lại chết mất!
Hắc Mộc Thần không quan tâm đến lời nói từ Ngải Tịch thốt ra.
Anh uống ực một hơi hết ly nước.
Đặt lại cái ly trống rỗng lên bàn.
Hắc Mộc Thần giọng đều đều vang lên: " Xong rồi. Nhưng mà...". Anh ngưng lại những lời tiếp theo.
Anh chuẩn bị nói gì vậy nhỉ? Sao lại im lặng không nói nữa thế? Ngải Tịch thầm nghĩ.
Đợi khoảng một phút trôi qua Ngải Tịch vẫn chưa thấy câu tiếp theo của Hắc Mộc Thần. Nhịn không được bèn hỏi: " Nhưng mà cái gì? ".
" Tôi đang nghĩ xem nhìn vật nhớ người mà em nói là như thế nào? ".
Câu hỏi này thành công khiến Ngải Tịch cứng đờ người. Cô nhất thời không biết nên trả lời ra sao. Sao cô cảm thấy Hắc Mộc Thần biết được gì đó nhỉ?
Thấy Ngải Tịch bỗng không nói lời nào.
Hắc Mộc Thần lại có một đường cong nhếch môi tuyệt vời.
" Sao vậy? ".
Ngải Tịch đè nén cảm giác chua xót trong lòng: " Không..không có gì ". Không đợi Hắc Mộc Thần nói thêm cô đã nhanh chóng bổ sung: " Khuya rồi, anh về đi. Tôi muốn nghỉ ngơi. Dù sao hôm nay cũng cám ơn anh đã đưa tôi về ".
Cô đứng dậy. Hắc Mộc Thần cũng đứng dậy theo.
" Không cần khách sáo. Vậy tôi về đây, em nghỉ ngơi sớm đi ".
Ngải Tịch gật đầu.
Anh quan sát cô vài giây rồi bước ra ngoài.
Trước khi đi anh bị giọng nói của Ngải Tịch kéo lại.
" Chú ý an toàn ".
Hắc Mộc Thần không quay lưng lại nhưng anh cảm nhận được ánh mắt của Ngải Tịch dán vào người mình.
Anh đè bẹp cái cảm giác gì đó đang khó chịu trong lòng.
Đi một mạch ra thẳng ngoài cửa. Sẵn tiện đóng lại giúp Ngải Tịch.
Lên xe, Hắc Mộc Thần nhìn căn hộ của cô vài phút rồi đạp mạnh chân ga, lăn bánh rời đi.
...
Biệt thự Tuyệt Tình.
Ở phòng cao nhất trong ngôi biệt thự to lớn này đây là bóng của một người đàn ông cao lớn trải dài qua sàn nhà làm bằng cẩm thạch.
Hắc Mộc Thần cầm trên tay ly rượu vang Merlot gợn lên sóng đỏ.
Anh trầm ngâm suy tư về chuyện vừa nãy ở nhà Ngải Tịch.
Hắc Mộc Thần anh muốn hung hăng mà lôi Ngải Tịch ra chất vấn cho rõ ràng rằng cô đã lợi dụng anh rồi vậy sao lại còn giữ lại đôi dép anh tặng cô làm gì?
Cô còn gọi nó là bảo bối..
Hắc Mộc Thần anh lúc này thậm chí lòng ghen tị với đôi dép đó cũng có, nhưng lại chính tay anh tặng cô.
Và cả..lúc này cảm xúc trong người anh vẫn là lạ.
Giây phút Ngải Tịch nói anh hãy chú ý an toàn, trời đất chứng giám anh chỉ muốn quay lại ôm cô vào lòng..
Hắc Mộc Thần cười lạnh lẽo, anh quá mềm lòng với Ngải Tịch rồi.
Anh không thể nào quên được lời ' chưa từng yêu ' của Ngải Tịch.
Hay cho hai chữ ' chưa từng '.
Nhớ lại những lời nói của cô và Trần Hoa Minh Nhất, anh lại nhếch môi.
Nhưng lần này đã không mang vẻ điềm đạm lạnh lùng thường ngày nữa mà lại là cái nhếch nham hiểm và độc ác xen lẫn.
Hắc Mộc Thần lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời anh.
" Bắt đầu kế hoạch đi.. ". Giọng nói xuống âm độ của anh Hắc Mộc Thần vang lên.
" Vâng, đại ca ".
Người đó chỉ nói ba chữ xong đã ngắt máy. Anh ta theo Hắc Mộc Thần đã nhiều năm nên hiểu rõ điều gì đang sắp xảy ra với một cô gái.
Hắc Mộc Thần quăng điện thoại sang một bên.
Anh giờ đây ngẫm nghĩ trong đầu, Ngải Tịch, tất cả chỉ mới là bắt đầu. Những gì em nợ tôi, tôi chắc chắn bắt em trả lại gấp bội..
Vừa nói, ly rượu vang anh đã uống hết. Cái ly sang trọng như vậy bị anh làm rớt xuống sàn nhà, vỡ tan tành!
Ngải Tịch rồi sẽ giống như cái ly này..
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Thanh mai trúc mã
- Chương 2: Hương vị của tình yêu thuần khiết
- Chương 3: Đánh dấu chủ quyền
- Chương 4: Thình thịch, thình thịch
- Chương 5: Giấc mơ
- Chương 6: Sự im lặng của Ngải Tịch
- Chương 7: Cô có tư cách gì để yêu con tôi?
- Chương 8: Khung ảnh
- Chương 9: Anh thấy là anh điên rồi!
- Chương 10: Tôi chưa từng yêu anh!
- Chương 11: Buông tay
- Chương 12: Hãy tha thứ cho sự ích kỉ của em
- Chương 13: Đau khổ tột cùng
- Chương 14: Tập đoàn Thần Tịch lên sàn
- Chương 15: Tần Khuyết
- Chương 16: Mượn thanh danh của anh một lát
- Chương 17: Gặp lại người quen cũ không chào hỏi một câu sao?
- Chương 18: Tôi là vị hôn thê của anh ấy
- Chương 19: Tôi vẫn chưa quên được em đâu
- Chương 20: Tình yêu có mùi vị thế nào?
- Chương 21: Vậy tôi gọi em là Tịch nhé?
- Chương 22: Nhìn vật nhớ người
- Chương 23: Những điều đặt biệt luôn dành cho người đặt biệt
- Chương 24: Hãm hại
- Chương 25: Nụ hôn mê muội
- Chương 26: Sự mềm lòng nhất thời
- Chương 27: Ai là kẻ đang đeo mặt nạ làm người tốt?
- Chương 28: Đến Hắc Thị
- Chương 29: Vết son môi trên áo
- Chương 30: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 31: Bước cuối cùng đến bên bờ vực của tình yêu
- Chương 32: Thuộc về anh
- Chương 33: Ân ái không rời
- Chương 34: Cuồng nhiệt
- Chương 35: Dám đụng vào người đàn ông của Ngải Tịch?
- Chương 36: Vì yêu nên đồng ý buông thả
- Chương 37: Tai nạn
- Chương 38: Em đang mang trong mình giọt máu của anh!
- Chương 39: Kèo trên
- Chương 40: Tin tức bất ngờ
- Chương 41: Tình địch xuất hiện
- Chương 42: Buổi sáng tình cảm
- Chương 43: Âm mưu
- Chương 44: Trả thù
- Chương 45: Con của chúng ta..chết rồi!
- Chương 46: Còn gì đau đớn hơn?
- Chương 47: Nợ máu phải trả bằng máu!
- Chương 48: Cho nhau một chút thời gian đi!
- Chương 49: Gặp lại Fendy
- Chương 50: Em cũng nhớ anh nhiều lắm!
- Chương 51: Tại sao em không cho anh một cơ hội?
- Chương 52: Cái giá phải trả của Mạn Kì Sa
- Chương 53: Sự thật luôn đau lòng
- Chương 54: Sự lạnh nhạt của Ngải Tịch
- Chương 55: Sóng gió
- Chương 56: Nụ hôn nhung nhớ
- Chương 57: Cảnh xuân trên xe của Tâm Đông
- Chương 58: Rắc rối
- Chương 59: Cả thế giới đã có em lo cho anh!
- Chương 60: Simle xuất hiện
- Chương 61: Tất cả là vì anh
- Chương 62: Dù trời có sập xuống tôi cũng chống tay đỡ cho anh ấy!
- Chương 63: Giao dịch
- Chương 64: Giấu diếm
- Chương 65: Hắc Mộc Thần! Em yêu anh
- Chương 66: Lửa giận
- Chương 67: Giày vò thể xác lẫn trái tim..
- Chương 68: Giam lỏng
- Chương 69: Giận cá chém thớt
- Chương 70: Số phận của em đã bị trói buộc bởi tôi rồi!
- Chương 71: Sỉ nhục
- Chương 72: Bỏ trốn
- Chương 73: Tôi sẽ tính sổ với em sau!
- Chương 74: Đòi người
- Chương 75: Đánh gãy chân em!
- Chương 76: Xin lỗi em!
- Chương 77: Đêm Giao Thừa
- Chương 78: Mượn rượu giải sầu
- Chương 79: Chứng kiến