Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng - Chương 96: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [10]
Chương trước- Chương 1: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [1+2]
- Chương 2: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [3+4]
- Chương 3: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [5+6]
- Chương 4: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [7+8]
- Chương 5: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [9+10]
- Chương 6: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [11+12]
- Chương 7: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [13+14]
- Chương 8: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [15+16]
- Chương 9: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [17+18]
- Chương 10: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [19+20]
- Chương 11: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [21+22]
- Chương 12: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [23]
- Chương 13: Vừa Đặt Chân Tới Vùng Đất Hoàng Hôn [1+2]
- Chương 14: Vừa Đặt Chân Tới Vùng Đất Hoàng Hôn [3+4]
- Chương 15: Vừa Đặt Chân Tới Vùng Đất Hoàng Hôn [5+6]
- Chương 16: Vừa Đặt Chân Tới Vùng Đất Hoàng Hôn [7+8]
- Chương 17: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [1+2]
- Chương 18: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [3+4]
- Chương 19: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [5+6]
- Chương 20: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [7+8]
- Chương 21: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [9+10]
- Chương 22: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [11+12]
- Chương 23: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [13+14]
- Chương 24: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [15+16]
- Chương 25: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [17+18]
- Chương 26: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [19]
- Chương 27: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [20]
- Chương 28: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [21]
- Chương 29: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [22]
- Chương 30: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [23]
- Chương 31: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [24]
- Chương 32: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [25]
- Chương 33: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [26]
- Chương 34: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [27]
- Chương 35: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [28]
- Chương 36: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [29]
- Chương 37: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [30]
- Chương 38: Giết Chóc Chi Chủng [1]
- Chương 39: Giết Chóc Chi Chủng [2]
- Chương 40: Giết Chóc Chi Chủng [3]
- Chương 41: Giết Chóc Chi Chủng [4]
- Chương 42: Giết Chóc Chi Chủng [5]
- Chương 43: Giết Chóc Chi Chủng [6]
- Chương 44: Giết Chóc Chi Chủng [7]
- Chương 45: Giết Chóc Chi Chủng [8]
- Chương 46: Giết Chóc Chi Chủng [9]
- Chương 47: Giết Chóc Chi Chủng [10]
- Chương 48: Giết Chóc Chi Chủng [11]
- Chương 49: Vĩnh Vô Hương [Phiên Ngoại]
- Chương 50: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [1]
- Chương 51: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [2]
- Chương 52: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [3]
- Chương 53: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [4]
- Chương 54: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [5]
- Chương 55: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [6]
- Chương 56: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [7]
- Chương 57: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [8]
- Chương 58: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [9]
- Chương 59: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [10]
- Chương 60: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [11]
- Chương 61: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [12]
- Chương 62: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [13]
- Chương 63: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [14]
- Chương 64: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [15]
- Chương 65: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [16]
- Chương 66: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [17]
- Chương 67: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [18]
- Chương 68: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [19]
- Chương 69: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [20]
- Chương 70: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [21]
- Chương 71: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [22]
- Chương 72: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [23]
- Chương 73: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [24]
- Chương 74: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [25]
- Chương 75: Sát Lục Mật Hội [1]
- Chương 76: Sát Lục Mật Hội [2]
- Chương 77: Sát Lục Mật Hội [3]
- Chương 78: Sát Lục Mật Hội [4]
- Chương 79: Sát Lục Mật Hội [5]
- Chương 80: Sát Lục Mật Hội [6]
- Chương 81: Sát Lục Mật Hội [7]
- Chương 82: Sát Lục Mật Hội [8]
- Chương 83: Sát Lục Mật Hội [9]
- Chương 84: Sát Lục Mật Hội [10]
- Chương 85: Sát Lục Mật Hội [11]
- Chương 86: Sát Lục Mật Hội [12]
- Chương 87: Cảnh trong mơ của thánh nữ tu sĩ [1]
- Chương 88: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [2]
- Chương 89: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [3]
- Chương 90: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [4]
- Chương 91: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [5]
- Chương 92: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [6]
- Chương 93: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [7]
- Chương 94: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [8]
- Chương 95: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [9]
- Chương 96: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [10]
- Chương 97: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [11]
- Chương 98: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [12]
- Chương 99: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [13]
- Chương 100: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [14]
- Chương 101: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [15]
- Chương 102: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [16]
- Chương 103: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [17]
- Chương 104: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [18]
- Chương 105: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [19]
- Chương 106: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [20]
- Chương 107: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [21]
- Chương 108: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [22]
- Chương 109: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [23]
- Chương 110: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [24]
- Chương 111: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [25]
- Chương 112: Gặp Lại_ Phiên Ngoại Vĩnh Vô Hương
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 96: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [10]
Thời điểm đi trên bậc thang tối tăm để tìm nhà vệ sinh, Tề Nhạc Nhân vẫn đang tự hỏi vấn đề này: Tại sao mình phải hoảng hốt?
Sau khi cân nhắc nhiều lần vẫn không nắm bắt được, nếu nói một cách đại khái, vô luận cậu đi đến bên nào trước thì bên còn lại sẽ có loại cảm giác bị xem nhẹ.
Lúc này Tề Nhạc Nhân đột nhiên nhớ đến một hình ảnh.
Năm đó khi cậu còn là học sinh trung học ngẫu nhiên được bạn bè đề cử chơi game GAL. Cậu điều khiển vai chính lựa chọn giữa thanh mai trúc mã hoa hồng trắng cùng hoa hồng đỏ, lúc đang do dự thì hai người đồng thời xuất hiện, một ôn nhu một ngạo kiều mời cậu đến tiệc tối với tư cách bạn nam. Dù chọn ai đi nữa thì độ hảo cảm bên khác cũng sẽ giảm xuống, lúc đó Tề Nhạc Nhân vẫn là học sinh trung học sợ tới mức nhanh save lại.
Mặc dù hình ảnh trò chơi trong ký ức đã mơ hồ nhưng tâm tình hoảng sợ và sự bối rối lúc đó vẫn còn khắc sâu trong tâm trí Tề Nhạc Nhân, cậu thế mà cảm thấy cảnh tượng hiện tại có loại tương tự vi diệu, làm người nổi da gà.
Trong bóng đêm truyền đến một tiếng cười ngắn ngủi, Tề Nhạc Nhân đang trầm tư lông tơ cả người dựng lên, cậu nắm chặt chủy thủ thấp giọng hỏi: “Ai ở đó?!”
Một mảnh tĩnh mịch.
Lúc này cậu đang đứng ở cầu thang trên lâu đài, nơi này gần tầng cao nhất, hai bên vách tường đá loang lổ có điểm mấy ngọn đèn dầu hỏa, gió phía trên cầu thang thổi xuống làm ánh đèn khẽ lay động.
Trong sự yên lặng cực hạn, Tề Nhạc Nhân có thể nghe thấy thanh âm nuốt nước bọt và tiếng tim đập thình thịch của mình.
Tiếng cười vừa rồi rất ngắn cũng rất nhẹ giống như thanh âm của một cô gái, nhưng nó lại biến mất quá nhanh. Tề Nhạc Nhân nghi ngờ đó có phải âm thanh kẽo kẹt do gió thổi làm cửa sổ mở hay không.
Cậu cố gắng bình tĩnh xem xét kỹ tình hình của mình.
Đêm nay không phải đêm trăng non, tòa lâu đài này của lĩnh chủ tương đối an toàn, cậu có thể kích hoạt kỹ năng bất cứ lúc nào; nhiệm vụ chỉ mới bắt đầu, tình trạng trước mắt tuy rằng kỳ lạ nhưng hẳn là không đến mức mất mạng, đây hẳn là manh mối nào đó.
Tề Nhạc Nhân hít một hơi thật sâu, áp sát người vào tường rồi từ từ đi về phía trước, bất quá chỉ mười mấy bậc thang nhưng cậu lại đi mất nửa phút.
Cầu thang phía trên là sân phơi rộng thoáng, đứng ở đó có thể nhìn thấy toàn bộ Thánh thành về đêm. Sân phơi cách cửa vào khoảng ba bốn mét, hai bên được trang trí bằng những cột đá trắng tinh, trên nền đất lát đá sáng bóng khúc xạ ra tia sáng dưới ánh trăng.
Trên sân phơi treo một bức màn che bay bay trong gió, ánh trăng và bóng dáng màn lụa đan vào nhau, tựa như vũ nữ trong tà váy diễm lệ bởi vì ánh trăng mà trở nên thanh lãnh linh hoạt kỳ ảo. Chỉ là cảnh đẹp trước mắt không làm Tề Nhạc Nhân thả lỏng, cậu nhìn chằm chằm bóng cây cột ngoài hành lang.
Nói một cách chính xác thì bóng người giấu đằng sau cột đá ở hành lang, ánh trăng chiếu vào góc áo.
Tề Nhạc Nhân nhìn chằm chằm cột đá kia không chớp mắt, khi nhìn kỹ hơn mới phát hiện trên cột đá có một bàn tay bị rèm lụa che khuất, giống như một người trốn sau cột đá rồi lại vươn tay ôm lấy cây cột.
Bàn tay kia rất nhỏ, ngón tay trên cây cột tinh tế, độ cao bàn tay vươn tới rõ ràng là của một đứa trẻ.
Hẳn là đứa trẻ kia, sợ là thời điểm bọn họ tiến vào Thánh thành gặp phải cô gái nhỏ trong sương mù, cậu nhớ rõ nàng có mái tóc dài màu vàng kim chẳng sợ ở trong sương mù dày đặc mái tóc cũng như phát sáng lên.
Mà hiện tại, cô gái nhỏ quỷ dị này đang trốn sau cây cột.
Một làn gió mát lạnh từ sân phơi thổi vào người khiến Tề Nhạc Nhân lạnh run, cậu không biết cô gái nhỏ trước mặt mình là người hay ma... chắc không phải là ma, ít nhất nàng có bóng dáng.
Có nên đi qua không? Nếu save ở chỗ này, đi qua đó không mất mấy giây...
Cô gái nhỏ núp sau cây cột ngoài hành lang lại cười rộ lên, ngón tay nhỏ ôm cột giật giật. Một cơn gió thổi tung mái tóc của nàng, tấm màn lụa trắng tinh bay phấp phới lộ ra khuôn mặt cô gái đứng sau, dưới ánh trăng thanh lãnh khuôn mặt nàng đẹp tựa như mái tóc vàng.
Nàng động.
Nàng chậm rãi chậm rãi quay đầu, từ cột đá duỗi đầu lộ ra mái tóc sau đó đến lỗ tai, khuôn mặt...
Cuồng phong chợt dịu lại, bức màn lặng lẽ buông xuống chắn ngang mặt nàng, Tề Nhạc Nhân chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng nàng phản chiếu ở màn lụa dưới ánh trăng. Nàng từ sau cột đá đi ra ngoài hành lang, tay nắm váy nhỏ tiến lên một bước đi về phía cậu!
“Cùng nhau nằm mơ đi.” Giọng cô gái nhỏ điềm mỹ vang lên trong bóng tối.
Tề Nhạc Nhân trợn to hai mắt, dây thần kinh căng thẳng giống như sắp đứt đoạn, cảm giác cứng ngắc từ lòng bàn chân truyền đến, tê dại không thể động đậy. Trong nháy mắt phảng phất cậu là người trẻ tuổi mạo hiểm trong đêm trăng non kia, nghe được tiếng gõ cửa không có khả năng vang lên trong bóng tối...
Nàng bước tới, nàng bước tới, nàng bước tới!
“Tề Nhạc Nhân, cậu ở trên đó làm gì thế?”
Giọng bác sĩ Lã từ dưới lầu truyền đến, tiếng bước chân lộp cộp chạy lên lầu, dưới tình thế cấp bách Tề Nhạc Nhân vội vàng hét lên: “Đừng tới đây!”
Đang chạy lên cầu thang bác sĩ Lã đột nhiên dừng lại, kết quả dừng quá đột ngột nên không giữ vững trọng tâm, hắn ai da một tiếng rồi ngã xuống cầu thang! Chỉ nghe âm thanh quay cuồng, bác sĩ Lã nằm dưới chân cầu thang thấp giọng kêu lên đau đớn.
Tề Nhạc Nhân mất tập trung, bóng người sau màn che nhoáng cái biến mất, chỉ còn lại ánh trăng lặng lẽ chiếu vào đá cẩm thạch trên mặt đất, yên lặng an tường, cô gái nhỏ quỷ dị phảng phất giống như ảo ảnh, quay đầu lại đã không thấy đâu.
Tề Nhạc Nhân đi tới sân phơi khẽ kéo rèm che, một vật như bươm bướm hoặc thiêu thân đậu trên tấm rèm nhẹ vỗ cánh bay qua trước mặt cậu, hướng về phía bầu trời đêm xa xa. Ánh trăng sáng dừng trên đá cẩm thạch ở sân phơi, sau cột đá ngoài hành lang không một bóng người, cậu trầm tư một lát sau đó xoay người bước xuống cầu thang kiểm tra tình hình của bác sĩ Lã.
“Đau đau đau đau! Đau muốn chết luôn! Đừng kéo tôi, để tôi trị liệu cho bản thân trước đã!” Dưới chân cầu thang bác sĩ Lã cự tuyệt Tề Nhạc Nhân đỡ lên, hắn hự hự dùng “Tam không y” cho bản thân, lúc này mới hết giận đỡ tường than thở đứng lên: “Phải nói, đang tốt lành cậu kêu cái gì mà kêu, tôi còn tưởng cậu làm chuyện gì không muốn người biết, tôi sợ tới mức mềm chân, liền ngã xuống...”
Tề Nhạc Nhân tâm sự nặng nề, đỡ hắn đi về hướng phòng sách: “Tôi vừa gặp phải một tình huống có chút kỳ lạ... Anh đi lên có thể gặp nguy hiểm, trở về lại nói.”
Trở lại phòng sách, Tề Nhạc Nhân kể lại tình huống vừa rồi cho Ninh Chu và Tô Hòa nghe: “... Mặc dù không rõ người đó là ai, nhưng về cơ bản tôi có thể khẳng định cô ấy là người mà chúng ta gặp khi xuyên qua màn sương mù, tôi nhìn thấy mái tóc vàng nhưng không nhìn thấy khuôn mặt cô ấy.”
“Xem ra là nhân vật mấu chốt.” Tô Hòa trầm giọng nói.
“… Có cảm giác quen thuộc.” Ninh Chu đột nhiên nói.
Ba người đều nhìn hắn, Ninh Chu nhíu mày nói: “Cô gái kia, cho tôi cảm giác rất kỳ quái.”
“Trên người cô ấy có lực lượng ác ma hoặc tín ngưỡng lực sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
Ninh Chu và Tô Hòa đồng thời lắc đầu: “Không cảm giác được.”
Không có nhiều manh mối bốn người chỉ có thể tạm thời từ bỏ, chuẩn bị ngày hôm sau vào trong Thánh thành điều tra một chút, ba ngày nữa là đến đêm trăng non, thời gian thu thập manh mối không còn nhiều lắm.
Đêm đã khuya, đoàn người được lĩnh chủ sắp xếp ở trong lâu đài, vì an toàn nên bọn họ không muốn phòng đơn, mà là hai người một phòng, đương nhiên vẫn phân giường ngủ. Thời điểm phân phòng có chút trì hoãn, bởi vì bầu không khí vi diệu khó diễn tả bằng lời. Ban đầu Tề Nhạc Nhân muốn cùng phòng với bác sĩ Lã, nhưng bác sĩ Lã nhảy dựng lên như lửa đốt mông lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt; lý do hai đứa cùi bắp không thể ở cùng một phòng, nếu không rất dễ bị một lưới bắt hết.
“Tôi đây hòa thuận vui vẻ, rất dễ ở chung.” Tô Hòa thực tự nhiên đề nghị.
Bác sĩ Lã vẻ mặt đau khổ: “Chúng ta ở cùng phòng không tốt sao? Nhạc Nhân và Ninh Chu tương đối quen thuộc, hai người bọn họ ở một phòng khá tốt.”
Hắn không muốn hảo bằng hữu của mình ở cùng phòng với “bạn tốt dễ ở chung”, đề phòng vạn nhất nên ở thời khắc mấu chốt đưa ra giúp đỡ.
Chuyện phân phòng được giải quyết dứt khoát như thế, trên đường đi theo hầu gái về phòng Tề Nhạc Nhân nhìn theo bóng dáng Ninh Chu đi phía trước, sự tình cô gái nhỏ thần bí khiến cậu tâm trí không yên dường như được thả lỏng đôi chút.
Đêm nay hẳn là không gặp ác mộng nữa, cậu nghĩ.
***
Sau khi cân nhắc nhiều lần vẫn không nắm bắt được, nếu nói một cách đại khái, vô luận cậu đi đến bên nào trước thì bên còn lại sẽ có loại cảm giác bị xem nhẹ.
Lúc này Tề Nhạc Nhân đột nhiên nhớ đến một hình ảnh.
Năm đó khi cậu còn là học sinh trung học ngẫu nhiên được bạn bè đề cử chơi game GAL. Cậu điều khiển vai chính lựa chọn giữa thanh mai trúc mã hoa hồng trắng cùng hoa hồng đỏ, lúc đang do dự thì hai người đồng thời xuất hiện, một ôn nhu một ngạo kiều mời cậu đến tiệc tối với tư cách bạn nam. Dù chọn ai đi nữa thì độ hảo cảm bên khác cũng sẽ giảm xuống, lúc đó Tề Nhạc Nhân vẫn là học sinh trung học sợ tới mức nhanh save lại.
Mặc dù hình ảnh trò chơi trong ký ức đã mơ hồ nhưng tâm tình hoảng sợ và sự bối rối lúc đó vẫn còn khắc sâu trong tâm trí Tề Nhạc Nhân, cậu thế mà cảm thấy cảnh tượng hiện tại có loại tương tự vi diệu, làm người nổi da gà.
Trong bóng đêm truyền đến một tiếng cười ngắn ngủi, Tề Nhạc Nhân đang trầm tư lông tơ cả người dựng lên, cậu nắm chặt chủy thủ thấp giọng hỏi: “Ai ở đó?!”
Một mảnh tĩnh mịch.
Lúc này cậu đang đứng ở cầu thang trên lâu đài, nơi này gần tầng cao nhất, hai bên vách tường đá loang lổ có điểm mấy ngọn đèn dầu hỏa, gió phía trên cầu thang thổi xuống làm ánh đèn khẽ lay động.
Trong sự yên lặng cực hạn, Tề Nhạc Nhân có thể nghe thấy thanh âm nuốt nước bọt và tiếng tim đập thình thịch của mình.
Tiếng cười vừa rồi rất ngắn cũng rất nhẹ giống như thanh âm của một cô gái, nhưng nó lại biến mất quá nhanh. Tề Nhạc Nhân nghi ngờ đó có phải âm thanh kẽo kẹt do gió thổi làm cửa sổ mở hay không.
Cậu cố gắng bình tĩnh xem xét kỹ tình hình của mình.
Đêm nay không phải đêm trăng non, tòa lâu đài này của lĩnh chủ tương đối an toàn, cậu có thể kích hoạt kỹ năng bất cứ lúc nào; nhiệm vụ chỉ mới bắt đầu, tình trạng trước mắt tuy rằng kỳ lạ nhưng hẳn là không đến mức mất mạng, đây hẳn là manh mối nào đó.
Tề Nhạc Nhân hít một hơi thật sâu, áp sát người vào tường rồi từ từ đi về phía trước, bất quá chỉ mười mấy bậc thang nhưng cậu lại đi mất nửa phút.
Cầu thang phía trên là sân phơi rộng thoáng, đứng ở đó có thể nhìn thấy toàn bộ Thánh thành về đêm. Sân phơi cách cửa vào khoảng ba bốn mét, hai bên được trang trí bằng những cột đá trắng tinh, trên nền đất lát đá sáng bóng khúc xạ ra tia sáng dưới ánh trăng.
Trên sân phơi treo một bức màn che bay bay trong gió, ánh trăng và bóng dáng màn lụa đan vào nhau, tựa như vũ nữ trong tà váy diễm lệ bởi vì ánh trăng mà trở nên thanh lãnh linh hoạt kỳ ảo. Chỉ là cảnh đẹp trước mắt không làm Tề Nhạc Nhân thả lỏng, cậu nhìn chằm chằm bóng cây cột ngoài hành lang.
Nói một cách chính xác thì bóng người giấu đằng sau cột đá ở hành lang, ánh trăng chiếu vào góc áo.
Tề Nhạc Nhân nhìn chằm chằm cột đá kia không chớp mắt, khi nhìn kỹ hơn mới phát hiện trên cột đá có một bàn tay bị rèm lụa che khuất, giống như một người trốn sau cột đá rồi lại vươn tay ôm lấy cây cột.
Bàn tay kia rất nhỏ, ngón tay trên cây cột tinh tế, độ cao bàn tay vươn tới rõ ràng là của một đứa trẻ.
Hẳn là đứa trẻ kia, sợ là thời điểm bọn họ tiến vào Thánh thành gặp phải cô gái nhỏ trong sương mù, cậu nhớ rõ nàng có mái tóc dài màu vàng kim chẳng sợ ở trong sương mù dày đặc mái tóc cũng như phát sáng lên.
Mà hiện tại, cô gái nhỏ quỷ dị này đang trốn sau cây cột.
Một làn gió mát lạnh từ sân phơi thổi vào người khiến Tề Nhạc Nhân lạnh run, cậu không biết cô gái nhỏ trước mặt mình là người hay ma... chắc không phải là ma, ít nhất nàng có bóng dáng.
Có nên đi qua không? Nếu save ở chỗ này, đi qua đó không mất mấy giây...
Cô gái nhỏ núp sau cây cột ngoài hành lang lại cười rộ lên, ngón tay nhỏ ôm cột giật giật. Một cơn gió thổi tung mái tóc của nàng, tấm màn lụa trắng tinh bay phấp phới lộ ra khuôn mặt cô gái đứng sau, dưới ánh trăng thanh lãnh khuôn mặt nàng đẹp tựa như mái tóc vàng.
Nàng động.
Nàng chậm rãi chậm rãi quay đầu, từ cột đá duỗi đầu lộ ra mái tóc sau đó đến lỗ tai, khuôn mặt...
Cuồng phong chợt dịu lại, bức màn lặng lẽ buông xuống chắn ngang mặt nàng, Tề Nhạc Nhân chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng nàng phản chiếu ở màn lụa dưới ánh trăng. Nàng từ sau cột đá đi ra ngoài hành lang, tay nắm váy nhỏ tiến lên một bước đi về phía cậu!
“Cùng nhau nằm mơ đi.” Giọng cô gái nhỏ điềm mỹ vang lên trong bóng tối.
Tề Nhạc Nhân trợn to hai mắt, dây thần kinh căng thẳng giống như sắp đứt đoạn, cảm giác cứng ngắc từ lòng bàn chân truyền đến, tê dại không thể động đậy. Trong nháy mắt phảng phất cậu là người trẻ tuổi mạo hiểm trong đêm trăng non kia, nghe được tiếng gõ cửa không có khả năng vang lên trong bóng tối...
Nàng bước tới, nàng bước tới, nàng bước tới!
“Tề Nhạc Nhân, cậu ở trên đó làm gì thế?”
Giọng bác sĩ Lã từ dưới lầu truyền đến, tiếng bước chân lộp cộp chạy lên lầu, dưới tình thế cấp bách Tề Nhạc Nhân vội vàng hét lên: “Đừng tới đây!”
Đang chạy lên cầu thang bác sĩ Lã đột nhiên dừng lại, kết quả dừng quá đột ngột nên không giữ vững trọng tâm, hắn ai da một tiếng rồi ngã xuống cầu thang! Chỉ nghe âm thanh quay cuồng, bác sĩ Lã nằm dưới chân cầu thang thấp giọng kêu lên đau đớn.
Tề Nhạc Nhân mất tập trung, bóng người sau màn che nhoáng cái biến mất, chỉ còn lại ánh trăng lặng lẽ chiếu vào đá cẩm thạch trên mặt đất, yên lặng an tường, cô gái nhỏ quỷ dị phảng phất giống như ảo ảnh, quay đầu lại đã không thấy đâu.
Tề Nhạc Nhân đi tới sân phơi khẽ kéo rèm che, một vật như bươm bướm hoặc thiêu thân đậu trên tấm rèm nhẹ vỗ cánh bay qua trước mặt cậu, hướng về phía bầu trời đêm xa xa. Ánh trăng sáng dừng trên đá cẩm thạch ở sân phơi, sau cột đá ngoài hành lang không một bóng người, cậu trầm tư một lát sau đó xoay người bước xuống cầu thang kiểm tra tình hình của bác sĩ Lã.
“Đau đau đau đau! Đau muốn chết luôn! Đừng kéo tôi, để tôi trị liệu cho bản thân trước đã!” Dưới chân cầu thang bác sĩ Lã cự tuyệt Tề Nhạc Nhân đỡ lên, hắn hự hự dùng “Tam không y” cho bản thân, lúc này mới hết giận đỡ tường than thở đứng lên: “Phải nói, đang tốt lành cậu kêu cái gì mà kêu, tôi còn tưởng cậu làm chuyện gì không muốn người biết, tôi sợ tới mức mềm chân, liền ngã xuống...”
Tề Nhạc Nhân tâm sự nặng nề, đỡ hắn đi về hướng phòng sách: “Tôi vừa gặp phải một tình huống có chút kỳ lạ... Anh đi lên có thể gặp nguy hiểm, trở về lại nói.”
Trở lại phòng sách, Tề Nhạc Nhân kể lại tình huống vừa rồi cho Ninh Chu và Tô Hòa nghe: “... Mặc dù không rõ người đó là ai, nhưng về cơ bản tôi có thể khẳng định cô ấy là người mà chúng ta gặp khi xuyên qua màn sương mù, tôi nhìn thấy mái tóc vàng nhưng không nhìn thấy khuôn mặt cô ấy.”
“Xem ra là nhân vật mấu chốt.” Tô Hòa trầm giọng nói.
“… Có cảm giác quen thuộc.” Ninh Chu đột nhiên nói.
Ba người đều nhìn hắn, Ninh Chu nhíu mày nói: “Cô gái kia, cho tôi cảm giác rất kỳ quái.”
“Trên người cô ấy có lực lượng ác ma hoặc tín ngưỡng lực sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
Ninh Chu và Tô Hòa đồng thời lắc đầu: “Không cảm giác được.”
Không có nhiều manh mối bốn người chỉ có thể tạm thời từ bỏ, chuẩn bị ngày hôm sau vào trong Thánh thành điều tra một chút, ba ngày nữa là đến đêm trăng non, thời gian thu thập manh mối không còn nhiều lắm.
Đêm đã khuya, đoàn người được lĩnh chủ sắp xếp ở trong lâu đài, vì an toàn nên bọn họ không muốn phòng đơn, mà là hai người một phòng, đương nhiên vẫn phân giường ngủ. Thời điểm phân phòng có chút trì hoãn, bởi vì bầu không khí vi diệu khó diễn tả bằng lời. Ban đầu Tề Nhạc Nhân muốn cùng phòng với bác sĩ Lã, nhưng bác sĩ Lã nhảy dựng lên như lửa đốt mông lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt; lý do hai đứa cùi bắp không thể ở cùng một phòng, nếu không rất dễ bị một lưới bắt hết.
“Tôi đây hòa thuận vui vẻ, rất dễ ở chung.” Tô Hòa thực tự nhiên đề nghị.
Bác sĩ Lã vẻ mặt đau khổ: “Chúng ta ở cùng phòng không tốt sao? Nhạc Nhân và Ninh Chu tương đối quen thuộc, hai người bọn họ ở một phòng khá tốt.”
Hắn không muốn hảo bằng hữu của mình ở cùng phòng với “bạn tốt dễ ở chung”, đề phòng vạn nhất nên ở thời khắc mấu chốt đưa ra giúp đỡ.
Chuyện phân phòng được giải quyết dứt khoát như thế, trên đường đi theo hầu gái về phòng Tề Nhạc Nhân nhìn theo bóng dáng Ninh Chu đi phía trước, sự tình cô gái nhỏ thần bí khiến cậu tâm trí không yên dường như được thả lỏng đôi chút.
Đêm nay hẳn là không gặp ác mộng nữa, cậu nghĩ.
***
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [1+2]
- Chương 2: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [3+4]
- Chương 3: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [5+6]
- Chương 4: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [7+8]
- Chương 5: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [9+10]
- Chương 6: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [11+12]
- Chương 7: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [13+14]
- Chương 8: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [15+16]
- Chương 9: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [17+18]
- Chương 10: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [19+20]
- Chương 11: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [21+22]
- Chương 12: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [23]
- Chương 13: Vừa Đặt Chân Tới Vùng Đất Hoàng Hôn [1+2]
- Chương 14: Vừa Đặt Chân Tới Vùng Đất Hoàng Hôn [3+4]
- Chương 15: Vừa Đặt Chân Tới Vùng Đất Hoàng Hôn [5+6]
- Chương 16: Vừa Đặt Chân Tới Vùng Đất Hoàng Hôn [7+8]
- Chương 17: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [1+2]
- Chương 18: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [3+4]
- Chương 19: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [5+6]
- Chương 20: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [7+8]
- Chương 21: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [9+10]
- Chương 22: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [11+12]
- Chương 23: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [13+14]
- Chương 24: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [15+16]
- Chương 25: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [17+18]
- Chương 26: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [19]
- Chương 27: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [20]
- Chương 28: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [21]
- Chương 29: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [22]
- Chương 30: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [23]
- Chương 31: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [24]
- Chương 32: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [25]
- Chương 33: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [26]
- Chương 34: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [27]
- Chương 35: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [28]
- Chương 36: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [29]
- Chương 37: Hiến Tế Nữ Phù Thuỷ [30]
- Chương 38: Giết Chóc Chi Chủng [1]
- Chương 39: Giết Chóc Chi Chủng [2]
- Chương 40: Giết Chóc Chi Chủng [3]
- Chương 41: Giết Chóc Chi Chủng [4]
- Chương 42: Giết Chóc Chi Chủng [5]
- Chương 43: Giết Chóc Chi Chủng [6]
- Chương 44: Giết Chóc Chi Chủng [7]
- Chương 45: Giết Chóc Chi Chủng [8]
- Chương 46: Giết Chóc Chi Chủng [9]
- Chương 47: Giết Chóc Chi Chủng [10]
- Chương 48: Giết Chóc Chi Chủng [11]
- Chương 49: Vĩnh Vô Hương [Phiên Ngoại]
- Chương 50: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [1]
- Chương 51: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [2]
- Chương 52: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [3]
- Chương 53: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [4]
- Chương 54: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [5]
- Chương 55: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [6]
- Chương 56: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [7]
- Chương 57: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [8]
- Chương 58: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [9]
- Chương 59: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [10]
- Chương 60: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [11]
- Chương 61: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [12]
- Chương 62: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [13]
- Chương 63: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [14]
- Chương 64: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [15]
- Chương 65: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [16]
- Chương 66: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [17]
- Chương 67: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [18]
- Chương 68: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [19]
- Chương 69: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [20]
- Chương 70: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [21]
- Chương 71: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [22]
- Chương 72: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [23]
- Chương 73: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [24]
- Chương 74: Lâu Đài Cổ Kinh Hồn [25]
- Chương 75: Sát Lục Mật Hội [1]
- Chương 76: Sát Lục Mật Hội [2]
- Chương 77: Sát Lục Mật Hội [3]
- Chương 78: Sát Lục Mật Hội [4]
- Chương 79: Sát Lục Mật Hội [5]
- Chương 80: Sát Lục Mật Hội [6]
- Chương 81: Sát Lục Mật Hội [7]
- Chương 82: Sát Lục Mật Hội [8]
- Chương 83: Sát Lục Mật Hội [9]
- Chương 84: Sát Lục Mật Hội [10]
- Chương 85: Sát Lục Mật Hội [11]
- Chương 86: Sát Lục Mật Hội [12]
- Chương 87: Cảnh trong mơ của thánh nữ tu sĩ [1]
- Chương 88: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [2]
- Chương 89: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [3]
- Chương 90: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [4]
- Chương 91: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [5]
- Chương 92: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [6]
- Chương 93: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [7]
- Chương 94: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [8]
- Chương 95: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [9]
- Chương 96: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [10]
- Chương 97: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [11]
- Chương 98: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [12]
- Chương 99: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [13]
- Chương 100: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [14]
- Chương 101: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [15]
- Chương 102: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [16]
- Chương 103: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [17]
- Chương 104: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [18]
- Chương 105: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [19]
- Chương 106: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [20]
- Chương 107: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [21]
- Chương 108: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [22]
- Chương 109: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [23]
- Chương 110: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [24]
- Chương 111: Cảnh Trong Mơ Của Thánh Nữ Tu Sĩ [25]
- Chương 112: Gặp Lại_ Phiên Ngoại Vĩnh Vô Hương
- bình luận